1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mùa hè năm đó, tiếng ve sầu râm ran ỏm tỏi hơn hẳn mọi năm. Những tán cây xanh mướt bên ngoài cửa sổ phòng học không cản được ánh mặt trời nóng cháy."

Trên tầng cao nhất của tòa nhà Minh Lý thuộc Trường trung học trực thuộc [1] vào thời gian nghỉ giữa giờ lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ vỡ, lớp phó học tập lớp 11A vọt từ ngoài hành lang vào phòng học, ré lên: "Báo cáo —- có người mới sắp chuyển vào lớp!"

[1] Trường THPT trực thuộc Đại học, ví dụ như VN mình có Trường Chuyên sư phạm trực thuộc Đại học Sư phạm Hà Nội

"Tiểu thái giám của Kính Sự Phòng [2] đang troll nhau đấy à." Có người chế nhạo.

[2] Kính Sự Phòng: chuyên ghi chép việc thị tẩm của hoàng đế.

"Đệt mọe mày mới là tiểu thái giám ấy, tao nói thật mà."

"Không phải giữa kì chẳng phải cuối kì, ai vào?" [3]

[3] Mỗi lần thi giữa kì, cuối kì sẽ tiến hành xếp lại lớp dựa theo thành tích.

"Thì học sinh chuyển trường ấy."

Vừa dứt lời, cả lũ đang gật gù trong phòng học lập tức sống dậy: "Nam hay nữ? Có chắc không?"

"Chắc chắn trăm phần trăm luôn! Tao vừa mới thấy, là nam, đẹp trai trắng trẻo sạch sẽ." Lớp phó học tập ngẫm nghĩ, nói thêm: "Không biết ông thầy nào bất lương đi bứng hotboy trường người ta qua đây."

Trong phòng học rộn tiếng kêu gào ầm ĩ, vài nữ sinh thừa dịp loạn lạc ngắm nhìn vị trí hàng cuối cùng trong góc lớp. Chỗ ấy có một nam sinh đang nằm bò trên bàn ngủ bù, một bàn tay vắt sau gáy với những đốt ngón tay thon dài hơi cong, xương cổ tay nhô ra.

Xung quanh ồn quá, hắn cào cào mái tóc ngắn, nghiêng đầu đối hướng nằm.

Các cô gái thu hồi tầm mắt, giọng nói bỗng chốc nhỏ nhẹ hơn nhiều: "Chuyển từ đâu tới?"


Lớp phó học tập nói tên một trường học.

"Gì zợ? Quanh đây có trường này à?"

"Tao chưa nghe tên bao giờ, nhưng chắc cũng làtrường trọng điểm của tỉnh, nếu không đã chả được chuyển vào lớp mình."

"Chờ tí để tao tra cho." Nam sinh dứt lời bènlén lút rút di động trong ngăn bàn ra như một tên trộm. "Có thầy cô nào đi quađây không? Canh cho tao đi."

Tốc độ tìm kiếm của hắn cực nhanh, tra xong bỗngngây ra như phỗng: "Đệch?"

"Sao thế?"

Nam sinh nọ cầm điện thoại khoe một vòng, nhữngngười còn lại cũng choáng theo.

Mãi lâu sau mới có người hoàn hồn: "Cậu ta ở tỉnhkhác á? Học hết lớp 10 ở tỉnh khác mới chuyển tới Hàn Tô? Tham gia kì thi đại học?Thằng cha đẹp trai này bị kẹp đầu vào cửa à?" [4]

[4] Tỉnh Hàn Tô là 1 trong 5 tỉnh ở TrungQuốc có đề thi Đại học riêng và khoai nhất cả nước. Cơ chế thi cử và học tập ởđây cũng rất khoai.

Chương Hạo bị kẹp đầu vào cửa đang đứng chờ ởphòng giáo vụ.

Mấy con ve sầu trong lùm cây rít lên những tiếngkêu xéo xắt, cậu phải rời khỏi vị trí cạnh cửa sổ và đeo thêm tai nghe mới thấyrõ giọng nói của bố mình. Gửi liền 3 câu, mỗi câu dài đến 1 phút là phong cáchtrước sau như một của Hạo Minh Dương.

"Chú Tiểu Trần của con vừa gọi điện thoạicho bố bảo con tự lên tầng rồi. Sao không đợi chú đi cùng? Lạ nước lạ cái cóngười đi bên cạnh tốt hơn chứ ——"

"Trường lớp thế nào, có khác lắm không? Tuyđều là trường trọng điểm của tỉnh nhưng dẫu gì cũng không phải cùng một tỉnh——"

"Con có thấy chú Từ không ——"

Điều hòa trong phòng giáo dục đạo đức hơi cũnên chỉ làm mát được một phần, thích hợp với người trung niên và cao tuổi. ChươngHạo đứng ở đầu gió, mồ hôi ẩm ướt cuối đuôi tóc bị gió thổi lạnh toát. Ngón taycậu bấm màn hình, mỗi tin nhắn âm thanh chỉ nghe sương sương độc đoạn đầu rồi dừng,nghe một cái trợn mắt xem thường một lần, trợn đến lần thứ 3 bỗng ngẩn ngơ.

Chú Tiểu Trần thì cậu biết, đó là lái xe đưa cậutới báo danh. Khu dạy học không cho xe vào mà bãi đỗ xe thì xa quá, Chương Hạongại đi đi lại lại tốn sức nên bảo chú về trước.

Thế thì...

"Chú Từ là ai?" Chương Hạo giữ nút ghi âm.

"Con lại cắt xén lời bố đấy à?" Hạo Minh Dươngrep trong vòng vài giây.

Chương Hạo phẩy phẩy cổ áo tạo gió, giả bộ rớtmạng.

Hạo Minh Dương gọi điện tới, giọng điệu bất đắcdĩ lắm: "Thầy Từ là Chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức, dáng người không cao, bềngoài đĩnh đạc, có thể sẽ hơi nghiêm túc. Lẽ ra thầy ấy phải ra đón con chứ, đãgặp chưa?"

Chương Hạo ngẫm lại theo miêu tả của ông:"Hình như không ạ. Cái thầy đón con lên tầng rất dễ gần và hay cười, cơ mà bềngoài giống khỉ miệng rộng [5]."

[5] Khỉ miệng rộng:



Còn lùn ấy à, thoạt nhìn chỉ đứng đến vai ChươngHạo, lúc nói chuyện cứ phải ngửa mặt lên. Thầy ấy bảo Chương Hạo ngồi ở đây rồiđi xuống tầng, nói là lấy bộ sách giáo khoa mới.

Hạo Minh Dương cạn lời: "Ờm, đúng rồi đấy, làthầy ấy."

Chương Hạo: "...."

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: "Bố, bố trông con cóđĩnh đạc không?"

Hạo Minh Dương muốn đập thằng con một trận.

Là một người làm ăn buôn bán, trình độ "Đivới bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy" của ông vô cùng điêu luyện,chỉ có mỗi thằng con là không tương tác được.

Ngoài cửa có tiếng người, Chương Hạo ngoảnh đầunhìn thoáng qua: "Khỉ, à nhầm, Chủ nhiệm Từ đến rồi, con cúp máy đây."

Hạo Minh Dương đáp nhanh: "Ừ, xử sự cho phảiphép, ngày đầu tiên cố gắng để lại ấn tượng tốt cho thầy cô, đừng có mà gọi biệtdanh."

"Vâng." Chương Hạo kéo dài giọng trả lời.

"Buổi tối để Tiểu Trần đón con, tầm đấy bốcũng về đến nhà rồi, sẽ dẫn con ——"

Ông chần chừ một lát rồi ra vẻ nhẹ nhàng ungdung nói: "Hai bố con mình mời cô Hàn ăn một bữa cơm, chuyện đó bố đã bàn bạc vớicon từ trước rồi đấy, được chứ?"

Chương Hạo mím môi.

Cô Hàn tên là Hàn Âu, có một cậu con trai. Cậuchưa gặp Hàn Âu ngoài đời bao giờ, chỉ mới nhìn hai bức ảnh chụp thôi, còn nhìnmột cách vô cùng qua quýt.

Cậu đã nghe cái tên này gần một năm nay, tầnsuất từ hai ba tháng một lần đến hầu như ngày nào cũng xuất hiện, cậu sắp quenluôn rồi. Không thể không nói Hạo Minh Dương là tay lão luyện trong việc khốngchế nhịp điệu, chẳng bới ra được lỗi sai nào. Thế nên ngay cả khi cáu bẳn thì ChươngHạo cũng chả tìm được chỗ nổi giận thích hợp.

Tháng trước, Hạo Minh Dương nói tầm cuối nămông sẽ bận rộn hơn, chẳng ở nhà được mấy ngày cả, còn nói phía Hàn Âu gặp chuyện,không thể sống ở nhà được nữa. Nên ông muốn mời Hàn Âu dọn tới đây, vừa có nơiđể ở vừa có thể giúp chăm sóc Chương Hạo.

Thật ra chăm sóc là giả, quét dọn nấu cơm cógiúp việc cả rồi. Gặp chuyện cũng chả phải thật, chẳng qua là tìm một bước độtphá mà thôi, đã ở chung rồi chả lẽ còn dọn đi được à?

Nói là bàn bạc chứ thực ra chả đợi Chương Hạogật đầu thì trong nhà đã bắt đầu xuất hiện đồ dùng mới rồi, mọi thứ đã sẵn sàngđể nghênh đón người phụ nữ ấy, à, còn cả đứa con của cô nữa.

Bữa cơm tối nay có ăn hay không cũng chỉ có mộtkết quả.

Mãi mà không thấy Chương Hạo trả lời, Hạo MinhDương ở đầu dây bên kia gọi cậu một tiếng.

Đúng lúc ấy Chủ nhiệm Từ bề ngoài như khỉ miệngrộng bước vào, Chương Hạo khựng lại rồi cúp điện thoại.

Dù sao cũng là học sinh mới tới báo danh, Chủnhiệm Từ phòng giáo dục đạo đức vẫn giữ được nét hiền từ: "Gọi điện cho giađình à? Không sao đâu, không cần cúp vội làm gì, cứ nói chuyện thêm đi."

Chương Hạo quay đầu lại, nở nụ cười mang theohơi thở thanh xuân: "Cảm ơn thầy, em nói xong hết rồi ạ."

Chủ nhiệm Từ gật đầu với giáo viên phía sauông. Mới nãy ở dưới tầng ông đã bảo rồi, học sinh chuyển trường tuy có gương mặtđủ sức làm các cô bé đảo điên nhưng thoạt nhìn là một học sinh ngoan ngoãn,không có gì cá biệt cả.

"Nào, ngồi đi." Chủ nhiệm Từ chỉ vào một chồngsách mới: "Theo lý mà nói thì đây là sách giáo khoa cần dùng trong kỳ này, emcó thể mở ra xem thử."

"Theo lý mà nói" là sao?

Chương Hạo tạm thời không hiểu được ý nghĩa củalời ấy, cậu cầm quyển sách Hóa đặt trên cùng lật hai trang xem thử, nội dungkhá gần với chương trình học lúc trước, không khác nhiều lắm, chắc hẳn sẽ theođược.

"Thầy đã xem hồ sơ của em, em chuyển trường mấylần rồi?" Chủ nhiệm Từ hỏi.

Chương Hạo gật đầu đáp: "Dạ, chuyển một vài lầnạ." Toàn là chạy theo Hạo Minh Dương.

Tiểu học thì học ở Hàn Tô, lớp 7 đến lớp 10chuyển 2 lần, đây là lần thứ 3. Nhờ những gì đã trải qua mà cậu chưa từng cótình cảm với bất cứ nơi đâu vì chẳng bao giờ ở lại nơi nào quá lâu.

"Thầy đã xem bảng điểm của em rồi, em là một họcsinh rất xuất sắc, thành tích chưa bao giờ rơi khỏi 3 vị trí đầu. Em có đủ nănglực dù cho tiến độ giảng dạy ở 2 trường có phần hơi khác nhau một chút." Chủnhiệm Từ chìa tay minh họa khoảng cách 1mm, an ủi: "Chuyển trường hoặc ít hoặcnhiều gì sẽ gặp phải vấn đề này, chỉ cần chú tâm chút thôi là theo kịp ấy mà, đừngsợ."

Bạn trẻ Chương Hạo xưa giờ xuôi chèo mát mái,học hành chả biết sợ ai trong trường nên tất nhiên giờ cậu cũng chẳng sợ. Nhưngcậu không thể bộc lộ kiêu ngạo quá được, buộc lòng phải đè cái đuôi đang hấtcao xuống: "Trước khi đến em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi ạ, em sẽ cố gắngđuổi kịp."

Chủ nhiệm Từ thêm phần hàm hậu: "Lớp 10 đãphân khoa chưa?"

Chương Hạo nói: "Chưa ạ, nhà trưởng mới thửnghiệm đổi lớp theo kỳ [6] một học kỳ."

[6] Mô hình học tập phổ biến tại Mỹ, họcsinh sẽ được lựa chọn lớp dựa theo năng lực của mình, lớp học luôn cố địnhnhưng học sinh thì sẽ di chuyển. Ví dụ thi cuối học kỳ lớp 10 xong, điểm Toáncao nhất, điểm Văn thấp nhất thì sẽ được giáo viên gợi ý đăng kí vào lớp Toán đầuvà lớp Văn cuối, còn quyền quyết định sẽ nằm trong tay học sinh, nên mỗi tiết sẽđổi một lớp khác nhau.

"Ồ." Chủ nhiệm Từ gật gù. "Thật ra trường mìnhcũng là đổi lớp theo kỳ, cơ mà hơi đặc biệt một chút."

Chương Hạo ngớ người: "Đăc biệt? Đặc biệt thếnào ạ?"

"Lớp A em sắp vào học là lớp 11 chuyên Lý Hóa,trường mình cứ nửa học kỳ chuyển một lần. Không chỉ có hai kỳ thi giữa kì và cuốikỳ thôi đâu, 3 hạng cuối cùng trong mỗi kỳ thi sẽ lùi về lớp B và sau đó sẽ chọn3 hạng đứng đầu để bổ sung vào. Đây là kiểu đổi lớp theo kỳ đó đấy."

Chương Hạo: "...."

Nói tóm lại là người ta thì chuyển theo cách tựchọn, còn mình thì chuyển theo cách cút xéo.

Chủ nhiệm Từ hù dọa bạn nhỏ đủ rồi, cuối cùngquyết định làm người tử tế.

Ông dẫn Chương Hạo băng qua hành lang hoa tớitòa nhà Minh Lý. Lúc đi ngang qua bức tường danh dự, Chương Hạo không nhịn nổinhìn chằm chằm, bởi vì mấy bức "Ảnh thẻ" mặt mày lạnh tanh giống lệnh truy nãquá.

Gu thẩm mỹ của ngôi trường này độc ghê, cậu thầmnghĩ.

Chủ nhiệm Từ nhón chân, trình diễn màn khổngtước xòe đuôi ngay tại chỗ, ông tự hào nói: "Số lượng các cuộc thi học sinh giỏicủa lớp 10 không nhiều lắm nhưng biểu hiện của trường mình không tệ, đa số nhữngngười có mặt trên bức tường này sẽ trở thành bạn học cùng lớp với em, em có thểlàm quen trước một chút."

Chương Hạo chả nhớ nổi mặt mũi và không hứngthú với chuyện làm quen trước các bạn cùng lớp nên cậu bèn nhớ kỹ một bạn trongđó.

Thứ nhất tần suất lặp lại của tên này quá cao,dựa vào thực lực của bản thân tạo ra trò Pikachu trên bức tường danh dự; thứhai hắn họ Hàn, tên Hàn Bân.

Chủ yếu là cái thứ hai.

Chương Hạo tin rằng nếu mình làm vua thì chắcchắn sẽ một tên vua tồi thích giận cá chém thớt. Bụng dạ hẹp hòi thì kệ bụng dạhẹp hòi chứ, dù sao dạo gần đây cậu không vừa mắt họ Hàn.

Chủ nhiệm Từ đang tự hào về bức tường lần thứmột nghìn bỗng dưng bạnh cái mặt lừa. Ông dí sát vào bức ảnh của Hàn Bân, giơtay kì cọ, cả giận nói: "Đứa nào dám vẽ trái tim lên bức tường danh dự thế này,chẳng ra thể thống gì cả!"

Chương Hạo đứng bên ậm ừ bổ sung: "Mà không chỉmột bức ảnh."

Nhiếp ảnh gia của trường quá dã man nhưng ngườitrong ảnh vẫn giữ vẹn nguyên khí chất riêng của mình, nếu theo cách nói của chủnhiệm Từ thì là đủ sức làm các cô bé đảo điên. Nhưng Chương Hạo cảm thấy cái cậutrai với vẻ ngoài lạnh lùng này chắc chắn là Bking [7]

[7] Bking: dịch ra là "B vương", mang ýtrêu chọc 1 người có hành động cool ngầu.

Cậu ước gì những tháng ngày về sau có thểtránh xa anh bạn này một chút, tránh cho có ngày ngứa mắt xông lên quánh lộn.

Kết quả điều ước ấy chỉ ứng nghiệm không quá 5phút đồng hồ và cậu đã bị chủ nhiệm Từ xếp cho ngồi cạnh Bking người thật. Lýdo là vừa mới bắt đầu đuổi theo tiến độ sẽ hơi tốn sức, biện pháp tốt nhất làcó chuyện gì thì hỏi bạn cùng bàn.

Chủ nhiệm Từ nói: "Phóng tầm mắt cả lớp, có lẽkhông tìm thấy bạn cùng bàn nào thích hợp hơn so với Hàn Bân."

Vừa dứt lời, tất cả bốn mươi mấy đôi mắt trong lớp ào ào quẳng tới ánh nhìn ngạt thở.

Chương Hạo chán chường nhìn khỉ miệng rộng một cái và nghĩ: thầy giết em luôn đi.

 

Bé Hạo dễ thương lắm, chú Hạo cũng rứa =))))) Bân thì thôi rồi, hông thấy nạnh nùng gì hết á, thấy dữ dằn bomera..."

Thầy ơi có người tìm." Một nữ sinh nào đó gọi chủ nhiệm Từ, chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Cái tay đặt trên vai Chương Hạo cuối cùng đã chịu nhấc lên rồi, chủ nhiệm Từ gật gật đầu với người đang đứng bên ngoài cửa sổ tìm ông, nói: "Họp à? Tới ngay đây."

Ông đứng thẳng dậy, chỉ vào chiếc tai nghe không dây của Chương Hạo nói: "À mà, hôm nay đến báo danh nên coi như ngoại lệ nhé. Từ mai trở đi, di động tai nghe PSP này nọ không được phép xuất hiện trong phòng học, nếu để thầy bắt được, này —–"

Ông duỗi ngón trỏ chỉ lia lịa, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng vào ngăn bàn của nam sinh ngồi đằng trước.

"Chời mọe!" Nam sinh giật bắn người, nhanh như cắt che cặp sách, giống hệt như chạm vào cổng điện.

"Che thì có ích gì? Lần thứ 2 rồi đấy nhé Cao Thiên Dương." Chủ nhiệm Từ giơ tay lắc lắc chiếc điện thoại vừa thu được, nói với Chương Hạo: "Thấy chưa, không được học theo đâu nhé. Với cả lớp phó kỷ luật đâu?"

Nữ sinh ngồi hàng đầu ló mặt: "Đây ạ."

"Chơi điện thoại, trừ 3 điểm đạo đức, nói tục chửi bậy trừ 1 điểm."

"Vâng ạ."

Chủ nhiệm Từ thu được mẻ cá lớn, hài lòng thỏa dạ cầm chiến lợi phẩm rời đi.

Chương Hạo chứng kiến mọi việc trong cự li gần, vẻ mặt mông lung. Nam sinh tên Cao Thiên Dương nhìn cậu, ánh mắt dần dần u oán. Vài giây sau Chương Hạo mới phản ứng kịp, lặng lẽ tháo tai nghe, đút cả điện thoại vào cặp sách để tránh kích thích người ta.

Cao Thiên Dương vẫn nhìn cậu chằm chằm.

Chương Hạo ngẫm nghĩ, an ủi đầy lễ độ: "Xin hãy nén bi thương, mọi việc qua rồi thì để nó qua."

"Mọe." Cao Thiên Dương không nhịn được nữa, nửa cười nửa mếu vuốt mặt nói: "Không sao đâu, cũng chả phải lần đầu tiên. Dù gì thỉnh thoảng cũng phải kiểm tra điện thoại một lần, người ngồi đây đã ai mà chửa dính đâu."

"Ò." Chương Hạo gật gật đầu, rồi thắc mắc: "Thế cậu nhìn tôi làm gì?"

Cao Thiên Dương: "Thì tò mò ấy mà."

Chương Hạo: "?"

"Trước khi cậu vào phòng học bọn tôi đang tám nhảm với nhau, tôi còn tra thử trường học trước của cậu trên baidu đấy. Tuổi còn trẻ thế này mà sao nghĩ quẩn thế, lớp 11 rồi còn chuyển tới Hàn Tô?"

Chương Hạo cười ruồi, nói: "Hỏi bố tôi ấy."

Cao Thiên Dương vuốt cái đầu tròn vo của mình, đang định hóng hớt mấy câu nữa thì tiếc rằng tiếng chuông bỗng vang lên. Tất cả học sinh đang ngả nghiêng xiên vẹo, đang nói chuyện tám nhảm đồng loạt ngồi thẳng lưng, mấy bạn trẻ ngủ cả tiết trong phòng học cũng ngóc đầu dậy, vặn tay lắc cổ, lôi một chồng bài thi từ trong ngăn bàn ra.

Khi tất cả mọi người đã trở lại chỗ ngồi, không còn túm năm tụm ba nữa, bỗng nhiên Chương Hạo cảm thấy sao mà nặng nề quá —- bởi vì tất cả mọi người đều, ngồi, một, mình, một, bàn! Chỉ có bàn cậu là ghép với một bàn khác, ngồi cùng bàn với một tên ngủ như chết.

Đệt mọe....

Chương Hạo lôi sách giáo khoa mới ra, cặp sách đặt xuống không được mà không đặt xuống cũng không xong. Vào lúc muôn phần bối rối ấy, cậu chỉ biết quay đầu trừng Hàn Bân.

Thằng cha Bking ngồi cùng bàn chắc đi ăn trộm cả đêm hay sao mà chuông kêu như thế vẫn không nghe thấy gì. Cánh tay hắn che hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mỗi đường cong chiếc cằm qua kẽ hở. Chiếc áo sơ mi chữ T cổ tròn màu trắng bám sát đường cong lưng vai, nhẹ nhàng nhấp nhô theo từng nhịp thở.

Cái kiểu này là định ngủ thẳng cẳng tới lúc tan học luôn à? Chương Hạo nghĩ thầm.

Cao Thiên Dương ngồi đằng trước dường như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, thò tay đẩy đẩy Hàn Bân, nhỏ giọng nói: "Dậy dậy anh Bân ơi, tới giờ tự học."

Hắn chỉ chỉ Hàn Bân giải thích với Chương Hạo: "Nãy ổng bảo tôi bao giờ vào học thì gọi, tránh ngủ quá giờ."

Chương Hạo nhướng mày, thật ra có hơi bất ngờ. Cậu cứ nghĩ bạn ngồi cùng bàn định biểu diễn tiết mục ngủ hết buổi chứ.

Cao Thiên Dương gọi 2 lần Hàn Bân mới tỉnh.

Hắn cúi đầu đáp "Ừm", ngón tay vắt phía sau gáy cuộn lại, mái tóc ngắn màu đen tủa ra từ kẽ tay. Ngón cái bẻ các đốt ngón trỏ phát ra tiếng "Rắc" nho nhỏ, bấy giờ mới ngẩng đầu. Sau khi ngồi thẳng dậy, hắn vuốt mặt vài cái.

Mắt thường có thể nhận ra để mà dậy được khó khăn đến nhường nào.

"Chời mọe, tối qua anh làm gì mà tã thế kia?" Cao Thiên Dương không nhịn được hỏi.

"Có việc." Hiển nhiên Hàn Bân không muốn nói nhiều, trong mắt ngoài buồn ngủ ra thì chỉ có khó chịu. Hắn thò tay vào ngăn bàn tìm chai nước suối, hơi lạnh trên thân bình lan khắp các đầu ngón tay, hắn mở nắp uống một ngụm, cuối cùng ánh mắt liếc tới chỗ Chương Hạo.

Hắn cau mày quay đầu sang. Có lẽ tại vừa uống nước lạnh nên giọng nói và ngữ điệu cũng lạnh theo: "Ai đây, ngồi đây làm gì?"

Nghe ghét chưa kìa.

Chương Hạo vốn giận cá chém thớt cái tội hắn họ Hàn, giờ bị cái giọng điệu này chọc cho bực bội, ấn tượng càng thêm tồi tệ. Cái tính công tử của cậu trỗi dậy, hất cằm chỉ chỉ sách giáo khoa mới trên bàn mà nói: "Tôi mới tới, ngồi đây chứ gì nữa."

Hai anh đẹp trai kháy nhau rất dễ thu hút người khác, mấy bạn học bàn trên thi nhau ngoái đầu lại.

Cao Thiên Dương vừa thấy bầu không khí bất thường bèn lao tới giảng hòa ngay: "Ấy ấy, nãy anh ngủ bù nên không biết đấy thôi, thầy xếp cậu ấy ngồi đây."

"Thầy nào?" Hàn Bân hỏi.

"Còn ai vào đây nữa, khỉ miệng rộng." Cao Thiên Dương đáp. "Lúc nào ông ấy chả thích xếp chỗ vớ vẩn, lần trước còn bắt em xách bàn ngồi cạnh bàn giáo viên, đến hôm sau thì quên tiệt, còn hỏi em sao lại không ngồi cho tử tế, chớ nên chiếm chỗ của thầy cô trên bục giảng như thế, đúng khổ như chó."

Chương Hạo đang lạnh mặt giằng co với Hàn Bân, nghe vậy thì quay đầu nhìn Cao Thiên Dương chằm chặp, trên mặt tỏ vẻ lên án: nãy khỉ miệng rộng đứng đây sao cậu không nói thế?

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kéo ghế, Chương Hạo quay đầu sang thì thấy Hàn Bân đã đứng dậy, một tay xách ghế một tay kéo bàn của mình tách ra.

"Anh làm gì đấy?" Cao Thiên Dương thắc mắc.

"Đổi chỗ." Hàn Bân chả thèm nhìn, lùi về góc chéo đằng sau Chương Hạo, nói: "Cậu ta lùn hơn ngồi đây, tôi ngồi sau."

Chương Hạo: "Ai lùn?"

Hàn Bân đã ngồi xuống chỗ mới, rút từ trong ngăn bàn một tập đề thi dày cộp, bấy giờ mới dựa lưng vào ghế, nhấc mắt nhìn Chương Hạo: "Chứ cậu cao hơn tôi?"

"...."

Tới đây, ấn tượng của Chương Hạo về người này đã một đi không trở lại.

Cậu dịch cái bàn đơn của mình sang trái một chút, chỉnh cho ngay ngắn thẳng hàng rồi nhét cặp sách vào ngăn bàn. Vừa ngồi xuống, Cao Thiên Dương gõ gõ bút lên bàn cậu, quay đầu lẩm bà lẩm bẩm: "Ê, anh em."

"Hử?" Lúc cậu ấm họ Hạo bực dọc sẽ ghim chặt mục tiêu và không giận cá chém thớt với người không liên quan.

Cao Thiên Dương lấy tay che miệng, giọng nói nhỏ hơn: "Cậu đừng để bụng nhé, bình thường ổng không thế đâu. Hình như mấy hôm nay gặp chuyện gì ấy nên tâm trạng không tốt lắm."

Chương Hạo "Ừ" một tiếng cho phải phép, trong lòng thì nghĩ liên quan khỉ gì đến tôi.

So với thằng cha ôn thần lạnh lẽo ngồi đằng sau, cậu quan tâm đến những người khác trong phòng học hơn.

Bởi vì phóng tầm mắt khắp nơi, cả phòng học chỉ có mỗi mặt bàn cậu đặt sách giáo khoa, những người khác đều đặt một xấp bài thi. Với cả chuông báo vào lớp nửa buổi rồi mà sao chưa thấy giáo viên nào vào.

Cái trường này có vấn đề gì vậy?

Cậu quét mắt một vòng, chưa kịp thắc mắc thì Cao Thiên Dương khéo hiểu lòng người đã chủ động mở miệng: "Hôm nay thứ 7, còn là thời gian học bù nên cả ngày nay tự học hết. Cậu....Không cầm bài thi đi à?"

Chương Hạo tức giận nhắc nhở hắn: "Hôm nay tôi vừa mới tới."

"Ấy, thế cậu lấy gì ra mà ôn thi?" Cao Thiên Dương chỉ chỉ sách giáo khoa mới tinh, nói: "Sách giáo khoa á?"

"Ôn thi?" Chương Hạo lặp lại lần nữa. "Cậu bảo ôn thi?"

"Đúng rồi."

Chương Hạo đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cậu hỏi một cách khó khăn: "Ôn thi làm gì?"

Cao Thiên Dương đáp: "Để mai thi khảo sát chứ gì."

Chương Hạo: "???"

"Mai làm gì cơ?"

"Thi khảo sát."

Chương Hạo nhìn hắn bằng ánh mắt mi đang xàm lờ gì zợ: "Thi cái gì? Kiến thức lớp 10?"

"Đấy là nội dung thi cuối kỳ rồi, giờ còn kiểm tra làm khỉ gì nữa." Cao Thiên Dương chỉ vào sách giáo khoa Chương Hạo mới nhận nói: "Kiểm tra cái này này."

Chương Hạo: "...."

Cậu nói lại lần nữa xem?

Chắc điệu bộ đờ đẫn của cậu moe quá, Cao Thiên Dương cười bò ra bàn.

Chương Hạo chỉ vào sách giáo khoa, giọng nói phẳng lặng: "Chủ nhiệm Từ bảo tôi đây là sách giáo khoa mới của học kỳ này."

"Theo lý mà nói thì là thế." Cao Thiên Dương bảo: "Nhưng lớp mình học xong rồi. Hôm nay là ngày 8 tháng 8 nhỉ? Lớp mình nghỉ hè vào ngày 10 tháng 7, nghỉ 10 ngày rồi quay lại học, hai hôm trước đã xong cả rồi."

"Môn nào?"

"Tính ra thì Toán Lý Hóa xong hết rồi, ngữ văn hơi chậm một chút, còn tiếng Anh vốn chả học sách giáo khoa."

Chương Hạo khó thở quá: "Thế nên ngày mai tôi phải thi 5 môn mà chưa học một cái gì?"

"Phải."

"Tôi có thể xin nghỉ không?"

"Chắc không đâu." Cao Thiên Dương ra vẻ đau buồn nói: "Bạn à, gánh nặng đường xa, cố gắng sống sót. Khi nào tốt nghiệp rồi thuê người quánh cho Từ miệng rộng một trận là được."

Chuyện này sốc quá, thế nên từ lúc ấy trở đi, bạn trẻ Chương Hạo bị đắm chìm trong trạng thái tinh thần lâng lâng, gọi tắt là say.

Mãi tới khi chú Tiểu Trần lái xe gọi điện cho cậu thì cậu mới giật mình nhận ra giờ tự học đã kết thúc rồi, học sinh trong phòng đang rục rịch đứng lên. Trước khi đi Cao Thiên Dương còn định bụng bắt chuyện với cậu, nhưng anh bạn đẹp trai đằng sau đã mất dạng.

Giữa chừng cậu nhận được điện thoại của bố Hạo Minh Dương. Bố ruột dẫu gì cũng là bố ruột, nghe mỗi chữ "Dạ" thôi đã biết có điều bất thường.

"Sao thế? Có chuyện gì?" Hạo Minh Dương hỏi.

Chương Hạo tựa đầu vào cửa kính, uể oải ngồi ghế sau, chết lặng nói: "Có một yêu cầu phiền bố đồng ý cho."

"Nói?"

"Con muốn nghỉ học."

"....."

Hạo Minh Dương sửng sốt một lúc, không nhịn được phì cười: "Ái chà, đây là con bố đấy ư?"

Từ lớn đến bé tính tình Chương Hạo như con chim công xòe đuôi, chỉ có hồi bé mới khóc lóc om sòm ăn vạ bảo rằng "Không đâu" thôi, lớn rồi chẳng bao giờ nghe thấy nữa. Bỗng dưng gặp lại cái giọng điệu này, Hạo Minh Dương thấy bùi ngùi làm sao, cách nói chuyện dịu dàng hẳn ra: "Nói cho bố nghe xem, gặp cú sốc nào nào?"

Chương Hạo "à" một tiếng, đang định phun cả bụng ấm ức ra ngoài thì bỗng nghe thấy loáng thoáng tiếng động phát ra bên cạnh Hạo Minh Dương, là giọng phụ nữ hỏi nhỏ, giọng nói của Hạo Minh Dương bất chợt lùng bùng, hẳn là lấy tay che điện thoại để đáp lời cô.

Chương Hạo sửng sốt giây lát, bỗng nhiên cụt hứng.

"Không có gì, thuận miệng nói thôi ạ, con cúp đây." Cậu kéo căng khóe miệng đáp lời, giọng điệu cố gắng vui vẻ.

"Ừ, con đi đến đâu rồi?" Hạo Minh Dương hỏi.

Chương Hạo nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên đại lộ Thanh Dương, lờ mờ trông thấy phía xa xa có một ngã rẽ, quẹo vào đi thêm đoạn nữa là đến ngõ Bạch Mã. Đầu ngõ có vài chiếc xe bán đồ ăn đang đỗ, không biết đun nấu cái gì mà tỏa ra làn khói mỏng bám lên bức tường đầu ngõ.

Trong ngõ Bạch Mã có ngôi nhà truyền qua các thế hệ của gia đình cậu, cậu chỉ ở đó đến năm 5 tuổi rồi dọn đi. Trước 8 tuổi, thỉnh thoảng sẽ theo mẹ về đó vài lần, sau 8 tuổi mẹ qua đời rồi chẳng bao giờ về nữa.

Thật ra nơi này đã thay đổi rất nhiều, hình ảnh thời cậu còn bé cũng không rõ nét. Nhưng lúc nhìn thấy làn khói mỏng, cậu bỗng nảy nỗi nhớ nhung.

Lúc Tiểu Trần lái xe vào sân, Hạo Minh Dương đã đứng ở đó chờ.

Sắc trời xám xịt nhá nhem, có nhà đã lên đèn. Chương Hạo im lặng bước ra khỏi xe, bỗng nghe thấy bố cất giọng gọi nhũ danh: "Hạo tử, đây là cô Hàn, đây là con trai cô Hàn – Hàn Bân, lớn hơn con một chút, gọi anh nhé."

Hàn gì???

Chương Hạo sửng sốt ngẩng phắt đầu lên.

Chúi: [Bé Hạo 17 tuổi] Anh cục cứt, mơ đê

[Vẫn là bé Hạo nhưng đã 18 tuổi] Ư ư oppaaaa, daddyyy ~

Đèn đuốc thưa thớt chia đôi hai mảnh sáng tối trong sân, Hàn Bân đứng trong bóng tối, vóc người rất cao, có nét nhanh nhẹn thuộc về riêng người thiếu niên mà lại không quá gầy yếu. Hắn đeo cặp sách sau lưng, ngón cái móc trên quai cặp màu đen, vẫn nghiêng đầu nhìn nơi khác.

Mãi đến khi Hạo Minh Dương kéo con mình qua hắn mới quay sang nhìn, sau đó bày cái mặt như tợp phải cơm thiu.

Nhìn đối phương khó chịu như thế, Chương Hạo vui hơn chút.

"Ôi xem chú kìa, chẳng làm tròn trách nhiệm bậc cha chú gì cả. Chú mới biết Tiểu Bân học lớp 11 ở trường trung học trực thuộc đấy, thì ra hai đứa cùng một lớp!" Hạo Minh Dương ôm bả vai con trai, định bụng kéo Chương Hạo đang đóng đinh tại chỗ tiến về phía trước: "À thế hôm nay hai đứa đã gặp nhau chưa?"

Ông tương tác với con trai ruột chưa đủ, còn ngẩng đầu nhìn Hàn Bân, cứ như Hàn Bân sẽ trả lời ông ngay ấy.

Đương nhiên Hàn Bân sẽ không để ý đến ông.

Chỉ trong giây lát, Hàn Bân đã giấu mọi biểu cảm và quay về với cái mặt lạnh tanh, nhìn Chương Hạo như đang nhìn một người xa lạ.

"Tiểu Bân." Có người nhẹ nhàng gọi khẽ.

Nghe thấy giọng phụ nữ dịu dàng, bấy giờ Chương Hạo mới nhớ ra, ngoại trừ Hàn Bân, còn có một người quan trọng hơn đang góp mặt ở đây —–

Hàn Âu đứng bên cạnh con trai, ăn diện đơn giản nhẹ nhàng, phong cách khác xa một trời một vực với trong tưởng tượng. Đối với 1 phụ nữ thì cô đã khá cao rồi nhưng vẫn thấp hơn Hàn Bân nhiều. Sự đối lập ấy khiến cô có vẻ không hề ghê gớm, thậm chí còn toát ra cảm giác thân thương mềm yếu.

Cô kéo cánh tay con trai, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bân? Chú Hạo hỏi con đấy, con và Tiểu Hạo học cùng lớp, đã gặp nhau chưa?"

Hàn Bân quay đầu lại, lông mày nhanh chóng nhăn nhúm, vẻ mặt trong thoáng ấy lộ ra nét sốt ruột và chống cự. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể chịu nổi ánh mặt của mẹ ruột, căng thẳng một lúc mới quay đầu ném một câu thờ ơ: "Ngủ cả buổi nên không để ý."

Chương Hạo thầm nghĩ xạo chó, cha này mõm ghê.

Lời ấy vừa thốt ra càng thêm bế tắc, Hạo Minh Dươngkịp thời hòa giải.

Ông nở nụ cười nói: "Ngày đầu tiên học chungkhông nhớ kỹ mặt là bình thường, sau này sống chung với nhau lâu sẽ từ từ thânthiết thôi, còn nhiều thời gian mà."

Mặt mày Hàn Bân vô cảm nhìn ông, ngón cái móctrên quai cặp trượt lên xốc lại balo. Điệu bộ ấy như thể giây tiếp theo sẽ cấtbước bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhao