Chương 34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau buổi sáng lên, Thư Thanh Thiển phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, thanh âm của mình tựa hồ có chút khàn khàn.

Nàng thật sự không ngờ cơ thể của mình yếu đuối mong manh như vậy, đại khái đêm qua đưa áo choàng cho Thư Vị Nghiên, chính mình ở trong gió đêm thổi chốc lát, hiện tại cư nhiên cảm thấy đầu có chút choáng trầm trầm.

Nguyên bản Thư Thanh Thiển còn định sớm rời giường một chút, dù sao tân tẩu tẩu ngày đầu tiên quá môn lát nữa phải kính trà, xuất phát từ lễ phép hẳn phải trình diện, đáng tiếc hiện tại chính mình bị bệnh.

Liên nhi tiến vào hầu hạ tiểu thư rửa mặt, phát hiện sắc mặt tiểu thư có chút tái nhợt, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, ngươi sao vậy?”

“Khụ khụ,” Thư Thanh Thiển nhịn không được ho khan, sau đó nhíu mày, "Hẳn là không vấn đề gì đâu.”

Liên nhi vừa nghe thấy thanh âm nghẹn ngào khi tiểu thư nói chuyện, liền biết không xong, duỗi tay sờ trán Thư Thanh Thiển, hơi nóng lên, hoảng sợ, “Tiểu thư ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, ta để sai vặt gọi đại phu lại đây xem cho ngươi một cái.”

Dứt lời, Liên nhi liền chạy ra ngoài, chân cẳng nhanh nhẹn gọi gã sai vặt đi mời đại phu, lại gọi tiểu nha hoàn khác đi nói cho đại phu nhân.

Thực mau, Tôn thị liền tới, để Thư Thanh Thiển nhanh chóng nằm trên giường. Lúc này, một lão đại phu râu bạc cũng từ bên ngoài tiến vào, bắt mạch cho Thư Thanh Thiển, nói không có gì trở ngại, khai phó quế chi canh.

Quế chi ba lượng, thược dược ba lượng, sinh khương ba lượng, cam thảo hai lượng, đều là chút dược liệu thường gặp, ấn phương bốc thuốc uống xong lại nằm trên giường tu dưỡng mấy ngày là được.

Thư Thanh Thiển bất đắc dĩ, không nghĩ tới ngày hôm qua Thư Vị Nghiên rơi xuống hồ nước không có việc gì, chính mình cư nhiên bị phong hàn, cơ thể này thật sự quá kém rồi.

Tây viện, Thư Vị Nghiên bị phạt ăn mấy roi vào tối qua, lúc này nằm trên giường, nghe thấy bọn nha hoàn nói sáng nay Thư Thanh Thiển sinh bệnh, tâm tình vô cùng vui vẻ, âm thầm nguyền rủa ma ốm kia sớm chết một chút.

Lâm thị còn trốn trong phòng trộm gạt lệ, nữ nhi đáng thương này của bà về sau làm sao bây giờ.

Thư Vị Nghiên vừa thấy mẫu thân mình liền tức giận, “Ngươi suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc, nửa điểm vội đều giúp không được. Ngươi có biết đêm qua nữ nhi của ngươi chính là bị tiện nhân kia hãm hại hay không, ngươi cũng không giúp ta báo thù.”

Lâm thị lúc này mới dừng lại tiếng khóc, lau nước mắt trên khóe mi, “Nghiên Nhi, nàng đẩy ngươi thật sao?”

Thư Vị Nghiên gật đầu, “Đó là tất nhiên, như thế nào? Ngươi không tin lời nữ nhi ngươi nói à?”

Lâm thị vội vàng lắc đầu, “Ta tất nhiên tin rồi.”

Thư Vị Nghiên lúc này nhớ tới một chuyện, “Nương, ta nhớ rõ ngươi trước kia từng nói với ta, thời điểm ông ngoại tuổi trẻ đi phương nam làm buôn bán, sau đó trong lúc vô tình phát hiện một loại thảo dược hiếm thấy, loại dược này ngươi có còn không?”

Lâm thị cả kinh trong lòng, “Nghiên Nhi, ngươi muốn làm gì?”

Thư Vị Nghiên hừ lạnh, "Tất nhiên không cho Thư Thanh Thiển kia sống rồi.”

Thư Thanh Thiển quấy rối nguyên bản kế hoạch của nàng ta, hại nàng ta mất mặt bị đánh không ít, nhị hoàng tử càng vứt bỏ nàng.

Hiện giờ nàng ta cái gì cũng đều không có!

Trước kia nàng ta không nhúc nhích sát tâm, nhưng trong lòng Thư Vị Nghiên hiện tại tràn ngập thù hận với tiểu muội của mình, hận không thể mướn thân thủ giết đối phương, trở nên tàn nhẫn độc ác hơn.

Lâm thị do dự, “Này không tốt lắm đâu.”

“Nương, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn nữ nhi bị người khác khi dễ sao?”

Lâm thị không lay chuyển được nữ nhi, cuối cùng vẫn từ đáy hòm tường kép lấy ra một cái bình dược nho nhỏ rồi giao cho Thư Vị Nghiên.

“Nghiên Nhi, dược này phân lượng không còn nhiều, được chế thành từ loại thảo dược 嗮 này nghiền nát thành phấn, mỗi lần phóng một tí vào là được.”

Thư Vị Nghiên nhìn bình dược trong tay, khóe miệng rốt cuộc câu ra ý cười lạnh lẽo.

Loại dược này hòa tan trong nước vô sắc vô vị, ngày thường kiểm tra không ra độc tính, thậm chí có thể trấn đau, bất quá nếu phục cùng cam thảo là có thể sinh ra kịch độc.

Nếu người khỏe mạnh dùng, cơ thể sẽ trở nên suy yếu, tinh thần hoảng hốt. Nhưng Thư Thanh Thiển vốn dĩ cơ thể đã kém, lâu là một tháng, ngắn thì nửa tháng liền có thể khiến nàng chậm rãi dẫn tới tử vong, hơn nữa tuyệt đối tra không ra nguyên do.

Thư Vị Nghiên nghĩ đến đây nhịn không được tâm tình kích động, chờ thương trên người khỏi hẳn liền vào sân Thư Thanh Thiển.

...

Bởi vì thời tiết bên ngoài còn có chút lạnh, Thư Thanh Thiển lại cảm nhiễm phong hàn, vẫn luôn đãi trong phòng mình không ra ngoài bao giờ.

Hôm nay, nàng tả hữu nhàn rỗi không có việc gì để làm, liền cầm bổn du ký ngồi trên giường chậm rãi xem.

Lúc này, Liên nhi vén rèm lên, “Tiểu thư, nhị tiểu thư tới thăm ngài.”

Theo thanh âm nha hoàn rơi xuống, Thư Vị Nghiên đã đi đến.

Thư Vị Nghiên vào nhà liền đánh giá khuê phòng Thư Thanh Thiển một phen, xa hoa hơn phòng mình nhiều, bên trong bày biện vật trang trí không gì không tốt, bất quá thời tiết hơi hàn, trong phòng còn châm than ngân ti ấm áp dễ chịu, cùng phòng nàng ta tuyệt không giống nhau.

Thư Vị Nghiên âm thầm ghen ghét, đích nữ quá nhật tử chính là tốt hơn con vợ lẽ nhiều.

Trong viện Thư Thanh Thiển có mười nha hoàn cùng gã sai vặt, đều là chuyên môn hầu hạ Thư Thanh Thiển. Mà Tây viện tổng cộng mới có bốn hạ nhân, đôi khi lo liệu không hết việc, các nàng còn phải tự mình động thủ.

Thư Thanh Thiển lười nhác nằm trên giường không động, chỉ liếc nhìn đối phương một cái, nói: “Không biết nhị tỷ hôm nay tới nơi này của ta là có chuyện gì?”

Trong lòng Thư Vị Nghiên tràn ngập khinh bỉ, bất quá trên mặt lại mang theo ý cười, “Ta xem muội muội mấy ngày nay luôn đãi trong phòng không ra, ta sợ tiểu muội ngươi nhàm chán, cho nên cố ý tới tìm ngươi nói chuyện một chút.”

Thư Thanh Thiển cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Nhị tỷ ngươi cũng biết cơ thể của ta cốt kém, lần trước ra ngoài trứ phong hàn, tiểu bệnh một hồi, đơn giản liền tránh trong phòng không dám ra ngoài.”

Thư Vị Nghiên ngồi trong phòng nói chuyện cùng tiểu muội, phảng phất sự tình ngày đó chưa từng xuất hiện, nàng ta thật sự chỉ tới nói chuyện phiếm.

Thư Thanh Thiển xem sách như cũ, không phản ứng đối phương. Thư Vị Nghiên lại cố tình đãi trong phòng mười lăm phút mới đi.

Đối với Thư Vị Nghiên bỗng tới lại đi, Thư Thanh Thiển có chút khó hiểu.

Sự tình hẳn không đơn giản như vậy.

Lại một lát sau, Liên nhi bưng thuốc tiến vào.

“Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.”

Thư Thanh Thiển gật đầu, bỏ sách xuống rồi ngồi dậy.

Thư Thanh Thiển tiếp nhận thuốc đang chuẩn bị uống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó kêu hệ thống ra, “Hệ thống, ngươi kiểm tra dược này giúp ta có vấn đề hay không?”

“Tích, kiểm tra ra độc tính, hi hữu thực vật, hòa tan được với nước, cùng cam thảo tương ngộ sinh ra kịch độc, nhưng trí người tử vong.”

Thật đúng là thú vị, Thư Vị Nghiên vừa đi, dược này liền có độc. Trừ bỏ Thư Vị Nghiên, nàng cũng không nghĩ ra được là ai làm.

Thư Thanh Thiển đặt chén trong tay lên bàn bên cạnh.

“Thư Vị Nghiên vừa mới vào phòng bếp?”

Liên nhi gật đầu, “Đúng vậy, bất quá nhị tiểu thư chỉ đứng cửa một chút, không có tiến vào.”

Thư Thanh Thiển hai mắt híp lại, “Ngươi đi lấy ngân châm tới cho ta.”

Liên nhi cầm ngân châm giao cho tiểu thư, Thư Thanh Thiển để ngân châm vào trong chén, quả nhiên không biến sắc.

Loại độc hiếm thấy này chỉ sợ đại phu cũng nhìn không ra cái gì.

Liên nhi có chút nghi hoặc, “Tiểu thư, đây là sao?”

Thư Thanh Thiển cười khẽ mà không nói gì, thật đúng là nhìn không ra Thư Vị Nghiên tâm ngoan thủ lạc như vậy, cư nhiên muốn đưa chính mình vào chỗ chết.

Bất quá, Thư Thanh Thiển sẽ là người ngồi chờ chết sao?

Nàng không phải.

Trước đó bất quá cơ thể có chút không khoẻ, nàng còn chưa tìm đối phương phiền toái, đối phương cư nhiên dám tìm tới cửa, lá gan thật đúng là lớn.

Đến nỗi chén dược này, Thư Thanh Thiển để Liên nhi đổ đi rồi ngao cái khác một lần nữa.

Tuy Liên nhi có chút không rõ nguyên do, bất quá vẫn dựa theo ý tử tiểu thư mà đổ dược đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro