Chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực mau, Phùng Chính Hạo nhận được cuộc gọi của Từ Nham, nói cho hắn sự tình đã thành, sau đó thúc giục hắn nhanh chóng chuyển tiền.

Phùng Chính Hạo lộ ra dữ tợn tươi cười, chuyển 100 vạn còn dư lại cho đối phương.

100 vạn mua mạng của Phùng Miêu Miêu thật có lời, hắn được đến lại xa xa không ngừng này đó.

Quả nhiên, qua mười mấy phút hắn nhận được cuộc gọi của anh cả, nói chồi non sáng hôm nay ra ngoài gặp tai nạn xe cộ, để hắn nhanh chóng đến bệnh viện.

Nụ cười trên mặt Phùng Chính Hạo càng xán lạn, nỗ lực để thanh âm của mình nghe tới bi thương, nói chính mình sẽ lập tức đến.

Tới bệnh viện, Phùng Chính Hạo nhổ vài giọt thuốc nhỏ mắt lên, thay đổi biểu tình bi thương vào phòng bệnh ngoại.

Cha Phùng cau mày vẻ mặt nhìn chăm chăm phòng giải phẫu, mẹ Phùng thì cúi đầu, thấy không rõ biểu tình.

Phùng Chính Hạo thấy thế gào khóc, “Chồi non ơi, cháu gái ngoan của chú ơi, con nói con làm sao lại xui xẻo như thế hả trời?”

Cha Phùng liếc nhìn em trai một cái, nhàn nhạt nói, "Em đã đến rồi.”

Phùng Chính Hạo vội vàng an ủi, “Anh cả, anh cùng chị dâu đừng quá thương tâm, chồi non sẽ không sao đâu, cùng lắm thì về sau em tới chiếu cố hai người.”

Trong mắt cha Phùng mang theo thất vọng, thật sâu thở dài, “Không cần.”

Phùng Chính Hạo còn đang âm thầm cao hứng trong lòng, đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo quen thuộc vang lên sau lưng hắn, “Cha mẹ, con vừa mới đi xuống mua chút bữa sáng, cha mẹ còn chưa ăn gì mà.”

Phùng Chính Hạo bỗng nhiên xoay người, hoảng sợ nhìn Thư Thanh Thiển đang đứng trước mặt mình, không thể tin được nói: “Con sao lại ở chỗ này?”

Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng cười, “Con không ở đây thì ở đâu chứ?”

“Rõ ràng anh cả nói con bị tai nạn xe cộ, sao con lại không có việc gì?”

Thư Thanh Thiển giao đồ ăn trong tay cho cha Phùng mẹ Phùng, “Buổi sáng có tài xế chạy thẳng đến con xông tới, bất quá con đã tránh đi, tài xế kia thì đụng vào tường, đang nằm trong phòng bệnh đấy ạ.”

Đúng lúc này, hai cảnh sát từ thang máy đi ra, lập tức đi tới, trực tiếp bắt Phùng Chính Hạo.

Phùng Chính Hạo mặt như màu đất, kinh hoảng thất thố, “Các ngươi làm gì? Vì sao bắt tôi?”

Thư Thanh Thiển lạnh lùng nhìn Phùng Chính Hạo, “Đúng rồi, đã quên nói cho chú. Bởi vì con hoài nghi có người có ý định mưu sát nên đã báo cảnh sát, mười lăm phút trước cảnh sát tra được tài khoản tài chính của chú chảy ra 100 vạn, phân biệt chảy về phía tài khoản của người nhà tài xế kia. Nói chung là chú đến sở cảnh sát chậm rãi giải thích đi.”

Phùng Chính Hạo rốt cuộc tuyệt vọng chảy nước mắt, trong vòng một ngày tâm tình từ đám mây ngã vào vực sâu, lúc này mới minh bạch nguyên lai hết thảy đều là trong lòng bàn tay Thư Thanh Thiển.

Lần này tai nạn xe cộ nhân chứng vật chứng đều toàn, sau đó cha Phùng cũng đệ trình chứng cứ Phùng Chính Hạo tham ô, chính thức khởi tố. Tội tham ô cùng mưu sát của Phùng Chính Hạo chưa toại, nhiều tội cùng phạt, bị phán xử không hẹn.

Sự tình của Phùng Chính Hạo cuối cùng hạ màn, Thư Thanh Thiển lại click mở hệ thống ra nhìn.

Nhân vật: Phùng Miêu Miêu.

Giá trị sinh mệnh: 25/100 (Nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ).

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, tránh cho công ty phá sản.

Độ khó nhiệm vụ: S.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 90% đãi đánh giá.

Không nghĩ tới còn thiếu 10%, Thư Thanh Thiển hơi phân tích một chút, cảm thấy chắc hẳn còn phải giải quyết Sở Ngưng Tuyết mới được. Vì thế, âm thầm bắt đầu điên cuồng trả thù Sở gia.

Đích xác, Sở Ngưng Tuyết là đối thủ rất khó ứng phó. Nguyên bản Thư Thanh Thiển âm thầm chèn ép Sở gia rất nhiều lần, nhưng Sở Ngưng Tuyết sau khi trở về lập tức không giống nhau.

Cho dù nàng có tư liệu bên trong đối phương cũng thất bại rất nhiều lần.

Không thể không nói, Sở Ngưng Tuyết là kỳ tài thương nghiệp, suy nghĩ linh hoạt, phản ứng thực mau. Sở gia có nàng thì không khả năng suy sụp.

Gần đây tập đoàn Sở thị một mảnh mây đen, mỗi người cảm thấy bất an.

Thương thế của Sở Ngưng Tuyết hơi tốt lên đã tiếp tục hồi công ty đi làm, gần đây sự tình trong công ty quá vội, nàng sứt đầu mẻ trán, túi bụi.

Cũng không biết tại sao gần đây công ty xói mòn vài bút nghiệp lớn vụ, cũng may chính mình sau khi trở về có điều chậm lại, nhưng cũng không thể ngăn cơn sóng dữ. Ngay cả nguyên bản nắm chắc đấu thầu lần này cũng bại bởi xí nghiệp Phùng thị.

Cũng bởi chính thức đấu thầu lần này thất bại dẫn tới giá cổ phiếu công ty liên tục giảm sàn ba lần, công ty thị giá trị trực tiếp bốc hơi tới trăm triệu.

Sở Ngưng Tuyết đứng trước cửa sổ, nhìn mây đen giăng đầy không trung lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Phùng thị, Phùng Miêu Miêu.

Cô rốt cuộc muốn làm gì?

...

Thư Thanh Thiển đã bị "mình" nhốt ở phòng hơn phân nửa tháng.

Này nửa tháng nàng ăn không ngồi rồi, tỉnh ngủ liền rời giường truy kịch, nhật tử tiêu sái thích ý, nàng cảm thấy cũng không tệ lắm.

Hôm nay, Thư Thanh Thiển vô tình ấn đến kênh kinh tế tài chính, không nghĩ tới cư nhiên nhìn thấy tin tức về tập đoàn Sở thị. Hiện giờ tập đoàn Sở thị hình như lâm vào nguy cơ, thị trường chứng khoán suýt chút nữa một đường giảm sàn.

Thư Thanh Thiển nhìn tin tức này thì nhíu mày, thực mau ý thức này hẳn là chuyện tốt "mình" làm.

Không được, "nàng" rốt cuộc đang làm cái gì? Cứ như vậy chính mình căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thư Thanh Thiển cuối cùng cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, nàng không thể chậm trễ nữa, cần thiết tìm kiếm phương pháp ra ngoài.

Mấy ngày nay, Thư Thanh Thiển đối với phòng này đã rõ như lòng bàn tay, biết rằng chỉ dựa vào chính mình chạy đi căn bản không có khả năng, chỉ có thể tìm kiếm ngoại giới trợ giúp.

Thư Thanh Thiển hiện tại chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Nàng đặt toàn bộ vỏ chăn khăn trải giường ở cửa rồi bậc lửa, sau đó lại dập tắt, thực mau một cỗ khói đặc thật lớn cùng với tiêu mùi hôi lan tràn trong trong không khí. Nàng cứ như vậy lặp lại nhiều lần huân, sương khói theo kẹt cửa lộ ra.

Thư Thanh Thiển đứng ở lỗ thông gió lẳng lặng nhìn, nửa tiếng sau cuối cùng cũng có người nhận ra không thích hợp, cho rằng có phòng bị cháy, vội vàng gọi 119.

Phòng cháy nhanh chóng đuổi tới, mạnh mẽ mở cửa ra, lại phát hiện trong phòng không có cháy, sau đó Thư Thanh Thiển đi ra trước vẻ mặt mộng bức của mọi người.

...

Bóng đêm hoà thuận vui vẻ, ánh trăng sáng tỏ treo giữa không trung.

Đèn treo thủy tinh cánh hoa hình tròn xa hoa chạm rỗng chiếu sáng toàn bộ tiệc rượu, hội trường bay tới từng trận mùi đồ ăn, cùng với thanh âm dương cầm dễ nghe. Toàn bộ hội trường người đến người đi, thấp giọng đàm luận.

Thư Thanh Thiển du tẩu ở trung gian nói chuyện với mọi người, trên mặt trước sau mang theo nhàn nhạt mỉm cười.

Hôm nay là yến hội thương vụ, người tới đều là tinh anh thương giới. Từng người mang theo bạn lữ, chỉ có Thư Thanh Thiển một người tiến đến.

Thực mau phát hiện Sở Ngưng Tuyết xuất hiện ở đại sảnh.

Hôm nay Sở Ngưng Tuyết mặc váy dài lễ phục màu đen, bên hông có chạm rỗng ren, phác họa vòng eo mảnh khảnh, làn váy rất dài che khuất mắt cá chân nàng, trên cạp váy còn thêu ám hoa, điểm xuyết vô số vụn kim cương, thoạt nhìn tinh quang rạng rỡ, tóc dài hơi cuộn sóng khoác sau người, trên mặt họa trang dung tinh xảo thoả đáng, thần quang bốn phía, tẫn hiện gợi cảm cùng cao quý.

Sở Ngưng Tuyết vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, trừ bỏ thân phận của nàng, cùng mỹ mạo của nàng phân không ra quan hệ. Dung mạo của Sở Ngưng Tuyết nghiên lệ tự phụ, cử chỉ ưu nhã, có thể nói là hoàn mỹ.

Đáy mắt Thư Thanh Thiển cũng lộ ra kinh diễm, không thể không nói nàng xác thật rất đẹp, thực hợp khẩu vị của mình.

Sở Ngưng Tuyết dắt tay Tề Dao tiến vào, hôm nay Tề Dao xuyên kiện lễ phục màu hồng phấn tiểu làn gió thơm, nơi cổ áo được khảm trân châu, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào, đồng dạng trang điểm thật xinh đẹp, bất quá lại che lấp không được trong mắt co quắp.

Tề Dao vẫn luôn bất an nhìn bốn phía, đây là nàng lần đầu tiên tới loại yến hội xa hoa, cảm giác nơi chốn biệt nữu, sợ chính mình một khi không cẩn thận liền xấu mặt nháo ra chê cười.

Sở Ngưng Tuyết chậm rãi đi vào đại sảnh, liếc mắt một cái nhìn thấy Thư Thanh Thiển.

Đêm nay Thư Thanh Thiển mặc lễ phục dạ hội thuần trắng, thoạt nhìn cực kỳ giản lược, trên cổ đeo một viên đá quý màu lam, cùng hoa tai ngọc bích giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, tóc đơn giản vãn khởi trát lên đầu, một sợi cong cong tóc mái rũ xuống thái dương, thoạt nhìn cùng dĩ vãng khác nhau rất lớn.

Sở Ngưng Tuyết lập tức đến bên cạnh Thư Thanh Thiển, trên mặt mang theo mỉm cười, “Kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, Phùng tổng gần đây rất lợi hại, chúc mừng.”

“Sở tổng quá khen.” Thư Thanh Thiển tái nhợt cười.

Sau khi nàng ra ngoài lập tức hiểu rõ đã phát sinh sự tình gì, mới biết được nguyên lai "mình" vẫn luôn âm thầm nhắm vào Sở thị. Lại vừa thấy tiến độ nhiệm vụ, từ nguyên lai 20% đã rớt tới 10%.

Thư Thanh Thiển: Tôi có câu nói không biết nên nói hay không.

Thư Thanh Thiển vội vàng đình chỉ toàn bôi kế hoạch nhắm vào Sở thị, chính mình có chút dở khóc dở cười.

“Phùng tổng hà tất khiêm tốn.” Sở Ngưng Tuyết híp lại mắt phượng, trong mắt lộ ra hàn ý, Thư Thanh Thiển vội vàng muốn giải thích.

Tề Dao nghe không hiểu hai người nói chuyện, đành phải ở một bên ăn tiệc đứng, nhìn Sở Ngưng Tuyết cùng Thư Thanh Thiển hai người đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, một đen một trắng thân cao tương tự, đột nhiên cảm thấy hai người bọn nàng mới xứng đôi.

Chính mình cùng các nàng căn bản không phải cùng một thế giới.

Ánh mắt Tề Dao ám ám, cảm thấy bánh tart trứng trong miệng vô vị, không còn tâm tình ăn tiếp.

Thực mau âm nhạc nhu hoà trong đại sảnh biến đổi thành điệu nhảy xoay tròn, không ít người theo âm nhạc cùng người bên cạnh bắt đầu khởi vũ.

Sở Ngưng Tuyết làm lơ Thư Thanh Thiển, đến cạnh Tề Dao, dắt tay Tề Dao, mang theo nàng nhảy một khúc.

Thư Thanh Thiển nhàm chán chống cằm, ngồi ở một bên nhìn hai người khiêu vũ.

Hai người nhảy xong, bởi vì thương trên chân Sở Ngưng Tuyết còn chưa khỏi hẳn, không thể lập lâu, vì thế nàng cũng lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi. Thư Thanh Thiển vừa định tiếp tục cùng nàng nói chuyện, không nghĩ tới Tề Dao đến trước mặt mình, sắc mặt ửng đỏ, có chút thẹn thùng nói, “Chồi non, em có thể mời chị nhảy một khúc không?”

Thư Thanh Thiển có chút ngoài ý muốn, do dự gật đầu.

Sở Ngưng Tuyết thấy vậy bèn nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết chính mình đang ghen ai, đột nhiên nói: “Không được nhảy.”

Tề Dao vươn tay một đốn, sau đó nhìn Sở Ngưng Tuyết cười cười, “Ngưng Tuyết, em chỉ là thấy chồi non ngồi một mình ở đây nhàm chán. Chị không cần nghĩ nhiều.”

Sở Ngưng Tuyết hừ lạnh, "Cổ muốn nhảy thì cùng chị nhảy, dù sao em không chuẩn cùng cổ nhảy được.”

Tề Dao: “...” Tổng cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp.

Sau đó Sở Ngưng Tuyết kéo Thư Thanh Thiển, Thư Thanh Thiển không thể không căng da đầu cùng Sở Ngưng Tuyết nhảy lên vũ tới.

Sở Ngưng Tuyết ôm vòng eo Thư Thanh Thiển, tự nhiên nhảy theo vai nam. Thư Thanh Thiển hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đặt tay lên phần lưng đối phương, sau đó nhảy theo vai nữ.

Đây là một thế giới đối đãi đồng tính yêu nhau cực kì khoan dung, nhìn thấy hai nữ hài tử ôm nhau khiêu vũ, mọi người không cảm thấy kỳ quái gì, ngược lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn hai người.

Thư Thanh Thiển này là lần đầu tiên cùng nữ hài tử khiêu vũ, hai người mặt kề mặt dựa vào thân cận, cơ hồ có thể ngửi được hô hấp nóng rực lẫn nhau, nhìn môi mỏng gần trong gang tấc, nàng cảm giác tim mình từ từ đập gia tốc.

Dáng người lay động, làn váy hơi xoay tròn, vẽ ra từng đường cong duyên dáng.

Sở Ngưng Tuyết cũng trở nên an tĩnh, hai người lẳng lặng nhảy, Sở Ngưng Tuyết mở miệng, "Tại sao cô lại làm vậy?”

Thư Thanh Thiển biết Sở Ngưng Tuyết đang hỏi chính là khoảng thời gian "mình" vì sao nhằm vào Sở thị, nàng kỳ thật cũng rất muốn hỏi vì sao, bất quá hiện tại lại không kịp.

Sở Ngưng Tuyết đang cho mình một cơ hội giải thích.

Thư Thanh Thiển do dự, thật cẩn thận mở miệng, “Kỳ thật, mình thật sự thích cậu, làm như vậy chỉ là muốn khiến cậu chú ý. Đồ vật Sở thị mình sẽ còn cho cậu.”

Sở Ngưng Tuyết mang theo ánh mắt rõ ràng hoài nghi nhìn Thư Thanh Thiển, có loại phương thức dẫn người chú ý như thế này nữa hả?

Thư Thanh Thiển bật cười, hai tròng mắt hàm chứa sủng nịch nhìn đối phương chăm chú, “Thật sự, mình bảo đảm về sau không bao giờ biết, đáp ứng mình theo đuổi được không?”

Ánh mắt sáng quắc, chân thành tha thiết thả nhiệt liệt.

Sở Ngưng Tuyết hơi nghiêng đầu, có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của đối phương.

Lúc sau hai người không nói nữa, cứ như vậy nhảy xong một khúc rồi mới cùng buông tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro