Chương 10: Đời Người Chẳng Qua Là Một Trận Chém Giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan niệm về đời người tùy theo mỗi người mà khác nhau, có người bảo đời chẳng qua là một vòng luân hồi, người khác nói đời chẳng qua sân khấu mà mình là diễn viên chính còn với quân lính trải qua những trận chiến ác liệt thì đời chẳng qua là trận chém giết, ngươi may mắn có thể sống và ngược lại.

Họ có phụ mẫu, có hài tử, có gia đình, người bảo rằng ngươi phải chết vì giang sơn gấm vóc này, nhưng đơn thuần hơn tất cả chỉ vì họ muốn những người thân nhất có thể sống bình bình an an. Những người đó không ôm mộng đế vương, không cần tiền đồ vô lượng, cái họ muốn chính là câu cá, đốn gỗ, sớm tối bên gia đình.

Trải qua bao nhiêu trận đánh, xác chết, đống tro tàn đổ nát là những thứ Khúc Thi nhìn thấy nhiều nhất. Bạch giáp trên người đã nhuộm đỏ dù dùng cách nào cũng không thể trở về màu nguyên sơ của nó, cũng như bản thân nàng, mãi mãi cũng không thể trở thành một thực tập sinh chăm chú vào sách vở, không thể là Mộc thiếu gia ham chơi biến làm, càng không phải là Phong nhi của quận chúa tỷ tỷ hay là tam đệ hiền lành của nhị ca Mộc Khắc.

"Nhị ca, tại sao chúng ta phải đến bước này?" Khúc Thi rơi lệ nhìn nam nhân mặc triều phục của Hoa Hạ Quốc, quan bào màu đỏ rách vài chỗ lộ ra vết thương chằng chịt trên người. Nhị ca, huynh đã trải qua chuyện gì, lẽ nào đại ca đã phái sát thủ đến sao?

Mộc Khắc cầm trường kiếm cũng như năm xưa cùng tam đệ luyện võ hướng vào đối phương. Ánh mắt của hắn đầy hận khí, hận thế gian hại nương tử, hại hắn không có đường về. "Tam đệ, chỉ còn một bước nữa. Đệ đừng ngăn ta."

Bàn tay nắm chuôi kiếm run rẩy của Khúc Thi khiến Liên Đào và Tịnh Bảo Vương lo lắng. Vết thương chưa lành đã huy động quân lính chiếm cứ hoàng cung cốt yếu vì miếng ngọc mà tên thái giám đầu hàng dâng nộp. Đồ ngốc kia vừa nhìn thấy liền phi ngựa tiến vào hoàng cung nói là tìm nhị ca.

Khúc Thi nhịn đau rút kiếm khỏi vỏ mặc kệ ngọc bội đeo trên chuôi chuyển màu. Đỏ tươi phối với bạch ngọc rất đẹp nhưng đó không phải chu sa mà là máu người. Vết thương vì cử động mạnh mà vỡ ra nhỏ giọt xuống nền đất ẩm. "Nhị ca, Niên Yên còn sống, huynh không thể để Yên nhi mồ côi được."

"Chỉ cần đệ rút quân ta sẽ có cách khôi phục lại Hoa Hạ Quốc, sau đó mang quân bình định Văn Linh Quốc."

Khúc Thi nhìn nhị ca nho nhã hiền lành biến thành người tràn ngập hận thù mà lòng như vạn kiếm hạ xuống vỡ tan. Trong ba người, nhị ca là người hiểu chuyện, bạn tâm giao của đại ca và nàng, mỗi lần gây gổ đều là huynh đứng ra hòa giải. Bây giờ, đứng trước mặt nàng, người đó chỉ có hận, vì một chữ "quyền" mà phụ thân khiến cho ba người trở mặt thành thù. Mọi chuyện có đáng hay không?

"Trong lịch sử có không ít cuộc chiến, phần lớn đều là tương tàn nhau lẫn nhau. Mặc dù lễ giáo nói đến đạo làm người nhưng suy cho cùng vẫn dựa vào sức mạnh và bản lĩnh để xưng vương. Sau đó, họ mới dựa vào đạo lý để mua cho mình danh phận chính đáng."

Thầy giáo từng nói như vậy. Khúc Thi lúc đó cười ha ha cùng bạn học vì nghĩ đó là cách chọc cười, làm sao thời cổ người ta có thể buôn bán cả lễ nghĩa chứ.

Khúc Thi nhớ lại lời nói đó mà tự giễu cợt bản thân. Nàng chẳng phải cũng vậy sao? Nàng dùng lời lẽ để ngụy biện cho việc đánh Hoa Hạ Quốc, bao che cho sự ích kỷ của cá nhân, rốt cuộc nàng và đại ca cũng không khác gì nhau.

Lưỡi kiếm bén nhọn hướng về phía Mộc Khắc. "Nhị ca, Hoa Hạ Quốc không còn nữa. Huynh theo đệ về đi. Chúng ta có thể sống ở Tịnh Hầu Quốc."

"Đệ không hiểu. Đệ nghĩ hoàng đế của Tịnh Hầu Quốc có thể cho ta toàn quyền binh mã sao? Hắn bảo đệ đánh hạ Hoa Hạ Quốc, xem đệ là quân cờ, một mai không cần hắn sẽ vứt bỏ. Hoa Hạ Quốc thì khác, hoàng đế không khác bù nhìn, ta có thể nắm quyền tùy ý điều động binh lực."

Khúc Thi cắn chặt môi cầm trường kiếm lao tới Mộc Khắc. Người kia không phải nhị ca của nàng, nhị ca không hề tham quyền lực, càng không biến người khác thành quân cờ. Tại sao ai cũng thay đổi? Ông trời, nàng làm sai gì mà bắt nàng xuyên không đến đây, ép nàng phải giết người, hại nàng trở thành người có nhà cũng bằng không?

Âm thanh của kiếm va vào nhau truyền đi rất xa làm tâm tư của Liên Đào hỗn loạn rối bời, nàng muốn chạy tới ngăn Khúc Thi nhưng Tịnh Bảo Vương ra lệnh quân lính đứng lại thành vòng tròn bảo vệ công chúa. Chợt, Liên Đào nhận ra một bức tường lớn ngăn cách hai người - thân phận - họ xem nàng là trân châu bảo vật phải cung phụng còn Khúc Thi là gì, nàng ấy cũng như nàng nhưng họ chỉ coi đó là một người không quan trọng là quân cờ.

"Mộc Phong!" Liên Đào dùng nội lực đẩy những người khác tránh xa tự mở cho mình đường đi. Nàng nhặt trường thương dưới đất phóng đến người mặc quan bào đỏ khiến hắn xoay người né tránh vô tình làm tay mình bị thương, thanh đao rớt xuống đất tạo hòa vào thanh âm của trường kiếm. Cánh tay của Khúc Thi chảy máu quá nhiều không còn đủ sức nên vũ khí theo lực mà gâm sâu vào đất.

Liên Đào hối hả chạy đến xé một mảnh y phục băng lại vết thương ngăn không cho máu chảy nữa. Đồ ngốc không có não - nàng mắng người đang dựa vào lòng mình mê man. Người vẫn chưa hồi phục lại còn đấu kiếm với người khác nếu nàng không ngăn cản kịp thì đồ ngốc kia không chỉ tàn phế mà còn mất mạng nữa.

Nàng càng tức kẻ ngốc đó càng hận người đang cầm thanh đao vừa rơi hướng vào mình. Hắn nghĩ mình là ai có thể cho mình cái quyền sai khiến người khác. Mạng của mỗi người đều quan trọng, nếu không trải qua hoàn cảnh như họ thì không thể nhận xét đúng được. Liên Đào tức giận quát lớn: "Ngươi có biết Mộc Phong vừa biết tin tức của ngươi liền phi ngựa tiến vào cung mặc kệ vết thương chưa lành. Vì muốn bảo vệ hài tử của ngươi mà suýt nữa đã chết oan. Ngươi đã làm cái gì cho hắn chứ? Đại ca ngươi bức hắn phải tha phương không về được còn ngươi lại muốn lấy mạng hắn. Trả lời ta, các ngươi đã làm gì cho đệ đệ mình?!"

Mộc Khắc đứng một hồi lâu cũng không trả lời. Quả thật, tam đệ làm rất nhiều chuyện vì Mộc gia còn hắn và đại ca chưa từng làm gì cho Mộc Phong.

"Phụ thân..." Niên Yên rời khỏi ngựa của thần y chạy đến chỗ Mộc Khắc. "Yên nhi nhớ người lắm."

Ôm hài tử vào lòng, Mộc Khắc rơi lệ, hắn là phụ thân mà để nữ nhi bôn ba khắp nơi, hận thù khiến hắn quên cả bổn phận thiêng liêng của mình. Lau đi nước mắt, hắn xoa hai má đỏ hồng của Niên Yên cười cười: "Hài tử, phụ thân không đi đâu nữa."

"Phụ thân..." Niên Yên nấc thành tiếng vùi vào lòng Mộc Khắc. Nàng rất nhớ phụ thân, từ đây, ngoài tam thúc còn có phụ thân lo lắng cho nàng.

Bỗng, trên lầu cao, một hắc y nhân bắn tên hướng đến Mộc Phong. Tịnh Bảo Vương nhanh như chớp bắt lấy cây thương của Tiểu Triệu dùng lực phóng đến hắn khiến bả vai trái bị thương. Hắc y nhân phóng tiểu lôi xuống đất lập tức làn khói trắng bóc lên. Quân lính đến nơi chẳng thấy ai nữa.

Vết thương của Khúc Thi đã băng bó nhưng máu vẫn chảy, Liên Đào sợ hãi nói với Tịnh Bảo Vương: "Mau rút quân. Mộc Phong sắp không xong rồi..."

oOo

Dưới mái nhà tranh nhỏ, thiếu niên tuấn mỹ kê đầu trên gối của mỹ nhân nghe nàng ngâm nga khúc hát ru của quê nhà, cơn mưa bên ngoài rả rích như đang hòa âm tạo nên bản nhạc du dương. Nữ nhân hiền từ xoa đầu thiếu niên hỏi: "Phong nhi, ngươi đừng trẻ con nữa."

"Quận chúa tỷ tỷ, đệ muốn nghe nữa ~ " Thiếu niên làm nũng giữ chặt lấy bàn tay trắng nộn hôn một cái. "Quận chúa tỷ tỷ, tại sao tỷ không hát nữa?"

Nữ nhân khẽ cười: "Đệ quên ta đã chết sao?"

Giật mình choàng tỉnh, Khúc Thi mới nhận ra đó chỉ là cơn mộng, ác mộng hay mộng đẹp? Nàng không phân biệt nổi chỉ là một ký ức đã ẩn sâu trong tim đột nhiên ùa về, một khoảng không yên bình của mấy năm trước.

"Mộc Phong, ngươi tỉnh rồi?" Liên Đào ngồi cạnh giường vắt khô chiếc khăn trắng đắp lên trán cho Khúc Thi. Ánh mắt ưu tư đầy tâm sự. Người kia ngủ đã ba ngày, trong cơn mê chỉ gọi "quận chúa tỷ tỷ" chưa từng kêu tên nàng. Không lẽ trong lòng lại trái với ngoài mặt, Mộc Phong luôn nói yêu nàng thực chất không phải hay do nàng quá đa tâm.

Cánh tay không bị thương ôm lấy Liên Đào trầm ấm mà thốt lên: "Xin lỗi, ta làm nàng lo lắng. Sau này, ta không dám nữa."

Liên Đào dựa vào lòng người mình yêu khẽ lên tiếng: "Mộc Phong, ta có thể yêu cầu ngươi một việc được không?"

"Nàng nói đi."

"Nếu ngươi ngủ thì có thể mộng thấy ta được không?" Liên Đào ngước nhìn ánh mắt khó hiểu của Khúc Thi mà xấu hổ cúi thấp, "Ta không muốn ngươi mơ thấy nữ nhân khác. Ta biết mình ích kỷ nhưng... nhưng... ta quả thật không chịu nổi khi nghe ngươi gọi tên người khác..."

Khúc Thi mỉm cười hôn lên đôi môi nhỏ nhắn. "Được, dù mơ ta cũng mơ thấy nàng..."

Màn trướng vén lên, người định vào lại đi ra khiến hài tử bên cạnh khó hiểu hỏi: "Phụ thân, tại sao không vào?"

"Tam thúc của con khó lắm mới có thể cười vui vẻ, chúng ta không nên làm phiền." Mộc Khắc muốn xem tam đệ tỉnh lại chưa lại thấy đôi tình nhân khăng khít thân mật nên không muốn phá hư chuyện tốt. Sau khi Oanh Nhi chết, Mộc Phong suốt ngày buồn rầu, bây giờ, có công chúa kề bên không phải chuyện tốt sao?

Nhưng hiện tại, lòng hắn luôn lo lắng, sợ rằng đại ca biết được hắn và tam đệ nương thân ở Tịnh Hầu Quốc sẽ phái quân đòi người như vậy tam đệ và công chúa khó thể nào mà thành đôi được.

Mộc Khắc xoa đầu bảo Niên Yên đến chỗ thần y chơi, một lát sẽ đến đón. Đứa trẻ nghe vậy liền gật đầu chạy đi. Hồi nãy, nàng thấy thập nhất công chúa đang phụ thần y lựa thuốc, phải tranh thủ mới được.

Hài tử vừa đi, Tịnh Bảo Vương lại tới, hắn và Mộc Khắc có chút nghi kỵ, phần lớn vì hai người từng gặp nhau trên chiến trường nên không thiện cảm mấy.

Mộc Khắc ôm quyền hành lễ: "Chúng ta không cần lòng vòng mà vào thẳng vấn đề. Ta muốn hỏi ngài, thật ra hoàng thượng có muốn cho tam đệ cưới công chúa không?"

Tịnh Bảo Vương nhếch miệng đáp: "Nếu hoàng thượng muốn giết Mộc Phong thì sớm đã giao hắn cho đại ca của ngươi, không cần che dấu trong phủ của ta. May cho hắn, hoàng thượng rất thương công chúa, ngươi mắt nhắm mắt mở giả mù xa mưa cũng chỉ muốn nữ nhi mình hạnh phúc. Ta biết ngươi sợ điều gì..." Tịnh Bảo Vương dừng một lát, "... Văn Linh Quốc nhất định không tha cho các ngươi. Sở dĩ chúng ta ngày đêm mau chóng trở về cũng là để họ mau chóng thành thân. Sau khi Mộc Phong trở thành phò mã, bọn họ không thể đòi người mà ngược lại ta có thể dựa vào danh tiếng của hai ngươi thâu tóm Văn Linh Quốc. Dù sao phụ thân ngươi đã khiến đất nước trở nên hỗn loạn, gian thần lộng hành, hoàng đế không khác gì bù nhìn, sớm hay muộn cũng kết thúc thôi."

Mộc Khắc rút trường kiếm bên người kề vào cổ Tịnh Bảo Vương đe dọa: "Đừng quên ngươi từng bại dưới kiếm của ta. Nếu ngươi có ý nghĩ xâm lược Văn Linh Quốc thì ta sẽ như bảy năm trước lấy mạng của ngươi."

Tịnh Bảo Vương dùng hai ngón tay đẩy lưỡi kiếm khỏi người bình thản đáp: "Ngươi cũng đừng quên ai hại ngươi trở thành thế này. Ta nhường nhịn ngươi chẳng qua vì công chúa và Mộc Phong. Nếu ta không xem họ là tri kỷ thì lúc ở hoàng cung ta đã giết chết ngươi rồi."

"Được, ta nể tình tam đệ bỏ qua chuyện cũ, nếu ngươi còn nghĩ đến chuyện sử dụng Mộc Phong như quân cờ thì sẽ chết ngay lập tức."

"Trong chính trị, không thể phân biệt ai là người cầm cờ, ai là quân cờ. Chỉ cần trong khoảnh khắc vị trí sẽ đổi ngược ngay lập tức... Cẩn thận với đại ca ngươi."

Mộc Khắc "hừ" một cái rồi bỏ đi. Đại ca đến giờ không đòi người cũng vì nghĩ tình huynh đệ hay đang có âm mưu nào khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro