Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trí Hằng là một người khá kiêu ngạo, hắn từ nhỏ gia cảnh ở thành phố H tuy rằng chỉ có thể xem như trung bình, nhưng thành tích ưu tú, diện mạo cao lớn soái khí, có không ít người thích hắn.

Hồi cấp ba hắn cùng Thư Thanh Thiển quen biết, hai người sau đó khảo nhập cùng sở đại học, chính thức trở thành nam nữ bằng hữu. Thẳng đến công tác, hai người cảm tình ngày càng thâm hậu, thậm chí đã tới bàn chuyện cưới hỏi, là một đôi mỗi người toàn hâm mộ.

Lại không ngờ địa cầu thình lình xảy ra một lần thiên thạch va chạm, mang đến tai họa ngập đầu, từ đây thế gian biến thành tận thế, tang thi tứ lược cắn người, thi hoành khắp nơi.

Đồng thời bọn họ hai người cũng thức tỉnh dị năng.

Đôi khi, Trương Trí Hằng thậm chí sẽ cảm tạ tận thế tiến đến. Nếu không phải tận thế, khả năng hắn chẳng qua chỉ là một công nhân phổ thông, kiếm ít ỏi tiền lương mỗi tháng chịu đựng lãnh đạo khí, sau đó thành thật cùng Thư Thanh Thiển kết hôn sinh hài tử, cứ như vậy vượt qua cả đời.

Nhưng hiện tại không giống nhau, hắn thức tỉnh dị năng, hắn trở nên vô cùng cường đại, mỗi người ngưỡng mộ, thậm chí hắn một tay thành lập căn cứ thành phố H. Trương Trí Hằng cảm giác nhân sinh của mình cuối cùng cũng đứng ở chỗ cao, thực hiện mộng tưởng của hắn, đó là khả năng trước tận thế hắn tuyệt đối không thể tiếp xúc đến.

Thời điểm thế giới quen thuộc bắt đầu thay đổi từ tận thế, trật tự xã hội sụp đổ, đạo đức luân tang, nhân tính vặn vẹo, các loại quang minh chính đại đốt giết đoạt ngược, người đã từng cao cao tại thượng ngã xuống bùn, có người một bước lên trời.

Trương Trí Hằng cảm thấy sảng khoái xưa nay chưa từng có.

Đại khái cùng Thư Thanh Thiển ở chung lâu, hai xem tướng ghét, hắn dần dần cảm thấy phiền chán tính cách cường thế của Thư Thanh Thiển. T thẳng đến khi hắn gặp được Nhạc Linh Nhi, Trương Trí Hằng cảm giác chính mình tâm động.

Nhạc Linh Nhi diện mạo đáng yêu, tính cách ngoan ngoãn ngây thơ, thiện giải nhân ý, là kiểu hắn thích nhất.

Thư Thanh Thiển cũng không nghĩ nàng cùng Trương Trí Hằng từ 16 tuổi đến 26 tuổi, hai người quen biết mười năm, Trương Trí Hằng có một ngày sẽ đột nhiên cùng chính mình chia tay, liền khinh phiêu phiêu nói một câu, “Chúng ta chia tay đi, anh thích người khác rồi.”

Ban đầu sau chia tay, Thư Thanh Thiển luôn quấn lấy Trương Trí Hằng không bỏ, Trương Trí Hằng còn có chút tức giận. Nhưng không nghĩ tới hiện giờ Thư Thanh Thiển không quấn lấy mình, ngược lại cùng Nhạc Linh Nhi ở bên nha. Thấy hai người hôn môi, Trương Trí Hằng có cảm giác bị người lừa gạt, trong lòng tràn ngập phẫn hận hai người.

Trương Trí Hằng không phải là một người vô năng, tâm cơ hắn thực trọng sớm có mưu hoa. Mặc dù biết dị năng Thư Thanh Thiển lợi hại, nhưng nàng thường xuyên đánh tang thi bên ngoài, đặc biệt là gần nhất đi thành phố B một đoạn thời gian, trong căn cứ không ít chuyện vặt đều là chính mình xử lý, Trương Trí Hằng tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kéo bè kéo cánh. Trương Trí Hằng đã sớm làm tốt chuẩn bị đoạt lại quyền lãnh đạo thành phố H.

Trở lại phòng mình, hắn âm thầm liên lạc vài người mưu hoa, trong lòng nổi lên cười lạnh.

...

Trong phòng, hai người còn đang kích hôn.

Nhạc Linh Nhi vẫn vẻ mặt mộng bức, chỉ cảm thấy hơi thở nùng liệt nóng cháy của đối phương ập vào trước mặt, tiếp theo chính mình đã bị Thư Thanh Thiển hôn. Đối phương cực kỳ bá đạo cạy hàm răng mình ra rồi xông vào, sau đó tùy ý ở càn quét trong miệng mình, độ ấm cao như muốn hoà tan chính mình.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Tim Nhạc Linh Nhi thình thịch loạn nhảy như muốn từ trong ngực nhảy ra, nàng cảm giác chính mình toàn bộ đều bị lửa đốt muốn bốc khói, đầy mặt ửng đỏ, chân cẳng nhũn ra, triền miên khỉ mĩ, trằn trọc nghiền nát, khóe miệng thậm chí bị giảo phá, một giọt máu tươi chảy xuống, lại tô lại ma như điện giật.

Nhạc Linh Nhi chưa từng có cảm giác mỹ diệu như vậy, nhịn không được vươn hai tay treo lên cổ Thư Thanh Thiển, nhắm mắt lại đang định hồi hôn, lại không được bị Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng đẩy ra.

Thư Thanh Thiển thấy Trương Trí Hằng cuối cùng cũng đi rồi, liền đẩy Nhạc Linh Nhi ra. Thấy Nhạc Linh Nhi mở mắt ra một bộ khó hiểu nhìn mình, Thư Thanh Thiển trầm mặc một lát, cuối cùng nói, "Tôi không có hứng thú với nữ, cô đi đi.”

Nhạc Linh Nhi lập tức nổi lên nước mắt, không thể tin nhìn Thư Thanh Thiển, "Chị đang gạt em có đúng không? Chị rõ ràng vừa mới hôn em mà.”

Thư Thanh Thiển khóe miệng gợi lên cười nhạo, “Đúng vậy, chính là bởi vì tôi thân với cô rồi mới phát hiện, ôm cô vào trong ngực gầy như cái cột điện, liên tiếp hôn đều không biết, chuẩn xác mà nói là tôi không hề hứng thú với cô.”

Nhạc Linh Nhi há miệng thở dốc, lại một câu đều nói không nên lời, nàng vốn ưa khóc, lúc này hai mắt đẫm lệ, đậu đại nước mắt từng viên nhỏ giọt, khóc không thành tiếng, mặc cho ai nhìn cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Nhạc Linh Nhi không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra loại lời nói này, khí thở hổn hển, trước một giây nàng còn đắm chìm trong tốt đẹp lãng mạn, không ngờ giây tiếp theo liền giống như rơi vào động băng, nàng chỉ vào mũi Thư Thanh Thiển hồi lâu cũng không mắng ra một câu tàn nhẫn.

“Thư Thanh Thiển, chị thật quá đáng.” Nhạc Linh Nhi buông tay, một dậm chân khóc lóc xoay người rời đi.

Thư Thanh Thiển mặc không lên tiếng, sau đó đóng cửa lại, hít sâu một hơi, áp một tia rung động tự đáy lòng vừa rồi xuống. Nàng là người cực độ bình tĩnh, biết chính mình vừa mới làm chuyện không đúng, nhưng có thể chặt đứt hai người tâm đảo cũng đáng, thật sự  không muốn cùng hai người này dây dưa không thôi.

Đến nỗi Trương Trí Hằng trước khi đi trong mắt hung ác nham hiểm vừa rồi nàng toàn xem ở trong mắt, Thư Thanh Thiển chỉ có thể nói bản thân rửa mắt mong chờ.

Mấy ngày sau, Thư Thanh Thiển như cũ thường lui tới đi ra ngoài đánh tang thi, toàn bộ căn cứ cũng thoạt nhìn không hề dị thường. Chỉ là không biết Nhạc Linh Nhi lại trốn đi đâu, bất quá Thư Thanh Thiển cũng không thèm để ý, nàng như cũ mang theo đội ngũ rửa sạch tang thi còn sót lại.

Hôm nay, Thư Thanh Thiển mang xong đội ngũ vừa mới trở lại nhà mình, Trương Trí Hằng đột nhiên mang theo đội ngũ của mình bao vây biệt thự. Sau đó, Trương Trí Hằng đắc ý dào dạt xuất hiện ở phòng khách.

Thư Thanh Thiển nhìn đối phương, xem ánh mắt phó dương dương tự đắc ở dưới đáy mắt không nói chuyện, đứng dậy đến bên máy lọc nước cho chính mình tiếp chén nước, không cần đun nóng, nước đổ vào ly, Thư Thanh Thiển cầm trên tay liền nháy mắt bốc hơi nhiệt khí màu trắng.

Thư Thanh Thiển bưng ly nước ngồi trên sô pha, thổi thổi, cẩn thận uống, lúc này mới tà mắt đối phương, bình tĩnh mở miệng nói: "Anh tiến vào có chuyện gì sao?”

“Thư Thanh Thiển, không ngờ tố chất tâm lý của cô còn khá tốt, cư nhiên một chút cũng không ngoài ý muốn.” Trương Trí Hằng nhìn Thư Thanh Thiển ngồi sô pha sinh cười lạnh, “Xem tình cảm cô với tôi ngày xưa, chỉ cần cô nhường vị trí quản lý thành phố H ra, tôi liền thả cô một con đường sống.”

Thư Thanh Thiển làm bộ có chút ngoài ý muốn nhìn đối phương, "Anh nói để tôi nhường vị trí quản lý thành phố H ra, nếu ta không nhường thì sao?”

Trương Trí Hằng cười dữ tợn, “Ha ha ha ha, cô không muốn nhường cũng không được. Cô trợn mắt nhìn xem, hiện giờ thủ hạ của cô hiện tại đều đứng bên tôi. Mọi người đã sớm bất mãn với cô, cô không xứng với vị trí này.”

Thư Thanh Thiển nhìn vài người phía sau đi theo Trương Trí Hằng, đích xác đều là thủ hạ của mình.

Có chút ngoài dự đoán, Thư Thanh Thiển không ngờ nguyên lai là mấy người này.

Bọn họ hiện tại đều đảm nhiệm chức vị không nhỏ trong căn cứ, cũng coi như là thành viên quan trọng, xem ra Trương Trí Hằng quả nhiên có vài phần bản lĩnh, khó trách có tự tin này.

“Nguyên lai là các ngươi.”

Mấy người kia thấy ánh mắt Thư Thanh Thiển đầu tới, có chút xấu hổ dời đi ánh mắt chính mình, bất quá vẫn đứng phía sau Trương Trí Hằng không nói gì cả.

“Thư Thanh Thiển, cô ít nói nhảm cho tôi.” Trương Trí Hằng thấy có người dao động, vội vàng chen vào, hung tợn nói: "Tôi hiện tại cho cô hai lựa chọn, nếu không cô cút khỏi thành phố H rất xa cho tôi, nếu không chính là chết, chính cô chọn đi.”

“Trương Trí Hằng, là ai cho anh lá gan khiến anh cảm thấy chỉ bằng anh cũng có thể giết tôi?” Thư Thanh Thiển châm biếm, "Anh cho rằng đàn phế vật các ngươi tới nhiều, tôi sẽ không đối phó được ư?”

Trương Trí Hằng bị Thư Thanh Thiển giáp mặt mắng, sắc mặt tức khắc đen xuống, sau đó nhìn Thư Thanh Thiển cười lạnh vài tiếng, "Cô cho rằng tôi tới không có chuẩn bị sao? Tôi biết dị năng của cô lợi hại, nhưng cô tính lại lợi hại cũng bất quá một người, chẳng lẽ còn nghĩ đối phó được mọi người?”

Trương Trí Hằng nói tới đây đột nhiên nở nụ cười, trên mặt mang theo điên cuồng, “Ha ha, Thư Thanh Thiển cô có biết mấy ngày gần đây đồ cô ăn, nước cô uống tất cả đều bị tôi hạ độc vô sắc vô vị, nếu không thì cô cho rằng tôi thật sự không có chuẩn bị sao? Loại dược này ban đầu ăn xong không có cảm giác, nhưng chỉ cần liên tục ăn mấy ngày liền sẽ trúng độc, hơn nữa người trúng độc hoàn toàn không biết. Cô hiện tại đã trúng độc rồi.”

“Phải không?” Thư Thanh Thiển cười cười.

Trương Trí Hằng cười to, “Đúng vậy, là tôi hạ độc đó, thế nào? Hương vị cũng không tệ lắm đi, loại dược này tính ở trước tận thế cũng rất khó đến, không nghĩ tới đi, thế nào? Muốn giải dược ư, muốn thì quỳ trên mặt đất cầu xin tôi đi, ha ha, để cho ta tới nhìn xem Thư Thanh Thiển cao cao tại thượng không coi ai ra gì cao cao khi quỳ xuống đất cầu người là bộ dáng gì.”

Khoé miệng Thư Thanh Thiển lại đột nhiên xuất hiện ý cười thần bí khó lường, tay cầm ly nước nhẹ gõ vách tường, không nhanh không chậm.

Nàng có hệ thống nơi tay, lại làm sao sẽ không biết đồ ăn có độc.

Trương Trí Hằng cảm thấy nụ cười của Thư Thanh Thiển đột nhiên trở nên quái dị, trong lòng có chút cảnh giác, lại nhìn thấy Thư Thanh Thiển ngoắc tay với mình, "Anh lại đây, tôi có lời cùng anh nói.”

Trương Trí Hằng dưới chân dịch vài bước, sau đó dừng lại, nghi hoặc nói: "Cô muốn nói cái…… A a a a a……… A a đau quá!!!”

Trương Trí Hằng phát ra tiếng thét giết heo chói tai, hắn không ngờ Thư Thanh Thiển thế nhưng hất ly nước trong tay tới mặt mình. Nhiệt độ ly nước đã sớm bị Thư Thanh Thiển đun nóng đến sôi trào, hắt lên mặt Trương Trí Hằng như vậy, nháy mắt toát ra một đoàn khói trắng, truyền đến một mùi tiêu xú.

Trương Trí Hằng bụm mặt lui về phía sau, trên mặt đau đớn như bị đao cắt, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, phẫn nộ rít gào nói: “Mặt tao —— a a Thư Thanh Thiển, tao muốn —— giết —— —— mày!”

Thư Thanh Thiển mắt lạnh nhìn Trương Trí Hằng, chậm rãi nói: “Trương Trí Hằng, mày hoa tâm ngoại tình, bội tình bạc nghĩa, tao bổn không định phản ứng mày, nhưng mày lại cố tình tự mình đa tình ba lần bốn lượt trêu chọc tao. Tao cũng nhịn, hiện giờ mày cư nhiên còn hạ độc với tao. Chiêu thức âm hiểm ác như thế cũng nghĩ ra, không cho rằng sỉ ngược lại dính dính chi hỉ, nếu mày đã từ bỏ mặt mũi, còn giữ làm gì.”

Trương Trí Hằng cố nén đau đớn từ trên mặt đất bò dậy, mang theo đầy mặt bọt nước dữ tợn nhìn Thư Thanh Thiển, “Thư Thanh Thiển, xem ra mày thật sự không muốn sống nữa.”

Thư Thanh Thiển đặt ly nước trong tay bang một tiếng đặt lên bàn, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, “Tao căn bản không có trúng độc, cũng không cần giải dược của mày. Dược của mày vẫn để lại cho chính mình từ từ ăn đi.”

Trương Trí Hằng trừng lớn hai mắt tràn ngập khiếp sợ, không thể tin tưởng, "Mày không ăn? Chuyện này không có khả năng, tao tận mắt nhìn thấy mày ăn xong mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro