Chương 27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thứ ba ngày 20 tháng 11, thời điểm buổi sáng đến công ty thấy có người bắt nạt Tề Dao, hỗ trợ giải vây, đã điều giám đốc Trịnh ban nhân sự đến hậu cần. Sau khi tan tầm, Tề Dao hướng tôi thỉnh giáo vài vấn đề, tôi liền cùng nàng đến quán nước... Mãi cho đến 7 giờ mới về nhà.]

Thư Thanh Thiển nhìn dấu ba chấm ở giữa còn đang suy nghĩ đây là ý gì, kết quả nhìn xuống vừa thấy ——

[Đúng rồi, trong đó còn có một việc, chính là tôi ở quán nước gặp được Sở Ngưng Tuyết. Nàng thấy tôi cùng Tề Dao, lén tìm tôi hỏi sự tình về Tề Dao. Tôi nói nàng nên quý trọng người trước mắt, nàng đáp rằng vĩnh viễn sẽ không thích cô, cuối cùng tôi rời đi. Ừm... Sự tình đại khái chính là như vậy.]

Thư Thanh Thiển giật giật khoé miệng, vì sao luôn cảm thấy chữ viết lộ ra cảm giác đang chột dạ vậy.

Mở hệ thống ra nhìn tiến độ nhiệm vụ như cũ là 80%, không biến hóa, hẳn là không có phát sinh sự tình không xong gì. Thư Thanh Thiển lúc này mới yên lòng, khép notebook lại bỏ vào ngăn kéo khóa kỹ.

Một tay nâng má, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, Thư Thanh Thiển tự hỏi chính mình kế tiếp nên làm thế nào.

Không biết vì sao, Thư Thanh Thiển phát hiện gần đây Sở Ngưng Tuyết luôn trốn tránh mình, càng không có cơ hội có thể tăng tiến cảm tình gì. Liền tính trường hợp ngẫu nhiên công tác sẽ gặp mặt, nàng cũng chỉ một bộ dáng vẻ lạnh như băng, việc công xử theo phép công.

Đôi mắt vô tình ngó đến hộp màu hồng phấn trên giá sách, Thư Thanh Thiển đứng lên. Hộp để rất cao, Thư Thanh Thiển đạp lên ghế nhón mũi chân mới xem toàn, lấy hộp tới.

Hộp có điểm nặng, dải lụa màu xanh da trời ở mặt trên, Thư Thanh Thiển mở ra.

Chín cái bình thủy tinh dịch thấu tinh oánh, bên trong đầy ngôi sao nhỏ dùng giấy gấp, đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.

Trong nháy mắt hồi ức nảy lên, Thư Thanh Thiển nhớ tới.

Đây là ngôi sao mà Phùng Miêu Miêu từng gấp, từ khi nàng ý thức được chính mình thích Sở Ngưng Tuyết, nàng liền mỗi ngày viết nỗi lòng của mình lên giấy, sau đó gấp thành ngôi sao đặt trong bình thủy tinh, mỗi cái bình thủy tinh đều có 520 viên ngôi sao nhỏ.

Thư Thanh Thiển mở nút gỗ ra, mở một ngôi sao trong đó ra, mặt trên bút tích non nớt, viết tràn đầy lời âu yếm. Đại khái đã để lâu, có vài chữ đã mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình yêu ngây ngô kia.

Thư Thanh Thiển trong lúc nhất thời khống chế cảm xúc mình không được, khóe mắt tràn ra nước mắt.

Chậm rãi gấp ngôi sao lại như cũ, sau đó để bình thủy tinh lại.

Thư Thanh Thiển nghĩ thầm, có lẽ nàng có thể gấp 520 ngôi sao cho lần sinh nhật sắp tới của Sở Ngưng Tuyết, sau đó đưa mười bình tâm nguyện bình cho đối phương.

Ăn qua cơm sáng, Thư Thanh Thiển liền đến công ty đi làm.

Tề Dao gõ cửa tiến vào, trong tay cầm một chồng văn kiện.

“Phùng tổng, này là văn kiện hôm nay yêu cầu ký tên ạ.”

Thư Thanh Thiển nhìn, "Ừm, cứ đặt trên bàn đi.”

Tề Dao đặt văn kiện lên bàn, thấy Thư Thanh Thiển đang bận rộn cầm bút viết gì đó lên tờ giấy màu lam, lại tiểu tâm cẩn thận gấp tờ giấy thật dài thành một ngôi sao, bỏ vào bình thủy tinh, sau đó lại tiếp tục bẻ một viên.

Tề Dao sửng sốt, sau đó cảm thán nói: “Nguyên lai Phùng tổng còn sẽ gấp ngôi sao ạ?”

Thư Thanh Thiển vừa gấp vừa cười, "Tôi gấp ngôi sao thì có gì kỳ quái hả?”

Tề Dao cũng cười, “Xác thật không ngờ tới, em còn tưởng cái này chỉ có tiểu nữ sinh mới chơi thôi.”

Thư Thanh Thiển cười cười không nói chuyện, tiếp tục viết lên giấy.

Tề Dao nhìn thấy lời âu yếm trên tờ giấy, sắc mặt khẽ biến, sau đó che giấu thực tốt, "Chị đây là tặng cho Sở tổng ạ?”

Thư Thanh Thiển dừng bút, ngẩng đầu nhìn Tề Dao, do dự rồi gật đầu, “Tề Dao, em sẽ không để ý chứ?”

Tề Dao mỉm cười, “Em cùng nàng đã chia tay, tất nhiên không hề liên quan, có cái gì để ý chứ. Vã lại, em luôn biết chị thích nàng mà.”

Thư Thanh Thiển lúc này mới cúi đầu tiếp tục viết chữ, “Sinh nhật của Ngưng Tuyết sắp tới rồi, tôi định trước buổi sinh nhật gấp xong đưa cho nàng.”

Tề Dao không nói nữa, sau đó rời văn phòng.

Không ngờ Thư Thanh Thiển cư nhiên thích Sở Ngưng Tuyết như vậy, với niên đại hiện giờ, nàng thân là một tổng tài công ty cư nhiên còn dùng loại phương thức này để thổ lộ. Nàng thật sự có chút ngoài ý muốn.

Sau khi tan tầm, Tề Dao như cũ tìm Thư Thanh Thiển thỉnh giáo. Thư Thanh Thiển vừa gấp ngôi sao vừa trả lời, "Được rồi, hôm qua đã giảng đến chỗ nào?”

Tề Dao lúc ấy không nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau, thời điểm Thư Thanh Thiển đi làm rất bình thường, không gấp ngôi sao. Lúc Tề Dao tiến vào, tò mò hỏi câu, “Phùng tổng, chị hôm nay không gấp ngôi sao ạ?”

Thư Thanh Thiển sửng sốt, sau đó nói, “Có rảnh lại gấp, hôm nay tương đối vội.”

Tề Dao à một tiếng, sau đó có chút thất vọng, "Vậy xem ra hôm nay không thể hỏi chị rồi.”

Thư Thanh Thiển nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên có thể, sau khi tan tầm em lại tìm tôi đi.”

Không biết vì sao, trong lòng Tề Dao có chút cao hứng.

...

Thực mau, sinh nhật của Sở Ngưng Tuyết đã đến.

Hôm nay thời tiết không tồi, cuối thu mát mẻ, trời xanh không mây một thành không nhiễm. Thư Thanh Thiển buổi sáng rời giường, tâm tình cực kì tốt liền trang dung thật tinh xảo, lại thay đổi vài thân quần áo, cuối cùng chọn một bộ váy dài màu hạnh nhân, lúc này mới vừa lòng.

Sau đó nàng mang quà tặng vào công ty Sở Ngưng Tuyết, chuẩn bị cho đối phương một kinh hỉ.

Tập đoàn Sở thị.

Sở Ngưng Tuyết nguyên bản đang công tác, lại không nghĩ rằng điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, một dãy số lạ.

“Ngưng Tuyết.”

Thanh âm ôn hoà quen thuộc trong điện thoại làm Sở Ngưng Tuyết sửng sốt.

Nàng xác thật giật mình, bởi từ khi cùng Tề Dao chia tay, đây là lần đầu tiên đối phương gọi điện thoại cho mình.

Sở Ngưng Tuyết trầm mặc, sau đó mới niệm ra hai chữ.

“Tề Dao.”

“Là em, hôm nay là sinh nhật của Ngưng Tuyết có đúng không?”

"Ừm, em có chuyện gì sao?” Sở Ngưng Tuyết mặt ngoài nhàn nhạt trả lời, nhưng thực tế trong lòng đã dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn bận rộn, thiếu chút nữa đã quên sinh nhật mình, lại không nghĩ rằng Tề Dao còn nhớ rõ, trong lúc nhất thời nàng cho rằng Tề Dao hồi tâm chuyển ý.

“Ngưng Tuyết, sinh nhật vui vẻ nha.” Thanh âm Tề Dao vẫn là ôn hoà như vậy.

“Tề Dao, em có ý gì?”

“Em chỉ là nhớ tới thời gian chúng ta ở bên nhau quá ngắn, lúc trước sinh nhật em, chị còn ở bên cạnh. Mà em lại không kịp bồi chị vượt qua sinh nhật, thiếu chị một câu sinh nhật vui vẻ.”

“Em rốt cuộc muốn làm sao?”

“Em đang ở ngầm bãi đỗ xe công ty chị, có lời muốn giáp mặt cùng chị nói rõ ràng.”

Sở Ngưng Tuyết không nói gì.

Này cũng thật khôi hài!

Tề Dao, dựa vào cái gì em nói chia tay liền chia tay, en nói gặp mặt liền gặp mặt.

Sở Ngưng Tuyết siết chặt điện thoại trong tay, cắn cắn môi mỏng, sau đó dường như không có việc gì làm rớt điện thoại, ngón tay hơi run rẩy của nàng lại bán đứng nàng.

Không chờ được đáp lời, điện thoại bên kia truyền đến vội âm, khoé miệng Tề Dao lại lộ ra mỉm cười.

Quả nhiên, qua mười mấy phút, Sở Ngưng Tuyết từ thang máy ra tới.

Sở Ngưng Tuyết cũng không biết chính mình vì sao sẽ xuống dưới, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn không rõ vì sao Tề Dao sẽ chia tay. Đột nhiên như vậy, quyết tuyệt như thế, trước sau có khúc mắc.

Bãi đỗ xe chỉ có Tề Dao một người, Tề Dao còn giống như trước đây, mặc áo khoác trắng cùng quần jean, nhìn qua tươi mát tự nhiên, tóc đen thẳng dài tùy ý khoác trên vai, tóc mái trên trán hơi hơi cuốn lên, sắc mặt treo nhàn nhạt ý cười.

Sở Ngưng Tuyết nhìn thấy đối phương, đột nhiên bình tĩnh lại, đến trước mặt Tề Dao, “Em muốn nói gì?”

“Ngưng Tuyết, sinh nhật vui vẻ.”

Lần này Tề Dao nói rất nhiều, bao gồm bí mật nàng đã từng không muốn nói với chính mình.

Sở Ngưng Tuyết thế mới biết có nhiều chuyện  mình không biết như vậy, nguyên lai chính mình vẫn luôn xem nhẹ cảm thụ của Tề Dao, ngay cả có người uy hiếp Tề Dao nàng cũng không biết.

Thật buồn cười, nàng lúc ấy còn tìm Phùng Miêu Miêu phiền toái, cho rằng đang báo thù cho Tề Dao, kỳ thật nàng căn bản không biết suy nghĩ cho người yêu mình.

Xác thật, nàng cùng Tề Dao căn bản không thích hợp.

Chậm rãi, Sở Ngưng Tuyết cũng liền bình thường trở lại.

“Thật sự rất xin lỗi.” Tề Dao nói, khóe mắt xẹt qua một giọt nước mắt.

Sở Ngưng Tuyết vỗ vai Tề Dao an ủi, "Người phải nói xin lỗi là chị mới đúng.”

Thư Thanh Thiển lái xe đi vào Sở thị, dừng xe ở tầng hầm mang theo quà tặng chuẩn bị vào trong, lại không nghĩ rằng liếc mắt một cái liền thấy hai người Sở Ngưng Tuyết cùng Tề Dao đang đứng ở cửa thang máy, hơn nữa Sở Ngưng Tuyết giống như còn ôm Tề Dao.

Thư Thanh Thiển không ngờ chính mình sẽ thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút trát tâm.

Hít sâu một hơi, Thư Thanh Thiển ổn định cảm xúc của mình, sau đó xoay người trở lại trên xe, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Tề Dao thấy chiếc xe hơi màu trắng chạy tới, sau đó lại rời đi, thu hồi nước mắt.

Sở Ngưng Tuyết hoàn toàn không biết gì cả, nhìn Tề Dao rời đi, nàng rốt cuộc buông xuống đoạn cảm tình này.

Thư Thanh Thiển về đến nhà, đặt hộp màu hồng nhạt lên giá sách lần nữa.

Nàng tưởng nàng có lẽ không cần thứ này.

Đối phương yêu nhau như thế, chính mình cần gì phải phá hư.

...

Ngày hôm sau, Thư Thanh Thiển từ trên giường tỉnh lại, mở notebook ra muốn nhìn ngày hôm qua đã xảy ra cái gì, lại không nghĩ rằng chỉ nhìn thấy bốn chữ ——

[Từ bỏ nhiệm vụ.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro