Chương 22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Thanh Thiển đi phía trước, Tề Dao nhìn bóng dáng Thư Thanh Thiển với thần sắc mạc danh.

Nàng thật sự không ngờ đối phương cư nhiên sẽ giúp mình, rõ ràng đối phương thực chán ghét mình không phải sao? Vì sao sẽ giúp mình chứ?

Tề Dao chạy chậm hai bước đuổi theo, “Phùng Miêu Miêu, hôm nay cảm ơn chị.”

Thư Thanh Thiển bước chân chưa đình không chút để ý nói, “Chuyện nhỏ thôi, cô không cần để ý.”

Tề Dao nhấp nhấp môi, khẽ nói: “Mặc kệ thế nào, em vẫn phải cảm ơn chị. Hôm nay ít nhiều là nhờ có chị.”

Thư Thanh Thiển trầm ngâm dừng lại bước chân, nghiêng mặt nhìn Tề Dao, "Tôi nhớ rõ cái thằng vừa nãy là bạn trai cũ của cô đi? Làm sao rồi? Thằng chả quấn lấy cô không bỏ hả?”

“Không phải.” Tề Dao lớn tiếng phủ nhận, sau đó ý thức được chính mình quá mức kịch liệt, mới hạ giọng nói, “Anh ta không phải bạn trai cũ của em, chúng em chưa từng nói qua luyến ái.”

Thư Thanh Thiển có chút không tin, nhàn nhạt à một tiếng.

Tề Dao thấy Thư Thanh Thiển không tin, cắn môi, có chút do dự, cuối cùng mở miệng nói, “Kỳ thật Từ Nham anh ta cùng em là một chỗ, chúng em học chung cấp hai ba. Trước kia nhà em rất nghèo, cha mẹ ly hôn. Lúc ấy mẹ em nói chờ em học xong cấp ba thì không học nữa, để em đi ra ngoài làm công. Là Từ Nham anh ta biết tình huống của em, cho em mượn hai vạn, còn giúp em khuyên mẹ em, cho nên em mới có thể thuận lợi tới thành phố học đại học.”

Thư Thanh Thiển không ngờ còn có một đoạn chuyện cũ như vậy, không khỏi nhướng chân mày, hơi hơi hứng thú, nghe đối phương chậm rãi giảng tâm sự.

Tề Dao nghĩ đến chuyện cũ, hốc mắt không khỏi ươn ướt, “Từ Nham vẫn luôn đối với em rất tốt, em cũng thực cảm tạ anh ta, bất quá em vẫn luôn không có đáp ứng anh ta theo đuổi. Sau đó lại vào đại học liền nỗ lực vừa học vừa làm, chỉ muốn trả nợ cho anh ta. Nhưng có ai ngờ Từ Nham không thuận theo không buông tha, vẫn luôn đòi tiền em.”

“Nguyên lai em tưởng báo đáp anh ta, liền lục tục cho anh ta vài vạn. Nhưng gần đây anh ta không biết làm sao ấy, tìm em đòi tiền càng ngày càng hung, nói rằng nếu không có tiền thì dùng thân thể hoàn lại, làm bạn gái của anh ta. Em cự tuyệt, anh ta liền luôn quấn lấy em, còn nơi nơi bịa đặt. Vốn dĩ hôm nay em muốn cùng anh ta nói rõ ràng, lại không nghĩ rằng sẽ là như thế này.”

Thư Thanh Thiển có chút kinh ngạc, nàng không ngờ chân tướng cư nhiên là như thế này.

Không thể không nói, Từ Nham xác thật đã từng có ân với Tề Dao, nhưng này cũng không phải lý do hiệp ân báo đáp hắn. Loại hành vi lấy danh nghĩa đạo đức yêu cầu uy hiếp người khác báo ân quá mức chính là tiểu nhân đê tiện.

Chỉ sợ Từ Nham ban đầu không phải ôm mục đích gì tốt.

Thư Thanh Thiển hơi suy nghĩ, “Sở Ngưng Tuyết không biết có phải không?”

Tề Dao gật đầu.

Thư Thanh Thiển có chút không hiểu, “Loại chuyện này cô vì sao không nói với cô ấy? Y theo tính tình Sở Ngưng Tuyết, sau khi cô ấy biết sẽ không mặc kệ, cô vì sao muốn bảo mật chứ?”

Tề Dao không nói gì, thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui.

Vì sao không nói ư? Có lẽ là vì nàng không muốn để Sở Ngưng Tuyết biết chuyện cũ của mình đi.

Đừng nhìn nàng ngày thường một bộ rộng rãi hoạt bát, kỳ thật nội tâm đồng dạng có chút tự ti. Nàng không muốn để người khác nói mình bên nhau với Ngưng Tuyết là vì tiền. Cho nên trước kia Sở Ngưng Tuyết nhiều lần đưa nàng lễ vật, nàng luôn luôn cự tuyệt.

Đây là trong lòng nàng không qua được khảm.

Đại khái diện mạo của nàng quá có tính lừa gạt, mỗi ngày thoạt nhìn đều cười hì hì nên mới không ai phát hiện đi.

Mặc dù đối phương chưa đáp, nhưng Thư Thanh Thiển rất biết xem mặt đoán ý. Nàng nhìn ra được Tề Dao là nữ hài có lòng tự trọng rất mạnh, cho nên không muốn tiếp thu người khác trợ giúp.

Thậm chí có chút cố chấp, không muốn mở rộng cửa lòng.

Chẳng sợ nàng cùng Sở Ngưng Tuyết ở bên nhau, nhưng thực tế nàng căn bản không tín nhiệm đối phương.

Này đối với tình lữ thật đúng là khôi hài, một người kiêu căng bá đạo, một người mẫn cảm cố chấp, cũng không biết làm sao đi đến một khối được.

Thư Thanh Thiển thấy người khác không muốn nói, nàng cũng không tiếp tục truy vấn, tôn trọng người khác **, "Cô không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

“Hôm nay thật sự cảm ơn chị.” Tề Dao nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại lộ ra nụ cười nói lời cảm tạ, “Nếu không em thỉnh chị ăn cơm chiều đi.”

Thư Thanh Thiển lấy chìa khóa xe ra, mở miệng cự tuyệt, “Không cần, tôi còn có việc nên đi trước.”

Tề Dao nhìn đối phương đi xa, sâu kín thở dài, cũng không biết chính mình vừa rồi vì sao sẽ nói những việc này cho đối phương nghe.

Kỳ thật Tề Dao luôn biết Phùng Miêu Miêu thích Sở Ngưng Tuyết, bởi ánh mắt của nàng giấu không được, cho nên nàng vẫn coi đối phương là tình địch. Lại không nghĩ rằng có một ngày Thư Thanh Thiển sẽ ra tay cứu mình, trong lúc nhất thời làm nàng tâm phiền ý loạn, không biết nên làm sao đối mặt với Thư Thanh Thiển.

Sau khi Thư Thanh Thiển cùng Tề Dao phân biệt liền lái xe âm thầm đi theo Từ Nham, nàng trước sau cảm thấy có một số việc không quá thích hợp.

Nàng nhớ rõ nguyên lai thế giới, sự tình Phùng gia trốn thuế lậu thuế là Tề Dao cho hấp thụ ánh sáng. Nhưng Tề Dao cùng Phùng gia không hề có quan hệ, nàng sao có thể biết sự tình xí nghiệp Phùng thị được.

Này căn bản là nói không thông, nhưng thật ra Từ Nham rất khả nghi.

Từ Nham đi rất chậm, cũng không phát hiện có xe theo sau, vừa đi còn hùng hùng hổ hổ, sau đó lại tiếp điện thoại, hắn liền ngăn cản xe taxi đi rồi.

Thư Thanh Thiển xa xa đi theo xe taxi, chạy đến hội sở giải trí nào đó mới dừng lại.

Lúc này mới buổi chiều, thái dương xa xa treo ở không trung, hội sở giải trí căn bản không nhiều người ra vào.

Thời điểm Từ Nham xuống xe còn cảnh giác nhìn qua trái phải, sau đó mới từ cửa sau trộm đi vào.

Thư Thanh Thiển có chút nghi hoặc, vẫn đãi ở trong xe không đi xuống. Một lát sau, nàng thấy Từ Nham cùng một người mà nàng tuyệt đối không thể tưởng được ra tới.

Phùng Chính Hạo!

Đồng tử của Thư Thanh Thiển hơi co lại, trăm triệu không nghĩ tới Phùng Chính Hạo cư nhiên cùng Từ Nham nhận thức, hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người đã sớm quen thuộc.

Nháy mắt Thư Thanh Thiển nghĩ đến một tính khả năng, xâu chuỗi toàn bộ sự tình.

Ở nguyên lai thế giới, Phùng Chính Hạo cùng Từ Nham nhận thức, tất nhiên Từ Nham khẳng định biết sự tình Phùng Chính Hạo, chỉ sợ Tề Dao chính là từ Từ Nham biết được xí nghiệp Phùng thị có vấn đề.

Thư Thanh Thiển ngồi trong xe suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định tối nay về nhà bồi cha mẹ ăn cơm.

...

Nữ nhi gần đây vài thiên không trở lại, mẹ Phùng biết nữ nhi đêm nay sẽ về nên vô cùng cao hứng, cố ý để bảo mẫu làm nhiều đồ ăn chút. Thư Thanh Thiển chân trước vừa mới về nhà, đúng lúc này Phùng Chính Hạo mang theo nhi tử của mình tới cửa bái phỏng.

Mẹ Phùng vẫn luôn bị giấu ở cổ trung, không biết đã xảy ra sự tình gì, nàng nhìn thấy Phùng Chính Hạo còn nhiệt tình tiếp đón.

Thư Thanh Thiển đang ngồi trên sô pha xem TV, không ngờ Phùng Chính Hạo cư nhiên tới, còn mang theo vẻ mặt lấy lòng tươi cười, lôi kéo nhi tử của mình đi vào.

“Đi, Tiểu Mông, cùng mọi người vấn an.” Phùng Chính Hạo vỗ đầu nhi tử của mình.

Phùng Mông năm nay mới mười tuổi nên không cao lắm, nhìn dáng vẻ có chút thẹn thùng, lá gan rất nhỏ gọi mọi người.

Khi nhìn thấy Thư Thanh Thiển, nhỏ giọng hô thanh, “Đường tỷ.”

"Ừm, đường đệ ngoan.” Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng đáp, xem phân thượng tiểu hài tử tạm thời không so đo với Phùng Chính Hạo vậy.

Trong mắt Phùng Chính Hạo hiện lên một tia đắc ý.

Thời điểm ăn cơm, mẹ Phùng vẫn luôn gắp đồ ăn cho Phùng Mông cùng Thư Thanh Thiển, còn bóp má Phùng Mông nói thẳng gầy gầy, ăn nhiều một chút.

Phùng Mông ngoan ngoãn ăn cơm, Thư Thanh Thiển cũng không cự tuyệt hảo ý của mẹ, ăn xong chén cơm. Trong lúc đó, nàng cùng cha Phùng đều bảo trì ăn ý, không nhắc tới sự tình của Phùng Chính Hạ. Chỉ có Phùng Chính Hạo một người chuyện trò vui vẻ, không ngừng kính rượu.

Ăn qua cơm chiều, Phùng Chính Hạo lôi kéo anh cả đi lên thư phòng nói chuyện.

Phùng Mông ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, nhìn qua rất ngoan ngoãn. Thư Thanh Thiển cùng tiểu đường đệ nói chuyện phiếm.

“Phùng Mông, con làm xong bài tập chưa?”

Phùng Mông gật đầu, “Con làm xong rồi ạ.”

"Vậy đường tỷ hỏi con một chút, khảo thí gần đây của con thành tích thế nào?”

Phùng Mông lộ ra nụ cười thẹn thùng, “Toán học khảo 100 điểm, ngữ văn còn thiếu chút nữa, chỉ có 99 điểm thôi ạ.”

Thư Thanh Thiển cười, “Xem ra thành tích cũng không tệ lắm, cha con có khen thưởng cho con hay không?”

Nụ cười trên mặt Phùng Mông lập tức biến mất, Thư Thanh Thiển thấy thế bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Phùng Mông lắc đầu, "Cha con ít khi về nhà, bình thường đều là bảo mẫu bên con, cha cũng không hề hỏi tình huống học tập của con.”

Mẹ Phùng nghe đến đó, không tán đồng nhíu mày, “Cha con sao lại có thể như vậy, mỗi ngày không về nhà, chờ lát nữa bác phải nói với cha con.”

Thư Thanh Thiển như suy tư cái gì, cuối cùng xoa đầu Phùng mông, “Con về sau có thể tới nhà của chúng ta trụ.”

Mẹ Phùng nghe đến đó bèn cười, “Đúng vậy, dù sao bác ở nhà nhàm chán, đường tỷ con cũng không về nhà. Chi bằng con về sau liền trụ nhà chúng ta, khi chúng ta gia hài tử.”

Phùng mông khúc khích cười vài tiếng.

Thư Thanh Thiển trò chuyện trong chốc lát, sau đó một mình lên lầu, đứng ở cửa thư phòng nghe thanh âm bên trong.

“Anh cả, anh để em một lần nữa trở lại công ty đi.” Thanh âm Phùng Chính Hạo xuyên thấu qua cửa gỗ truyền tới.

Thư Thanh Thiển cười lạnh, liền biết đối phương còn chưa chết tâm.

“Chính Hạo, lần này những chuyện em làm thật sự là quá phận, anh không thể để em trở lại công ty được.”

“Nhưng em tốt xấu gì cũng là cổ đông của công ty, dựa vào cái gì không cho em tham gia quản lý? Đây là quyền lực của em mà.”

Nghe đến đó, Thư Thanh Thiển lập tức đẩy cửa ra, nhìn Phùng Chính Hạo giật mình, cười một cái, "Được ạ, chú hai muốn tham dự quản lý công ty cũng không phải không thể.”

Phùng Chính Hạo không nghĩ tới Thư Thanh Thiển đột nhiên đẩy cửa, dọa nhảy dựng, sau đó nghe thấy lời Thư Thanh Thiển nói liền vui vẻ, "Cháu gái, lời này của cháu là thật hả?”

“Đương nhiên, bất quá chú hai cần thiết trả tiền nợ trước, như vậy mới công đạo cho mọi người. Chú thấy thế nào?” Thư Thanh Thiển cười tủm tỉm nói.

Phùng Chính Hạo nghe được lời này mặt lập tức lại đen, đối phương rõ ràng biết chính mình hiện tại không có tiền, cư nhiên còn nói loại lời này, căn bản chính là cố ý gây khó dễ.

Nhìn nụ cười trên mặt Thư Thanh Thiển, Phùng Chính Hạo cảm giác đối phương đang cười nhạo chính mình.

Thư Thanh Thiển nhìn Phùng Chính Hạo tức giận, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, tay không khỏi nắm chặt, sau đó rũ xuống mí mắt, giấu đi thần sắc.

Mục đích của nàng chính là muốn chọc giận đối phương, chỉ khi đối phương ra tay trước, nàng mới bắt lấy nhược điểm được.

Cũng chỉ có như vậy, cha Phùng mới sẽ không mềm lòng.

Phùng Chính Hạo bị chọc tức trực tiếp ra cửa lái xe rời đi, ngay cả nhi tử của mình cũng mặc kệ.

Phùng mông nghi hoặc nhìn cha mình rời đi, lưu mình lại ở nhà bác.

Thư Thanh Thiển xuống lâu, xoa đầu Phùng mông, “Không có việc gì, cha con có việc phải đi vội, đêm nay liền ở nhà cô ngủ đi.”

Phùng mông không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu.

Thư Thanh Thiển nhìn Phùng mông ngoan ngoãn mà nghĩ thầm, nếu Phùng Chính Hạo không ra tay với mình thì vòng qua hắn một mạng đi.

Nửa đêm, Phùng Chính Hạo lòng mang oán khí lại lần nữa đi vào hội sở giải trí kia.

Bề ngoài hội sở này thoạt nhìn không có gì bất đồng, kỳ thật bên trong là thành đánh bạc.

Phùng Chính Hạo cả đêm thua vài lần, tâm tình càng thêm hư, nói với Từ Nham bên cạnh: "Mày tìm người an bài, để Phùng Miêu Miêu phát sinh ngoài ý muốn một lần, tốt nhất nửa đời sau liền nằm ở bệnh viện.”

Từ Nham sờ ngón tay còn đau, nhớ tới bộ dáng kiêu ngạo của Thư Thanh Thiển vào sáng nay, sắc mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, “Ngài yên tâm, chuyện này chúng tôi thành thạo. Đến lúc đó tìm tài xế say rượu đụng phải, bảo đảm Phùng Miêu Miêu đang lành lặng cũng chỉ có nửa cái mạng, tra đều tra không ra. Bất quá anh Hạo nhớ rõ cấp đủ tiền.”

Phùng Chính Hạo cười lạnh, “Phùng gia chỉ có nữ nhi là Phùng Miêu Miêu, đến lúc Phùng Miêu Miêu xảy ra chuyện, gia nghiệp toàn bộ Phùng gia còn không phải dừng trong tay tao, đến lúc đó còn sẽ thiếu tiền mày sao?”

Sáng sớm.

Thư Thanh Thiển lái xe đi làm trên đường thường lui tới, đột nhiên từ kính sau xe phát hiện có chiếc Minibus màu đen vẫn luôn đi theo mình.

“Vẫn là tới.”

Thư Thanh Thiển bất động thanh sắc, âm thầm cảnh giác. Minibus kia vẫn luôn theo sau xe mình rất nhiều lần muốn đâm lại đây, đáng tiếc Thư Thanh Thiển hôm nay khai chính là Lamborghini, tốc độ cực kì mau, xe kia đuổi theo hồi lâu cũng không thể đuổi theo.

Sau đó Thư Thanh Thiển tới công ty, tiếp tục chạy xe đến ngầm bãi đỗ xe, quả nhiên chiếc xe kia cũng lăn lộn tiến vào.

Thư Thanh Thiển dừng xe, mới từ trên xe xuống tới phía cửa thang máy. Chiếc xe kia thấy phía trước có người, chẳng những không phanh xe còn không chút do dự giẫm chân ga xông tới, rõ ràng muốn đẩy Thư Thanh Thiển vào chỗ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro