Chương 15: Cưỡi Chiến Mã Bất Tử Lòng Không Gục Ngã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng lên cao cao, người đứng dưới mái đình nhìn người ở trong lòng mà cười rất ngây ngô, không giống một dũng tướng đánh bại cả Hoa Hạ Quốc hùng mạnh, không giống người từng trải qua thập tử nhất sinh trở lại trần thế.

"Ngươi cười gì?" Liên Đào dụi mắt, nhíu mi hỏi. Nàng lúc ngủ xấu lắm hay sao mà cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt, hay do mất ngủ nhiều đêm nên nhan sắc tàn úa? Không lẽ vì vậy mà Mộc Phong không thích ư?

Thấy công chúa luống cuống muốn đứng dậy, Khúc Thi liền nắm bả vai, giữ nàng an ổn trong lòng, đôi môi chưa hồi phục thần sắc hôn lên trán đối phương, nói: "Ta cười vì ông trời cho ta có được mỹ nhân, hơn nữa nàng còn là công chúa, là người rất tốt với ta. Nếu thời gian trở lại thì ta cũng nguyện xuyên không đến đây."

"Xuyên không là gì?" Liên Đào nghe người nọ khen liền cười hì hì, vòng tay qua eo nũng nịu hỏi.

Khúc Thi chỉ nói qua loa không muốn tiết lộ mình là người của tương lai. Bởi vì trong các bộ phim những lúc như thế thì hai người sẽ phải chia xa nhau trong đau khổ. Nàng không muốn hai người tách ra nữa.

"Xuyên không chính là đi từ nơi này đến nơi khác... giống như ta từ Văn Linh Quốc đến Tịnh Hầu Quốc vậy."

"Vậy ngươi đã xuyên không bằng gì?"

"À, bằng ngựa nè, còn có thuyền nữa." Khúc Thi giơ tay lên không trung làm động tác chéo thuyền, vô tình làm vết thương bả vai chảy máu. Nàng vội che lại chỗ nhiễm đỏ, giương vẻ mặt "không sao" nhìn Liên Đào.

Trừ phi, ngươi bị mù mới không thấy vết thương đang chảy máu!

Liên Đào nhăn mặt tiến lại muốn cởi ngoại bào của Khúc Thi xem thử thì người kia liền hoảng hốt chặn tay công chúa lại, cười khổ cầu xin: "Liên Đào, ta không sao hết. Nàng đừng manh động nha~ "

"Được, ngươi tự cởi hay để ta cởi?" Những chuyện liên quan đến Mộc Phong, Liên Đào dù chết cũng không chịu thỏa hiệp. Cứ cho ngươi phước lớn mạng lớn lần này không chết nhưng ai dám chắc không có lần sau. Vì thế, tuyệt đối không khoan nhượng!

Dáng vẻ muốn ăn thịt người dọa Khúc Thi sợ đến tái xanh lắp bắp nói: "Ách, Liên Đào cởi ra không được mà... Nàng... nàng... chỗ này... không được đâu..."

"Sợ gì chứ?! Ngươi mau cởi ra cho ta!" Liên Đào không đủ kiên nhẫn trực tiếp bước đến giành lấy đai lưng của Khúc Thi, giành co liên hồi khiến đám cung nhân phía sau cười khúc khích mãi.

Công chúa và phò mã thật đáng yêu nha ~ Giữa chỗ đông người còn có thể "tình tứ" như vậy ~~

"Liên Đào! Đây là ngọc đình mà!"

"..."

Khúc Thị rốt cuộc hét lên, lùi lại mấy bước, thở hồng hộc. Lúc nãy, cử động hơi nhiều nên bả vai rất đau nhức. Liên Đào thấy thế liền đỡ nàng ngồi lên chiếc giường dài giữa đình, nâng chén thuốc lên cao. Nước thuốc theo độ nghiêng, từng chút một chảy xuống, vị đắng nống khiến Khúc Thi hơi khó chịu nhưng không dám biểu hiện sợ công chúa lo lắng.

"Thế nào? Ngươi ổn chứ?" Liên Đào vội ngồi bên cạnh, gương mặt tràn đầy áy náy, khóe mắt đọng lệ chực chờ rơi xuống, nhưng Khúc Thi nhanh hơn một bước dùng đầu lưỡi tinh tế cảm nhận chất đắng của nó, rồi hôn nhẹ lên môi Liên Đào.

Đã lâu lắm rồi, nàng ao ước có thể làm chuyện này, bây giờ hai người danh chính ngôn thuận, không sợ người khác dị nghị nữa.

"Mộc Phong... không được..." Liên Đào né tránh bàn tay đang trượt xuống thắt lưng, đỏ mặt ấp úng nói, "Chúng ta... đang ở ngoài đình..."

"À..." Khúc Thi chợt nhớ đến xung quanh còn có rất nhiều người chờ xem tuồng hay. Nàng xấu hổ lùi người lại, hơi nghiêng đầu nói khẽ vào tai của Liên Đào: "Chúng ta về phòng làm chuyện chưa kịp làm đi."

Chuyện chưa làm?

Hai má hồng bỗng chốc đỏ như chu sao, Liên Đào ngượng ngùng muốn dời đi: "Ta nghĩ... ta nên gọi thái y tới... Ngươi về phòng trước đi..."

Khúc Thi nghe vậy liền bật cười định mở lời giải thích là mình chỉ đùa giỡn, nhưng lão công công đứng bưng thuốc lại không hiểu, tưởng công chúa xấu hổ từ chối phò mã nên ho mấy tiếng khuyên bảo: "Công chúa, người và phò mã chỉ mới làm lễ còn chưa động phòng. Thần thiết nghĩ hai vị cũng nên thực hiện nghi thức cuối rồi."

"..."

"..."

Thấy hai người ngờ nghệch nhìn mình, lão công công thở dài, thầm mắng hai kẻ chậm hiểu kia. Ông vẫn giữ nét ôn hòa thay vì nóng giận mà to tiếng: "Công chúa, thần sẽ sai người chuẩn bị phòng để hai vị thoải mái hơn a~ "

"..."

"Khụ khụ..." Khúc Thi ho hai tiếng, trầm giọng ra lệnh: "Công công, ngươi và những người khác có thể kêu dùm ta thái y không?"

"Đương nhiên được. Thần sẽ đi ngay." Công công biết mình hơi thất thố liền quay người, cùng với mấy cung nhân nhanh chóng rời đi, bỏ lại hai người mặt đỏ như quả gấc không biết cười hay khóc nữa.

Trong không gian chỉ dành cho hai người, Khúc Thi động ngón tay từ từ tiến đến bắt lấy Liên Đào, giọng nói có chút gượng gạo và ngài ngại: "Đừng để ý những gì ông ta nói, chúng ta còn nhiều thời gian mà..."

"Mộc Phong, công công nói thực không sai. Ta sợ nếu chúng ta không trân trọng những giây phút này... lỡ như ngươi ra trận... ta rất sợ..." Liên Đào tựa lên bờ vai lành lặn khóc thút thít còn Khúc Thi chỉ yên lặng mà vuốt tóc nàng.

Chuyện Liên Đào lo quả là không sai. Đại ca Mộc Uy đã gửi thư cầu cứu, mong nàng có thể mang quân sang tiếp viện lật đồ phản tặc. Lời lẽ trong đó hết sức nguy cấp, nàng đọc xong liền muốn khởi binh nhưng nghĩ đến mình nhiều lần bị đại ca dồn vào chỗ chết thì lại muốn dừng bước. Khó khăn lắm, nàng với Liên Đào mới có thể ở cùng một chỗ, lỡ như lá thư chỉ là cái bẫy thì nàng há chẳng phải mất mạng hay sao?

Nàng từng hứa với Liên Đào rất nhiều, cũng từng dặn chính mình không được để nàng ấy lo lắng nhưng nàng có thể thực hiện bao nhiêu chuyện. Cuối cùng, nàng hại Liên Đào thức cả ngày lẫn đêm để chăm sóc mình, thân người gầy đi không ít.

Nếu là trước kia thì nàng không ngần ngại xông pha chiến trường, nhưng bây giờ nàng đã có người hết mực yêu thương, tuyệt nhiên không thể để người đó tổn hại gì hết. Hai người giống như sợi dây nối căng dài, chỉ cần chặt đứt một đầu thì dây sẽ rơi xuống đứt đoạn.

"Liên Đào, nàng yên tâm đi. Ta không bao giờ rời xa nàng nữa."

Khúc Thi hôn nhẹ cánh môi mỏng hơi nhạt màu, vươn cánh tay không bị thương siết chặt eo của Liên Đào. Nàng muốn cả hai có thể hòa làm một mãi mãi cũng không tách rời.

"Ân~" Liên Đào khẽ gật đầu, bắt nhịp theo cái lưỡi nhỏ như chú rắn đang trườn khắp khoang miệng.

Những giây phút lãng mạng của hai người quả thật quá hiếm hoi, nhất là khi bị kẻ không hiểu phong tình phá đám.

"Công chúa, thái y đã mời tới rồi!" Công công lấy tay áo lau mồ hôi, vừa đi vừa hô to, đánh thức hai kẻ đang chìm trong xuân mộng.

Khúc Thi tiếc nuối buông Liên Đào ra, gương mặt vừa uống mật hoa nên hơi hơi đỏ hồng như người uống rượu. Nàng gật đầu nói: "Ân, ngươi nói hắn khám xong rồi pha dược sớm một chút, ta muốn hồi cung nghỉ ngơi."

"Dạ. Thần sẽ nói với thái y ngay."

"Ừm..." Khúc Thi vung tay bảo hắn đi nhanh, ánh mắt khổ cực nhìn Liên Đào.

Trong cung quả là không có tự do mà...

oOo

Nằm ngủ hồi lâu, Hoa Vấn cũng tỉnh dậy, cảm giác gối đầu của mình rất mềm mại, không giống ngày thường. Nàng nheo mắt nhìn kỹ mới phát hiện một gương mặt khả ái, đang lim dim giữa giấc mộng dài. Tâm niệm nhớ đến người mình yêu, khóe mắt Liên Nguyệt nước mắt lại rơi xuống, ánh nến từ đèn dầu khiến lệ quang óng ánh lạ thường.

Giọt lệ chậm rãi đáp trên mặt Hoa Vấn, dọc theo làn da trắng mịn hòa vào nước mắt của nàng, rồi từ từ thấm xuống đất. Cả hai đều tương tư về người yêu nhưng người cả hai yêu lại yêu một người khác, vốn là đồng sàng dị mộng.

"Mộc Phong..." Liên Nguyệt khe khẽ kêu tên Khúc Thi, âm thanh nức nở não nề.

Hoa Vấn cười nhạt nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run bần bật, trầm tư nói: "Ta ở đây" Nàng giống như đang tự giễu cợt chính mình "... nếu ngươi có thể đem ta trở thành Mộc Phong thì ta cũng nguyện ý."

"Mộc Phong... ta yêu chàng..."

"Ta cũng yêu nàng..." Hoa Vấn hôn lên mu bàn tay, thanh âm cực kỳ ôn nhu trấn an công chúa. Tuy nàng biết nàng so với người kia một phần cũng không bằng nhưng có thể thay thế người đó, cho dù là mộng cảnh, cũng mãn nguyện lắm rồi.

Tựa đầu lên gối Liên Nguyệt, nàng nhắm mắt cố gắng nhập vào giấc mơ của Liên Nguyệt, nơi đó, nàng sẽ là Mộc Phong, sẽ mang cho công chúa hạnh phúc mà đời thực tàn nhẫn đã đoạt lấy.

oOo

Đứng trước long nhan, Khúc Thi ôm quyền kính cẩn nói: "Hoàng thượng, lần này, thần không muốn đi."

"Tại sao?" Hoàng thượng không hề tức giận, ngữ điệu trầm ổn, có lẽ hắn sớm biết được câu trả lời này.

Khúc Thi quỳ dưới đất, kiên định trả lời: "Bởi vì thần không muốn công chúa phải đau khổ."

"Ha ha!!!" Hoàng đế đột nhiên cười lớn, đem tấu chương trong tay ném mạnh xuống bên dưới. Hắn khinh cái lý do đó!

Vì cái gì ngươi xuất hiện, hại cho hai nữ nhi của ta điêu đứng, thừa sống thiếu chết vì ngươi?! Tại sao nhiều lần cầm quân đánh trận, ngươi không quay đầu xem thử Liên Đào và Liên Nguyệt rơi lệ bao nhiêu đêm?! Ngươi trước giờ đều chỉ nhất nhất làm theo ý mình, chưa từng để ý đến công chúa, vì sao hôm nay lại mang nó ra làm cái cớ chứ?!

"Ngươi chẳng qua chỉ là tên sợ chết thôi!"

"Đúng, hạ thần rất sợ chết." Khúc Thi ngẩng đầu, đôi mắt chẳng hề khiếp sợ, cũng như năm xưa rong ruổi ngoài chiến trường, tự tay mình hạ sát đi huynh đệ và sư phụ. Nàng một lòng cầu được chết, ngay đến quan tài cũng đã chuẩn bị sẵn một cái. Nhưng hiện tại, nàng có hạnh phúc, có người mình yêu, nên không thể chết được.

"Lúc trước, thần đánh giặc là vì bản thân muốn trốn tránh đau khổ. Hiện giờ, thần rất vui vẻ khoái hoạt nên cảm thấy rất sợ chết. Xin hoàng thượng suy xét lại!"

"Nếu ta muốn ngươi đi thì ngươi sẽ làm gì?"

"Thần không thể cãi lệnh." Khúc Thi cao giọng đáp, đứng lên tiến đến gần hoàng đế, âm thanh đủ để hai người nghe. "Chỉ xin người một điều, nếu thần chết thì người thay thần bảo hộ công chúa, để nàng khoái hoạt đến hết đời."

"..."

"Hoàng thượng, xin ban chiếu."

"Được, trẫm chuẩn cho ngươi." Hoàng đế lập tức viết chiếu ban lệnh xuất quân.

Lần cứu viện này, nếu đại thắng thì Văn Linh Quốc sẽ cống nạp hai thành trì, cộng thêm không đá động binh đao sáu mươi năm. Chuyện này nhất định phải chu toàn, còn nữ nhân kia không thể chết được. Tuy rằng, hắn hận nàng đến tận xương tủy nhưng vì nữ nhi mà phải nhẫn nhịn.

Ngươi nghĩ rằng ta có thể thay ngươi làm Liên Đào khoái hoạt sao?

Năm xưa, ta ép ngươi đánh trận, ngươi đánh bao nhiêu lâu, Liên Đào lại đứng trên cổng thành trông ngóng bấy lâu. Đợi khi ngươi trở về, nó mới có thể cười vui vẻ. Bây giờ, ngươi mất tích, nó sẽ đi tìm, tìm ngươi hỏi tại sao rời bỏ nó. Như thế, nó làm sao khoái hoạt được...

Mộc Phong, ngươi không được chết, phải cố gắng mà quay về.

oOo

"Ngươi sắp phải đi sao?"

Liên Nguyệt nhìn Hoa Vấn thả bồ câu bay đi, dáng người thê lương đau thương muôn phần, tựa như hoa tươi sắp hóe khô. Lòng nàng cũng dâng lên nỗi lưu luyến không rõ ràng, vừa muốn giữ chặt vừa muốn buông tay. Nếu buông tay thì có hàng vạn lý do, nhưng nàng muốn người kia lưu lại thì phải lấy lý do gì đây.

"Phải." Hoa Vấn nghe vậy, khóe miệng liền kéo cong đầy ý vui vẻ. "Công chúa không sợ ta giết phò mã nữa rồi."

Nhưng hơn bất cứ ai, nàng hiểu rõ lòng có bao nhiêu khó chịu và thống khổ. Lại không thể trước mặt Liên Nguyệt nói hết, chỉ đành dùng nụ cười để xua đi bi ai của mình.

Cười cười, Liên Nguyệt nắm lấy tay của Hoa Vấn khẽ nói: "Từ nay, ta có thể yên tâm hơn. Bất quá, có thứ này ta muốn đưa cho ngươi."

"Là cái gì?" Hoa Vấn nửa cười cợt nửa đau lòng. Liên Nguyệt quả thật chưa từng để nàng trong tâm dù chỉ một chút.

Mặc cho Liên Nguyệt kéo mình đi, Hoa Vấn bước chân ngày càng nặng nề, dường như câu nói đã giết chết nàng. Nói thật nhẹ nhàng, công chúa nàng có thể yên tâm rồi. Nói tận đáy lòng, Liên Nguyệt, nàng quá tàn nhẫn... Nhưng nàng đừng lo, cho dù ca ca có muốn hại Mộc Phong thì ta cũng không cho hắn chết... Bởi vì như thế nàng sẽ rất đau lòng, đúng không?

"Cái này... ta tặng cho ngươi..."

"Mặt phật bằng ngọc..." Hoa Vấn định thần lại, mới thấy công chúa lấy trong ngăn tủ thường khóa trái một ngọc bội xuyên bằng sợi dây đỏ. Nàng yên lặng để Liên Nguyệt đeo nó lên cổ, chăm chú ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, vị đắng chát khó tan trong tâm.

Liên Nguyệt thắt rất nhiều nút, sợ rằng người kia bất cẩn sẽ để rơi mất. Nàng thắt đến nút thứ ba, hai tay liền run rẩy, cũng không hiểu tại sao lại như thế.

Hai người nhìn nhau rất lâu, không hề nói thật cảm giác của mình, chỉ che dấu nó để rồi sau này hối hận đã muộn. Thời gian không bao giờ quay lại để người ta kịp nói lời yêu thương.

"Ngươi nhớ phải bình an." Liên Nguyệt nói xong liền xoay người bỏ đi. Hai tay nắm góc áo, cố ngăn trái tim run sợ, cũng như nước mắt dâng trào.

Hoa Vấn nắm chắt miếng ngọc bội, lòng có chút ấm áp, tiếc rằng hai chữ "bình an" đành nhường lại cho Mộc Phong... Bởi vì nước cờ này chỉ có thể một thắng, một bại, không thể hòa.

"Xin lỗi... đây có thể là lời cuối cùng ta nói với nàng... Liên Nguyệt, ta yêu nàng..."

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, phảng phất hình bóng ai đó đang đơn độc bước đi, một chút cũng không thể giữ lại. Bởi vì cả hai đều không có lý do để giữ đối phương.

oOo

Giữa sa trường đầy mưa bụi mù mịt, tiếng trống vang xa, ngựa hí vang trời, kiếm sắt tựa những viên pha lê lấp lánh dưới trời. Anh hùng không sợ khó, đã rút kiếm phải nhuốm máu địch, tiếng "tra" vọng khắp giang sơn.

Chủ tướng mặc Bạch giáp đẹp tựa thiên thần, áo choàng nàng mang giống đôi cánh phủ rộng che chở cho mọi người. Tuy nhiên, nàng là phàm nhân không thể khống chế toàn thế cục. Chiến tranh không thể không có màu đỏ của máu.

"Sát!!!!!!" Khúc Thi đưa kiếm thẳng về phía tướng giặc.

Nàng xoay kiếm một vòng chặn thế đánh của y, theo lưỡi kiếm mà xẹt ngang cổ, chỉ để lại một rãnh máu nhỏ theo chuôi kiếm mà nhỏ xuống nền đất vàng.

"Tam đệ, đừng đuổi theo, cẩn thận trúng kế!" Mộc Khắc từ doanh trại phi ngựa ngăn Khúc Thi lại. Chàng quan sát trong cánh rừng phía trước cây cối um tùm, hơn nữa, giặc mang theo lại không nhiều, đây chính là muốn dụ địch vào bẫy. Quân của phụ thân rất đông, lý nào chỉ đưa vào trăm tên ra.

Khúc Thi vừa nghe liền giật cương, ngựa hai chân đứng lên rồi dậm mạnh xuống, nền tựa hồ như mặt trống rung động một hồi.

"Nhị ca, nếu không đánh qua rừng sẽ không thể tiến qua địa giới của Văn Linh Quốc, không thể cứu viện cho đại ca!"

"Không được! Đệ nghe lời huynh, không thể nóng vội. Chúng ta không thể tùy tiện được."

"Nếu băng qua rừng không được chỉ còn một cách..." Khúc Thi lập tức ra lệnh thâu binh, quay trở về doanh trại. Nàng năm xưa dùng rừng quỷ để đánh lạc hướng địch thì bây giờ chúng cũng có thể làm thế. Nếu nhị ca không xuất hiện kịp thời thì nàng sớm đã mắc bẫy. Trong hành quân, không được nôn nóng, không được chậm chạp, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Nhị ca rộng lượng không tính chuyện xưa mà chịu giúp đại ca, hy vọng trận đánh này không kéo dài nữa...

oOo

Sử viết: "Văn Linh Quốc cầu viện, tứ phò mã lĩnh binh đánh trận, chưa đầy một tháng đã có thể kéo binh vào thành. Khi người về không chỉ mang tin thắng trận còn mang theo hung tin khiến tang thương bao trùm lên hoàng gia..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro