Chương 24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt Tề Dao vẫn luôn treo nhàn nhạt mỉm cười, nhìn hai người khiêu vũ, trong lòng suy nghĩ muôn vàn, không biết nghĩ tới cái gì.

Nhảy xong vũ, Thư Thanh Thiển trở lại tại chỗ ngồi xuống, ngoài ý muốn phát hiện tiến độ nhiệm vụ biến thành 50%.

Nàng có chút khó hiểu, sao lại đột nhiên gia tăng nhiều như vậy?

Yến hội như cũ tiếp tục, đến nỗi hai nữ chính không biết đi nơi nào. Thư Thanh Thiển ở trong phòng đãi hồi lâu, uống không ít rượu, dần dần cảm thấy có chút buồn, muốn ra ngoài hít thở không khí.

Ánh trăng mông lung, bên ngoài một mảnh đen nhánh, Thư Thanh Thiển ra toà ngoại tùy ý đi một chút, gió nhẹ đánh úp lại, không khí tươi mát, làm chính mình thanh tỉnh vài phần.

“Ngưng Tuyết, chúng ta chia tay đi.”

Phía trước thình lình xảy ra một câu, làm Thư Thanh Thiển dừng bước chân, lúc này mới chú ý tới Sở Ngưng Tuyết cùng Tề Dao ở dưới bóng cây.

Thư Thanh Thiển vội vàng giấu sau cây không dám hiện thân, ngừng thở, lại không khỏi nghiêng tai lắng nghe hai người nói chuyện.

“Dao Dao, em nói cái gì?”

Sở Ngưng Tuyết chấn động như ngũ lôi oanh đỉnh, trong mắt mang theo không thể tưởng tượng.

Hai người các nàng rõ ràng vừa mới còn tốt, sao đột nhiên Tề Dao liền muốn cùng mình chia tay? Sở Ngưng Tuyết còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Tề Dao nghiêm túc nhìn bạn gái mình đã kết giao hai tháng, mắt rưng rưng, mặc dù có muôn vàn không nỡ nhưng nàng minh bạch thật sự không hợp.

Cho nên Tề Dao ngẩng đầu dứt khoát kiên quyết nói, “Thực xin lỗi, Ngưng Tuyết, em suy nghĩ đã lâu, cuối cùng nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta trước sau không phải người cùng một thế giới, miễn cưỡng ở bên nhau tương lai cũng sẽ không hạnh phúc, cho nên chúng ta vẫn nên chia tay đi.”

Sở Ngưng Tuyết cau mày, “Vì sao?”

Tề Dao lau nước mắt, mỉm cười, “Sở Ngưng Tuyết, chị biết không? Kỳ thật chị và em ở bên nhau cảm giác rất mệt mỏi, bởi vì em căn bản không xứng với chị.”

Những lời này ở đáy lòng nàng đã áp lực thật lâu, hiện tại cuối cùng nói ra, nàng chậm rãi phun ra một hơi.

Trong mắt Sở Ngưng Tuyết mang theo khó hiểu, có chút mờ mịt, “Mệt? Dao Dao, chị làm sai chỗ nào em nói đi. Chị về sau sửa có được không?”

Tề Dao lắc đầu, “Không, Ngưng Tuyết, chị thật sự rất tốt, không phải chị sai, đều là vấn đề của em.”

Sở Ngưng Tuyết nắm chặt tay đối phương, thật lâu sau mới chậm rãi nói, “Thật sự muốn chia tay sao?”

Tề Dao tuy trong lòng không nỡ, nhưng chậm rãi nhắm mắt lại, kiên định gật đầu.

Nội tâm Sở Ngưng Tuyết thực hỏng mất, nàng không biết rốt cuộc vì sao Tề Dao đột nhiên cùng chính mình nói chia tay. Giờ khắc này nàng rất muốn ôm lấy đối phương khóc rống giữ lại, nhưng sự cao ngạo cùng tự tôn của nàng không cho phép.

Cho nên nàng buông lỏng tay mình ra, rũ xuống mí mắt, giấu đi thần sắc trong mắt, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, sau đó tự mình cười nhạo thanh, "Được rồi.”

Tề Dao thật sâu nhìn Sở Ngưng Tuyết, sau đó xoay người rời điz nện bước có chút lảo đảo nhưng không có quay đầu lại.

Nàng không biết chính mình về sau có thể hối hận hay không, nhưng nàng không muốn miễn cưỡng chính mình.

Sở Ngưng Tuyết đứng dưới tàng cây một lát, nhìn không ra biểu tình trên mặt nàng, cuối cùng cũng rời đi.

Thư Thanh Thiển chờ hai người đi khỏi mới đứng ra, nhìn bóng dáng hai người đi xa, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Này, hai người rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Vừa nãy Thư Thanh Thiển còn cảm thấy kỳ quái, vì sao nàng cùng Sở Ngưng Tuyết nhảy xong vũ là tiến độ nhiệm vụ sẽ gia tốc nhiều như vậy. Không nghĩ tới kế tiếp Tề Dao sẽ cùng Sở Ngưng Tuyết chia tay, quả thực chính là thần trợ công của mình.

Bất quá giữa hai người bọn nàng rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

...

Sau khi yến hội tan Thư Thanh Thiển cũng không về nhà, mà là đi tìm Sở Ngưng Tuyết.

Cuối cùng, ở một quán bar tìm được nàng.

Âm nhạc quán bar đinh tai nhức óc, ánh đèn loá mắt, lúc này Sở Ngưng Tuyết còn mặc trang phục trong yến hội, có vẻ cùng mọi người không hợp nhau. Diện mạo nàng lại cực kỳ mỹ diễm, một thân lễ phục dạ hội đẹp đẽ quý giá dẫn nhân chú mục, cơ hồ toàn bộ người trong quán bar lấy nàng làm trung tâm cuồng hoan, còn có người không ngừng chuốc rượu.

Thư Thanh Thiển thấy Sở Ngưng Tuyết như vậy, ánh mắt lạnh lùng. Nàng không nghĩ tới Sở Ngưng Tuyết nhìn như bình tĩnh, cư nhiên sẽ chạy đến loại địa phương này mua say.

Sau đó nàng đẩy đám người ra, đến bên cạnh Sở Ngưng Tuyết, bắt lấy cánh tay đối phương, mang theo tức giận, “Sở Ngưng Tuyết, thương chân của cậu còn chưa khỏi, cư nhiên dám chạy đến loại địa phương này!”

Sở Ngưng Tuyết uống không ít rượu, đầu óc phản ứng có chút chậm, nhìn thấy Thư Thanh Thiển thì sửng sốt, sau đó cười nói, “Nguyên lai cô đã đến rồi, tôi hôm nay cao hứng, cô bồi tôi cùng uống rượu đi.”

Thư Thanh Thiển lấy ly rượu trên tay Sở Ngưng Tuyết rồi thảy lên bàn, lạnh như băng nói, “Sở Ngưng Tuyết, cậu hiện tại cùng mình ra ngoài đi, có nghe không.”

Sở Ngưng Tuyết động xuống cổ tay, không tránh thoát, “Không cần cô quản.”

Thư Thanh Thiển mặc kệ nhiều như vậy, mạnh mẽ lôi kéo Sở Ngưng Tuyết ra ngoài, kết quả mấy người vây xem xung quanh bắt đầu ồn ào náo động, "Cô là ai? Người ta không muốn đi cùng cô, chúng ta nơi này nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy, còn đang xếp hàng chờ đại mỹ nhân chọn đây.”

Ánh mắt Thư Thanh Thiển sắc bén lên, nhìn chằm chằm tên hồng mao vừa mới nói chuyện. Người nọ uống say không còn biết gì, không hề nhận ra nguy hiểm đang buông xuống, còn vươn tay chuẩn bị bắt lấy Sở Ngưng Tuyết.

Sở Ngưng Tuyết tuy uống say nhưng phản ứng của nàng còn ở, thấy có người muốn bắt mình, lập tức sắc mặt biến đổi, trở tay chế trụ đối phương, dùng sức kéo. Người nọ bị quăng ngã như chó ăn cứt, mũi đâm đoạn, đau oa oa gọi bậy, máu mũi đều chảy ra, người nọ che cái mũi hô to, “Các anh em giúp tao thu thập các nàng đi chứ.”

Bên người hắn có năm sáu cá nhân, tóc nhiễm đủ mọi màu sắc, vừa thấy chính là một đám người, tất cả đều túm bình rượu uy hiếp hai người, làm các nàng xin lỗi.

Khoé miệng Thư Thanh Thiển gợi lên một mạt cười lạnh, nhấc chân, đạp lên tay người nọ, còn dùng lực nghiền nghiền, tên hồng mao lại phát ra tiếng giết heo tru lên lần nữa.

“A a a a ~ Tay của tao, tay của tao.”

Sở Ngưng Tuyết mở to hai mắt đang mông lung, nhìn tên hồng mao kêu thảm thiết còn ngây ngốc khúc khích cười hai tiếng.

Những người đó thấy thế cũng không hề khách khí, cùng Thư Thanh Thiển đánh lên. Sức chiến đấu của Thư Thanh Thiển vô cùng mạnh, mấy người kia rõ ràng không phải đối thủ.

Trong lúc nhất thời quán bar hỗn loạn lên, nguyên bản người vây xem lập tức chen chúc tản ra, sợ hãi thương cập vô tội, có người sợ tới mức vội vàng báo công an.

Sở Ngưng Tuyết nhìn dáng người soái khí của Thư Thanh Thiển, chính mình cũng nhịn không được ngứa tay gia nhập chiến cuộc.

Thân thủ của Sở Ngưng Tuyết không tồi, nhưng nàng lại quên chân mình đang bị thương, vừa khỏi đôi chút, cư nhiên trực tiếp một chân đạp qua, sau đó trên chân kịch liệt đau đớn làm nàng tỉnh táo lại, chảy nước mắt sững sờ tại chỗ.

Đúng lúc này, bên khoé mắt Thư Thanh Thiển có người cầm bình rượu hướng tới sau lưng Sở Ngưng Tuyết để xuống tay. Nàng không hề nghĩ ngợi mà nhào qua, trực tiếp dùng cánh tay mình tiếp được, bất chấp đau đớn trên tay, một chân toàn khởi đá bay đối phương. Đối phương hung hăng nện lên mặt đất, xương sống răng rắc vài tiếng vang.

Thực mau cảnh sát liền tới, Thư Thanh Thiển lúc này mới thu tay, vẻ mặt bất mãn nhìn mấy người kia. Những người bị Thư Thanh Thiển đánh sợ hãi, thân thể không khỏi rụt về phía sau.

Cảnh sát nghiêm túc nhìn, “Là ai động thủ trước?”

Sở Ngưng Tuyết nhìn thấy cảnh sát lập tức lộ ra bộ dáng vô tội, nói: "Chú cảnh sát, tôi muốn cử báo. Tôi hoài nghi bọn họ cắn thuốc.”

Nàng mới tới gần đã ngửi thấy mùi trên những người này, không có sai đâu.

Thư Thanh Thiển dùng ánh mắt tán dương nhìn Sở Ngưng Tuyết, không thể tưởng được nàng còn có một mặt này.

Cảnh sát nghe thấy lời này, đưa mấy người tới sở cảnh sát thử nghiệm, quả nhiên, trực tiếp nhốt vài người lại.

Trải qua một phen làm ầm ĩ, Sở Ngưng Tuyết cũng đã bình tĩnh, đột nhiên không nói lời nào, trên mặt trở nên thương cảm, yên lặng đi ra ngoài.

Thư Thanh Thiển giữ chặt tay đối phương, “Thương chân cậu còn chưa khỏi, đi chậm một chút, để mình đỡ cậu cho.”

Sở Ngưng Tuyết không nói lời nào, đột nhiên khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt. Thư Thanh Thiển còn tưởng rằng chính mình hoa mắt,  sau đó nàng ý thức được Sở Ngưng Tuyết thật sự thương tâm, mà lại ra vẻ kiên cường, đến khóc cũng không muốn ai thấy.

Thư Thanh Thiển có một tia đau lòng, đột nhiên đè Sở Ngưng Tuyết lên tường tới cái tường đông.

Sở Ngưng Tuyết mờ mịt vô tội nhìn đối phương.

Lòng bàn tay mềm mại dừng trên mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khoé mi mình.

Tâm điên cuồng loạn nhảy, không cự tuyệt, cũng không có phản cảm.

“Đừng khóc.”

Sở Ngưng Tuyết nhớ tới đối phương mới nghĩa vô phản cố thế chắn cho mình, trong lòng rất cảm động, nước mắt đột nhiên ức chế không được, như nước dũng liên tiếp rơi xuống.

Thư Thanh Thiển lần đầu nhìn thấy Sở Ngưng Tuyết khóc như vậy, có chút luống cuống tay chân, không biết nên làm cái gì bây giờ, vội vàng vỗ lưng đối phương an ủi, “Không sao, đừng khóc, hết thảy đều sẽ là quá khứ.”

Sở Ngưng Tuyết nhẹ nhàng dựa đầu lên vai Thư Thanh Thiển, nhỏ giọng nức nở, thực mau làm ướt vai áo nàng.

Đúng lúc này, Thư Thanh Thiển phát hiện tiến độ nhiệm vụ một đường không ngừng bay lên. 61%, 65%, 73%...

Mãi cho đến 80% mới dừng lại.

Thư Thanh Thiển không ngờ sẽ trướng nhiều như vậy, trong lúc nhất thời không phản ứng lại đây.

Đúng lúc này, Sở Ngưng Tuyết nôn khan hai tiếng, Thư Thanh Thiển ý thức được đối phương muốn nôn, vừa định đẩy nàng ra, Sở Ngưng Tuyết nhíu mày, “Đừng cử động.”

Chợt, bên tai vang lên thanh âm hệ thống.

“Tích, hiệu quả【 nước mắt của nữ chính 】 kích phát làm ký chủ không thể phản bác, không thể kháng cự yêu cầu của nữ chính.”

Sắc mặt Thư Thanh Thiển đột biến, nàng thiếu chút nữa đã quên sự tồn tại của vật phẩm này.

Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ, tính, coi như đời trước tôi thiếu cô đi.

Kết cục chính là Thư Thanh Thiển đứng tại chỗ làm thùng rác của Sở Ngưng Tuyết, nàng nôn xong liền ngủ, lưu lại Thư Thanh Thiển bận rộn hơn nửa đêm.

Thư Thanh Thiển cuối cùng đưa Sở Ngưng Tuyết về, sau đó mới hồi nhà mình.

Đến nỗi chung cư nàng trụ kia, hiện tại bên trong còn thiêu lung tung rối loạn, nàng còn chưa kịp thu thập.

Bất quá nếu biết hai nhân cách đều là chính mình, nàng nghĩ cũng không cần lại khóa lên.

Thư Thanh Thiển bắt đầu viết nhật ký, ký lục đại khái hết thảy hôm nay đã phát sinh, sau đó lại viết nhiệm vụ hệ thống của mình là cái gì, hiện giờ tiến độ nhiệm vụ là bao nhiêu.

Dù sao đều là chính mình, nàng hy vọng có thể chung sống hoà bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro