Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Thanh Thiển nguyên bản cho rằng chính mình nói như vậy, Nhạc Linh Nhi sẽ từ bỏ.

Đáng tiếc nàng xem nhẹ sự chấp nhất của Nhạc Linh Nhi.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào.

Thư Thanh Thiển đẩy cửa ra khỏi phòng, nhật tử vào đông khó được có ánh nắng tươi sáng, ngay cả tầng tuyết hơi mỏng bên ngoài kia đã hoàn toàn hòa tan, chân trời ngẫu nhiên mấy con chim bay qua, thực mau biến thành điểm đen biến mất.

Đúng lúc này, Nhạc Linh Nhi bưng một chén cháo từ nhà bếp ra.

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển đã tỉnh, lộ ra ngượng ngùng mỉm cười, "Chị Thanh tỉnh rồi ạ, đây là cháo em vừa mới ngao xong, chị ăn chút đi.”

Thư Thanh Thiển mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển không trả lời, trong mắt che giấu một tia khói mù, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo dấu ở tóc dài đen nhánh thấy không rõ biểu tình. Sau đó đến bên người Thư Thanh Thiển, bưng chén lên uy đến mép miệng nàng, như cũ ngữ khí nhược nhược nói: “Em đút chị ăn có được không?”

Thư Thanh Thiển bất động, Nhạc Linh Nhi cũng bất động, tay vẫn luôn giơ như vậy. Cử đến thời gian dài, tay Nhạc Linh Nhi không khỏi có chút lên men bắt đầu run rẩy, bất quá nàng vẫn cắn răng kiên trì.

Cuối cùng, Thư Thanh Thiển vẫn thỏa hiệp.

Nàng hé miệng ăn đồ ăn mà Nhạc Linh Nhi uy, hương vị cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc thơm nồng, gạo trắng đặc sệt nấu đến mềm lạn, thịt heo trơn mềm, trứng vịt Bắc Thảo màu nâu lộ ra xanh biếc, còn có linh tinh hành thái. Chân chính là sắc hương vị đều đầy đủ, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Trù nghệ của Nhạc Linh Nhi thật sự rất tốt, so với mình quả thực là khác nhau như trời với đất.

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển ăn xong chén cháo, lúc này mới vui vẻ cười rộ lên, hai mắt cong thành trăng non.

Thư Thanh Thiển lại cảm thấy nụ cười này của Nhạc Linh Nhi thực đáng sợ, đồng tử càng ngày càng lạnh.

Ăn cơm xong, Nhạc Linh Nhi kéo Thư Thanh Thiển lên xe, vì nàng cột kỹ đai an toàn, hướng thành phố B xuất phát.

Một đường xóc nảy, tuyết đường lui hoạt nên xe khai rất chậm.

"Mày thấy rõ không, chiếc phía trước thật sự chỉ có hai nữ tử?”

“Đại cữu cứ yên tâm đi, tao có thể bảo đảm trong xe kia chỉ có hai người, trên xe còn có không ít đồ ăn.”

"Vậy thì tốt, chờ các nàng ngủ rồi chúng ta liền đi trộm đồ trong xe ra.”

Hai người tránh ở chỗ tối trộm kế hoạch, hắn là người thường, đại cữu là dị năng giả phi thường khó được hệ lôi biến dị. Tuy cấp bậc thấp, nhưng điện lưu của hắn có thể rất dễ phá hư khóa xe, hai anh em bọn họ dựa vào loại phương pháp này thường xuyên trộm đồ ăn trên xe người khác.

Bóng đêm tiệm thâm.

Nhạc Linh Nhi nằm trên giường trằn trọc, chỉ cần nghĩ đến lời nói của Thư Thanh Thiển, tâm liền bắt đầu độn đau, mờ mịt, có loại áp lực vô pháp phóng thích.

Thực mau nàng liền nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Nhạc Linh Nhi mặc xong quần áo đứng dậy đi ra ngoài, lạnh như băng nhìn hai tên trộm đồ.

Hai người kia nhìn thấy Nhạc Linh Nhi bèn cứng đờ, không ngờ chủ nhân thế nhưng không ngủ, còn bị bắt tại trận, xoay người muốn chạy. Kết quả lại bị Nhạc Linh Nhi định trụ, sau đó vươn hai tay năm ngón tay chậm rãi khép lại, hai người kia thực mau đã bị không gian xé rách thành toái khối, chỉ để lại đầy đất vết máu.

Nhạc Linh Nhi rốt cuộc ra một ngụm ác khí trong lòng, xoay người trở về chuẩn bị ngủ tiếp, lại không nghĩ Thư Thanh Thiển cũng lên, đứng ở phía sau mình, thân thể tức khắc căng thẳng, có chút sợ hãi đối phương sinh khí.

Thư Thanh Thiển nhìn hiện trường vết máu loang lổ, lại nhìn Nhạc Linh Nhi, sau đó tiến lên nâng tay lên.

Nhạc Linh Nhi cho rằng Thư Thanh Thiển muốn đánh chính mình, khẩn trương rụt cổ.

Không xong, thấy mình tàn nhẫn như vậy, nàng khẳng định sinh khí.

Thư Thanh Thiển lại chỉ giơ tay quét bông tuyết trên đỉnh đầu Nhạc Linh Nhi, sau đó kéo tay hơi lạnh của Nhạc Linh Nhi, cùng nhau vào nhà.

Thư Thanh Thiển là dị năng giả hệ hoả, tay nàng rất ấm áp. Thực mau tay của Nhạc Linh Nhi cũng ấm áp, ngay cả trong lòng cũng ấm lên, ngoan ngoãn đi theo Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển lại đột nhiên dừng lại bước chân, Nhạc Linh Nhi nhẹ nhàng đánh vào trên người nàng, sau đó khó hiểu ngẩng đầu nhìn đối phương.

“Linh Nhi, tôi biết năng lực hiện tại của em rất mạnh, nhưng em phải học được khống chế năng lực đi.”

Nhạc Linh Nhi cúi đầu không nói lời nào, trong lòng cười lạnh.

Thư Thanh Thiển ánh mắt thâm thúy, ngữ khí khó được ôn hoà, "Thôi, em đi ngủ sớm một chút đi, hôm nay có thể đến thành phố B rồi.”

Nhạc Linh Nhi gật đầu, Thư Thanh Thiển nhìn đối phương trở lại phòng, lúc này mới xoay người buồn bực trở lại phòng mình, dựa lên tường suy nghĩ sâu xa.

Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Làm sao cảm giác giá trị hắc hoá của Nhạc Linh Nhi đang không ngừng lên cao.

Mấy ngày này chỉ cần Nhạc Linh Nhi nhìn người không thuận mắt, tất cả đều chết trên tay nàng. Dựa theo cấp bậc hiện tại của Nhạc Linh Nhi, căn bản không ai có thể ngăn cản, năng lực của nàng cũng càng ngày càng mạnh, còn như vậy thì thế giới này sớm hay muộn bị nàng chơi xong.

Chạng vạng hôm sau, cuối cùng cũng tới thành phố B.

Giáo sư Dương biết trạng huống thân thể của Thư Thanh Thiển, nhanh chóng quyết định đưa Thư Thanh Thiển vào phòng thí nghiệm của mình kiểm tra. Bận rộn một đêm, cuối cùng tiếc nuối nói cho Nhạc Linh Nhi, "Thân thể của Thư Thanh Thiển đã tới cực hạn, tôi thật sự bất lực.”

“Thật sự không có cách nào sao?” Nhạc Linh Nhi bình tĩnh nhìn mọi người.

Giáo sư Dương lắc đầu, “Thực xin lỗi.”

Nhạc Linh Nhi đột nhiên khanh khách nở nụ cười, tiếng cười giòn linh lại làm người ta cảm thấy khủng bố, không gian bốn phía cũng bắt đầu vặn vẹo.

"Vậy được, chúng ta không bằng bồi chị Thanh cùng nhau đi thôi, dù sao mạng của các ngươi cũng là chị Thanh lúc trước cứu tới.”

“Nếu không có nàng, các ngươi sớm đã chết.”

“Vì sao hiện tại nàng sắp chết, các ngươi còn sống.”

Nhạc Linh Nhi càng ngày càng điên cuồng, mắt thấy toàn bộ phòng thí nghiệm đều phải tao ương, Thư Thanh Thiển từ trên giường bệnh lên, ngữ khí nghiêm khắc lạnh lẽo, lớn tiếng nói: “Nhạc Linh Nhi, em muốn làm gì?”

Nhạc Linh Nhi lúc này mới thanh tỉnh vài phần, ngừng động tác, nhìn Thư Thanh Thiển, đột nhiên lớn tiếng khóc ra tới.

Thư Thanh Thiển có chút bất đắc dĩ, giờ khắc này nhìn Nhạc Linh Nhi vì mình khóc đầy mặt nước mắt, trong lòng cũng dâng lên muôn vàn cảm xúc, đành phải tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, sau đó xoa đầu Nhạc Linh Nhi, “Linh Nhi, sinh tử từ mệnh, em đừng quá mức thương tâm.”

"Nhưng em không muốn chị chết.” Nhạc Linh Nhi gắt gao ôm Thư Thanh Thiển, giờ khắc này nàng cảm giác cực kì bất lực cùng tuyệt vọng.

Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng chính mình trở nên lợi hại là có thể được đến Thư Thanh Thiển, quả nhiên chính mình vẫn quá ngây thơ rồi.

Hết thảy đều đã chú định.

Thư Thanh Thiển cũng không biết nên nói cái gì, nàng đối với kết quả này đã sớm biết rõ trong lòng, cho nên không có gì ngoài ý muốn, lại nhìn hệ thống.

Giá trị sinh mệnh: 99/100.

Tới nông nỗi này, Thư Thanh Thiển đã hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ, dù sao chính mình cũng không còn bao nhiêu ngày nhật tử, khiến cho thế giới này lưu lại tiếc nuối đi.

Mấy ngày kế tiếp, Nhạc Linh Nhi trở nên an tĩnh lại, cả người thoạt nhìn giống như trước đây, trên mặt mang theo nụ cười thiên chân vô tà. Mỗi ngày bồi Thư Thanh Thiển thưởng tuyết, nấu ăn ngon cho nàng, ngẫu nhiên rải cái kiều. Thư Thanh Thiển cũng thực ôn hòa với nàng, trên mặt luôn treo nụ cười nhàn nhạt.

Các nàng ở thành phố B gặp Vương Thắng Tuấn, Vương Thắng Tuấn muốn trả lại quyền quản lý thành phố B cho Thư Thanh Thiển, bị Thư Thanh Thiển cự tuyệt.

Các nàng còn gặp Triệu Hiểu Hiểu, là nữ hài từng cứu ở hầm trú ẩn.

Thời điểm Triệu Hiểu Hiểu nhìn thấy Thư Thanh Thiển cùng Nhạc Linh Nhi còn có chút ngoài ý muốn, nàng không biết Thư Thanh Thiển đã sắp chết, Thư Thanh Thiển cũng không nói, chỉ lẳng lặng nghe nàng nói chuyện.

Triệu Hiểu Hiểu cao hứng cùng các nàng liêu nổi lên thiên, nói một chút sự thay đổi mấy ngày nay của căn cứ, nói một chút mộng tưởng tương lai của mình. Nàng mộng tưởng có thể tăng lên nữ tính quyền lực, thực hiện chân chính nam nữ bình đẳng, cũng sẽ vì này hết thảy nỗ lực, trước khi đi còn chúc phúc hai vị về sau hạnh phúc.

Nhạc Linh Nhi cười thực vui vẻ, phất tay cùng Triệu Hiểu Hiểu cáo biệt.

Ngày này thực mau tới.

Đông chí, đại tuyết.

Sau tận thế tháng thứ tám, Thư Thanh Thiển đã chết.

Thư Thanh Thiển nhắm mắt lại, bên tai truyền đến thanh âm hệ thống.

[Tích, giá trị sinh mệnh kết thúc, ký chủ tử vong, hiện tại bắt đầu truyền tống hồi không gian hệ thống.]

Nhạc Linh Nhi thu hồi nụ cười trên mặt mình, không rơi xuống một giọt nước mắt, nàng rất bình tĩnh vì Thư Thanh Thiển an bài hậu sự.

Chờ hạ táng Thư Thanh Thiển xong, nàng liền một mình rời khỏi thành phố B.

Thế giới này đến tột cùng còn có bao nhiêu tang thi?

Nhạc Linh Nhi không biết.

Nàng chỉ muốn hoàn thành mộng tưởng của Thư Thanh Thiển, vì thế bắt đầu tiêu diệt dư lại tang thi, cho thế giới này một chân chính thái bình.

Cũng không biết qua bao lâu, tang thi từng ngày giảm bớt, cuối cùng tất cả đều bị Nhạc Linh Nhi tiêu diệt sạch sẽ.

Nhạc Linh Nhi dừng bước chân, cuối cùng trở lại thành phố B.

Lúc này thành phố B đã phát triển rất tốt, trung ương quảng trường còn lập một pho tượng Thư Thanh Thiển thật lớn, dưới ánh mặt trời phiếm quang mang nhàn nhạt.

Nhạc Linh Nhi đột nhiên lại khóc.

Thật lớn tưởng niệm ập vào trước mặt, Nhạc Linh Nhi có chút khống chế không được chính mình, liền dựa vào pho tượng không tiếng động khóc lóc. Khóc một ngày một đêm, sau đó nàng thu hồi nước mắt, khôi phục bình tĩnh, tới trước mộ Thư Thanh Thiển.

Triệu Hiểu Hiểu đang cấp hoá vàng mã, hôm nay là ngày giỗ của Thư Thanh Thiển.

Thời điểm nàng đầu tiên nhìn thấy Nhạc Linh Nhi còn tưởng rằng Thư Thanh Thiển sống lại, bởi vì khí chất hiện tại của Nhạc Linh Nhi cùng Thư Thanh Thiển cực kì tương tự, trong lòng cả kinh, sau đó mới phát hiện nguyên lai chính mình nhận sai người, trong lòng luôn có cảm giác phức tạp.

Nàng còn nhớ rõ thời điểm chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Linh Nhi, Nhạc Linh Nhi vẫn là tiểu cô nương mười mấy tuổi, khuôn mặt có chút thiên chân non nớt, luôn cẩn thận theo sau Thư Thanh Thiển.

Nguyên lai đã thay đổi nhiều như vậy.

Nhạc Linh Nhi cấp hương cho Thư Thanh Thiển xong, cùng Triệu Hiểu Hiểu tùy ý trò chuyện vài câu. Nguyên bản định rời đi, không ngờ Vương Thắng Tuấn tìm chính mình, cũng mời chính mình cùng hắn cộng đồng quản lý thành phố B.

Nhạc Linh Nhi không cự tuyệt.

Sau tận thế, thế giới hoàn toàn thay đổi một dạng,  thế lực một lần nữa phân chia, quần hùng cắt lộc, Nhạc Linh Nhi trở thành lãnh đạo thành phố B, nàng bình tĩnh cường đại, cũng ở lúc sau nhật tử, phát triển thành phố B thành căn cứ vì toàn Hoa Quốc lớn nhất, cuối cùng thậm chí trở thành lãnh tụ cả nước.

Nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới.

Sau đó thành phố B trở thành thủ đô, trung ương quảng trường lập hai tòa pho tượng. Một tòa là Thư Thanh Thiển, một tòa là Nhạc Linh Nhi. Hai người đứng song song, mọi người vĩnh viễn hoài niệm các nàng làm ra thật lớn cống hiến.

...

Theo thanh âm hệ thống, nàng một giây còn ở thế giới kia, giây tiếp theo đã xuất hiện ở không gian hệ thống.

Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng thở ra, nàng hiện tại toàn thân đều thực nhẹ nhàng, rốt cuộc không cần lại chịu đựng tùy thời tùy chỗ bỏng cháy, mở ra giao diện nhân vật của mình.

Nhân vật: Thư Thanh Thiển.

Giá trị sinh mệnh: 100/100 (đã tử vong).

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, tiêu diệt tang thi, thế giới hoà bình.

Độ khó nhiệm vụ: SSS.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 100% đánh giá: A.

Tích phân: 1000.

Tích phân tích lũy: 283620.

Thư Thanh Thiển có chút ngoài ý muốn nhìn độ hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ cư nhiên là trăm phần trăm, “Hệ thống, đây là có chuyện gì? Không xuất hiện BUG đó chứ?”

“Tích, cũng không phải BUG, sinh mệnh ký chủ sau khi kết thúc, có người trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nên độ hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.”

Thư Thanh Thiển nghĩ đến Nhạc Linh Nhi, tức khắc tâm tình vô cùng phức tạp, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nàng đến rất nhiều thế giới, cũng làm rất nhiều nhiệm vụ. Thấy nhiều yêu hận tình thù, chậm rãi nàng liền phong bế nội tâm mình, đây là lần đầu tiên có người xông tới.

Đúng lúc này hệ thống tạp dừng một chút.

“Tích, chúc mừng ký chủ đạt được khen thưởng, vật phẩm che giấu【Nước mắt của nữ chính】, hy vọng vào thế giới tiếp theo ký chủ không ngừng cố gắng.”

Thư Thanh Thiển sắc mặt đổi đổi, nàng đã làm rất nhiều nhiệm vụ, mỗi lần chỉ phát tích phân. Đây là lần đầu tiên nàng gặp được khen thưởng vật phẩm che giấu, có chút khó hiểu, “【Nước mắt của nữ chính】 là thứ gì? Có tác dụng gì? Vì sao tôi trước kia chưa từng gặp qua?”

“Tích, 【Nước mắt của nữ chính】 là vật phẩm tùy cơ kích phát. Thời điểm thế giới tiếp theo, nếu ký chủ gặp được nữ chính rơi lệ sẽ không thể phản bác, không thể kháng cự, chỉ có thể nghe nữ chính nói, nên vật phẩm có tỷ lệ ba lần kích phát.”

Thư Thanh Thiển, “...”

Này rốt cuộc là khen thưởng hay là trừng phạt vậy? Nhạc Linh Nhi cô cố ý đi!

------------------------------------------------------------------------------

Hoa Hoa có lời muốn nói: vậy là xong thế giới đầu tiên rồi, cũng chúc mừng chị 3T đã thành công bước vào con đường thê nô sủng vợ. Mọi người cùng cho chị 3T một tràng phào tay nào!
(⁠ノ⁠◕⁠ヮ⁠◕⁠)⁠ノ⁠*⁠.⁠✧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro