Chương 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên cao, người trên giường cuối cùng mở bừng mắt.

Thư Thanh Thiển phát hiện chính mình nằm trên giường, dẫn vào mi mắt tất cả đều là một mảnh ấm áp màu hồng phấn. Nàng biết chính mình xuyên qua đến một tân thế giới, vì thế kêu hệ thống ra, để hệ thống truyền bối cảnh chuyện xưa của thế giới này cho mình.

Thư Thanh Thiển xem hoàn chỉnh bối cảnh, sau đó lại mở ra giao diện nhân vật.

Nhân vật: Phùng Miêu Miêu.

Giá trị sinh mệnh: 25/100 (Nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ.

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, làm Sở Ngưng Tuyết yêu mình.

Độ khó nhiệm vụ: S.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: Không biết đãi đánh giá.

Thư Thanh Thiển nhìn nội dung nhiệm vụ lâm vào trầm tư, đây là một thế giới rất bình thường, vì sao sẽ là cấp S? Thật sự làm người ta khó hiểu, bất quá nàng luôn luôn đều không thế nào am hiểu tình cảm nhiệm vụ.

Thời điểm xuống giường, cẳng chân Thư Thanh Thiển truyền đến một tia đau đớn, nàng cúi đầu mới phát hiện trên đùi mình có một cục bầm tím, không biết khi nào đã chịu thương, đảo cũng không có để ý.

Sau khi rời giường, Thư Thanh Thiển vẫn luôn tự hỏi làm sao để Sở Ngưng Tuyết yêu mình, sau đó cẩn thận nghiên cứu quan hệ giữa hai người.

Hai nhà của Phùng Miêu Miêu cùng Sở Ngưng Tuyết quen biết đã lâu, xem như bạn cũ, cha mẹ hai bên đều nhận thức. Mà Phùng Miêu Miêu vẫn luôn thích Sở Ngưng Tuyết, yêu nàng mà không được. Tính cách tương đối yếu đuối, sợ Sở Ngưng Tuyết cự tuyệt mình nên vẫn không thổ lộ. Nhưng không ngờ Sở Ngưng Tuyết sẽ thích Tề Dao, vì thế hai người trở mặt thành thù, cuối cùng tất nhiên là Phùng Miêu Miêu thất bại.

Thư Thanh Thiển đối với loại người như Phùng Miêu Miêu vẫn luôn không dám thông báo, hành vi ở trong tối làm phá hư thực không tán đồng. Nàng xem ra, người khác căn bản không biết tâm ý mình lại sao có thể sẽ yêu mình được.

Vì thế Thư Thanh Thiển lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Sở Ngưng Tuyết, không ngờ đối phương đã kéo số điện thoại của mình vào sổ đen. Thư Thanh Thiển đảo cũng không nhụt chí, ra ngoài tìm bảo mẫu tiếp điện thoại, trực tiếp gọi cho Sở Ngưng Tuyết.

“Alo, xin chào.” Thanh âm quen thuộc truyền từ đầu dây bên kia.

“Ngưng Tuyết, là mình nè.”

Sở Ngưng Tuyết đang nằm bệnh viện, thấy cuộc gọi đến liền tiếp, lại không nghĩ đến cư nhiên là Phùng Miêu Miêu gọi điện thoại cho mình, tức khắc nổi trận lôi đình, “Phùng Miêu Miêu, cô cư nhiên còn dám gọi điện thoại cho tôi!”

Lời nói kế tiếp của Thư Thanh Thiển còn chưa xuất khẩu, Sở Ngưng Tuyết đã cúp điện thoại.

Thư Thanh Thiển không biết đối phương vì sao đột nhiên cúp điện thoại của mình, nghĩ thầm xem ra Sở Ngưng Tuyết đã bắt đầu chán ghét chính mình, cần thiết phải nắm chặt thời gian tu bổ quan hệ giữa hai người mới được. Vì thế, nàng lại gọi cho trợ lý của Sở Ngưng Tuyết, thế mới biết nguyên lai Sở Ngưng Tuyết đêm qua ngoài ý muốn bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện.

Thư Thanh Thiển không ngờ Sở Ngưng Tuyết vào bệnh viện, còn có chút kỳ quái, nguyên lai thế giới không có nàng tiến bệnh viện.

Thư Thanh Thiển ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định mang theo chút trái cây đi thăm Sở Ngưng Tuyết.

Thang máy một đường đến đỉnh lầu, mặt trên là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, hoàn cảnh tương đối thanh u, người lui tới rất ít. Thư Thanh Thiển thông qua trợ lý đã biết phòng bệnh của Sở Ngưng Tuyết, thời điểm đẩy cửa đi vào, mẹ của Sở Ngưng Tuyết cũng ở trong.

Thư Thanh Thiển lộ ra một nụ cười ngọt ngào, trước khi xuất phát nàng đã soi gương xem qua thân thể mình. Tuy trên mặt thoạt nhìn có điểm thịt đô đô, bất quá cười rộ lên thực điềm mỹ, thuộc về loại hình tương đối đáng yêu, vô cùng cụ theo có lực tương tác.

Sở Ngưng Tuyết vừa thấy Thư Thanh Thiển tiến vào, sắc mặt tức khắc đen.

“Con chào bác gái, con tới thăm Ngưng Tuyết ạ.”

Mẹ Sở thấy Thư Thanh Thiển, bèn mỉm cười nói, “Chồi non đã đến rồi à, con cũng thật quan tâm Tuyết Nhi nhà chúng ta.”

“Con cùng Ngưng Tuyết là bạn tốt mà, đương nhiên quan tâm cậu ấy rồi. Nghe nói cậu ấy bị thương, con lập tức chạy tới đó.” Thư Thanh Thiển cùng mẹ Sở liêu xong, lại dời ánh mắt về phía Sở Ngưng Tuyết, liếc mắt một cái nhìn thạch cao trên chân đối phương, tò mò hỏi: “Ngưng Tuyết, không biết cậu rốt cuộc làm sao bị thương thế?”

Sở Ngưng Tuyết nhìn đối phương cư nhiên còn cười hì hì hỏi mình sao lại thế này, tàn nhẫn ngứa răng, cảm giác đối phương chính là con sói đang phe phẩy đuôi to, rõ ràng biết sao lại thế này còn giả mù sa mưa quan tâm mình, chính là tới xem mình chê cười đi.

“Phùng Miêu Miêu, cô cút ra ngoài cho tôi.” Sở Ngưng Tuyết tính tình không tốt, ném gối đầu về phía Thư Thanh Thiển. Nếu không phải nàng không thể động chân, đã một quyền đánh qua rồi.

Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng né tránh, còn thuận tay tiếp được gối đầu, sau đó còn cấp cho mẹ Sở.

Mẹ Sở xoa đầu Sở Ngưng Tuyết, "Thái độ đối với bằng hữu tốt một chút, đừng cáu bẩn lung tung.”

Sau đó, mẹ Sở lại giải thích với Thư Thanh Thiển, “Chồi non đừng sinh khí nha, Tuyết Nhi nói chính mình không cẩn thận từ thang lầu lăn xuống, chân có điểm gãy xương, không có gì đáng ngại. Con bé phỏng chừng cảm thấy chuyện này có chút mất mặt ngượng ngùng đấy.”

Sở Ngưng Tuyết nghe mẹ giải thích mặt vô biểu tình, chuyện đêm qua nàng không dám nói rõ chân tướng cho mẹ. Dù sao nàng đã trói Phùng Miêu Miêu trước, cho nên liền biên lý do, không ngờ hiện tại mẹ cư nhiên làm trò chính mình mặt cấp nói ra, nàng thật sự cạn lời.

Thư Thanh Thiển cười gật đầu, “Không sao ạ, con sao có thể sinh khí với Ngưng Tuyết chứ. Bác Sở yên tâm đi, kế tiếp để con chiếu cố cậu ấy cho.”

“Hài tử ngoan, vậy hai đứa chậm rãi liêu, bác không quấy rầy hai đứa bạn tốt các con nữa. Bác đã để dì Trương mua không ít móng heo, hiện tại trở về nấu canh, chờ lát nữa đưa lại đây.”

“Bác gái thật tốt, còn sẽ tự mình nấu cơm cho Ngưng Tuyết, thật là người mẹ tốt, thật hâm mộ Ngưng Tuyết.”

Mẹ Sở được Thư Thanh Thiển khen nhịn không được bật cười, "Đợi lát nữa bác nấu nhiều thêm để tài xế mang lại đây, con ăn cùng Tuyết Nhi đi.”

“Con cảm ơn bác gái ạ.”

Thư Thanh Thiển tiễn mẹ Sở đi, lúc này mới trở về. Sở Ngưng Tuyết thấy Thư Thanh Thiển trở lại phòng bệnh, khí phổi đều phải tạc. Rốt cuộc nhịn không được, một quyền hung hăng nện trên giường phát ra bùm một tiếng, làm Thư Thanh Thiển giật mình.

Thư Thanh Thiển mê mang nhìn Sở Ngưng Tuyết, không biết đối phương đang phát tính tình gì. Cốt truyện hiện tại, quan hệ hai người các nàng hẳn còn chưa tới nỗi thù hận mà.

"Được được được, Phùng Miêu Miêu cô quả nhiên lợi hại. Cô hôm nay tới xem tôi chê cười sao? Hiện tại xem xong có thể đi rồi.” Sở Ngưng Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngưng Tuyết, mình muốn thổ lộ với cậu. Kỳ thật, mình thích cậu.” Thư Thanh Thiển đoan chính hạ thái độ chính mình, thâm tình nói.

Sở Ngưng Tuyết nghe thấy Thư Thanh Thiển thổ lộ, tức khắc thân thể cứng đờ, ghê tởm giống như nuốt phải ruồi bọ.

Người kia rốt cuộc làm cái gì? Đêm qua đánh mình một trận, hôm nay liền thổ lộ với mình, đậu chính mình chơi sao?

Sở Ngưng Tuyết tức đến ngón tay phát run, chỉ vào cửa, “Phùng Miêu Miêu, cô cút hay không cút? Lại không cút tôi không khách khí đâu!”

Thư Thanh Thiển đối với phản ứng của Sở Ngưng Tuyết có chút thất vọng, xem ra việc này không thể nóng vội, đành phải từ từ mưu tính. Nàng thậm chí cũng không biết vì sao Sở Ngưng Tuyết chán ghét mình như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro