Chương 13: Lại nghe lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Phùng Vũ Hân đối Bắc Bình không quen thuộc, nhưng làm loại sự tình này, cô lại cực kỳ quen cửa quen nẻo a !

Cô chỉ quét mắt một cái liền có thể tính toán trước đường đi nước bước rõ ràng: "Chúng ta vòng đến sau phố, loại quán trà như thế này thường thường đều có cửa sau. Bất quá, dù không có cũng không sao, hai ba tầng lầu mà thôi, không thể làm khó được chúng ta. Nhưng chúng ta trước tiên phải đem xe giấu đi, với lại cắt đuôi mấy tên sâu bọ theo dõi kia."

Bạch Dụ Ngôn chớp chớp mắt: "Anh đi dời xe, tôi xử lý mấy tên phóng viên. Sau đó, chúng ta gặp nhau ở cửa sau của quán trà ?"

Phùng Vũ Hân nhướng mày, nhìn chằm chằm Bạch Dụ Ngôn một lúc, bật cười: "Không cần, em xem tôi nè !"

Hắn chỉnh áo khoác một chút, khom lưng khách khí nói: "Bạch tiểu thư, mời."

Bạch Dụ Ngôn nhấp môi, cùng hắn xuống lầu, hai người đi vào trước quầy thanh toán.

Phùng Vũ Hân giống như không xương, dựa vào quầy nói: "Tính tiền."

Chưởng quầy lập tức: "Tổng cộng hết ba đồng."

Phùng Vũ Hân ném xuống năm đồng, nói: "Dư lại hai đồng, đi mua dùm tôi một cây búa phá băng."

Mỗi năm mùa đông đều phải cạy băng, búa phá băng là dụng cụ cơ hồ mỗi tiệm cơm đều có sẵn, một cây mấy mao tiền, cũng không phải đồ vật quan trọng gì.

Chưởng quầy tự nhiên cao hứng giá cao bán đi, vui sướng nói: "Ngài chờ một chút."

Hắn quay đầu đi vào sau bếp, không bao lâu đem búa phá băng ra tới: "Tới tới, tiên sinh, của ngài đây ! Cẩn thận, đừng để bị thương."

Phùng Vũ Hân xuy cười một tiếng, đem theo búa phá băng ra cửa.

Quả nhiên, Phùng Vũ Hân ra cửa liền đem áo khoác cởi, giao cho Bạch Dụ Ngôn: "Cầm giúp tôi một chút."

Theo sau kéo cao tay áo sơmi, quyết đoán ngồi xuống...... đâm thủng lốp xe!

Bạch Dụ Ngôn: Cái tên Phùng Vũ Hân này ... thật là tính xấu ngàn năm không đổi a !

"Các ngươi làm gì đó ?"

Hai người nam nhân nhanh chóng ra khỏi tiệm cơm sau họ; trong đó một người khoảng trên dưới 30 tuổi, mang theo mũ lưỡi trai; một tên khác lại còn khá trẻ, tay cầm camera. Hai người này chắc chính là đám người theo dõi bọn họ sáng giờ. Hiện tại mắt thấy bọn họ sắp rời khỏi bèn theo ra tới.

Bạch Dụ Ngôn đối loại người này không có nhiều hảo cảm, nàng nhướn mày đáp: "Làm gì ? Bộ các ngươi không nhìn thấy sao?"

"Các ngươi thật quá đáng ! Thật không có một chút......" - Người đàn ông lớn tuổi hơn đang muốn lên mặt giáo huấn, liền thấy một thanh súng lục nhắm ngay hắn, trong lòng giật mình hoảng hốt, thanh âm đột nhiên im bặt.

Bạch Dụ Ngôn nắm súng lục trong tay không chút do dự nhắm ngay bọn họ, hai người lập tức rắm cũng không dám thả. Bởi vì vị đại tiểu thư này thật sự có khả năng sẽ nổ súng a !!!

Bất quá, huhu ... cô nương nhà ai lại mang theo loại đồ vật này bên người a ! Lỡ chẳng may cướp cò thì làm sao a!

"Cô cô cô , cô đừng xúc động......"

Bạch Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn về phía Phùng Vũ Hân, chỉ thấy trong lúc bọn họ nói chuyện, hắn đã phá hỏng một cái lốp xe. Hiện tại hắn đang tiếp tục phá đến lốp xe sau.

Nàng nhẹ giọng: "Lại đi theo chúng tôi thử xem, tôi tiễn mấy người đi gặp Diêm Vương."

Bạch Dụ Ngôn cùm cụp một tiếng lên đạn, hai người vô cùng sợ hãi, suýt nữa run rẩy quỳ xuống.

Bạch Dụ Ngôn tiến về phía trước vài bước, trực tiếp đoạt camera trong tay bọn họ, rút phim ảnh ra.

"Tịch thu."

*Phốc*

Cái lốp xe thứ hai cũng tuyên cáo sống thọ và chết tại bên đường.

Phùng Vũ Hân mỉm cười đứng dậy, vỗ vỗ tay, thuận tay đem búa phá băng ném tới một bên: "Thu phục."

Bạch Dụ Ngôn xoay người theo Phùng Vũ Hân cùng lên xe, nghênh ngang mà đi.

Bạch Dụ Ngôn nhìn về phía kính chiếu hậu, liền thấy hai phóng viên tức giận đến nỗi liên tục dậm chân, nàng phụt một tiếng bật cười, nói nhỏ: "Giáo huấn bọn họ một chút, xem bọn họ về sau còn dám đi theo tôi nữa không ?"

Phùng Vũ Hân thành thật đáp: "Còn sẽ đi theo ! Em phải tin tưởng, những năm gần đây, rất nhiều người đều cần tiền chứ không cần mạng. Chụp em nhiều một chút, bán được báo thì sẽ kiếm được tiền. Ủa nhưng mà, sao em cùng tôi ra ngoài lại mang theo súng ?"

Bạch Dụ Ngôn mỉm cười: "Chính là dùng để đề phòng anh."

Phùng Vũ Hân : "Vô cùng vinh hạnh."

Bạch Dụ Ngôn: "............ Mặt dày!"

Phùng Vũ Hân cười cười, đem xe quẹo vào một cái ngõ nhỏ rồi ngừng lại.

"Được rồi, đi thôi."

Phùng Vũ Hân lựa chọn vị trí rất tốt, thập phần ẩn nấp, cách quán trà lại không xa ! Vì khi nãy chậm trễ chút thời gian, hai người nhanh chóng chạy đến mặt sau, nhưng lại không như bọn họ đã dự đoán trước, không có cửa sau mà trước mặt họ lại là một tường viện cao chừng hai mét sừng sững.

Phùng Vũ Hân : "Em dẫm lên tay tôi leo lên đi."

Bạch Dụ Ngôn : "Phí sức như vậy làm gì?"

Nàng lui lại sau mấy bước, nhanh chóng chạy lấy đà, động tác nhanh nhạy, chỉ nhón chân một cái liền nhanh chóng bay qua đầu tường.

Phùng Vũ Hân sờ sờ cái mũi, cảm thấy quả nhiên sự hiểu biết của mình với sức chiến đấu của vị hôn thê xinh đẹp còn kém lắm ! Hắn xoay người đi đến nơi xa, chạy lấy đà leo lên tường, hai người thực nhanh tiến vào sân. Sân sau rất yên ắng, dường như không có đến cả một bóng người.

Phùng Vũ Hân khoé miệng giương lên nói: "Tách ra tìm."

Bạch Dụ Ngôn gật đầu, nàng leo ống dẫn lên đến lầu hai, dựa vào bên cửa sổ nhẹ nhàng di chuyển, không thể không nói, quán trà làm ăn thực bình thường a, trống trải khoáng đãng.

"Chương cảnh trưởng, chúng ta đã hợp tác vui vẻ nhiều năm như vậy, ngài cứ yên tâm đi ! Chúng tôi bên này đều đã chuẩn bị thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không lộ ra bất cứ chuyện gì." - Giọng nam nịnh nọt vang lên rõ ràng, Bạch Dụ Ngôn lập tức liền minh bạch, chính là nơi này.

Nàng nhíu mày vẫy vẫy tay, Phùng Vũ Hân đang loay hoay tìm kiếm cách đó không xa lập tức chạy lại đây. Hai người dẫm lên một bên bệ cửa sổ, một trái một phải dán vào trên vách tường.

Bên phía Bạch Dụ Ngôn vừa hay có một cây đại thụ, cành lá sum xuê, nàng hơi nhích người gần lại phía trong tán cây để che lấp thân thể.

Bên nàng còn khá tốt vì có chỗ ẩn nấp, nhưng bên phía Phùng Vũ Hân thì liền quang mình chính đại dính ở trên tường. Bất quá Phùng Vũ Hân cũng không để ý, hắn duỗi một ngón tay làm động tác *suyt* bảo nàng im lặng nghe lén.

"Thật ra, tôi rất muốn tin tưởng các người, nhưng chuyện lần này liên lụy rất lớn, liên quan đến Tạ gia, Bạch gia, kể cả Chu gia. Làm sao đảm bảo các người sẽ tuân thủ cam kết cơ chứ ?" - Chương cảnh trưởng thanh âm âm trầm.

Hắn cổ quái cười một tiếng: "Hơn nữa, Tạ Khả Dần là vị hôn thê của tôi, đến lúc đó phải ngủ với Đại đương gia của các người. Vậy chẳng phải là tôi mang lại giày rách của hắn hay sao ? Họ Chương tôi ở thành Bắc Bình này cũng coi như là một trong những nhân vật đứng đầu, cái nón xanh này tôi đội, Đại đương gia nhà các người kể cả một chút máu cũng không chịu chi ra hả ?"

Giọng nam nịnh nọt nói nhỏ: "Nhưng mà nếu Đại đương gia không ngủ với Tạ Khả Dần, đến lúc đó làm sao có thể hãm hại tên ngốc họ Chu ah ? Hơn nữa cô ta nếu không thất thân, ngài lấy cái gì bắt chẹt Tạ gia cùng Bạch gia ah ? Không nói chuyện khác, tài sản trong tay Tạ Khả Dần cũng nhiều không đếm nổi. Ngài vừa lúc có thể thừa cơ hội này dễ như trở bàn tay cướp lấy tâm của cô ta. Ngài xem, chúng ta không phải đều là vì chuyện lớn hay sao?"

Chương cảnh trưởng: "Các người tính kế giúp tôi thật tốt ah !"

Nam nịnh nọt vừa nghe giọng điệu của hắn không đúng, lập tức bổ sung nói: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám. Nhưng chúng ta trước giờ đều chia bốn sáu, lần này Chương cảnh trưởng ngài đột nhiên thay đổi, chúng tôi cũng rất khó ăn nói với các anh em nha ..."

Chương cảnh trưởng cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: "Ngươi phải nhớ rằng: Không có tôi, đám người Bát Long Sơn mấy người đã sớm bị san bằng. Chia bốn sáu là tôi nhớ ân cứu mạng của Đại đương gia mấy người năm đó. Các người không thể đem lòng tốt của tôi coi thành chuyện đương nhiên."

Hắn gõ gõ mặt bàn, càng thêm hùng hổ doạ người: "Các ngươi nghe cho rõ đây, người muốn hợp tác với tôi rất nhiều, xếp hàng dài từ Bắc Bình đến Thiên Tân Vệ, cũng chưa chắc tới lượt Bát Long Sơn các người."

"Chương cảnh trưởng ngài xin bớt giận, xin bớt giận ha, tôi không có ý đó. Như vậy, như vậy... được rồi. Chuyện lớn như vậy, tôi một mình không thể quyết định được. Ngài chờ tôi một chút, tôi trở về cùng Đại đương gia thương lượng."

Hắn lại nói: "Mọi việc đều có thể thương lượng được không phải sao ?"

Chương cảnh trưởng: "Việc các người cần làm chỉ là bắt cóc cô dâu ngay tại hôn lễ ngày đó rồi đưa tới Thiên Tân Vệ. Những chuyện sau đó không có quan hệ một xu đến mấy người. Làm chút chuyện như vậy liền muốn lấy bốn phần, tôi thấy các người chính là càng lúc càng tham lam!"

Chương cảnh trưởng thanh âm càng thêm lạnh lẽo, hắn châm chọc nói: "Một phần, hại Chu gia, nhiều nhất là một phần."

"Chương cảnh trưởng, nhưng mà vậy cũng quá ít đi......"

"Có làm hay không, ngươi trở về hỏi Đại đương gia các người. Nên nhớ, tôi có thể giúp các ngươi thành công, cũng có thể san bằng các ngươi !"

Chương cảnh trưởng đứng dậy, tựa hồ đã không còn gì để bàn thêm, hắn nói: "Tóm lại, không thương lượng gì nữa !"

Theo thanh âm mở cửa rồi đóng cửa, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng đập bàn thật mạnh: "Tên khốn khiếp này!"

Người trong phòng vô cùng tức giận, mà Bạch Dụ Ngôn cũng tức đến phát run. Nếu không phải hôm nay vô tình đến đây nghe lén, ai có thể ngờ đến bọn họ chuẩn bị giở trò quỷ trong hôn lễ cơ chứ ?

"Ngươi là ai ?"

Thanh âm bén nhọn đột nhiên vang lên.

Bạch Dụ Ngôn cúi đầu, liền thấy một tên nhân viên phục vụ không biết đi vào sân sau từ lúc nào, vừa hay phát hiện Phùng Vũ Hân .

Phùng Vũ Hân nhanh chóng nháy mắt một cái với nàng, Bạch Dụ Ngôn lập tức lui về sau trốn, nhờ cành lá che chắn nên không bị phát hiện.

Phùng Vũ Hân vội quay đầu bỏ chạy theo hướng ngược lại, mà nghe tiếng kêu của nhân viên, cửa sổ trong phòng phanh một tiếng bật mở ra, một tên đàn ông mặt hung ác đầy thịt thò đầu kêu to: "Bắt lấy hắn."

Phùng Vũ Hân nhanh chân chạy tới một mặt tường khác, lúc này đã có mấy người đuổi theo, hắn nhanh chóng nhảy xuống tường viện.

Chỉ là không ngờ, trong viện này lại có cửa ngầm, không những không thể cắt đuôi bọn chúng mà còn bị giơ đao đuổi theo.

Bạch Dụ Ngôn lập tức theo một bên vách tường khác nhảy xuống, nàng không chút suy nghĩ liền chạy đuổi theo bọn họ. Nàng  không thể để Phùng Vũ Hân một mình đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như vậy.

Đường nhỏ quanh co nhiều hẻm, Bạch Dụ Ngôn vốn nhảy từ một vách tường khác xuống, trong lúc nhất thời lại cách bọn họ một khoảng. Nàng tính toán một chút, lại leo lên trên vách tường, mắt dõi theo phương hướng của bọn họ, quả nhiên liền thấy bọn chúng đang gắt gao không ngừng đuổi theo Phùng Vũ Hân.

Mà xe của hai người họ cũng đang đậu cách đó không xa, Bạch Dụ Ngôn lập tức liền hiểu rõ dự tính của Phùng Vũ Hân.

Nàng lập tức theo hướng xe chạy tới, mới vừa chạy đến nơi, liền thấy Phùng Vũ Hân cũng chỉ kém vài bước, hắn đem chìa khóa ném qua, Bạch Dụ Ngôn lập tức bắt lấy mở cửa xe.

Phùng Vũ Hân động tác cực nhanh, giống như bay chui vào xe, hắn không chút do dự cởi ra áo khoác, kéo ra áo sơmi, động tác quá nhanh nên nút áo sơ mi văng bay mấy cái. Nhưng hắn không để ý nhiều như vậy, một phen đè lại Bạch Dụ Ngôn , nháy mắt hôn lên môi nàng ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro