Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G

Chương 10: Mất Tích

---

Qua hai ngày, cuối cùng cũng đến hồi chia ly buồn rượi, Nhan thẩm đứng dưới gốc cây trong thị trấn, nắm tay nàng căn dặn những chuyện thường ngày, so với hai ngày trước đồ trên tay chỉ có túi xách nhưng vẻ mặt không giấu được luyến tiếc nhìn nàng. Mặc Lâm lanh lợi nhìn bốn phía, cuối cùng đã bắt được taxi.

Bách Yên quay lại, đại ngốc phía sau buồn bã cỡ nào rồi, chắc là không nỡ xa Nhan thẩm đâu.

"Nhan thẩm sắp đi rồi, đến ôm thím ấy một tí được không?" nàng luôn cảm thấy, về vấn đề bộc lộ cảm xúc thâm sâu của cô còn non nớt, cố ý nhắc nhở cô, nhằm tạo gần gũi giữa Khiết Khiết và những người thân thuộc.

Cô nghe hiểu liền nhẹ gật đầu, hào phóng đưa cho nàng chó nhỏ trong tay, chạy tới ôm chầm lấy Nhan thẩm, ra sức vùi đầu vào ngực bà, miệng kêu liền mấy tiếng: "Thẩm.. Thẩm"

Khụ, nàng không biết đại ngốc thích cái kiểu nịnh nọt này nha.

"A ngoan, tháng sau lại lên thăm chúng con mà" Nhan thẩm cười cười, vỗ nhẹ đầu cô mấy cái, taxi đợi đã lâu, không thể nấn ná lâu thêm, trước khi vào xe, Mặc Lâm cái nha đầu này kề miệng nói nhỏ vào tai nàng một câu:

"Tiểu thư đừng làm khó chị Khiết Khiết nữa, người ta ngốc mà, mau mau làm lành lại đi" không biết có phải sợ nàng ra tay ngắt nhéo hay không, vội vã chui vào taxi, thò đầu làm mặt quỷ nhìn nàng, Chu Bách Yên hậm hực nghiến răng.

Nàng ta mà biết cái gì chứ?

Trên đoạn đường đầy dốc, hình ảnh hệt như lần đầu bọn nàng đến đây vậy, gió man mát thoảng qua, ánh nắng cũng không quá gay gắt, trùng trùng điệp điệp một màu xanh tràn đầy sức sống của cỏ cây.

Đại ngốc ôm chó nhỏ trong lòng, rất thành thật đi theo sau lưng nàng không rời nửa bước, cái đầu nhỏ có hai cái tai như cánh quạt quay ngoắc trái phải, hễ nghe thấy động tĩnh là vểnh mồm lên sủa liền mấy tiếng, hành động siêng năng này vô ý lại làm phiền "sếp nữ cấp cao" đang ngẩng mặt nhắm mắt cảm thụ sức sống thiên nhiên.

"Đừng ồn, sủa nữa ta cắt cái mồm của mi" nàng trừng mắt, hừ hải tặc cũng như tên, đúng là gây rối trật tự nơi công cộng mà.

Phía bên đây cô chậm chạp vỗ đầu chó nhỏ tinh nghịch, miệng hé mở thành tiếng:

"Không... Ngoan!"

Cái này là cô theo ý nàng, đúng là muốn nịnh nọt đây.

Bách Yên nhìn cảnh tượng này lòng thầm cười mấy tiếng, theo như sự biểu hiện mấy ngày qua của cô, ừm nàng tạm thời không nghĩ tới chuyện cũ, bớt quá từ từ nói chuyện với cô nhiều thêm một chút, hình phạt lơ là mấy ngày qua âu cũng là xứng đáng, chỉ mong sau này cô nhớ mà chừa, Hương Hương kia chẳng tốt lành gì, ít nhất nhìn vào đôi mắt thèm thuồng của cô ta nhìn đại ngốc, dù mù cũng nhận ra người ta là có ý đồ với Khiết Khiết nhà nàng.

Gió hạ thổi qua mái tóc rối của cô, mi mắt chớp nháy trong giây lát, Lâm Lâm sáng nay kéo cô ra ngoài sân, nói cô phải chủ động làm lành, lúc đó với đầu óc hay mơ màng mê mê tỉnh tỉnh, loáng thoáng nghe được vài câu, Lâm Lâm nói cô phải xin lỗi thì Yên Yên mới vui vẻ như trước, cái đó cô tiếp thu rất nhanh, mấy ngày rồi không được Yên Yên ôm còn có hôn hôn nữa. Nhân lúc nàng ngồi kế bên, Khiết Khiết đưa tay chạm nhẹ tay nàng, đầu tiên Yên Yên sửng sốt nhìn cô, cô cúi mặt xấu hổ.

"Yên Yên! Xin... Lỗi, tha lỗi"

Mấy câu từ này vừa lọt vào tai đã hoá thành sấm chớp, đại ngốc đang xin lỗi nàng á? Hơ đã biết lỗi rồi sao.

Nàng vui vẻ không muốn lộ ra ngoài mặt, dẫu sao cũng đã làm mặt giận mấy ngày rồi, giận nốt ngày hôm nay rồi hẳn tính, không nói không rằng mở to mắt nhìn cô, phả ra một từ đầy tính chất khen ngợi, tán thưởng.

"Tốt!"

Theo dự tính, đoàn người sáng ngày mai lên đường rời khỏi, chiều tối a La bỗng dưng chạy tới rũ rê đến Y tự, mọi người đang tổ chức tiệc nướng, thím Nương bảo cậu thông báo cho nàng biết. Đại ngốc vẫn còn trong phòng tắm chưa ra, tắm cực lâu hơn mọi ngày, mặc kệ, nếu như cô không chịu đi vậy thì nàng đi một mình, vả lại trong bụng bây giờ trống rỗng, vốn chờ Khiết Khiết tắm xong sẽ tới nhà ăn. Ngay sau khi a La đi khỏi hành lang dài xa khuất, Chu Bách Yên mới đóng cửa lại, quay vào đụng trúng một vật thể mềm mềm, a tiêu cái mũi nàng rồi.

"...A" bên kia a lên một tiếng ngắn rồi tắt vụt đi theo ánh mắt muốn ăn thịt người của nàng, Khiết Khiết cũng đau, chân Yên Yên đạp lên chân cô rồi.

"Sao không lau khô tóc đi..." hiện trường vừa mới được nàng khai quật, cũng may trên người có áo choàng tắm, ây nha cái ngốc ngốc này bộ không sợ nàng ăn thịt sao, còn dám để tóc ngắn ướt sũng ra quyến rũ nàng à, tội lỗi quá đi.

Đại ngốc không phản ứng, cứ nhìn nàng chăm chăm, làm sao thế? A mặt nàng đỏ hết lên rồi này, bình thường cũng đâu có như vậy. Đối diện vẫn giữ bộ mặt ấy, mấy giây sau bắt đầu thay đổi biểu cảm, mặt hơi nhăn, miệng cũng vểnh lên.

"...Tắm.. Không có, trơn trơn"

Chu Bách Yên đứng một chỗ, không hiểu câu này lắm, nheo mắt hỏi: "Trơn trơn?" không lâu sau chưa kịp cô giải thích thì chính nàng cũng lu mờ đoán ra, cái trơn trơn mà đại ngốc nói liệu có phải là cục xà phòng?

"Trong phòng tắm không có sao?"

Mắt chớp nháy, gật đầu.

Không lý nào, dường như ngày hôm qua nàng đã thay rồi mà, Bách Yên để cô đứng đây, một mình đi vào phòng tắm kiểm tra sơ bộ, lúc đi ra nhíu mày nhìn cô.

"Xà phòng nằm chỗ cũ, nó nằm khuất sau chai sữa tắm đó, mau tắm nhanh, chúng ta đến Y tự" từ lúc vào cho tới bây giờ thì ra chưa tắm xong, đợi cô hoàn thành hoạt động nói không chừng cho tới khuya mới xong hành động tắm, nàng nghĩ sâu xa một chút bèn hối thúc thêm.

"Hay là vào mặc quần áo đi, hôm nay tắm sơ qua là được" bình thường người lúc nào cũng thơm phức, tối nay không tắm qua xà phòng một hôm chắc không sao, bụng nàng reo lên rồi, nó báo hiệu nàng sắp đói chết đây.

Kỳ thực, đại ngốc kể từ khi nàng giận dỗi cái đầu không cần suy nghĩ quá nhiều, hễ nàng yêu cầu chuyện gì cô liền không phân đúng sai mà gật đầu chấp nhận, tuy rằng bây giờ tóc ướt thế là không màng tới, xoa xoa mái tóc ngoan như chú chó nhỏ đi vào phòng tắm.

Buổi tiệc nướng tối nay kéo theo cả hai anh em chú tiểu cũng đến, a Lặc không mấy vui vẻ cho lắm, cậu không thích với chỗ đông người, a La cứ kéo tay năn nỉ mãi, lúc tới nơi qua loa ăn vài thức ăn chay nướng sau đó ngồi một góc quan sát sự náo nhiệt của mọi người.

Chu Bách Yên còn phải dỗ dành đại ngốc, đại loại là vấn đề về con Hải Tặc, Khiết Khiết muốn mang nó theo, nàng không cho, nhét nó trở vào thùng giấy. Là tiệc nướng đó nha, mang tên tiểu tạp chủng này theo bất tiện tới chừng nào, cho nên nàng cấm thúc, kéo cô đi ngay tới đây.

Thím Nương như đang chờ bọn nàng, lúc đến liền đi ra kéo nàng vào mái hiên, nói chuyện một lúc cùng các cô dì, đại ngốc không vui cho mấy, lẩn thẩn ngồi mãi sau lưng nàng, đầu hướng lên nhìn trời trăng, chốc lát ngoái lại bị đống lửa giữa sân làm cho chú ý, từ đó mắt không rời đi đâu.

Chú Đường Bác lấy từ đâu một cây xiên thịt dài ơi là dài, xiên một xâu đưa vào lớp than đỏ òm ngoài bìa đống lửa, thấy cô nhìn còn tưởng cô muốn ăn, lựa ra những miếng thịt đã chín bỏ vào đĩa nhỏ, đưa cho cô. Đương nhiên với tình hình đang chăm chú ngắm vật gì đó, cô sẽ không màng tới những gì xung quanh.

Chú Đường Bác mặt hơi méo xệch, nhìn Chu Bách Yên cầu cứu, nàng rất tốt bụng a, nhận ngay đĩa thịt còn nóng hổi, đại ngốc vẫn chưa có ý định dời mắt khỏi đống lửa, đành lấy tay khều cô. Đầu tiên có vẻ như mùi thịt hấp dẫn khứu giác, Khiết Khiết khịt mũi quay đầu tìm, cuối cùng tìm ra một đĩa thịt trên tay Yên Yên, Yên Yên ăn một miếng, mắt chớp chớp nhìn cô thăm dò, không có phản ứng, nàng ăn thêm miếng nữa, vẫn là chưa phản ứng gì, tâm địa chợt xấu xa lên, dùng nĩa ghim thịt đưa lên gần mũi, hít một hơi, bỏ vào miệng, vẻ mặt hưng phấn thấy rõ, kêu lên ba tiếng: "Thật là ngon".

Mắt nàng híp lại quan sát cô một lúc, dường như có tác dụng, đại ngốc mím môi, hai tay nắm vạt áo hơi cử động. Nàng lại ăn thêm một miếng, đối phương mày hơi chau, gương mặt nổi lên mảnh sốt ruột không yên.

Nhân sinh nàng không phải vừa mới sinh ra đã mang dã tâm làm chuyện ác ôn, có điều, Khiết Khiết ngây ngô trong sáng như thế lại còn đáng yêu hiền hoà, chọc một chút cũng đâu phải là hiếm thấy, kết quả ăn gần hết phân nửa đĩa thịt đại ngốc như đụng trúng đinh, nhỏm dậy đưa tay muốn đĩa thịt trên tay nàng, a là hết ngờ nghệch rồi sao? Đi giành thức ăn với nàng kìa, nàng biết cô thích ăn mấy món đồ nướng, cố ý ngồi kế bên chú canh đương quy mà nướng thịt, chỗ này thịt lợn, thịt bò, nghĩ lại cảm thấy chú ấy trông mà tội nghiệp, đang ôm đĩa thịt gà luộc nuốt không vô, bọ ngôi sao cô đơn lợi hại đến vậy, thím Nương lúc nãy vừa kể lại, chú canh đương quy thèm thịt nướng đến bao nhiêu nước dãi trong miệng đều tí tách chảy ra, liều mạng ăn thử một miếng, ăn đến miếng thứ hai đã vắt chân lên cổ chạy đi tìm chỗ nôn tháo, như thế cho biết, cuộc đời của chú ấy kể từ đây là một màu trắng vàng nhợt nhạt, vì sao a? Chính là vì màu của thịt gà vốn là vậy, còn có màu xám của cá, màu đen của cua và những thứ khác hoàn toàn không phải là thịt lợn, bò. Nàng xót thương thay cho quãng đời còn lại của chú nhưng chẳng biết làm gì ngoài ngồi trước mặt chú ấy mà ăn thịt. Mùi vị rất ngon, nàng ngoắc tay kêu Khiết Khiết, cô đã giải quyết xong chỗ thịt ấy, khoé môi dính chút dầu mỡ bóng lưỡng.

Ăn thịt nướng tất nhiên phải uống gì đó có tí men cồn, không biết bia từ đâu mang ra cả mấy thùng mới toanh, nàng không uống, a La cũng như vậy, thím Nương đưa cho bọn nàng Cocacola, ngay cả thím ấy cũng không uống bia. Ăn một bụng no nê, hỏi qua hỏi lại mới biết tối nay là do mọi người hùng hạp lại tổ chức bữa tiệc nhỏ này, nàng tuy ăn không nhiều nhưng cũng tham gia ăn uống, trên người mang theo một ít tiền, liền đem đưa cho thủ quỹ là thím ấy.

Ban đầu thím Nương cứ kì kèo không chịu nhận, nàng cố chấp nhét hẳn tiền vào túi áo của thím, khi đó vài cô dì trong nhóm còn bảo nàng quá khách sáo đi, chỉ có vài miếng thịt họ không mời nàng ăn nổi sao. Chu Bách Yên nàng trước nay thẳng thắng, cười hì hì chạy tới chỗ a La, cậu bé đang xếp hạc nhỏ, đại ngốc ngồi xổm nhìn mãi không đi, lâu lâu e sợ chìa tay ra chọt chọt mấy con hạc bằng giấy xanh đỏ đủ màu, miệng hơi cong, tỏ ra rất thích thú.

A Lặc ngồi trên tảng đá nhẵn bóng dưới mái hiên cũng bị thu hút, đi tới cầm tờ giấy màu xanh, chỉ vài động tác nhanh chóng trong tay đã xuất hiện hạc giấy hoàn thiện, nhìn kỹ hạc giấy của a Lặc xếp bụng phình tròn thích mắt, giống như vừa mới được ăn no, còn hạc giấy của chú nhóc a La, bụng xộp xẹp như bị bỏ đói mấy năm, nàng thắc mắc hỏi tại sao như thế? A La linh động cười gãi đầu, tự thú nhận rằng mình quên thổi vào cái lỗ gấp bên dưới bụng.

Nàng cũng thấy thinh thích, bèn nhờ a Lặc hướng dẫn, sau một hồi ra sức học tập, kết quả bây giờ trên tay nàng đã có bé hạc màu hồng nhỏ xinh, cái bụng thì căn no, ngộ nghĩnh còn đáng yêu. Trong khi nàng đang hết sức hứng trí, lại có đôi mắt nhão nhẹt chứa sự khó hiểu nhìn hạc giấy trong tay nàng, bất giác chộp lấy, bóp.

"A..." bình tĩnh, nàng tiếc nuối mà nóng giận liếc cô, thích bóp đến vậy à? Về phòng nàng thề nàng sẽ bóp chết tên ngốc này, người ta là phí bao công sức mới làm bụng hạc giấy tròn trịa như vậy, vào tay cô chưa đầy hai giây đã biến thành "xác" hạc ốm o. A La nhìn tình hình bốc ra lửa lòng thầm kêu than không tốt, chị Khiết Khiết sao mà dại dột đến thế, chọc giận chị Yên Yên rồi.

Như biết nàng giận, Khiết Khiết bày ra vẻ mặt hối lỗi thấy rõ, mắt cụp xuống như cún con ăn năn, cầm con hạc mà a Lặc xếp giúi vào tay nàng, muốn nàng nhận.

"Chi bằng, chị Khiết Khiếp xếp một con khác bù lại cho chị Yên Yên, biết xếp không vậy?" Người không nóng không lạnh như a Lặc lần này lên tiếng phá đi không gian "mắt nhìn mắt" của hai người, tay cầm sẵn tờ giấy nhỏ từ đời nào rồi, chỉ chờ có cơ hội thì lại trổ tài lần nữa.

Mắt cô thoáng hiện lên tia nhảy nhót, nghĩ xong liền nhẹ gật đầu, kế đó a La bày ra rất nhiều màu giấy xếp muốn hoa luôn cả mắt, đại ngốc cô bình thường đã ưa chuộng màu xanh dương, không cần lần lựa, vươn tay chộp lấy ngay một tấm giấy màu yêu thích. A Lặc giống như thầy giáo nhỏ, cô là học sinh hơi già đầu, Chu Bách Yên chống cằm nhìn lén, quên luôn bực tức từ đời nào, xem dáng vẻ đại ngốc nghiêm túc chưa kìa, một bên mặt lúc nhìn nghiêng trông cuốn hút thần kỳ, môi hồng mở hờ hít thở, tim nàng suýt chút đã đứng yên.

Được lắm, xem như nàng không thể giận cô lâu cho được, thừa nhận tên ngốc này thật có mị lực quá đi.

Hầu như gần hai tiếng đồng hồ miệt mài hướng dẫn, a Lặc kiệt sức ngồi một bên xoa trán, Khiết Khiết nhìn thành quả trong tay một bận, xách đầu nó lên hơi méo mó mở miệng:

"Nhăn..." đúng vậy, con hạc của Khiết Khiết bởi vì xếp đi xếp lại mới thành ra như thế, nhìn sơ liền đoán cái này là con hạc lão bà, da nhăn nheo chẳng chút phẳng mịn, tuy nhiên cái bụng cũng không xẹp lép, căng tròn nhưng không mịn màng cho lắm. Thấy biểu cảm này của cô, nàng và a Lặc đều đoán được cô đang chán nản với thành phẩm nhăn nheo của mình, nàng nháy mắt ra hiệu, a Lặc giống như ngầm hiểu chuyện, mặt cố tỏ ra thán phục.

"Woa, thật sự rất đẹp"

"Ừ, đúng là tuyệt đại mỹ nhân hạc nha" nàng không kiệm lời khen ngợi, nếu như không nịnh nọt đại ngốc, e rằng bọn nàng sẽ được cùng cô thức cả đêm nay, tính tình đại ngốc kiên quyết, nàng hiểu mà.

A La còn nhỏ, làm sao hiểu ý tứ của nàng, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Đẹp thật sao?" Mắt hai người này có vấn đề rồi, rõ ràng giống như hạc lão bà, điều quá mức nhân hoá ở đây tại sao lại khen là tuyệt đại mỹ nhân hạc chứ?

A Lặc và Chu Bách Yên cúi đầu nhìn cậu nhóc, hai đôi mắt hằn lên sự ép buộc, nhẹ giọng: "Rất đẹp"

Khó hiểu một lát, đầu óc của a La vốn linh động thông minh, như chợt hiểu ra điều gì, cười phá lên.

Tiệc tàn, bởi vì Khiết Khiết đã bắt đầu buồn ngủ, một tay cầm "mỹ nhân hạc" tay kia liên tục che miệng ngáp mấy lần, nàng giúp các cô dì rửa bát đĩa được phân nữa, thấy vậy không nấn ná lại lâu thêm, xin chào tất cả mọi người về trước, còn hứa hẹn sáng mai sẽ đến đưa tiễn bọn họ. Hai chú tiểu cũng buồn ngủ tới nơi, về cùng nàng trên con đường khuya vắng lặng.

Về đến hậu viện, bọn nàng rẽ ra hai hướng, nàng nắm tay kéo Khiết Khiết vào khu phòng tập thể, vào phòng liền tìm tới giường mà nằm xuống, nàng cũng buồn ngủ nha, rất muốn ngủ ngay lập tức nhưng vẫn còn vài việc chưa xử lý xong, bỗng bật người ngồi dậy nhìn về hướng Khiết Khiết, cô vô tư vuốt ve chó nhỏ, không quên khoe "mỹ nhân hạc" trong tay.

Có chút buồn cười, đúng là ngốc.

"Trước khi ngủ phải làm gì?" nàng cũng không gọi tên cô.

Khiết Khiết sững người, không sờ chó nhỏ nữa, đứng dậy, đưa ngón tay thon dài sạch sẽ chỉ vào phòng tắm, thành thạo nói:

"Chải răng"

Mỗi lúc trước khi đi ngủ phải chải răng, đó là câu nói duy nhất của nàng mà cô nhớ kỹ nhất, nếu không chải răng, sâu răng sẽ đào rất nhiều hố trong răng của cô.

"Còn phải làm gì?" nàng nheo mắt hỏi.

Bên kia đảo mắt lên trần nhà, mấy giây sau sực nhớ thêm đáp án.

"Rửa tay"

Chu Bách Yên lúc này mới gật đầu, tự mình đi trước vào phòng tắm, không cần ngoái đầu cũng biết phía sau lưng là ai đang tò tò theo sau.

Trăng đã sắp đến giữa trời, thế mà Khiết Khiết vẫn còn chưa ngủ, lăn qua lăn lại hại nàng cũng ngủ không yên, kỳ lạ nha, mọi hôm ngủ rất ngon cơ mà. Chẳng lẽ nóng trong người? Nhắc đến nàng sực nhớ mấy thang sâm mát ở Y tự mang về, uống một lần về sau không uống nữa, đại ngốc lẽ nào mấy ngày nay ăn toàn đồ nướng mới thành ra như thế, nàng có chút lo âu.

Đèn ngủ màu vàng nhạt mờ mờ toả khắp phòng, nàng nằm nghiêng một bên, không dám mở mắt, đợi bên kia yên tĩnh mới chậm chạp hé mắt ra, Khiết Khiết đang nằm sấp, tấm lưng dài mảnh không ngừng nhấp nhô theo nhịp thở, chưa đầy năm giây lại trở mình, lần này là nằm ngửa, bộ dạng giống như con cá mắc cạn đang thoi thóp sắp chết tới nơi, khoan đã, đại ngốc tuyệt đối không phải là cá, vậy thì hà cớ gì đêm nay bức rức đến như vậy?

Nàng không nhịn được trở mình, cố làm giọng ngái ngủ xen lẫn chút khó chịu.

"Sao không ngủ đi?"

Lập tức bên kia liền im lìm, hình như ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy. Khiết Khiết biết nàng khó chịu với mình rồi, cố gắng ngoan ngoãn, tay lén lút xoa xoa bụng. Tất nhiên hành động trong đêm tối này làm sao sơ xẩy không lọt vào mắt nàng cơ chứ, là đau bụng à? Bữa tối thấy cô ăn khá nhiều thịt nướng ướp gừng, gừng làm ấm bụng, đâu lẽ nào lại gây đau bụng, Chu Bách Yên không ngoại trừ khả năng cần tiếp thu thức ăn của cô, chắc chắn là đang đói.

"...Yên Yên~!" một âm thanh tựa như cơn gió mật ngọt thoảng qua tai nàng, tay nắm áo nàng giật giật.

"Có gì không?" a nàng không phải bạo nhân, có hơi mềm lòng nghiêng người nhìn cô.

"..Ăn.. Muốn..!" khụ khụ, từ ngữ thẩm thấu vào tai lập tức không tránh hơi hồng hồng má, lại nói giọng cô giống như cầu khẩn, ai lại đang nửa khuya đòi ăn, nàng là một cô gái đã qua rồi cái tuổi thiếu nữ ngây thơ, nhưng suy xét kỹ đó không gì là sai cả, cô đói thì cô đòi ăn thôi, cũng có vài người thường thích ăn khuya mà. Nhưng giờ ít nhiều cũng đã qua nửa đêm, dì Phiến nhắm chừng đã say xưa mộng đẹp, còn nhớ mấy đồ ăn vặt của Nhan thẩm mang tới, bánh mì bơ và vài thứ linh tinh khác, ăn nhiều vào sẽ no.

"Ăn bánh mì được không? Bây giờ xuống nhà ăn sẽ rất phiền dì Phiến" hơn thế đường khuya vắng vẻ, tuy là có hoà thượng trực cổng chuông đêm nhưng vẫn là thấy sợ.

Khiết Khiết vốn tính nết không khó khăn, gật đầu.

Nàng mau đi xuống giường, lục lọi trong thùng cát tông lớn chứa quà bánh, hai phút sau trên tay đại ngốc đã có bánh mì bơ nhân táo ngọt, ly nước lọc được người nào đó chu đáo rót sẵn cho cô, bởi vì không được ngủ thẳng giấc, nàng ngồi gặm bánh xốp mà mắt sắp mở không lên, sợ ngốc ngốc kia ăn một mình sẽ cảm thấy buồn tẻ, bánh xốp trái cây còn không khiến tăng cân.

Đợi cô tạm no bụng thì nàng tưởng chừng sắp ngủ gục, mà đại ngốc này còn chưa chịu mau mau lên giường, đứng ngẩn ra nhìn chòng chọc cái bát lớn đựng táo rừng, hết táo rồi, nửa đêm ăn táo sẽ đau bụng chết cho coi, nàng vội hối thúc cô.

"Đã quá đêm rồi còn đứng đó làm gì? Nhanh nhanh lên giường đi" thừa nhận khi nói câu nói này mắt nàng đã nhắm tịt không mở lên nổi, lát sau cảm giác nệm lún xuống một cái hố kế bên, nàng mới an lòng kéo chăng đắp lên người, không quên chia cho Khiết Khiết một nữa.

Rạng sáng, thời tiết cuối hạ đã dần dịu đi cái nóng đáng ghét, tiếng chim ríu rít bên ngoài cửa sổ, Chu Bách Yên uể oải tỉnh dậy, tây một cái, đông một cái, vươn dài hai cánh tay, sáng nay nàng muốn đi tiễn mọi người một đoạn, bây giờ vẫn còn sớm cần nên chuẩn bị một chút, theo thói quen sau khi mở mắt thì nhìn sang bên cạnh, một mảng trống không ập vào mắt nàng, nhìn qua hướng tolet cửa vẫn mở nhưng Khiết Khiết không có ở bên trong, vậy là đã đi đâu rồi, hay là ra ngoài tập thể dục? Đâu lý nào, bình thường đại ngốc đi theo nàng, nàng ưỡn ẹo, nàng xoay mông cũng không làm cô hứng thú bắt chước theo, hoặc có lẽ là đói cho nên chạy tới nhà ăn rồi cũng nên.

Đại ngốc được nàng hướng dẫn cách tự lập, đi đâu cũng không cần nhất thiết phải san sát bên nàng, từ phòng ngủ xuống nhà ăn không mấy xa xôi, đường đi cũng không khó khăn, thầm trách nàng quá dung túng nên lo lắng cho cô, trước tiên đánh răng rửa mặt là cần thiết.

"Hả? Khiết Khiết không tới đây ạ? Dì chắc không?" Chu Bách Yên gấp tới mức không ngồi mà đứng, sắc mặt hồng hào dần trắng bệch, đại ngốc là không tới, vậy là đi đâu?

Dì Phiến nghe nàng nói vậy, có chút lo lắng hỏi lại: "Làm sao thế? Sáng hôm nay dì đặc biệt dậy sớm hơn thường ngày, lau dọn rồi làm cơm có thấy Khiết Khiết đâu nào, mà mọi hôm vẫn đi theo ngay cạnh con cơ mà"

Nghe tiếng í oái của nàng, chị Ân Bình từ bếp bưng lên bát canh cũng thoáng khó hiểu, liền hỏi: "Khiết Khiết bị gì à?"

Thấy chị ấy, nàng tựa như người sắp chìm vớ được cái phao lớn, gấp gáp đứng dậy chạy tới ngay bên cạnh chị ta.

"Sáng nay chị có thấy qua đại ngốc không?" Ánh mắt rất mong chờ, ngoại trừ chỗ này cô đâu thể tự ý đi đâu được, đường tới Y tự phải đi qua rừng trúc, đại ngốc sẽ không đi khi không có nàng.

"Không có, từ sáng chị đã loay hoay dọn dẹp ngoài này, cho dù là Khiết Khiết thường ngày trầm mặc im lặng nhưng đâu đến nỗi nào không nhìn thấy"

Tay nàng nắm chặt, liệu có khi nào bị cô gái Hương Hương đó dụ dỗ đi đâu rồi không?

"A được rồi, để em đi tìm vài chỗ xem sao, có thể là đang ngồi ở ngoài sân chơi với a La" nàng thấy mình hơi quá nôn nóng, cả hai người này đều có cảm tình quý mến với Khiết Khiết, chắc chắn họ đang lo.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, nàng chạy ngược về khu phòng tập thể, dọc theo hành lang dáo dác tìm cô, đã ghé ngang phòng bà bà, bà Lư lắc đầu nói không thấy, đến khi đứng trước phòng cô gái mà nàng vốn không vừa mắt, thâm tâm bỗng dưng như lửa đốt nóng rực, hít một hơi đưa tay gõ cửa, gõ ba tiếng, không ra, gõ thêm ba tiếng nữa, không động tĩnh, bức quá nàng dùng hết sức đưa chân đá vào cửa mấy cái liên hồi, chân sắp gãy mà chẳng thấy chi. Hừ ngủ đến chết luôn đi. Đang định xoay người rời đi, cách hai phòng đột nhiên có người mở cửa, là một người đàn ông, trên người mặc áo nâu của phật đạo, tóc hơi có chút khiêm tốn nhưng vóc người rõ là cao lớn phi phàm, lạ thật, nàng ở đây đâu phải một ngày một bữa làm thế nào không gặp qua người này chứ, trừ khi ông ta suốt ngày ở trong phòng hoặc là không cùng thời điểm nên không thấy qua.

"Cô tìm cô Hương Hương? Cô ấy đã đi từ sáng ngày hôm qua rồi"

"Vâng ạ, thật xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ của chú" nói xong nàng đi ngay, hai bên phòng cạnh phòng của cô ta chắc không có người dùng, mà người được xem như hàng xóm gần nhất chính là một phật tử đàn ông. Hai phòng kế bên nàng dường như cũng y vậy, liệu có hàng xóm nào đó mà nàng không biết không? Muốn vả vào mặt cho tĩnh lại, nàng là đang tìm đại ngốc mà, không ở cùng Hương Hương thế thì đi đâu?

Ngay thời khắc này đây, trí não của nàng làm việc hết công xuất, nắng ấm xuyên qua da thịt, thẩm thấu vào trái tim nàng lạnh ngắt, đại ngốc sẽ không tự ý xuống núi chứ? Nếu như thế có mà nguy to, bên dưới chân núi không biết có bao nhiêu người, dân thị trấn họ chẳng ai quen biết cô cả, nàng nhớ lại ngày đầu tiên gặp cô trên xe bus, trái tim bé bỏng liền giật thóp lên.

Thế còn chùa Thượng, hồ sen hồng và cả Y tự nàng đang bắt đầu tự vạch ra bài trắc nghiệm những nơi đại ngốc có thể đến. Chùa Thượng đi một đường hướng lên đỉnh núi, không làm khó đại ngốc nhưng đường tới hồ sen với tâm trí đơn thuần như cô thì tuyệt đối không thể nhớ nổi, chỉ có Y tự, Khiết Khiết đi qua rừng trúc biết bao nhiêu lần, vài phần trăm là có nhớ, Chu Bách Yên cắn môi, dù cho một phần trăm nàng cũng phải thử, chạy thục mạng hướng vào rừng trúc mà tìm tên ngốc nào đó.

Sương trên cành tan đi, khi tới nơi vừa vặn chú canh đương quy đang đứng ngoài sân vặn vẹo thắt lưng, mọi người mỗi người một việc, có người đang gọi di động, có người dường như mới tỉnh dậy, vai vắt khăn đi ra phía sau tìm tolet cũng có người làm hành động giống chú, duy nhất cử chỉ tập thể dục buổi sáng trông chẳng quái dị như chú ấy chút nào.

Nàng lau vội giọt mồ hôi trên trán, chạy tới lập tức kêu lên.

"Chú à, chú à! Có thấy qua Khiết Khiết tới đây không?"

"Làm sao? Chú là người dậy sớm nhất đây này, từ đầu buổi chưa từng thấy qua cô khờ Khiết Khiết, mà hai đứa sao không đi chung? Lỡ như Khiết Khiết bị lạc thì sao đây?" thấy nét mặt dần trở nên trắng bệch của nàng, chú canh đương quy cảm thấy chuyện không hay tới nơi, nghi ngờ hỏi lại: "Chẳng lẽ bị lạc thật?" sau đó tay che miệng đang há to khi nhìn thấy nàng rầu rĩ gật đầu.

Khiết Khiết bị lạc!

Những người Y tự nhất thời còn bần thần, người phản ứng đầu tiên là thím Nương, đang chải đầu quên luôn việc buộc lại tóc, tức thì chạy tới bấu níu hỏi nàng cho tỏ tường, ngay cả Y tự cũng không thấy, thế cô sẽ đi đâu chứ? Đầu nàng lúc này thật muốn nổ tung ra.

Kết quả nhóm người trung niên tốt bụng tản ra tìm Khiết Khiết, có người hồ đồ tới mức chúi đầu vào chum nước xem cô nấp hay không, nàng thông cảm cho người đàn ông đó, tuổi đã ngoài sáu mươi, hồ đồ là cũng phải. Tìm xung quanh vẫn không thấy tung tích của cô, mọi việc xuất hiện hy vọng khi có người nhặt được bao bì kẹo bột, nàng liền nhận ra đó là đồ ăn do Nhan thẩm mang tới, cái này ngoài đại ngốc xả rác ra thì còn là ai, manh mối mới nằm chổng queo ngay giữa đường đầy cỏ hướng vào rừng, đại ngốc đi vào rừng? Làm gì trong đó?

Khoan đã, loạn trí mất, đường đi vào rừng sâu làm sao Khiết Khiết nhớ?

"Xem ra Khiết Khiết thực sự đi vào rừng rồi, sọt trúc đã bị mất hết một cái" một chú trung niên quanh miệng đầy râu chen ra nói cho nàng biết.

"Vậy đi vào rừng tìm thôi, khù khờ như thế vào rừng nhắm chừng không tránh khỏi bị lạc phương hướng đâu"

Là ai nói? Nàng liếc quanh một bận, thì ra là một người đàn ông còn trẻ lạ mặt, không muốn nói với hắn, quay qua đứng trước tất cả mọi người hô to:

"Thật làm phiền các cô chú nơi đây, hôm nay là ngày mọi người rời khỏi, Bách Yên con dự định sẽ đến đưa tiễn mọi người một đoạn nhưng mà sáng nay tình huống xảy ra quá đột ngột, Khiết Khiết tự dưng không biết là đã đi đâu, bây giờ lại thấy bao bì kẹo, nó là vật chị ấy mang theo, xin mọi người... Có thể nào giúp con được hay không? Giúp con tìm ra Khiết Khiết, cầu xin mọi người" trong quãng đời làm người của nàng, lúc này là lúc nàng chân thành nhất đi cầu xin một việc, nàng biết, giữa nơi rừng núi này, đối với đại ngốc là những gì lạ lẫm, cô sẽ như thế nào nếu như không có nàng dẫn dắt, nàng lo lắng tột cùng muốn phát điên.

Thím Nương chẳng nói câu gì, đi đến dịu dàng vuốt lưng nàng an ủi, mấy người khác bâng khuâng nhìn nhau, lát sau mỗi người đều sửa soạn.

Vô tình thế à? Dẫu sao đại ngốc ngày ngày dễ mến đáng yêu, không phiền tới họ điều gì, thú thật nàng đang lâm vào tình thế muốn kêu gào cho hả dạ, một mình vào rừng, được, cầu mong thần rừng phù hộ thôi.

Mắt chứng kiến cảnh nàng buồn xo, một số người lòng day dứt phân vân khôn xiết, phút cuối bỏ luôn chuyến đi, ở lại giúp nàng. Một số người khác cũng bức rức nhưng không nói gì, họ thu xếp hành lý đi ngay trong buổi. Chu Bách Yên trong lòng tự biết những người đó làm như vậy là không sai, gia đình đang chờ họ trở về cho nên không có ý trách móc, số người giúp nàng cũng lên tới hai mươi, trong đó bao gồm luôn chú canh đương quy, chú Đường Bác và thím Nương, bọn họ thật tốt, nàng rất cảm kích.

Không nấn ná lại thêm, tất cả mon theo lối nhỏ vào rừng, trời chuyển màu vàng nhạt, khu rừng như ướm lên tầng ánh kim sáng loá. Dọc đường đi chẳng ai nói câu nào, liên tục gọi to tên của cô, nàng sốt ruột tìm luôn trong bụi rậm, mặc kệ những con kiến vàng cắn đến đỏ da.

Tìm tới trưa, thím Nương sợ nàng mãi lo tìm Khiết Khiết mà quên luôn sức khoẻ bản thân mình, lấy trong túi mấy thanh protein đưa cho nàng ăn đỡ, Chu Bách Yên chỉ còn biết trưng ra ánh mắt vô vàng ánh sao, sáng giờ cũng chưa ăn gì, quả thật tay nàng đã run run.

"Nhìn xem, lại một bao bì kẹo" đây là chú miệng đầy râu hô lên, nàng lập tức chạy tới, nhìn sơ lược lại là bao bì của kẹo bột, trước dáng vẻ như tìm ra một vật quý của chú râu, nàng đáp lại bằng nét mắt biết ơn thay lời nói, đại ngốc không những mang theo lương thực còn vừa đi vừa ăn nữa là, nghĩ lại phải trách lúc sáng nàng quá gấp, chỉ cần liếc mắt vào thùng đồ ăn kia, biết được cô lấy bao nhiêu, ít ra cũng không phải sợ đại ngốc lạc đường bị đói.

Như thế có thêm manh mối dẫn đường, mãi cho tới ngã ba thì không biết phải làm thế nào, số người hiện tại vừa đúng hai mươi, nàng và những người quen biết như thím Nương sẽ đi thẳng, số kia sẽ đi đường còn lại, tất cả ai đều có di động, nếu như ai đó không phải nàng tìm được cô, một cuộc gọi là đã giải quyết hết vấn đề, nhưng trong rừng núi như thế này, những lúc sóng điện thoại chập chờn lại là sự đáng lo của nàng, còn biết nói gì hơn ngoài câu lẩm bẩm.

Thần sóng à! Phù hộ đi.

Nàng luôn khấn vái như vậy suốt quãng đường. Đoạn đường Chu Bách Yên đi cũng chính là hướng tới nơi hái thuốc, bờ suối và những khóm cỏ lau vàng. Một ý nghĩ nữa thôi thúc nàng suy ngẫm, đại ngốc đi tới chỗ đó là với lý do gì sao? Hay đơn thuần muốn đến chỗ này, tâm trí nàng căng lên như bong bóng, nàng muốn tìm ra cô ngay bây giờ, đồ ngốc chết bầm mà, làm nàng lo muốn chết tới nơi.

Đi thật xa, mãi cho tới khi tiếng róc rách, tiếng chim rừng truyền đến tai nàng, ngoài sự mong ngóng được nhìn thấy cô ra nàng chẳng còn cầu xin gì nữa, thế nhưng cuộc sống này nàng không phải là nữ hoàng quyền quý, ập vào mắt là sự đìu hiu cô quạnh, bãi đá im lìm, những khóm cỏ lau lung lay lớt phớt lay động, bóng dáng của Khiết Khiết chẳng như mong ước hiện trong mắt nàng. Ở đây không có, vậy chỗ của nhóm người kia thì sao? Chú Đường Bác không kém phần gấp gáp chạy đi xem một vòng gần mấy khóm cỏ lau, mép chút vấp ngã, chú canh đương quy mệt mỏi ngồi trên phiến đá bằng phẳng, thở phì phò mắt cũng nhìn quanh một lược.

"Để thím gọi cho nhóm người Lôi Hiền" thím Nương cũng giống như nàng, buồn rầu lấy di động muốn gọi cho nhóm người kia hỏi tin tức, cầm di động trong tay, mắt hiện lên tia căm giận. Lôi Hiền? Đấy có phải là chú râu kia không, trông thím Nương biết chú ấy như một người bạn.

"Có phải mất sóng không ạ?" nàng biết, thần sóng không phù hộ nàng mà, quay mặt nhìn dạo quanh, chỗ cao nhất trên mỏm đá ngay bờ suối có thể là có chút sóng di động.

"Ừ, bây giờ làm thế nào đây. Bên nhóm kia không biết họ đã tìm ra Khiết Khiết chưa, nếu như tìm ra không có sóng thì liên lạc với chúng ta bằng cách nào, thím giống như tăng huyết áp rồi" thím Nương vỗ đầu mấy cái, giọng nói bực tức lấn át đi vẻ hiền hậu thường ngày, đây là lần đầu nàng nhìn thấy thím ấy nóng giận như vậy, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng thím Nương, cố làm ra nét mặt hy vọng.

"Tảng đá cao ngay bờ suối, thím thấy không? Đưa điện thoại cho con và con sẽ lên đó"

Thím Nương chần chờ nhìn nàng, nàng lại giống như con khỉ con tinh nghịch chợp lấy điện thoại nhanh nhạy chạy đi, tảng đá này gồ ghề không trơn, thoáng một cái đã leo lên chỗ cao nhất, mà chỗ cao nhất kia cách mặt đất cùng lắm là ba mét, té ngã cũng không gây chết người à.

Thú thật, nàng chưa từng lâm vào tình cảnh muốn cắn người như thế này, đem điện thoại cầm tay giơ cao hết cỡ, kết quả thì sao? Chỉ mỗi một cục sóng, đã thế lúc ẩn lúc hiện, cái đầu quay trái quay phải, a gần đó có một cây rừng ước chừng thân của nó đã cao hơn tảng đá này, leo cao một chút chắc chắn sóng sẽ đủ mạnh để nàng dùng một cuộc gọi.

Thím Nương tranh thủ ngồi trên hòn đá nhẵn nhụi nghĩ ngơi, thấy nàng từ tảng đá kia leo xuống rồi bỗng chốc như hoá thành khỉ leo lên cái cây gần đó, mắt từ gốc dời hướng lên ngọn, thím mất đi bình tĩnh mà hét lên:

"Không được, chỗ đó rất cao, mau xuống đi"

Ngay cả hai người kia đồng thời cũng như bà, sững sờ ngắm "khỉ". Là một con khỉ mặc áo màu hồng nha.

Bên này nàng tất nhiên nghe thấy, nghĩ tới khuôn mặt ngốc nghếch không biết từ đâu động lực dồi dào, trèo một mạch lên tới nửa thân cây, cái cây này còn chưa rõ cây gì, nhánh mọc chìa ra và nàng cứ như con khỉ xinh đẹp thuận thế mà leo lên, từng cơn gió mát ập vào người nàng, chỗ nàng đứng so với tảng đá kia cao hơn gần hai mét. Điện thoại của thím Nương quả thực bắt được sóng, bật màn hình lên và thầm cám ơn thần thánh, may mắn thím Nương không dùng khoá bảo mật, nàng trỏ tay vào danh bạ, rất nhiều số, tìm một dãy số có tên là lão Lôi, nàng không biết đấy là chú râu không nữa, đành nhấn phím liều mạng gọi.

Bên kia phát ra tín hiệu, lát sau một giọng nói ồ ề của đàn ông vang lên, nàng lập tức hỏi thăm tình hình bên đó, mới biết bên họ vẫn chưa tìm ra. Chú râu Lôi Hiền cho biết họ đã chạm đến bìa rừng, không thấy qua bao bì nào nữa, có thể đại ngốc không đi bên hướng họ.

Nàng túng quẩn tắt máy, mắt hơi cay lên.

Đồ ngốc thối tha a! Rốt cuộc là đã đi đâu? Đợi nàng khóc thì mới chịu xuất hiện hay sao, nếu thế nàng bằng lòng khóc một trận như cuồng phong vũ bão, chỉ cần cô ở trước mặt nàng, an ổn nhìn nàng.

Tinh thần đột ngột tụt dốc, xuống mặt đất thì đứng chôn chân, vài giọt nước mắt nàng cũng chưa kịp lau.

"Tình hình ra sao rồi? Bên đó đã có tin tức gì chưa?" chú Đường Bác và hai người kia sốt sắn đi tới.

Nàng lắc đầu, trả điện thoại cho thím Nương, mệt mỏi ủ rũ ngồi trên phiến đá, nước mắt bắt đầu lộp bộp rơi. Nghẹn ngào nói: "Bên họ không tìm thấy, suốt quãng đường cũng chẳng thấy qua bao bì nào nữa"

Thím Nương không kém nàng là bao, ở kế bên vỗ vai trấn an nàng, thật ra khu rừng sau núi này không có thú dữ, mỗi điều là nó trải dài sang ngọn núi nhỏ bên kia, ngọn núi ấy hoang vắng không bóng người, nếu như Khiết Khiết đi lạc sang ấy, một là chết đói, hai là bị côn trùng độc hại chết. Bà lại không thể nói cho nàng biết được, đành âm thầm lo lắng cho cô. Nhưng mà với mẫu người khờ khạo như Khiết Khiết chắc chắn quá trình bước đi sẽ không nhanh như người thường, với chặn đường dài từ sáng thì bây giờ có lẽ chỉ lẩn quẩn quanh khu rừng này thôi, tuyệt đối không đi xa.

"Yên Yên đừng bi thương nữa, xung quanh đây chúng ta chưa tìm hết mà, ai biết đâu được Khiết Khiết là muốn tới đây câu cá mang về thì sao, đừng tuyệt vọng sớm như vậy, chú hứa cho dù có lật tung khu rừng lên chú cũng sẽ giúp con tìm Khiết Khiết, bây giờ bốn người chúng ta chia ra hai hướng mà tìm đi, Đường Bác! Anh và tôi mau đi theo hướng này, còn hai người hãy tìm từ chỗ này sâu vào bên trong, chỗ mà có thật nhiều táo rừng ấy" chú canh đương quy đứng lên, tay chỉ vào phía rừng đầy cỏ lau, hướng còn lại là sâu vào những cây rừng mà bọn họ thường hay thu hái quả dại.

"Nhớ cẩn thận, đừng đi sâu quá" cuối cùng trước khi đi, chú ấy còn quay đầu căn dặn.

Quá chiều, nàng vẫn cứ như vậy mà thẫn thờ, chú canh đương quy thân người mệt nhoài nằm ngửa trên những tảng đá ven bờ suối, tung tích của Khiết Khiết cũng chưa tìm ra.

"Yên Yên! Nhìn xem đây là gì hả? Lúc trước chúng ta dường như không để ý" ở trong bụi rậm, thím Nương như tìm được thứ gì đó. Nàng giật mình rồi lê thê thân người, xen qua nhành táo nhỏ, cây táo này chưa ra quả cho nên gai nhọn cũng không quá cứng, nàng hơi sơ ý bị đâm trúng, rớm máu trên mu bàn tay, không để tâm nàng đẩy nó sang một bên, đi tới chỗ thím.

"Có dấu giày này, con xem đó phải là của Khiết Khiết không?" thím Nương chỉ vào một dấu in trên đất, xung quanh cỏ mọc dày, duy nhất chỗ này là có tí đất cát, nàng ghé đầu lại xem, tâm hồn như phọt lên tia hy vọng mãnh liệt phi thường. Không những là dấu giày, còn cả một quả nho!

What? nho? Tại sao có nho ở đây?

Nàng ngửa mặt lên trời, cười nhẹ một cái, cúi xuống nói với thím Nương rằng ngoài dấu giày hình lục giác của cô ra thì nàng có thể nhìn lầm mọi thứ. Nàng thề rằng lúc nàng ngồi bần thần một chỗ, bao nhiêu ý nghĩ suy tưởng hiện ra, sợ Khiết Khiết gặp sơ suất té ngã, sợ có thú dữ ăn mất đại ngốc của nàng, sợ cô không cẩn thận, sợ đủ điều xấu diễn ra với cô, nàng không ngừng lo sợ, rất muốn khóc thét gọi tên Khiết Khiết. Bên này thím Nương tâm tình hệt như nàng lúc nãy, hy vọng tràn trề lộ trên môi, tìm kiếm từ trưa đã không thấy vết tích gì, một dấu giày liền làm bà bình tĩnh.

Từ những cây táo rừng nếu muốn tiến thẳng vào bên trong phải đi qua những bụi cỏ lau xanh mướt, mà ở đây xuất hiện dấu chân của cô, khi để ý kỹ lại thì vô cùng vô lý, mũi giày hướng ra ngoài. Chu Bách Yên hơi nhăn mặt, đại ngốc không đi vào trong mà là từ đâu đó ra ngoài này sao?

Ba người kia đồng suy nghĩ như nàng, đầu chụm lại suy ngẫm nửa buổi, chú Đường Bác cuối cùng cũng giãn chân mày, ôn tồn nói:

"Vậy là đỡ lo đi, cô khờ kia rõ ràng là từ hướng này đi ra, bây giờ nhắm chừng đã về tới chùa rồi cũng nên"

"Nhưng lỡ như chưa về thì sao? Nếu chúng ta bỏ về, nhằm vào trường hợp Khiết Khiết lạc đâu đó gần đây, vậy là đi vô ích" chú đương quy phản bác.

"Hai người còn suy đoán cái gì? Đi tìm thêm một lượt nữa đi, gọi cho bên Lôi Hiền bảo ai đó về chùa xem tình hình rồi báo cho chúng ta biết, mặt trời sắp xuống núi kia kìa" bởi vì nóng lòng, thím Nương mau giọng hối thúc, tay cầm điện thoại đi tới giao cho nàng. Bách Yên hiểu ý của thím ấy, gấp rút chạy nhanh đi, lát sau đã tới được bãi đá bờ suối, cũng không biết trời thương tình mà phù hộ hay không, điện thoại bắt sóng đầy đủ.

Bây giờ trời ngả chiều, sắc trời trên cao bắt đầu biến đổi, tinh thần của ai nấy cũng lâm vào trình trạng hy vọng có tin của cô. Điện thoại reo trong tay nàng, từ lúc gọi cho chú râu Lôi Hiền nàng đã luôn siết chặt nó trong tay. Lập tức nghe máy.

Nàng sau khi nghe tin, tim muốn ngừng đập.

Thím Nương lúc này nôn nóng trong người, giục giã: "Sao rồi?"

Chu Bách Yên hết nghiến răng rồi tới khóc lóc.

Ôn dịch Khiết Khiết! Đáng ghét, đồ chết bầm, đồ lưu manh, đồ lừa bịp...

Ba người có tuổi không hiểu cái gì, ngẩn tò te ra nhìn nàng hết cười rồi khóc.

"Chết rồi, ma rừng nhập con bé" đây là lời nói vô cùng hợp tình cảnh của chú canh đương quy, ông cũng là một thành viên trong đội hái thuốc, đi rừng tìm thảo dược là chuyện thường nhật, việc phong tục ma rừng dĩ nhiên tin tưởng, giờ đây bọn họ đều ở trong rừng a.

"Anh thôi nhảm nhí đi" chú Đường Bác dường như đã bực bội, cùng với thím Nương chạy tới xem nàng đang bị cái gì.

"Yên Yên! Yên Yên à! Có chuyện gì thế này? Có chuyện gì thì phải bình tĩnh lại đã, xem con kìa hệt như sắp mất trí rồi" thím Nương ôm lấy nàng, vỗ lưng nàng, ai ngờ bị nàng ôm lại muốn tắt thở.

"Chúng ta mau về, Khiết Khiết quả nhiên đã trở về, đã về rồi"

Bách Yên vui tới mức môi cười mà nước mắt nhỏ giọt, đại ngốc khờ khạo phước lớn mạng lớn, khi trở về nàng nhất định đến cúng lạy bồ tát a.

Bao nhiêu người đồng loạt rút quân về căn cứ, một người trong nhóm chú Lôi Hiền đã dắt Khiết Khiết tới Y tự. Do từ sáng đã trễ chuyến đi vì thế tất cả đều nghỉ lại đêm nay, sáng ngày mai mới lên đường. Chu Bách Yên về tới sân đã chạy ngay vào trong, ập vào mắt là dáng lưng của cô đang quay ra ngoài, không nói không rằng phóng tới vồ lấy, ôm chặt. Nàng mặc kệ những người ở đây nhìn nàng, nàng còn muốn hôn cô nữa.

Khiết Khiết suýt chút chúi nhủi, còn tưởng người nào đó ôm, chau mày quay mặt nhìn xem là ai, gương mặt nàng phiếm hồng hiện trong mắt cô, có điều đã lem luốc như một con mèo nhỏ đi ăn vụn mới về. Cô không hiểu vì sao nàng thành ra như vậy, rất muốn ngắm gương mặt trắng nõn non mịn thường ngày.

"Mèo bẩn..." cái này là do chính miệng cô nói, tay còn đưa ra sờ mặt nàng, cô chê nàng mèo bẩn? Nàng... Chẳng lẽ phải chọc nàng nổi giận thì cô mới vừa lòng ư?

Một số người đã đi tắm rửa, số còn lại ngồi quanh bàn trà, mà chỗ hai người không quá xa với chỗ họ, vì thế mà cái gì nên nghe, tai họ đều lọt qua hết rồi, vài người cười lén lút, muốn xem trò vui.

Thấy nét mặt Yên Yên đơ ra, cô nghĩ mình lỡ lời rồi, hấp hấp mũi vội giải thích tới mức sắp cắn luôn phải lưỡi.

"Mèo xinh..." lập tức ở chỗ bàn trà phá lên những tiếng cười lớn.

Được rồi, còn muốn biến nàng thành trò cười giải trí góp vui cho quý vị nơi đây, nàng không để ý tới cô, quay ra chào tất cả mọi người, thím Nương tay cầm ấm nước vừa mới đun sôi bước tới muốn nàng ở lại thêm, chút nữa còn nấu canh đương quy, ăn vào sẽ giúp nàng khoẻ lại, cả ngày nay nàng đã không ăn gì rồi. Nàng đương nhiên rất đói, đói tới nỗi có thể nuốt sống cái tên nào đó đang nghịch ngợm bàn tay của nàng, nàng cẩn thận từ chối, miệng cười có thâm ý.

"Con phải về, về để dạy dỗ đồ ngốc này lại"

Thím Nương liếc mắt sang nhìn cô đang tò mò sờ vết xước trên tay Chu Bách Yên, miệng cũng cười tươi ra.

"Cũng tốt, nên dạy dỗ, nhưng nhớ đừng quá mạnh tay"

Lu mờ tối, nàng đi trước cô đi sau, nàng tuyệt nhiên không nói nửa lời, mãi cho tới khi gặp a Lặc trong sân tiền viện.

"Chị Yên Yên! Mặt chị làm sao thế này?" a Lặc kinh ngạc không kiềm được há mồm, bình thường nàng luôn sạch sẽ, trên người lúc nào cũng thơm tho, bây giờ nhìn không khác nào là mới đi ăn vụn về, tóc tai loà xoà, mặt còn lấm lem.

Với sự kinh ngạc kia, nàng không chấp nhất quẳng cho a Lặc một câu.

"Để sau rồi nói, chị đi đây" nàng lại tiếp tục đi, phía sau lại có người bám theo nửa bước không rời.

Về phòng xem như đã được thoải mái lên không ít, trước tiên đi tắm, nàng lấy quần áo trong tủ đi thẳng vào phòng tắm mà không thèm liếc mắt nhìn ai kia, ai kia thật buồn bã ngồi ngay mép giường, lo sợ nàng lại giận.

Gột rửa những vết bẩn trên người, nàng cảm thấy như thoát cốt thành tiên, sảng khoái vô cùng, nghĩ tới đại ngốc, rất muốn giận cô một trận nhưng lại không dám giận, rốt cuộc cả ngày hôm nay đi đâu? Lát nữa nàng nhất định phải tra khảo cho bằng được.

Tắm xong, nàng như thường lệ đi ra ngoài, không biết vì sao muốn nhìn thấy gương mặt ngốc ngốc kia, có lẽ, trong những lúc ta mong chờ thứ mà ta thường ngày lơ đễnh, giác ngộ được quả thật thứ đó vô cùng quan trọng, vô cùng cần dùng đến. Nàng đi ngay tới mép giường, ngồi cách chỗ cô khá xa, nhẹ nhàng lau tóc, mắt đôi chút lén lút nhìn sang bên nọ, người ta đang nhìn nàng kìa.

Nàng giả vờ lơ đi, tóc đã khô phân nửa, bèn đi tìm máy sấy, cả ngày hôm nay mệt lại đói, thú thật bởi vì chuyện của Khiết Khiết đã làm nàng dường như chẳng còn sức lực. Tóc nàng như tơ mỏng, thoáng chốc đã sấy khô không còn ẩm ướt, nhìn qua, khụ khụ vẫn còn nhìn nàng? Đại ngốc nhìn cái gì chứ?

Khiết Khiết mơ hồ đưa mắt nhìn ngay tay nàng, vết xước màu đỏ nổi bậc trên làn da trắng nõn, cô nhớ đó có thể là một vết thương, biết mỗi khi bị thương thì sẽ chảy máu lại còn đau nữa, Yên Yên đau, cô không muốn, cô muốn vết thương kia lành ngay bây giờ. Cho nên, nhỏm mông xích tới gần, trong mắt như chứa hàng ngàn các ngôi sao, như vũ trụ của cô chỉ có mỗi mình nàng. Vươn tay ra... Túm lấy sờ mó.

"Làm cái gì?!" nàng hơi kinh ngạc, đại ngốc này hôm nay hành động nhanh hơn trước, làm nàng chưa kịp tránh né đã bị cô túm lấy, tay nàng được cô cầm lên, quan sát một cách cẩn trọng, vết xước kia giờ không còn đau nữa, thấy Khiết Khiết như thế mệt mỏi cũng vơi đi phân nửa rồi.

Giây phút yên bình như lúc này xem như là hiếm hoi với nàng, từ nhỏ được Nhan thẩm săn sóc, ông nội thương yêu, nhưng giây phút cảm thấy nhẹ nhàng an ổn như lúc này đây thật sự chỉ có một. Trộm nhìn sườn mặt tinh xảo kia, tim cảm giác hệt như có hạt giống nào đó đang nảy mầm xanh, ấm áp bao phủ nàng. Kể cũng lâu rồi chưa cùng cô bình lặng như vậy, tại vì nàng làm mặt giận, tại cô là một tên ngốc ngây ngô hay là do những thứ vặt vãnh kia chi phối tâm nàng. Nàng nhớ rõ thứ cảm xúc mất mát khi thiếu vắng cô, nó như axit dạng bột bay trong không khí ăn mòn ăn dần trái tim mỏng manh của nàng vậy, nhìn lại lần nữa liền phát hiện trên vùng cổ của ai kia xuất hiện vết tích kỳ lạ, đó là một vệt màu hồng, nhỏ chứ không to, chắc là do sâu gây nên. Ý nghĩ loé lên trong đầu nàng, đại ngốc này từng đi vào bụi rậm.

"....Ừm, hôm nay Khiết Khiết đã đi đâu? Làm gì?" nàng xót ruột vô tri vô giác theo cảm tính lên tiếng, gọi tên cô ngọt như ngày nào.

Chớp mắt một cái, Khiết Khiết giống như bị điện giật, ngẩn mặt mù tịt nhìn nàng, tai cô nghe thấy rõ nàng đang gọi tên mình, đã rất lâu rồi chưa được nghe, tất nhiên đã rất lâu của Khiết Khiết thật sự chỉ có mấy ngày không quá tuần, nhưng lạnh nhạt của nàng lãnh đủ khiến cô như rơi vào trong hố sâu mơ tưởng, không xác định được bao nhiêu ngày lạnh nhạt chỉ quan tâm nàng bao giờ gọi tên cô.

Có xíu dè dặt cúp đuôi mắt, đuôi mắt dài tinh nghịch lại vểnh lên, mang theo u uất từ đời nào, mở miệng.

"...Yên Yên thích ăn, đi lấy"

Lấy gì? Chẳng lẽ...

"Hái táo sao? Khiết Khiết đi vào rừng hái táo?" tên của cô, nàng thuận miệng phát âm, từ nay trở lại như trước nhé, nàng cũng không dám giận bừa, nhớ tới tối hôm qua, lòng nàng ấm tràn lan, hết táo là đi hái cho nàng, đại ngốc cũng biết biểu hiện lấy lòng.

Người cao mảnh phía đối diện gật đầu như gà mổ thóc, chứng minh những gì nàng nghĩ là không sai.

"...Hết rồi, kia mang về" cô đưa tay chỉ về phía góc tường, nơi chiếc bàn nhỏ mà cô hay ngồi vẽ linh tinh.

Waoh cả một sọt trúc rơi vào mắt nàng a.

"Nho ít..." bên nọ bổ sung.

Xẹt một cái mắt nàng ấm nóng khi nhìn thấy dưới cổ tay cô là một đường đỏ dài, nhìn lước qua cũng biết nghiêm trọng hơn vết xước trên tay nàng, Chu Bách Yên như hổ xinh đẹp vồ mồi, tóm lấy, vạch tay áo, đưa trước mặt, đã khô nhưng màu đỏ chói mắt kia hoá gai thương tổn nàng rồi.

"Cái này là bị khi nào? Có phải bị gai táo làm bị thương không? Sao sơ ý vậy hả?" giọng nàng cao lên, đang trách cô, tay không buông, vẫn cứ thế mà nắm, thật muốn xoa xoa cho cô.

"...." 

Khiết Khiết im lặng, biết nàng đang mắng, cô biến thành cún nhỏ đáng thương, ủ rũ nhìn đâu đâu. Người khác nhìn vào còn tưởng kẻ ngốc này biết giận lẫy.

Nàng thấy thế tâm tình xem như dịu xuống, đem tay cô đưa lên quan sát kỹ, không có gai nào mắc vào, thật may.

"Đói bụng không? Lúc Khiết Khiết đi đã không ăn gì rồi" bụng nàng đang báo động, nhớ ra cô cũng đâu khác gì, chỉ là chẳng rõ đại ngốc này kết thúc chuyến "thu hoạch" khi nào, còn không biết cô đã ăn gì rồi, nàng đâm ra lo.

"Bánh ngon... Ăn no" lại đưa tay chỉ, chỉ vào mấy cái thùng cát tông chứa bánh kẹo này nọ, cô xoa xoa cái bụng phẳng lì, cười khoe răng trắng tiếp lời.

"Milu, cũng no"

Hở? Cho Hải Tặc ăn bánh thay cơm luôn à, hào phóng thật.

Nàng cười phì, ngó vào cái thùng cat tông loại nhỏ, Hải Tặc đúng là Hải Tặc, đang nằm lăn qua lộn lại nghịch ngợm kia kìa.

--10--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro