Chương 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, Thư Thanh Thiển từ trên giường tỉnh lại, phát hiện chính mình về nhà, tức khắc liền minh bạch "mình" đã ra ngoài.

Nàng quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy notebook trên bàn.

Mở ra notebook, mặt trên viết rậm rạp nhật ký, thế mới biết nguyên lai một nhân cách khác là chính bản thân, hơn nữa nhiệm vụ cùng chính mình không giống nhau.

Thư Thanh Thiển nhìn chữ viết quen thuộc có chút dở khóc dở cười.

Bất quá một khi đã như vậy, Thư Thanh Thiển cũng không hề cố tình ngăn cản đối phương xuất hiện. Bất quá một nhiệm vụ khác là làm Sở Ngưng Tuyết yêu mình, vậy thuyết minh nàng từng phỏng đoán là sai lầm.

Thư Thanh Thiển suy nghĩ, ban đầu nàng cho rằng tiến độ nhiệm vụ vẫn luôn tạp ở 90% là do Sở gia tồn tại nên nàng mới luôn âm thầm trả thù Sở gia, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải.

Tức khắc cảm giác chính mình đi vào ngõ cụt, không biết kế tiếp nhiệm vụ mình nên làm gì.

Thư Thanh Thiển xuống lầu, phát hiện Phùng mông cũng đã rời giường, đang ngồi trên bàn cơm ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ phùng thì đang gắp đồ ăn cho thằng bé.

Từ sau khi Phùng Chính Hạo vào ngục giam, Phùng mông liền luôn ở nhà nàng trụ. Mẹ Phùng càng đối với thằng bé yêu thương có thêm, xem như là nhi tử của mình.

Phùng Mông tuổi tuy nhỏ nhưng đã biết phân biệt đúng sai, biết cha mình phạm pháp nên trong lòng cũng không có oán khí. Sau khi thấy Thư Thanh Thiển còn lễ phép hô thanh đường tỷ.

"Ừm, mênh mông ngoan, nhanh ăn đi.” Thư Thanh Thiển sờ đầu Phùng Mông, “Ăn xong rồi còn phải đi học nha.”

Ăn xong cơm sáng, Thư Thanh Thiển như cũ đến công ty đi làm.

Hiện giờ xí nghiệp Phùng thị đã chậm rãi đi vào quỹ đạo, quyền lời nói của Thư Thanh Thiển ở trong công ty cũng thẳng tắp bay lên. Mọi người đều cơ hồ xác định Thư Thanh Thiển về sau là người nối nghiệp xí nghiệp Phùng thị, đối với nàng tâm phục khẩu phục, tựa hồ đã không có gì uy hiếp đến xí nghiệp Phùng thị.

Nhưng tiến độ nhiệm vụ liền ngừng ở 90%, vô luận chính mình nỗ lực thế nào đều không có biện pháp.

Buổi tối về đến nhà, Thư Thanh Thiển mở notebook ra, bắt đầu ký lục một ngày phát sinh sự tình, viết xong mới lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, Thư Thanh Thiển từ trên giường tỉnh lại, thấy notebook trên bàn, lộ ra vui mừng tươi cười, bất quá nụ cười của nàng cũng không duy trì được vài giây.

[Thứ ba ngày 29 tháng 10, hôm nay rời giường liền thấy cô nhắn lại, tôi thật cao hứng, cũng có chút buồn rầu. Không nghĩ tới nhiệm vụ của cô cư nhiên là làm Sở Ngưng Tuyết thích cô. Tôi sâu sắc nhận lỗi, bởi ngày đầu tôi đi vào thế giới này đã đánh Sở Ngưng Tuyết một trận.]

Xem đến chỗ này, Thư Thanh Thiển đột nhiên cảm giác cơ tim tắc nghẽn. Khó trách thời điểm nàng lần đầu đến bệnh viện tìm Sở Ngưng Tuyết, đối phương cừu thị nàng, nguyên lai cư nhiên là "mình" đánh đối phương.

Nàng thậm chí đột nhiên cảm thấy, Sở Ngưng Tuyết lúc ấy có thể nghe nàng nói thổ lộ xong cũng coi như là thực khách khí, giáo dưỡng thực tốt.

Thư Thanh Thiển hít sâu một hơi, hoãn hoãn mới tiếp tục xem tiếp, [Còn có, nhiệm vụ của tôi là tránh cho xí nghiệp Phùng thị phá sản, hiện giờ tiến độ đã ở 90%. Lúc trước tôi cho rằng yêu cầu đối phó Sở gia, cho nên âm thầm nhắm vào Sở Ngưng Tuyết vài lần, còn dùng một vài thủ đoạn xâm lấn internet công ty đối phương, bất quá nàng chắc hẳn không biết là tôi làm.]

Rồi rồi rồi, nàng đương nhiên không biết là cô làm, bởi chính tôi đã giúp nàng phá giải đấy.

Thư Thanh Thiển cảm giác mình càng xem càng cạn lời, không nghĩ tới đối phương cư nhiên làm nhiều chuyện như vậy. Nàng hẳn nên khen "mình" sao?

[Bất quá phương hướng công lược hiện tại của tôi đã sai rồi, có lẽ Sở gia cùng nhiệm vụ của tôi không hề có quan hệ. Cho nên tôi đã hủy bỏ toàn bộ kế hoạch nhắm vào Sở gia, còn chủ động cắt nhường một bộ phận ích lợi, hy vọng có thể tu bổ quan hệ hai nhà. Hiện giờ nhiệm vụ của tôi tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc, có lẽ cô có thể giúp tôi lưu ý.

Đương nhiên, nhiệm vụ làm Sở Ngưng Tuyết yêu của cô vẫn để chính cô giải quyết đi.]

Thư Thanh Thiển xem xong, cảm giác chính mình thật sâu lâm vào tuyệt vọng. Cái này khiến nàng về sau sao còn có thể đối mặt với Sở Ngưng Tuyết!

"Cậu có bận không?”

Điện thoại vang lên một chút, là Thư Thanh Thiển gửi tin nhắn.

Sở Ngưng Tuyết đang ở phòng họp, mắt nhìn, không trả lời.

“Hôm nay khi nào tan tầm, buổi tối mình tới đón cậu, mời cậu ăn cơm được không?”

Qua một lát, Thư Thanh Thiển lại gửi thêm một tin nhắn.

Sở Ngưng Tuyết cầm lấy điện thoại mà do dự, đánh mấy chữ rồi lại xoá rớt toàn bộ, đặt điện thoại ở một bên, tiếp tục công việc.

Nàng hiện tại cũng không biết nên đối mặt với Thư Thanh Thiển thế nào.

Buổi tối 7 giờ, Sở Ngưng Tuyết cuối cùng cũng vội xong, ngồi thang máy xuống lầu, vừa ra cổng lớn liền nhìn thấy Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển xuyên một bộ váy ngắn lộ vai bó sát người màu lam, hiển lộ bả vai thon gầy cùng xương quai xanh tinh xảo, cổ mang theo một cái vòng cổ kim cương, có vẻ xa hoa điển nhã, vòng eo tinh tế, hai chân lại tế lại trường, mang một đôi cao gót chạm rỗng tế tiêm màu trắng, trên mặt trang điểm nhẹ, tóc thường trác lên khoác ở sau người, thoạt nhìn tỉ mỉ trang điểm qua, mang theo điểm thành thục vũ mị.

Thư Thanh Thiển thấy Sở Ngưng Tuyết ra tới, mở cửa xe ra, “Sở tổng, mình chờ cậu thật lâu, bồi mình ăn một bữa chiều có được không?”

Sở Ngưng Tuyết cuối cùng dừng lại bước chân, nhìn Thư Thanh Thiển, không nói gì, sau đó xoay người ngồi lên xe thắt đai an toàn.

Thư Thanh Thiển vừa lái xe vừa hỏi: “Gần đây tân khai một nhà hàng Pháp, nghe nói hương vị không tồi. Mình đã đính vị trí, chúng ta đi ăn nha?”

“Tùy cô.” Sở Ngưng Tuyết lạnh như băng nói.

Trong xe nhất thời an tĩnh lại.

Thư Thanh Thiển cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, nàng nguyên bản cho rằng chính mình ở quán bar cứu đối phương, đối phương sẽ chuyển biến thái độ tốt đẹp, nhưng thái độ Sở Ngưng Tuyết đối với chính mình lại càng lãnh đạm hơn trước.

Thư Thanh Thiển vội vàng nhìn tiến độ nhiệm vụ, kỳ quái, độ hảo cảm Sở Ngưng Tuyết đối với nàng đâu có giảm bớt.

Thật sự là một người cân nhắc không ra.

Thư Thanh Thiển có chút bất đắc dĩ, “Ngưng Tuyết, cậu hôm nay làm sao vậy? Sao mình cảm giác cậu thực lạnh nhạt?”

Sở Ngưng Tuyết nhấp nhấp môi mỏng, rốt cuộc nói chuyện, “Chồi non, tôi thật sự rất cảm tạ cậu lần trước ở quán bar cứu tôi, nhưng lòng tôi chỉ xem cậu là bằng hữu. Nếu có thể, chúng ta vẫn là bạn tốt đi.”

"Nhưng mình không muốn làm bằng hữu của cậu, chỉ muốn làm bạn gái của cậu thôi.”

Thật lâu sau, Sở Ngưng Tuyết mới nói, "Tôi hiện tại không muốn nói cảm tình.”

Thư Thanh Thiển nhàn nhạt cười một cái, "Mình sẽ chờ cậu.”

Thư Thanh Thiển đột nhiên nói một câu làm Sở Ngưng Tuyết trầm mặc, nàng không biết mình nên nói cái gì. Nàng nhìn phía cửa sổ xe, nhìn mình trên đó.

Xe một đường đi trước, thực mau liền đến cửa nhà hàng.

Vị trí nhà hàng thực tốt, nháo trung lấy tĩnh, hai ngô đồng bài kiểu Pháp trước cửa điểm xuyết hoàn cảnh ưu nhã. Vào nhà hàng, toàn bộ nhà hàng trang hoàng vô cùng xa hoa lãng phí, đèn thủy tinh hoa lệ chiết xạ ánh sáng sặc sỡ, trong không khí lộ ra nhàn nhạt mùi đồ ăn thơm ngọt. Người trong nhà hàng tuy nhiều nhưng tương đối an tĩnh, mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hưởng thụ thời gian nhàn hạ hiện giờ.

Thực nhanh có người dẫn Thư Thanh Thiển tới vị trí dựa cửa sổ, Thư Thanh Thiển mở thực đơn ra.

“Nghe nói bơ tùng lộ canh nơi này không tồi, muốn nếm thử không?”

Sở Ngưng Tuyết gật đầu, sau đó lại tùy ý điểm vài món ăn.

Sở Ngưng Tuyết mở khăn ăn phô trên đầu gối mình, Thư Thanh Thiển cẩn thận quan sát đối phương, phát hiện thời điểm Sở Ngưng Tuyết ăn cơm thực an tĩnh, cầm thìa hơi cúi đầu uống canh, nhẹ nhàng cắt bò bít tết, nhất cử nhất động đều thực ưu nhã.

Ánh mắt Thư Thanh Thiển lóe lóe, không biết chính mình có nên chủ động nhắc tới sự tình cái đêm đánh đối phương hay không.

Bất quá Thư Thanh Thiển cuối cùng vẫn mở miệng, “Ngưng Tuyết, thực xin lỗi.”

Sở Ngưng Tuyết có chút nghi hoặc nhìn nàng một cái.

“Kỳ thật buổi tối ngày đó mình không phải muốn cố ý đánh cậu, thực xin lỗi lúc ấy xuống tay có chút nặng.”

“Thương của tôi đều đã khỏi, cậu hiện tại mới nói khiểm không cảm thấy có chút đã muộn sao?”

Thư Thanh Thiển khóc không ra nước mắt, Sở Ngưng Tuyết xoa khóe miệng, tiếp tục nói, “Bất quá sự tình đều đã qua lâu như vậy, tôi đã sớm không thèm để ý. Mà vốn dĩ cũng là tôi sai, lúc ấy tôi không biết tự lượng sức mình muốn giáo huấn cậu, lại không nghĩ kỹ năng không bằng người.”

“Ngưng Tuyết, cậu thật tốt.” Thư Thanh Thiển nhịn không được cười cười, không ngờ đối phương dễ dàng tha thứ cho mình như vậy. Giờ khắc này cảm thấy Sở Ngưng Tuyết thật sự quá thiện giải nhân ý, khoan dung rộng lượng.

“Chuyện này liền như vậy qua đi, huống chi cậu còn ở quán bar cứu tôi, tính lên chúng ta cũng huề nhau.”

Đêm đó là lần đầu tiên Sở Ngưng Tuyết thất thố như thế, không chỉ uống say còn làm trò mặt khóc rối tinh rối mù với Thư Thanh Thiển, cuối cùng còn nôn hết lên người đối phương.

Quả thực nghĩ lại mà kinh.

Không khí giữa hai người chậm rãi nhu hòa, vui vẻ ăn xong vãn.

Thư Thanh Thiển nguyên bản cho rằng quan hệ nàng cùng Sở Ngưng Tuyết có thể càng tiến thêm một bước, lại không nghĩ rằng ăn qua cơm chiều, Sở Ngưng Tuyết đột nhiên lấy thẻ của mình giao cho phục vụ, "Bữa đêm nay liền tính là tôi mời cậu đi, cảm ơn cậu lần trước đã cứu tôi. Hy vọng về sau chúng ta vẫn là đồng bọn sinh ý, cũng là bạn tốt."

Thái độ của Sở Ngưng Tuyết thực rõ ràng, nàng cự tuyệt mình.

Làm bằng hữu có thể, bạn gái không được.

Quan hệ giữ các nàng liền đến đây dừng bước.

Sắc mặt Thư Thanh Thiển trắng bạch, cảm thấy có chút thương tâm.

Sở Ngưng Tuyết nhịn xuống chính mình, không xem ánh mắt bi thương của đối phương, “Đêm nay tôi còn có việc, liền về nhà trước.”

Thư Thanh Thiển đứng dậy, "Để mình đưa cậu trở về.”

“Không cần, tài xế ở bên ngoài chờ tôi rồi.” Nói xong Sở Ngưng Tuyết liền đứng dậy rời đi.

Thời điểm Sở Ngưng Tuyết vừa mới ăn cơm liền chia sẽ định vị cho tài xế nhà mình, để đối phương chờ lát nữa lại đây tiếp chính mình.

Nàng thật sự không biết mình nên đối mặt với Thư Thanh Thiển thế nào.

Từ nhỏ hai người cũng coi như quen biết, vẫn luôn là trạng thái bằng hữu. Nàng chưa từng nghĩ tới có một ngày đối phương sẽ theo đuổi chính mình, còn kiên trì không dứt.

Thư Thanh Thiển nhìn bóng dáng đối phương rời đi, lâm vào suy nghĩ sâu xa, không biết ra vấn đề gì.

Từ lúc tiến độ nhiệm vụ mãnh trướng, Thư Thanh Thiển vốn tưởng rằng nhiệm vụ thực mau có thể thành công, lại không nghĩ rằng hiện giờ cũng trì trệ không tiến, vẫn luôn ngừng ở 80%. Vô luận chính mình thổ lộ theo đuổi Sở Ngưng Tuyết thế nào, đối phương cũng đều thờ ơ. Thư Thanh Thiển lập tức hoài nghi hệ thống xuất hiện trục trặc tạp trụ.

Làm Sở Ngưng Tuyết yêu mình ngược lại thành vấn đề khó giải quyết.

[Thứ tư ngày 30 tháng 10, tôi thấy cô nhắn lại, cho nên buổi tối mời Sở Ngưng Tuyết ăn cơm muốn biểu đạt xin lỗi. Sở Ngưng Tuyết là người rất tốt, không nghĩ tới nàng tha thứ cho tôi, bất quá nàng lại rất lạnh nhạt với tôi, vẫn luôn cự tuyệt thổ lộ của tôi.

Hiện giờ tiến độ nhiệm vụ của tôi cũng tạp ở 80%, hy vọng cô có thể giúp tôi phân tích rốt cuộc chuyện là như thế nào? Nàng có phải vẫn chưa quên Tề Dao?

Tôi nên dùng biện pháp gì mới có thể để nàng thích tôi? Chẳng lẽ tôi hiện tại còn chưa đủ ưu tú? Tôi rõ ràng trang điểm thực mê người, nàng vì sao lại không có hứng thú với tôi? Cô nói tôi thử bá vương ngạnh thượng cung xem thế nào? Nàng có thể sinh khí hay không?]

...

Sáng sớm thấy "mình" nhắn lại, liên tiếp dấu chấm hỏi, Thư Thanh Thiển có chút nháo tâm.

Ơ kìa, tôi làm sao biết khúc mắt tình cảm giữa ba người các cô chứ. Chính cô đều phân tích không ra còn muốn tôi phân tích, ngượng ngùng tôi cũng là người cảm tình ngu ngốc. Huống chi nàng căn bản gặp Sở Ngưng Tuyết có mấy lần, càng thêm không hiểu đối phương.

Thư Thanh Thiển quyết định làm lơ, tiếp tục đến công ty đi làm, trong mắt nàng chỉ có công việc.

“Phùng tổng, chi nhánh công ty buổi chiều hai giờ có hội nghị, trực tiếp video hội nghị sao ạ?”

Thư Thanh Thiển nhìn thời gian còn sớm, tới kịp, nàng cũng thật lâu không đến chi nhánh công ty, “Không cần, ngươi an bài tài xế một chút, tôi đợi chút trực tiếp ngồi xe đi qua.”

Đường xá trung, Thư Thanh Thiển ngoài ý muốn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, để tài xế dừng xe.

“Tề Dao, sao cô lại ở đây?”

Tề Dao nguyên bản ở bến chờ xe buýt, cũng không ngờ cư nhiên sẽ gặp được Thư Thanh Thiển, vội vàng cười một cái, “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Thư Thanh Thiển nhìn sơ yếu lý lịch trong tay đối phương, nhíu mày, "Cô đang tìm việc hả?”

Tề Dao giấu tay ra phía sau, cảm thấy có chút xấu hổ, đỏ mặt nói: “Em chỉ là tới thử một lần.”

"Cô rời khỏi Sở thị?”

Tề Dao gật đầu, “Mới vừa từ chức ạ.”

Mình đã cùng Sở Ngưng Tuyết chia tay, nàng tất nhiên không muốn ở Sở thị nữa, vì thế nhanh chóng xử lý thủ tục từ chức, cho nên mới yêu cầu ra tìm việc.

Tề Dao từ khi tiến vào Sở thị đến lúc rời đi tổng cộng mới mấy tháng, nhanh như vậy liền đi ăn máng khác, nguyên nhân từ chức còn không rõ, rất nhiều công ty lớn xem sơ yếu lý lịch của mình đều có chút do dự, cho nên nàng tìm mấy ngày cũng không tìm được công tác thích hợp.

Thư Thanh Thiển thông qua nhật ký biết Tề Dao cùng Sở Ngưng Tuyết đã chia tay, chỉ là không biết giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra hiểu lầm gì mà tạo thành cục diện hôm nay.

Thư Thanh Thiển cảm thấy có một tia áy náy, "Giữa cô cùng Ngưng Tuyết đã xảy ra cái gì, vì sao sẽ chia tay?”

Tề Dao nhìn thấy ánh mắt hơi mang có lỗi của đối phương mà cười, “Cùng chị không quan hệ, giữa em cùng chị ấy cảm tình vốn dĩ có vấn đề, chỉ là trước kia không dám đối mặt thôi.”

Còn nhớ rõ chính mình lúc trước vừa đến Sở thị đi làm, đó là nàng lần đầu gặp được Sở Ngưng Tuyết. Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đối phương cao cao tại thượng, chính mình mỗi ngày nhìn nàng đều nơm nớp lo sợ, lại không nghĩ rằng Sở Ngưng Tuyết sẽ thích mình, hơn nữa bắt đầu theo đuổi nàng.

Nàng cũng từng do dự vạn phần, cảm thấy hai người không quá khả năng, bất quá cuối cùng vẫn nhịn không được mà đáp ứng. Vừa mới cùng Sở Ngưng Tuyết ở bên nhau, lại không ngờ đưa tới Phùng Miêu Miêu ghen ghét.

Chỉ là cảnh còn người mất, lúc trước các nàng vẫn là tình địch, hiện giờ lại có thể nói vài câu thiệt tình.

Thư Thanh Thiển đột nhiên mở miệng, “Công ty tôi gần đây cũng đang nhận người, cô đưa một phần sơ yếu lý lịch cho tôi đi.”

Tề Dao ngẩn người có chút không phản ứng lại đây, Thư Thanh Thiển lấy đi sơ yếu lý lịch từ tay mình, sau đó nàng liền lên xe đi rồi.

Tề Dao trợn mắt há hốc mồm nhìn xe Thư Thanh Thiển đi xa, có chút mơ mơ màng màng trở lại nhà mình. Tới buổi chiều nàng liền nhận được một cuốc, có người thông tri sơ yếu lý lịch của nàng đã thông qua, làm nàng ngày mai đi xí nghiệp Phùng thị phỏng vấn.

Cứ như vậy Tề Dao vào Phùng thị, thành trợ lý của Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển nguyên bản chỉ tùy tay muốn giúp Tề Dao một chút, lại không nghĩ rằng tiến độ nhiệm vụ đột nhiên bắt đầu gia tăng.

Nhân vật: Phùng Miêu Miêu.

Giá trị sinh mệnh: 25/100 (Nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ).

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, tránh cho công ty phá sản.

Độ khó nhiệm vụ: S.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 91% đãi đánh giá.

Thư Thanh Thiển rùng mình, chẳng lẽ nói Tề Dao mới là mấu chốt nhiệm vụ của nàng?

Vì thế Thư Thanh Thiển bắt đầu cố ý dạy dỗ Tề Dao một vài tri thức quản lý, mỗi lần thời điểm đàm phán cũng mang theo đối phương, để nàng chậm rãi tích lũy kinh nghiệm.

Đồng thời tiến độ nhiệm vụ cũng chậm rãi gia tăng.

Thư Thanh Thiển rốt cuộc minh bạch, chỉ sợ về sau Tề Dao ở Phùng thị có địa vị không thấp, thậm chí có thể tương đương quan trọng.

Thư Thanh Thiển hơi suy nghĩ, rốt cuộc nghĩ thông suốt. Sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ sẽ rời thế giới này, Phùng thị còn cần một người tạm thời cầm lái. Cha Phùng hiện giờ tuổi quá lớn, mà Phùng mông tuổi thượng ấu, có lẽ Tề Dao là người thích hợp.

Tề Dao làm việc nghiêm túc, năng lực học tập cũng rất mạnh, đặc biệt là tâm tư nàng mẫn cảm, xem người thực chuẩn. Có điều kiện chuẩn bị quản lý có lẽ làm xí nghiệp Phùng thị trở nên càng cường rất khó, nhưng bảo vệ cơ nghiệp hiện tại không thành vấn đề.

Tề Dao không biết suy nghĩ trong lòng Thư Thanh Thiển, nàng hiện tại mỗi ngày nỗ lực công tác học tập, thu hoạch pha phong, thực mau đã xảy ra lột xác, không còn là người mới chức trường ngây ngô trước đây. Càng thực cảm kích Thư Thanh Thiển có thể tín nhiệm như thế, mỗi ngày đưa toàn bộ tinh lực đầu nhập công tác, dần dần vứt Sở Ngưng Tuyết ra sau đầu.

Nhìn tiến độ nhiệm vụ thong thả tăng trưởng, Thư Thanh Thiển rốt cuộc yên tâm.

Bất quá muốn bồi dưỡng nhân tài không phải một sớm một chiều, nhưng nàng cũng không gấp gáp. Lần này giá trị sinh mệnh của mình thực khỏe mạnh, sẽ không đột nhiên xuất hiện sinh bệnh tử vong, hẳn là không thành vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro