Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G

Chương 2: Cuộc Họp Gia Đình Khẩn Cấp

---

Trong bữa ăn, Bạch Khiết ngồi ình ở đó nếu do cha đút canh thì sẽ vô thanh vô thức mở miệng, hoàn toàn không quá câu nệ giữ nguyên tư thế, nhiều khi nhớ ra điều gì đó đôi mắt xám ảm đạm ngó xuống tấm khăn trải, tấm khăn nhỏ màu mè đó cũng như cô, trung thành nằm yên dưới cái bát.

Bà Tầm Nhi càng hạ quyết tâm, giữ vững ý chí kiên cường, trước khi rời khỏi quán ăn đặc biệt còn gọi thêm món canh óc heo bổ dưỡng, mang một phần cùng chồng con trở về nhà, ban đêm có thể hâm nóng lại, tiếp tục bồi cô.

"Khiết Khiết" trên tay là bát canh nóng hổi, bà Tầm Nhi dịu dàng gọi tên con, mới bước vào cửa phòng thôi đã thấy cô đang ngồi trên giường trầm tư xem cái gì đó, tới khi lại gần mới phát hiện, à thì ra là lục lạc nhỏ, Bạch Khiết thường là như vậy, xem lục lạc nhỏ trên tay như cực phẩm bảo bối, nếu có lúc rảnh rỗi nhất định sẽ sờ lục lạc nhỏ một cái, xem nó còn ở trên tay hay không.

Vẫn còn ở đó thì mới an tâm tìm vật khác nghiên cứu, lúc nghe thấy giọng nói của mẹ, Bạch Khiết chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt trong vắt phẳng lặng nhìn người đã ngồi kế bên cô.

"Ăn canh nha, buổi tối con ăn rất ít" bà Tầm Nhi từ tốn, quan sát kỹ càng biểu cảm của cô, cái đầu xù nghẹo sang một bên ngây ngẩn một thoáng, đôi mắt kia khẽ động dời tầm mắt nhìn xuống cái bát nhỏ, cái mũi thính mới chịu vận động, mùi thơm kích thích khẩu vị, bụng phẳng lì cũng đã đói rồi, thấy cô không phản ứng, bà ngầm hiểu ra, đôi môi hồng cười nhẹ, múc một muỗng vừa ăn đưa lên trước miệng cô, chờ phản ứng kế tiếp, Bạch Khiết hít hít mũi cảm thấy mùi này rất giống với món mà buổi tối cô đã ăn, đầu óc đơn giản thôi thúc cô há miệng.

Bà Tầm Nhi hài lòng đều đặn đút cô ăn từng muỗng, đến khi trong bát cạn thức ăn thì mới thôi, bây giờ cũng đã khuya, nên trở về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa Khiết Khiết của bà mí mắt sắp mở không lên rồi.

"Khiết Khiết con ngủ ngoan" lau miệng cho cô, bà an tĩnh khom xuống hôn lên trán tiểu Khiết, đứa trẻ Bạch Khiết ngoan ngoãn, như thường lệ ngẩn ra một hồi mới hiểu chuyện, dịch người nằm xuống còn được mẹ đắp chăn cẩn thận, chỉ nghe tiếng "tách" đèn phòng đã tắt hẳn còn lại ánh đèn ngủ lờ mờ vàng nhạt, đôi mắt mệt mỏi dần dần nhắm lại.

Hàng ngày cứ như thế tạo thành thói quen, buổi sáng thức dậy ngồi trầm ngâm, ăn sáng xong ngồi trước tivi nhìn hình ảnh nhanh nhảu biến chuyển, cho dù có âm thanh sống động cũng không gây sự chú ý của cô.

Buổi trưa ăn cơm xong đồng nghĩa sẽ đi tắm, tắm mát cô có thể ngủ, đôi khi không ngủ thì cứ nằm trên giường thất thần một lúc, đến khi mỏi mòn liền dễ dàng thiếp đi.

Buổi chiều thức dậy cô được cha dẫn đi tản bộ, lúc về nhà đã có sẵn cơm tối, tắm rửa, sau khi ăn tối cùng cha mẹ xem tivi một chút sau cùng về phòng riêng, ngủ sớm.

Lịch trình đều đặn như thế cũng làm cô quen dần, nếu thiếu đi chi tiết nào đó liền chau mày xụ mặt cả nửa ngày.

Hai vợ chồng đã trải qua tuổi xuân sắc như Umi và Tầm Nhi nhìn thấy Bạch Khiết hàng ngày cứ như pho tượng sống, tấm lòng cha mẹ làm sao không khỏi đau lòng, sự sống chỉ có một đời, nếu một ngày nào đó đến khi hai vợ chồng họ già nua rồi mất đi, thế thì Bạch Khiết sẽ sống ra sao đây?

Vi Phong tuy là anh trai trưởng thế nhưng không mấy chu đáo, còn gánh vác việc công ty, làm sao có thời gian chăm sóc cô, thuê người làm thì không yên tâm lắm, thế nên trong thâm tâm của họ cứ như có hòn đá to nặng trĩu vướng mắc, vấn đề này mãi cho tới hai hôm sau mới được đem ra bàn tán, triệu tập hai bên nội ngoại cùng nhau bàn tính.

Sáng nay trời trong mây lành, mùa hè xuất hiện những âm thanh kêu rộn rã của tiếng ve, vừa đúng giờ giấc Bạch Khiết tỉnh dậy, trước mắt là một mảng lờ mờ đợi bàn tay cô giụi giụi mới chịu trong trẻo trở lại, cô ngốc nằm thừ ở đó chỉ giây lát chợt nhớ ra một điều rất là quan trọng.

Đưa ra bàn tay thon dài rồi lắc lắc, nghe thấy tiếng "đing đing đang đang" thích tai, sờ sờ lục lạc một lúc mới phẳng phiu ngồi dậy là thói quen kinh điển của cô, còn nếu không kiểm tra lục lạc nhỏ thì cả ngày hôm đó có lẽ cô sẽ bất an mãi không yên.

Môi kia bất giác mim mím cười, bảo bối dù sao vẫn còn nguyên trong tay cô.

"Đing đing đang"

"Đing đang đing đang"

Xem ra cánh môi mềm mỏng kia sắp cười tới hư mất rồi, đó là điểm mà cả nhà cô đều không hay biết, lúc cao hứng lắm cô cũng chỉ mím môi cười mỉm, xem bây giờ đây, cười nhe ra hàm răng trắng sữa, hai núm đồng điếu đồng thời thấy rõ mồn một kia kìa.

"Khiết Khiết"

Âm thanh quen thuộc cứ như thường lệ vang ra từ cửa, là cha của cô a, mọi hành động lúc nãy đã biến mất chẳng còn thấy dấu tích gì nữa, mặt khờ trở lại nguyên hình là mặt khờ.

"Đã dậy? Cha đánh răng cho con" Umi không nhiều lời, sau khi nói xong thì đã chạy đến trước giường ngủ, dịu dàng dìu Bạch Khiết rời khỏi, cô vốn là trẻ ngoan, cho dù nhất thời chưa hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó cũng rất ngoan mà đứng dậy ngay, việc đầu tiên mỗi buổi sáng phải làm tất nhiên là...

Ngồi yên cho cha đánh răng!!!

Nói Bạch Khiết là "bản vương" trong nhà quả nhiên khó có điểm sai, không những thế ngay cả ông bà nội và ông cố cũng không là ngoại lệ, thương yêu cô vô ngần, xem cô như cực đại bảo bối đại đại quý hiếm, riêng về ca ca Vi Phong thôi đã xem cô như là trứng mỏng, vậy mà đáp lại yêu thương đó chỉ là sự phớt lờ từ cô, ca ca Vi Phong làm anh hai tất nhiên sẽ không chấp nhất đâu, kiên nhẫn chờ đợi một ngày cô lớn khôn.

Ở trong khu phố này, dân chúng xung quanh lờ mờ biết gia đình họ Triệu có hai đứa con song sinh, một trai một gái, một lanh lợi một ngốc nghếch, ngoài ra với việc Triệu Văn là phụ nữ cũng đều biết rõ, lúc mới chuyển nhà về đây, họ còn xì xào bàn tán, sống lâu cùng nhau chung một khu phố dần dần thành quen.

Mặt khác do gia đình Triệu Văn biết sống tốt, hay giúp đỡ hàng xóm vì thế được lòng nhiều người, mới đây thôi vào buổi sáng nọ Trương đại thúc từ dưới quê lên mang cho nhà cô một thúng trái cây tươi sống, đặc biệt cực nhọc đem mật ong thiên nhiên biếu tặng cho nhà họ, bởi lẽ nghe nói sức khoẻ của Bạch Khiết không được khoẻ mạnh cho lắm, nếu gặp sương gặp lạnh liền bị bệnh ngay, mật ong từ thiên nhiên rất tốt cho sức khoẻ, thanh trừ bệnh tật, giải độc khoẻ người, khi đó Vi Phong ở kế bên đang gài nút áo khoác cho em gái còn lén lút trề môi.

Mật ong thôi mà, Trương đại thúc có cần tu bổ thế không? Cứ như tiên dược chữa lành bách bệnh.

Sau Khi đánh răng làm vệ sinh buổi sáng, Bạch Khiết được cha dẫn đến gian phòng khách, trên bàn đã để sẵn thức ăn phong phú, nếu cô thích cái gì đều thu mắt nhìn chăm chú vật đó.

"Khiết Khiết, ngồi đây nào" mẹ của cô nhìn thấy cô từ xa đi lại, dang hai tay ra đón lấy, chỉ e sợ cô sơ sẩy va vào góc bàn, Bạch Khiết như khúc gỗ cứng ngắt, ngồi xuống thẫn thờ một lát.

Như mọi hôm Bạch Khiết nhìn vào cốc sữa, mẹ cô biết rõ thói quen, không chần chừ cầm trên tay cốc sữa ân cần đút cho cô, sau đó kế đến là bánh mì, chút trứng ốp la và cuối cùng là bánh mức dâu.

"Hôm trước mẹ bảo phải tu sửa lại căn nhà ở quê, hôm nay không biết có đến kịp không nữa? Còn ông nội? Ông có nói lần này đi với ai sang nhà chúng ta không? Tầm Nhi!"

Vừa kịp cha cô ngồi xuống sofa, thuận tay cầm lên miếng bánh mức dâu nếm thử, trên gương mặt vẫn còn trẻ trung là sự hài lòng, bánh mức dâu vẫn như xưa, ngọt mà thơm ngon.

"Bản vương" nhà của họ xem ra có sự kích thích với bánh mức dâu, ăn một miếng lại thêm nhiều miếng nữa, mắt còn chăm chú hướng đến miếng bánh trong tay cha...

Nhìn, nhìn, nhìn đến mức phải buông xuôi, hai tay dâng tặng bánh cho nhà vua vạn tuế.

"Có lẽ là đi với Tục Nhiên" mẹ cô ưng ý gật đầu, mọi hôm Bạch Khiết chỉ ăn vài miếng mà thôi, sáng nay có tiến triển, ăn hết cả một đĩa bánh.

Nhắc đến Phương Tục Nhiên hai vợ chồng đồng thời thở dài ngán ngẩm, ngày xưa cô ta chính là một cô gái xinh đẹp, đáng tiếc xét về mặt ngây thơ hồn nhiên đáng yêu cũng không qua nổi mẹ cô, bây giờ tốt rồi, khó tính chưa chịu lập gia đình, nói về vị này một chút đi, muốn nói theo vai vế thì phải gọi bà bằng một tiếng chị, chẳng vì nàng là con của người cô thứ tám tự là Âu Bạch, đại nương này lại thương yêu bà như con, còn có em họ Phương Thế Hạn, chàng trai trẻ tinh nghịch năm nào giờ đã đường hoàng trở thành bác sĩ đa tài, con cháu nhà họ Âu đông đúc sum vầy, hoàn toàn xuất phát từ tình thâm gia đình, bởi vậy đối với Bạch Khiết cũng đâu là ngoại lệ, một lần nữa đặt cô vào điểm "mấu chốt" của nhà họ Âu, họ gọi cô là bảo bối tức là xem cô như của quý, trân trọng hết sức quan tâm.

"Cha mẹ, sáng nay ăn gì a? Con thật sự rất là đói bụng rồi" âm thanh trầm ấm, giọng nói của thanh niên chính chắn, Vi Phong vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa ra phòng khách đã đem mắt nhìn thử muội muội yêu quý, ai nha, là đang nghiêm túc ăn điểm tâm kìa, không chậm chạp chạy tới gần ngồi kế bên, cùng em gái nhỏ ăn sáng.

"Con đã bao nhiêu tuổi rồi?" đột nhiên ngài Umi trừng mắt lớn, tay cầm muỗng gõ vào bàn tay nào đó đang nhốn nháo trên đĩa thức ăn, miệng còn chưa nhai hết đã gắp cái khác bỏ vào, nhà này bộ bỏ đói ngươi sao?

"Cha à, thông cảm đi, lát nữa con phải đi đón Tĩnh Kiều" Vi Phong sốt ruột ăn còn nhanh hơn trước, xem chừng lưỡi cũng sắp nuốt xuống bụng, điều này thôi đã khiến cho hai bậc phụ huynh ngồi bên đây phải lắc đầu bó tay, Nhiếp Tĩnh Kiều một cô gái đang độ tuổi thanh xuân, gia đình không quá nổi trội, cha làm giáo viên, mẹ nàng thì đã mất sớm, gia đình nhỏ tuy không có bóng dáng người phụ nữ, thế nhưng tài giỏi nhất chính là nhờ ông Nhiếp một tay, nuôi lớn Tĩnh Kiều, còn về tình hình nào đã khiến cho Vi Phong say đắm cô nàng giáo viên trẻ thì hãy nói sau đi.

Vừa qua Nhiếp Tĩnh Kiều cùng bạn bè đi chơi biển chỉ đi mấy ngày thôi đã hại cho Vi Phong thân xơ thất xở nhớ nhung tràn đầy, tối đêm qua bọn họ nói chuyện qua điện thoại rất lâu, Nhiếp Tĩnh Kiều còn khoe sẽ mang quà sang nhà biếu tặng cho cha mẹ và em gái hắn.

Bởi thế sáng nay Vi Phong cái tên mê muội này liền tán loạn chạy ra ngoài phòng, gấp rút ăn xong bữa sáng, muốn thật nhanh chóng đón rước bạn gái về nhà mình.

"Cũng từ từ thôi, Tĩnh Kiều đi chơi biển về con lập tức khẩn trương lên"

Bà Tầm Nhi trách móc con trai một chút, hai đứa nhỏ này yêu nhau cũng đã năm năm, Tĩnh Kiều vô cùng hiền dịu cũng nên lựa chọn ngày lành tháng tốt sang nhà ông Nhiếp dạm hỏi tổ chức đính hôn thôi. Bà Tầm Nhi trong giây phút thì đăm chiêu trầm mặt xuống, sắc mặt chuyển thành màu khác hẳn, Vi Phong xem như đã tốt rồi, thế còn Khiết Khiết? Bộ dạng ngơ ngơ ngáo ngáo như thế, ai sẽ đồng ý đi yêu thương đây? Một cô gái? Còn chàng trai thì không chắc rồi, Khiết Khiết của bà chẳng có xíu nào gọi là nữ tính, nói thẳng ra là không giống con gái nha, tuy là nói vậy nhưng nhìn phớt qua cũng nhìn ra Bạch Khiết có nhiều điểm giống chồng bà, chuyện tình cảm cũng không rõ có cảm giác với nam hay nữ, thật là muốn nát óc mà, khúc mắc trong lòng nhất định hôm nay phải bày tỏ.

A Phong cười ngượng nghịu, vội vàng tìm lấy khăn giấy lau lau miệng, hấp ta hấp tấp như gà mái sắp đẻ trứng, đứng dậy bước đi, trước lúc đi còn vương vấn quay đầu nhìn em gái, trong lòng sôi lên khí thế nam nhi cứng rắn, tay nắm thành quyền, vương cao đầy ý chí, lẩm bẩm.

"Em gái, chờ đó, anh đi đón chị dâu về cho em"

Sau khi a Phong đi ra khỏi nhà được một lúc, bữa ăn sáng cũng kết thúc êm đềm, do nhà không có người giúp việc, bà Tầm Nhi sau khi ăn đều chăm chỉ rửa bát, bà luôn nói với chồng con, thuê người giúp việc có nhiều điểm không tốt lắm.

Thứ nhất, Bạch Khiết nhà họ không thích nghi được với việc người lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà, nói là vu vơ suốt ngày không chịu để ý đến ai, không quan tâm ai đang ở cạnh mình, thế nhưng giác quan đặc biệt nói theo cách nào đó thì vô cùng nhạy bén, huống hồ bà luôn lo lắng, xã hội bây giờ xuất hiện nhiều loại người, gian xảo có, hiền lành có, tâm bà cũng không thể sáng suốt nhận ra ai thật sự có chân thành.

Thứ hai, đã từ nhiều năm qua, gia đình họ Triệu đối với hàng xóm đều có chân tình, tuyệt nhiên thân thế chưa từng bị bại lộ, nhiều người chỉ biết gia đình này từ thành phố khác chuyển đến, thời gian trước kia nhà nhà đều bận rộn với công việc, chưa ai rảnh rỗi chạy đến soi mói moi tin, trong mắt người dân xung quanh, nhà họ Triệu chẳng qua là gia đình bình thường hết sức bình thường, mỗi ngày lễ cũng như bao người, sum vầy tại nhà yên ổn tận hưởng cuộc sống ấm êm, nếu thuê nhiều người làm chắc hẳn có sinh nghi.

Thứ ba, quan trọng nhất là tấm lòng chịu thương chịu khó đảm đang việc nhà, chăm sóc chồng con, bà chưa từng nghĩ đến trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người, thay bà nấu cơm, thay bà giặt giũ, những điều này bà không muốn, chính tay nấu một bữa cơm cho chồng con thưởng thức đó là niềm vui, tự tay giặt giũ quần áo cho cả nhà đó cũng là niềm hạnh phúc.

Niềm vui và hạnh phúc đó hoàn toàn bà không muốn người khác lấy mất, lại nghĩ sau này còn có con dâu trong nhà cùng bà quán xuyến gia đình, nghĩ thôi đã khiến người phụ nữ trung niên như bà đây phải che miệng cười vui vẻ.

Đúng 7 giờ sáng, không cần xem giờ chỉ cần xem Bạch Khiết!

Nếu như thường lệ, sau khi ăn sáng Khiết Khiết đại ngốc sẽ lò mò tìm tới gốc cây to trong sân nhà, ngồi lẩn thẩn kế bên căn nhà nhỏ của một con chó tên là Milu, con chó này không hề nhỏ nha, so với tuổi của đại ngốc còn lớn hơn vài năm nữa là.

Milu là con chó trung thành nhất bởi vì ngoài nó ra thì chẳng còn con chó nào khác trong khuôn viên nhà này, ngoài ra chó già Milu không phải là một con chó bình thường, đích thân nó chính là món quà mà cha tặng cho mẹ, cho nên bản thân Milu ngoài làm chó giữ nhà ra còn là món quà "sống" gợi nên kỷ niệm của cha và mẹ Khiết Khiết.

Mọi khi Bạch Khiết như một kiểu, ngồi chồm hổm hai tay để trên đầu gối ngay ngắn, tập trung bắt đầu vào việc nghiên cứu những điều giống như...

Xem đàn kiến hoặc là đưa tay vuốt vuốt bộ lông của Milu đầy tớ trung thành, chó già ngoan ngoãn đôi khi ngồi yên cho cô chủ thoải mái sờ lông, đôi khi ngồi đối diện cùng cô chủ "trao" nhau ánh mắt thắm thiết hàng giờ, đến khi nó mỏi mắt liền thè chiếc lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm quanh mép, đứng dậy bắt đầu làm trò.

Chạy xung quanh cô chủ, gặm xương đi giấu này còn có lăn qua lăn lại trên nền cỏ xanh ngắt, mọi điều cũng vì đại sự mà ra, đều muốn cô chủ một lần cùng nó đùa giỡn.

Ánh nắng mặt trời thời khắc buổi sáng rất là tốt cho sức khoẻ, đại ngốc cứ ngồi một chỗ mà không biết chán, đến lúc mỏi chân không quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì, đứng lên đi tới giàn hoa của cha, tỉ mỉ tò mò ngắm nghía đã mắt, mỏi mắt thì làm gì nào? Tất nhiên đi vào nhà ngồi trước tivi, tay mân mê bảo bối của cô, lục lạc nhỏ được cô sờ tới sờ lui kêu đing đang đing đang, khoé miệng của đại ngốc theo phản xạ với những gì thích thú liền sẽ mỉm cười.

Cũng là sáng hôm nay, từ Nguyên Lãng cụ cố sẽ đến thăm bảo bối còn có ông bà nội từ quê hương xa xôi chạy đến đây, đồng dạng đều là muốn thăm cháu ngoan. Hai vợ chồng Umi nhiều ngày trước cùng nhau ngồi một chỗ, cùng nhau bàn tính chuyện của Khiết Khiết, mong muốn có thêm nhiều ý sách của người lớn tuổi, đối với việc tìm cho con họ một chỗ tốt, tìm một ai đó chăm sóc cho cô cả đời.

Người phụ nữ Phương Tục Nhiên đặc biệt nhẹ nhàng dìu cụ cố xuống xe taxi, lúc anh tài xế tính tiền còn bày ra nụ cười yêu mị, anh tài xế thật thà không thoát khỏi mê hồn công kích pháp, ngớ ngẩn cười hết sức đần độn.

A, so với đứa cháu bảo bối bên trong kia vẻ mặt còn sáng láng thông minh hơn hắn.

Anh tài xế cuối cùng ga lăng mang cái vali to như cái tủ kia ì ạch đem đến cổng nhà họ Triệu.

"Cám ơn anh" Phương Tục Nhiên giơ tay chào tạm biệt anh ta, quay đầu lại nhận lấy cái liếc mắt đầy khinh bỉ từ ông ngoại mình, lão ngoại công đã già lắm rồi, muốn ông mất sức vì nôn ói hay sao?

Sau một tràn chuông cổng vang lên inh ỏi, từ trong bước ra một người phụ nữ dáng dấp nhỏ nhắn, mở cổng ra còn nở nụ cười rất tươi.

"Ông nội, Tục Nhiên! Hai người mau vào đi" bà Tầm Nhi nhìn thấy ông nội đến nội tâm vui vẻ hẳn ra, vừa rồi Umi nhận được cuộc gọi từ ba mẹ, họ cũng đã đến ga tàu điện ngầm rồi.

Cuộc sum họp lần này đương nhiên không giống như những lần trước...

Ở góc sân vườn, một nhóm người ngồi vây nhau...

"Khiết Khiết không thể mãi cô đơn được, nên thấy trước tiên cần tìm giải pháp đã, tìm một người nào đó đáng tin cậy, làm nên một bản hợp đồng, thuê người đó chăm sóc Khiết Khiết, ta thấy có lẽ nên bắt đầu từ lúc hai con còn chưa có mất đi"

Lão gia gia già nua, trên gương mặt nhăn nheo hiện lên sự lo lắng, ngồi trên ghế cũng phải dùng gậy để chống, phía sau ông còn có đứa cháu ngoại đỡ ông, già rồi, già thật rồi!

"Ông! Con không an tâm" đằng này ở nơi bóng râm mát mẻ, bà Tầm Nhi bồn chồn cầm tách trà ấm, dùng hai lòng bàn tay áp vào mặt thân của chiếc cốc, ấm áp bao phủ quanh tay, bộ dạng vô phương bình thản được, nhận ra ở sau lưng có bàn tay vuốt ve, nhìn sang đã thấy chồng bà nhìn bà với ánh mắt trấn an, tuy rằng vấn đề này cũng đã suy ngẫm trăm vạn lần, thế nhưng tận sâu đáy lòng là không thể an tâm được.

"Con dâu, tranh thủ thời gian này đừng nên lãng phí, mẹ thấy ý của Âu gia gia rất hay, tốt xấu cũng có người làm bạn với tiểu Khiết, để cho đứa trẻ này không cô đơn một mình, chỉ có điều tìm một người thật lòng tận tình chăm sóc cho tiểu Khiết thật là khó, việc này không nên sơ sài chọn lựa, cần có nhiều thời gian hơn" người phụ nữ lớn tuổi, trên mái tóc đã đượm bạc màu, bà nội thương nhất là Bạch Khiết sự việc hôm nay có thể nói là nghiêm trọng, ở thời buổi này tìm người chân thành đã khó còn phải chấp nhận chăm nom cùng sống chung với người thần trí bất thường như cháu gái, thế chỉ đành thở dài, thật tình khó còn hơn mò kim đáy biển, nhưng vì tình thân lớn vô bờ bến, một tia hy vọng không thể bỏ qua.

"Vậy tìm người ở đâu ra? Tiêu Bắc Kính là không thể rồi"

Một hồi lâu, ông nội của cô mới lên tiếng, Ari năm nào chỉ vừa bước qua tuổi ngũ tuần thế mà bây giờ tóc đã bạc sắp hết cả đầu, thân ảnh đã không còn oai phong như trước, ngồi kế bên vợ mình, bồi thêm một câu.

Tiêu Bắc Kính tất nhiên là nam nhân còn là bác sĩ điều trị riêng cho trường hợp của Bạch Khiết nhà họ, người này thật tình phải nói tính khí cực kỳ dễ chịu.

Hôm nọ, Khiết Khiết không nghe lời ngồi thừ trên giường bệnh trắng chẳng chịu phối hợp, Bắc Kính ca ca hiểu chuyện, lấy từ trong túi ra vài viên kẹo hạnh nhân mật đào đưa cho, kết quả không lay chuyển được gì, vẫn kiên nhẫn quan sát Khiết Khiết cả nửa ngày trời, cuối cùng mới phát hiện ra Khiết Khiết là không thèm kẹo gì gì đó của hắn a, người ta là đang ngắm bé con hamter trong lồng cũi nằm ở góc phòng, hết thảy xem ý cô là ý trời chạy tới lấy hamter yêu quý đưa cho cô chơi.

Cũng chỉ có Tiêu Bắc Kính mới biết thân thế thật sự của gia đình họ Triệu, lại trăm vạn ngàn vạn bái phục trước thân thế của cô khờ này, là bảo bối Kimiko đấy nha, không thể bất kính đâu, bởi vì lý do này hamter bé bỏng của hắn sau khi đưa cho cô chơi, đến lúc Bạch Khiết thỏa mãn ra về, để lại trên giường một cái xác nhỏ...

Hamter kia của hắn chính là bị cô khờ này chơi đến chết luôn rồi!!!

"Cái này..." Umi lẳng lặng uống chút trà hoa, trong đầu óc trơ ra tận dụng hết công suất suy nghĩ, rốt cuộc bị chính câu nói của ba mình làm cho nản chí.

"Con có ý" ở phía sau lưng Âu gia gia bà Tục Nhiên cứ như họp đại biểu quốc hội, giơ tay lên cho ý kiến lập tức nhận ngay năm cặp mắt nhìn mình trao tráo, tim từ trong lòng ngực nhảy lên rầm rầm.

"Cho phép nói" đại đa số người ở đây đồng thanh, chỉ trừ đứa ngốc kia ngồi trên thềm nhà, ngẩng mặt nhìn trời xanh mây trắng, bất luận chỗ này có điều gì bàn tính thì xem như không liên quan đến cô, Khiết Khiết hôm nay cao hứng muốn chơi cùng Milu cũng không được, lúc nãy nhìn quanh sân vườn, không thấy chó cưng đâu, Khiết Khiết mắt ướt rượt đành lui về một góc, thẫn thờ như cũ, ôm gối ngồi ngó mây trời.

"Tìm người chăm sóc cho bảo bối, chuyện này có chút khó nhưng chưa đến hết cách, nghe nói ở chùa Hoành Mã có một nhà ngoại cảm trú ngụ, bà ta xem cho ai chưa từng sai, hay là lần này nhờ bà ấy một chuyến, xem xem người chăm sóc cho tiểu Khiết, người thật lòng đang ở nơi đâu"

"Hoang đường, Tục Nhi con hãy thôi hồ đồ, tìm người có lòng chân thật cũng phải nhờ tới mê tín nhà ngoại cảm đó sao?" Âu gia gia mặt đỏ phừng phừng cứ cho rằng là ông đang dễ tức giận đi, tim trong lòng ngực nhảy vù vù, đứa cháu này tại sao lúc nào cũng vậy chứ, hiện giờ tuổi ông đã cao lắm rồi, có cần chọc tức ông tăng huyết áp hay không?

Nhìn ra từ lúc ông đi cùng Phương Tục Nhiên vỉ thuốc của ông đã vơi đi hết phân nửa, bình sinh Âu gia gia không ưa nổi các nhà ngoại cảm linh tinh gì đó, cố chấp cho rằng đó là tệ nạn là mê tín dị đoan, trên thực tế nếu đang xem tivi đột nhiên xuất hiện bản tin tức liên quan đến nhà ngoại cảm thì không cần dây dưa lập tức tắt ngay tivi, chứng tỏ giữa ba từ "nhà ngoại cảm" đối với ông là vô cùng dị ứng.

"Không phải đâu ông, bà ấy gieo quẻ rất đúng đó, biết đâu được còn tìm ra được vợ hiền lo cho bảo bối nhà ta" Phương Tục Nhiên đứng ở phía sau, đầu hơi cúi thấp, dùng hết lời lẽ khuyên nhủ ông.

Chẳng phải sao? Hôm trước trên báo đăng tin, nhà ngoại cảm đó còn giúp cha con thất lạc tìm thấy lại nhau, đó chính là diệu kỳ mà.

"Còn nói, lập tức đi về nhà ngay" bị cháu gái không những một lần chọc tức, Âu gia gia phất tay một cái bác bỏ ý kiến hoang đường kia, không ngờ vì sức già đã yếu đi, xém chút bật ngửa ra sau, như vậy cho nên mới luyến tiếc sức trai trẻ ngày xưa, bây giờ đã già lắm rồi, nhiều lúc gió thoảng qua cũng khiến ông suýt bay lên ngọn cây.

Umi ban đầu nhìn hai ông cháu bất đồng quan điểm, chán nản quay mặt đi hướng khác, suy ngẫm lời Phương Tục Nhiên nói vừa rồi, thận trọng suy nghĩ kỹ lại một lát, không bao lâu ló ra một ý tưởng.

"Bằng không cũng nên thử một lần đi ông, đến xem nhà ngoại cảm ấy có tìm ra người nào không, sau đó chúng ta không cần quá câu nệ, đúng thì nghe theo, sai thì không quan tâm tới nữa là được"

Lão nhân gia cao tuổi ngồi yên lặng một hồi, miệng miễn cưỡng cười nhạt, miễn cưỡng gật đầu, cháu rễ này lúc nào cũng suy nghĩ chín chắn, hợp lý, rất ít việc mắc phải lỗi lầm, ông nên nể mặt cháu gái yêu quý, đồng ý, trong lòng có chút không vui, nhưng mà vẫn phải thử nghe theo, nếu nhà ngoại cảm chết bầm đó không ra gì, hừm, lão nhân gia sẽ sai người đến dỡ miếu, xem còn lừa gạt người ta nữa không?

--2--

Tác giả: Trucle-G

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro