Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7

Sau khi tỉnh lại, đã gần tới chạng vạng. Do chức cao, nghỉ không cần xin phép, cũng sẽ không có người nào tới trách cứ ta. Chức vị cao cũng có cái hay, trốn làm cũng không gây hậu quả gì nghiêm trọng.  

Gắng gượng ngồi dậy, thấy một mảnh hỗn độn trong phòng đã được sắp xếp gọn gàng, khăn trải giường cũng đã thay mới, ta không khỏi trong lòng run lên. Lúc này mới nhớ tới người mình té xỉu trước mặt.  

“Ngươi đã tỉnh rồi à ? Ngại thật, ta bản tính thích gọn gàng, thấy phòng ngươi loạn như vậy, ta liền ra tay xử lý, cũng thay khăn trải giường cho ngươi. Ngươi đúng là cổ lổ sĩ, trước kia ở trong đại học thói quen một chút không thay đổi. Còn đem khăn trải giường treo ở trong tủ quần áo. Mà ngươi tập uống rượu khi nào vậy ? Thật là đáng trách !”

Đang lúc ta trong đầu còn trống rỗng, người kia đã từ trong phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng bát cháo nóng đang bốc hơi. “Xin lỗi.” Không biết phải nói gì cho đúng, ta cố gắng rặn từ trong kẽ răng ra hai từ này, mà khuôn mặt của nàng cũng lạnh đi.  

Trong trí nhớ của ta, Tả Việt luôn là người có tính khí tốt. Suốt bốn năm đại học, không thấy nàng đối với người nào tức giận, chưa từng tỏ thái độ lạnh nhạt với bất cứ người nào. Vậy mà vào giờ phút này, nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn ta, cùng với khuôn mặt lãnh đạm.  

Nàng như vậy khiến ta phát hoảng.

“Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì được hay không ? Tại sao sau khi tốt nghiệp đại học ngươi vẫn không liên lạc ta, gọi điện thoại cho ngươi không bao giờ nhận, lại còn đổi số nữa ? Nếu như không phải lần này cùng công ty của ngươi hợp tác, ngươi có phải hay không cả đời không muốn gặp mặt ta ? Tả Việt rốt cuộc làm chuyện gì để cho ngươi chán ghét như vậy ?”

  

Thời điểm nàng nói xong cũng là thời điểm vẻ mặt bất mãn kia thay bằng giận dữ. Con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm ta, giống như đang nhìn kẻ thù. Mà từ trên người nàng tản mát ra sát khí, hẳn là để cho ta đây cá nhìn quán thương trường lão thủ người của, cũng trở nên cả kinh.

“Ta ... ta không có ...” Đối mặt với nàng như vậy, câu trả lời của ta liền lộ ra yếu thế rất nhiều. Bởi vì lời nàng nói hết thảy, đều là sự thật. Ngay từ lúc tốt nghiệp, lúc ta nhìn nàng và Ti Dương cùng một chỗ, trong lòng ta đã quyết định, muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng nàng.

Mới đầu, ta muốn vĩnh viễn rời khỏi nơi này, rời đi cái địa phương tràn đầy nhung nhớ. Vậy mà càng rời xa nàng, nỗi nhớ không giảm mà lại tăng, thậm chí có khuynh hướng càng ngày càng mãnh liệt, Tình huống như vậy ta chưa từng nghĩ tới.

Sau khi rời xa được một thời gian, ta đành trở lại cái nơi mà ta và nàng đã gặp nhau ——Đại học truyền thông  Chiết Giang. Theo lời bạn học, nàng sau khi tốt nghiệp liền cùng một cô gái có tiền đồ hợp tác sáng lập công ty quảng cáo……Dương Việt.

Mà ta đây  giống như một tên stalker đúng nghĩa, núp ở trong tối len lén nhìn nàng, quan sát các nàng thân thiết với nhau. Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong đời ta, thất nghiệp, chỉ có một ít tiền làm thêm hồi đại học. Ta mướn một căn hộ nhỏ gần công ty Dương Việt, mỗi ngày mỗi đêm núp ở bên trong uống rượu, hút thuốc lá. Uống nhiều quá, liền ngủ , cho đến bị cơn đói thức tỉnh, tùy tiện ăn một ít đồ, lại bắt đầu dùng rượu cồn tê dại mình.

Mỗi ngày công việc của ta chính là nhìn lén Tả Việt cùng Liễu Ti Dương mọi thời điểm. Tình cảm của các nàng rất tốt, cơ hồ giống như dính vào nhau. Ta núp ở trên cây nhìn các nàng, muốn cười , cũng khóc lên.

“Mẹ ! Mẹ ! Có người điên kìa !” Một đứa bé lớn tiếng la lên, đem ta thức tỉnh. Ta kinh hoảng nhìn về phía ấy, mà ở phía đó, ta phát hiện ngón tay của cô bé ấy đang chỉ về phía mình. Người điên ? Người điên ở nơi nào ? Cô bé ấy đang nói ta sao ? “ Ta không phải người điên ! Ta không phải người điên !” Ta đi tới tiểu cô nương kia vừa nói, chỉ làm nàng khóc lớn hơn.

Ta không có cách nào dỗ tiểu hài tử kia, vừa định đưa tay ra xoa đầu nàng, liền bị mẹ nàng đẩy ngã trên đất. “ Bớ người ta ! Nơi này có người điên ! Nơi này có người điên !” Đứa bé kia cùng mẹ lớn tiếng kêu thảm thiết, không thể không kinh động đến Tả Việt cùng Liễu Ti Dương. Vừa thấy các nàng đang chạy qua bên này, ta hoàn toàn hoảng hồn, vừa định muốn đứng dậy chạy đi, liền bị người ta bắt được tay.

“Vị tiểu thư này, ngươi thân thể không thoải mái phải không ? Ta tìm người đưa ngươi đi bệnh viện nhé ? ” Người đó thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, âm thanh vui vẻ thường ngày, khi vào tai ta lại như tra tấn, ta muốn tránh nàng, mà nàng lại muốn đả thương người, không chịu buông ra. Liễu Ti Dương đứng ở một bên, thấy ta đây sắp nổi điên, vội vàng gọi cảnh vệ tới đây ngăn ta lại.

 “Trần thúc, làm phiền ngươi đem vị tiểu thư đưa đi đồn cảnh sát tìm người nhà cho nàng.” Nàng nói với cảnh vệ như vậy, rồi sau đó, chẳng qua là thản nhiên nhìn ta một cái, liền lôi kéo Liễu Ti Dương rời đi. Ta lớn tiếng cười, nước mắt chảy xuống.“Thật xin lỗi, là ta thất lễ, ta biết nhà của ta ở nơi nào, không cần các ngươi đưa ta.”  

Ta khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt hướng về phía những an ninh kia mà nói. Mà bọn họ, tựa hồ cũng không nguyện ý quản những chuyện này. Dù sao bọn họ là bảo vệ công ty, không phải cảnh sát.

Vở kịch nháo nhào kết thúc, ta cứ vậy mà rời đi, vừa đi vười cười khúc khích.  

Đứng ở trước gương phòng tắm, hơn mười ngày qua lần đầu tiên ta nghiêm túc quan sát mình. Một con ma tóc đen loạn tao tao bao trùm ở trên mặt, mao tháo mà khô héo, so với quái vật nửa đêm hung linh dặm trinh tử, còn muốn cho người kinh tủng cùng chán ghét mấy phần. Khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, gò má cũng gầy lõm xuống đi xuống. Ánh mắt đờ đẫn, phối hợp với quần áo rách rưới.

A a , không trách đứa bé kia nói ta là người điên.

Không trách nàng nhận không ra ta .

Ngay cả ta, cũng không biết chính mình.

Mở nước nóng, ta cởi đồ, nhảy vào bồn tắm, cơ hồ thay một lớp da mới mới bằng lòng đi ra. Toàn bộ rượu đem đổ đi hết, ngôi nhà đã gọn gàng lại như cũ.  

Bây giờ ta tự kiểm điểm bản thân.

Hạ Y, tiếp tục như vậy nữa, không chỉ là Tả Việt sẽ không thích ngươi, ngay cả chính ngươi, cũng sẽ chán ghét chính bản thân mình.  

Ta như vậy tự nhủ, bước ra cửa phòng, bắt đầu cuộc sống không có người kia.

  

“Ngươi không có ??? Hạ Y, ngươi có phải hay không đem ta trở thành kẻ ngu ? Ta không tin ngươi không biết ta làm việc ở nơi nào, lại càng không tin ngươi sẽ bận rộn đến suốt năm năm cũng không tới tìm ta. Ta biết ngươi vẫn luôn không quan tâm đến người khác, vốn tưởng rằng chúng ta là bằng hữu tốt nhất, bây giờ nhìn lại, hình như chỉ mình ta nghĩ vậy. ”

Thấy Tả Việt khuôn mặt giận dữ, ta nghiêng đầu nhìn chỗ khác, chỉ vì ta sợ , sợ mình sơ ý một chút sẽ xông lên trước ôm lấy nàng.

“Thế nào ? Tại sao không dám nhìn ta ? Có phải hay không bị ta nói trung tim đen ? Hạ Y, ngươi biết không ? Sau khi tốt nghiệp, ta đã đi tìm ngươi, ngươi có biết mỗi một lần gọi điện không có người bắt máy khó chịu đến mức nào không ? Ta và ngươi là bằng hữu tốt nhất, ta lo lắng ngươi lắm ! Ta cũng rất nhớ ngươi !”

“Ti Dương không chỉ một lần nói qua nàng có thể giúp ta tìm được ngươi, nhưng ta đều cự tuyệt, bởi vì ta không muốn nhờ người khác tìm được ngươi, ta chỉ muốn bằng năng lực của chính mình tới tìm ngươi, càng hy vọng ngươi có thể chủ động tìm ta ! Không nghĩ tới năm năm liền ngươi tránh mặt ta. Có phải ta đã làm chuyện gì quá quắt, nên ngươi mới ghét bỏ, trốn ta như vậy ?”  

 “Không phải vậy !” Ta lớn tiếng gào thét, mà nàng tựa hồ cũng bị ta phản ứng làm sợ hết hồn. Trong mắt mọi người, tính tình ta rất lãnh đạm , tựa hồ chuyện gì đều không thể khơi mào tình lửa giận của ta. Mới vừa rồi, trong suốt hai mươi tám năm, lần đầu tiên thét lớn tiếng như vậy.

Bất kể là tính cách, nhân tính, cảm xúc đều được ta kiểm soát một cách kỹ lưỡng. Có người nói ta là một quái nhân. Sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương đến đau lòng, nhưng ta biết ta sẽ không như vậy. Chẳng qua ta quá lý trí mà thôi. Lý trí một cách hèn nhát, lý trí đến khiếp đảm.

“Tả Việt, rất xin lỗ , năm năm qua ta xảy ra một chuyệ , cho nên mới phải cố ý cùng ngươi cắt đứt liên lạc.” Nói tới đây, ta đứng dậy đi xuống giường đến bên người nàn , đưa tay ra ôm lấy nàng. “Tin ta đi, ngươi vĩnh viễn đều là bạn tốt nhất của ta, ta sẽ làm phù dâu của ngươi, tự tay đem ngươi giao cho nàng.”

  

Chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc , dù là lại đau , ta cũng sẽ cười đối mặt .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro