Chương 31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Vị Nghiên vốn tưởng rằng chuyện lần này sẽ nắm chắc, cố ý kêu mấy tỷ muội ngày thường cùng chính mình muốn hảo đi xem kịch vui, không nghĩ tới cuối cùng chính mình thành trò hay, làm trò trước mặt mọi người bị muội muội nhà mình răn dạy, thật sự mất mặt, cuối cùng chỉ có thể xám xịt rời đi.

Mấy tiểu thư quan gia nguyên bản vây quanh bên người nàng ta đều che miệng châm biếm, sau đó từng người tan đi.

Thư Vị Nghiên thầm hận, biết các nàng đang khinh thường mình, toàn nhân chính mình là con vợ lẽ. Ngày thường thoạt nhìn cười hì hì cùng chính mình muốn hảo, kỳ thật nàng ta căn bản dung nhập không vào, người khác cũng không xem nàng ta là bằng hữu.

Vì thế, Thư Vị Nghiên đối với Thư Thanh Thiển càng thêm căm ghét.

Đi ra sân, Thư Vị Nghiên nắm lỗ tai nha hoàn bên người, “Ngươi phế vật này, rốt cuộc làm việc như thế nào, vì sao Tiêu Tòng Vân căn bản không ở bên trong?”

Hoan nhi nơm nớp lo sợ đáp lời, “Tiểu thư, nô tỳ thật sự nhìn thấy Tiêu công tử đi vào, sau đó ta liền lập tức thông tri tiểu thư ngài, trong lúc đó Hỉ nhi đang canh giữ bên ngoài, ngài có thể hỏi Hỉ nhi.”

Hỉ nhi vội vàng gật đầu, “Tiểu thư, ta cũng thấy Tiêu công tử đi vào. Hơn nữa, từ khi hắn tiến vào liền chưa ra khỏi bao giờ, nô tỳ vẫn luôn canh giữ bên ngoài khẳng định sẽ không nhìn lầm.”

“Hai người các ngươi tiếp tục thủ chỗ này cho ta, ta không tin một tên người sống còn không thấy.”

Trong lòng Thư Vị Nghiên không phục, Thư Thanh Thiển kia cầm kỳ thư họa nơi chốn đều hơn nàng ta, cũng bởi vì dính đích nữ quang liền có thể áp trên đầu mình, thật sự quá đáng giận. Ngày thường nói chuyện vênh váo tự đắc, căn bản không xem tỷ tỷ mình để vào mắt, cố tình tổ mẫu phụ thân còn thiên sủng nàng.

Nhớ tới đều do mẹ ruột mình không bản lĩnh, chỉ có thể làm thiếp, làm hại thân phận của nàng ta thấp vị. Hiện giờ nàng đã mãn 16 tuổi, vốn định nói việc hôn nhân, nhưng bởi vì là con vợ lẽ, người tiến đến cầu hôn đã thiếu càng thêm thiếu. Hơn nữa đều là tiểu quan chút hạt mè đậu xanh, nàng ta căn bản không vừa ý.

Tâm của Thư Vị Nghiên khí cao, nàng ta tự nhận bộ dạng tài hoa của mình đều là tốt nhất, ngay cả vương thất quý tộc cũng xứng thượng.

Nàng ta lần này sở dĩ lá gan lớn như vậy, tất cả đều vì nhị hoàng tử từng hứa hẹn.

Thư Vị Nghiên ở Lưu Tiên thi xã từng nhận thức một nam tử, sau đó nàng ta biết được đối phương nguyên lai là nhị hoàng tử, tâm sinh ái mộ. Nàng vì có thể gả cho nhị hoàng tử, chủ động câu dẫn đối phương cùng hắn triền miên một đêm, lại không nghĩ thân mình cho đối phương, sau khi nhị hoàng tử tỉnh lại liền không nhận nợ, Thư Vị Nghiên lúc ấy khóc sướt mướt hơn phân nửa tháng.

Hiện giờ chính mình đã phi hoàn bích, còn có thể tái giá cho ai?

Nhưng vào ba ngày trước, nhị hoàng tử đột nhiên phái người tới truyền lời, muốn nàng nghĩ biện pháp làm mất danh dự của Tiêu Tòng Vân, chỉ cần việc này hoàn thành, nhị hoàng tử sẽ nạp nàng ta vào cửa.

Tuy nói là thiếp, nhưng vạn nhất về sau nhị hoàng tử làm hoàng đế, chính mình còn không phải là hoàng phi, có lẽ sau khi sinh nhi tử còn có thể làm hoàng đế, tất nhiên tốt hơn gả cho người thường gấp trăm ngàn lần.

Thư Vị Nghiên ngo ngoe rục rịch, lại nghĩ đến tam cô nương ngày thường nàng ta xưa nay ghét nhất, cho nên mới thiết hạ cục diện hôm nay, nhưng không nghĩ tới hiện tại cư nhiên thất bại.

Thư Vị Nghiên tất nhiên không cam lòng.

...

Tiêu Tòng Vân thấy nha hoàn đi rồi, lại trên xà nhà xuống dưới, thân nhẹ như diêu, khi rơi xuống đất một chút thanh âm cũng không có.

Thư Thanh Thiển lúc này mới có thời gian quan sát đối phương, bởi vì hôm nay tham gia yến hội nên Tiêu Tòng Vân mặc giao khâm trường bào màu lam đen, đầu đội ngọc quan, bên hông thủ sẵn đai lưng bạch ngọc, vai rộng eo nhỏ, dáng người thon dài lại không thô cuồng, một thân tố nhã nam tử giả dạng.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài, khuôn mặt Tiêu Tòng Vân thanh tuấn, đôi mắt thâm thúy, môi mỏng nhẹ nhấp mang theo một tia không kềm chế được, nhất cử nhất động tuấn dật tiêu sái, phong tư trác tuyệt, ngược lại không có người sẽ nghĩ đến nàng kỳ thật là nữ tử.

Tiêu Tòng Vân ngồi xuống, thấy Thư Thanh Thiển nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hơi ngượng ngùng, vì sao nàng luôn cảm thấy ánh mắt đối phương có thể nhìn thấu chính mình chứ.

Thư Thanh Thiển lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ rồi đưa cho đối phương, “Lau chút đi.”

Tiêu Tòng Vân nhớ tới hồi nãy trên mặt bị hất nước, nàng chỉ tùy yd dùng tay áo lau sơ qua, hẳn là rất chật vật, lúc này vội vàng tiếp nhận khăn tay.

Thư Thanh Thiển lúc này mới nhìn thấy trên tay đối phương tràn đầy vết chai vết sẹo, tay cũng đầy mồ hôi, hẳn là vừa mới chọc trên xà nhà, dù sao ngày thường mặt trên sẽ không quét tước đến được.

Nghĩ đến lúc đối phương tòng quân cũng bất quá là tiểu nữ hài mười mấy tuổi, cũng không biết đã ăn bao nhiêu đau khổ, trong lòng Thư Thanh Thiển khó tránh khỏi mềm nhũn, “Ta giúp ngươi lau cho.”

Tiêu Tòng Vân thu tay, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Thư Thanh Thiển đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Tòng Vân, khơi mào cằm đối phương, dùng khăn tay nhẹ lau cái trán gương mặt, tinh tế lau đi vệt nước trên mặt.

Ngón tay mềm mại xanh nhạt hướng về phía trước gợi lên, Tiêu Tòng Vân không hề phản kháng, ngồi trên ghế nâng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của đối phương, trong lúc nhất thời tinh thần có chút hoảng hốt, mũi gian tất cả đều là dược hương trên người đối phương, thẳng đến khi đối phương giúp chính mình lau khô, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

Sau khi Tiêu Tòng Vân tòng quân, hàng năm đãi ở nơi Mạc Bắc, thấy đều là nam nhi thô cuồng, liền tính nữ tử Mạc Bắc cũng đa số hào phóng. Này vẫn là lần đầu tiên cùng tiểu thư quan gia nũng nịu tiếp xúc gần gũi. Đối phương tựa như làm từ lưu li, rất sợ một chạm sẽ quăng ngã hư.

Cho nên Tiêu Tòng Vân động cũng không dám động, tùy ý để đối phương chà lau.

Thư Thanh Thiển lau xong, lại đưa khăn tay cho đối phương, “Bắt tay lau lau đi.”

Tiêu Tòng Vân tiếp nhận khăn tay, mặt có chút đỏ lên, “Cảm ơn Thư cô nương.”

Đối phương để khăn tay đã cọ qua vào trong lòng ngực mình, Thư Thanh Thiển đảo cũng không để ý, trước mắt còn có một chuyện quan trọng muốn giải quyết, vì thế nàng hỏi: "Chuyện hôm nay không đơn giản, chỉ sợ đang hướng về phía Tiêu công tử tới. Không biết Tiêu công tử gần đây cùng ai kết thù oán?”

Sắc mặt Tiêu Tòng Vân trắng bạch, “Thư cô nương ngươi là nói chuyện này hướng về phía ta tới?”

Khoé miệng Thư Thanh Thiển gợi lên một mạt cười lạnh, “Đó là tất nhiên. Nhị tỷ kia của ta nếu chỉ muốn nhục nhã ta, hủy trong sạch của ta, kỳ thật nàng ta không cần chọn hôm nay, tùy tiện tìm nhật tử lộng nam tử bình thường ở phòng ta liền có thể, nàng cần gì phải liên lụy Tiêu công tử ngươi tiến vào. Hơn nữa, hôm nay là đại hỉ chi nhật của đại ca ta, đến lúc đó thanh danh ta huỷ hoại, toàn bộ Thư gia cũng sẽ hổ thẹn, nàng ta cũng chiếm không được tốt, dù sao nàng ta còn chưa xuất các. Nàng ta hiện tại dám làm như thế, nhất định đã có thiên đại chỗ tốt, mà ta chỉ là một tiểu thư quan gia phổ thông không hề có giá trị lợi dụng, nghĩ đến cũng chỉ có Tiêu công tử ngươi mới là mục đích đối phó thôi.”

Tiêu Tòng Vân không phải người ngu dốt, thứ nàng học từ nhỏ là binh pháp tập võ, không hiểu biết kiểu loan đạo hậu trạch lục đục với nhau như vậy. Lúc này nghe Thư Thanh Thiển nhắc nhở, lập tức hiểu được.

Việc này xác thực có kỳ quặc.

Đến nỗi nàng đắc tội người nào, trên mấu chốt, người không muốn nàng tốt cũng chỉ có vài vị hoàng tử trong hoàng thành kia. Chỉ vì Tiêu gia cùng tam hoàng tử một mạch, hiện giờ Tiêu Tòng Vân ở biên quan nổi bật hồi kinh lĩnh thưởng, thế lực tam hoàng tử đại trướng, tất nhiên có người thấy mình không vừa mắt rồi.

Tiêu Tòng Vân mấy ngày nay vẫn luôn tiểu tâm hành sự, làm việc tận lực không rơi nhược điểm, chỉ là không nghĩ tới những người đó lại đê tiện như vậy, cư nhiên không màng sự trong sạch của một nữ tử.

Thư Thanh Thiển thấy đáy mắt đối phương một mảnh hiểu rõ, cũng không nói gì nữa.

“Cũng thế, ngươi tạm thời ở trong phòng ta đợi trước, ta đi đằng trước nhìn một cái, hôm nay dù sao cũng là đại hỉ chi nhật của đại ca ra.”

Bởi vì hôm nay hỉ yến, hạ nhân trong phủ trên cơ bản đều đằng trước đi vội, Thư Thanh Thiển cũng chỉ để lại nha hoàn Liên nhi bên người hầu hạ. Thời điểm Thư Thanh Thiển ra ngoài liền nhìn thấy Liên nhi đang đảo rớt ấm thuốc dược tra, lại thuận tay cầm chén rửa sạch sẽ.

“Liên nhi, bồi ta ra ngoài một chút đi.”

Liên nhi ai thanh đáp ứng, lau khô tay, “Tiểu thư ngươi từ từ, bên ngoài có chút lạnh, ta đi lấy ấm lò sưởi tay cho ngài.”

Thư Thanh Thiển ôm ấm lò sưởi tay chậm rì rì đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro