Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G

Chương 11: Thất Tịch Qixi

---

Ngay từ đêm qua, cái gì giận dỗi đều tan đi mất, Chu Bách Yên đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, nằm sát bên cô, chủ động ôm cô. Đại ngốc không mấy khác trước, tự do cho nàng muốn làm gì thì làm, nàng còn không nghĩ tối qua là một đêm tựa như tân hôn của nàng vậy, hồi hợp mang tí háo hức, nghĩ liền muốn đánh vào mặt cho tỉnh, nàng đã nghĩ linh tinh gì thế không biết nữa.

Chu Bách Yên nàng quả quyết, rút ra kinh nghiệm về chuyện vừa qua, đại ngốc chắc thương nàng, không có bỏ mặc nàng, sáng mai tỉnh giấc liền tìm tới sọt trúc, nàng ngồi xổm sờ những quả táo xanh nhỏ tí, nước mắt rơi lộp bộp. Đại ngốc dường như nhận biết nàng thích ăn loại quả rừng này, đi vào tận rừng sâu hái quả, nàng hoài nghi không biết cô có thật sự ngốc, chặn đường dài ngoằn ngèo như vậy mà cũng nhớ nổi, hoặc là cô có khả năng ghi nhớ siêu phàm, đúng vậy mà, trời lấy đi sự lanh lợi bù đắp cho cô sự tinh ý khắc ghi, cái gì muốn nhớ thì sẽ nhớ rất sâu, không thể nào quên được.

Sáng nay, tâm tình nàng thật khá, có thể thoả thích gọi cô dậy, cùng cô đánh răng bữa sáng, đại ngốc dường như cũng giống nàng, miệng đánh răng mà cười ngốc nghếch. Sặc nàng còn háo sắc phóng tới bẹo má cô một trận mới hả dạ, xong mới chịu tha cho cái mạng nhỏ của cô.

Lúc đi ngang qua chỗ lương thực, tiện tay lấy mấy bánh mì nhân ngọt, Khiết Khiết ăn có vẻ ngán, ăn hết một cái rồi không đụng tới cái bánh nào nữa. Thầm nghĩ, đợi mấy hôm nữa nàng cùng cô xuống thị trấn, ăn uống vui chơi cho thoả thích.

"Nhanh nhanh nào, hôm nay thím Nương về rồi" nàng cột tóc lên cao, sau gáy trắng nõn theo đó mà lộ ra ngoài, hối thúc đại ngốc.

Khiết Khiết đang mặc áo khoác, nghe thế ngẩn mặt ngu ngơ một hồi, mấy cái nút làm cô khó chịu, lại bị Yên Yên hối, rối rắm chẳng cài nút được nữa. Nàng thấy vậy cũng không làm khó dễ, trực tiếp đi tới giúp cô một tay. Là áo khoác bằng len mỏng, không cần cài nút cũng không sao.

"Đừng gấp, cái này không cần cài nút, chúng ta mau đi nhanh" nàng ôn nhu như nước vuốt mấy sợi tóc loạn bên tai cô, mới đó mà kéo cô đi tới cửa rồi. Nhưng mà, cô dường như bỏ quên thứ gì đó, ngoái đầu chẳng chịu đi, mặc tình nàng nhìn thử, đúng là ánh mắt kia đang rơi trên người Hải Tặc, nó quẩy đuôi, ặc mông đầy thịt rung rinh.

Hiểu rồi, là muốn mang theo tên tạp chủng này.

Sau đó đôi mắt như chứa lửa mong lung đốt cháy tâm nàng, phát giác đại ngốc lại có thêm biểu cảm mới, trưng cầu là phải thiêu cháy đối phương như thế a?

Thím Nương trước khi đi, nán lại nhìn bọn nàng thêm chút, chủ yếu là dặn nàng không nên quá ức hiếp cô, Khiết Khiết đã rất đáng yêu ngoan ngoãn lắm rồi, không cần phải khắc khe. Nàng biết, những gì thím ấy nói đúng, cô thật đáng yêu, chính là cái dạng người gặp người thương, hoa gặp cũng phải nở rộ, bởi thế cho nên lúc nào cũng cần nàng ở bên, canh chừng.

Chú canh đương quy và chú Đường Bác bản thân là đàn ông không tiện ôm tạm biệt nàng, chỉ vỗ vai bảo hai người nàng bảo trọng, nhưng nàng biết, ánh nước trong khoé mắt của hai người là tượng trưng cho sự quyến luyến, thôi được, nàng không dám ở lại lâu, kẻo hai người kia đỗ lệ sẽ trông khó coi vô cùng. Chia tay tất cả mọi người, nàng dắt cô đến nhà ăn, tìm qua loa mấy món lấp bụng. Ăn mấy cái bánh nhỏ, bây giờ bụng đã kêu than rồi.

***

Mùng 7 tháng 7 âm lịch đó là ngày Ngưu Lang Chức Nữ và cũng là ngày lễ tình nhân đông phương, thông thường theo phong tục, những cô gái sẽ xỏ chỉ đỏ vào kim khâu, tết thành những nút thắt "vĩnh kết đồng tâm" dành tặng riêng cho nửa kia của mình, hoặc là thêu khăn tay tặng người yêu, ngoài ra hai người yêu nhau có thể chờ ngày này, bên nhau ngắm sao và cầu nguyện hạnh phúc, trên bầu trời phía bắc ngôi sao sáng thứ hai chính là ngôi sao Chức Nữ.

Theo tương truyền, nếu như đêm thất tịch trời mưa hay có nhiều mây, Ngưu Lang và Chức Nữ phải chờ đến tận sang năm mới có thể tương phùng.

Mới đó mà đã sang thu, Chu Bách Yên từ nhỏ sống trong Chu gia như một chú chim quý nhốt trong lồng vàng, những ngày lễ như thế này chưa từng được cảm thụ, ít ra tới ngày cô hồn tháng bảy mới có cơ hội lén lút được ra ngoài rong chơi, nhưng Mặc Lâm là chúa sợ ma mà nàng cũng chả hơn gì, đi ngoài đường xem người người đốt giấy tiền vàng mã. Hiện tại thì xem như chim quý sổ lồng, thông dong tự tại thoải mái cực kỳ, nàng hoàn toàn rất thích thú với lễ Qixi, càng yêu thích truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, họ quá thâm tình, nàng cũng mong về sau sẽ gặp được chân ái của riêng mình, ngó thẳng ngó nghiêng đều chỉ có mỗi Khiết Khiết, nàng hồng mặt, mặc kệ cái gì cản trở, hôn cô một cái trên má, lỡ thích cô mất rồi.

Thật ra nàng không ngại tình yêu đồng giới tính, thế kỷ tân tiến đã xô đẩy gột rửa tất cả quan niệm cũ, nếu như là thích, tại sao không thể hiện, mà nàng đã thể hiện không biết bao nhiêu lần, tên ngốc kia quả thật là ngây thơ không biết gì, đáp trả nàng nhiệt liệt cỡ nào, giống như mấy hôm trước khi xuống thị trấn vui đùa, ở cửa hàng kẹo ngọt, cô lộ ra nụ cười tươi như hoa bách hợp, ngắm cây kẹo hình gấu teddy màu hồng phấn, nàng định mua, nhưng nán lại xem cô hành động như thế nào, đại ngốc này cũng gan lì thật, xông thẳng vào cửa tiệm người ta, kéo tay nàng chỉ vào cây kẹo nhỏ, sự tình bỗng dưng có chiều hướng không biết làm sao khi...

Khiết Khiết hết nhìn cây kẹo rồi tới nhìn nàng, kéo góc áo của nàng, vẻ mặt siêu cấp van nài.

Khụ, trước ánh mắt của nam nhân viên kia, nàng liếm liếm miệng, môi dần khô khóc. Chỉ là cây kẹo thôi mà, bộ nghĩ nàng không có tiền mua nổi sao, lập tức phóng khoáng kêu lên.

"Trong tiệm này có bao nhiêu kẹo gấu mang hết ra đây, tôi bao tất"

Tối hôm đó, nàng dùng bụng cô làm gối, tự dưng thèm đại ngốc hôn một cái, miệng cười có ý đồ.

"Khiết Khiết a!~"

Cô đang mút kẹo, mở to mắt nhìn nàng, khoé môi dính lớp mật đường, trở nên lung linh trong ánh đèn sáng ngoắc.

Nàng nuốt nước miếng, nhìn lớp mật đường...

"... Buổi tối không nên ăn nhiều kẹo" gì chứ, nàng không muốn da mặt mình biến thành khăn cho cô chùi miệng, nếu như là hôn môi... Coi như có lý hơn. Nhưng không thể là không thể nha, nàng chỉ muốn hôn má thôi.

Khiết Khiết gật đầu, đem kẹo nhai hết rồi nuốt xuống bụng, thật dịu dàng đỡ đầu nàng sang bên, rất độc lập tự đi đánh răng.

Bên ngoài Chu Bách Yên lăn lộn nuối tiếc, lúc nãy nàng cũng có thể hôn ngay khoé môi cũng được, không trực tiếp môi dán môi đâu mất mát cái gì, cho nên nàng ra quyết định.

Cái gì hôn được thì hôn!

Mùng 7 tháng 7 cũng ngày truyền thống Vu Lan báo hiếu, nơi chùa phật đặc biệt đông ngật người, giữa trưa, a La chạy tới chơi cùng Khiết Khiết, chú tiểu đem theo cả túi hạt sen nặng trịch, bảo là a Lặc hái ở hồ sen từ hôm qua cho nên bây giờ vẫn còn xanh tươi. Đại ngốc thích ăn, nàng tận tụy ngồi bóc vỏ lấy mầm, a La dường như đã ăn chán, chạy ra ngoài bắt mấy con cào cào chơi.

Mùi trầm hương ở chính điện lan toả khắp bốn phương, nàng hít một hơi căng đầy lồng phổi, ăn một hạt sen bùi lại ngọt, cảm giác hệt như ở thiên đường. Ngó về hướng phòng của người nào đó, lòng thầm bắn pháo hoa, ít nhiều gì cô ta mất tích không quấy nhiễu Khiết Khiết nữa, nàng còn phải mua heo quay cúng tạ lễ thần thánh a.

"Đắng... Hỏng rồi" đại ngốc khổ sở nhăn cái mặt, đem toàn bộ nhả ra ngoài đất, còn lè lưỡi ra bắt đền, Chu Bách Yên vừa trừng vừa cười, búng mũi cô cái bốc, suy nghĩ vẩn vơ quên luôn bóc mầm bên trong, ai bảo cô hấp tấp tham ăn, ráng chịu. A còn lè lưỡi hả? Coi chừng nàng lấy kéo cắt luôn.

Khiết Khiết tất nhiên không hiểu ý nàng, bị búng chóp mũi thì tủi thân bậm môi giấu đi, không ăn nữa, ăn sẽ bị nàng búng đó.

"Ăn! Há miệng ra, Yên Yên đút" khụ nàng không muốn bị cô lạnh nhạt đâu nha, biết lỡ tay làm mũi cô đau, bóc hạt sen khác đưa tới trước miệng cô dụ dỗ, người ta bị đau nhất thời còn sợ, dè chừng nhích tới bên nàng, xoè bàn tay cầm hạt sen nho nhỏ, rất có dáng vẻ của bảo mẫu đút em bé ăn, chính là xem nàng là bé gái Yên Yên xinh xắn, chồm người đem hạt sen tới trước miệng nàng, mà nàng bởi vì hành động này làm cho sững ra, nàng không mở môi, đại ngốc này cố chấp tới mức đẩy đẩy hạt sen chạm môi nàng, muốn nàng ăn hả? Hihi.

Chu Bách Yên thấu hiểu lòng tốt hiếm hoi của người ta, há miệng mở miệng không quá hai giây đã ngoạm lấy, không biết mùi vị của hạt sen hay là mùi vị gì nữa, nuốt xuống bụng mà tim nàng căng ra, như muốn cố hết sức nhồn nhét hình ảnh cô vào, mãi mãi khắc ghi.

Có điều, sau khi nàng xử lý xong hạt sen, mặt đại ngốc dường như không tình nguyện nhìn miệng nàng chòng chọc, mất hứng thấy rõ.

Sao? Đút nàng ăn rồi giờ đừng nói muốn đòi lại nha. Nuốt xuống cái bao tử hết rồi còn đâu.

Khiết Khiết đưa tay lấy hạt sen trong túi vải đưa cho nàng, nhìn nó rồi cúi đầu lắp bắp rủ rỉ trong miệng.

"Muốn ăn..."

Ách, dừng, đừng lấy vẻ mặt này ra dụ hoặc nàng, nàng thật không có sức đề kháng, quả nhiên trúng chiêu của cô, yêu yêu sờ mặt cô, hôn mấy cái liền trên trán, thật giống bà mẹ trẻ đang âu yếm hôn con. Bóc mầm xong thì đút cho cô, sự tình mới xảy ra đây này, đại ngốc tướt đi hạt sen tí tẹo, nàng thấy rõ rằng chân mày của cô chau lại sắp dính vào nhau luôn, giống như lúc nãy vậy, đưa trước môi nàng, lại muốn nàng ăn? Thôi đi, ăn mà bị cô giằn vặt như thế không vui.

Đại ngốc thấy nàng không phối hợp, hai cánh môi mím lại tới nỗi chẳng thấy màu hồng đâu nữa, dáng vẻ túng quẩn không biết phải làm sao, nàng để ý, đôi mắt xám kia khẽ chớp nháy, bóng lá đung đưa bên ngoài như khảm vào, chắc là đang suy tính mưu kế dụ nàng ăn đây.

"Ăn một nửa... Chỉ cho phân nửa" giọng bứt rứt, trong ngày hôm nay câu này đã dài nhất rồi.

Sao á? Ui cái đồ keo kiệt.

"Sao nhỏ mọn thế kia, không thèm ăn nữa, hừ" thật ra nàng đang giả vờ tức giận, quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn người ta, người ta bên này khó chịu muốn chết, muốn nàng ăn phân nửa là có lý do đàng hoàng và không kém phần... Khôn khéo a. Bởi lẽ ai bảo Chu Bách Yên chơi xấu, cho cô ăn hạt bị hỏng, cô ghét cái vị đắng ấy, cho nên rút ra kinh nghiệm, chia nàng một nửa hạt ăn trước, muốn dùng nàng làm vật thử thức ăn.

Đầu óc của Khiết Khiết bình thường vốn dĩ thanh thuần như nước, ở bên một phù thuỷ hay chơi xấu như nàng đương nhiên sẽ ranh ma lên tí, cái ranh ma ngây thơ chẳng hại ai, lâu lâu còn phát ra công dụng như lúc này vậy.

Ai là người xuống nước trước?

Khi mà nàng nghe âm thanh như cào nhẹ, lén lút nhìn mới biết Khiết Khiết đang xụ mặt ngồi cào cấu ván gỗ lát chân tường, bất giác thật có cảm xúc muốn chạy tới ôm cô, ngốc nghếch muốn chết, nàng làm mặt dỗi cũng không nhận ra nàng đang muốn cô dỗ ngọt, sống với tên này, nàng còn phải làm cường nữ dài dài.

"Chị Yên Yên, chị Yên Yên!" a La không hiểu vì sao hớt hãi chạy đến, nàng sợ cậu nhóc bị rắn cắn liền đứng dậy xem sao.

"Làm sao vậy, có chuyện gì từ từ hẳn nói"

A La thở hồng hộc lắc đầu, gấp gáp nói: "Bà Lư, bà Lư... Ngất rồi"

Đầu tiên, nàng trợn tròn mắt, hai bên tai ong ong lên, chuyện này đúng là không thể không gấp nha, Chu Bách Yên không nói câu nào chạy như tên lửa tới phòng bà ấy, mọi vật trong phòng ngăn nắp gọn gàng, trên bàn tre chất đầy sách cũ, bà Lư nằm gục ngay trên đó, sắc mặt quả thật tái mét như người sắp chết tới nơi. Nàng phát hoảng sờ mạch cổ của bà, may mắn là chưa tắt thở. A La tuy còn nhỏ nhưng trong những trường hợp nguy cấp như thế này lanh lợi không kém người lớn là bao, nàng đỡ bà Lư ngồi dựa trên ghế mềm, bảo cậu bé mau tìm người giúp đỡ, riêng nàng ở lại săn sóc chăm nom. Mạch đập không ổn định, nhất thời rót cho bà cốc nước, nhẹ nhàng xoa thái dương.

Ở ngoài cửa lấp ló bóng người, Khiết Khiết thò đầu vào, song hành động hệt như tên trộm đột nhập phòng người ta, thập thò cả nửa buổi mới đưa chân qua ngạch cửa, khó hiểu nhìn nàng.

"Sao thế? Sao đứng đó? Khiết Khiết vào đây đi" nàng có chút buồn cười, đưa tay ngoắc cô vào.

Cô biết nàng sẽ không có ý đồ lừa dối hay làm hại mình, rất an ổn chậm rãi đi tới, nhìn bà Lư đang nhắm mắt, suy đoán.

"Bà bà, ngủ?"

Thế giới nội tâm cô vốn đơn thuần, nàng biết mà, Chu Bách Yên dịu dàng nhìn cô, nắm lấy tay cô.

"...Khiết Khiết không được ồn ào, hay là về phòng vẽ cái gì đó đi, lát nữa Yên Yên về muốn xem" nàng biết một lát nữa thôi căn phòng này sẽ chật chội người, tuy rằng bây giờ cô không còn sợ đông người như lúc nàng mới gặp nhưng nàng không chắc có thể suốt buổi để mắt đến cô, sợ cô đơn độc ngồi một góc, sợ cô sẽ cảm thấy lạc lõng.

"Cùng Yên Yên" cô lắc đầu, đây là lần đầu tiên Khiết Khiết không vâng lời, cô muốn suốt ngày bên cạnh nàng mãi, không xa.

Nàng thoáng sững người, sau đó môi không hẹn mà cong lên hiện ra nụ cười tươi sáng.

"Bà bà đang mệt, chúng ta phải giữ yên lặng, có biết không!"

Đại ngốc thường ngày cũng không hay quấy nháo, ở khoản này nàng cực kỳ an tâm.

Khiết Khiết mang lời nói của nàng ra phân tích gọn lẹ, à, bà bà đang mệt thế là bị bệnh rồi, bị bệnh sẽ ngủ như thế ư? Sau khi tỉnh dậy liền hết bệnh ngay, cô nhớ bà bà đối xử với mình cũng tốt, lâu lâu gặp ngoài hành lang còn cho cô mấy viên kẹo hạnh, cho nên lúc này là lúc cô phải thật ngoan ngoãn, không quấy nhiễu bà. Khiết Khiết nhấc cái ghế tre ngồi kế bên, nhìn động tác xoa xoa của nàng trên trán bà bà, xoa như vậy sẽ hết bệnh sao? A cô cũng muốn xoa.

"Sờ... Di" cô không rõ động tác này là gì, nheo mắt ngó nàng. Bởi lẽ thấy nàng sờ trán bà bà, nhẹ nhàng di ra thành vòng tròn nhỏ, liền gọi động tác này là sờ di.

"Xoa dễ chịu, muốn thử không?" nàng nghiêng đầu, thú vị đưa tay ra xoa một bên thái dương của cô, vừa xoa cho bà Lư vừa bận bịu xoa cho cô. Động tác này được cô cho là âu yếm, tay nàng thật mềm lại thơm, lưu luyến không muốn nàng dừng.

Sư thầy Huệ Nan nổi tiếng là thầy thuốc y học, qua những biểu hiện của bà Lư, ngoài hạ đường huyết, suy kiệt cơ thể còn có tâm bệnh, mấy hoà thượng đỡ bà nằm lên giường tư thế thoải mái, sư Huệ Nan nói tạm thời không việc gì nữa, lúc đi đặc biệt căn dặn phó thác a La ở lại xem chừng bà, mà đối với nàng là ánh mắt không có tạp niệm, nhờ nàng thỉnh thoảng lưu ý tới bà ấy.

Bởi vì bị hạ đường huyết đột ngột vì vậy phải cần nạp lượng đường phù hợp vào cơ thể, nàng xem qua khắp phòng, lục trong cái ngăn gỗ trên tường, thấy bên trong chứa kẹo và nước có đường, lấy để sẵn bên giường, khi nào bà muốn ăn cũng không cần phải đi lấy.

Sau khi tỉnh dậy, bà Lư mệt mỏi dựa lưng vào tường, cám ơn nàng và nhóc a la, trong mắt là sự buồn bã cho dù cố giấu cũng không ngăn được nàng quá tinh ý, sư thầy nói bà có tâm bệnh, tâm bệnh đấy là gì nàng không có ý tìm hiểu sâu, ngồi trò chuyện với bà một lát rồi dẫn Khiết Khiết về phòng.

Buổi sáng cách thất tịch hai ngày, nàng do dự mãi mới quyết định tìm tới chỉ thêu, nhầm ngay lúc đại ngốc vẫn còn ngủ liền chạy sang phòng bà Lư, sau vài ngày nghỉ ngơi sức khoẻ đã tốt lên, thấy nàng định thêu thùa, rộng rãi cho nàng bộ đồ dùng thêu của bà, Chu Bách Yên không ngại sang phòng bà trò chuyện mấy câu, bà Lư tinh mắt hơn nàng tưởng, còn trêu chọc nói:

"Thất tịch sắp tới bên chân rồi, thêu khăn tặng ai thế?"

Nàng cười thẹn thùng cắm mặt xoắn tay, dĩ nhiên là cho đại ngốc, cô ngày ngày ăn vặt, tuy là luôn sạch sẽ nhưng không tránh khỏi những vết đường dính trên khoé miệng, làm cho cô khăn tay cũng là quá hữu ích.

"Ngày xưa, bà từng làm khăn cho ông nhà, ông ấy rất vui, nhớ lại còn thấy buồn cười" nói tới đây nét mặt đang cười của bà trầm xuống thấy rõ, lát sau lại than thở.

"Giờ thì không còn cơ hội nữa, cho dù có thêu khăn ông ấy cũng đâu dùng được, không lẽ đốt xuống cho ông ấy" bà thở dài.

Trong đầu nàng liền biết chồng bà Lư đã đi bán muối, an ủi nắm tay bà. Từ đầu nàng chưa biết vì sao một người phụ nữ đã có tuổi như bà hà cớ gì đến đây, ở nhà chẳng có con cái lo cho bà sao? Nàng nghĩ thì vẫn nghĩ, chứ chưa từng mở miệng hỏi thẳng và cũng không muốn mình trở thành kẻ nhiều chuyện.

Khăn tay mà nàng làm cho Khiết Khiết đã được lên kế hoạch từ nhiều hôm, vừa vặn ba ngày trước a Lặc xuống thị trấn mua đồ dùng sinh hoạt, nàng vừa dụ cô uống xong chén thuốc đắng từ Y tự mang về, kể cũng lạ, một tháng nay Khiết Khiết linh hoạt hơn hẳn, đờ đẫn ngồi ù lì đã không thấy nữa, lúc nào cũng bám dính nàng, xem như lời sư Huệ Nan nói là thật đi, nếu uống thuốc đều đặn nhắm chừng đại ngốc sẽ không phải là đại ngốc nữa mà là một người bình thường như bao người, lúc đó phải nói nàng có mừng điên lên không.

Bọn nàng xuống thị trấn mua vài thứ linh tinh, nàng luôn nhớ mình cần phải mua những gì, ghé vào tiệm vải chọn một chiếc khăn tay nền màu xanh lam nhạt, viền là màu xanh dương, chất vải mềm mại thấm hút cho nên có tí đắc tiền, nàng đành bấm bụng mua nó, dẫu sao hơn tháng nay nàng đã rất tiết kiệm, huống chi đây dùng làm quà tặng ai kia, nàng không muốn cô thiệt thòi đâu.

Đại ngốc Khiết Khiết ngày càng ngoan ngoãn, nàng từng bảo không được tiêu sài hoan phí, thức ăn cũng vậy, không được để thừa, thấy cô khô môi, Yên Yên mua cho cô ly cam đường lớn, lúc đó đại ngốc đây còn trợn cả mắt, giống như muốn nói cô uống không hết đâu. Chu Bách Yên trước cặp mắt đang trố ra, nghiêng người uống một hơi, ly nước cô đang cầm vơi đi phân nửa. Oa Yên Yên thật tốt, biết cô uống không hết liền giúp đỡ a.

Như thế bây giờ trong tay nàng đang cầm khăn tay, bà Lư ngồi kế bên hướng dẫn cho nàng những mũi thêu từ đơn giản đến phức tạp. Nàng từ trước nay chưa từng đụng tới cây kim, thừa nhận lúc đầu có chút rối rắm lộn xộn nhưng sau đó với trí óc vốn thông minh như nàng, thêu một cái mặt gấu là chuyện không khó. Nàng biết cô thích gấu, cho nên cố gắng vẽ hình một cái mặt thật là tròn trịa chính giữa khăn tay, toàn thể đều dùng mũi lướt vặn, hai mắt lẫn mũi thì dùng mũi sa hạc thật to, chỉ thêu màu đỏ bắt mắt cực Kỳ, nàng tử tế tới mức thêu cho cô mấy chữ Khiết Khiết đánh dấu chủ quyền. Kết quả tới giữa trưa mới hoàn thành. Bà Lư xem như đã làm xong bổn phận giáo viên thủ công, nằm xuống nghỉ lưng, mấy chốc thì ngủ luôn.

Sáng ngày thất tịch, chùa Hoành Mã đông như trẩy hội, cô dì chú bác kể cả mấy em nhỏ mới tập đi cũng đến chùa cầu phúc. Chu Bách Yên cất khăn tay rất kỹ, cất kỹ tới mức nhớ không ra là cất ở chỗ nào, nàng bây giờ quẩn trí muốn phát điên. Ngày trước vì muốn tạo sự bất ngờ cho cô, đem khăn giấu vào gối nằm của nàng, sau lại thấy chỗ này không an toàn liền đặt trong quyển sách ở kệ tủ, ngẫm ngẫm cũng không được thế là bao nhiêu chỗ hiện ra trong đầu nàng, giờ thì vui rồi, quên luôn nơi cất giấu. Cũng may từ sớm cô đã cùng hai chú tiểu đi vòng vòng vui chơi, nàng mới có thời gian tìm đồ.

"Yên Yên a! Yên Yên!" từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng gọi tên rất là cấp bách, giọng nói đó là đại ngốc nha, nàng khó hiểu chạy ra, cười khi thấy cô.

"Gì vậy? A La chọc chị nữa à?" nàng có cách xưng hô mới, dù sao đại ngốc lớn hơn nàng nhẳn năm tuổi, suốt ngày kêu tên cũng không phải cho lắm. Nói tới nhóc a La thì phát bực, chả biết bọc lộ tính hay chọc người từ khi nào, hễ rảnh rỗi chạy tới trêu chọc Khiết Khiết, có lần lấy đi dây lục lạc của cô chạy mấy vòng quanh sân, đương nhiên ở phía sau có người nào đó vừa đuổi vừa khóc, ây da lúc đó nàng dỗ mới hết rưng rưng, đem lục lạc trả lại thì mới nín. Từ hôm ấy nàng vẫn hay lâm le đề phòng a La tinh nghịch, không cho phép cậu bé làm trò đó nữa.

Khiết Khiết mím môi phân vân, mắt cụp xuống rầu rĩ, đầu đuôi là có chuyện cần nàng tâm sự chăng?

"Cha cha, cha cha!"

Dừng, dừng lại, có tiếng gì đó hệt như tiếng mèo kêu, nhưng mà nghe âm giọng thì không phải là mèo à. Chu Bách Yên theo tiếng động kia dời mắt xuống chân đại ngốc...

Ách trẻ con ở đâu ra thế?

Ô còn bám chân đại ngốc, tha thiết cọ cọ.

"... Nhỏ, bám, thú cưng?" Khiết Khiết dường như rất thích thú nhưng không biểu lộ, bằng chứng a? Kia không phải tên ngốc này còn vươn tay ra sờ sờ cái đầu tròn lẳn đầy tóc tơ kia sao.

"... Trời ơi, con nhà ai thế này? Sao chị đem về đây làm gì? Cha mẹ của nó sẽ điên lên vì tìm kiếm mất" nàng bực quá rống lên, cho cô đi chơi, cô liền mang về trẻ con, Chu Bách Yên cảm thấy vô cùng hối hận khi thả cho cô đi khỏi mình, giờ tốt quá rồi, có người gọi đại ngốc cha cha. Chưa nói tới cô xem bảo bảo nhà người ta như thú cưng, cha mẹ bảo bảo mà biết, chuẩn bị vác chân lên cổ mà chạy a.

"Cha cha, oe oe..." em nhỏ mới biết đi kia, nghểnh cổ bênh vực người mà nó kêu là cha, hai tay ú mềm trắng nõn nắm chặt ống quần jean thô ráp, dùng hết sức đứng thẳng nhưng đâu thể toại nguyện, mới đứng lên thì đã ngã phịch xuống rồi.

Đại ngốc thấy vậy theo bản năng làm người lớn, ôm em nhỏ đang mếu máo vì ngã, đặt vào lòng. Em nhỏ được "cha" tặng cho cái ôm ấm áp thì cười hăng hắc, lộ ra hai cái răng sữa mới mọc.

Chu Bách Yên không biết phải làm sao, chạy vội vào phòng mặc thêm áo khoác mỏng tránh nắng, lúc ra yếu mềm nói:

"Mau đi tới khu chính điện thôi, chúng ta tìm cha mẹ cho bảo bảo"

Từ mới xẹt qua tai, Khiết Khiết mở to mắt, đối với nàng là quá quen thuộc.

"Các em nhỏ đều là bảo bảo" xong nắm tay kéo cô đi.

Bảo bảo gì đó vừa ú lại vừa mềm, ôm thật là thích, Chu Bách Yên đứng dưới tán cây to rậm, mắt láo liên ngó xung quanh, trong tay vẫn cứ ôm bảo bảo. Đại ngốc muốn bế thì nàng không cho, lỡ như sơ suất làm rơi, nàng đào đâu ra bảo bảo đền lại cho anh cha chị mẹ kia chứ.

Người qua lại có người nhìn bọn nàng, cũng có người không quan tâm. Như thế tìm cha mẹ cho em nhỏ bằng cách nào bây giờ?

"Um, mum mum.. A a" bạn nhỏ kia há miệng đòi ăn, đặc biệt cái tay... Cái tay đang sờ mó chỗ nào đó thật chập chùng, của mẹ không như vậy, cái này to hơn.

Chu Bách Yên sượng mặt đẩy tay em nhỏ ra, muốn hét lên chỗ này không có sữa. Bảo bảo đáng thương co rút người, ủ rũ nằm gục trên vai nàng, ánh mắt sáng sủa chiếu tới Khiết Khiết, muốn ôm.

"Bực chết đi được, làm cha mẹ kiểu gì con mất tích mà không tìm người đi kiếm chứ" nàng để em nhỏ vào lòng, ngồi xuống băng ghế đá, rồi nhìn qua cô với đôi mắt nghi ngờ mới nói tiếp: "Khiết Khiết, nói thật đi, chị gặp bảo bảo ở đâu?"

Khiết Khiết nghểnh mặt lên trời, đang cố nhớ lại, cô không biết chỗ đó tên gọi là gì, mới ú ớ miêu tả bằng gương mặt ngây thơ.

"...Ăn"

"Hả?" cái gì ăn, nàng mù mịt hỏi lại.

Bên đây bứt rứt không nói nên lời, cô chợt nhớ tới một người.

"...Ư, dì Phiến"

"Đi mau, cha mẹ của bảo bảo chắc vẫn còn ở đó" nàng hiểu ra vấn đề, gặp ở nhà ăn vậy là xem như không khó tìm, gấp gáp đem em nhỏ bế lên, cầm tay cô kéo đi nhanh.

Khi tới nơi, nhà ăn chật kín toàn là người trần tục, nàng vội xen vào nhưng vì sợ em nhỏ bị thương cho nên hết sức nghiêm túc giao bảo bảo cho cô bồng, đại ngốc biết sinh mạng nhỏ trong tay mình là quý giá, rất dè dặt ôm cũng không dám siết chặt, sợ sinh mạng kia ngạt thở.

Chu Bách Yên an tâm, quay ra nhìn vô số người đang đi qua đi lại, một hơi luồn lách tiến vào. Trúng lúc dì Phiến đang bận như điên, chưa kịp hỏi gì đã có tô canh rau âm ấm trong tay, nàng tốt bụng đưa cho người gọi món, sau đó chạy thẳng vào gian bếp hỏi dì ấy.

"Sáng giờ có đôi vợ chồng nào lạc mất con ngay chỗ này không dì?"

Dì Phiến tất bật xới cơm, nghe xong kỳ quái nhìn nàng.

"Hỏi cái này làm gì? Sáng giờ dì có nghe tin gì đâu"

"Em nghe tin này đâu ra vậy? Nhưng thật là lúc gần trưa có hai vợ chồng nọ lạc mất con thật" chị Ân Bình nói giọng thật mau, bật bếp gas hấp tấp xém chút lửa cháy cả lông tay.

"Sao dì không biết?" chuyện như vậy cũng không nói cho dì nghe, dì Phiến hơi xù mình.

Chị Ân Bình thở dài, đem cái nồi canh khoai tây hâm nóng lại.

"Chuyện đó con không cần nói dì cũng biết mà, chẳng qua lúc đó dì đi vệ sinh, người ta khóc lóc vì lạc con ầm ĩ, nhà vệ sinh cách âm sao dì có thể nghe được"

Nàng dần có hy vọng, hỏi ngay.

"Vợ chồng kia đâu rồi chị?"

"Sao? Không lẽ em có đứa nhỏ?" lần này ngờ nghệch ra, chị ta quên luôn nắp nồi nóng, bốc trúng thì rên lên một tiếng, liền cầm dái tai.

Nàng chưa kịp nói gì, bên ngoài truyền tới tiếng người la mắng lớn, mà bao nhiêu người trong đây đều dồn mắt ra ngoài. Nàng kêu thầm không ổn, phi ra ngoài như mũi tên.

"Anh là ai đây? Sao bắt con tôi?" Cô gái tóc dài ngang lưng mặt đằng đằng sát khí tiến tới không khách khí nói, ngón tay cứ chỉ chỉ vào vai người kia, sau lưng là chàng thanh niên nhắm chừng hai mươi, ôm bảo bảo, cho bảo bảo uống sữa. Nhân vật còn lại là...

Bạch Khiết cô vốn nhút nhát, nay bị một cô gái mắng như vậy thì vô cùng phẫn uất, trong mắt hiện lên tia dữ dằn, cắn răng gục mặt, Chu Bách Yên thấy thế lòng không khỏi nhảy tưng lên, đại ngốc vốn hiền hoà nay tại sao lại có biểu hiện này chứ hả, nàng lo sợ, chạy đến đứng chắn trước cô. Đem mắt quan sát cô gái kia một chập, đây là bà mẹ trẻ sao? Khuyên tai, khuyên mũi, có cả vết xăm bên xương quai hàm.

"Cô là ai?" cô gái lướt mắt, khó chịu trừng nàng.

"Cô cần chi phải biết, tại sao không chút lý lẽ mắng người ta như vậy, ai ăn cắp con của cô?" Đối phương không nể tình cùng là đồng loại, cùng là phận phụ nữ, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn nàng à, xin lỗi bổn cung đây có mắt đâu phải thừa, nàng trừng lại.

"Cái gì? Lý lẽ sao? Bắt cóc con tôi mà còn đòi lý lẽ, cô là đồng bọn với tên này, chắc tưởng tôi dễ dụ lắm à" giọng cô gái chanh chua vang dội, người xung quanh bắt đầu bu lại xem chuyện.

"... Tôi có vài điều muốn cho cô biết, thứ nhất, bọn tôi không phải là kẻ bắt cóc con cô, thứ hai, chúng ta dường như có sự hiểu lầm, thứ ba..."

"Là cái quái gì?"

Nàng im lặng chừng mười giây rồi mới nói:

"Tên này, là con gái... Còn bị ngốc" khi nàng nói ra lời này, lòng áy náy khó chịu, bàn tay đưa ra sau lưng túm lấy tay cô mà xoa nhẹ. Nàng biết cô không thích bị nói là ngốc, vô cùng không thích.

Cô gái hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn người sau lưng nàng, nhìn ngắm chòng chọc, cười khẩy.

"Đùa à? Chả có con gái nào đẹp trai như thế"

"...." nàng hết nói nổi. Bó tay với trình độ mê trai siêu cấp của cô ta.

"Thôi nào em yêu" người chồng trẻ tuổi có chút nhăn mặt trách vợ, một bước tiến lên, chẳng mấy chốc đã đứng rất gần với nàng, giờ mới biết vợ của anh ta thích ngắm đại ngốc là đúng, tên này mặt đầy mụn cám li ti, đã thế mắt lại hơi chinh, có điều chiều cao ngang tầm với đại ngốc chẳng thua.

"Cô muốn lý lẽ? Hừ, lúc nãy bọn tôi quay lại tìm đã chính mắt chứng kiến, tên này đang lấy tay che miệng con tôi, sợ nó khóc ngay sự chú ý chứ gì"

A nàng nhận ra, hai vợ chồng này đồng là vô lý như nhau.

"Cái thá, anh có mắt không? Nhìn kỹ đi, xem thằng con của anh đang đòi người này bế, có trẻ nhỏ nào lại đi tha thiết đòi ẳm với kẻ bắt cóc mình không? Xin lỗi trẻ nhỏ cũng có linh tính của nó, nếu hại nó hay làm nó đau, nhất định sẽ khóc nháo ngay" nàng nổi điên, đẩy tên này ra xa mình chút.

"...Yên Yên!" Sau lưng nàng vang lên tiếng gọi dịu dàng, nàng biết cô sợ, quay lại ôm cô, an ủi cô.

"Làm gì? Kéo dài thời gian để chạy thoát à? Tôi lôi cô đi gặp cảnh sát..." bà mẹ trẻ hung dữ sấn tới nắm tay nàng hung hăng kéo, Chu Bách Yên vì không chuẩn bị trước, liền bị ngã sầm xuống đất, tay bị đá làm cho xước một đường, chảy cả máu.

Nàng ê ẩm muốn khóc, mông rất đau, định đứng dậy cho cô ta một bạt tay, ai ngờ có người ra tay trước nàng rồi. Khiết Khiết bỗng dưng gầm lên, nhe răng cắn chặt hai hàm, đẩy cô ta ngã chổng vó ra sau, tên chồng thấy thế liền đưa con cho vợ, nhào tới đấm vào bụng đại ngốc, nhưng cô giống như mất đi an tĩnh, ôm bụng, lúc ngẩng mặt lên đôi mắt xám toàn là màu đỏ như máu, tốc độ như thần xô ngã tên kia, lại mất bình tĩnh đấm hắn như bão tố, chưa đầy mười giây hắn đã xụi lơ rên rĩ. Mấy người đàn ông chạy ra ngăn cô lại, cô còn vung lên cấu xé hắn. Máu trong móng tay chỉ toàn là của hắn.

Nàng hoảng sợ muốn điến người, nhào tới ôm chầm lấy lưng đại ngốc, luôn miệng thủ thỉ bên tai cô.

"Không sao, không sao, Yên Yên không sao cả, Khiết Khiết bình tĩnh lại"

"Cái thằng điên này" cô gái nghiến răng, định xông tới nhưng đã có người ngăn lại, trách cứ nói:

"Cô không có não à? Người này nhất định tâm trí đã không bình thường, chồng cô cao to thế mà còn thê thảm như vậy, cô thì sá gì"

Khiết Khiết câm phẫn liếc ả, ả mới thôi hung hăng, đỡ chồng mình dậy. Ngay lúc này sư Huệ Nan không biết từ đâu xuất hiện, đi vào giữa đám đông.

"Mời bốn người vào chính điện, có gì thì từ từ bàn xử"

Hình dung cô luôn là trong sáng ngây thơ hiền hoà, bây giờ thì ra cái dạng gì rồi, vô cùng khủng bố tinh thần nàng mà, giống như niềm tin cho cả thế giới đều biến mất, thống hận mà đối diện, nhưng đặc biệt... Ánh mắt nhu hoà dịu dàng kia dành cho nàng không giảm mà còn tăng. Trong phòng riêng của sư thầy Huệ Nan sau chính điện, đại ngốc mặc kệ có người, tâm tình so với lúc trước giảm xuống không còn tia sét, ngồi sát bên như canh chừng hai người xấu lại đánh nàng, bao nhiêu tin tưởng, bao nhiêu ôn nhu hết thảy dành tặng cho nàng thông qua đôi mắt đó.

"Sự việc ra sao khiến cho bốn người nảy sinh xích mích, thông qua người dân bần đạo đều loáng thoáng nghe qua, ở đây là chốn thiền môn, tất cả đều có phật tổ chứng giám, vừa nãy là ai sai ai quấy?" sư thầy nghiêm túc ngồi xếp bằng, mỗi câu mỗi chữ thực là nhấn mạnh.

Tất nhiên, người sai người đúng đồng loạt hô lên.

"Là họ!" Hai cái tay của hai người nọ chỉ hai người kia, một cái tay người kia lại chỉ hai người này, Khiết Khiết không màng tới, mãi chỉ lo nhìn vết thương trên tay nàng, rầu rĩ xót xa.

"Hừ, họ bắt cóc con trai của tôi" cô gái kim luôn chức danh mẹ trẻ lên tiếng, hừng hực liếc bọn nàng, trong lòng em bé ngoan đang ê a bấu víu, hai tay đưa ra trước, đòi bế.

"Chắc thí chủ đã có điều hiểu lầm rồi, hai người họ đều là trú ẩn ở đây, hà cớ bắt con của thí chủ làm gì?" Thoáng chút, sắc mặt của ông dịu đi, cầm tách trà đưa lên mũi.

Chu Bách Yên vừa lòng cười mỉm, phía dưới, bàn tay người kia nắm lấy tay nàng, ân cần vuốt ve. Cũng biết an ủi nàng, thật ngoan.

"Làm sao ông rõ như vậy? Tà tâm lòng người là không có thuốc chửa, tên này đánh tôi, nói hắn ngốc sao? Ngốc mà biết đánh người?" Cha của em nhỏ muốn nhảy dựng luôn lên bàn, phẫn nộ chỉ Khiết Khiết.

Nàng đang mỉm cười với cô, lựa ra chỗ sai quấy đáp trả.

"Là các người sai trước, vốn dĩ sẽ không có gì, hai người không lý trí vội mắng mỏ buộc tội bọn tôi, chị ta ngốc, không phân biệt rõ ràng, ai làm tổn thương thì theo bản năng tự vệ. Xem con trai hai người đi, nó lại đòi chị ấy bồng, luôn thể xem lại cách làm cha cái kiểu gì, con anh gọi người khác là cha, hừ" bớt quá đối với em nhỏ đáng yêu không trừng, nàng trừng là trừng cha mẹ của em nhỏ, cảm thấy hai người này muốn gây sự.

Nghe nàng nói, sắc mặt tên chồng biến thành một ổ nấm đen thui, liếc mắt nhìn vợ, lầm bầm nhưng ai cũng nghe.

"Nó với thằng hoạn kia có liên quan gì?"

"Anh điên à? Nghĩ lung tung gì đấy?" cô vợ mở mắt thật to mà trừng, mặt như lửa đốt đỏ lừ.

"Này thì này, giờ mới để ý, sóng mũi, rất giống với nó, cả gia đình tôi có ai mũi như thế đâu" tên chồng bây giờ to tiếng, song lấy tay chỉ Khiết Khiết.

"Đồ thần kinh, anh đừng quá đáng nha, còn dám nghi ngờ này nọ, con anh là giống mẹ nó, sao? Đừng nói nghi tôi dan díu?" cô vợ ôm con, liên tục đẩy vai hắn. Không phát hiện ra có hai gương mặt đang suy ngẫm và một gương mặt ngây ra. Hai vợ chồng dường như ngờ ngợ mình lạc đề, thôi cãi vả, quay phắc mặt lại nói: "Tôi không biết cô chính hay tà, đầu đuôi mau kể rõ, bọn tôi cũng không rảnh đâu ngồi đây uống trà đàm đạo" cô vợi hung dữ cáu gắt nói.

"Đúng, cây ngay chẳng sợ chết đứng, thí chủ Bách Yên xin cứ biết gì nói nấy" sư thầy hết nhìn trái rồi phải, duy nhất trong mắt vẫn điềm đạm ban đầu. Âu cũng là người quen của Nhan Tình, lại sống ở đây không ngắn hơn một tháng, tính tình ra sao phần nào ông cũng đã rõ, ngày nay có người tới không phân trắng đen đã làm loạn, thầm bói tính hai người tháng này quả thật có nạn về đường khẩu, chi bằng giúp một tay, đứng ra phân minh bảo lãnh.

Chu Bách Yên chả thèm nhìn mặt cô vợ, nhằm ngay đại ngốc dịu dàng hỏi: "Tại sao che miệng bảo bảo?"

Tính của cô vốn tốt, nàng biết, từ sáng đã thấy đại ngốc rất thích em nhỏ, trên đường từ khu tập thể đến chính điện, thỉnh thoảng đặt em nhỏ ở trên vai, em nhỏ thích lắm liền cười sằng sặc, hệt như tình thâm máu mủ, yêu thương như vậy không lẽ nào tự dưng đi che miệng em nhỏ làm gì.

Khiết Khiết tỏ ra khinh nhờn đôi vợ chồng bên kia, lại xoay sang ảm đạm nhìn nàng, thành thật nói:

"..Bảo bảo... Nôn, rất khó chịu"

Bên kia mặt biến sắc, bắt đầu nghi hoặc cô rõ không phải đàn ông, giọng nói tất nhiên có trầm thấp nhưng không ồ ề ảm giọng, cộng thêm cử chỉ lấp lửng, mù mịt ngây người, thực là hành động của một người bị suy chất xám, ngu ngốc bị khờ.

Khiết Khiết ấp úng kể hết đầu đuôi, tốn mất nửa ngày mới nói hết ra, hai vợ chồng kia muối mặt biết sai, nhưng thói hung hăng ngang tàng không bỏ, đứng lên vu vơ nói câu xin lỗi nhẹ tênh rồi ôm con phắng đi nhanh. Nguyên do nàng không muốn để tâm cho nên không truy cứu, sư Huệ Nan ngồi như ngủ, nhắm mắt tịnh tâm chẳng màng tới xung quanh, Chu Bách Yên cứ ngỡ ông muốn an tĩnh, kéo Khiết Khiết đứng lên rời phòng bằng mũi chân, khi gần tới cửa thì bị câu nói của ông làm cho đứng lại.

"Tháng này là đại hạn của hai thí chủ, tốt nhất đừng quản tới thế sự, an ổn cứ ở trong phòng, điềm xấu sẽ không bén mảng tới" mí mắt sư thầy động đậy, mở ra đã nhầm ngay bọn nàng mà nhìn, thật không biết có căn cơ gì, mém chút làm nàng xoắn cả tim gan. Nàng liền đáp dạ, nhân tiện xin phép về phòng.

Buổi sáng của ngày thất tịch hao phí quá nhiều, nàng chú ý lời sư thầy dẫn đại ngốc đi một mạch về phòng, a La gặp giữa đường rũ rê nàng tới hồ sen chơi, nàng cũng từ chối.

Bình sinh nàng không phải không tin cái gọi là dị đoan, thôi thì cứ xem như tránh hoạ, về phòng ngồi trên giường ngắm đại ngốc vẽ linh tinh hay nhìn cô rèn chữ cũng được.

Mới bước qua ngạch cửa, Khiết Khiết tự nhiên chủ động kéo nàng tới giường, vẻ mặt xót xa khi nãy lại hiện ra, cô ngồi xổm dưới sàn, cầm tay nàng nhìn mãi, đôi lát đưa ngón tay sạch sẽ sờ qua, mặt ngẩng lên xem nàng có đau không. Chu Bách Yên nhớ lại sự tình sáng nay, nhớ vẻ mặt hận thù, nhớ lời thủ thỉ lúc cô ở sau lưng, nhớ nhiều thứ hơn thế. Lòng không kiềm được muốn hôn cô khen thưởng, nhưng tại vì nàng là tiểu thư khuê cát, chẳng lẽ suồng sã kéo đầu cô lên hôn, không tốt, thật không tốt, bèn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy ai lảng vảng đi ngang, tâm tình cực kỳ muốn phát thưởng, cắn môi nhìn cô một hồi.

"Khiết Khiết!~" ách sao giọng nàng đột nhiên nỉ non như thế?

Cô y như chú thỏ vểnh hai tai, ban đầu là vậy sau đó miệng đã giãn ra tặng cho nàng nụ cười ấm áp, song chuyện không dừng tại đó, tha thiết ân cần nắm tay nàng, bối rối nói:

"...Ngoan, không đau, không đau"

Phải nói ông trời ban cho nàng ân sủng lớn nha, lại khiến cho nàng mê man, chìm đắm trong biển trời mật ngọt, tim đập bập bùng, lửa yêu không biết từ đâu rực cháy. Lúc này chả màng đến tiểu thư khuê cát hay không, lập tức cúi người hôn cô. Trên trán, trên má, cảm giác chưa thoả mãn, vấn vương mãi bên môi, mùi hương của cánh hoa hồng thuận hấp dẫn con ong mật đang thèm khát tình yêu như nàng, đành đánh liều một lần, trực tiếp miết nhẹ. Chu Bách Yên xin thề, môi đại ngốc mềm mại như nước, quyến rũ nàng không tha, một cái chưa thoả lòng lại hôn thêm nhiều cái nữa.

Nàng chưa hôn ai bao giờ, cái gì là kinh nghiệm hôn cũng chưa từng lĩnh ngộ, chỉ biết gặm môi cô, dịu dàng mút lấy, hơi ấm quen thuộc lan truyền khắp châu thân, cảm giác thiên đường không tới cũng biết qua. Nàng không biết tình yêu giữa nam nữ và nữ nữ liệu có như nhau, trái tim và hơi thở đồng đều hiện diện, lúc này mới nhận ra mình thật sự có gì đó mù mờ với cô, nếu không thương nàng sẽ không hôn như vậy.

Mãi cho tới lúc nàng sức cùng lực kiệt, hơi thở yếu đuối của ai kia nhắc nhở nàng đang làm gì, hơi ngã người ra sau mới thấy ai kia chật vật như thế nào. Khiết Khiết hết nheo mắt rồi tới nghẹo đầu, khó hiểu mặt đần ra. Hôm nay chắc Yên Yên đói?

Thôi đi, thôi đi, biết cô ham học hỏi sẽ thắc mắc chuyện này, nàng làm sao mà giải thích chứ, đầu đuôi cũng tại không kiềm chế tâm tư mà ra. Chu Bách Yên cười nheo mi mắt, hôn lên trán cô. Đến đây tự dưng nhớ ra khăn tay, a nhớ ra rồi, nàng giấu nó trong hộp nhựa bánh xốp, tối nay sẽ tặng cho cô.

"Đói không? Chúng ta xuống thị trấn ăn thịt dê nướng" đại ngốc không kén ăn, miễn là không phải hành hay ớt là được, huống hồ hôm nay đặc biệt ngoại lệ, bọn nàng tạm gác những chuyện không đâu sang một bên, cứ vui vẻ thoải mái tiêu sài thả ga, ung dung cho hết nguyên ngày. Khiết Khiết bữa sáng ăn mấy cái bánh chà bông, giờ bụng đã cồn cào, gật đầu ngay, mà sau khi gật đầu còn làm ra dáng vẻ e thẹn xấu hổ, thơm vào má nàng một cái, chủ động nắm tay nàng, dè dặt không nắm lấy cái tay bị thương, rất là biết thương tiết.

Chu Bách Yên níu lại, đưa ngón tay mềm mại sờ chóp mũi lành lạnh của cô, cười ra nắng.

"Tắm trước đã, phải thay đồ đẹp đó nha" nàng soạn ra mấy bộ quần áo mới mua gần đây, hôm nay thất tịch, nàng muốn hẹn hò, ý tứ rõ như ban ngày muốn hẹn hò cùng cô, tuy rằng chân tình le lói kia ảo diệu không rõ ràng, cũng muốn cùng cô vui vẻ tận hưởng.

Nàng loay hoay chọn chiếc áo sơ mi trắng xanh cho cô, quần jean bạc màu và đôi giầy thể thao màu nâu mật, đại ngốc sẽ trông chững chạc hơn nhiều. Riêng bản thân đơn giản váy ngắn, màu hồng xinh xắn như hoa.

Khiết Khiết xem ra không hài lòng với trang phục nàng đang mặc, nhìn nàng chằm chằm, bậm môi cắn cắn, nàng hỏi tại sao thì cô đã ra tay nhanh như chớp, ma trảo đặt ngay đùi trong rồi.

Ặc, đồ dâm dê!

Chu Bách Yên ban đầu ngây người như tượng, xong thì mặt đỏ đẩy cái tay tên dê này ra, hừ lạnh liếc xéo.

"Quần..." Khiết Khiết vừa buồn vừa tủi kêu lên, thích cô mặc quần, không thích cái này.

"Hôm nay mặc váy, Khiết Khiết không thích hả?" như hiểu ý tứ của cô, nàng nguôi giận dỗi, kết quả của mỗi sáng tập thể dục, đùi thon dáng đẹp, không diện váy thế thật uổng phí nha, huống chi, bình thường cô cũng đâu háo sắc, ai ngờ kẻ khờ này còn không biết hưởng thụ.

Khiết Khiết thôi ủ rũ, ngẩng mặt không nói, chỉ lắc đầu rồi nhìn chiếc váy như ngứa mắt, làm ra con mèo nhỏ bị ướt sũng, tiếp tục buồn bã ngồi luôn trên giường. Tròng mắt khẽ đảo cùng lắm là nhìn hai bàn chân của mình.

Ôi nàng phát hiện ra, cô không hề thích hưởng thụ.

Như thế có nghĩa là gì đây? Nàng không thay đồ là không chịu đi cùng sao?

"Được rồi, mặc quần thì mặc quần" đi cũng vì cô thôi, bề ngoài đi tới tủ áo tìm quần jean dài màu sậm, trong lòng không khỏi thầm than tiếc uổng.

Nàng thay rất nhanh, kết hợp với áo sơ mi xẻ tà, thoăn thoắt trông nữ tính hơn, lập tức đi tới trước mặt cô, thủ thỉ:

"Thay xong rồi"

Khiết Khiết như chuyển mặt, môi bậm bậm biến thành tươi cười rạng rỡ, nháy mắt mặt biến thành hoa hướng dương, ra sức gật đầu, tủm tỉm nhìn chiếc quần của nàng.

"Đẹp... Hì"

Chu Bách Yên kiềm lòng đừng hưng phấn, liếc xéo, cuối cùng không giấu nổi nữa, cười ngọt ngào nắm tay.

Đại ngốc a, ngày càng ngọt miệng.

Thị trấn ngày thất tịch cũng không thiếu hình ảnh các cặp tình nhân, Chu Bách Yên lao nhao đi hết chỗ này rồi tới chỗ kia, mua mấy món ăn vặt mà nàng yêu thích cũng như đại ngốc thích cái gì đều sẽ mua cho cô, không cần tiết kiệm. Ngày trước nàng biết ra quán thịt nướng nằm trong hẻm nhỏ là vì mùi thơm của nó thật đặc biệt, ăn một lần thành nghiện, thịt dê chỗ này vừa thơm vừa chắc thịt, đại ngốc ăn mấy miếng liền, còn muốn ăn nữa không cần mở miệng, nàng biết ý gọi thêm. Trong quán lảng vảng mấy đôi nam nữ, tình tứ dùng cơm, Bách Yên liếc qua cô, cười phì lên.

"Mặt mèo rồi, sao không cẩn thận gì hết, miệng dính đầy tương" nàng rút mấy tờ giấy ăn giúp cô lau đi, nhẹ nhàng mà lau, ưu ái tặng cho cô mấy lần lườm nhẹ, Khiết Khiết trông thật thoải mái khi nàng săn sóc, trên mặt không giấu tia ngô nghê chân tình.

Ăn no, bụng nhô ra thêm tí, tay nắm tay cùng nhau đi trên đoạn đường dài, phố xá đông người chẳng ngại lo, thỉnh thoảng sẽ dừng chân tại cửa hàng nào đó, chỉ cho cô mấy thứ mà cô chưa biết tới, lại lo ngại đi nhiều sẽ mệt, đôi chút quay đầu hỏi cô mệt không, đại ngốc tuy hơi ngố nhưng sức khoẻ coi như tốt hơn nàng, chỉ đi mấy vòng thị trấn thì đã biến thành người nắm tay dắt nàng đi, Chu Bách Yên ăn no lười biếng, nép hẳn vào lưng cô, vừa có thể đi chầm chậm mà vẫn được chỗ dựa êm ái ấm mềm.

Suốt buổi chiều dạo khắp hàng quán, chân của hai người mỏi không muốn đi thêm, đành lui bước đi trở về Hoành Mã, không ngờ lượt người đông hơn ban sáng, len xen mấy đôi tình nhân tình tứ đi lên. Nàng và cô hoà vào dòng người ấy, chỉ riêng nàng mạch tim đập bồi hồi.

Lên đèn, Hoành Mã trông hoành tráng lạ lẫm, nàng không định cùng cô về phòng, trước lúc đi đã mang theo quà để trong cái túi nhỏ của nàng, giờ đang được Khiết Khiết mang hộ. Lúc đầu thấy nàng đi hướng tới khu thềm đá sau chính điện, cô ngây ngô còn nhắc nàng bằng cách ghị tay, nàng vốn thông thạo đầu óc cô mà, liền nói muốn vui chơi một chút, cô mới thong thả lại.

Sân thềm đá sau chính điện ngày thường không có việc gì dùng tới, đó là một khoảng sân rộng rãi thoáng đãng, từ đây có thể nhìn quan cảnh thu nhỏ của những mái nhà dưới thị trấn xa xăm, lan can xây cao quá bụng một người lớn, tuyệt nhiên không cản trở tầm nhìn, mấy cây me rừng cao lớn tối nay được lấp thêm đèn, xanh xanh đỏ đỏ vô cùng thích mắt luôn. Cảm thấy chỗ này phần lớn ít thấy hoà thượng xuất hiện, hoàn toàn không khí dường như chỉ đặc biệt dành riêng cho đôi lứa yêu nhau, những đôi vợ chồng già trẻ. Tất cả đều chung một hướng nhìn, chính là ngôi sao Chức Nữ đang bừng bừng toả sáng. Chu Bách Yên kéo cô tới một chỗ thông thoáng nhất, đứng tựa vào lan can rắn chắc, ngẩng đầu nhìn trời cao. Tối nay bầu trời hầu như quang đãng, gió mát từ nhiều phương dịu dàng phớt qua da mặt, Khiết Khiết nhìn quanh mấy lần, đông người quá, ồn ào quá, liền có chút co ro, tay cũng run run. Động thái này nàng nhận ra, thu mắt về cô, chú ý hết vào cô.

"Sao thế kia? Khiết Khiết bộ lạnh à?" không có lý lắm, môi đại ngốc tuy có chút khô nhưng vẫn đỏ hồng, da mặt mịn màng trắng trẻo chứ không xanh xao. Nàng xoay người đối diện với cô, tiến gần lại thêm, ngước đầu nhìn gương mặt ưu tú đẹp đẽ tựa sao trên trời.

Lắc đầu, mắt đảo xung quanh, lại nhìn nàng, đột nhiên ôm lấy, cọ cọ.

Ặc, tên này muốn nhõng nhẽo ngay chốn này?

"Ngoan, đừng như vậy được không? Khiết Khiết đã trưởng thành rồi, mọi người nhìn sẽ chê bai đó" bình thường nếu như trong trường hợp như vầy, nàng sẽ không nói nửa lời, ôm lấy cô vuốt ve sưởi ấm, giờ khác nha, xung quanh đếm sơ thì quá trăm người, có người nắm tay, có người ngồi bên nhau nhưng chưa có ai manh động như cô, ngôi sao Chức Nữ chưa tới giờ toả sáng nhất, cô đã ôm nàng chân tình mật ngọt tràn lan, người ta nhìn e rằng sẽ cười trộm chê cô gấp gáp đó.

Ngờ đâu, tên ngốc cô đây chẳng hó hé nửa lời. Môi mềm dụ hoặc cử động, quét mắt ngang dọc tỏ ra phân vân sầu não, nhìn nàng đăm đăm, điệu bộ thật sự đáng thương quá đi mà.

Chuyện gì? Nàng biết nàng đẹp mà, đừng nhìn như thế, ngại chết.

"Đói bụng, còn Milu nữa..." một giây kế tiếp, đôi mắt như ánh sao của cô chiếu rọi lên màng trời, lúc ngó xuống đã bị nàng ngang nhiên kéo tay vào nơi góc khuất phía sau tảng đá lớn, Khiết Khiết nghĩ ngợi rằng nàng cũng đói, kéo cô đi có phải cũng muốn ăn. Nhưng rồi Yên Yên không động tĩnh gì, cứ thế đứng đối diện cô, mắt to như hạt ngọc dần biến thành trầm lặng.

"Đêm nay rất đặc biệt, Khiết Khiết cố nhịn chút được chứ? Yên Yên muốn ngắm sao, ngôi sao đó vẫn chưa toả sáng nhất" ngón tay nàng chỉ lên trời, di người nép vào người cô, bỗng dưng hoá thành thiếu nữ ngây thơ, chỉ thẹn thùng cùng người yêu ngắm sao đêm. Sở dĩ kéo cô tới đây là có mục đích hẳn hoi, nàng nhận ra ánh mắt hoang mang của cô, nơi đó đông người, mà họ lại xem cô như vật sống ưu tú như sao xa, quay trái quay phải đều bắt gặp ánh nhìn hâm mộ, chọn địa điểm trú ẩn chỉ ngẫu nhiên, giờ mới thấy chỗ này thực tình rất là thích hợp để thoải mái thân mật, cô có thể ôm nàng, nói những gì muốn nói, mà nàng... Chả cần phải nghiêm túc cảnh giác canh giữ bảo bối ưu tú ngốc kế bên.

Khiết Khiết ngây ra trong ngắn ngủi, cảm nhận cơ thể mềm mại thơm tho tựa vào lòng, nàng rất thơm, mùi hương làm lòng ngực cô bừng bực kêu rên, như có thứ gì đó tung quẩy bên trong vậy.

"...Khiết Khiết!" Chu Bách Yên an ổn gọi tên, lòng như muốn nói ôm nàng đi.

"... Hả?" cô chỉ có như thế, ngô nghê đơn thuần như dòng nước mênh mang, thảo nguyên đầy cỏ mà chỉ chứa mỗi một chú bướm nhỏ, tâm luôn có nàng, vạn vật thì sá chi, đêm nay lại được nàng gọi tên tha thiết, hưng phấn liền đáp với nàng.

"... Chúng ta mãi như vầy được không? Thân mật như thế này mãi" không biết dạo gần đây nàng có bệnh không nữa, cứ đêm đến thì thấp thỏm lo âu không rõ nguyên do, nhìn gương mặt say giấc của cô mới xua đi được. Nàng sợ, ai đó tìm thấy mình, buộc mình tách khỏi cô, rồi sau đó... Chẳng gặp lại nữa. Chu Bách Yên vì thế cũng ngủ không sâu giấc, lúc cô ôm mới chuyển người nằm sát lại, mặc sức hưởng thụ hơi ấm của một bé ngốc. Nàng luôn rỉ rít cho rằng bớt quá giữa nàng với cô là quan tâm, nương nhờ, bảo bộc và yêu chiều nhưng qua một thời gian như thế, quan tâm chuyển thành săn sóc, bảo bộc trở thành yêu thương, yêu chìu biến thành phi thường chiều chuộng, vắng cô nửa ngày là nhộn nhạo bứt rứt, nhiều lúc còn liên tưởng cô là viên kẹo cao su, một khi đã dính, chính nàng lại không muốn gỡ. Tim có chút yêu thì lầm tưởng là thương, thương nhiều quá mức thì chả phải biến thành yêu rồi chứ, nàng loay hoay mãi, mơ tưởng nếu như có một ngày một cô gái khác cũng đối với Khiết Khiết như nàng, liệu rằng... Sẽ bỏ rơi nàng chứ? Nàng không rõ lòng cô, càng không cách nào thâm dò, chỉ biết ngồi lo sợ liếm láp qua ngày. Nhận ra càng ngày càng cần sự hiện diện của cô, cô chẳng cần làm gì cả, ở yên bên nàng, đừng rời đi. Như thế, vào cái đêm thất tịch đầy sao, Ngưu Lang Chức Nữ tương phùng, nàng có một ước nguyện.

Khiết Khiết mãi bên nàng, đừng để rời xa nàng.

Ước nguyện nhiều lắm cũng là một ước nguyện, còn chưa chắc chắn đâu, Chu Bách Yên hào hùng khí thế, quay đầu đối diện nhìn cô, trước đôi mắt xám tro đang mở tròn ngạc nhiên, nhanh như chớp ôm mặt đối phương, hôn.

"Giờ ta hẹn hò đi!"

Là tình nhân sẽ bám lấy nhau, là tình nhân sẽ không rời nửa bước, là tình nhân thì có thể ngang nhiên thánh thức mấy con ma nữ háo sắc ở đằng kia thôi ngắm nghía cô như mồi, là tình nhân sẽ ung dung đi trên phố, là tình nhân thì giúp phai đi những điều nàng lo sợ, là tình nhân... Cũng có thể mặc sức ngẩng mặt lên trời mà hãnh diện, cười lớn khoe khoang.

Bà đây có bồ đẹp trai nhá, hãnh diện cực kỳ, thống khoái muôn vàng.

Có điều, Bạch Khiết không thể phản ứng nổi, cảm giác môi chạm môi thật tốt, môi Yên Yên mềm mềm, cô lại muốn hôn nữa nhưng nàng đã chủ động tách ra, người dựa hẳn vào cô, nói:

"Giờ ta hẹn hò đi"

Thấy trên hai má nàng hồng hồng như quả táo, muốn cắn nhưng lại thôi, liền cắt cớ:

"Hẹn hò?!"

Sắc mặt Chu Bách Yên đông lại, lát sau cười đầy mưu đồ.

"...Là cùng nhau, chúng ta luôn cùng nhau ngủ, cùng thoải mái ăn uống, thoải mái vui chơi, còn nữa.. Lúc nãy còn hôn, đó là hẹn hò"

Không chần chừ, nàng tìm lấy khăn tay, đưa ra trước mặt cô.

"Tặng Khiết Khiết, không được làm mất đâu biết chưa?" căn dặn thì căn dặn, nàng biết đại ngốc sẽ không sơ ý với mấy món đồ ngộ nghĩnh, mặt gấu nàng thêu còn vô cùng dễ thương, hệt như khuôn mặt của cô bây giờ, lại càng không biết cô thích món đồ này tới tay chân run rẩy, miệng há ra nhét trái nho vào được luôn.

"...Gấu nhỏ, của... Khiết Khiết?" Bạch Khiết vô tư hồn nhiên xoà tấm khăn ra nhìn thật kỹ, nhìn hàng chữ đo đỏ, mặt gấu tròn lăn lăn, tâm tình hưng phấn dâng trào, Yên Yên rất tốt, biết làm ra mặt gấu cho cô nha.

Không làm cho cô thì cho ai, còn phải hỏi.

"Ừ! Dùng lau mồ hôi, lau bánh vụn trên miệng"

"...Lau Milu?" đại ngốc nghểnh cổ, thăm dò ý nàng.

"Tuyệt đối không, lông chó bẩn lắm, vi khuẩn sẽ bám vào gây bệnh cho Khiết Khiết đó" hừ, nàng mày mò cả nửa ngày trời mới làm xong, nỡ lòng nào đem lau cho con Hải Tặc, vì vậy phản ứng hơi gắt gao, dùng ánh mắt như cảnh cáo nhìn cô.

"...À" gật đầu, đem chiếc khăn xinh xinh trùm lên mặt, lại nói: "Thơm.. Mùi Yên Yên"

Chu Bách Yên đơ người đỏ mặt, mùi nàng? Xấu hổ chết đi a.

"Đừng làm thế, khăn dùng để lau" nàng cầm lấy thả xuống, xếp lại ngay ngắn thành hình vuông, cứ như làm thử cho cô xem, chồm người nhón chân lau lau cái mũi của cô. Lau mấy cái, mặt đại ngốc như mặt nước tung tăng, cười ngốc nghếch với nàng.

Thử hỏi nàng yêu nhất thứ gì trên gương mặt thanh thuần này, đó là chiếc mũi thẳng tắp của cô, chóp mũi lành lạnh trơn tru, sờ vào thích ơi là thích, ví như những lúc đại ngốc nghiêng người ngủ say, nàng sẽ tóm lấy cơ hội mà ra tay sờ soạng, ngoài ra còn có đôi môi đỏ hồng, mềm mỏng quyến rũ chết người, cả chân mày rõ nét, một đường thẳng kéo qua tận đuôi mí mắt, đậm nhạt vừa đủ. Nhiều lúc đâm ra ngang tàng, buổi sáng hung hãn giả vờ là một chú thỏ ngây thơ, vươn tay, sờ chóp mũi, xuống môi mềm, nàng không tưởng đôi môi kia sáng sớm đã toã ra sức hấp dẫn như vậy, có tí khô, cần làm ẩm ướt. Đúc kết, nếu như đại ngốc này không bị chứng si khờ, có thể hay không gây hại cho nhân gian mấy nữ tử háo sắc nằm lai láng kêu than tha thiết, mà trong đó, không thiếu nàng.

Sao Chức Nữ đêm nay ngự trị, đại ngốc cho dù đang đói cũng phải cố nhịn, mãi miết sờ tới sờ lui khăn tay màu xanh lam, kế bên có nàng dựa vào, đường đường mật mật cùng sánh vai.

Qua ngày thất tịch được hai ngày. Một buổi trưa nọ, Chu Bách Yên đang nằm phè phỡn ngủ trưa trên giường, tự dưng Khiết Khiết từ ngoài chạy vào, ngồi ngay mép giường nhìn nàng mãi. Thật ra sau giờ cơm trưa nàng chỉ ngủ ba mươi phút, giờ đã tỉnh nhưng lại phát hiện bên người xuất hiện đâu ra một khuôn mặt ngây ngô, tò mò không biết nhìn nàng là vì cái gì, đành giả vờ ngủ say. Chưa đầy vài giây sau, bên tai vang lên giọng nói buồn hiu.

"...Yên Yên!"

"...." nàng im lặng, không dám thở mạnh.

"Yên Yên!" Bạch Khiết ảo não kêu lần hai, lần này ngón tay cố ý chạm nhẹ vào tay nàng.

Được rồi, nàng cũng không muốn làm cho đại ngốc sốt ruột, bày ra dáng vẻ mới vừa ngủ dậy, nhướng mày nhìn cô.

"Không chơi cùng a La nữa à?" trước đó a La có tìm tới rũ rê cô đi tới nhà ăn xem chị Ân Bình làm bánh bột nhân đậu xanh, nàng buồn ngủ cho nên không có đi cùng, vả lại cần tập cho cô tính tự lập vì vậy mới bảo đi với a La là được. Giờ chẳng lẽ về kéo nàng đi xem sao?

Thấy nàng đã tỉnh, Khiết Khiết liền sốt sắng thấy rõ, chân mày giãn ra.

"Không, muốn... Hẹn hò!" mắt sáng như sao chớp chớp với nàng.

"Chúng ta đang hẹn hò đấy thôi, tối qua cùng ngủ chung này, buổi sáng cùng đánh răng, lúc nãy còn cùng nhau ăn trưa nữa đó" nghe thế nàng cười phì lên, đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc nằm gần dái tai, tóc đại ngốc mau dài thật, xem ra phải xuống thị trấn một bận.

Lập tức cơ mặt đại ngốc nhăn lại, khép miệng rồi mở miệng, mấp máy mà chẳng nói thành lời, bộ dạng chật vật nắm tay nàng, mắt chớp nháy liên hồi.

"Sao nào? Muốn nói gì với Yên Yên?" đáng yêu thật là đáng yêu nha, tại sao lúc này nàng muốn hôn cô cực kỳ.

"A... Hẹn hò, ăn..." cái môi chu chu ra, ngón tay sạch sẽ đặt lên cánh môi của nàng.

Mặt Chu Bách Yên dần biến sắc, ăn cái đầu cô, đó gọi là hôn.

Thì ra là muốn hôn nàng.

"Bây giờ là ban ngày, Yên Yên cũng chưa đánh răng đây" ngại chết, ngại chết, đại ngốc muốn hôn nàng kìa. Bên kia có người mặt xụ xuống, thôi được, nàng đi đánh răng ngay là được chứ gì.

--11--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro