Chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Ngưng Tuyết nhìn ánh mắt vô tội của Thư Thanh Thiển, trong lòng kêu một tiếng hận. Nếu bên người mình có thanh đao, đối phương đã sớm bị loạn đao của mình chém chết rồi.

Thư Thanh Thiển cảm giác chính mình xác thật vô tội, nàng hiện tại đều hoài nghi chính mình có phải nhớ lầm cốt truyện hay không. Cau mày cẩn thận hồi ức một lần, vẫn không phát hiện không đúng chỗ nào.

Dựa theo cốt truyện nàng biết đến, hiện tại thời gian này hai người Sở Ngưng Tuyết cùng Phùng Miêu Miêu vẫn là bạn tốt, chưa vì Tề Dao mà hoàn toàn nháo phiên. Sở Ngưng Tuyết thích Tề Dao, tích cực chủ động theo đuổi nàng. Sau đó, hai người vừa mới xác định quan hệ luyến ái, Phùng Miêu Miêu liền gây tai tiếng cho Tề Dao. Sự tình vừa qua khỏi mới hai ngày nay thôi.

Nhưng thấy dáng vẻ hiện tại của Sở Ngưng Tuyết khi đối với mình, nàng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ, Sở Ngưng Tuyết đã điều tra ra chính mình làm? Sở Ngưng Tuyết thật sự nóng nảy.

Thư Thanh Thiển thấy Sở Ngưng Tuyết đang nổi nóng, phỏng chừng hiện tại chính mình nói cái gì cũng sẽ không nghe, liền muốn tạm lánh mũi nhọn rời đi trước, chờ đối phương bình tĩnh lại nói. Lại trong lúc vô tình chú ý tới vết thương trên tay Sở Ngưng Tuyết.

Nàng sắc mặt biến đổi, bước nhanh đến cạnh giường bệnh của Sở Ngưng Tuyết.

Sở Ngưng Tuyết thấy Thư Thanh Thiển đột nhiên hướng tới chính mình, nguyên bản lời mắng đến một nửa tạp trụ, nắm chặt chăn trên người, cảnh giác hỏi: "Cô còn muốn làm gì?”

Thư Thanh Thiển bắt lấy cánh tay Sở Ngưng Tuyết, “Cho mình xem nào.”

Sở Ngưng Tuyết dùng sức rút tay mình về, dùng cái chân không bị thương còn lại đá Thư Thanh Thiển, “Ai cho cô chạm vào tôi. Cút đi, có nghe thấy không!”

Thư Thanh Thiển thấy Sở Ngưng Tuyết lộn xộn toàn thân, sợ đụng tới cái chân bị thương của nàng, cúi người đè đối phương dưới thân mình, gắt gao gông cùm xiềng xích.

Sở Ngưng Tuyết bởi vì động tác của Thư Thanh Thiển mà tức khắc sửng sốt, trong lúc nhất thời lại thật sự không lộn xộn.

Thư Thanh Thiển nhìn vết thương trên cổ tay đối phương kỹ Sở Ngưng Tuyết, kinh nghiệm của nàng phong phú, liếc mắt một cái liền nhìn ra này không phải chính mình té bị thương, nhíu mày, “Rốt cuộc sao lại thế này? Ai đả thương cậu thế?”

Sở Ngưng Tuyết vừa nghe lời này của Thư Thanh Thiển, tiếp tục nổi trận lôi đình, dùng sức giãy giụa suy nghĩ muốn tránh thoát sự giam cầm của Thư Thanh Thiển, “Phùng Miêu Miêu cô bị điên à. Cô có nghe tôi nói cô buông tôi ra không? Cô còn giả vờ trước mặt tôi làm gì thế”

Đột nhiên chăn bị xốc lên, trên người chợt lạnh.

Sở Ngưng Tuyết khó có thể tin nhìn Thư Thanh Thiển vén áo mình lên, đầy mặt trở nên ửng đỏ.

Thư Thanh Thiển nhìn eo Sở Ngưng Tuyết, quả nhiên nhìn thấy trên da thịt tuyết trắng của đối phương có một cục bầm tím, dấu vết rõ ràng là bị người ta tấu qua.

Rốt cuộc ai cư nhiên dám đánh Sở Ngưng Tuyết? Lá gan cũng quá lớn rồi.

Thư Thanh Thiển còn đang suy đoán là ai to gan lớn mật, Sở Ngưng Tuyết rốt cuộc nhịn không được bắt đầu mắng thô tục.

"Moẹ!”

Trên mặt Sở Ngưng Tuyết tràn đầy phẫn nộ, tức đến mức bả vai không ngừng run rẩy, âm điệu trở nên bén nhọn chói tai, cơ hồ không cần nghĩ ngợi điên cuồng rống ra, “Phùng Miêu Miêu, tôi hôm nay muốn liều mạng với cô.”

Đại khái là thẹn quá thành giận, Sở Ngưng Tuyết thật sự đã bị khí hôn đầu, thân thể không thể động, nàng trực tiếp dùng đầu đập tới.

Thư Thanh Thiển bất thình lình bị Sở Ngưng Tuyết cư nhiên đập tới, trực tiếp bị đối phương đụng vào lui về phía sau vài bước. Mà Sở Ngưng Tuyết cũng nhất thời khống chế không được thân thể của mình, mắt thấy liền phải lăn xuống giường, Thư Thanh Thiển vội vàng một tay tiếp được đối phương ôm vào trong ngực, làm đệm thịt.

Sở Ngưng Tuyết nằm trên người Thư Thanh Thiển không dám lộn xộn, cuối cùng thanh tỉnh vài phần, không ngờ chính mình vừa mới cư nhiên làm ra sự tình mất mặt như vậy.

Ngày thường bản thân bình tĩnh tự giữ bày mưu lập kế, thế nhưng khi đối mặt với Thư Thanh Thiển lại trở nên ấu trĩ như vậy, cảm thấy càng ngượng ngùng.

Tóc quăn màu nâu dừng trên mặt mình, Thư Thanh Thiển cảm giác giống như cào ngứa, nàng hơi nghiêng đầu, vừa lúc mắt đối mắt với Sở Ngưng Tuyết.

Đôi mắt của Sở Ngưng Tuyết thật đẹp, lông mi rất dài, đuôi mắt hơi hơi hướng về phía trước kiều, hai tròng mắt cắt thu thủy, đồng tử mang theo sương mù, như thanh tuyền lưu động mang theo gợn sóng, Thư Thanh Thiển nhịn không được cảm thán thật xinh đẹp.

Sở Ngưng Tuyết đang cuồng mắng trong lòng, thấy Thư Thanh Thiển đột nhiên thâm tình nhìn mình, nàng sửng sốt.

Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không nhúc nhích.

Sở Ngưng Tuyết thấy Thư Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào chính mình, đột nhiên duỗi tay kháp eo Thư Thanh Thiển một chút, hung tợn nói: “Còn không nhanh bế tôi lên đi.”

Thư Thanh Thiển bế Sở Ngưng Tuyết theo kiểu công chúa lên, bởi vì lo lắng mình sẽ đụng tới eo thương của đối phương, cho nên tay hướng lên trên di chuyển, vừa lúc đụng tới bộ ngực của Sở Ngưng Tuyết.

Sở Ngưng Tuyết đầy mặt màu đỏ, vươn tay chát một cái tát Thư Thanh Thiển.

“Lưu manh!”

Thư Thanh Thiển đang ôm Sở Ngưng Tuyết, một cái tát vững chắc, trên mặt trắng nõn bên trái lập tức xuất hiện năm dấu tay hồng.

“...”

Lần này thật sự có chút hết chỗ nói, Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ nhìn Sở Ngưng Tuyết, sau đó phóng đối phương lên giường bệnh.

Tính, không so đo với người bệnh.

Trải qua một phen lăn lộn, Sở Ngưng Tuyết nằm trên giường cuối cùng cũng bình tĩnh, khôi phục lý trí, trở lại vẻ trấn định tự nhiên ngày thường. Bất quá nàng che kín mít chính mình, một bộ phòng sắc lang nhìn Thư Thanh Thiển.

Sở Ngưng Tuyết bình tĩnh lại, làm Thư Thanh Thiển cuối cùng cảm thấy có thể giao lưu bình thường, vì thế thuyết minh ý đồ đến.

“Thực xin lỗi, sự kiện Tề Dao kia là mình làm không đúng.” Nàng muốn cởi bỏ sự hiểu lầm giữa hai người, mặc dù không có khả năng làm đối phương lập tức thích mình, nhưng không hy vọng Sở Ngưng Tuyết tiếp tục ghét chính mình.

Không ngờ cư nhiên là nói chuyện này, còn tưởng rằng đối phương tới xin lỗi là vì sự tình tối qua.

Sở Ngưng Tuyết có chút thất vọng, sau đó cười lạnh, "Được lắm, cô đã thừa nhận, quả nhiên cô ở công ty bịa đặt sinh sự.”

Thư Thanh Thiển gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Chuyện truyền tai tiếng cô ấy tới diễn đàn công ty là mình làm và xác thật không đúng, rốt cuộc không nên nháo loại chuyện này đến công ty. Nhưng mình không phải bịa đặt, những hình ảnh đó đều là thật, nhân viên kỹ thuật của cậu hẳn cũng có thể nhìn ra không phải photoshop. Nếu không được nữa thì cậu có thể đi hỏi.”

Sở Ngưng Tuyết hừ một tiếng, nàng hiện tại toàn thân tâm tín nhiệm Tề Dao, căn bản không tin Thư Thanh Thiển nói, "Nếu tính là thật, Dao Dao xinh đẹp như vậy có người thích là bình thường. Này không đại biểu Dao Dao sẽ thật sự từng bên nhau với đối phương.”

“Một khi đã như vậy, chuyện này liền bỏ qua đi.” Thư Thanh Thiển biết Sở Ngưng Tuyết sẽ không dễ dàng tin mình, "Mình bảo đảm về sau không tìm Tề Dao phiền toái nữa, cậu về sau cũng đừng ghét mình có được không? Mình thật sự thích cậu, hy vọng cậu có thể cho mình một cơ hội theo đuổi cậu.”

Thư Thanh Thiển cảm thấy hẳn đã làm Sở Ngưng Tuyết minh bạch tâm ý của mình, nàng không muốn dùng thân phận bằng hữu tiếp tục ở chung nữa.

Sở Ngưng Tuyết không ngờ Thư Thanh Thiển lại thình lình thổ lộ như vậy, thân thể cứng đờ.

Nàng cùng Phùng Miêu Miêu đã nhận thức rất nhiều năm, trước kia Phùng Miêu Miêu thực thích dính mình, mỗi lần để nàng làm cái gì liền làm cái đó, một chút tính tình đều không có. Nàng kỳ thật trong lòng không phải rất coi trọng đối phương, hai người miễn cưỡng xem là bằng hữu, trước nay không nghĩ tới có một ngày đối phương sẽ nói thích mình.

Thật lâu sau, Sở Ngưng Tuyết rốt cuộc nói chuyện.

“Phùng Miêu Miêu, cái này vui đùa không buồn cười đâu.” Ánh mắt Sở Ngưng Tuyết lóe lóe, thanh âm mang theo khàn khàn trầm thấp nói.

Thư Thanh Thiển cực kì nghiêm túc nhìn Sở Ngưng Tuyết, “Ngưng Tuyết, mình không có nói giỡn, nhiều năm như vậy mình vẫn luôn thích cậu.”

Thấy đối phương không tin, Thư Thanh Thiển tiếp tục nói, “Kỳ thật từ rất lâu trước kia mình đã thích cậu. Còn nhớ rõ thời cấp ba, mình vì có thể cùng cậu ở một ban đã cố ý tuyển ban khoa học tự nhiên, chứ kỳ thật mình căn bản không thích học tập, mỗi lần nhìn bài thi đều đau đầu. Thành tích của cậu rất tốt, mình vì đuổi theo cậu, mỗi buổi tối về nhà học bổ túc, làm một bộ lại một bộ bài thi, cuối cùng cũng cùng cậu sở đại học. Mình lúc ấy cảm thấy, mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu chính là chuyện vui nhất trần đời. Cậu trong lòng mình chính là ánh trăng sáng tỏ treo ở trên trời, cao không thể với tới, mà mình chỉ là ngôi sao quay xung quanh cậu, cam nguyện vì cậu mà ảm đạm che giấu.”

Thư Thanh Thiển nói một hồi, khóe mắt không tự giác xẹt qua một giọt nước mắt. Nàng có được ký ức của Phùng Miêu Miêu, cũng tiếp nhận cảm xúc của nàng, hiện tại vẫn như cũ có thể cảm nhận được cảm giác yêu thầm thời thanh xuân trong sáng tươi đẹp ấy.

Ở trong lòng Phùng Miêu Miêu, đại để là Sở Ngưng Tuyết quá mức ưu tú, nàng cảm thấy chính mình xa xa không xứng với đối phương, cho nên vẫn luôn áp lực dưới đáy lòng, không dám biểu đạt, sợ bị cự tuyệt, cứ như vậy vẫn luôn phí thời gian rất nhiều năm.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới Sở Ngưng Tuyết sẽ thích Tề Dao, nàng cuối cùng kìm nén không được ghen ghét trong lòng, đi một bước sai, cuối cùng trở mặt thành thù với Sở Ngưng Tuyết.

"Mình vẫn luôn cho rằng mình có thể vĩnh viễn bồi cạnh cậu, nhưng không ngờ cậu lại thích Tề Dao, sau đó bắt đầu rời xa mình, cho nên mình thực ghen ghét cô ấy, ghen ghét đến phát điên. Mình chán ghét cô ấy, bởi vì cô ấy đã cướp toàn bộ ánh mắt của cậu, cho nên mới làm ra loại chuyện này.”

Nghe thấy Thư Thanh Thiển ghen ghét Tề Dao, Sở Ngưng Tuyết chậm rãi nhíu mày, có chút phản cảm, kết quả Thư Thanh Thiển vừa chuyển lời nói, "Nhưng mình hiện tại đã nghĩ thông suốt, quyết định quang minh chính đại theo đuổi cậu. Hy vọng cậu có thể cho mình cơ hội này.”

Sở Ngưng Tuyết nghe thấy Thư Thanh Thiển thổ lộ, có chút ngoài ý muốn.

Giờ phút này, biểu tình trên mặt Thư Thanh Thiển không giống đang giả vờ, hai tròng mắt tỏa sáng của nàng như trang cuồn cuộn sao trời, tình yêu đều mau tràn ra tới.

Đây là tuyệt đối trang không ra.

“Vô dụng, cô hết hy vọng đi, tôi vĩnh viễn chỉ thích mỗi Dao Dao thôi.” Sở Ngưng Tuyết băng băng nói.

Liền tính thích nàng lại như thế nào, nàng mới sẽ không bởi vì một lời thổ lộ đơn giản của đối phương mà tâm động đâu.

Khoé miệng Thư Thanh Thiển lộ ra một mạt khổ dung.

Sở Ngưng Tuyết nhìn nụ cười chua xót trên mặt Thư Thanh Thiển, lại nghĩ tới thời điểm tối hôm qua gia hỏa này đánh người không hề nương tay, trong lòng sinh khí.

“Vậy cô...”

Sở Ngưng Tuyết còn chưa nói xong, lúc này cửa phòng bệnh bị mở ra, Tề Dao mang theo đầy mặt nôn nóng xuất hiện ở cửa.

“Ngưng Tuyết, chị không sao chứ?”

Thư Thanh Thiển quay đầu lại, nhìn nữ hài đột nhiên xuất hiện ở cửa, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tề Dao.

Mặt trái xoan nhòn nhọn, đôi đồng tử sáng ngời, mày lá liễu cong cong, làn da trắng nõn không rảnh lộ ra nhàn nhạt màu hồng phấn, đôi môi như hoa hồng kiều nộn ướt át, cho dù không cười khóe miệng cũng cong cong như đang mỉm cười, tóc đen thẳng dài tùy ý khoác trên vai, tóc mái hơi mỏng trên trán hơi hơi cuốn lên, nhìn qua tươi mát tự nhiên, tuy quần áo bình thường nhưng cũng khó nén mỹ mạo.

Tề Dao xác thật rất đẹp, cũng khó trách Sở Ngưng Tuyết sẽ thích.

Lại xem Sở Ngưng Tuyết, nàng vừa thấy Tề Dao đến, trên mặt liền lộ ra xán lạn tươi cười, khi cùng đối mặt chính mình hoàn toàn không giống nhau, dịu dàng hô thanh, “Dao Dao, chị không sao đâu, em đừng có lo lắng.”

Thư Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng.

Sở Ngưng Tuyết trừng mắt nhìn Thư Thanh Thiển, "Cô còn không mau đi, ở chỗ này làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro