Chương 38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực mau trong xe ngựa kia có người ra, có chỉ tay khơi mào màn xe, một tiểu cổ nương mặc váy màu hồng cánh sen cân vạt áo từ trong xe ngựa ra, sơ song hoàn búi tóc, trên mặt thoạt nhìn còn mang theo vài phần ngây thơ, hẳn là tiểu nha hoàn.

Tiểu cô nương kia xốc màn xe sang một bên, nhảy xuống xe ngựa, sau đó vươn tay với người trong xe.

Một bàn tay như bạch ngọc đáp lên tay nha hoàn, người trong xe ngựa cuối cùng cũng đứng dậy.

Không ít người vây xem đều nhịn không được hít sâu một hơi, thật sự là vì cô nương trong xe ngựa này quá xinh đẹp.

Khuôn mặt tinh xảo một mảnh đạm nhiên, băng cơ ngọc cốt, đối phương xuyên vái dài mây khói tay áo rộng, thân mình hơi đơn bạc, một tua đai lưng màu trắng thật dài cột bên hông theo gió mà động, phác họa ra dáng người yểu điệu, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, tựa như gió thổi qua sẽ đoạn.

Quan trọng nhất là khí chất trên người đối phương, nhàn nhạt quét ánh mắt qua mọi người một cái, mọi người đều nhịn không được mà quay đầu đi, không dám nhìn kỹ nữa, sợ như khinh nhờn người ta.

Thư Thanh Thiển xuống xe ngựa, không để ý đến ánh mắt mọi người chút nào, trực tiếp đến Lưu Tiên thi xã.

Thư Vị Nghiên nhìn ánh mắt say mê của mọi người, ánh mắt ám ám.

Nàng ta biết dung mạo mình tuy tuyệt mỹ, nhưng vẫn kém hơn muội muội. Trước kia, Thư Thanh Thiển hàng năm đãi ở khuê phòng, người khác không biết mỹ mạo nàng, hiện giờ nhiều người biết, chỉ sợ muốn thanh danh hạc khởi.

Thấy Thư Thanh Thiển tiến lên đưa danh thiếp của mình qua, Thư Vị Nghiên đột nhiên lại cười.

Cho dù Thư Thanh Thiển xinh đẹp kia giống như gì, cũng bất quá là bao cỏ uổng có mỹ mạo.

Người xa lạ muốn tiến vào Lưu Tiên thi xã có hai loại biện pháp, nếu trong nhà có quan hệ thì có thể tìm được thiệp mời tiến vào.

Nếu không có quan hệ để bắt được thiệp mời, tất nhiên phải đương trường làm thơ một đầu.

Thưởng thức của nhóm người bình thường có thực học là khinh thường tìm quan hệ lấy thiệp mời.

Cho nên Thư Vị Nghiên đi qua không đưa danh thiếp của mình, mà lựa chọn làm thơ.

Nguyên bản Thư Vị Nghiên đã là người quen của Lưu Tiên thi xã, không cần làm thơ liền có thể trực tiếp đi vào, nhưng nàng ta vẫn lấy đào hoa làm đề ngâm một câu thơ. Từ ngữ toàn thơ trau chuốt nghiên lệ, đặt câu tu chỉnh, tức khắc khiến mọi người vỗ tay.

Thư Thanh Thiển thấy Thư Vị Nghiên đầy mặt tự tin, thậm chí thần sắc còn có vài phần đắc ý. Nàng chỉ hơi mỉm cười, đảo cũng không nói cái gì, xoay người lập tức vào trong.

Thư Vị Nghiên thấy tiểu muội không hề phản ứng, đành phải hừ một tiếng.

Bên trong Lưu Tiên thi xã vô cùng lớn, theo đình viện tiến vào, Thư Thanh Thiển phát hiện dọc theo đường đi có rất nhiều người. Không chỉ có người ngâm thơ làm phú, còn có người đánh đàn vẽ tranh, hứng thú tương đồng giả từng người tụ thành một đoàn, mà chính giữa có một tòa lâu, đề ba chữ rồng bay phượng múa.

Lưu Tiên lâu.

Lưu Tiên lâu là địa phương tỷ thí của mọi người, hôm nay tuyển thi tiên nên bên trong náo nhiệt, thường thường truyền đến từng đợt âm thanh ủng hộ, thắng lợi giả câu thơ có thể treo trong lâu, cũng có người sao chép ra ngoài cho người bên ngoài thưởng thức.

Thư Thanh Thiển nhìn trong chốc lát, đảo cảm thấy rất thú vị, Liên nhi chưa từng gặp qua loại này, cũng xem mùi ngon.

Một bên, Thư Vị Nghiên lại không quan tâm tỷ thí trên khán đài.

Nàng ta đang nhìn xung quanh khắp nơi, thực mau phát hiện Hoàng Phủ Hoành ở lầu 3, tức khắc trong mắt sáng ngời, vội vàng đi lên.

Thư Thanh Thiển thấy nhị tỷ rời đi cũng không ngăn cản, ngược lại ngẩng đầu nhìn gian phòng nào đó trên lầu.

Tiêu Tòng Vân đang ngồi bên cửa sổ, thấy Thư Thanh Thiển tới thì gật đầu mỉm cười, dùng ngón tay chỉ cách vách, ý bảo Hoàng Phủ Hoành ở bên trong.

Thư Thanh Thiển lộ ra ý cười, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn so thơ trên đài.

Hoàng Phủ Hoành nguyên bản ở ghế lô uống trà, dựa bên cửa sổ nhìn mọi người so thơ dưới lầu, lại thấy một nữ tử tuổi thanh xuân mặc váy dài mây khói tay áo rộng đi vào.

Nàng kia sinh mỹ mạo, đặc biệt là khi đối phương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng mỉm cười, hay một phen tư vị, khiến hắn nhịn không được mà giật giật tâm tư.

Hoàng Phủ Hoành sở dĩ thường xuyên tới Lưu Tiên thi xã này, trừ bỏ tới tìm người tài ba chi sĩ, kỳ thật càng tới tìm kiếm giai nhân.

Nữ tử trong Lưu Tiên thi xã cơ hồ đều là tiểu thư quan gia, tất nhiên bộ dạng khí độ không phải nữ tử giống nhau có thể so, phi nữ tử giống nhau có thể so sánh.

Liền tỷ như vị tuyệt sắc giai nhân trước mặt này, thân hình nhập liễu, mặt mày như họa, môi hồng răng trắng, tính hậu cung của phụ hoàng cũng là khó được.

Khoé miệng Hoàng Phủ Hoành nhếch một cái, lộ ra tà mị ý cười.

Lại không ngờ lúc này có người xông vào.

Hoàng Phủ Hoành nhìn người tới, ý cười trên mặt lạnh đi, “Ngươi tiến vào làm gì?”

Thư Vị Nghiên đi vào liền ôm chặt Hoàng Phủ Hoành khụt khịt, “Nhị hoàng tử, Nghiên Nhi tìm ngươi đã lâu.”

Hoàng Phủ Hoành lạnh như băng nhìn người trong lòng mình, “Ngươi tìm ta làm gì? Ta trước đó đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta làm xong sự tình Tiêu Tòng Vân thì ta sẽ cưới ngươi, đáng tiếc ngươi thất bại, chúng ta chi gian tất nhiên không còn quan hệ.”

Thư Vị Nghiên nghẹn lại, trên mặt mang theo nước mắt, sờ bụng nhỏ của mình, “Nhưng ta muốn nói cho ngươi, ta đã hoài hài tử của ngươi, chẳng lẽ ngay cả hài tử mà ngươi cũng không cần sao?”

Hoàng Phủ Hoành nhìn Thư Vị Nghiên cười, “Hài tử của ta, ngươi có chứng cứ gì chứng minh hả? Nếu ngươi nguyện ý, ta sai người tìm một chén lạc thai dược cho ngươi. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ giúp tuyên dương sự tình nhị tiểu thư Thư gia ngươi chưa kết hôn đã có thai ra ngoài. Ngươi nói như thế nào?”

Trong mắt Thư Vị Nghiên mang theo tuyệt vọng, “Hoàng Phủ Hoành, ngươi cư nhiên tàn nhẫn như vậy!”

Hoàng Phủ hoành lại không thèm nhìn đối phương nữa, trực tiếp bảo thị vệ kéo Thư Vị Nghiên ra ngoài.

Đãi Thư Vị Nghiên bị cởi ra ngoài, Hoàng Phủ hoành lại tiếp tục đi đến bên cửa sổ, nhìn danh nữ tử dưới lầu kia, nói với người bên cạnh: “Ngươi đi tra một chút nàng rốt cuộc là ai?”

Thân phận của Thư Thanh Thiển cũng không bí ẩn, thực mau thị vệ đã trở lại.

Hoàng Phủ Hoành nghe lời nói của thị vệ, nhịn không được mà cười, “Thư Thanh Thiển? Nguyên lai lại là nữ nhi của Thượng Thư đại nhân, thật có ý tứ, không nghĩ tới Lại Bộ thượng thư lớn lên giống nhau, sinh nữ nhi lại là một người tái quá một người xinh đẹp.”

Hoàng Phủ Hoành đưa mắt ra hiệu với thị vệ bên cạnh, đối phương thực mau liền minh bạch có ý gì, sau đó lui ra ngoài.

Thư Thanh Thiển đứng dưới đài nhìn trong chốc lát, cảm thấy trạm có chút mệt, liền cùng Liên nhi tìm địa phương ngồi xuống.

Thực mau, có người lại đây thượng trà.

Thư Thanh Thiển nâng chung trà lên, để hệ thống kiểm tra giúp mình.

“Tích, kiểm ra độc tính, đó là thuốc mê.”

Quả nhiên giống như tin điều tra của Tiêu Tòng Vân, nhị hoàng tử trời sinh háo sắc, thích mê choáng nữ tử mà hắn coi trọng, sau đó đùa bỡn một phen. Loại chuyện mất danh tiết này, nữ tử không dám trương dương nên chỉ có thể yên lặng có hại.

Hôm nay nhị hoàng tử coi trọng mình, lại muốn trọng thi trò cũ.

Thư Thanh Thiển giả ý uống nước trà xong, trên thực tế xác thật đều chiếu vào trong ống tay áo.

Thực mau, có người thấy Thư Thanh Thiển hôn mê, giả ý đỡ nàng vào phòng mặt sau nghỉ ngơi. Liên nhi không nghĩ nhiều, cho rằng tiểu thư mệt nhọc, đi theo đối phương tới phòng nghỉ ngơi mặt sau.

Tiêu Tòng Vân đã sớm canh giữ một bên thấy Thư Vị Nghiên ra, lúc ấy đánh đối phương ngất xỉu, sau đó cứu Thư Thanh Thiển ra, đồng thời phóng Thư Vị Nghiên vào phòng.

Hai người bị điều bao, Hoàng Phủ Hoành lại không hề phát hiện.

Phòng tối tăm, hắn tiến vào thấy trên giường nằm một mỹ nhân, vội vàng sốt sắng cởi bỏ y phục đối phương rồi một trận phiên vân phúc vũ.

Thư Vị Nghiên từ từ tỉnh lại, thấy trên người mình có người, tức khắc hoảng sợ. Sau đó mới phát hiện cư nhiên là nhị hoàng tử, trong lòng tức khắc lại dâng lên một tia ngọt ngào, thầm nghĩ nhị hoàng tử quả nhiên vẫn thích mình, sau đó ôm chặt lấy đối phương.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.

Mọi người nhìn thấy hai người quay cuồng trong chăn mà tập thể ngây người, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lúc này Thư Thanh Thiển xuất hiện, có người che miệng nhịn không được mà hét lên một tiếng, “Ngươi…… Các ngươi…… Trời ơi……”

Trên mặt Thư Thanh Thiển trong lúc nhất thời khiếp sợ vô cùng, nhưng người khiếp sợ hơn nàng đích xác Hoàng Phủ Hoành, mỹ nhân trong lòng hắn vì sao còn đứng ở cửa, thế hiện tại trên giường mình rốt cuộc là ai?

Hoàng Phủ Hoành xốc chăn lên, lúc này mới thấy rõ, cư nhiên là Thư Vị Nghiên!!!

Trên mặt Thư Vị Nghiên còn mang theo thẹn thùng, sợ hãi liếc nhìn Hoàng Phủ Hoành một cái.

Hoàng Phủ Hoành vội vàng giải thích với mọi người, “Đây đều là hiểu lầm.”

Thư Thanh Thiển nhíu mày, “Nhị hoàng tử, ngươi cư nhiên làm bẩn nhị tỷ của ta như thế. Nhị tỷ của ta tuy là thứ nữ, nhưng tốt xấu cũng là thiên kim Thượng thư phủ. Chuyện hôm nay ta nhất định phải nói cho cha.”

Lá gan Hoàng Phủ Hoành tuy đại, nhưng hắn cũng biết cách làm người của Lại Bộ thượng thư. Nếu đã biết việc này, cho dù mình là hoàng tử cũng chỉ sợ phải tham thượng một quyển.

Lúc này, Thư Vị Nghiên lên y phục trên người, nhìn Hoàng Phủ Hoành, nhu đạo: “Tiểu muội, ta cùng nhị hoàng tử đã sớm ái mộ lẫn nhau, là ta tự nguyện, chỉ cần nhị hoàng tử nguyện ý cưới ta liền hảo.”

Hoàng Phủ Hoành không nghĩ tới Thư Vị Nghiên cư nhiên nói như vậy, cắn chặt răng miễn cưỡng lộ ra ý cười, “Nghiên Nhi ngươi nói rất đúng.”

Cứ như vậy, Hoàng Phủ hoành bất đắc dĩ ngậm bồ hòn, cuối cùng nổi giận đùng đùng trở lại phủ mình, lúc ấy liền quá độ một hồi tính tình.

“Một đám thị vệ các ngươi rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại để nhiều người vọt vào như vậy?”

“Nhị hoàng tử tha mạng, thuộc hạ cũng không biết lúc ấy sao lại thế này đã bị người điểm huyệt, tất cả đều không thể động nên mới để những người đó va chạm ngươi.”

Hoàng Phủ Hoành hung hăng một chân đá lên người đối phương, trong mắt tràn đầy bạo ngược, “Đồ vô dụng, đều kéo ra ngoài chém hết cho ta.”

Nguyên bản tuyển thi tiên của Lưu Tiên thi xã hoạt động vô cùng náo nhiệt, lại bởi vì việc này lập tức tắt lửa. Lúc ấy có không ít người đều thấy, tuy mọi người bên ngoài không nói, bất quá vẫn lén truyền khai, Phượng Hoàng sơn lúc ấy nhiều người đều ở như vậy, thực mau toàn bộ kinh thành đều nháo đến ồn ào huyên náo, cuối cùng thậm chí nháo đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế kêu nhị hoàng tử lên rồi hung hăng mắng một trận.

Sau khi Thư phụ biết được chuyện này, tức khắc cảm thấy trên mặt không ánh sáng, hắn nhìn nhị nữ nhi của mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Từ nhỏ nhị nữ nhi đã trời sinh tính hảo cường, thích nhất cùng người tranh đoạt. Kông nghĩ tới hiện giờ cư nhiên xuất hiện loại chuyện này, cùng nhị hoàng tử ở thi xã tuyên dâm ban ngày, quả thực ném hết mặt già Thư gia.

Thư phụ bất đắc dĩ thở dài, xua tay với nàng ta, “Ngươi đi đi.”

Cuối cùng Thư Vị Nghiên gả vào phủ nhị hoàng tử, không người đón dâu, cũng không người đưa gả, yên lặng ngồi trong kiệu bị người từ nhỏ môn nâng đi vào.

Thư Vị Nghiên vuốt bụng mình, nhìn Thư phủ dần dần trôi xa, trong mắt rốt cuộc rơi xuống nước mắt.

Bất quá nàng ta hiện tại đã là trắc phi của nhị hoàng tử, chỉ cần mình sinh hạ nhi tử, về sau nhất định phong quang vô hạn.

Lâm thị gạt lệ, nhìn nữ nhi mình đi xa. Bởi do việc này của nữ nhi mình, lão gia đã mắng hảo hảo nhiều lần, hiện giờ đối với bà thực lãnh đạm, ngay cả hạ nhân trong phủ đối với bà cũng đều là cười nhạo.

Thư Thanh Thiển nhìn này hết thảy mà từ từ thở dài.

Thư Vị Nghiên, hy vọng ngươi sẽ không hối hận.

Sau đó nàng mở hệ thống của mình ra xem ——

Nhân vật: Thư Thanh Thiển.

Giá trị sinh mệnh: 51/100 (Nhắc nhở: giá trị sinh mệnh max một trăm, ở bổn thế giới tự động thanh trừ).

Nội dung nhiệm vụ: Thỏa mãn nguyện vọng nguyên chủ, vì nguyên chủ báo thù.

Độ khó nhiệm vụ: A.

Độ hoàn thành nhiệm vụ: 40% chưa đánh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro