Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trí Hằng căn bản không tin Thư Thanh Thiển không có uống thuốc, hắn chính là mỗi ngày tận mắt nhìn thấy, Thư Thanh Thiển mỗi lần đều ăn sạch đồ ăn mà hắn phái người đưa tới.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ly nước trên, ly thủy tinh sạch sẽ trong suốt, vừa mới được Thư Thanh Thiển cầm trong tay.

Đối, thời điểm hắn tiến vào còn nhìn thấy Thư Thanh Thiển uống nước, đồ uống trong phòng nàng tất cả đều bị mình hạ quá dược, không có khả năng không uống qua.

Trương Trí Hằng kích động mà thở hổn hển, một quyền đấm trên bàn, tức khắc mặt ngoài cái bàn liền xuất hiện một đạo vết nứt, “Không, mày đây là đang gạt tao, căn bản chính là sử trá. Mày muốn lừa tao có đúng không? Tao mới sẽ không dính trấu đâu.”

Thư Thanh Thiển cười nhạo, dựa lên sô pha nhấc chân bắt chéo nhìn Trương Trí Hằng tức muốn hộc máu, ánh mắt dừng ở mấy người sau hắn.

Mấy người kia cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Thư Thanh Thiển, cũng không biết Thư Thanh Thiển nói là thiệt hay giả. Bọn họ hiện tại cực độ khủng hoảng, đều đang âm thầm cầu nguyện Thư Thanh Thiển tốt nhất là trúng độc thật.

Thư Thanh Thiển xem biểu hiện của mấy người kia ở dưới đáy mắt, cuối cùng chậm rãi nói: "Mày cho rằng chỉ có mày có thể thu mua thủ hạ của tao sao?”

Trương Trí Hằng sắc mặt biến đổi, "Mày có ý gì?”

Thư Thanh Thiển đặt cánh tay lên đùi, chống đỡ thân thể trước khuynh, nói với Trương Trí Hằng: “Kỳ thật khi kế hoạch của mày mới bắt đầu, thủ hạ của mày liền tới đầu phục tao, sau đó đổi dược mà mày chuẩn bị cho tao, vậy nên tao lại sao có thể trúng độc được.”

Hai tay Trương Trí Hằng đột nhiên nắm thành nắm đấm, vẫn không muốn tin, cao giọng nói, “Chuyện này không có khả năng, bọn họ không có khả năng phản bội tao.”

Thư Thanh Thiển không hề vô nghĩa, vươn tay mình lên, một ngọn lửa màu đỏ từ đầu ngón tay nhảy ra, giống như đoá hoa u nhiên nở rộ, ngón tay Thư Thanh Thiển di động, ngọn lửa kia cũng di động theo, ở không trung họa ra một vòng tròn.

Trương Trí Hằng run rẩy lui về phía sau vài bước, trong mắt mang theo sợ hãi, hắn biết ngọn lửa hiện tại của Thư Thanh Thiển có bao nhiêu lợi hại, đó là tồn tại có thể thiêu chết tang thi cấp năm.

Hắn không ngờ Thư Thanh Thiển nói đánh là đánh, nhanh chóng quyết định chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng ngọn lửa trong tay Thư Thanh Thiển  tốc độ xa xa vượt qua tốc độ hắn phun chạy.

Thực mau ống quần Trương Trí Hằng bắt đầu cháy, hắn vội vàng sử dụng dị năng ngưng kết thành nước tới muốn dập tắt ngọn lửa trên chân. Nhưng nhiệt độ ngọn lửa quá cao, nước tưới lên trực tiếp bốc hơi thành hơi nước, còn năng hơn cả nước sôi, đối mặt lại lần nữa hình thành thương tổn.

“A a a a ——” Trương Trí Hằng bụm mặt đau thẳng kêu to, trên mặt đã sớm bị năng không ra hình người, có thể nói là hoàn toàn hủy dung.

“Thư Thanh Thiển, tao muốn liều mạng với mày!” Trương Trí Hằng rốt cuộc nhịn không được mà bùng nổ.

Đáng giận! Đáng giận!

Thư Thanh Thiển mày khinh người quá đáng! Hôm nay nhất định phải giết mày!

Một cột nước thật lớn từ Trương Trí Hằng trong thân thể bồng bột mà ra, giống như súng nước cao áp phun ra, dòng nước thật lớn hướng Thư Thanh Thiển đánh sâu vào đây, toàn bộ gia cụ trong phòng đều bị hướng đi. Đại khái là do giờ phút này nội tâm Trương Trí Hằng tràn ngập hận ý, uy lực của nó xa xa vượt qua dĩ vãng.

“Tới vừa lúc, tao chờ mày thật lâu.” Thư Thanh Thiển không chút nào sợ hãi, ngược lại thống khoái đón nhận.

Ngày thường nàng đều đánh với tang thi, những con tang thi đó chỉ số thông minh lại thấp, chỉ biết dùng sức trâu, liền tính cao cấp tang thi cũng thông minh không đến chạy đi đâu. Hiện tại có thể cùng Trương Trí Hằng sảng khoái đánh một trận, phóng thích dị năng hệ hoả dư thừa trong thân thể mình, cũng coi như hợp tâm ý mình.

Hoả long trong tay Thư Thanh Thiển rít gào mà ra, ánh diệu ánh lửa thông thiên trong phòng, đối diện hồng thủy lao nhanh mà đến, phát ra lay động kinh thiên động địa, làm người trạm đều đứng không vững. Chỉnh gian nhà một nửa là hỏa một nửa là thủy, bọn họ căn bản chạy không ra được, quả thực chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên dày vò.

Nguyên bản mấy kẻ phản đồ đi theo Trương Trí Hằng nhìn thấy phúc cảnh tượng này, vốn định trợ giúp Trương Trí Hằng, nhưng hai dị năng giả cao cấp toàn lực giao thủ, bọn họ căn bản cắm không thượng thủ. chỉ có thể thừa dịp Thư Thanh Thiển tập trung đấu Trương Trí Hằng, ngẫu nhiên ở một bên sử dụng dị năng quấy rầy Thư Thanh Thiển, mang đến điểm phiền toái cho Thư Thanh Thiển.

Hai người đánh trong phòng chính là trời đất u ám, người bên ngoài thấy tình huống không đối đã sớm chạy. Chỉ còn lại vài người trong phòng muốn chạy cũng chạy không thoát, cuối cùng cũng miễn cưỡng tự bảo vệ mình.

Bọn họ lúc này hối hận vạn phần, lúc trước không nên nghe theo lời xúi giục của Trương Trí Hằng tới đối phó Thư Thanh Thiển, không ngờ Thư Thanh Thiển cư nhiên lợi hại như vậy, bọn họ nhiều người như thế cũng bất quá đối phương một người!

Nước chảy Trương Trí Hằng ngưng tụ chậm rãi biến thiếu, đồng dạng hoả long trên tay Thư Thanh Thiển cũng thu nhỏ lại, hai người nhất thời cầm cự được.

Mặc dù nói dị năng của Thư Thanh Thiển có cấp bậc cao hơn Trương Trí Hằng, nhưng dị năng của nàng vốn là vượt cấp tiến giai, có không ít di chứng. Hiện giờ không thể hoàn toàn sử dụng, mà Trương Trí Hằng là dị năng hệ thủy, vừa lúc có thể khắc chế Thư Thanh Thiển, cho nên Thư Thanh Thiển trong chốc lát cũng không làm gì được hắn.

Trương Trí Hằng càng đánh càng kiệt lực, càng muốn chống cự, đều bị Thư Thanh Thiển lần lượt đánh trở về. Cuối cùng dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, ngược lại là Thư Thanh Thiển càng phát run ý càng thịnh.

Phanh một tiếng, Trương Trí Hằng bay ra đập vào trên tường, mặt tường tức khắc nứt thành mạng nhện, cuối cùng hung hăng rơi xuống, Trương Trí Hằng nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Thư Thanh Thiển thu tay hít sâu một hơi, lúc này mới phóng ánh mắt tới trên người mấy tên phản đồ kia.

Trong đó một tên tường đầu thảo thấy Trương Trí Hằng bại trận, sợ tới mức tức khắc quỳ xuống xin tha, "Chị Thanh, cầu xin chị tha chúng ta đi, chúng em về sau cũng không dám nữa, chúng em lần này chỉ bị Trương Trí Hằng mê tâm hồn, không phải cố ý muốn hại chị.”

Vừa nói vừa hung hăng đánh mặt mình, "Mấy tên phản đồ chúng em là rác rưởi, là phế vật, là đồ vô dụng. Cầu xin chị Thanh phóng chúng em một con đường sống, chúng em nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp chị.”

Thư Thanh Thiển không do dự chút nào, vung tay lên tức khắc trên người liền bốc cháy, hừng hực lửa lớn bỏng cháy làn da, đau oa oa kêu to không ngừng quay cuồng khắp nơi trên mặt đất. Bất quá lửa trên người như thế nào phác bất diệt, trong chớp mắt đã bị thiêu chết.

Trương Trí Hằng biết Thư Thanh Thiển tuyệt đối sẽ không bỏ qua chính mình, sinh mệnh nguy ở sớm tối, đột nhiên từ trên mặt đất bắn lên trực tiếp hướng ngoài phòng. Thấy còn mấy tên thủ hạ đứng ở một bên ngây ngốc, trực tiếp đẩy đối phương qua bên Thư Thanh Thiển, đồng thời bay nhanh ra ngoài chạy, tốc độ phi thường mau, quả thực siêu việt hắn ngày thường cực hạn.

Thư Thanh Thiển không ngờ Trương Trí Hằng cư nhiên còn có sức lực chạy trốn, một chưởng giải quyết pháo hôi trước mắt, cuối cùng cũng mặc kệ trong phòng ra không ra tới, trực tiếp một phen hỏa bật lửa toàn bộ căn nhà.

Hừng hực lửa lớn thiêu đốt, Thư Thanh Thiển đạp liệt hỏa đi ra.

Vết máu bên miệng Trương Trí Hằng cũng không kịp chùi, mấy người kia vừa mới vì hắn tranh thủ chút thời gian, đoạt một chiếc xe liền hướng ngoài thành khai.

Hắn định rời khỏi căn cứ thành phố H.

Mặc dù biết chính mình chạy đi như vậy không có mặt mũi, nhưng lhiện tại cũng cố không được nhiều như vậy. Hắn không tin dị năng của Thư Thanh Thiển vẫn luôn lợi hại hơn hắn, chờ ngày nào đó chính mình lên tới cấp bảy, lại tìm một cơ hội Đông Sơn tái khởi giết trở về, định sẽ không để Thư Thanh Thiển tốt!

Thư Thanh Thiển thấy Trương Trí Hằng lái xe đào tẩu, định lái xe đuổi theo, kết quả không ngờ Trương Trí Hằng cực kì giảo hoạt, cuối cùng tiếp nhảy đến giang.

Thư Thanh Thiển nhìn nước sông bình tĩnh không gợn sóng đành phải bất đắc dĩ, bởi vì đối phương là dị năng hệ nước, có thể ở dưới nước giấu kín thật lâu, mà dị năng hệ hoả của mình tất nhiên không có biện pháp với hắn, cuối cùng đành phải bất lực trở về.

Thời điểm Thư Thanh Thiển trở về, phòng mình đã sắp thiêu đốt xong, khói đen nùng nhiệt thật lớn xông thẳng tận trời, mang theo mùi gay mũi đến sặc, Nhạc Linh Nhi ngửa đầu nhìn căn phòng sắp châm xong.

Thư Thanh Thiển nhìn thấy Nhạc Linh Nhi có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhạc Linh Nhi sâu kín nhìn Thư Thanh Thiển, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Thư Thanh Thiển lần đầu tiên xem không hiểu ánh mắt đối phương.

Chỉ nghe Nhạc Linh Nhi thở dài, cuối cùng nói: "Chị giết Trương Trí Hằng sao?”

Thư Thanh Thiển lắc đầu, “Hắn đào tẩu rồi.”

Nhạc Linh Nhi nhìn lửa lớn thiêu đốt hừng hực mà phát ngốc, “Đến tột cùng vì sao ba người chúng ta đi đến tình trạng hôm nay? Thật là buồn cười.”

Thư Thanh Thiển nhíu mày trầm mặc, nàng cũng không biết nên giải thích thế nào.

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển không nói lời nào, mở miệng hỏi: “Thư Thanh Thiển, chị có phải thật sự không yêu em không?”

Thư Thanh Thiển há miệng thở dốc cái gì chưa nói ra, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Được rồi, em đã biết,” Nhạc Linh Nhi run rẩy môi cười thảm một cái, “Nguyên lai là em tự mình đa tình.”

Thật lâu sau, Nhạc Linh Nhi nắm chặt nắm tay cho chính mình đánh đủ khí, mới tiếp tục nói, “Mấy ngày nay là em quấy rầy chị, làm hại tình lữ anh chị hiện giờ trở mặt thành thù, cho nên em là tới cáo từ.”

"Cô muốn đi?” Thư Thanh Thiển giật mình, không nghĩ tới Nhạc Linh Nhi cư nhiên muốn rời khỏi thành phố H, "Cô hiện tại không có thân nhân trên đời, bên ngoài nơi nơi đều là tang thi thực không an toàn. Cô muốn đi đâu?”

Nhạc Linh Nhi xoay người lạnh lùng nói: “Không phiền chị lo lắng.”

Nói xong liền rời đi.

Thư Thanh Thiển lo lắng Nhạc Linh Nhi xảy ra chuyện, liền để thủ hạ lén đi theo. Một lát sau, thủ hạ nói Nhạc Linh Nhi đã rời đi thành phố H, hơn nữa tốc độ xe của nàng thực mau, mọi người đều cùng ném.

Thư Thanh Thiển có chút mờ mịt.

...

Nước sông an tĩnh giống như một mặt gương, trong nước gió êm sóng lặng ngẫu nhiên có một đám tiểu ngư nhìn chằm chằm thủy lại đây, ở gương sáng mặt nước dạng khởi đạo sóng gợn, gió mát thổi tới, lá cây bên bờ rơi xuống, thỉnh thoảng rơi vào trong nước, theo mặt nước nhẹ nhàng phiêu đãng.

Bỗng nhiên, có một người từ trong nước nhảy ra, sau đó bơi tới bên bờ, cảnh giác bốn phía nhìn nhìn có chút kinh hồn chưa định, cuối cùng vắt khô nước trên người, mới đứng dậy rời đi.

Người từ trong nước ra là Trương Trí Hằng, hắn bơi trong nước thật lâu mới dám ra, hiện tại chỉ muốn cách thành phố H thật xa, về sau lại trở về báo thù rửa hận.

Bốn phía hoang tàn vắng vẻ, Trương Trí Hằng lần đầu tiên một mình bên ngoài vượt qua ban đêm. Hắn lo lắng đề phòng căn bản không dám ngủ, sợ hãi dã thú cũng sợ hãi tang thi, cuối cùng bò lên cây vượt qua một đêm.

Này một đêm, Trương Trí Hằng làm giấc mộng, trong mộng bản thân là vai chính, mà Thư Thanh Thiển đã sớm chết.

Trong mộng hắn cùng Nhạc Linh Nhi ở bên nhau, cuối cùng trở thành một phương bá chủ, tiêu diệt tang thi tu xây thành nghiệp, còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ ái mộ mình không thôi, hắn đứng trên đỉnh cao nhất toàn Hoa Quốc.

Tỉnh mộng, Trương Trí Hằng chép miệng, cảm thấy nếu mộng này là thật thì tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro