Chương 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tam tiểu thư ra sân, Liên nhi ở phía sau khoá cửa lại, nguyên bản hai nha hoàn đang giám thị ở bên ngoài vội vàng giấu đi, rất sợ bị phát hiện.

Thư Thanh Thiển bất động thanh sắc, làm bộ không nhìn thấy, theo khoanh tay hành lang đi ra ngoài.

Lúc này Thư Thanh Thiển nhớ tới chính mình còn chưa xem nhiệm vụ thế giới này, vì thế để hệ thống mở giao diện nhân vật ra.

Nhân vật: Thư Thanh Thiển.

Giá trị sinh mệnh: 50/100 (Nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ).

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, vì nguyên chủ báo thù.

Độ khó nhiệm vụ: A.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: Không biết đãi đánh giá.

Thư Thanh Thiển trầm tư nhìn nhiệm vụ, nàng hiện tại còn không biết kẻ thù rốt cuộc có người nào, nhưng nhị tỷ Thư Vị Nghiên của nàng khẳng định cũng tính một trong số đó, đến nỗi những người khác chỉ sợ phải đợi ngày sau chậm rãi lại điều tra rõ ràng.

Ra cửa thuỳ hoa tới tiền viện, bởi vì khách khứa nam nữ tiến đến bất đồng tịch, cho nên các nữ quyến đều an bài nơi gần nội viện, đằng trước mới là nơi mở tiệc chiêu đãi thân thích bằng hữu cùng các đại quan viên.

Bởi vì là hôn lễ của trưởng tử Thượng thư phủ, cho nên hôm nay cũng giả đến phá lệ long trọng, quan viên lớn nhỏ trong kinh thành cơ hồ đều mời, thậm chí còn bày tiệc cơ động ở ngoài cửa lớn.

Thư Thanh Thiển đi vào hoa viên, yến hội đều tán không sai biệt lắm. Lúc này bọn hạ nhân đang bận rộn rửa chén đĩa, trong chén đều thừa tàn canh thừa nước, nhặt được khay sau này bếp đoan, một đám dưới chân bay nhanh.

Đại phu nhân cùng nữ quyến mấy phòng khác hỗ trợ chiêu đãi khách nhân, Thượng thư phủ còn tính khá lớn, tốp năm tốp ba tụ bên nhau, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là ở cạnh ao uy cá.

Thư Thanh Thiển là người xuyên dày nhất ở đây, mặc trường áo bông vàng nhạt, khoác áo choàng, trên tay còn phủng lò sưởi. Trái lại, những tiểu thư mỗi người mặc áo váy đơn bạc, bày ra dáng người thướt tha, chỉ vì hôm nay các công tử gia trong kinh đều tới, cơ hội khó được như thế tất nhiên phải biểu hiện cho tốt rồi.

Đặc biệt là Thư Vị Nghiên, nàng ta hôm nay trang điểm một phen, mặc một thân váy lụa bách hoa phết đất, tầng tầng lớp lớp trông rất đẹp mắt, dẫn không ít ánh mắt các công tử tuổi trẻ.

Bất quá Thư Thanh Thiển vừa tới, ánh mắt mọi người lại dừng trên người Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển tiến lên gặp mẫu thân Tôn thị, Tôn thị không nghĩ tới nữ nhi hiện tại ra ngoài, vội vàng kéo Thư Thanh Thiển qua để giới thiệu với mấy vị phu nhân xung quanh.

Mọi người đều biết cơ thể đích nữ của Thượng thư phủ không tốt lắm, rất ít ra người đi lại, cho nên cơ hồ không có người gặp qua. Đại bộ phận đều lần đầu nhìn thấy, sôi nổi vây quanh lại đây, khen Thư Thanh Thiển xinh đẹp, vừa thấy liền biết tính cách dịu dàng nhu thuận.

Thư Thanh Thiển gật đầu lắng nghe, khóe môi treo lên nhàn nhạt ý cười không nói chuyện.

Không ít phụ nhân đều dưới đáy lòng cảm thán đích nữ Thư gia thoạt nhìn các phương diện đều đỉnh tốt, đáng tiếc thân mình quá kém, không biết có thể sinh hài tử hay không, chứ nếu không việc hôn nhân này không thể tốt hơn.

Bất quá có người lại cảm thấy nếu không thể sinh cũng không có gì, cùng lắm thì đến lúc đó cho nhi tử nạp thêm mấy tiểu thiếp khai chi tán diệp, dù sao đây cũng là đích nữ Thư gia. Phụ thân của Thư Thanh Thiển là đương triều nhị phẩm, mẫu thân nàng Tôn thị đã từng là thái phó chi nữ, có thể nói là thân thế hiển quý.

Thư Vị Nghiên xa xa nhìn thấy bên người Thư Thanh Thiển vây quanh nhiều người, trong lòng càng khó chịu, dùng sức giảo khăn tay trút giận.

Hừ, bất quá là ma ốm, có cái gì nhìn đến, xinh đẹp lại có ích lợi gì.

Thư Vị Nghiên gục đầu xuống giấu đi biểu tình ghen ghét trên mặt, sau đó khinh thường bĩu môi, nói không chừng ngày nào đó liền chết.

Thư Thanh Thiển tại tiền viện đãi một lát, thấy tân nhân vào bàn, tân nương lấy phiến che mặt, vượt chậu than, hai người đã bái thiên địa phụ mẫu, rồi mọi người lại nháo quá động phòng, lúc này mới tan đi, không hề quấy rầy vợ chồng son.

Lúc này sắc trời dần ám, trong phủ bắt đầu cầm đèn.

Đại bộ phận khách khứa bắt đầu tan cuộc, chỉ có một bộ phận thân thích đường xa mà đến ở thư phủ phòng cho khách tạm thời trụ hạ.

Thư Vị Nghiên thấy mọi người không chú ý tới nàng ta, liền đứng dậy đến hoa viên.

Mới vừa tiến vào hoa viên, Thư Vị Nghiên đã bị người ngăn lại. Nam tử kia thấy bốn phía không người chú ý, kéo Thư Vị Nghiên tới sau núi giả núp đi, cau mày hỏi: “Chuyện phân phó cho ngươi làm sao rồi?”

Khí thế của Thư Vị Nghiên lập tức yếu đi, nhỏ giọng trả lời: “Tiêu Tòng Vân hắn không thấy.”

Người nọ trừng mắt, “Ngươi nói cái gì? Người không thấy?”

Thư Vị Nghiên gật đầu, nói ra sự tình đã trải qua, người nọ vừa nghe liền đoán được Tiêu Tòng Vân chắc hẳn ẩn nấp rồi, mắng Thư Vị Nghiên một câu phế vật.

Hắn để người theo dõi bên ngoài Thượng thư phủ, cũng không ai nhìn thấy Tiêu Tòng Vân ra tới. Nếu không phải phủ viện thượng thư không dễ tiến vào, hắn đã sớm tự đi vào tìm.

Người nọ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thư Vị Nghiên, “Muội muội ngươi mắng ngươi vài câu cư nhiên cũng không dám tiếp tục ở trong phòng lục soát, bạch bạch bỏ lỡ cơ hội này. Liền tính hủy đi nóc nhà cũng phải tìm ra nơi đối phương ẩn thân.”

Thư Vị Nghiên thầm mắng người trước mặt, ngươi tính cái thứ gì, cư nhiên dám mắng ta, chờ ngày nào đó gả cho nhị hoàng tử lại thu thập ngươi.

Bất quá trên mặt nàng ta làm bộ ủy khuất, “Ta đã để tỳ nữ thủ ở ngoài viện, hắn hiện tại khẳng định còn ở bên trong.”

“Hiện tại Thư Thanh Thiển đã ra ngoài, ngươi liền tính bắt hắn lại có thể như thế nào?”

Thư Vị Nghiên chần chờ nói: “Ta đây hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

Người nọ trầm ngâm một lát, rồi để Thư Vị Nghiên phủ nhĩ lại đây.

...

Thư Thanh Thiển thấy Thư Vị Nghiên một mình lặng yên rời đi, ánh mắt tối sầm lại, sau đó tìm cớ rời đi, trộm theo.

Liên nhi vẫn luôn đi theo bên cạnh Thư Thanh Thiển, thấy tiểu thư nhà mình xa xa đi theo nhị tiểu thư, nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu thư, ngươi đây là làm gì?”

Thư Thanh Thiển vươn ngón trỏ suỵt một cái, sau đó chỉ chỉ phía trước ý bảo theo sau.

Không đi bao lâu liền nhìn thấy Thư Vị Nghiên cùng một nam tử xa lạ nói chuyện với nhau sau núi giả, Liên nhi nhịn không được trừng lớn hai mắt, thật vất vả đè lại miệng mình muốn thét chói tai.

Thư Thanh Thiển yên lặng nhìn hai người, các nàng không dám tới gần sợ bị phát hiện, cho nên cách rất xa.

Nghe không rõ đối phương nói chuyện, Thư Thanh Thiển chỉ đợi một lát lại mang theo nha hoàn rời đi.

Chờ rời khỏi hoa viên, Liên nhi lúc này mới vỗ vỗ bộ ngực buông tâm, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư cùng nam tử kia là quan hệ gì? Vì sao phải lén gặp mặt?”

Thư Thanh Thiển nhàn nhạt cười nói, “Ta cũng không biết đối phương, như thế nào sẽ biết.”

Liên nhi trong lúc nhất thời suy diễn không ít, như là phát hiện đại bí mật kinh thiên, “Chẳng lẽ nói người nọ là thân mật của nhị tiểu thư?”

Làm một nha hoàn, nghĩ đến nhị tiểu thư lén lút trao nhận đã cảm thấy đại nghịch bất đạo, mặt khác không dám lại nghĩ nhiều, cũng không nghĩ ra được.

Thư Thanh Thiển tất nhiên biết sự tình không đơn giản như vậy, lệ khí trên người nam tử xa lạ kia tuyệt phi người lương thiện.

Thư Thanh Thiển lại về tới bên người mẫu thân, qua một hồi lâu mới thấy Thư Vị Nghiên ra tới.

Trong mắt Thư Vị Nghiên mang theo không có hảo ý, nỗ lực làm bộ tỷ muội tình thâm, vãn khởi Thư Thanh Thiển: “Muội muội, dù sao nơi này hiện tại không có chuyện của chúng ta, chi bằng chúng ta đi ra ngoài một chút, ta đã lâu không cùng ngươi tâm sự chuyện riêng tư.”

Đối phương ngoài miệng nói khách khí, bất quá trên tay âm thầm dùng sức kéo Thư Thanh Thiển ra ngoài. Sức lực Thư Thanh Thiển nhỏ, bị nàng ta kéo ra không thể cự tuyệt.

Liên nhi đi ở phía trước dẫn theo đèn, vẻ mặt khẩn trương nhìn nhị tiểu thư.

Uầy, nhị tiểu thư sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy? Đừng nói là vừa mới phát hiện chúng ta nghe lén, nên nàng ta chuẩn bị làm gì đó?

Thư Thanh Thiển thật ra minh bạch nhị tỷ muốn làm gì, không cần phải nói nàng cũng biết đối phương đây là lại nghẹn hư chiêu.

Làm trò trước mặt mọi người Thư Thanh Thiển không hảo phát tác, khóe miệng ngậm cười, cũng không phản kháng, mặc kệ đối phương.

“Không biết nhị tỷ có chuyện gì muốn nói?”

Thư Vị Nghiên có chút không kiên nhẫn, “Ngươi đi theo ta liền biết.”

Thư Thanh Thiển có chút ủy khuất nói, “Nhị tỷ, ngươi đi quá nhanh, ta sắp không đi kịp được.”

Thư Vị Nghiên không thể không thả chậm bước chân, kéo muội muội tới gần biên hồ nước, nàng đã sớm lập kế hoạch, chuẩn bị tìm một cơ hội đẩy đối phương xuống nước.

Thư Vị Nghiên nguyên bản tính toán làm lộng ướt váy áo tiểu muội, đến lúc đó mọi người khẳng định sẽ khẩn trương, bồi nàng trở về phòng thay quần áo, định có thể lại tìm ra Tiêu Tùng Vân. Đến lúc đó, sự tình trong phòng muội muội tốt giấu nam tử khẳng định giấu không được.

Thư Vị Nghiên thấy đến biên hồ nước, trong mắt hiện lên một tia ác độc.

Giờ phút này tâm nàng ta hồi hộp, như muốn từ bộ ngực nhảy ra, trong lòng nàng ta có vài phần sợ hãi, lại có loại mạc danh khoái cảm.

Nguyên bản tay đang kéo cánh tay cầm tới, sau đó định dùng sức đẩy tiểu muội xuống nước.

Nàng mặc ống tay áo to rộng, động tác bí ẩn, hơn nữa lúc này sắc trời đã tối, người khác căn bản nhìn không ra.

Lại chưa từng nghĩ Thư Thanh Thiển sớm có phòng bị, trong nháy mắt tay Thư Vị Nghiên rút ra, Thư Thanh Thiển liền minh bạch đối phương muốn làm cái gì, trước tiên hướng bên cạnh chợt lóe.

Nguyên bản trên tay Thư Thanh Thiển mang chuỗi hạt châu mã não tròn xoe, giờ phút này rơi rụng trên mặt đất.

Trên tay Thư Vị Nghiên không còn, không đẩy đến người, ngược lại chính mình lảo đảo một cái đạp lên lưu viên hạt châu, dưới chân vừa trượt, trực tiếp ào ào một tiếng rớt xuống hồ nước.

Nha hoàn Liên nhi lúc này mới quay đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn này hết thảy, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nước bốn phía vô biên vô tận vọt tới, Thư Vị Nghiên không biết bơi, liều mạng giãy giụa trong nước, kêu cứu mạng, khiến cho mọi người chú ý.

Thư Thanh Thiển nói với gã sai vặt ở một bên ngây ngốc, “Còn không mau đi cứu nhị tiểu thư?”

Gã sai vặt kia chưa thoát y phục đã vội vàng nhảy xuống nước, cũng may hồ nước không sâu, cứu nhị tiểu thư lên tới.

Xuân hàn se lạnh, nước ao này lạnh lẽo đến xương, Thư Vị Nghiên mở mắt ra, nhịn không được rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện mọi người đều thần sắc mạc danh nhìn chính mình.

Thư Vị Nghiên cúi đầu nhìn y phục trên người mình, lúc này mới ý thức được không ổn.

Nàng ta hôm nay cố ý chọn lựa bộ váy nguyên liệu phiêu dật, lúc này váy dính nước, toàn bộ xiêm y đều ướt đẫm, đều dán trên người cơ hồ trong suốt, ngay cả yếm đỏ thẫm bên trong đều xem rành mạch.

Cái này tương đương bị đám đông nhìn chăm chú thân mình.

Gã sai vặt cứu nàng ta lên còn ôm nhị tiểu thư, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, ánh mắt không dám loạn xem.

Thư Vị Nghiên không nghĩ tới sẽ như vậy, vội vàng duỗi tay ngăn trở bộ ngực mình.

Trời ơi, đều bị xem xong rồi.

Thư Thanh Thiển thấy thế, gỡ áo choàng trên người mình xuống, để lên người Thư Vị Nghiên, giải vây cho nàng ta.

Thư Thanh Thiển ngồi xổm xuống, ngữ khí mang theo quan tâm, “Nhị tỷ, ngươi không sao chứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro