SÀI GÒN CÓ NGƯỜI NHỚ EM!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  17/10/2016 Tôi đang ngồi trên chuyến xe bus quen thuộc để trở về nhà từ ngôi trường ĐH ngoại ô trong nỗi nhớ da diết, kéo dài về em như Quang Dũng nhớ về đoàn binh Tây Tiến vậy! Cơn mưa miền nam Sài Gòn không rét buốt như cơn mưa phùn vùng biên ải Tây Bắc nhưng với tôi khi mưa mà không em kề bên, nó như lớp nước ngưng tụ do áp suất thấp vậy, nén từng chút rồi từng chút để rồi nặng trĩu thành một khối lòng bị giam cầm như con cọp già trong bài "Nhớ rừng" của Thế Lữ vậy! Hàng mưa rào tát mạnh vào nền đất bê tông, tiếng lộp bộp không vang nữa mà thay vào đó là tiếng còi xe inh ỏi của hàng xe chật vật lách nhau qua ngã tư kẹt ních người với xe, sự ngưng trệ ấy nó làm phần nào khối óc tôi ngưng đi vài notron não biết vì sao không? Vì khi não tôi được nghỉ, thì em trong lòng tôi cũng tạm ẩn đi theo ánh đèn vàng nhòe nhoẹt của đèn đường, để tim tôi này không mỏi mệt vì em nữa! Nhìn qua đôi mắt hi hí, tôi đưa tay vuốt nhẹ mặt kính ô tô xem làn nước mưa có mất không? Không, nó vẫn vậy vẫn cứ rướm đi rướm lại dòng nước lạnh lẽo-giống quá thay hàng nước mắt em ngày ấy vậy!? Hình bóng em là mảnh giấy bị vò nát, em như hóa thân thành người chinh phụ bạc phận của Hồ Xuân Hương, tôi yêu em và em yêu tôi....rồi hai ta trải qua ba năm của một mảng thời trung học ngây ngô, hai ta như khúc nhạc tình bất hữu-ngọt ngào và trắc trở. Khi những ước vọng của tuổi 18 đến, em và tôi đã chọn cho nhau lối đi không cùng tuyến rẻ...Tôi mi lên đôi mắt nâu đang ngập tràng trong làn nước mắt, tôi mi lên đôi gò má hồng hồng bầu bĩnh và tôi mi lên đôi môi anh đào của em như lời từ biệt...lời cảm ơn-cảm ơn em ba năm qua đã hi sinh mà yêu tôi! Tôi ôm em thật chặt để em không còn cảm nhận cái lạnh của mưa thu nữa, em sẽ ngoan ngoãn không níu kéo tôi lại, cũng như tôi không ích kỷ giam em lại nơi này, em bay xa theo chuyến bay cách tôi nửa vòng địa cầu...Tôi chỉ muốn nói..."Ngốc ơi, tôi nhớ em!".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt