Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Linh Nhi cho rằng Thư Thanh Thiển nghe không hiểu, cắn cắn môi lại nói, “Em hiện tại là dị năng hệ không gian cấp năm.”

Thư Thanh Thiển ỷ ở trên sô pha cười như không cười, “Vậy sao cô lúc trước không nói ra?”

Nhạc Linh Nhi cảm thấy nụ cười của đối phương có chút chói mắt, dời đi chính mình ánh mắt, trong con ngươi hắc bạch phân minh lóe lệ quang, "Chị Thanh, em biết em với anh ấy có lỗi với chị, này hết thảy đều là em sai. Em hiện tại nói ra chỉ là muốn cho chị biết em không phải kẻ vô dụng, hy vọng có thể đền bù này hết thảy. Còn có, chị có thể đừng làm khó anh Trí Hằng được không?”

Thư Thanh Thiển phì cười, "Tôi làm khó anh ta, tôi bao lâu làm khó anh ta?”

“Chính là mấy ngày nay anh Trí Hằng vẫn luôn không vui...” Nhạc Linh Nhi vội vàng nói, sau đó thanh âm thu nhỏ, “Hơn nữa, c-chị còn đoạt vị trí của anh ấy. Hiện giờ thủ hạ của anh ấy đều nghe chị, sự tình của toàn bộ căn cứ cũng đều là chị định đoạt, anh Trí Hằng đều không có chuyện gì để làm cả.”

“Đó là do anh ta không có bản lĩnh.” Thư Thanh Thiển thấy hơi mất kiên nhẫn, đầu lại bắt đầu đau lên, tính tình càng kém, “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi.”

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển như cũ thờ ơ, đều mau chóng tuyệt vọng, trong mắt ngậm nước mắt, khuôn mặt nhỏ đáng thương vô cùng tràn đầy vẻ cầu xin, tựa như tiểu bạch hoa nhu nhược đáng thương trong một gốc cây mưa rền gió dữ, mà Thư Thanh Thiển chính là cuồng phong châu vũ không thiện giải nhân ý chút nào kia.

Nhạc Linh Nhi khóc nức nở nói: "Chị Thanh, chị có thể tha thứ cho em có được không? Chị có yêu cầu gì, em đều nguyện ý đáp ứng chị.”

Thư Thanh Thiển chịu phục, nếu không phải xem đối phương là nữ hài tử, tuổi còn nhỏ, nàng đã sớm một phen lửa đốt rồi.

Thư Thanh Thiển nhịn không được muốn tuôn ra khẩu, conmeno rốt cuộc là tôi không buông tha cô, hay là cô không buông tha tôi hả? Moẹ, mấy ngày nay rõ ràng không có phản ứng hai người kia, cư nhiên còn chạy tới nổi điên.

Thư Thanh Thiển hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa, “Đi ra ngoài, đừng để tôi đếm tới ba.”

Nhạc Linh Nhi vừa phủng ngực chậm rì rì hướng cửa đi, vừa trộm đánh giá Thư Thanh Thiển, hy vọng có thể vãn hồi đường sống, không hiểu vì sao Thư Thanh Thiển lại dữ như vậy.

Kết quả chỉ nghe thấy thanh âm lạnh băng không hề có độ ấm của Thư Thanh Thiển vang lên, “Một!”

Nhạc Linh Nhi không khỏi run run, nhanh bước chân hơn, chỉ hận một chân đá vừa rồi quá nặng, hiện tại đi là ngực liền đau, nhịn không được nhe răng nhếch miệng.

“Hai!”

Nhạc Linh Nhi bất chấp đau đớn, trực tiếp chạy chậm tới cửa, tiếp theo Thư Thanh Thiển liền bang một tiếng dùng sức đóng cửa lại.

Thấy Nhạc Linh Nhi rốt cuộc đi ra ngoài, Thư Thanh Thiển lúc này mới một ngụm cắn quả táo trong tay, nhổ hạt táo ra.

Buổi tối, Thư Thanh Thiển cuộn tròn trên giường.

Nàng căn bản vô pháp đi vào giấc ngủ, nàng thật sự quá đau.

Trên thực tế, từ lúc nàng xuyên qua tới mấy ngày nay, nàng liền không ngủ qua một giấc ngủ ngon nào.

Toàn thân bị bỏng như trong biển lửa, là nổi đau tê tâm liệt phế mà nàng trước nay chưa gặp qua. Nhưng trước mặt người khác, nàng luôn áp chế chính mình, thoạt nhìn không hề dị thường, cũng chỉ khi ban đêm không người như vậy mới có thể toát ra một tia yếu ớt.

Lúc này Thư Thanh Thiển tái mặt, không hề sáng rọi, hàng mi trói chặt, đau đầu kịch liệt, thấm ra rậm rạp mồ hôi, nhưng nàng lại một chút không phát ra âm thanh, chỉ lẳng lặng nằm, thừa dịp trước hừng đông mới có thể mơ mơ màng màng ngủ một lát.

Một đêm dài qua đi, sắc trời đại lượng, Thư Thanh Thiển lại lần nữa mở mắt ra.

Như cũ lặp lại một ngày, Thư Thanh Thiển mang theo một đội đi ra ngoài đánh tang thi, thu thập vật tư.

Lại nói tiếp bởi vì gần đây Thư Thanh Thiển ngoài ý muốn thăng mấy cấp, cho nên sức chiến đấu cũng đại biên độ tăng lên. Có Thư Thanh Thiển ở đây liền tuyệt đối sẽ không phát sinh ngoài ý muốn, tới cao cấp tang thi cũng chỉ một phen hỏa giải quyết, mọi người không cần lại lo lắng đề phòng, yên tâm đánh cấp thấp tang thi. Cấp thấp tang thi ỏ phụ cận căn cứ thực mau đã bị bọn họ quét sạch sành sanh, mọi người còn định đến nơi xa hơn tìm vật tư.

Thời gian nghỉ ngơi, Thư Thanh Thiển tùy ý ngồi trên cục đá ở ven đường, lấy ra một trai nước khoáng bắt đầu uống.

Một chộp cơm đưa qua, bên trong là mì ăn liền đã nấu tốt, canh tiên nồng đậm, bên trong thậm chí còn thả trứng gà, thoạt nhìn sắc vị đều giai, Thư Thanh Thiển nhịn không được nuốt nước miếng.

Thời buổi này có thể ăn trứng gà cũng là khó được.

“Ăn đi.”

Thư Thanh Thiển ngẩng đầu, lại vừa thấy, cư nhiên là Nhạc Linh Nhi.

Tuy nói ngày hôm qua Nhạc Linh Nhi ăn chính mình một chân mà bị thương, bất quá nàng hôm nay vẫn đi theo đội ngũ, hơn nữa chủ động nói chính mình có dị năng không gian cho mọi người biết. Bất quá nàng vẫn che giấu một bộ phận, chỉ nói chính mình vừa mới thức tỉnh, hiện tại cấp ba, hiện giờ bên trong không gian chỉ có hơn một trăm lập phương.

Mọi người vừa nghe Nhạc Linh Nhi cư nhiên có dị năng không gian, hơn nữa vừa cảm giác tỉnh chính là dị năng giả cấp ba, một đám kích động như nhặt được bảo bối, đối với Nhạc Linh Nhi có thể nói là chiếu cố có thêm, ngay cả Trương Trí Hằng cũng cao hứng mặt mày hớn hở.

Mà Nhạc Linh Nhi cũng trở nên càng thêm ngoan ngoãn, thậm chí chủ động nhận thầu công tác hậu cần, làm mọi người đều khen nàng không dứt miệng, càng thích nàng hơn.

Thư Thanh Thiển cũng lười vạch trần nàng, thích làm gì thì làm, chỉ cần không ảnh hưởng chính mình đánh tang thi là được rồi.

Tuy nàng lợi hại nhưng rốt cuộc chỉ có một người, đối mặt đám cấp thấp tang thi không đếm được, đoàn đội mới là lựa chọn tốt nhất, cho nên Thư Thanh Thiển yêu cầu không cao, có thể giúp chính mình đánh tang thi là được.

Lúc này thấy Nhạc Linh Nhi cư nhiên chủ động cho chính mình mì gói, Thư Thanh Thiển nhịn không được nhướng mày. Không tiếp. Ở trong lòng hỏi hệ thống đối phương đến tột cùng là ý gì.

Hệ thống: Tích, kiểm tra vẫn chưa phát hiện đồ ăn dị thường.

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển một hồi không tiếp, khí dậm chân, "Chị có phải sợ em hạ độc hay không? Chị yên tâm, em mới sẽ không làm loại chuyện này. Nếu không tin, em hiện tại liền ăn cho chị xem.” Dứt lời liền cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn.

Thư Thanh Thiển vội vàng ngăn cản đối phương, thở dài tiếp nhận, nàng lại không muốn ăn đồ của người khác dư lại.

Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển rốt cuộc tiếp nhận, lúc này mới nín khóc mỉm cười, trong tay cầm cái nhánh cây nhảy nhót rời đi, tiếp tục đi nấu cơm.

Chẳng qua không nghĩ tới Thư Thanh Thiển mới vừa ăn không mấy khẩu, Trương Trí Hằng lại tìm tới.

Hôm nay Trương Trí Hằng cố ý thay đổi quần áo sạch sẽ, trên đầu thậm chí còn lau keo xịt tóc, trang điểm nhân mô cẩu dạng, có vẻ phá lệ soái khí.

Trương Trí Hằng liền như vậy đứng ở ven đường nhìn Thư Thanh Thiển ăn cơm, kết quả Thư Thanh Thiển lý cũng chưa để ý đến hắn, tiếp tục ăn, thẳng đến khi một chén ăn xong, Trương Trí Hằng lúc này mới mở miệng nói: “Thanh Thiển, Linh Nhi là nữ hài tốt, em đêm qua đá em ấy nặng như vậy nhưng em ấy vẫn không có trách em, lại còn nấu đồ ăn cho em nữa.”

Thư Thanh Thiển không để ý đến hắn, tiếp tục một hơi uống hết canh.

Trương Trí Hằng thấy Thư Thanh Thiển vẫn luôn không nói chuyện, cũng không biết đối phương suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói: "Tôi biết em còn yêu tôi, nếu không thì sẽ không trút giận lên người Linh Nhi.”

Thư Thanh Thiển đều mau khí cười, "Tôi yêu anh?”

Trương Trí Hằng kích động tiến lên một bước, “Đúng vậy, Thanh Thiển, tôi biết em còn yêu tôi, kỳ thật tôi vẫn luôn yêu em. Em tưởng cảm tình chúng ta rốt cuộc nhiều năm như vậy, tôi sao có thể sẽ quên em được. Lúc tôi bỏ em đi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn hồi ức ngày tháng tốt đẹp đã qua của chúng ta.”

Thư Thanh Thiển nhìn thân ảnh bận rộn nơi xa của Nhạc Linh Nhi, "Vậy cô ấy thì sao?”

Trương Trí Hằng dưới chân một đốn, có chút ảo não đập trán chính mình, "Nhưng mà tôi luyến tiếc em, cũng luyến tiếc Linh Nhi. Các em đều là nữ hài tốt, vì sao chúng ta không thể đều ở bên nhau?”

Trương Trí Hằng nói một hồi, dần dần ý nghĩ rõ ràng, ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: “Đúng vậy, ba chúng ta có thể ở bên nhau. Em cùng Linh nhi đều yêu tôi, tôi cũng yêu các em, chúng ta vì sao không thể sinh hoạt cùng nhau. Cổ nhân tam thê tứ thiếp, dù sao hiện tại đã là tận thế, tôi cưới hai em cũng không có vấn đề, các em đều là vợ của tôi có được không?”

Trương Trí Hằng càng nói càng cảm thấy biện pháp này tốt, đã bắt đầu khát khao tương lai tốt đẹp nhật tử.

Thư Thanh Thiển đánh giá Trương Trí Hằng trên dưới một phen, vạn phần ghét bỏ nói: “Không ngờ tiểu tử mi lớn lên xấu còn nghĩ mình rất đẹp trai. Cút đi cho bà đây nhờ.”

Nói xong một đạo ngọn lửa bắt đầu bốc cháy từ góc áo Trương Trí Hằng, thực mau thiêu biến toàn thân. Trương Trí Hằng kinh hoảng thất thố lui về phía sau, hao hết sở hữu dị năng mới dập lửa được, vội không ngừng rời đi, cũng không dám đến gần nữa.

Thư Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng, nếu không phải xem đối phương là dị năng giả cấp bốn, còn chút hữu dụng, đã sớm trực tiếp thiêu chết rồi.

Nghỉ ngơi qua đi, mọi người lái xe tiếp tục đi trước, nhìn thấy tang thi liền xuống xe quét sạch, tuyệt không buông tha mỗi một con tang thi gặp được nào.

Thư Thanh Thiển dẫn đội cùng người khác không giống nhau, người khác ra tới là vì thu thập vật tư, còn nàng dẫn đội là vì đánh tang thi, thuận tiện thu thập chút vật tư. Cũng là do Thư Thanh Thiển hiệu suất cao, thủ đoạn độc ác tồi thi, tang thi toàn bộ thành phố H đều bị nàng giải quyết hơn phân nửa.

Thư Thanh Thiển rất có kiên nhẫn, vô cùng kiên nhẫn, đây là nàng trong lần lượt nhiệm vụ tôi luyện thành.

Tuy nhiệm vụ thế giới này không đáng tin cậy, nhưng nàng tin tưởng vững chắc, một ngày nào đó nàng có thể tiêu diệt hết tang thi trên địa cầu, hoàn thành mộng tưởng cứu vớt thế giới.

Dù sao tang thi sẽ không sinh sản, nhiều như vậy, chết một con là thiếu một con.

Tựa như hôm nay, Thư Thanh Thiển mang rất nhiều người, ước chừng có hơn trăm người, quang xe đều có mười mấy chiếc, mà hơn trăm người chỉ có 30 dị năng giả, còn lại là người thường.

Đúng vậy, ở căn cứ thành phố H, không riêng dị năng giả sẽ ra đánh tang thi, ngay cả người thường đồng dạng cũng sẽ tham gia chiến đấu. Tuy người thường sức chiến đấu không bằng dị năng giả, nhưng bọn họ hai ba người một tổ hợp tác, mặc phòng hộ trang bị, chuyên môn đối phó cấp thấp tang thi, người nhiều sức lớn, có thể cực đại đề cao hiệu suất.

Nhìn mọi người bận rộn, Thư Thanh Thiển có loại cảm giác chính mình cấp max, sau đó mang theo một đám tay mới xoát kinh nghiệm.

Thực mau, đi vào ranh giới giữa thành phố H cùng thành phố B, lại không nghĩ rằng ngoài ý muốn đụng độ một tiểu đội.

Thời điểm Thư Thanh Thiển đụng độ tiểu đội, trong đội ngũ đối phương chỉ còn lại ba người chiến đấu hăng hái giữa đàn tang thi, nhìn ra thương vong thảm trọng, mỗi người đều giết đỏ cả mắt rồi.

Thư Thanh Thiển ra tay cứu giúp, mang người về căn cứ trị liệu, mới biết được nguyên lai những người này thuộc căn cứ thành phố B.

Thành phố B cùng thành phố H là hai thành thị liền nhau, trước tận thế thành phố B phát triển rất tốt, thuộc về một đường tỉnh lị, mà thành phố H chỉ là một thành thị tam tuyến bình thường, tất nhiên dân cư thành phố B rất lớn, tang thi cũng càng nhiều.

Gần đây thành phố B đột nhiên xuất hiện một con cao cấp tang thi cấp sau, đối phương thậm chí có dị năng hệ không khí hội nghị, thập phần lợi hại. Mà lãnh đạo của căn cứ bọn họ chỉ là dị năng tối cao cũng mới cấp năm, cho nên chết thảm. Tao ngộ lớn nhất một lần tang thi triều, đại bộ phận người đều trốn vào hầm trú ẩn ngầm, bọn họ thật vất vả mới thoát ra được.

Càng quan trọng hơn, theo như tình báo căn cứ, giáo sư Dương trứ danh sinh vật gien công trình học hiện tại cũng ở thành phố B.

Thư Thanh Thiển mở hệ thống ra, quả nhiên không có gì bất ngờ xảy ra, nhiệm vụ chi nhánh tới.

Hệ thống: Tích, thỉnh ký chủ đến thành phố B trước, trong vòng 3 ngày cứu giáo sư Dương ra, không giả ba ngày sau thành phố B thất thủ, giáo sư Dương tử vong, nhiệm vụ thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro