Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày ấy, Thư Thanh Thiển mang theo mọi người rời khỏi hầm trú ẩn. Nàng thật đúng là nói chuyện giữ lời, quay đầu lại liền tìm người đóng cửa hầm trú ẩn lại, còn để người thủ, không cho người bên trong ra, nhốt người sống sờ sờ ở bên trong.

Hầm trú ẩn như cũ là một mảnh tối tăm, địa phương này so với mấy ngày trước, có vẻ không khí càng thêm khó ngửi, cũng càng thêm ẩm ướt.

Một đám người vây quanh đống lửa, thỉnh thoảng vụt ra ngọn lửa nhảy động, ánh lửa khắc trên mặt mọi người, thoạt nhìn mỗi người đều thần sắc ngưng trọng.

“Các ngươi đều tính toán đầu nhập vào Thư Thanh Thiển kia?”

Hồi lâu, rốt cuộc có một nam tử nói chuyện, đúng là nam tử ngày đó chất vấn Thư Thanh Thiển. Nam tử tên là Chu Khải, rất có vài phần chính mình bàn tính nhỏ, trước kia làm thủ hạ của chung để ngang có vài phần địa vị. Sau khi chung để ngang chết, những người này đều nghe hắn, mang theo một đám người lưu lại.

Nam tử mặt thẹo bên cạnh gật đầu, "Anh Chu, anh xem chúng ta mấy ngày nay vẫn luôn ngốc tại nơi này cái gì đều không thể làm, thật sự quá nhàm chán. Mẹ nó, quay đi quay lại chỉ có những người chúng ta, lão tử đều xem phiền.”

“Đúng vậy, anh Chu, chúng ta tuy nói ở trong động an toàn, nhưng địa phương lớn như vậy, đãi hơn mười ngày, anh em cũng đều đãi phiền.”

“Này trước kia trong động còn có nữ tử có thể chơi chơi, hiện tại chỉ còn đại lão gia chúng ta, đợi cũng không thú vị.”

Chu Khải trong lòng rất minh bạch, kỳ thật không riêng thủ hạ đàn anh em của hắn cảm thấy nhàm chán, ngay cả chính mình mấy ngày nay cũng càng ngày càng bực bội. Trong động này ánh mặt trời đều chiếu không tới, cả ngày không có việc gì để làm, quả thực cảm thấy nghẹn khuất hoảng.

Hơn nữa theo như lời những người ở căn cứ bên ngoài, hiện tại bọn họ đã thành lập căn cứ an toàn thành phố B một lần nữa, hiện giờ tang thi trong thành cũng bị tiêu diệt không ít, đã rất an toàn.

Ai cũng minh bạch, người sống ở bên ngoài tất nhiên tốt hơn ở hầm trú ẩn, vì thế rất nhiều người theo Chu Khải đã bắt đầu hối hận.

Chu Khải trầm tư một lát, từ trong lòng ngực móc ra hộp thuốc, đốt một cây cuối cùng điểm hút khẩu, lúc này mới nói, “Lão tam, mày đi trước nói cho Thư Thanh Thiển, nói tao biết lúc trước chung để ngang giấu vật tư ở đâu. Cô ta nếu nguyện ý để chúng ta ra ngoài, tao nói địa chỉ cho cô ta.”

Nam tử mặt thẹo kia đúng là Lão tam, hắn nghe Chu Khải nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, để người canh cửa mang chính mình đi gặp Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển đang cùng Nhạc Linh Nhi trò chuyện, không bao lâu Vương Thắng Tuấn cũng tới, còn mang đến một người.

"Đầu nhi chúng tôi để tôi chuyển cáo cô, hắn biết trước kia chung để ngang giấu vật tư ở đâu. Chỉ cần cô đồng ý để chúng tôi ra sẽ nói địa chỉ cho cô biết.”

Thư Thanh Thiển nhìn con mắt hình viên đạn mặt sẹo, "Chúng mày muốn ra ngoài?”

Mặt thẹo gật đầu, “Anh em chúng tôi hơn ba mươi người, mỗi người đều là dị năng giả. Nếu để chúng tôi gia nhập, khẳng định có chỗ lợi cho cô.”

Ở bất luận căn cứ nào dị năng giả cũng đều khan hiếm, hắn không tin Thư Thanh Thiển thật sự bỏ bọn họ luôn nhốt ở hầm trú ẩn. Còn không phải là vì buộc bọn họ liền phạm, hiện tại bọn họ chủ động yếu thế, Thư Thanh Thiển hẳn là sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Thư Thanh Thiển gật đầu đồng ý, sau đó để thủ hạ mang tất cả người ra khỏi hầm trú ẩn.

Vương Thắng Tuấn có chút lo lắng, “Dễ dàng cho bọn chúng ra ngoài như vậy có thể xảy ra vấn đề hay không? Những người này đều không phải đèn cạn dầu, đặc biệt là Chu Khải quỷ kế đa đoan, tôi sợ hắn ra rồi âm thầm làm chuyện xấu, chi bằng trực tiếp giết bọn chúng.”

Thư Thanh Thiển biểu tình nhàn nhạt nói, “Trực tiếp giết rất đáng tiếc, hiện tại dù sao cũng là tận thế, có thể thêm một người đánh tang thi cũng tốt.”

Vương Thắng Tuấn âm thầm lắc đầu, cảm thấy việc làm này của Thư Thanh Thiển quá nhân từ.

Mặt thẹo cao hứng trở về báo tin này cho mọi người, theo sau ba mươi mấy cá nhân đều ra. Bọn họ phía trước âm thầm không phục Thư Thanh Thiển, nhưng sau khi ra ngoài chính mắt nhìn thấy căn cứ an toàn được quản lý gọn gàng ngăn nắp, tức khắc nhụt chí. Xem ra, Thư Thanh Thiển tuy là nữ tử nhưng cũng xác thật lợi hại.

Những người này vốn tưởng rằng Thư Thanh Thiển phóng chính mình ra ngoài, sẽ nói chút lời khách sáo đối đãi khoán đản, dù sao bọn họ chính là dị năng giả. Nhưng không ngờ Thư Thanh Thiển trực tiếp sai người bắt lấy bọn họ trói lại, toàn bộ một xe kéo đến ngoài thành, sau đó cởi bỏ dây thừng ném vào chỗ nhiều tang thi.

Nhóm người này còn tưởng rằng Thư Thanh Thiển qua cầu rút ván, muốn giết bọn họ. Một đám tức giận tận trời, căng da đầu vừa mắng vừa đánh, bốn phía nhiều tang thi như vậy, tánh mạng nguy ở sớm tối, càng dồn hết sức lực. Cuối cùng dị năng hao hết, đều phải tuyệt vọng, Thư Thanh Thiển cư nhiên lại sai người cứu bọn họ ra, mang về căn cứ an toàn.

Cứ như vậy, nhóm người bọn họ mỗi buổi sáng bị người cưỡng chế ném ra đánh tang thi. Bởi một khi không cẩn thận sẽ bị tang thi ăn luôn, căn bản không dám lười biếng. Mỗi ngày ăn ít nhất, đánh tang thi nhiều nhất, thời điểm sức cùng lực kiệt thì bị kéo trở về nghỉ ngơi, sau khi thể lực khôi phục lại tiếp tục đánh. Những người khác trong căn cứ còn có thời gian nghỉ ngơi, bọn họ quả thực như làm cu li, hối hận vạn phần.

Vương Thắng Tuấn nhìn hết thảy chuyện này không thể không bội phục Thư Thanh Thiển, này quả thực chính là ở áp bức. Hắn nguyên bản còn đề phòng Chu Khải, kết quả xem hiện tại Chu Khải đã bị tàn phá không ra hình người, còn không thể không đánh tang thi. Quả nhiên, âm mưu quỷ kế ở tuyệt đối lực lượng cường đại phía trước đều là vô dụng.

...

Xử lý hết thảy thành phố B xong, Thư Thanh Thiển liền giao quyền lợi cho Vương Thắng Tuấn, bắt đầu xuống tay trở lại sự tình thành phố H.

Mặt trời mới mọc lên, thần phong ấm áp, buổi sáng hôm nay cùng trước kia không có gì bất đồng. Khi Vương Thắng Tuấn nhìn Thư Thanh Thiển nghênh diện đi tới, cao hứng tiến lên chào hỏi.

"Tôi chuẩn bị hồi thành phố H, về sau thành phố B hết thảy liền giao cho anh.”

Thư Thanh Thiển đột nhiên nói một câu, dọa Vương Thắng Tuấn nhảy dựng, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác.

Vương Thắng Tuấn không nghĩ tới Thư Thanh Thiển nói đi là đi, rõ ràng ngày hôm qua còn cùng mọi người đánh tang thi, làm sao tới buổi sáng hôm nay liền nói phải đi, vội vàng ngăn Thư Thanh Thiển lại.

Người khác nghe thấy tin này cũng đều sôi nổi giữ lại, thậm chí còn có người quỳ gối bên ngoài không đứng dậy. Thư Thanh Thiển nhìn mấy người quỳ gối ngoài cửa, mắt phượng đảo qua, trong mắt lộ ra hàn ý, lạnh lùng nói: “Quỳ làm gì, đều đứng lên cho tôi!”

Mấy người kia sợ tới mức vội vàng đứng lên, đỏ mặt nói: “Chúng ta mọi người đều luyến tiếc cô, hy vọng cô đừng đi, có thể lưu lại.”

Thư Thanh Thiển chung quy vẫn mềm xuống thanh âm, nói: “Hiện giờ thành phố B đã đi vào quỹ đạo, tôi còn sự tình khác muốn xử lý. Huống hồ thành phố B cùng thành phố H cách nhau không xa, mọi người nếu có chuyện gì có thể tùy thời tới tìm tôi.”

Mọi người thấy Thư Thanh Thiển tâm ý đã quyết, cũng không khuyên gì nữa.

Bởi vì Thư Thanh Thiển rời đi, toàn bộ người căn cứ đều tiến đến đưa tiễn, không ít người đều khóe mắt rưng rưng, lưu luyến không rời. Nếu không phải có Thư Thanh Thiển, mọi người nói không chừng đã chết. Hơn nữa nàng không chỉ cứu mạng mọi người, còn thông qua bản thân chi lực thay đổi địa vị người thường, không để mọi người bị chèn ép như trước, đối với Thư Thanh Thiển càng có rất nhiều cảm kích cùng tôn trọng, đặc biệt là vài người tuổi lớn, càng mang ơn đội nghĩa, thật lâu không muốn rời đi.

Thư Thanh Thiển lái xe xuất phát, đối với này hết thảy vô bi vô hỉ, trong lòng cũng không nửa điểm gợn sóng.

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển phải đi, vội vàng đi thu thập đồ vật, cũng may nàng có dị năng không gian. Trực tiếp bỏ vào trong không gian một tắc, sau đó vội chạy ra, sợ Thư Thanh Thiển đi trước.

Thư Thanh Thiển thấy Nhạc Linh Nhi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm vào chính mình, thỏa hiệp.

Được rồi, nàng mang nữ chính đi, còn phải mang nữ chính về.

Nhạc Linh Nhi ngồi ở hàng phía sau, nhìn sườn mặt an tĩnh của Thư Thanh Thiển, trong lòng có chút lên men. Người này thật đúng là đoán không ra, vì sao luôn phong khinh vân đạm như vậy? Chẳng lẽ thật sự không có một tia lưu luyến sao? Có phải mỗi người đều chỉ là khách qua đường trong cuộc sống của nàng?

Bởi vì toàn bộ tang thi thành phố B đều bị tiêu diệt không sai biệt lắm, cho nên trở về một đường thông thuận, các nàng lần này trực tiếp đi cao tốc, chỉ tốn ba tiếng liền trở lại thành phố H.

Thời điểm Nhạc Linh Nhi trở về, Trương Trí Hằng đang ở phòng ăn cơm. Trương Trí Hằng nhìn thấy Nhạc Linh Nhi rốt cuộc trở về, kích động tiến lên ôm chặt Nhạc Linh Nhi, “Thật tốt quá, Linh Nhi em cuối cùng đã trở lại. Em sao lại có thể một người đi theo Thư Thanh Thiển. Cô ấy không có gây khó dễ cho em chứ? Cũng may em không có chuyện gì, em không biết những ngày em không ở đây anh nhớ em đến cỡ nào.”

Nhạc Linh Nhi bị Trương Trí Hằng ôm vào trong ngực, tổng cảm thấy có chút không quá thích hợp, trong lòng không quá thoải mái.

Trước kia nàng cảm thấy cái ôm ấm áp này lại có cảm giác an toàn, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy biệt nữu. Nếu trước đây đơn thuần thiện lương Nhạc Linh Nhi nghe những lời buồn nôn của Trương Trí Hằng khẳng định vô cùng cảm động, nhưng nàng hiện tại nghe Trương Trí Hằng nói như vậy, lại dưới đáy lòng hoài nghi.

Nếu Trương Trí Hằng thật sự đau lòng cho mình, lo lắng cho mình, vậy hắn vì sao không ra tìm mình? Hơn nữa hắn cư nhiên ở sau lưng nói xấu chị Thanh, cho rằng chị ấy sẽ làm khó mình. Chị Thanh sẽ là loại người này sao?

Nhạc Linh Nhi đẩy Trương Trí Hằng đang ôm ấp ra, Trương Trí Hằng có chút kinh ngạc, “Linh Nhi làm sao vậy?”

Nhạc Linh Nhi vén tóc qua sau tai, cười với Trương Trí Hằng, “En vừa mới về có hơi mệt, muốn ngủ một giấc trước.”

Nói xong Nhạc Linh Nhi liền về phòng mình đóng cửa lại, Trương Trí Hằng không biết vì sao tổng cảm thấy Nhạc Linh Nhi đối với mình thực lãnh đạm, hậm hực thu tay, cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề.

Chờ tới ngày hôm sau, Trương Trí Hằng cùng tiểu đội đi ra ngoài đánh tang thi, lúc này mới phát giác Nhạc Linh Nhi thật sự thay đổi.

Nghênh diện một đám tang thi, nguyên bản Trương Trí Hằng như trước đây bảo vệ Nhạc Linh Nhi ở sau người, kết quả không ngờ Nhạc Linh Nhi trực tiếp từ không gian lấy ra một thanh đao thật lớn vô cùng cương, cuồng chém tang thi, tốc độ kia còn nhanh hơn mình dùng dị năng nữa.

Bởi vì Nhạc Linh Nhi không gian treo cổ còn không thuần thục, thường xuyên ở trạng thái trong chốc lát có thể sử dụng trong chốc lát không thể sử dụng, cho nên nàng rất nhiều thời điểm đối phó cấp thấp tang thi đều trực tiếp cầm đao giải quyết.

Bởi vì thường xuyên cầm đao, nàng hiện tại sức lực cũng trở nên rất lớn. Ghét bỏ Trương Trí Hằng đứng trước mặt mình vướng bận, một chưởng đẩy hắn ra, chính mình thượng.

Trương Trí Hằng ngây ra như phỗng, thậm chí có chút hộc máu.

Manh muội thân nhẹ thể mềm dễ đẩy ngã của mình đâu rồi? Vì sao hiện tại biến thành bộ dáng phúc hung hãn. Đệt, Thư Thanh Thiển rốt cuộc đã làm gì Nhạc Linh Nhi của mình vậy?

Nơi xa bên kia Thư Thanh Thiển đánh tang thi sờ sờ cái mũi của mình, đột nhiên cảm thấy có chút ngứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro