CHƯƠNG 69: HAI NGÀY TRƯỚC KHI XỬ ÁN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

  Sau khi để mặc cho phát tiết cảm xúc xong, hai tỷ muội Đại Kiều Tiểu Kiều rốt cuộc cũng thống khoái quay về với dáng vẻ quen thuộc thường ngày, một đoan trang ôn nhu như nước, một giảo hoạt linh động tựa hương.

       "Tiêu Thẩm, đến cho ta xem tín thư của nàng". Đại Kiều xưa nay vẫn luôn là người sớm hiểu biết cùng nhận thức, nàng nhanh chóng bình ổn tâm tình, nghiêng người một chút ý tứ cho Bình nhi tiến đến dọn dẹp khung tranh lẫn họa bút còn đặt trước mặt, sau lại tiện tay kéo cái ghế nhỏ bên cạnh để cho Tiểu Kiều trước ngồi xuống.

    "Ai nha, tỷ tỷ ngươi xem ta như thế nào đoản trí vậy chứ, nàng lần này là gửi đến ba tín thư, cái đầu tiên ta vừa xem qua một chút...  kia Tiêu Thẩm người trước cứ để lại tín thư ở đây đi, sau đó nhanh một chút sắp xếp gia nhân xuống trấn mời vị phụ nhân truyền thư kia đến đây, chỗ chúng ta còn nhiều nhã gian còn trống nên cứ sắp xếp nàng ở đông sương phòng đi, vừa tiện đường chúng ta sau ngọ thiện đến hỏi thăm nàng". Tiểu Kiều vừa mới ngồi xuống chưa lâu liền như chợt nhớ ra, vội vã kinh hô, hướng tới Tiêu Thẩm người tưởng chừng phải diễn vai không khí không có hồi kết đương đứng ở bên ngoài mái hiên mà phân phó, đoạn mới xoay qua hỏi Đại Kiều ý tứ thế nào.

  

   "Đều nghe theo Tiểu Kiều đi, sơn trang chúng ta còn không phải đều đã do ngươi làm chủ tất thảy sao, đến phụ thân bên kia càng là muốn sớm ngày ném hết sự vụ của mình cho ngươi đâu, còn nữa, nhìn lại muội một chút, ngươi thế này làm sao còn bộ dáng người quản sự đứng đầu một sơn trang chứ?".

    Tiểu Kiều vốn vừa định xỏ lại giày trên tay An nhi, nghe xong ngược lại liền bĩu môi bày tỏ thái độ, nàng ở nhà của nàng, muốn thế nào thì liền thế đó, ai dám dị nghị nàng bộ dáng không đứng đắn chứ?. Nghĩ vậy liền nói ra, giọng điệu có bao nhiêu bất mãn liền câu đến bấy nhiêu.

   "Muội cũng mặc kệ a, ai bảo đây là nhà của muội chứ, còn có tỷ tỷ bao che như vậy, chúng ta không phải sớm đạt thành thỏa thuận rồi sao, tỷ a, chỉ cần ngày ngày hảo hảo cầm kỳ thi họa, còn muội, chính là làm tốt vai gian thương của mình nha, chưa kể quyến xuyến việc nhà cửa gì đó còn không phải đều tới tay Tiêu Thẩm an bài hết sao chứ, kia lại đợi An Kỳ trở về, liền quá tốt rồi, chúng ta ba người càng vui vui vẻ vẻ qua ngày nha".

    "Muội đó, nghĩ thật là đẹp". Đại Kiều nghe xong, bất giác trước mắt đã vẽ ra tới viễn cảnh những lời này của nàng, liền câu lên mỉm cười phá lệ ôn nhu, đưa tay cưng chiều nhéo nhéo cánh mũi còn ửng đỏ của muội muội, không quên cẩn trọng nhắc nhở.

   "Kia trong trang còn có hai vị khách nhân, ngươi cũng không thể tiếp tục hồ nháo như vậy, bản thân muội từ nhỏ chịu khổ lăn lộn bên ngoài mua bán, người khác càng không nhận biết được An Kiêu cái gì nữ cường nhân này ở nhà còn có một bộ dáng lôi thôi lếch thếch như vậy a, lại nói, ta thấy vị họ Chu kia còn không phải thực để ý muội đó sao, nhỡ bắt gặp muội lúc này, mới không triệt để chết tâm?".

    Nghe tỷ tỷ nói vậy, Tiểu Kiều càng muốn lật bàn phản bác, nghiêng người tránh thoát bàn tay trêu chọc của Đại Kiều, nhảy dựng vội nói.

    "Ta mới không thích hắn a, rõ người cục mịch cứng nhắc quy cũ, còn làm cái gì tướng quân cả ngày chỉ biết vũ đao lộng thương, chưa nói trong đầu toàn chỉ nghĩ cái gì binh công sách lược nhàm chán muốn chết, nếu như đổi lại An Kỳ mới là tốt nhất a". Tất nhiên, mấy lời về sau này Tiểu Kiều càng nói càng nhỏ như tiếng muỗi kêu, đến cả ngồi gần nàng như Đại Kiều còn không rõ được muội muội rốt cuộc đương lẩm bẩm cái gì.

   Loáng một cái, Tiểu Kiều bộ dáng xù lông càng như phát điên, giày vừa hảo hảo mang vào một chiếc, chiếc bên trái còn lại đã bị nàng đá đi bay xa, áo choàng vừa khoác trên vai coi như là thứ duy nhất yên ổn chưa có mệnh hệ.

   "Nói muội cái gì, ta thấy hai huynh đệ bọn họ chính là ý đồ muốn thu hết tinh hoa của sơn trang chúng ta a, nửa tháng trước họ Tôn còn là chính miệng nói với phụ thân muốn thú tỷ, tỷ nói xem, không phải nhờ có phụ thân biết ý tứ dời lực chú ý của bọn hắn, bọn hắn sẽ sống chết lưu lại sơn trang mãi không chịu đi hay sao?, ta lại thấy như lời tỷ nói, bọn hắn mà có thể sớm ngày triệt để chết tâm mới là hảo sách a".

    Đối với kiểu tự mình nghĩ miên man xong lại tự mình ôm bực dọc giận lẫy kia của Tiểu Kiều, Đại Kiều xem như đã sớm đạt được nhận thức quen thuộc, càng không nghĩ tiếp tục đề tài nhàm chán này với muội muội, trực tiếp chuyển lời.

   "Được rồi được rồi, An Nhi ngươi đến đưa thư của nàng xem một chút đi, Ân, tiểu Kiều chúng ta vẫn là cùng xem a". 

    Dù vậy, đối với những việc liên quan hôn nhân đại sự của mình, Đại Kiểu tự thấy bản thân có phần hời hợt quá mức, chính thực không quá để tâm vì thế nên mới có chuyện phiền phức kéo dài, mỗi năm mỗi tháng từ sau khi nàng qua lễ thành niên đều có hàng dài người đứng bên ngoài sơn trang mang theo sính lễ hỏi cưới. Trong khi đó, nàng luôn là một bộ dạng tuân thủ nữ tắc hiếu thuận nhu mì, là phụ mẫu đặt đâu thì con ngồi đó, cho dù bản thân đối với việc Tôn Sách kia quả thật chưa có ngoại lệ để trong lòng, ngược lại còn thấy đối với y ấn tượng không tồi nhưng chung quy nàng vẫn luôn giữ tư thế trung lập không đồng ý càng không dị nghị, nói tới mấy lần gặp mặt kia Đại Kiều đương nhiên không thẹn với lòng cho rằng bản thân mới không có bất cứ hành động thân thiết quá phận nào là bày tỏ ý tứ của bản thân, đều treo bộ dáng lễ đối lễ cùng y. Thế nhưng đổi lại bấy giờ nghe Tiểu Kiều lần nữa nhắc đến sự việc ngày đó, thâm tâm bỗng dưng sinh ra mấy phần không biết phải làm sao cho tốt, vô hình trung, tựa hồ vì bóng dáng người nào đó lần nữa trở về trong hồi ức, liền cảm thấy bất cứ ai cũng không thể có cơ hội tiến vào phương tâm nàng, càng mạc danh nhận ra hành động của Tôn Sách vậy mà có phần tự cho là đúng.

   Ba tín thư, cái đầu tiên là nhờ tỷ muội các nàng giúp sắp xếp an bài cho Phương Lệ một thời gian, đợi đến khi nàng có thể hảo hảo hạ sinh hài tử liền tốt, tín thư thứ hai là nói Tử Kỳ hiện còn đang gặp phải sự vụ rắc rối ở Uyển Thành, cầu trợ giúp từ phía Tôn Sách, muốn Tôn Sách rời sơn một chuyến ra mặt, còn lại không cần làm bất cứ việc gì khác, trong thư cũng không đề cập gì tới việc vì sao An Kỳ biết được Tôn Sách đang ở sơn trang, bất quá, với sự tin tưởng tuyệt đối tích góp qua nhiều năm tâm niệm của tỷ muội các nàng mà nói, Tử Kỳ vì sao biết hay không biết, càng không có lấy nửa phần can hệ.

   Cuối cùng, là tín thư hỏi thăm các nàng, nói rằng chỉ cần xong việc ở Uyển thành, liền có thể trở lại sơn trang chịu phạt.

   Lại nhắc tới chịu phạt, hai chữ này trực tiếp đâm cho Tiểu Kiều một nhát đao, vết thương lòng vốn chưa bao giờ kết được vảy lành lặn, hiện tại còn bị chính người làm ra nhắc tới lần nữa, nhìn tới nét chữ khí phách thẳng thắn in trên vải thô trước mặt, Tiểu Kiều tâm bất giác đau như có ai tàn bạo nắm xiết, đương nhiên, càng hối hận hơn về hành vi của mình ngày đó có bao nhiêu hồ nháo bất phân nặng nhẹ.

   

    Vì nàng, mà An Kỳ mới rời đi, cũng vì nàng An Kỳ sau mười năm mới miễn cưỡng muốn trở về, Tiểu Kiều trong tiềm thức luôn nhắc nhở chính mình việc này, hiển nhiên nàng càng không thể trách được ai, bản thân nàng làm sai, nàng tất nhiên phải có trách nhiệm bồi tội.

   Vì lẽ đó, cho dù trong tín thư không hề nhắc đến muốn ai khác ngoài Tôn Sách đến Uyển Thành, nhưng Tiểu Kiều vẫn tự ý xuất môn, muốn có thể dùng toàn lực trợ giúp An Kỳ sớm tránh khỏi rắc rối.

_________Uyển Thành hai ngày trước khi bị phán xử.

   Tiều phủ vào lúc sáng sớm, trước khoảng sân chính rộng rãi, toàn bộ hạ nhân đương nghiêm chỉnh đứng dàn hàng, trái lại trước mắt là ba người vẫn còn nhàn tản ngồi phẩm trà dưới hiên.

    Tôn Sách: "Tử Kỳ cái này.... A, ta nói người mới sáng sớm không phải rỗi việc đến nỗi kéo ta dậy chỉ để ăn uống nhàm chán thế chứ?".

    Tôn Sách mang theo một bộ dạng hoàng đế chưa gấp thái giám đã vội ở bên cạnh Tử Kỳ đứng ngồi không yên. Lại nói, hắn còn muốn sớm quay lại sơn trang thú nữ tử trong lòng kia đây, tuy nói việc ở Uyển Thành này mặc dù để bụng không phải không có, bản thân hắn hơn ai hết sau khi biết chuyện tất muốn chính tay thu thập vị họ hàng không biết trời cao đất dày là gì kia. Thế nhưng, người trong cuộc cư nhiên vẫn cứ giữ một bộ dáng ung dung rung đùi, làm hắn thực gấp muốn chết rồi. Lại đạo.

   
     "Ta nói a, ngươi đây là ôm cái hồ lô gì đâu, thê tử ngươi còn đang ở trong tay Phan Lăng, ngươi chẳng nhẽ không chút nào để tâm?".

  
    Tử Kỳ : "Ô, vương gia vậy mà thật lo lắng cho nàng?".

    Một câu này, đem cho người khác nói thì thôi đi, Tôn Sách đương nhiên chỉ cười ý như đang đùa, nhưng cố tình lại chính miệng cái người suốt ngày treo vẻ lầm lì Tử Kỳ kia, nghe ra không khác gì thực sự Tôn Sách hắn có ý gì với nữ nhân của 'y'.

   "Không không không, ta có ý đó đâu, chính là... Ài, là lo thay ngươi a. Thực sự mà nói ngoài đệ đệ kết nghĩa Chu Du còn ở sơn trang kia, dù mới một hai ngày ta thực sự có hảo cảm với ngươi nha, chưa nói thân thủ tốt, tâm cơ khó dò, chỉ xét về tính tình ngươi tương đối vẫn khá hơn vị đệ đệ cục mịch của ta đi".

  Chẳng biết Tôn Sách có thực sự bí quá làm liều nghĩ gì nói nấy hay là đang ẩn ý thăm dò Tử Kỳ_ người đã cố tình đánh trống lãng kia, chỉ thấy hắn nói mấy câu sau nửa khen nửa chê, khiến đối phương chẳng biết đường đâu mà trả lời lại.

    Tử Kỳ ngược lại bày tỏ trầm mặc ý không muốn đối đáp nữa, sau lập tức treo lên dáng vẻ đạm mạc xa cách, phía dưới hạ nhân phủ cũng đã bắt đầu đứng đến bủn rủn chân tay, từ đầu đến cuối chẳng rõ vị quý nhân kia muốn làm gì, hay chỉ đơn giản chán quá hóa nhàm, đem bọn hắn hành hạ ra để tiêu khiển.

    Lúc này, người còn lại bên cạnh Tử Kỳ, những tưởng đã hóa thành hư vô không có tiếng nói lại bất thình lình thả chung trà đứng dậy. Hô một câu không đầu không đuôi.

   Phạm Lão: "Người đến rồi".

  Y vừa dứt lời, lại thêm một Tử Kỳ nhập vai chủ xướng thuộc hạ tùy, sau không có quán hỏi lại.

    "Là ai đến trước?".

Phạm Lão vẻ mặt như nuốt nghẹn phải bã, nhăn nhăn nhó nhó, cơ hồ là muốn nghiến răng đập bàn đáp.

    "Một người đến trước".

    Tử Kỳ : "Tốt, ngươi thua rồi, xét theo luật lệ cũ, thành giao?".

   Nói đến nước này, Phạm Lão chỉ đành phải gắng nuốt nước mắt vào trong lòng, nghiến răng moi từ trong y tụ rách rưới cũ kỹ của mình ra một túi vải trông so với y phục y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Nâng niu như trân bảo mà đưa tới trước mặt Tử Kỳ.

    Một bên còn lại Tôn Sách như hòa thượng sờ không thấy tóc, hết nhìn Tử Kỳ lại quay sang nhìn Phạm Lão, thầm nghĩ hai cái chủ tử này là đang nghĩ muốn chơi cái trò gì đâu, bây giờ là lúc có thể vui chơi nữa sao?.

   Ngay khắc này, ngoài cổng Tiều phủ vang đến tiếng hí ngựa kéo dài, từ trong sân chính đã có thể nhìn ra rõ ràng trên thân bạch mã là thân hình nữ tử kiều diễm sở động, vốn dĩ nói như vậy cũng vì kia sau khi dừng cương, nữ tử này trái lại không ngại để tất thảy mọi người đều biết thân phận của mình, ngoại trừ đeo lên đấu lạp và ngoại bào màu tối, quả thực che không đặng mỗi cái giơ tay nhấc chân linh hoạt kinh hồng của nàng.

   Nữ nhân này chân trước vừa xuống ngựa, phía sau liền vang lên một loạt thanh âm rầm vang hướng tới cửa tiều Phủ, triệt để phá vỡ địa phương đã cố gắng che đậy bằng quanh năm yên ắng tĩnh lặng.

  Đoàn người này vừa đến, từ đầu hẻm đến cuối hẻm của đều kín mít những người cùng ngựa, lại nói, từ đại nhai xuyên con đường này vào Tiều Phủ liền phải tính bằng nửa dặm, chưa kể, con đường này nói lớn không lớn mà nói nhỏ càng không hề nhỏ, miễn cưỡng đã có thể để hai xe ngựa cỡ trung dàn ngang đi dễ dàng. Lúc này lại vì đoàn người ngựa mà kẹt cứng đến mức không còn chỗ cho một con chuột chui vào, quả nhiên khiến ai ai cũng phải cảm thán trận thế này là quá mức dọa người rồi.

     Hiển nhiên, ngoài hai chủ tớ trong cuộc kia ra, tất thảy mọi người có mặt trong và ngoài Tiều phủ đều bị đám người đến làm cho thất kinh không thôi, nữ tử vừa đến liền không nhắc tới, cho dù nàng có biết lý do thì nó cũng chẳng chút liên hệ gì đến nàng, bởi lẽ mối quan tâm hàng đầu của nàng, từ đầu đến cuối đều không dời khỏi thân ảnh đứng giữa một cao một thấp dưới mái hiên kia_ An Kỳ, đúng là An Kỳ của nàng, hóa ra An Kỳ sau mười năm, trưởng thành liền sẽ có dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.

     Bao nhiêu lời tưởng niệm nhung nhớ đến bên khóe miệng lại hóa thành tiếng nức nở yếu ớt, vừa may còn có đấu lạp che khuất thất thố. Lại nói đến nữ tử vừa thấy người trong phương tâm đã xoắn quýt quẩn bách chẳng biết làm sao này, ấy vậy mà lại là người hô mưa gọi gió trên thương trường, nắm trong tay sinh cơ của biết bao nhiêu họ một phương, quả thật khó có thể liên tưởng đến đều là cùng một người.

    Chỉ nghe bên trên truyền đến một đạo âm vọng vang đủ để tất thảy mọi người nghe được, thanh thanh vững vàng duy trì hữu lực.

    Tử Kỳ: "Đều đến sao, nếu đến đủ liền nhanh chóng dọn dẹp tất thảy, hiện tại cùng ta đi một chuyến đến núi Lư Sơn".

    Những lời này, hiển nhiên không phải nói cho hạ nhân ở Tiều phủ nghe, mà là hướng tới những người vừa đến kia mệnh lệnh. Tuy vậy, ý tứ dọn dẹp nói ra, lại dâng lên trong lòng bọn hạ nhân đầy rẫy những bất an mạc danh.

    Có điều, nỗi bất an của bọn hắn căn bản cũng kéo dài không đến bao lâu, liền đã thành hiện thực rồi.

   Sau khi đạo xong, Tử Kỳ vội đứng dậy mang theo túi vải của Phạm Lão từng bước đi xuống dưới, đi xuyên qua đám người hạ nhân, nói chính xác hơn là hướng đến nữ tử kia mà tới.

   "Nhị tiểu thư, thứ lỗi An Kỳ không kịp đón tiếp chu toàn, hiện tại ta cần xử lý sự vụ ở Uyển thành, trước mắt còn phải tới Lư sơn một chuyến, cảm phiền Nhị tiểu thư trở lại sơn trang, tránh cho tai bay vạ gió, đổi lại xong việc ta liền ...."

   "Ngươi nghĩ chỉ bằng nói những lời này mà đã muốn đuổi liền có thể đuổi bổn tiểu thư đi?, An Kỳ, ngươi vô tình hay cố ý, ta đương nhiên đều sẽ không trách ngươi nửa lời, nhưng, ngươi vậy mà lại muốn cùng ta thương lượng?, haha, An Kỳ a, ngươi đừng quên, nô tịch của ngươi còn ở Song Kiều sơn trang, ngươi sống hay chết vẫn là người của Song Kiều sơn trang ta, ngươi nói xem chân là của bổn tiểu thư, ta muốn đi đâu là việc của ta, ngươi quản được ta sao. Như thế nào, Lư sơn có gì mà Song Kiều ta không có, Trường An có nữ nhân nào mà Giang Nam ta không bằng. An Kỳ, ngươi lúc này nói rõ cho ta biết, có phải vì nữ nhân kia mà ngươi không xem tỷ muội chúng ta ra gì hay không?".

   Không đợi Tử Kỳ có thời gian dài dòng nói hết câu, Tiểu Kiều liền ngay tức thì cắt ngang.

  Ngược lại mấy lời này của nàng lại khiến Tử Kỳ phá lệ có biểu cảm, bày rõ bất đắc dĩ thở dài, bắt lấy nắm tay đang không ngừng đánh vào người mình của Tiểu Kiều kia, đối lại thái độ chất vấn không ngừng của nàng bằng cách hạ giọng mềm mỏng.

   "Tiểu Kiều, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta sang bên kia trước có được hay không".

   Tiểu Kiều: " Không được, hiện tại có gì nói liền nói, ta đã không phải cái tiểu hài chín tuổi mười tuổi năm đó, càng không phải mã bất đình đề chạy đến chỉ để nghe ngươi hống!".

   Tử Kỳ: "Ồ... Vậy tiểu nhân phải thất lễ rồi", kéo dài thanh âm, Tử Kỳ lập tức buông tay Tiểu Kiều ra, lại đột ngột thay đổi sắc mặt lẫn giọng điệu, nhìn khóe miệng đang từ từ kéo lên mang theo hứng thú dào dạt của nàng, Tiểu Kiều có dự cảm không tốt, càng hơn thế, là nỗi sợ hãi mạc danh.

    Sau một tiếng kinh hô, thân hình Tiểu Kiều mềm nhũn hạ xuống, chẳng biết lúc nào Tử Kỳ đã ra tay, càng không biết mình khi nào bị nàng đụng vào, tầm mắt vì thế mà mờ dần đến tối đen, Tiểu Kiều rốt cuộc cũng ngất đi trong cái ôm lạnh nhạt của Tử Kỳ.

   "Ngươi thực là nói quá nhiều rồi, tại sao lúc nhỏ vốn không có tật xấu này bây giờ lại có đây?".

   Nhìn nữ nhân trong lòng, Tử Kỳ tỏ rõ khó chịu lẩm bẩm, đưa lên năm đầu ngón tay muốn gỡ xuống đấu lạp của giai nhân, bất quá, vừa chạm vào màn vải ngăn cách đang hững hờ che đậy ngũ quan diễm lệ của Tiểu Kiều. Tử Kỳ vẫn thức thời thu tay lại.

   "Các người còn đứng đực ra đó làm cái gì, không mau đến dọn dẹp?".

    Dửng dưng đem người trong lòng đẩy qua cho Tôn Sách đỡ, sau lại bồi thêm một câu mệnh lệnh, lúc này đám người kia mới bắt đầu động thủ, sát khí ẩn giấu dưới lớp da mặt tầm thường không còn bị bó buộc nữa, mỗi thứ đao kiếm mang trên tay bọn họ đều như đang tỏa ra hắc khí của máu tươi lâu năm cô đọng lại.

   Thân ảnh bọn hắn vụt lên trước, tựa như tên lên cung mà lao vào giữa đám hạ nhân Tiều phủ, một đao lại một đao thế như chẻ tre, tràng cảnh máu tươi tung tóe và tiếng gào thét khàn đặc, so với việc thả mấy con quạ già ngoan độc vào cùng một đám gà con lao nhao cũng không chút khác biệt.

    Trước đó, Tôn Sách bất đắc dĩ biến thành ngoại lệ an bày, cũng được Phạm Lão dắt đến cỗ xe ngựa được chuẩn bị sẵn đợi bên ngoài, bên trong hiển nhiên ngoài hai cái nam nhân bọn hắn còn có một nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc của Song Kiều sơn trang. Mà, vốn dĩ hai người Tôn Sách và Tiểu Kiều này căn bản không hề có chút liên quan gì đến việc Tử Kỳ sắp làm, cũng không rõ hứng trí từ đâu, "Tử Kỳ" vậy mà lần đầu làm một việc cảm tính đến thế, mang theo một hai cái đuôi chẳng khác nào tự rước thêm phiền phức vào thân.

   Tử Kỳ vẻ mặt lộ ra luyến tiếc vì không kịp thưởng thức khung cảnh đầy hoài niệm trong sân lớn Tiều Phủ nữa, tùy tiện gọi đến một người phân phó, xong liền xoay gót đi đến cỗ ngựa ở đầu hẻm.

   Vài bước đã đến gần, lại nghe thanh âm đối đáp giữa Tôn Sách cùng Phạm Lão, kèm vào đó đương nhiên không thiếu giọng điệu mất kiên nhẫn giản giới của Phạm Lão, Tử Kỳ khẽ thả chậm cước bộ, đảo mắt nghĩ nghĩ liền lướt qua cỗ kiệu bắt lấy dây cương của bạch mã, tự mình đề mã bày tỏ ý tứ từ chối dính vào phiền phức mang tên Tôn Sách này.

Tiều Phủ sáng ngày mười chín tháng chạp xảy ra hỏa hoạn, lửa lớn cháy lan sang cả nhiều hộ dân lân cận, trong đống tàn tro tìm thấy bốn mươi ba thi thể cháy khét không còn phân rõ hình dạng.

   Cùng lúc đó, đoàn người vì quy mô không nhỏ này, đành phải chia nhỏ ra bốn hướng đi đến Lư Sơn, thời điểm tất thảy tề tựu ở dưới chân núi đã muốn chiều tà.

    Cũng từ thời khắc đó, những ẩn tình và mưu toan nơi Lư Giang- Uyển thành, cũng từ từ được xé mở.

Muốn biết thế nào, hồi sau sẽ rõ.

________________________________
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro