Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tang thi càng ngày càng ít, Thư Thanh Thiển tự hỏi một vấn đề nghiêm túc.

Có lẽ nàng có thể nghỉ ngơi một chút.

Nàng cảm giác chính mình có chút mệt mỏi, thân thể này mỗi ngày đều siêu phụ tải vận chuyển. Tuy hiện tại tinh thần lực của nàng rất mạnh, có thể chịu đựng cơn đau đớn, nhưng thân thể của nàng lại không chịu khống chế mà chậm lại.

Thư Thanh Thiển click mở hệ thống nhìn tình huống hiện tại của mình.

Giá trị sinh mệnh: 86/100 (Nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ).

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 50% đãi đánh giá.

Thư Thanh Thiển thở dài, lẩm bẩm tự nói: “Nguyên lai chỉ còn chút như vậy.” Sau đó nàng đánh lên tinh thần, tìm một nơi không có ai mà ngồi nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời cố vấn hệ thống, “Mi nói thân thể này của tôi còn bao nhiêu thời gian?”

Hệ thống: Tích, căn cứ tính toán, ký chủ nếu lại trường kỳ siêu phụ tải sử dụng dị năng như vậy, thân thể này nhiều nhất có thể kiên trì ba tháng.

Thật đúng là buồn cười, nếu nàng sử dụng dị năng, thân thể căn bản kiên trì không được bao lâu liền sẽ tử vong. Nhưng nếu chính mình không sử dụng dị năng, có lẽ có thể sống lâu mấy tháng,  nhưng như cũ không hoàn thành được nhiệm vụ.

Đây là một cái nghịch biện.

Nếu giá trị sinh mệnh kết thúc, nhiệm vụ thế giới này chưa hoàn thành liền tính thất bại, mà đánh giá căn cứ vào bản nhân ở thế giới này tổng hợp biểu hiện chấm điểm, đôi khi nhiệm vụ hoàn thành hay không cũng không phải chỉ tiêu đánh giá duy nhất, hệ thống sẽ căn cứ đánh giá biểu hiện phát tích phân.

Thư Thanh Thiển nhìn giá trị sinh mệnh trong đầu mình mà nghĩ, chẳng lẽ thế giới này sẽ là thế giới thất bại đầu tiên của mình sao? Nàng đã xuyên qua rất nhiều thế giới, này chỉ sợ là bại tích duy nhất của mình.

Nghĩ như vậy, cảm giác đầu mình càng đau, Thư Thanh Thiển nhịn không được duỗi tay chống cái trán. Lúc này cái trán của nàng thấm ra mồ hôi mỏng, tóc ướt dầm dề dán trên trán, lông mày nhíu lại một đoàn, cánh mũi một trương một hấp dồn dập thở hổn hển, gân xanh trên tay bạo khởi.

Thời điểm Nhạc Linh Nhi lại đây vừa vặn thấy một màn như vậy, giật mình nhìn Thư Thanh Thiển, như đã đánh vỡ một bí mật.

Thư Thanh Thiển phát hiện có người tới, sau đó nhanh chóng buông tay khôi phục bản thân như thường, lạnh lùng nhìn Nhạc Linh Nhi, "Cô tới làm gì?”

Nhạc Linh Nhi bị đôi mắt lạnh như băng sương của Thư Thanh Thiển đâm đến, tức khắc chân tay luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ. Thư Thanh Thiển trước nay đều là một bộ cường hãn không chê vào đâu được, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương yếu ớt như vậy, thế nhưng phá lệ đau lòng.

Cuối cùng Nhạc Linh Nhi thật cẩn thận nói, “Này phụ cận tang thi đều bị chúng ta rửa sạch sẽ, em thấy sắc trời không còn sớm nên muốn tới hỏi một chút chúng ta có nên thu đội không?”

Thư Thanh Thiển ừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, một chút cũng nhìn không ra dị thường.

Nhìn Thư Thanh Thiển đi qua bên người mình, Nhạc Linh Nhi không biết vì sao đột nhiên lấy hết can đảm đuổi theo Thư Thanh Thiển, quan tâm nói: "Chị Thanh, chị có phải không thoải mái hay không?”

Trên mặt Thư Thanh Thiển nhìn không ra biểu tình, nhàn nhạt nói: "Tôi không có việc gì.”

Nhạc Linh Nhi không tin, kéo tay Thư Thanh Thiển tay không cho nàng đi, trong thanh âm mang theo cấp bách, thậm chí có chút run rẩy, "Chị Thanh không cần gạt em, chị rốt cuộc làm sao vậy? Có phải nơi nào bị thương hay là sinh bệnh?”

Thư Thanh Thiển có chút phiền, xem ra nữ chính lại tái phát bệnh thánh mẫu, thế nào cũng phải tới quan tâm mình, này đó nàng xem ra không dùng được.

Thư Thanh Thiển cũng không tưởng lý, đẩy đối phương ra tiếp tục đi về phía trước. Nhạc Linh Nhi lập tức trong hốc mắt bay khí mờ mịt sương mù, dưới lông mi dài treo nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên tái nhợt, tựa như bị thiên đại ủy khuất khiến người đau lòng.

Nhạc Linh Nhi thật sự tan nát cõi lòng, nàng cho rằng chính mình vẫn luôn nỗ lực trở nên tốt hơn thì Thư Thanh Thiển sẽ xem trọng chính mình, nguyên lai nàng vẫn luôn chán ghét mình như vậy, vô luận chính mình làm gì cũng vô pháp thay đổi.

Nhạc Linh Nhi ủy khuất cúi đầu, moi chính mình ngón tay, "Chị Thanh, chị có phải chán ghét em không? Vì sao chị luôn hung dữ với em như vậy? Chị vì sao không thích Linh Nhi chứ?”

Thư Thanh Thiển tức khắc cảm thấy một trận phiền lòng, tức giận nói, "Tôi vì sao phải thích cô? Cô không phải bạn gái của Trương Trí Hằng sao? Có hắn thích cô là đủ rồi.”

Sau khi Nhạc Linh Nhi nghe được lời này, như suy tư gì đó nhìn Thư Thanh Thiển một cái, hai tròng mắt lộ ra quang mang khác thường, sau đó nhanh chóng cúi đầu, trên mặt lộ ra một mạt thẹn thùng.

Thư Thanh Thiển không biết suy nghĩ đối phương, trực tiếp đi khỏi.

Nhạc Linh Nhi càng nghĩ càng càng thấy lời nói vừa rồi của Thư Thanh Thiển có ẩn ý. Nàng hỏi đối phương vì sao không thích mình, đối phương nói bởi vì mình là bạn gái của Trương Trí Hằng, có hắn thích là đủ rồi.

Lời này càng nghe càng biệt nữu, giống như ý có điều chỉ, chẳng lẽ nói, Thư Thanh Thiển kỳ thật là thích mình?

Nhạc Linh Nhi không biết vì sao nghĩ đến tính khả năng này, trong lòng ngược lại có điểm tâm hoa nộ phóng.

Nàng đầy cõi lòng tâm sự đi về bị Trương Trí Hằng thấy, Trương Trí Hằng còn quan tâm tiến lên dò hỏi.

“Linh Nhi, em có sao không?”

Nhạc Linh Nhi lắc đầu, sau đó ngẩng đầu hai mắt nhìn thẳng Trương Trí Hằng, trong mắt mang theo dứt khoát kiên quyết, chém đinh chặt sắt nói với Trương Trí Hằng, “Trương Trí Hằng, chúng ta chia tay đi.”

Trương Trí Hằng không nghĩ tới Nhạc Linh Nhi đột nhiên đưa ra chia tay, tức khắc giống như ngũ lôi oanh đỉnh, không thể tin tưởng nhìn đối phương, “Linh Nhi nói cái gì?” Nói xong Trương Trí Hằng còn muốn ôm trụ đối phương, “Cái này vui đùa một chút đều không buồn cười, ngoan, không náo loạn.”

Nhạc Linh Nhi từ trong ngực đối phương tránh thoát, vô cùng nghiêm túc nói, "Em không có nói giỡn. Anh Trí Hằng, chúng ta chia tay đi.”

“Vì sao? Vì sao hả?” Trương Trí Hằng bắt lấy vai Nhạc Linh Nhi lắc lắc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Trí Hằng không thể tiếp thu, hắn vì cùng Nhạc Linh Nhi ở bên nhau phí bao lớn kính. Chẳng những chia tay bạn gái nhiều năm hoạn nạn nâng đỡ của mình, còn mất đi nguyên bản vị trí lãnh đạo căn cứ, nhưng hiện giờ lại đổi lấy Nhạc Linh Nhi khinh phiêu phiêu một câu chia tay.

“Bởi vì em phát hiện em có người mình thích rồi.” Nhạc Linh Nhi thiên chân vô tà nhìn Trương Trí Hằng, “Đây chính là lời anh Trí Hằng từng nói qua, tuy lúc trước có bạn gái nhưng tâm anh lại không chịu khống chế mà yêu em, cho nên mới chia tay với chị Thanh. Hiện giờ em cũng như vậy, tâm em không chịu khống chế mà yêu một người khác, cho nên em cũng muốn chia tay với anh. Thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi?” Trương Trí Hằng giận dữ, “Anh vì em trả giá nhiều như vậy, em chỉ một câu khinh phiêu phiêu thực xin lỗi liền xong rồi sao?”

Nhạc Linh Nhi khó hiểu nhìn Trương Trí Hằng, "Nhưng lúc trước anh cũng nói như thế này với chị Thanh mà.”

Trương Trí Hằng không lời gì để nói, mà hắn vẫn không tin. Hắn rõ ràng không thấy Nhạc Linh Nhi cùng ai tiếp cận qua, rốt cuộc là khi nào yêu người khác? Vì sao hắn không biết?

Nhưng Nhạc Linh Nhi tâm ý đã quyết, trực tiếp rời đi.

...

Thực mau màn đêm buông xuống, sáng tỏ ánh trăng dâng lên chiếu khắp mặt đất. Sau khi toàn bộ thành thị lâm vào an tĩnh, mọi người trở lại căn cứ, đã có người chuẩn bị xong bữa tối.

Thư Thanh Thiển ăn tối xong liền định về phòng mình, nàng sinh hoạt cực kỳ đơn giản thả quy luật. Mỗi khi đến trời tối liền một mình trở về phòng nghỉ ngơi, không có bất luận hoạt động giải trí nào, không giống những người khác còn sẽ đánh bài nói chuyện phiếm cho hết thời gian.

Thư Thanh Thiển mới vừa đi đến phòng mình, lại không ngờ phát hiện Nhạc Linh Nhi đứng ở cửa chờ chính mình, thấy mình tới lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Thư Thanh Thiển nhíu mày, sau đó mở cửa phòng mình ra, Nhạc Linh Nhi đi theo tiến vào. Hôm nay Nhạc Linh Nhi mặc một cái váy liền thân màu trắng vô trong tay áo trường khoản, thật dài tóc đen vuông góc khoác trên vai, bên hông buộc nơ con bướm, lộ ra hai tay tinh tế, hai cẳng chân thẳng tắp cũng lộ ra, làn da trắng nõn sạch sẽ, nhìn kỹ có hơi gầy.

Sau khi Nhạc Linh Nhi tiến vào liền nhìn chằm chằm vào đầu mũi chân mình, không ngẩng đầu cũng không nói lời nào.

Thư Thanh Thiển đánh giá đối phương từ đầu đến chân một phen, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, không biết đối phương trang điểm thành như vậy làm gì, cuối cùng nhịn không được mở miệng, "Cô lại có chuyện gì sao?”

Nhạc Linh Nhi nguyên bản còn có chút e lệ ngượng ngùng, nghe thấy Thư Thanh Thiển hỏi chuyện cuối cùng đột nhiên đến cạnh Thư Thanh Thiển, nhón mũi chân ở gương mặt Thư Thanh Thiển rơi xuống một cái hôn.

Bởi vì vóc dáng Nhạc Linh Nhi tương đối lùn, miễn cưỡng đến 1m6, mà Thư Thanh Thiển 1m7 mấy, cho nên thời điểm nàng hôn môi không thể không ngẩng và nhón mũi chân, sau đó nhanh chóng rời đi lui về phía sau một bước, đầy mặt thẹn thùng nhìn Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển: “??”

Nàng nhất thời không phản ứng kịp đây là có ý gì, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Thư Thanh Thiển trầm mặc thật lâu sau mới phản ứng, sau đó hỏi: "Cô đây là có ý gì?”

Nhạc Linh Nhi cảm thấy thẹn đến hoảng, trên mặt một mảnh ửng đỏ, cuối cùng nhỏ giọng nói, "Chị Thanh, em rốt cuộc minh bạch, nguyên lai là em thích chị, chị cũng thích em có đúng không?”

Thư Thanh Thiển ngoáy ngoái lỗ tai mình, tưởng chính mình nghe lầm, bất quá thấy mắt Nhạc Linh Nhi tràn đầy hi vọng nhìn mình, nàng chậm rãi mở miệng, "Cô làm sao đưa ra được kết luận này?”

Trong mắt Nhạc Linh Nhi mang theo ý cười nói, “Trước kia chị Thanh luôn bắt nạt em, ngăn cản em cùng Trương Trí Hằng ở bên nhau. Mới bắt đầu em tưởng vì chị yêu Trương Trí Hằng, nhưng em phát hiện chị không yêu anh ấy. Vậy chị là vì em có đúng không?”

Thư Thanh Thiển nghe thấy lời này của Nhạc Linh Nhi, cái này là thật sự đau đầu muốn nứt ra.

Cửa đột nhiên truyền đến tiếng đánh phanh một tiếng, hai người quay đầu nhìn, không ngờ Trương Trí Hằng đứng ở cửa đã nghe thấy hết thảy.

Trương Trí Hằng run rẩy giơ lên ngón tay chỉ hai người trong phòng, “Các ngươi…… Các ngươi hai người…… Cư nhiên……”

Môi Trương Trí Hằng vẫn luôn run rẩy, câu hoàn chỉnh đều nói không nên lời, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, căm tức nhìn Thư Thanh Thiển, “Thư Thanh Thiển cô thật quá đáng, cô cố ý có đúng không? Cô chính là muốn trả thù tôi, cô thấy Linh Nhi đơn thuần đáng yêu, biết em ấy dễ bị lừa, cô sao có thể làm như vậy? Cô có chuyện gì trực tiếp hướng về phía tôi tới là được, vì sao phải hại Linh Nhi.”

Thư Thanh Thiển bị Trương Trí Hằng mắng một hồi, ngược lại khóe miệng gợi lên, lộ ra một mạt ý cười, ôm eo Nhạc Linh Nhi ấn vào lòng mình. Sau đó hướng lên trên nhắc tới, cúi đầu hôn nồng nhiệt trước mặt Trương Trí Hằng.

Hai người làm trò hôn môi, mặt Trương Trí Hằng như bị tát đến thiên lôi câu địa hỏa, cuối cùng Trương Trí Hằng chịu đủ đả kích tinh thần hoảng hốt rời đi, có cảm giác tam quan hắn đã bị điên đảo.

Vì sao, vì sao bạn gái cũ của mình cùng bạn gái hiện tại của mình ở bên nhau?

Không đúng, bạn gái hiện tại đã chia tay một tiếng trước. Phải là bạn gái cũ của hắn cùng bạn gái cũ của hắn ở bên nhau.

Trương Trí Hằng hướng trên mặt đất thóa khẩu đàm, cuối cùng chuyển cái gì rời đi, trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm. Thư Thanh Thiển, một khi đã như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí, tôi muốn lấy lại hết thảy quyền lợi cùng địa vị của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro