Chương 10 Cứu tế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đổi thiếp canh xong, trở lại khách điếm Lâm Tu lập tức viết một phòng thư gửi về nhà cho Giai Ý.

Trong thư thuyết minh rõ tình huống bên này. Hơn nữa còn nói rõ hôn kỳ nửa tháng sau sẽ đến.

Thư hồi âm của Giai Ý không đến hai ngày đã tới.

" Việc trong phủ nàng không cần lo lắng, khí trời gần đây càng lúc càng lạnh, nhớ bảo trọng thân thể."

Vỏn vẹn vài dòng tự nhưng làm Lâm Tu cảm thấy lòng nặng trĩu.

" Chủ tử, dưới khách điếm tụ tập rất nhiều nạn dân, e là chúng ta tạm thời không thể ra ngoài được."

Mắt thấy ngày đón dâu ngày một gần, tuyết bên ngoài lại không có dấu hiệu dừng lại. Lâm Tu phiền cực, nghe Lâm Trực báo nàng cũng chỉ phất tay bảo.

" Không liên quan đến chúng ta thì đừng quản, chưởng quầy tự biết sắp xếp."

" Thuộc hạ đã rõ." Lâm Trực đáp, giương mắt liếc qua sắt mặt của chủ tử. Hắn âm thầm thu hồi ánh mắt, rũ đầu yên tĩnh đứng hầu.

Chủ tử tâm tình không tốt.

Đây là việc trong lòng các huynh đệ đều rõ ràng, bọn họ ở trước mặt Lâm Tu ngay cả tiếng động nhỏ cũng không dám phát, sợ trở thành chim đầu đàn bị xử tử.

Nạn dân dưới khách điếm tụ tập không bao lâu, đã bị tiểu nhị trong khách điếm bạo lực của tan. Lâm Tu từ trên lầu đem hết thảy thu vào đáy mắt, nàng hơi suy tư nhìn nạn dân đi xa.

" Lâm Trực, ngươi nói tuyết còn rơi bao lâu?"

" Việc này khó nói, thuộc hạ không dám vọng ngôn."

Lâm Tu lo lắng thành sự thật, tuyết tai buông xuống.

Lưu Tư Hạ lập tức cho binh lính lập trại bên ngoài thành để nạn dân trú ẩn. Trong thành tiến hành trưng lương cứu tế nạn dân.

Lều trại đã có không ít nạn dân tụ tập, họ vừa thấy nồi cháo lớn bị gánh đến, mùi gạo thơm thoang thoảng trong không khí liền đồng thời bổ nhào lên.

" Tằng phủ có tham gia trưng lương sao?" Lâm Tu cùng Lưu Tư Hạ nghị sự, nói đến trưng lương, nàng lập tức nhớ đến Tằng phủ không khỏi hỏi.

Lưu Tư Hạ sắc mặt lập tức không vui, gật đầu.

" Nếu như vậy, đại nhân tại sao còn không vui?"

Nghe Lâm Tu hỏi, Lưu Tư Hạ lắc đầu thở dài: " Còn không phải vì nha đầu Vũ Yên kia, mấy ngày nay nha đầu này một mực chạy ra ngoài thành phát lương, ta khuyên thế nào cũng vô dụng, ngài cũng biết tình hình nạn dân phức tạp thế nào, nha đầu đó lại là nữ nhi thân..."

Không nói nơi trú nạn ngư long hỗ tạp, còn có không ít người bị bệnh, người khác đều ước gì tránh xa xa, một cô nương mỹ miều như Vũ Yên quả thật không nên đến đó.

" Ngày nào nàng cũng đi?" Lâm Tu hỏi.

" Đúng vậy, sáng sớm đã qua đó."

Lâm Tu nghĩ nghĩ, nói: " Ta đi xem nàng, đại nhân không cần lo lắng."

Lưu Tư Hạ đưa Lâm Tu ra khỏi cửa, trông theo nàng lôi lệ phong hành rời đi, hắn không khỏi mừng thầm trong lòng.

" May mắn lần này bản quan thay chất nữ chọn đúng đấng lang quân."

Ngoài thành, trại tránh nạn đã loạn thành một đòn, người người chen lấn nhau để giành chút thức ăn, Lưu Vũ Yên dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nơi nào có thể chịu nổi những người này xô đẩy, phút chóc đã hướng về phía sau ngã.

Lâm Tu chân dùng lực lách qua đoàn người, nàng ôm lấy Vũ Yên hộ nàng trong lòng ngực, thuận tay kéo tiểu Bích ra khỏi đám người.

Rương màn thầu trên tay nha hoàn rơi trên mặt đất, màn thầu rơi khắp nơi dính đầy bông tuyết thế nạn dân phút chốc như phát điên dẫm đạp lên nhau mà tranh giành.

" Không sao chứ ?" Lâm Tu buông ra Vũ Yên, an cần hỏi nàng.

" Ta không sao, nàng không cần lo." Lưu Vũ Yên lắc nhẹ đầu, nàng quẫn bách tránh ra vòng tay của Lâm Tu.

Đám đông tranh xong thức ăn, đều yên tĩnh nhìn sang Lâm Tu, tựa như sói đói nhìn sơn dương.

" Mọi người yên tĩnh xếp hàng, phía sau còn có hai nồi cháo lớn, ta đảm bảo mọi người đều có phần."

Nạn dân hai mặt nhìn nhau tựa hồ không quá tin tưởng, chỉ có một bộ phận người già cùng trẻ nhỏ vì tranh không lại người trẻ tuổi mới nguyện ý đi sang một bên xếp hàng.

Lâm Tu lười để ý những người còn lại, nàng kéo Vũ Yên đi vào lều bạc, sắp hai chiếc bàn gỗ lớn sau đó gọi thuộc hạ khuân cháo màu Vũ Yên chuẩn bị đến.

Lưu Vũ Yên cùng tiểu Bích đứng ở một bên nhìn Lâm Tu chỉ huy người làm việc.

" Mọi người từ từ, hài tử cùng lão nhân trước tới, ai cũng có phần." Lâm Tu bắt đầu múc cháo phát cho từng người, vì những người này không phải ai cũng mang theo bát đựng nên Lâm Tu tạm thời lấy chén bát cũ trong gia trang cho họ chuyền tay nhau dùng.

Vũ Yên thấy Lâm Tu bận rộn bèn cùng tiểu Bích phụ giúp một tay, những nạn dân đứng tứ tán bên ngoài thấy quả thật có thức ăn phân phát liền không do dự đi phía sau đội ngũ xếp hàng, có nam nhân nhân cơ hội kéo ra một phụ nhân để chen vào bị Lâm Trực phát giác.

Nàng không nhiều lời, vớ lấy gậy một gậy đánh hắn đi ra ngoài, những người còn lại thấy thế cũng không dám động tay chân thành thật đi ra phía sau đợi đến phần mình.

Bạn dân dân tụ tập đã có hơn mấy trăm người, Lâm Tu tính toán qua, nghiên đầu nói với Vũ Yên.

" Tiểu hài tử còn nhỏ, nên ăn nhiều, nàng phát cho chúng thêm một cái màn thầu đi."

Vũ Yên nghe vậy, gật đầu.

Hai người chỉ nói hai câu rồi ai lại bận việc đó, chẳng qua chẳng được bao lâu Lâm Tu liền nghe thấy tiếng bát vỡ.

" Ngươi nữ nhân này, ta rõ ràng thấy ngươi cho tiểu tử kia một bát cháo hai cái màn thầu đến lượt lão tử ngươi lại chỉ cho ta một cái màn thầu, ngươi đây là bố thí lão tử sao."

Lâm Tu nghe hắn luôn mòm buông lời thô lỗ, Vũ Yên lại tái mặt không nói thành lời, nàng nhíu mày bước nhanh đi qua che ở Vũ Yên trước mặt.

" Ngươi lập lại lần nữa."

Nam nhân lại muốn mắng thêm lại bị lão phụ nhân đi qua kéo, gương mặt lắm lem của người nọ mang đầy ái náy.

" Thành thật xin lỗi, hai vị thiện nhân chớ trách con ta, nó tính tình nóng nảy, miệng chẳng nói lời hay, hai vị đừng trách nó."

Mặc dù lão nhân đứng ra giải thích, nhưng Lâm Tu vẫn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt ghen ghét tập trung ở những đứa trẻ trong lều trại, nàng đảo mắt qua những người nọ tức giận phản cười.

" Thế nào ? Ghen ghét đi. Các ngươi một đám tráng hán, hiện tại lại so đo với tiểu hài tử, lương tâm các ngươi bị chó gặm a ? Lúc nãy người giành thức ăn nhanh nhất còn không phải là các ngươi, hiện tại còn nghĩ muốn chỗ tốt ?"

Một đám nam nhân bị Lâm Tu mắng không dám ngẩn đầu, Lâm Tu nhìn họ tức giận không có chỗ phát tiếc.

" A Tu."

Lâm Tu ngẩn người nhìn cánh tay trắng như ngọc bích kéo y phục mình.

" Đừng tức giận, họ chỉ vì quá đói mà thôi."

Ôn nhu khuyên giải khiến lửa giận của Lâm Tu bị nàng ôn nhu vuốt phẳng, nàng thở dài kêu thuộc hạ tiếp tục phát cháo cho họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro