Chương 36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm tiệm thâm, ngoài cửa sổ minh nguyệt trên cao, trên mặt đất rắc ánh trăng sáng tỏ giống như kết sương, trong viện im ắng một mảnh, mọi người đều đã đi vào giấc ngủ.

Ánh nến trong phòng nhẹ nhàng lay động tản mát ra quất hoàng sắc ấm áp, Tiêu Tòng Vân nương ánh nến, tinh tế nhìn Thư Thanh Thiển đoan trang phong khinh vân đạm.

Không biết vì sao, Thư Thanh Thiển luôn cho nàng một loại cảm giác thần bí khó lường, nàng có điểm đoán không ra đối phương.

Trên bàn lưu có một bộ tàn cục mới đi được vài bước, chắc là Thư Thanh Thiển vừa mới một mình nhàm chán đánh lung tung. Lúc này, Thư Thanh Thiển đi đến trước bàn, nhặt từng quân cờ thả lại hộp cờ.

Thượng thư phủ tuy rằng từ trước đến nay không xa hoa lãng phí, nhưng đối với nữ nhi là cực hảo, phó quân cờ này của Thư Thanh Thiển đều làm bằng hòa điền ngọc thạch tốt.

Hắc tử là mặc ngọc, đen nhánh như mực, sắc trọng chất nị.

Bạch tử là bạch ngọc, băng thanh không rảnh, trơn bóng tinh tế.

Ánh mắt Tiêu Tòng Vân không khỏi dừng trên tay Thư Thanh Thiển, tay Thư Thanh Thiển như nhu đề, mười ngón nhỏ tú hẹp thon dài, trắng nõn trơn bóng, giống như ngọc thạch trong tay vậy.

Thư Thanh Thiển thu thập trên bàn hảo, lúc này mới mời Tiêu Tòng Vân ngồi xuống, sau đó đẩy hộp cờ hắc tử trong đó đến trung gian.

Tiêu Tòng Vân tiếp nhận hộp cờ trên tay Thư Thanh Thiển, chạm vào bàn tay nhu nhược không có xương của đối phương, nhịn không được trong lòng hơi đãng, tay của đối phương quả nhiên non mềm như nàng tưởng, bất quá đại khái do cơ thể Thư Thanh Thiển không tốt lắm, cho nên tay nàng mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo.

Thư Thanh Thiển cảm giác được Tiêu Tòng Vân đụng vào, mau chóng rút tay về, sau đó cười như không cười nhìn Tiêu Tòng Vân.

“Tiêu đại tướng quân, ngươi lạc tử trước đi.”

Tiêu Tòng Vân vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng nhấp nhấp môi mỏng làm bộ bình tĩnh, "Ừm.”

Tiếp theo Tiêu Tòng Vân mặc kệ khuôn mặt đang nóng lên, chỉ cầu mong dưới ánh nến tối tăm đối phương không phát hiện, lúc này mới bắt đầu lạc tử.

Ván cờ này một trận chém giết, hạ suốt một canh giờ, cuối cùng cũng chỉ có thể xem như hoà.

Tiêu Tòng Vân từ nhỏ học tập binh pháp bày trận, đối với cờ vây càn dễ như trở bàn tay. Nàng không nghĩ tới chính là cờ lực của Thư Thanh Thiển cao thâm như thế, lạc tử thiên mã hành không, từng bước tinh diệu, quả thực khó lòng phòng bị.

Đồng dạng, Thư Thanh Thiển đối với Tiêu Tòng Vân cũng lau mắt mà nhìn. Chính nàng là bởi vì xuyên qua rất nhiều thế giới, đối với ván cờ cổ kim trứ danh có nhất định hiểu biết nên khi chơi cờ chiếm một ít ưu thế, lại không nghĩ rằng Tiêu Tòng Vân có thể thực mau nghĩ ra phương pháp ứng đối, trầm ổn bình tĩnh, không buông tha bất luận góc gì, thật sự là lợi hại.

Một ván kết thúc, hai bên đều một ít vui lòng phục tùng, vui sướng tràn trề.

Trên mặt Thư Thanh Thiển mang theo ý cười nhu hoà, tự đáy lòng thở dài: “Tiêu đại tướng quân quả nhiên lợi hại.”

“Thư cô nương mới là lợi hại.”

“Tiêu đại tướng quân chơi cờ vững vàng bình tĩnh, sát phạt quả quyết, thế không thể đỡ.”

“Thư cô nương chơi cờ từng bước ra người đoán trước, làm người khó lòng phòng bị, thật tài tình nhạy bén, làm ta bội phục.”

Hai người một trận lẫn nhau thổi phồng, cuối cùng đều nở nụ cười.

Khoé miệng Tiêu Tòng Vân ngậm ý cười, nhìn Thư Thanh Thiển nói, “Kỳ thật Thư cô nương về sau không cần gọi ta là Tiêu đại tướng quân đâu.”

Thư Thanh Thiển hơi hơi một đốn, cong cong hai mắt, “Ta đây gọi ngươi là gì?”

Tiêu Tòng Vân nhẹ nhàng nói: “Chi bằng gọi ta là Từ Vân đi, ta gọi ngươi là Thanh Thiển có được không?”

Thư Thanh Thiển nhìn Tiêu Tòng Vân, sau đó chậm rãi gật đầu, lại đột nhiên nói: “Không biết Từ Vân có thể nói cho ta về sự tình nhị hoàng tử chút không? Ngươi cũng biết ta quanh năm đãi tại hậu trạch đây, đối với việc trong triều hoàn toàn không biết gì cả.”

Tiêu Tòng Vân nghe Thư Thanh Thiển gọi nàng là Từ Vân, trong lòng rất thỏa mãn, đối với Thư Thanh Thiển tinh tế nói tới.

Hoàng đế Đại Tề tổng cộng có năm nhi tử sáu nữ nhi, trong đó đại hoàng tử tuổi nhỏ chết sớm, hiện giờ tuổi hoàng đế tiệm đại, có ý định lập Thái Tử, trừ mấy nhi tử còn nhỏ tuổi, chỉ có nhị hoàng tử Hoàng Phủ Hoành cùng tam hoàng tử Hoàng Phủ Thành thích hợp.

Hoàng Phủ Hoành là nhi tử của Trương quý phi, Trương quý phi ở trong cung rất được sủng ái, tất nhiên nhi tử nàng cũng rất được hoàng đế yêu thích, xem như có tiếng nói tối cao trong triều.

Mà Hoàng Phủ Thành là người trầm thục ổn trọng, mẫu tộc đúng là Tiêu gia, cho nên trong võ tướng cũng có không ít người duy trì.

Hoàng Phủ Hoành trước đó hãm hại Tiêu Tòng Vân chính là muốn mượn việc này huỷ hoại thanh danh Tiêu gia, do đó đả kích Hoàng Phủ Thành, lại không nghĩ rằng kế hoạch thất bại. Nhìn thấy Tiêu Tòng Vân được phong làm đại tướng quân, thế lực tam hoàng tử đại trướng, hắn tất nhiên đối với Tiêu Tòng Vân hận thấu xương.

Đồng dạng Tiêu Tòng Vân cũng không mừng nhị hoàng tử.

Đối phương âm hiểm ác độc như thế, nàng từ tận đáy lòng khinh thường loại người này. Nhưng ngại đối phương là hoàng tử được sủng ái, nàng cũng không thể nề hà, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống khẩu khí này.

Thư Thanh Thiển trải qua Tiêu Tòng Vân miêu tả, chậm rãi chải vuốt rõ ràng quan hệ giữa các phái trong triều.

Có một số việc Tiêu Tòng Vân tuy không có nói rõ nhưng Thư Thanh Thiển hiểu rõ trong lòng, hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt tranh đoạt Thái Tử.

Tiêu Tòng Vân thấy Thư Thanh Thiển nghe nghiêm túc, không khỏi cười, “Ngươi đây là định báo thù sao?”

Thư Thanh Thiển không chút nào mịt mờ mà gật đầu, “Đúng vậy, nhị hoàng tử hại ta như thế, loại tiểu nhân đê tiện này làm sao xứng trở thành Thái Tử được. Loại người lòng dạ hẹp hòi như hắn ngày sau nếu thành hoàng đế, chỉ sợ sẽ càng thêm trả thù đi.”

Thần sắc Tiêu Tòng Vân khẽ nhúc nhích, nàng tất nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Thư Thanh Thiển.

Đúng vậy, nhị hoàng tử không thể trở thành Thái Tử được.

Hai người đều là người thông minh, không cần quá mức ngôn ngữ, gần ánh mắt đã minh bạch suy nghĩ trong lòng đối phương.

Vẫn luôn cho tới thiên tướng minh, Tiêu Tòng Vân cuối cùng mới rời đi.

Gà gáy báo sáng, Thư Thanh Thiển vừa mới lên giường đi vào giấc ngủ lần nữa, lại một lát sau sắc trời bên ngoài đã lượng, nha hoàn Liên nhi phát hiện tiểu thư còn chưa rời giường, đành phải quay trở lại, thẳng đến mặt trời lên cao, tiểu thư cuối cùng rời giường.

Liên nhi bưng chậu rửa mặt tiến vào hầu hạ, Thư Thanh Thiển tiếp nhận khăn lông lau khô mặt, cuối cùng thanh tỉnh vài phần.

“Tiểu thư, ngài hôm nay sao rời giường trễ như vậy, này lập tức phải ăn cơm trưa. Ngài có phải có chỗ nào không quá thoải mái không?”

Thư Thanh Thiển đưa khăn lông cho Liên nhi, nhẹ nhàng cười một cái, “Ta không sao, bất quá có chút mệt, ngươi không cần lo lắng.”

Liên nhi lúc này mới yên tâm một chút, sau đó lại nói: “Tiểu thư, hôm nay buổi sáng nhị tiểu thư lại tới đây, bất quá nàng thấy ngươi còn đang ngủ bèn đi rồi.”

Nói tới đây, Liên nhi nhớ tới biểu tình lúc đó của nhị tiểu thư, chép chép miệng, “Nhị tiểu thư không biết sao lại thế này, nghe thấy ngươi còn đang ngủ, ăn bế môn canh ngược lại cao hứng.”

Thư Thanh Thiển yên lặng mà cười một cái, nàng biết là vì sao.

Chỉ sợ giờ phút này đối phương cho rằng chính mình đã trúng độc, cho nên cơ thể càng ngày càng kém, tất nhiên cao hứng rồi.

Thư Thanh Thiển bảo Liên nhi bưng dược hôm nay tới, quả nhiên bên trong vẫn có độc.

Liên nhi thấy tiểu thư bưng chén không uống, nàng không biết dược có độc, bất quá vẫn hỏi: “Tiểu thư, dược này ta còn đảo rớt không?”

Thư Thanh Thiển lắc đầu, tuy không biết đây là độc gì, nhưng chung quy không phải thứ tốt, chi bằng lợi dụng.

Sau đó, Thư Thanh Thiển phân phó Liên nhi dùng nước thuốc này hợp mặt làm thành điểm tâm, chờ Thư Vị Nghiên tới thì mang sang tới cấp đối phương nhấm nháp.

Quả nhiên, ngày hôm sau Thư Vị Nghiên lại đến thăm Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển dựa vào trên giường đọc sách, lười biếng hô "Nhị tỷ".

Thư Vị Nghiên vội vàng quan tâm hỏi, “Tiểu muội, ngươi thân thể thế nào? Ta hôm qua tới xem ngươi, kết quả ngươi lại còn chưa tỉnh, làm tỷ tỷ ta hảo lo lắng ngươi.”

Thư Thanh Thiển lộ ra suy yếu mỉm cười, “Ta bất quá thân mình có chút quyện, muốn ngủ nhiều một chốc, làm nhị tỷ lo lắng rồi.”

Thư Vị Nghiên ngoài miệng tuy nói lo lắng, nhưng trong mắt lại là ý cười, “Nếu tiểu muội cảm thấy ủ rũ thì ngủ nhiều một chút, không đáng ngại.”

Khoé miệng Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng câu lên, đối với Liên nhi bên cạnh dỗi nói, “Liên nhi, nếu nhị tiểu thư tới, ngươi sao có thể không hợp chút điểm tâm tới chiêu đãi, còn ở nơi này đứng ngốc làm gì?”

Liên nhi vội vàng xoay người bưng lên điểm tâm đã làm tốt kia, cảm thấy có chút không hiểu ra sao.

Điểm tâm trình màu nâu, cắt thành trường điều trạng, bày biện ở bạch ngọc bàn, thoạt nhìn bán tương rất giống nhau, Thư Vị Nghiên không khỏi mở miệng nói: “Tiểu muội, điểm tâm này của ngươi là điểm tâm gì, sao ta trước nay chưa thấy qua?”

Thư Thanh Thiển cười nói: “Nhị tỷ không gặp qua cũng là bình thường, đây chính là điểm tâm mà mẫu thân cố ý từ trong cung nghe được, muốn phương thuốc sau đó làm cho ta ăn.”

Thư Vị Nghiên nghe nói là điểm tâm trong cung, trong lòng khẽ nhúc nhích, nghĩ rằng đồ của tiểu muội quả nhiên là thứ tốt, ngay cả điểm tâm cũng là trong cung mới có, vội vàng vê khởi một cái cắn khẩu nếm thử, lại không nghĩ rằng hương vị điểm tâm này quái quái, ngọt ngào nhưng luôn có loại dược vị, nàng ta nhịn không được nhíu nhíu mày.

“Tiểu muội, điểm tâm này của ngươi hương vị hảo sinh kỳ quái.”

Thư Thanh Thiển nhướng mày bắt đầu bịa đặt lung tung, “Đó là tất nhiên, điểm tâm này không phải là điểm tâm bình thường, mà là dùng mấy chục loại dược liệu điều hòa làm thành dược thiện, ăn thường xuyên sẽ cải thiện thể chất, không chỉ cường thân còn có thể mỹ nhan, làm làn da trở nên càng thêm trắng nõn hoạt nộn, là đồ ăn trong cung nương nương yêu nhất, chỉ tiếc tài liệu quý báu, bên trong bao hàm nhân sâm tuyết liên, người bình thường ăn không đến.”

Thư Vị Nghiên nghe được mà ánh mắt sáng lên, cư nhiên tin miệng đầy nói bậy của Thư Thanh Thiển. Nàng ta nghĩ rằng khó trách làn da của Thư Thanh Thiển tốt như vậy, nguyên lai là do dược thiện cao cấp bậc này điều trị.

Thư Vị Nghiên ăn mấy cái, thấy Thư Thanh Thiển không nhúc nhích, “Tiểu muội ngươi không ăn sao?”

Thư Thanh Thiển chuyển ánh mắt lên quyển sách trên tay mình, “Ta hồi nãy ăn không ít, cảm thấy hương vị không thế nào hảo, hiện tại không muốn ăn.”

Thư Vị Nghiên tuy cũng cảm thấy điểm tâm này hương vị có chút quái, bất quá nghĩ đến đều đối với thân thể có chỗ lợi, ôm loại tư tưởng này, ăn hết những điểm tâm khẩu vị cổ quái kia.

Ăn xong điểm tâm, Thư Vị Nghiên lúc này mới rời khỏi sân.

Kế tiếp mấy ngày, Thư Vị Nghiên mỗi ngày đều tới hạ độc lên dược của Thư Thanh Thiển. Thư Thanh Thiển làm bộ không phát hiện, sau đó làm dược thành điểm tâm, chuyển thiên lại hống Thư Vị Nghiên ăn sạch.

Chậm rãi Thư Vị Nghiên cuối cùng phát giác ra được có chút không quá thích hợp.

Mấy ngày này, Thư Vị Nghiên vẫn luôn đi thăm tiểu muội, vẫn luôn hy vọng Thư Thanh Thiển có thể chết sớm một chút. Theo lý thuyết, cơ thể của Thư Thanh Thiển rất kém cỏi, loại dược này ăn không hết mấy ngày nàng nên đi đời nhà ma rồi chứ.

Mà không biết vì sao cơ thể đối phương vẫn cùng nguyên lai không sai biệt lắm, nhìn qua không có cái gì ảnh hưởng.

Buổi tối hôm nay, đúng là thời gian bữa tối, nha hoàn vừa mới đặt đồ ăn lên bàn, Thư Vị Nghiên ngửi thấy mùi dầu mỡ, đột nhiên một trận ghê tởm nôn mửa.

Lâm thị thấy thế buông chiếc đũa, quan tâm hỏi: “Nghiên Nhi, ngươi có phải nơi nào không thoải mái hay không?”

Thư Vị Nghiên chà lau khóe miệng, làm bộ dường như không có việc gì nói, “Ta không sao.”

Ăn cơm xong trở lại phòng mình, trong lòng Thư Vị Nghiên có loại phỏng đoán, kéo mẫu thân của mình mà hỏi: "Mẹ, loại dược ngươi cho ta ăn thật sự chết hả? Vì sao ta mấy ngày nay hạ dược Thư Thanh Thiển, ta thấy nàng ăn còn hảo hảo.”

Lâm thị cũng khó hiểu, nhíu mày, “Nghiên Nhi, loại dược này là do ông ngoại ngươi trong lúc vô tình phát hiện, trên y thư không có ghi lại. Có lẽ tùy người mà khác nhau, đối với Thư Thanh Thiển không có tác dụng đi.”

Thư Vị Nghiên có chút hoài nghi, không biết vì sao, chính mình gần đây cơ thể trở nên suy yếu không hiểu ra sao, luôn mệt mỏi rã rời không muốn động, trên người bốc lên mồ hôi lạnh.

Nàng ta thậm chí cảm thấy chính mình trúng độc.

Cuối cùng nàng ta quyết định để Lâm thị giúp nàng trộm tìm một đại phu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro