Chương 35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói ngày Tiêu Tùng Vân rời khỏi thượng thư phủ, sau khi về nhà lập tức an bài thủ hạ đi điều tra hai nữ nhi của Thư Văn Tiến.

Thư Văn Tiến là Lại Bộ thượng thư đương triều, đứng đầu lục bộ, chưởng quản quan lại cả nước nhận đuổi, lên xuống, điều động chờ sự vụ, quyền lợi cực kì cao, cho nên quan viên lớn nhỏ trong kinh đều nịnh bợ đối phương. Nhưng Thư Văn Tiến là người chính trực, không kết bè kết cánh, đối với con cái quản giáo rất nghiêm.

Thực mau Tiêu Tùng Vân tới tình báo về Thư Thanh Thiển, trên thực tế nội dung tình báo rất ít, đại khái một trang giấy liền viết xong, chỉ vì nàng từ nhỏ thể nhược, ngày thường đại môn không ra nhị môn không mại, căn bản không có gì để viết.

Tiêu Tùng Vân lại không cho là vậy, đêm đó nàng chính mắt nhìn thấy đích nữ Thư gia giảo hoạt, mưu trí viễn siêu thường nhân như thế nào, tuyệt đối không giống khuê trung nữ tử.

Đến nỗi Thư Vị Nghiên, Tiêu Tùng Vân vốn tưởng rằng mình phải tốn một phen sức lực mới có thể tra ra sau lưng là ai, lại không nghĩ rằng ngày hôm sau Thư Vị Nghiên liền chủ động liên hệ người đứng sau màn.

Thư Vị Nghiên không thể tùy ý rời Thư phủ, thật vất vả tìm thời gian chuồn êm ra ngoài, chỉ tiếc rằng đối phương đã sớm trở mặt không nhận người, nói không quen biết nàng ta. Thư Vị Nghiên cuối cùng thất hồn lạc phách trở lại trong phủ. Thủ hạ của Tiêu Tùng Vân tiếp tục theo dõi đối phương, phát hiện đối phương trộm vào phủ đệ của nhị hoàng tử.

Trong lòng Tiêu Tùng Vân hiểu rõ, xem ra chắc hẳn là nhị hoàng tử rồi.

Thư Vị Nghiên là một thứ nữ, nguyên bản không có cơ hội cùng hoàng tử âm thầm cấu kết, nhưng nàng ta thích nhất đi Lưu Tiên thi xã, đồng dạng nhị hoàng tử là khách quen nơi đó, hai người nhận thức cũng không kỳ quái.

Lại qua mấy ngày, Tiêu Tùng Vân thượng triều, hoàng đế bắt đầu chính thức phong Tiêu Tùng Vân làm đại tướng quân, trong lúc nhất thời vô hạn vinh quang.

Sau khi hạ triều, Tiêu Tùng Vân đang chậm rãi đi xuống bậc thang, lại không nghĩ rằng nhị hoàng tử hướng tới chính mình đi đến.

“Chúc mừng Tiêu tướng quân.”

“Gặp qua nhị hoàng tử.”

“Hiện giờ Tiêu tướng quân được phụ hoàng phong làm đại tướng quân, tương lai thật đúng là tiền đồ vô lượng.”

Tiêu Tùng Vân nhàn nhạt cười, “Nhị hoàng tử khách khí.”

Nhị hoàng tử thấy Tiêu Tùng Vân đối với chính mình thái độ trước sau lãnh đạm, đến cũng không ngại, trên mặt như cũ treo mỉm cười, ý vị thâm trường nói, “Tiêu tướng quân hẳn biết, đôi khi thuận thế mà làm, giả lấy thời gian định có thể phong hầu thêm tước.”

Tiêu Tùng Vân làm bộ không nghe hiểu, đối với nhị hoàng tử chắp tay hành lễ cáo từ.

Nhị hoàng tử nhìn bóng dáng Tiêu Tùng Vân đi xa, khóe miệng mỉm cười chỉ một thoáng trở nên lạnh băng, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Không biết điều.”

Nhị hoàng tử biết Tiêu Tùng Vân đánh giặc lợi hại, ở trong quân địa vị cực cao. Hắn đã từng muốn mượn sức đối phương, cố tình Tiêu Tùng Vân trước nay đều quả quyết cự tuyệt, ngược lại cùng tam hoàng đệ quan hệ tương đối hảo.

Nhân vật quan trọng như thế, hắn mượn sức không được, tất nhiên muốn hủy diệt. Chỉ tiếc Thư Vị Nghiên làm việc bất lợi, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Hiện giờ Tiêu Tùng Vân nắm binh quyền, hắn về sau chỉ sợ càng thêm khó có thể đối phó rồi.

Tiêu Tùng Vân trở lại trong phủ mình, thực mau có không ít người tới cửa chúc mừng. Nguyên bản Tiêu gia có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, hiện giờ lại không hề giống nhau, toàn dựa một mình Tiêu Tùng Vân khôi phục vinh quang năm đó, cũng coi như là quang tông diệu tổ.

Tiêu Thái Quân thấy cháu gái trở về, nhịn không được lệ nóng doanh tròng, xoa đầu Tiêu Tùng Vân, “Vân nhi, mấy năm nay vất vả cho ngươi.”

Tiêu Tùng Vân tiến lên lau khô nước mắt cho tổ mẫu, “Tổ mẫu, ngươi đừng thương tâm, kỳ thật ta không cảm thấy vất vả, hiện giờ ta đã là đại tướng quân, cao hứng còn không kịp.”

“Ngươi xem ngươi một cô nương mọi nhà từ nhỏ xen lẫn trong quân doanh, hiện tại còn đem quân, về sau gả chồng thế nào được.”

Tiêu Thái Quân thở dài, có chút lo lắng.

Tiêu Tùng Vân cười cười, “Cháu gái đương nhiên sẽ bồi cạnh tổ mẫu, cả đời đều không gả chồng.”

“Đứa nhỏ ngốc, ngươi sao lại có thể cả đời không gả. Cả đời rất dài, ngươi tổng hội gặp được một người làm ngươi tâm động, bồi ngươi làm bạn cả đời, biết không?”

"Vậy về sau ta nhìn đến tâm động liền cưới về nhà.”

“Nha đầu lại nói bậy.” Tiêu Thái Quân rốt cuộc cười, không xem lời nói của Tiêu Tùng Vân là thật.

Bóng đêm tiệm thâm.

Chờ ngày này vội xong, Tiêu Tùng Vân nhớ tới ngày đó nàng từng đáp ứng Thư Thanh Thiển, chính mình nếu tìm được người đứng phía sau màn liền nói cho nàng một tiếng.

Tiêu Tùng Vân nghĩ đến đây, mặc áo ngoài vào, thừa dịp bóng đêm lại tới Thư phủ.

Lúc này Thư Thanh Thiển đang cầm bàn cờ ngồi dưới đèn, nhàm chán vê khởi một quân cờ gõ đánh bàn cờ, trong lòng vẫn luôn kế hoạch đối phó Thư Vị Nghiên thế nào.

Muốn nói biện pháp đơn giản nhất tất nhiên là đây bỉ chi đạo còn thi bỉ thân, nếu có thể nàng sẽ trực tiếp hạ độc đối phương, nhưng nàng cảm thấy quá tiện nghi đối phương rồi.

Loại người tâm cao khí ngạo không sợ chết như Thư Vị Nghiên, sợ nhất lại là sống không thể hưởng thụ đến tốt nhất, sợ chính mình bị người hạ bậc.

Thư Vị Nghiên là nhị tiểu thư Thư phủ, tuy nói ăn mặc chi phí kém hơn đích nữ, nhưng cũng tuyệt đối không kém. Cố tình nàng ta lại không cam lòng, nơi chốn đều muốn mạnh hơn người khác, thậm chí bởi vậy sinh ý niệm hại người, có thể thấy được nàng ta là người lòng dạ hẹp hòi.

Thư Thanh Thiển còn đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, lại nghe ngoài cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Thùng thùng”

Thanh âm rất khẽ.

Thư Thanh Thiển ngẩn người, tưởng hạ nhân có việc bẩm báo, nàng ném quân cờ trong tay xuống rồi đứng dậy mở cửa.

Sau khi mở cửa, người ngoài cửa vượt ngoài dự đoán của nàng.

Thư Thanh Thiển nghiêng người để đối phương tiến vào, cẩn thận đóng cửa phòng.

Thư Thanh Thiển để Tiêu Tùng Vân tùy ý ngồi, nàng tiếp tục lười nhác dựa trên giường, “Có tin tức?”

Tiêu Tùng Vân gật đầu, nhìn Thư Thanh Thiển lười biếng, khóe miệng lộ ra ý cười.

“Là nhị hoàng tử."

“Không nghĩ tới cư nhiên là hoàng tử, khó trách nhị tỷ không sợ hãi như thế.” Thư Thanh Thiển trầm tư, hoàng tử địa vị tôn quý, nàng nếu muốn trả thù lại không đơn giản như vậy.

Nàng hiện tại muốn ra Thư phủ đều không dễ dàng, xem ra cần thiết tìm một người cùng chính mình hợp tác.

Mà nữ chính trước mắt này có thể nói là cùng kẻ thù với mình, có lẽ các nàng có thể hợp tác.

Tiêu Tùng Vân phát hiện đối phương đang ngơ ngác nhìn mình, hơi né đầu, lại không biết lỗ tai nàng đã bán đứng nàng, đều đỏ rồi.

Tiêu Tùng Vân không phát hiện, nàng cưỡng chế trấn định tâm thần, làm bộ lơ đãng nhắc tới, "Ờm, ta hôm nay được phong đại tướng quân, còn muốn đa tạ ngươi ngày ấy cứu ta.”

Nàng không phải tới khoe khoang, mà là muốn chia sẽ chuyện vui mừng nhất của mình cho đối phương thôi.

Thư Thanh Thiển nhịn không được mà cười, “Chúc mừng.”

Đại tướng quân, chính tam phẩm, hiện giờ tuổi tác Tiêu Tùng Vân chỉ hai mươi xuất đầu, tuyệt đối là làm người chấn kinh rồi.

Thư Thanh Thiển cảm thấy như vậy thực hảo, tốt hơn so với nguyên lai thế giới Tiêu Tùng Vân không thể không khôi phục nữ nhi thân cường.

Tiêu Tùng Vân nghe thấy lời chúc mừng của Thư Thanh Thiển, quả nhiên cảm thấy vô cùng vui mừng. Cứ việc hôm nay đã có rất nhiều người chúc mừng mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy lời Thư Thanh Thiển nói ra cùng người khác không giống nhau.

Thanh âm Thư Thanh Thiển mềm mại ôn hoà, thật giống như đang cào lòng mình vậy.

Nói tới đây, Tiêu Tùng Vân hơi nhíu mày. Thư Thanh Thiển ủy thác nàng tra xét sự tình, hiện tại Thư Thanh Thiển đã biết.

Nàng tựa hồ có thể đi rồi.

Nhưng nàng rất muốn tiếp tục lưu lại, trong lúc nhất thời lại không biết nên tìm đề tài gì.

Thư Thanh Thiển đang thưởng thức con cờ trong tay, đột nhiên mở miệng nói, “Ngươi biết chơi cờ chứ?”

Tiêu Tùng Vân lập tức gật đầu, “Ta biết.”

Thư Thanh Thiển nhoẻn miệng cười, “Chi bằng ngươi bồi ta hạ cờ một lát đi.”

Thư Thanh Thiển kế hoạch trong lòng, định để Tiêu Tùng Vân làm đao của mình để đối phó nhị hoàng tử, đương nhiên nàng sẽ không hại Tiêu Tùng Vân, hai người chỉ xem như lẫn nhau hợp tác.

Tiêu Tùng Vân không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, chỉ cảm thấy có thể lưu lại với nàng, khóe miệng nhịn không được gợi lên một mạt ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro