Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G

Chương 5: Bị Ép Hôn

---

Mấy ngày hôm nay ông nội thường xuyên gọi nàng đến thư phòng uống trà hoa cúc dùng điểm tâm ngọt, những khi đó nàng cũng chỉ đành ngồi yên lặng nghe ông nói chuyện về bàn cờ hay đại loại là việc câu cá làm sao chuyên nghiệp, ai mà quan tâm chứ, nàng cần có cá mà ăn thôi. Khiết Khiết đại ngốc đó trước đây vài hôm còn làm mặt giận hờn, nàng đi lâu quá cũng không tốt, sự thật về khuôn mặt bí xị không đếm xỉa tới nàng kia rất có khả năng bị đại ngốc lơ nguyên cả ngày, cho nên lúc ngồi uống trà mông nhóm tới nhóm lui, mong ông nội mau mau nói xong chuyện cho rồi.

"Yên Yên! Năm nay con đã bao nhiêu tuổi rồi?" Chu lão công ngồi trước bàn cờ tướng đặc ngật những quân cờ đỏ đỏ xanh xanh, hớp ngụm trà còn âm ấm, chép miệng hỏi nàng.

"Hai mươi ạ!" trong khi đó Yên Yên cúi mặt bĩu môi, hai tay day day vào nhau, nàng đoán lão ông nội của mình nhất định có ý đồ, khi không tại sao đi hỏi tuổi nàng chứ, ông là người biết rõ cơ mà.

"Thế... Con không thích kinh doanh?" lão lão đặt ly trà nhẹ nhàng xuống bàn, từ tốn đem một quân cờ đỏ đặt xuống bàn cờ bằng phẳng, tay khe khẽ vuốt cằm, vẻ mặt nhàn hạ chẳng chút âu lo.

"Ông biết rồi còn hỏi" nàng lại cúi thấp mặt hơn, giọng nói hệt như tiếng vo ve nào đó của con muỗi vằn, aish lão ông nhà nàng hôm nay còn hỏi cắt cớ.

"Ta cho phép con theo nghành thiết kế!"

Có phải là sự thật hay không?

Hả? Hả? Hả? Trời ạ nàng có nghe lầm sao.

"Nhưng mà đổi lại con phải đính hôn, con biết đó, lão già như ta còn sống được bao lâu, người mà ta lưu luyến nhất là con, chỗ Hoắc gia giàu sang phú quý, tương lai cùng công ty nhà chúng ta hợp tác lâu dài, mà cố chủ tịch Hoắc Hải là bạn thân thiết với ta bao nhiêu năm, cháu trai của lão tuấn mỹ lại giỏi dang, nhìn thôi đã biết ngay cùng con rất là xứng đôi"

"Ông!... Ông muốn con chấp nhận sao?" nghe đến đây nàng bủn rủn hết cả tay chân, ngẩng mặt lên thẳng thắng phát biểu ý kiến và nỗi bức xúc trong lòng, thì ra là như vậy, mấy ngày nay ông gọi nàng đến là vì chuyện đáng ghét này, lão lão muốn ép hôn?

"Con đừng nói là không đi, ta chắc chắn lúc hai đứa gặp mặt nhau, con sẽ phải thay đổi quan điểm thôi, Hoắc Đình là chàng trai đã trưởng thành dày dặn, rất hiểu tâm lý phụ nữ, con làm vợ không thể chịu thiệt thòi nào đâu, tin ta đi" Chu lão công bình tĩnh rót trà vào tách sứ bằng ngọc trắng, đẩy đến trước mặt Yên Yên, nhẹ nhàng khuyên bảo, không phải tự nhiên ông rỗi hơi tới vậy, đã biết chắc Hoắc gia là nơi cực kỳ tốt cho cháu gái dung thân, ông cũng không màng đến cháu gái có đồng ý hay không, ép được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, việc hạnh phúc của Yên Yên bản thân làm người ông tốt như ông đây cần phải cố gắng tạo cho đứa cháu của mình, thế gian này quá nhiều kẻ dối trá, ông e sợ ngày nào đó Bách Yên nhận tổn thương.

"Đây là ông ép con? Con mặc kệ hắn hiểu tâm lý hay tâm sinh lý của phụ nữ, thời buổi nào rồi chứ? Ép hôn? Con không phải là heo nái đi phối giống, càng không phải đại dâm nữ, ông cho rằng cháu gái của ông háo sắc lắm sao? Cho dù hắn đẹp như thế nào con đều không cần" Chu Bách Yên kiềm nén thật sâu, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, đứng thẳng lên đi ngay đến bệ cửa sổ, ông ra điều kiện với nàng? Ông còn thừa sức nhận biết tính tình của nàng như thế nào, ghét nhất bị gán ép! Thế mà ông còn làm.

"Chu Bách Yên, con ăn nói với chính ông nội mình như thế sao? Thật là vô lễ"

Chu lão công định há miệng nói gì đó, lại bị giọng nói trầm thấp phát ra từ cửa làm cho ngậm lại, con trai ông là người đầu tiên đồng ý chuyện đính hôn từ bên gia đình của cố chủ tịch Hoắc.

"Con xin lỗi" cha nàng hôm nay la mắng nàng, đây là lần đầu tiên ông ấy chủ động nói trước, Chu Bách Yên đứng cúi mặt, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, được rồi ngay cả người cha "yêu quý" cũng đã chen vào chuyện này, nàng không xong.

"Chẳng phải thích thiết kế thời trang lắm sao? Con đồng ý đính hôn, ta sẽ cho con đi Pari" Chu lão công buồn rầu dựa vào thành ghế sofa, gia đình họ Hoắc tử tế lại tiền tài dư giả, trong lúc Chu gia gặp trắc trở trong công việc làm ăn có họ thì sẽ đỡ rất nhiều, ông không xem cháu gái như vật trao đổi, Hoắc Đình là chàng trai tốt, nếu gả cho cậu ta Yên Yên sẽ không cần lo chi, vả lại nàng thông qua đính hôn này còn cứu Chu gia một mạng, tình hình kinh tế của công ty ngày một suy thoái, ngoài Hoắc gia ra cũng không còn ai đủ điều kiện trợ giúp.

"Ông!... Ông nhất định phải ép buộc con như thế sao? Con không đính hôn" thì ra là như vậy à, ông nội ra điều kiện này với nàng, nhưng ông đã lầm rồi giữa sự nghiệp và hạnh phúc, nếu như thế nàng liền không suy nghĩ chọn hạnh phúc đời mình, giống như mẹ vậy, tuy rằng lựa chọn đó là sai lầm, sai lầm đặt tình yêu chân chính lên người cha, dẫu không vợ chồng mặn nồng thì mẹ của nàng vẫn như cũ, chẳng hối hận điều chi, mẹ quyết định đi theo cha bao gồm luôn phải cố nhẫn nhịn cho dù đau khổ. Hôm nay nàng lâm vào tình cảnh chó cắn rách quần này, nàng cũng kiên định cho mình quyền hạnh phúc, không yêu không hạnh phúc, sự nghiệp đó có cũng không sao, không có cũng không mất mát gì, điều đó trong một năm qua nàng lần lượt ngộ ra chân lý.

"Thế thì con sẽ không có chuyến đi Pari nào hết, một là đính hôn, hai là ở trong nhà, cả đời đừng mong ra ngoài" Chu lão gia vẻ mặt khác xa cha mình, ông nhàn nhạ uống trà, trên mặt không thấy gì là biểu cảm.

"...Con về phòng đây, xin phép" chính cha nàng đã nói như vậy nàng cũng không còn lời gì để nói mà chính xác hơn là nói không nên lời, ép nàng đến đường cùng, họ vui vẻ lắm ư?

Chu Bách Yên nói xong cúi đầu lễ phép chào, bước chân sải bước vừa dài vừa nhanh, lập tức muốn trở về căn phòng của mẹ đó cũng là căn phòng của nàng.

Không còn gì nữa, nàng không cần kiềm nén cảm xúc trong lòng, vào trong phòng đã chạy lên giường nằm úp mặt khóc nức nở, tại sao nàng yếu đuối như vậy, biết là yếu đuối nhưng vẫn phải khóc ra thôi, ông chẳng lẽ không thương nàng nữa rồi sao, cùng với cha bắt buộc nàng.

"Yên Yên? Ăn... Gối!"

Ngay lúc giọng nàng run run lên, bờ vai nhỏ nhắn sắp chịu không nổi, bên tai văng vẳng tiếng người ngây ngơ thân thuộc, rốt cuộc đem hết cả người ngồi dậy choàng lấy thân thể cao cao ôm siết, một phen khóc nức nở lại oà oà không kiềm chế.

Chắc thấy nàng ụp mặt xuống gối như thế tên đại ngốc này mới cho rằng nàng đang ăn cái gối sao?

Cái đó chẳng qua là suy nghĩ đơn thuần của nàng mà thôi, chính Khiết Khiết ngây thơ làm sao hiểu được như vậy, nàng mà biết suy nghĩ trong cái đầu nâu nâu kia nhất định phải ngừng khóc mà giết người.

Mấy ngày trước Khiết Khiết được nhìn mấy con lợn trong tivi, chúng nó ăn rất là khí thế, úp mặt mà húp soàn soạt, lúc nhìn thấy cảnh tượng Yên Yên như vậy lòng không khỏi vấn vương.

"Ướt..."

Chu Bách Yên giấu mặt vào vai cô, cố gắng lấy tay lau chùi nước mắt.

"Không ướt" nước mắt nàng rơi lên vai áo có chút xíu, ướt gì chứ, thật là keo kiệt.

Lát sau bên tai nàng lại vang lên tiếng thấp thỏm từ cô.

"Ướt... Ướt này!"

"Cái gì mà ướt?" lần này Bách Yên nổi cáu lên, mặt còn ướt nhem nước mắt, mũi đo đỏ, môi sưng sưng, ngoài ra nhìn thấy trên đó có sự trách móc nhẹ hệt như nàng đang làm nũng với cô.

Bạch Khiết chớp chớp hàng mi dài đen thượt, chằm chằm ngắm gương mặt ướt át của nàng một hồi, sau đó mím mím môi đưa ra ngón tay trắng trẻo chỉ chỉ xuống ga giường màu hồng nhạt.

"Ách nước ép dâu? Tại sao nó ở đây?"

Hơ, thì ra cái mà đại ngốc nói chính là ướt của nước ép dâu, nàng ngừng khóc luôn rồi, mếu mếu nhìn một vũng đo đỏ trải dài trên nệm.

Kết quả nước ép dâu kia đã thay Khiết Khiết dỗ nàng nín khóc, nàng còn tức tốc tháo tấm ga nhét vào mấy giặt, quên luôn đau khổ, quên luôn gương mặt tủi thân bị bỏ rơi trên giường.

**

Chuyện như vậy kéo dài suốt cả tuần, nàng buồn bã ngày ngày ở trong phòng, không thiết tha gì chơi đùa nữa, người đáng thương nhất vẫn là Khiết Khiết, trước kia vài ba ngày Yên Yên sẽ dẫn cô đi đến quán ăn đầu phố ăn đồ nướng, bằng không cũng ở trong phòng trêu trêu chọc chọc cô này nọ.

Xem bây giờ đi, quên luôn cô mất rồi.

Trong Chu gia ai cũng đều hay tin Bách Yên bị gán ép hôn nhân, lúc đầu Nhan thẩm ra sức an ủi còn tâm lý làm chút điểm tâm ngọt cho nàng ăn, Mặc Lâm cũng như vậy, hàng ngày nếu khi rảnh rỗi sẽ lên phòng nói chuyện vu vơ... Mặc Lâm biết nàng buồn cũng không dám nhắc đến chuyện đính hôn mà Chu lão công từng nói, nhìn thấy tiểu thư cả ngày ngồi bên cửa sổ hết than ngắn thở dài rồi đến chống cằm rầu rĩ, thật là đáng thương.

Không hiểu vì sao Chu Bách Yên đêm đến không tài nào chợp mắt, nhìn lên trần nhà rồi lại trở người nằm nghiêng, trước mắt liền thấy khuôn mặt vô tư non nớt tựa trẻ con, miệng bất chợt cong nhẹ.

Gia đình họ Hoắc mấy ngày trước đến biệt thự Chu gia chào hỏi cũng là cái cớ để nàng và tên Hoắc Đình nào đó gặp nhau. Hôm đó là buổi sáng, nàng còn đang ngủ ngon giấc đột nhiên bị tiếng ồn ào của Mặc Lâm làm tỉnh giấc, hay tin Hoắc gia đang bên dưới phòng khách, tóc nàng muốn sừng sững cả lên, mau đến thế sao? Vội vàng vệ sinh chỉnh đốn lại ngoại hình, cái kiểu chỉnh đốn này là một kế hoạch hẳn hoi, nàng vừa mới nghĩ ra trong ngày hôm qua, nháy mắt với Mặc Lâm ra dấu, sau đó chỉ thấy trên gương mặt xinh xắn của Mặc Lâm lộ ra nụ cười kỳ quái, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài.

Bách Yên hoàn thành xong kế hoạch lúc đồng hồ đỉnh điểm 7 giờ, đi ngang qua giường không quên sờ mặt đại ngốc một cái, mấy ngày qua đã không ngó ngàng gì đến cô rồi, xong chuyện này nhất định nàng liền dành ra nhiều thời gian cho cô mới được.

Gia đình nhà họ Hoắc không đông đúc có mặt tại Chu gia như nàng tưởng, ngoài một lão lão tầm tuổi với ông nội thì chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi, đứng ở trên tầng một, nàng cẩn trọng quan sát tỉ mỉ, đúng như lời ông nói tên Hoắc đó quả nhiên có chút nhan sắc a, nhưng mà nàng không để mắt, so với đại ngốc trong phòng nàng, hắn còn vài phần thua kém.

Da làm sao trắng bằng đại ngốc.

Môi không đỏ bằng đại ngốc rồi.

Mũi cũng chẳng cao bằng nữa.

Người như hắn nàng vứt đi, vứt đi cho cá ăn.

Nàng đột ngột phát hiện, dường như đã đem Khiết Khiết ra so sánh với tên kia, mọi thứ đem đại ngốc ra làm hình mẫu tượng trưng, ồ thì ra trong mắt nàng Khiết Khiết là trọng điểm.

"Oáp... Ôi nhà mình có khách ạ? Con xin chào ông, xin chào anh chàng đẹp trai nhé!"

Chu Bách Yên ăn mặc bừa bộn lại lôi thôi, trước những cái nhìn mong đợi toác mồm ngáp thật là to, chào hỏi lễ phép sau đó nhấp nháy ánh mắt đưa tình đến anh chàng "hôn phu" của mình, nàng hoá trang thành kiểu quỷ quái, tóc tai bù xù, trên má có vài nốt rồi to tướng chưa kể môi thâm đen gắng thêm hàm răng vừa hô vừa méo, ôi trời ạ, lúc nàng hoá trang xong cũng xém bật ngửa ra đấy chứ.

"...Bách Yên! Con làm cái gì thế hả? Hả?" Chu lão công ngồi gần nơi nàng đứng, đứng thì thôi đi còn đưa tay vào ngực móc móc gãi gãi cái gì, lão lão nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, hừ đây chẳng phải con ranh này làm trò sao? Ôi thật mất mặt quá đi. Cái dạng của cháu gái ông bây giờ đâu khác gì cô gái xấu nết chứ.

"Oa ông này! Con đói bụng rồi, con đi vào bếp tìm đồ ăn đây" trước hai cái mặt xanh như tàu lá chuối và hai cái mặt đen xì, nàng nhảy chân sáo phất phới chạy ra hướng phòng ăn, lúc đi ngang qua hai ông cháu họ Hoắc, cười đến tận mang tai, nháy mắt với tên Hoắc cháu, hắn ta rùng mình rồi quay phắc mặt đi chỗ khác không thèm nhìn, còn Hoắc ông? Nàng trông thấy cả người ông ta run run sắp đứng không vững, mặc kệ sau ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra đi nữa, sắm vai thì phải diễn tới cùng mà thôi.

Giờ ăn trưa, cả nhóm người ngồi tại bàn ăn, hôm nay có anh cả về nhà, Chu Can Luân mới vừa về tới, gặp hai người nhà họ Hoắc cũng biết phép tắc cúi đầu chào hỏi, hắn khát nước mới lần mò xuống bếp nào ngờ gặp phải bộ dạng quái gở của em gái.

Cho rằng đối với Bách Yên như là nước lã nhưng mà trước cảnh tượng này hắn không thoát khỏi đơ người toàn bộ, nàng đang nhâm nhi mức táo, liếc hắn vài giây rồi ôm đĩa mức đi ra ngoài.

Làm những trò tinh ranh thì nàng bản lĩnh đầy người, nếu không phải cố ý làm rơi thức ăn cũng là nhai nhồm nhoàm rơi rải, báo hại Chu lão công hết sức mất mặt.

"Bách Yên! Hôm nay làm sao vậy? Bị bệnh à? Gắp thức ăn rơi ra bàn rồi" Chu Can Luân mặt lạnh không thấy nổi ánh mặt trời, giọng lành lạnh làm Chu Bách Yên phải rùng mình mấy cái, lần về nhà cuối cùng của hắn là thứ hai của ba tuần trước, em gái này cho dù có xuống sắc cũng không phải xuống tệ đến như thế chứ? Còn cái thói quẹt miệng khi ăn, nhà họ Chu đâu dạy nàng thành ra như vậy, bản thân hắn là anh trưởng, tình cảm ấm áp anh em chỉ đối với Bách Tiên, không dòm ngó đến nàng cũng không được.

Trước kia ngay từ lúc nhỏ thật nhỏ, mẹ hắn nói nhị phu nhân rất là xấu tính, ngay cả con bà ta cũng vậy, cho nên từ nhỏ hắn chỉ chơi cùng em gái Bách Tiên, lúc lớn lên suy nghĩ đã không còn như trước, hắn không ghét má hai, bà ta khi còn sống còn có lần cho hắn điểm tâm, bởi thế cho dù mẹ có nói gì, Chu Can Luân đều lắng nghe rồi để đó.

"À... Em không có bệnh đâu, hôm nay cơm trưa quả thật rất ngon, em ăn phải hai bát lớn mới vừa bụng đấy" cười nói cho có mà thôi, tay bưng bát cơm trắng mà lòng rưng rưng lệ, đóng vai trái tính chẳng dễ như nàng nghĩ, ăn ăn uống uống, trời ạ nàng còn phải ăn cả hai bát cơm bành trướng cái bao tử sắp nổ tung.

"..." cả bàn ăn yêm lặng đến ngột ngạt kể từ đấy.

Má lớn ăn xong liền đi ra ngoài tản bộ, anh trai a Luân thì về phòng tắm rửa rồi, chỉ có nàng là khổ, ngồi trước sofa bụng căng trướng bành ky, cố gắng cười làm sao cho ra vẻ dâm đãng nhất hướng đến tên Hoắc cháu kia mà sẹt điện, ô ô hắn ngó lơ nàng kìa, thật là đúng ý nàng nha.

Chu Bách Yên phán đoán theo tiêu chuẩn mắt sáng của mình, tên Hoắc Đình bề ngoài thanh tao đạo mạo, hắn là đàn ông tất nhiên chú trọng vẻ xinh đẹp của một cô gái, nàng lại tin vào tay nghề hoá trang, hắn có điên mới đi ngắm nghía nàng, trà hoa cúc thơm thơm âm ấm, hớp một ngụm nhỏ nàng sững sờ đột ngột nhớ ra đại ngốc bị nàng nhốt trong phòng, giờ ăn trưa trôi qua mười lăm phút, chắc chắn Khiết Khiết đói tới xỉu mà.

"Oáp... Con buồn ngủ rồi, xin phép lên phòng đây" viện cớ như thế, nàng còn làm thêm một việc đánh bay đi hy vọng cuối cùng trong mắt ông nội, gãi gãi nơi vùng cổ nói xong không mất vài giây đã quay phắc đi lên cầu thang rồi.

Mặc Lâm từ dưới phòng bếp đi vòng ra phía trước, bóng lưng của Bách Yên hiện rõ trong mắt nàng, cười tủm tỉm bước chân chậm rãi đi ra ngoài vườn hóng mát, trước giờ cơm trưa tiểu thư làm nàng xém chút đã ngã nhào ra đất, vốn biết tay nghề hoá trang của tiểu thư là thành thạo, nhưng cũng không cần quá phô trương tài năng như thế, nhìn một chút đã làm cho Mặc Lâm choáng váng mặt mày, tiểu thư làm như biết nàng bái phục mình thì phải, lén lút dựng ngón tay cái mô tả biểu cảm OK, nhấp nháy mắt đa tình với nàng. Hơ cũng may a, nàng có chuẩn bị, nàng có đề phòng bằng không chuồn nhanh chuồn lẹ cho đỡ mắc ói.

Từ sáng sớm tinh mơ, Bạch Khiết như thường bữa tỉnh dậy với cái mặt mù tịt ngơ ngơ, vài phút trôi qua mới dần dần lấy lại tỉnh táo, mà tỉnh táo đối với cô đơn giản là mắt mở to, mi chớp chớp, cảm giác không giống lắm, vì sao sáng nay cô không bị ngắt nhéo nhỉ?

Nhìn cái gối trống trơn ở bên cạnh tinh thần trầm lắng hẳn, cô không biết gấu nhỏ kia đi đâu rồi, Khiết Khiết tâm tình bình yên nay trở thành mặt nước gợn sóng, như thói quen đi tìm bàn chải đánh răng của cô, công việc đầu tiên mỗi buổi sáng cô làm thuần thục không thiếu xót điều chi, lau mặt bằng khăn mềm màu xanh dương, gấu nhỏ từng căn dặn.

"Cái gì màu xanh dương trong phòng này đều là của Khiết Khiết, sau này chủ động tự tìm lấy, đừng có hỏi Yên Yên"

Mặc dù lúc đấy cô mờ mịt không quá dễ hiểu hết ý nghĩa câu nói của gấu nhỏ, cũng gật gật mái đầu, làm nàng vui. Cả ngày hôm đó, Khiết Khiết mang hình dạng ngớ ngẩn suốt, tìm tòi lục lọi xem lời Yên Yên nói khi sáng làm một ghi nhớ nhỏ trong đầu mình.

Cái gì màu xanh dương đều của Khiết Khiết hết đấy!

Đi ra ngoài, cô tiến lại giường đứng trầm tư nửa ngày, đầu khẽ nghẹo phải rồi trái, sáng hôm qua có thấy qua Yên Yên gấp chăn xếp gối lại ngay ngắn, Khiết Khiết cũng muốn động tay bây giờ có cơ hội rồi.

Gấp gấp này, xếp xếp này, làm thành ngay ngắn thẳng hàng, chiếc chăn bị giày vò tới mười mấy bận, cái gối bị hành hạ tới nhăn nheo, rốt cuộc nửa giờ sau mới được nằm yên trên mặt nệm.

Khiết Khiết xem như lần này học nhanh đôi chút, xếp chăn vuông góc đàng hoàng, khi nó nằm ngay ngắn còn dùng hai tay cực kỳ nghiêm túc vuốt vuốt, thành quả bây giờ vô cùng ngay ngắn, ngay ngắn hơn cả lúc Yên Yên làm.

Lục lạc nhỏ reo lên khi ai đó cảm thấy mình đang bị Yên Yên bỏ rơi, ngồi ở mép giường nghịch lục lạc.

Còn không nhớ nổi Bạch Khiết đã ngồi thừ ra đó bao lâu, bụng sôi cồn cào khó tả, bắt đầu rục rịch đi tới cửa, đẩy đẩy cửa cũng không nhúc nhích, nét mặt uẩn khúc nhớ Yên Yên.

Thân thể ngồi trên giường như cũ, lần này rầu rĩ không thôi.

Cách cửa phòng khe khẽ mở, cô nghe động tĩnh liền ngẩng mặt lên nhìn, có người nào đó chui vào đây, trộm a?

"Đói bụng phải không?" Chu Bách Yên thở phù phù, quay mặt vào trong sau khi khoá chốt an toàn, đại ngốc ơi, nàng về rồi này, ô đại ngốc ngồi trên giường là chờ nàng phải không?

"..."

Ả? Sao không nhúc nhích? Sao không đáp lời nàng?

Yên Yên dẹp đi nụ cười dâm loã, trở về nét cười hiền hoà vốn có, chỉ trách "gương mặt" hiện tại hại nàng rồi, khuôn mặt nham nhở xấu hoắc vẫn nham nhở xấu hoắc, nụ cười cho dù hiền hoà như thế nào ở trên khuôn mặt đó lại biến thành trơ tráo cùng kinh dị.

"... Ư... Xa... Xa đi"

Sự tình gì đây?

Đại ngốc lui về nơi góc giường, trên gương mặt ngây ngốc toàn là sự kiên dè không thân thiết, phải rồi còn gì nữa, nếu như có một mụ phù thuỷ xấu xí khi không từ đâu nhảy xổ vào phòng hỏi "đói bụng phải không?" ai mà không thoát khỏi màng kinh hồn bạc vía, ba hồn bảy vía đều tán loạn bay đi tìm chổ trốn. Ở đây còn là đứa ngốc ngây ngô nha, không bị doạ chết cũng khóc oà.

Chu Bách Yên đứng ngớ ngẩn ra chưa biết xử lý trường hợp này ra làm sao, ở nơi nào đó tiếng nói của đại ngốc vô tình khiến nàng vừa đau vừa sướng.

"...Quái vật... Xấu" à cái từ ngữ này Khiết Khiết mới vừa tiếp thu mấy ngày trước rồi, đó là một bữa tối trời quang trăng sáng, vô vàng vì sao xuất hiện trên nền trời đen nhẻm, Yên Yên cùng cô ngồi trên giường, trong laptop hiện ra khuôn mặt kỳ dị, da nhăn nheo, răng lởm chởm, miệng cười toàn toạt, Khiết Khiết không hiểu, đưa ngón tay chọt chọt vào màn hình laptop, miệng mấp máy.

"... Đẹp!"

Yên Yên cười nắc nẻ lại nghịch ngợm mặt cô, vò vò đến sống động hẳn lên.

"Sai! Như thế không phải đẹp, đấy là quái vật đó, Khiết Khiết biết không? Quái vật xấu lắm sẽ cắn tay Khiết Khiết này, cắn mũi Khiết Khiết này, còn có thể nuốt chửng luôn Yên Yên nữa đấy"

Kết quả sau đó Khiết Khiết luôn ghi sâu vào trí nhớ, quái vật là xấu xa.

Từ ngữ đó vào hôm nay đã được cô sử dụng.

"Yên Yên? Yên Yên, bị nuốt, bị ăn rồi" đại ngốc mặt lộ ra vẻ sốt ruột, đau thương chỉ ngón tay vào bụng hơi to to của quái vật.

A Yên Yên của cô bị ăn thịt, Yên Yên bị quái vật nuốt chửng rồi!

Chu Bách Yên cười không ra cười, khóc không ra khóc, vừa cảm động vừa buồn cười, chắc là thấy bộ dạng nàng xấu xí thành ra mới hoảng hồn như vậy, nàng còn nhớ vụ việc "quái vật" hôm ấy, tâm trạng sướng lên là vì đại ngốc biết tìm kiếm nàng, đau thương vì tưởng nàng bị quái vật ăn mất.

Bồi hồi trong lòng chưa phai hẳn, kế tiếp lại thêm một câu bồi vào tai nàng hết sức êm ái, làm nàng cảm động muốn chết luôn.

"Quái vật! Ư... Trả... Yên Yên"

Tim ấm áp tựa như lò than nóng, nàng thấy đại ngốc chồm tới, còn dám ra điều kiện với quái vật ư? Gan ghê chưa. Chu Bách Yên nhe nanh làm mặt quỷ, ma trảo hướng tới cô.

"Oàmm, Yên Yên ăn rất ngon a! Ta bây giờ muốn ăn ngươi đó"

Hắc hắc, nàng rất muốn ngắm nhìn cái mặt của cô sợ hãi à.

Há to miệng còn chép chép tỏ ra đang thèm thuồng, làm ra cái dạng, ta rất muốn ăn thịt của ngươi.

"A~..." Bạch Khiết nghẹo đầu sang phải suy ngẫm, ngâm nga ngơ ngác kéo dài giọng, chớp mắt suy nghĩ thật lâu, chậm rãi nhíu mày có vẻ hơi sợ, ánh mắt rũ xuống một cách đáng thương, mơ màng khụt khịt mũi vài cái, dũng cảm im re.

"..."

Ặc như thế là đang chờ chết á? Muốn cùng nàng ở chung một chỗ cho dù đó là trong bụng yêu quái sao?

"Khiết Khiết! Không nhận ra giọng nói này là của Yên Yên sao?" tâm tình nàng lắng động, muốn chạy đến ôm hôn đại ngốc ngay nhưng mà vẫn còn kiên dè không dám tiến lại gần cô, cô sẽ sợ.

Nghe có ai gọi tên mình, Khiết Khiết ngước mặt, dùng hết tâm tư tập trung suy nghĩ, mắt đảo vòng vòng rối rấm.

Đấy là giọng nói Yên Yên gấu nhỏ của cô nha!

Nhưng làm sao quái vật vẫn là quái vật chứ?

Chẳng lẽ Yên Yên còn trong bụng quái vật hả? Chưa bị tiêu hoá thành tro.

"... Phì... Chờ ở đây!" này là mặt ngây ngô, này là môi mím mím, Chu Bách Yên phì cười thành tiếng, nói xong đi nhanh vào phòng tắm.

Tẩy rửa lớp phấn son dày cợm, Bách Yên vui vẻ trở lại với chính mình, đi ra bên ngoài quấn lấy đại ngốc yêu dấu, không ngờ đại ngốc đang quay lưng về hướng nàng, ngơ ngác vuốt ve gối hồng hồng, nàng biết nha, đó là gối của nàng mà, chẳng lẽ nhớ nàng quá mang cái gối ra tưởng niệm sao?

"Khiết Khiết! Xem ai này?" nàng kiên trì cười ngọt ngào, đi tới trước mặt cô.

"...Yên Yên!" Ách, trước mắt cô là Yên Yên đó nha, hai tay vội vàng giụi mắt liên tục, giụi đến mức Chu Bách Yên phải sốt ruột giữ lấy hai tay cô, không cho phép giụi mắt nữa, ngốc thật ngốc mà, giụi nữa chỉ sợ tróc luôn cả da quanh mắt.

"Quái vật xấu xa đã chạy trốn đi rồi, không dám tới đây nữa, Khiết Khiết ban nãy sợ không?" Tay nhẹ nhàng sờ mặt cô, nàng nhận biết, từ đầu là do cô ngơ ngáo không biết cách nói chuyện, dần dần ở bên nàng nay đã có tiến triển, nàng nói một đoàn dài không có nghĩa Khiết Khiết sẽ không hiểu, cái đầu ngốc của cô khờ này mặc dù có chậm tiêu ti tí nhưng đâu đến nỗi chứ, bây giờ không còn lo ngại rồi, nàng chỉ cần nghe và hiểu những gì cô nói là được.

"... Không, sợ Yên Yên... Bị ăn mất" à cái này cụ thể như là, ban đầu cô dũng cảm không sợ, chỉ sợ Yên Yên bị ăn mất thôi, như thế Yên Yên sẽ không còn bên cạnh cô.

"Thế ư? Yên Yên thoát ra bụng quái vật rồi mà, không sợ nữa nhé" nghe cô nói chưa, nàng tâm động mà tim cũng động, ôm lấy cô, để cằm trên vai cô.

"À, Khiết Khiết đói bụng lắm rồi phải không? Kêu Lâm Lâm mang cơm lên nhé, hôm nay có thịt vịt quay và canh đầu cá" nàng ngửa đầu ra sau, duy trì khoảng cách với cô như bình thường, hai món đó đại ngốc ăn rất được, ăn tới no thì mới thôi.

"... Thẩm, Bánh bột ngô" Khiết Khiết chu miệng bổ sung.

"Được, thêm bánh bột ngô, để gọi Lâm Lâm mang lên nha"

Nàng tất nhiên không muốn lại đi xuống nhà gặp ngay cái mặt của tên Hoắc Đình đáng ghét, vả lại nàng cũng đã tẩy trang rồi, đành lấy di động gọi cho Mặc Lâm mang cơm lên, nàng cẩn thận dặn dò nếu ông có hỏi thì cứ nói nàng lại đói, muốn ăn cơm.

**

Sau cái hôm "xem mắt" ấy, Hoắc gia thường ít lui tới nhà nàng hơn, như thế nàng càng mừng.

Sự vui vẻ của ngày hôm đó tan biết mất, khi ông gọi nàng tới thư phòng, mắng cho nàng một trận nảy lửa, cha ở kế bên im hơi lặng tiếng hừ lạnh với nàng rồi đi thẳng ra ngoài, chưa nói xui xẻo tới với nàng khá nhiều, mấy ngày sau khi nàng cùng Khiết Khiết ngồi trong phòng khách xem chương trình giải trí, vui vẻ hân hoan cùng nhau chia sẽ đĩa mức dâu ngọt lịm, không ngờ ông dẫn hai ông cháu họ Hoắc vào, bắt gian tại trận. Khiết Khiết sợ ánh mắt của ông, tay khẽ kéo vạt áo nàng.

"Yên Yên! Về, về phòng"

Đó chẳng phải là bằng chứng công nhận bản thân mình là Chu Bách Yên sao? Nàng không trách cũng không giận đại ngốc của mình, ghét nhất vẻ mặt nhìn nàng lơm lơm của gã Hoắc cháu.

Sự việc bị bại lộ, Hoắc gia gia còn cười rôm rả khen nàng quá láu cá, lừa hai ông cháu nhà họ một phen.

Ông nội cuối ngày đó mặc kệ nàng không muốn gả, cười cười tuyên bố mùng 9 tháng này tổ chức lễ đính hôn. Mà hôm ấy đã là cuối tháng năm.

Nhiều ngày sau, ông liên tục dụ dỗ nàng, hết nói ngọt rồi tới doạ nạt, khiến cho nàng đau khổ vô cùng.

Mặc Lâm hiểu tâm tình của tiểu thư, bèn cùng Nhan thẩm kêu gọi hai anh em a Phúc cùng nhau tính kế, tối đêm đó Chu Bách Yên ngủ tại phòng Nhan thẩm, lôi theo đại ngốc ngủ cùng.

Kế hoạch đã có, nàng lại đâu còn đường nào khác, nửa đêm nay nàng sẽ đi... Đi trốn cuộc hôn nhân vô lý ấy.

--5--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro