Chương 37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại phu bị bịt mắt lén dẫn vào từ cửa sau.

Sau khi bắt mạch cách bình phong, đại phu mở miệng nói: “Chúc mừng phu nhân mang thai, đã có một tháng thân mình, bất quá thân mình của phu nhân tương đối kém, phải lưu tâm hơn.”

Lâm thị đứng sau bình phong nghe được lời này tựa như sét đánh giữa trời quang, Thư Vị Nghiên cúi đầu sờ bụng mình.

Nàng nguyên bản cho rằng mình bị Thư Thanh Thiển ám toán, bởi mấy ngày nay cơ thể đối phương không biến kém nhưng mình thì lại suy yếu, cho nên nàng ta có chút hoài nghi mình ăn thức ăn của đối phương mà ngộ độc. Lúc này mới định tìm đại phu, lại không nghĩ rằng cư nhiên là do mình mang thai.

Trong lúc nhất thời nàng ta cũng có chút kinh hoảng thất thố.

Nàng ta chỉ cùng nhị hoàng tử từng phong lưu hai lần ở Lưu Tiên thi xã trộm, lại không nghĩ rằng mang thai.

Lâm thị giống như kiến bò trên chảo nóng, nữ nhi mình trước đó bởi vì rơi xuống nước vốn dĩ thanh danh có tổn hại.

Hiện giờ càng chưa kết hôn đã có thai, nếu như bị lão gia phát hiện, rất có khả năng đuổi con bé đi.

Này nhưng như thế nào cho phải!

Lâm thị cắn răng, cuối cùng mở miệng nói: “Đại phu, phiền toái ngươi khai một phương thuốc lạc thai.”

Đại phu sửng sốt, đối với loại bí sự này đảo cũng thấy nhiều không trách, chuẩn bị khai căn tử.

Thư Vị Nghiên mới bắt đầu có chút kinh hoảng, sau đó ý thức được hiện tại trong bụng mình hoài hài tử, có lẽ nhị hoàng tử xem xét phân thượng hài tử sẽ nguyện ý cưới mình.

Tức khắc, trong mắt Thư Vị Nghiên bốc cháy lên hy vọng, “Khai cho ta một thuốc dưỡng thai đi, ta muốn hạ sinh đứa nhỏ này.”

Lâm thị khiếp sợ nhìn nữ nhi mình, “Ngươi nói cái gì…… Ngươi…… Việc này ngươi cần phải nghĩ kỹ, không thể làm bậy!”

Thư Vị Nghiên lắc đầu, “Ta nghĩ rất rõ ràng, hiện giờ ta đã là tàn hoa bại liễu, cho dù không có hài tử, gả chồng cũng gả không được người trong sạch gì, chi bằng bác một bác.”

Lâm thị khuyên nữ nhi như thế nào, Thư Vị Nghiên đều chuẩn bị sinh hạ hài tử sinh, nàng ta không thể nề hà, cuối cùng đành phải cho đại phu khẩu phí tắc phong, để người lãnh đối phương ra ngoài.

“Nghiên Nhi, ngươi này, hầy, ngươi khi nào thì cùng nam tử có quan hệ xác thịt? Cha hài tử là ai?”

Thư Vị Nghiên cười lạnh, sờ bụng còn chưa có bất luận biến hóa gì của mình, ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình, “Cha hài tử là nhị hoàng tử, hiện tại ngươi biết vì sao ta không muốn phá thai đi.”

Lâm thị ngạc nhiên, không nghĩ tới cư nhiên là hoàng tộc.

Từ nay về sau mấy ngày, Thư Vị Nghiên vẫn luôn ở trong phòng an tâm dưỡng thai, kế hoạch gả cho nhị hoàng tử như thế nào, tạm thời phóng Thư Thanh Thiển tới một bên.

Thư Thanh Thiển phát hiện gần đây Thư Vị Nghiên cuối cùng không tới viện mình nữa, lạc thanh nhàn hơn hẳn.

Biết cơ thể mình không tốt lắm, không thể tùy ý ra ngoài, Thư Thanh Thiển nhàn hạ không có việc gì, tìm không ít y thư để đọc, xem như giết thời gian.

Thư Vị Nghiên mấy ngày nay không thấy bóng người, đối ngoại nói chính mình nhiễm phong hàn không khoẻ, bắt dược uống, Thư Thanh Thiển không tin việc Thư Vị Nghiên đột nhiên nhiễm phong hàn, bảo Liên nhi âm thầm quan sát đối phương, mang bã dược dư lại của đối phương về.

Bởi vì cơ thể Thư Thanh Thiển xưa nay không tốt, ngày thường đại phu dăm ba bữa sẽ tới bắt mạch cho Thư Thanh Thiển.

Lúc này đại phu tới, Liên nhi liền giao bã dược cho đại phu, “Đại phu, ngươi có thể nhìn ra cái này là dược gì không?”

Đại phu đối với bã dược cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng khẳng định gật đầu, “Loại này là thuốc dưỡng thai thường thấy, giống cái nữ tử mang thai đều sẽ uống.”

“Thuốc dưỡng thai?” Liên nhi nghe được lời này sợ tới mức nhịn không được trừng to hai mắt, thực mau ý thức đến đây là có ý gì.

Thư Thanh Thiển không nghĩ tới Thư Vị Nghiên cư nhiên mang thai, hơi nhướng chân mày.

Lại nói, Thư Vị Nghiên đảo cũng là tránh được một kiếp, nếu không nàng ta lại tiếp tục hạ độc, chết sớm hay muộn là chính nàng ta.

Thư Thanh Thiển click mở giao diện nhiệm vụ, nhìn xuống tiến độ ——

Nhân vật: Thư Thanh Thiển.

Giá trị sinh mệnh: 51/100 (nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ).

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, vì nguyên chủ báo thù.

Độ khó nhiệm vụ: A.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 20% chưa đánh giá.

Nhìn dáng vẻ trước đó độc đối với cơ thể Thư Vị Nghiên chắc hẳn có nhất định thương tổn, chỉ là không biết nàng ta ở thời điểm này hoài hài tử, hài tử kia còn có thể hạ sinh được không.

Thư Thanh Thiển trong lúc nhất thời không biết mình nên làm gì, dưới loại tình huống này muốn để mình đối phó một thai phụ, tựa hồ có chút không hạ thủ được.

Chậc, thật đúng là cảm giác có chút đau đầu.

Nếu nàng đoán không sai, cha hài tử của Thư Vị Nghiên chắc chắn chính là nhị hoàng tử.

Nếu là hài tử bình thường, thứ Thư Vị Nghiên uống hẳn là lạc thai dược mà không phải thuốc dưỡng thai, cũng chỉ có hài tử của nhị hoàng tử mới đáng giá để đối phương mạo hiểm lớn như vậy.

Hiện tại, Thư Vị Nghiên hẳn rất muốn mau chóng gả cho nhị hoàng tử đi.

Thư Thanh Thiển híp hai mắt lại, nhìn không trung ngoài cửa sổ, trong lòng có mưu kế.

Nếu Thư Vị Nghiên muốn gả cho nhị hoàng tử như vậy, thì mình sẽ giúp nàng ta một tay.

Chỉ tiếc Thư Vị Nghiên vẫn quá mức thiên chân, nàng cho rằng chính mình gả cho nhị hoàng tử là có thể một bước lên trời, lại không biết nhị hoàng tử tuy còn chưa cưới chính thê nhưng trong cung cơ thiếp vô số, không biết nàng ta đi có thể ở trong cung ngao bao lâu.

Bất quá đối với Thư Thanh Thiển, nàng cảm thấy nhị hoàng tử có một heo đồng đội cũng thực không tồi.

...

Sáng sớm nay, Thư Thanh Thiển thu được bồ vâu đưa thư của Tiêu Tòng Vân, nói rằng nhị hoàng tử ngày mai sắp sửa đi Lưu Tiên thi xã.

Thư Thanh Thiển khi xem xong liền đốt tờ giấy, sau đó đứng dậy ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn cơm, Thư Thanh Thiển nói với Thư mẫu Tôn thị: “Mẫu thân, con muốn ngày mai đi Lưu Tiên thi xã.”

Tôn thị có chút giật mình, bởi Thư Thanh Thiển ngày thường không ra cửa, luôn ở trong nhà, không nghĩ tới cư nhiên sẽ chủ động đưa ra yêu cầu đi du ngoạn.

Tôn thị tuy cao hứng nữ nhi nguyện ý ra ngoài đi lại, nhưng còn có chút do dự, “Nữ nhi ngoan, con muốn đi tất nhiên có thể, bất quá cơ thể chịu nổi không?”

Khoé miệng Thư Thanh Thiển cười cười, kéo tay Tôn thị làm nũng, “Mẫu thân, cơ thể của ta đã sớm hảo, ở trong phòng đãi buồn, gần đây thời tiết tốt như vậy, để con ra ngoài chơi đi.”

Tôn thị thấy tiểu nữ nhi của mình làm nũng, đành phải gật đầu, “Con muốn đi cũng có thể, bất quá phait mang thêm người đi theo.”

Thư Thanh Thiển cười đáp ứng, sau đó quay đầu nhìn Thư Vị Nghiên, “Nhị tỷ, ngươi trước kia thường xuyên qua Lưu Tiên thi xã, chi bằng ngày mai ngươi bồi ta cùng đi đi.”

Thư Vị Nghiên nhíu mày, nàng ta hiện tại đang phiền lòng, tức giận nói, “Không muốn đi.”

Hiện giờ thân mình của nàng ta đều mau hơn một tháng, nàng ta vẫn luôn âm thầm liên hệ nhị hoàng tử, nhưng nhị hoàng tử căn bản không để ý tới nàng ta, tất tự nhiên tâm tình cực kém.

Thư Thanh Thiển thấy phiên bộ dáng này của Thư Vị Nghiên, đảo cũng không mất hứng, ngược lại cười cười, “Ngày mai Lưu Tiên thi xã rất náo nhiệt, đang tuyển thi tiên. Ta nghe nói trong kinh thành không ít người đều đi, ngay cả hoàng tử đều rất có khả năng đi xem đấy.”

Thư Vị Nghiên nghe được lời này của Thư Thanh Thiển, trong lòng hơi dao động.

Căn cứ nàng ta đối với nhị hoàng tử hiểu biết, xác thật loại thơ hội long trọng này, nhị hoàng tử vô cùng có khả năng sẽ tự mình đi.

Nếu chính mình có thể tái kiến nhị hoàng tử một mặt, nói không chừng còn có thể vãn hồi đường sống.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thư Vị Nghiên biến nhu hòa, thái độ biến hảo, “Ta ngày mai vẫn nên bồi tiểu muội cùng đi, tiểu muội lần đầu tiên đi Lưu Tiên thi xã, khẳng định có vài địa phương không quen thuộc.”

Hai mắt Thư Thanh Thiển hơi cong, nhìn đối phương cười cười.

Hôm sau.

Thư Thanh Thiển rời giường, cẩn thận soi kính trang điểm một phen, miêu mi đồ chi, để Liên nhi giúp mình chải đầu, hợp tóc lại trụ kết với đỉnh, cắm thượng một chi bộ diêu kim sắc, sau đó tóc dài xõa trên vai tự nhiên rũ xuống.

Nàng vốn sinh da bạch, bất quá ngày thường tố nhan, lúc này trang điểm nhiều thì vài phần thần thái, hơn xa mỹ mạo trước kia.

Liên nhi nhìn tiểu thư mỹ lệ như vậy đều nhịn không được mà mê mẩn, nhịn không được mà cảm thán xinh đẹp.

Thư Thanh Thiển thì không có cảm giác gì, đứng dậy liền đi ra ngoài. Liên nhi sợ tiểu thư lạnh, vội vàng cầm áo choàng gấm nạm mao ra ngoài theo.

Ngoài cửa Thượng thư phủ đậu vài chiếc xe ngựa, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, gã sai vặt cùng nha hoàn tổng cộng có hai mươi người, đều là Tôn thị chuẩn bị.

Thư Thanh Thiển thấy thế nhịn không được cười cười, vội vàng nói, “Mẫu thân, con bất quá đi chơi một ngày, trước khi trời tối sẽ trở về, ngài không cần quá mức khẩn trương.”

Tôn thị sợ Thư Thanh Thiển bên ngoài có hại, cố chấp để Thư Thanh Thiển mang hết người theo, thậm chí lo lắng nữ nhi ăn không quen đồ ăn bên ngoài, còn mang theo hai hộp đồ ăn tinh xảo cho Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển mở ra một hộp trong đó, bên trong phóng quả khô chà bông, từng cái ngăn cách, coi như ăn vặt.

Một hộp đồ ăn khác phóng đồ ăn đã làm tốt, trân châu thủy tinh gạo nếp bánh dày tinh oánh dịch thấu, phật thủ kim cuốn, tú cầu ốc khô, đều là đồ ăn thoạt nhìn liền rất muốn ăn, đến lúc đó hơi hâm nóng thì có thể ăn.

Một bên Thư Vị Nghiên nhìn này hết thảy, trong lòng hừ lạnh, cảm thấy Thư Thanh Thiển kiều khí, sau đó lên xe ngựa của mình.

Chờ hết thảy thu thập hảo, Thư Thanh Thiển cuối cùng cũng lên xe ngựa, bên trong rộng mở thoải mái, châm huân hương, trên chỗ ngồi còn phô đệm mềm, Liên nhi thì hầu hạ bên người.

Liên nhi từ nhỏ vẫn luôn đãi bên cạnh Thư Thanh Thiển nên ít khi ra cửa, biết được muốn đi Lưu Tiên thi xã quả thực kích động, dọc theo đường đi xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn phong cảnh bên ngoài, kêu kêu quát quát.

Thư Thanh Thiển thấy thế, nhịn không được lắc đầu cười cười, cầm lấy thư tiếp tục xem.

Xe ngựa một đường đi trước, đi nửa canh giờ cuối cùng cũng tới Lưu Tiên thi xã.

Đang là mùa xuân tháng ba, vạn vật sống lại hảo mùa.

Người ở kinh thành xưa nay tại đoạn thời gian này có thói quen ra ngoài đạp thanh, mà địa phương mọi người thích đi nhất chính là Lưu Tiên thi xã phụ cận Phượng Hoàng sơn.

Phượng Hoàng sơn ở nam diện kinh giao, không phải rất xa, ra khỏi cửa thành là có thể nhìn thấy, là ngọn núi cách kinh thành gần nhất. Mà Lưu Tiên thi xã liền tu sửa trong Phượng Hoàng sơn non xanh nước biếc này. Đó là địa phương văn nhân nhà thơ xua như xua vịt nhất.

Nơi này phong cảnh tú lệ, mùa xuân gần đây, hoa tươi nở rộ đầy khắp núi đồi, còn có rừng trúc suối nước, thích hợp ngâm thơ câu đối nhất.

Càng quan trọng là Lưu Tiên thi xã không hạn nam nữ, không hạn bần phú. Người có thiệp mời thì mang theo thiệp mời tiến vào, người không có thiệp mời cũng có thể đương trường làm thơ một đầu, đồng dạng có thể tiến vào.

Cũng bởi vì loại độc đáo địa vị này làm Lưu Tiên thi xã trở thành nơi giao tế quan trọng nhất lúc bấy giờ, tụ tập vô số tài tử giai nhân, là địa phương nhất cử thành danh, ngay cả các hoàng tử cũng thường xuyên sẽ đi Lưu Tiên thi xã khai quật nhân tài.

Lúc này Thư Thanh Thiển đi vào Lưu Tiên thi xã ngoại, chỉ thấy ngoài thi xã đã có không ít người lui tới, còn có tiểu thương bán đồ vật. Đối với người thường, tuy không được vào Lưu Tiên thi xã, nhưng phong cảnh phụ cận cũng rất tốt, thích hợp đạp thanh du ngoạn, là địa phương hưu nhàn hảo. Nếu có thể gặp được đại nhân vật trải qua, càng nói chuyện say sưa.

Lúc này người xung quanh mấy chiếc hoa lệ xe ngựa lại đây, vội vàng tránh ra, sôi nổi ngẩng cổ nhìn.

Không biết là ai ra ngoài, cư nhiên mang theo nhiều người như vậy, nhìn qua hảo sinh khí phái.

Xe ngựa Thư Vị Nghiên tới trước, nàng ta xuống xe, thấy ánh mắt kinh diễm của mọi người bèn rất vừa lòng. Nàng ta hôm nay cố ý xuyên một thân váy phết đất tơ vàng thêu hoa trăm nếp gấp đuôi phượng, rất hoa lệ bắt mắt. Không ít người nhận ra Thư Vị Nghiên, biết nàng ta là nhị tiểu thư Thư gia.

Thư Vị Nghiên trước kia thường xuyên tới Lưu Tiên thi xã, nàng ta tài hoa hơn người, cho nên trong Lưu Tiên thi xã rất có vài phần danh khí.

Mọi người lại ánh mắt dời ánh mắt về phía một chiếc xe ngựa khác, có chút tò mò là ai cùng Thư Vị Nghiên tiến đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro