Chương 9 Lưu Vũ Yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



" Lâm thiếu, uống trà gừng giải lạnh." Nha hoàn đem chén trà gừng mạo khói trắng để trước mặt nàng sau đó lui ra ngoài.

Lâm Tu đang ngồi bên bếp than sưởi ấm, hôm nay đi nửa ngày dưới tuyết, lúc xế chiều còn phải chạy tới chạy lui chuẩn bị nhiều thứ.

Lâm Tu cầm muỗng ngọc đảo vài vòng chén trà gừng, nàng ghét bỏ nhìn chất lỏng trong chén, nhưng cuối cùng vẫn bóp mũi uống lên.

" Phù."

Lâm Tu thở ra một hơi, trong miệng còn dư vị lưu lại, nàng nắm lấy mứt một viên mứt cho vào miệng.

" Chủ tử."

" Vào đi."

Lâm Trực vào phòng, đầu tóc đầy tuyết, hắn mang theo hai quyển sổ sách dầy, đặt xuống trước bàn.

" Đây là danh sách sính lễ, ngài xem lại có thiếu gì nữa không?"

Lâm Tu xem qua một lần, xác nhận xong nàng liền giao cho Lâm Trực.

" Y theo phần danh sách này chuẩn bị."

" Thuộc hạ đã hiểu."

Hôn nhân đại sự cực kỳ rườm rà, tuy nói Đằng phủ chỉ là thương nhân thế gia, nhưng quy củ phải làm cũng rất nhiều.

Đồng Phủ vài ngày nay vô cùng náo nhiệt, dù bên ngoài lạnh đến rét xương cũng không ngăn được bá tánh bát quái.

" A...ngươi nghe sao, Cống Sĩ thi Phủ năm nay điên rồi." Nam tử nhấp một miệng trà, cảm thán.

" Ha ha, thứ đó mà kêu Cống sĩ sao, gọi gian phu mới đúng." Lão giả chá xát lòng bàn tay, phi một ngụm nước miếng mắng.

" Nghe đâu hắn bị Dương viên ngoại cồng đầu ở trên phố kéo về phủ." Nam tử chòm qua, nhỏ giọng nói.

Lão giả hừ lạnh: " Xứng đáng, có tài không đức vào triều làm quan cũng chỉ gây họa bá tánh."

Nam tử gật gù đồng ý: " Chỉ đáng tiếc cho thiên kim thái thú phủ, đính hôn với một tên mặt người dạ thú."

" Ngươi thì biết gì mà lắm miệng, hôn là chưa đính thật sự, chỉ là lời miệng môi, nghe đâu thiên kim nhà thái thú sắp gả cho một Á Nhân!"

Nam tử nghe vậy, kinh ngạc vô cùng: " Thật sự là Á Nhân?"

" Ta gạt ngươi làm gì!" Lão giả kinh thường liếc nhìn nam tử.

Á Nhân, đó là truyền nhân của thần Di Đức, trăm dặm mới xuất sinh một anh nhi Á Nhân, cỡ nào hiếm lạ.

Loại ngôn luận này, Lâm Tu ở khách điếm nghe được không ít. Nàng xem như gió thổi bên tay, bận rộn việc chuẩn bị sinh lễ.

" Gia chủ, sính lễ đã sẵn sàng, có thể khởi hành." Bà mối ăn mặc quần áo tươi sáng, gương mặt mũm mỉm cười như đoá hoa nói.

" Ân, lên đường."

Lâm Trực lĩnh mệnh, cao giọng hô.

" Người đâu, nâng sính!"

Tam thư lục lễ, bị vài chục người nâng rầm rộ đi trong màn tuyết rước lấy không ít người vây xem.

" Uy, kia là ai a? Mùa Đông lạnh thế này còn đi hỏi cưới?"

" Ha ha, ngươi xem Á Nhân dẫn đầu kia, bảy phần là hỏi cưới Lưu tiểu thư!"

Á Nhân trong miệng bọn họ ăn mặc cẩm y sáng ngời, cưỡi đại mã uy vệ, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, quả thật khiến các thiếu nữ một trận thổn thức.

" Tới nơi, hạ lễ." Bà mối phất cao khăn đỏ, nhéo giọng hô.

Sính lễ được đặc thành từng hàng môn phủ đệ. Lâm Tu ngửa đầu nhìn biển vàng treo trước của, nheo mắt.

" Tằng phủ."

" Lâm thiếu, mời vào."

Sính lễ được nâng vào trong sân Tằng phủ, Lâm nhìn nhìn nô tỳ đứng bên cạnh, nghiêm giọng hỏi.

" Gia chủ ngươi đâu?"

" Này...này...lão gia còn đang tiếp khách, mong ngài đợi một lúc."

Lâm Tu nhíu nhíu mi, Lưu Tư Hạ đứng ra định mối hôn sự này, Tằng phủ không có lý do nào không biết.

" Dẫn ta đi gặp gia chủ ngươi."

Tiểu cô nương khó xử nhìn Lâm Tu, lại nhìn đoàn người sau lưng nàng, cuối cùng cụp đầu dẫn đường:

Tằng phủ là kinh thương thế gia, tài lực hùng hậu, phủ đệ trang hoàng tất nhiên tráng lệ.

" Phu nhân,..."

Tiểu nô tỳ dẫn đường chưa kịp bẩm báo xong Lâm Tu đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.

" Lâm thiếu."

Đại sảnh rộng lớn nào có khách nhân mà nô tỳ kia nói, chỉ có mỗi Lưu Vũ Yên mẫu thân cùng vài người hầu trong phủ.

" Tằng phu nhân hảo." Lâm Tu chấp tay hành lễ.

Lưu Thục Nhàn xấu hổ gật đầu, mời người ngồi xuống.

Trà nước dâng lên, Lâm Tu mới nói.

" Tằng lão gia không biết hôm nay tại hạ dâng sính lễ đến sao?"

" Này..." Lưu Thục Nhàn cứng lời.

Thấy Lưu Thục Nhàn biểu tình khó xử, Lâm Tu liễm mắt, liếc nhìn bà mối.

" Ai nha, hôn nhân đại sự là lời phụ mẫu, nếu Tằng lão gia có việc chuyện hôn sự này do Tằng phu nhân quyết cũng như nhau. Tới tới, đây là sinh thần của Lâm thiếu..."

Bà mối thay Lâm Tu tiếp lời, thau thau bất tuyệt một đống lớn, trao đổi bát tự xong, lễ hỏi xem như hoàn tất.

Trước khi đi, Lưu Thục Nhàn đích thân đưa Lâm Tu ra cửa, bà nhìn nàng đầy tự trách.

" Tiểu Lâm, lần này làm ngươi khó xử."

Người đã xuống nước như vậy, Lâm Tu cũng không lý nào bưng cái giá, nàng lắc đầu.

" Bá mẫu quá lời, Vũ Yên là thê tử ta muốn cưới, những việc nhỏ này không đáng kể gì."

Lưu Thục Nhàn nhìn Lâm Tu thật lâu, cuối cùng nở nụ cười.

" Yên Nhi giao cho con, ta yên tâm rồi."

Ngày dâng lễ bị nhạc phụ cho leo cây, loại chuyện nhục nhã này gác trên người kẻ khác đã sớm lật bàn bỏ đi, Lâm Tu có thể bình thản như vậy, chúng tỏ nàng đối Lưu Vũ Yên có tâm.

Hạnh phúc của nữ nhi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

——————

Xoay người khỏi Tằng phủ, mặt Lâm Tu lập tức trầm xuống.

" Đến Thái Thú phủ."

" Là."

Thái Thú phủ ngoài cổng lớn, Lưu Tư Hạ như đã nghe được tiếng gió gì, hắn đứng tại cửa, sắc mặt không giận tự uy làm người qua đường không khỏi tránh xa ba thước.

" Trời bên ngoài lạnh, nếu không ngài vào trong sảnh ngồi trước, tiểu nhân đứng đây là được." Gã sai vặt khom lưng nói.

" Không cần." Lưu Tư Hạ lắc đầu từ chối, Lâm Tu chân trước vừa trao bái thiếp xong, đã có hạ nhân đến báo lại.

Nghe được thái độ của người Tằng phủ, Lưu Tư Hạ lại tức giận lại bất đắc dĩ.

" Lưu đại nhân, vài ngày không thấy vẫn khí vũ hiên ngang a."

Vó ngựa tung bay trên nền tuyết, đoàn người cuồn cuộn đi vào trước môn Lưu phủ.

" Ha ha, Lâm Thiếu khỏe, vào phủ rồi nói."

Xuống ngựa, Lâm Tu đưa cương cho Châu Thụy Ngọc phân phó.

" Các ngươi về trước, có Lâm Trực theo ta là được."

" Là."

Châu Thụy Ngọc theo Lâm Tu đưa sính lễ, bụng đã ứ một búng hỏa, nhưng hắn vẫn theo mệnh lệnh, dẫn huynh đệ trở về khách điếm.

" Lưu đại nhân mời."

" Lâm thiếu mời."

Lưu Tư Hạ dẫn đường, tiếp đón người tới thư phòng.

" Hạ quan tham kiến Thế nữ." Cửa thư phòng vừa đóng lại, Lưu Tư Hạ đã quay người quỳ rạp xuống đất hành đại lễ.

Trà đã qua hai chung, Lâm Tu vẫn chưa mở một lời, cuối cùng cũng là Lưu Tư Hạ chịu không nổi mở miệng.

" Thành thật hạ quan không nghĩ Tằng gia dám việc tài đình như vậy."

Hôn sự là bản thân Lưu Tư Hạ định, Tằng gia chủ tử không tiếp sính lễ, chẳng khác nào phất mặt mũi của Lưu Thái Thú.

Mặt mũi Lưu Tư Hạ hắn có thể mất, nhưng Lâm thế nữ không thể a!

" Nói một chút tình trạng của Tằng phủ đi." Lâm Tu nhàn nhạt lên tiếng.

Vị tổ tông này càng bình tĩnh, Lưu Tư Hạ càng thấp thỏm, hắn vẫn quỳ trên đất cẩn thận đáp.

" Tằng phủ phủ là kinh thương thế gia chắc hẳn điện hạ đã biết, Tằng gia gia phả rắc rối nhưng nói về dòng chính thì hiện tại chỉ còn mỗi Tằng Điền Phàm một cây độc Đinh."

" Tằng Điền Phàm thê thiếp tổng cộng có 5 người, nhi 3 nữ 2. Đại nhi tử Tằng Tu Kiệt đỗ cử nhân hiện tại đang ở kinh thành phụ lục* đợi kỳ thi đình năm sau ứng thí, con thứ bệnh tật quấn thân chưa quá 20 đã cưỡi hạt về trời, lão Tam Tằng Hâm Bằng năm nay 18 ỷ vào có lão thái thái yêu chiều, nên tánh tình ương ngạch. Thứ nữ gọi Tằng Đình Hân, nhỏ hơn Vũ Yên 3 tuổi, hiện tại đang ở trong phủ, đợi ngày hả đi."

Nói đến đây Lưu Tư Hạ thở dài: " Thục Nhàn năm đó gả vào Tằng phủ tuy sinh Yên Nhi là đại nữ nhi nhưng dưới gối không có nhi tử, ở Tằng gia cơ bản không có quyền lên tiếng."

Lâm Tu trầm ngâm nghe, nhưng nàng dù sao cũng sống trong vương thất, vừa nghe qua nàng đại khái đã nắm được tám phần tình hình.

" Vậy còn Vũ Yên? Tại sao nàng lại theo họ ngươi?"

Lưu Tư Hạ sắc mặt cứng đờ, hơi thở nặng nề hơn.

" Là bà cốt nói Vũ Yên mệnh cách chắn phúc khí, vậy nên Tằng phủ mới không để Yên Nhi theo họ Tằng."

" Là vậy sao?" Lâm Tu sờ chén Ngọc trong tay, trầm ngâm nhìn Lưu Tư Hạ.

Hoá ra hắn để Lưu Vũ Yên hứa hôn cùng một tên Tú tài nghèo là vì việc này.

Tằng phủ là không phải muốn phất mặt mũi nàng mà là đối với hôn sự của Vũ Yên không bận tâm.

" Thần biết tội." Lưu Tư Hạ khẩn thiết dập đầu.

" Những thứ dị đoan này, bổn thế nữ không tin mấy, Lưu đại nhân đứng lên đi."

Nâng người dậy, Lâm Tu lại nói.

" Vài ngày nay bổn thế nữ phải chuẩn bị cho hôn lễ, Vũ Yên bên kia làm phiền đại nhân săn sóc."

" Thế nữ điện hạ an tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro