Chương 20: Anh họ lên sân khấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm tí tách không ngừng vang lên bên ngoài, Dụ Ngôn rốt cuộc nhịn không được phải trở mình thức giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Sáng sớm, nàng không mang dép, để chân trần đi đến nơi phát ra thanh âm, phần phật một chút kéo ra bức màn dày cộm. Ngoài cửa sổ, những hạt mưa trong suốt gõ lên kính pha lê, bọt nước vỡ tan, phát ra tiếng vang giòn giã.

"Thật là phiền !" - Dụ Ngôn gãi gãi mái tóc ổ quạ, xoay người đi rửa mặt, chỉ là mới vừa đi vài bước, đột nhiên liền phản ứng: "Oh tai mình không còn bị ù nữa rồi !"

Nàng xoa xoa lỗ tai, tuy nàng không bị thương nghiêm trọng như hai người kia, nhưng tất nhiên thân thể vẫn có chút không thoải mái, âm lượng bình thường đối với nàng cũng chỉ nhỏ xíu như tiếng mèo kêu meo meo. Nhưng hiện giờ, nàng đều có thể nghe được rõ ràng cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, vậy là thính giác của nàng hôm nay đã tốt hơn hôm qua rất nhiều rồi.

Nàng quay đầu đi đến mép giường tìm dép lê, rồi lê bước vào buồng vệ sinh.

Thiếu nữ lôi thôi lếch thếch rất nhanh liền hóa thành tiểu mỹ nhân thoải mái thanh thuần. Nàng buộc tóc dài thành hai búi tròn, mặc bộ váy liền áo hải quân caro đan xen hai màu xanh trắng, thong thả bước xuống lầu.

Do hôm nay nàng thức sớm nên vừa kịp lúc mọi người đều đang dùng bữa sáng ở nhà ăn. Động tác ai ai cũng giống nhau như đúc, đồng loạt ngưng lại việc đang làm, quay đầu nhìn nàng.

"Ah ? Tiểu Ngôn dậy rồi ? Mau đến đây." - Nhị phu nhân là người đầu tiên nhìn thấy nàng, vội vàng đứng dậy sắp xếp, hơn nữa tri kỷ đem vị trí của mình nhường cho Dụ Ngôn: "Đến ngồi kế bên cha con nè !"

"Tai con còn ù nữa không ?" - Giai Kỳ quan tâm nhìn về phía con gái.

Ngày hôm qua hắn đã tỉ mỉ hỏi qua bác sĩ, nếu không phải chắc chắn xác nhận con gái cưng không có việc gì, hắn đã muốn cưỡng ép con bé ở tại bệnh viện quan sát một đêm.

Dụ Ngôn lập tức đáp: "Con đã đỡ nhiều rồi !"

Nàng cúi đầu uống cháo, nhưng chỉ uống một ngụm liền nhíu mày: "Tại sao lại cho đường vào ? Ngọt ngấy uống không ngon tí nào !"

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh, mọi người động tác nhất trí nhìn về phía Bát phu nhân. Phải biết rằng, từ lúc Lão gia nhà bọn họ khen một câu về tay nghề của nàng, Bát phu nhân liền buổi sáng mỗi ngày đều liên tục không ngừng nghỉ 5 giờ thức dậy, làm ra các loại thực đơn bữa sáng đa dạng, đặc biệt chuẩn bị cho Giai Kỳ.

Bát phu nhân siết chặt khăn tay, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.

"Vậy hay là ......" - Cô ta nhẹ giọng mở miệng, chỉ là còn chưa nói xong, liền thấy Dụ Ngôn đã quay đầu bảo người làm: "Rót giúp tôi một ly sữa bò."

Nàng quay đầu thành thật khuyên bảo cha mình: "Cha, người về sau cũng ít ăn ngọt đi, ăn nhiều quá đối thân thể không tốt, hơn nữa ăn đồ ngọt già nhanh lắm, đối làn da cũng không tốt nốt. Tuy rằng cha hiện tại mới hơn ba mươi tuổi, nhưng không thể bỏ phế chính mình, qua hai năm nữa hối hận cũng đã muộn nha. Tuổi già tới mau lắm ! Chờ người già rồi, mấy cô nương trẻ tuổi xinh đẹp kia cũng sẽ không thích con người của cha nữa, đều chỉ thích tiền của người thôi. Cha muốn có kết cục như vậy sao ?"

Giai Kỳ làm bộ suy nghĩ, lắc đầu: "Hình như không muốn như vậy lắm !"

Dụ Ngôn cầm ly sữa bò cười hì hì: "Thì đó ! Cha xem, tinh thần của người hôm nay, thật không tốt lắm đâu."

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Mọi người lại lần nữa động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía Bát phu nhân, tối hôm qua lão gia nghỉ ngơi tại phòng của cô ta nha !

Cái đồ hồ ly tinh này, là muốn ép khô người ta hay sao!

Bát phu nhân sáng sớm êm đẹp đã bị ánh mắt tập kích quét tới hai lần, trong lòng lập tức liền tức muốn hộc máu. Nàng thật là oan uổng, nơi nào là do nàng, tối hôm qua bọn họ căn bản cái gì cũng không làm, lão Bạch trở về lúc 2 giờ rưỡi sáng, rửa mặt lên giường cũng đã 3 giờ, chẳng lẽ mệt mỏi còn có thể trách nàng sao? Buồn cười, thật sự là buồn cười !

Nha đầu Dụ Ngôn chết tiệt này, quả nhiên chính là cố ý đối phó mình !

"Nhưng sao tay nghề đầu bếp nhà chúng ta không ổn định như thế nhỉ ? Cơm chiều rõ ràng nấu thật ngon, canh nấu cũng thực dễ uống, cơm sáng cũng như thế mà, chắc chỉ có kỹ năng nấu cháo là không tốt thôi a ." - Dụ Ngôn lại uống một ngụm, nàng ghét bỏ rõ ràng như vậy nhưng vẫn không buông chén.

"Nếu không phải lãng phí là xấu, tôi đã không thèm uống nữa rồi." - Nàng bổ sung thêm một câu cuối.

Bát phu nhân lại lần nữa tiếp thụ tầm mắt tuần tra của mọi người xung quanh.

Khăn tay trong tay nàng dường như bị vò đến sắp nát, đang suy nghĩ nên phải giải thích như thế nào, liền nghe Giai Kỳ nói: "Dì Tám của con làm bữa sáng, cha đã nói trong nhà có sẵn đầu bếp, không cần nàng bận lòng. Nàng nhất định phải làm, cũng không tự lượng sức mình, thật là làm bậy !"

Bát phu nhân suýt nữa đập nát chén cháo trong tay, nàng cố nén cơn giận, xả ra một gương mặt tươi cười: "Là em muốn làm chút chuyện cho anh thôi !"

Rõ ràng, rõ ràng trước đây hắn còn nói cô nấu ngon hơn cả đầu bếp !

Hiện tại liền trở giọng thay đổi, bà nội nó !

Giai Kỳ phảng phất không nhìn thấy gương mặt tươi cười gượng gạo của Bát phu nhân, tiếp tục nói: "Tôi hiểu tâm ý của em, nên thời gian qua đều không ngăn cản, để em nhọc lòng bận rộn vì tôi rồi. Bất quá, về sau bữa sáng mỗi ngày, em với đầu bếp cùng nhau làm đi, cô ta có thể chỉ dạy em nhiều một chút . Với lại Tiểu Ngôn thường dậy trễ, không thường xuyên ăn bữa sáng em làm đâu. Nói không chừng chờ con bé lần sau ăn cơm em làm, đều là chuyện của năm sau. Khi đó, tài nấu ăn của em chắc cũng đã luyện thành thạo rồi."

Lời này ... nghe qua ... giống như cũng không có gì sai, nhưng chính là cảm thấy.... kỳ kỳ quái quái !

Bát phu nhân nghiến răng tuôn ra một chữ: ".................. Dạ !"

Bát phu nhân ăn mà trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bởi vì, theo lẽ thường trước đây buổi sáng mỗi ngày đều là sân khấu của cô ta, là thời cơ tốt nhất để khoe khoang sự sủng ái của Bạch Giai Kỳ dành cho mình. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy như có một ngụm máu nghẹn ngay cổ, lên không được mà xuống cũng không xong.

Nhìn thấy Bát phu nhân chịu thiệt thòi, gương mặt của mấy vị phu nhân khác đều hiện lên ý cười nhàn nhạt. Nguyên nhân là vì khi bọn họ được gả vào nhà này, ai ai cũng đều từng ít nhiều bị Dụ Ngôn làm khó dễ. Tuy hiện giờ tiểu tổ tông cải tà quy chính, nhưng cũng không thể để cô ta thành ngoại lệ nha.

Cho nên mặc kệ Dụ Ngôn hiện tại là cố ý hay vô tình, mấy vị phu nhân khác trong lòng đều đặc biệt vui mừng.

Trong lúc nhất thời, tâm tình mọi người đều vui vẻ, chỉ có Bát phu nhân là không vui.

"Nga đúng rồi, Tiểu Ngôn a, chiều hôm qua, văn phòng bưu chính gọi điện đến nói là có bưu kiện gửi cho con. Dì đã bảo người làm đi lấy cho con, hôm qua con về trễ quá nên không nói với con, đang đặt ở phòng khách."

"Bưu kiện ?" - Dụ Ngôn dường như có chút nghi hoặc: "Bưu kiện gì ? Không phải là bom mìn gì trong đó chứ ? Một lần nổ không thành công lại tới một lần nữa ?"

Lời vừa nói ra, cả nhà yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi đều có thể nghe thấy, Giai Kỳ lập tức đứng dậy nói: "Người tới, lập tức đem bưu kiện ra ngoài tỉ mỉ kiểm tra, nga đúng rồi , đồng thời gọi cho bên văn phòng cảnh sát nhanh ......"

Trong nhà lập tức loạn thành một đoàn.

Dụ Ngôn: "Không phải, con nói giỡn thôi mà !"

Nàng hối hả ngăn bàn tay đang vội vàng quay số trên điện thoại của người cha đáng kính, giải thích: "Chắc là quần áo con gửi về từ nước ngoài."

Giai Kỳ: "Dù có thể là bưu kiện của con, nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn."

Hắn quyết đoán nhấc máy gọi điện thoại.

Dụ Ngôn: ".................."

Muốn tự tát mình!

Ai biểu ngươi ba hoa chích choè nói nhăng nói cuội !

Không lâu sau, mấy chiếc xe rầm rú tiến vào sân nhà Bạch gia, vẻ mặt mọi người đầy nghiêm túc, đều thấy chết không sợ.

Dụ Ngôn: ".................."

Cầm đầu là một tên mập mạp, lon ton chạy đến trước mặt Giai Kỳ, trời mưa to tầm tã lạnh lẽo, hắn mồ hôi lại đổ như trút nước, dùng khăn tay lau tới lau lui đều không sạch: "Bạch Phó cục trưởng, nghe nói nhà ngài thu được bưu kiện không rõ nguồn gốc. Ngài yên tâm, ngài ngàn lần yên tâm, tôi đã mang theo chuyên gia gỡ mìn tới. Nhất định có thể bảo đảm an toàn cho ngài và người nhà ngài."

Các vị phu nhân đều đứng cứng đờ trong phòng khách, vai co lại tựa như chim cút.

Dụ Ngôn trong lòng không hề lo lắng chút nào, nàng lười nghe những người này nói lời vô nghĩa, trực tiếp rút dao nhỏ ra đâm xuống.

Giai Kỳ: "Tiểu Ngôn !!!"

"Mau núp vào !" - Không biết ai hô một tiếng, mọi người đều chật vật nằm xuống.

Dụ Ngôn nhìn bưu kiện đã bị mở ra, lại nhìn người duy nhất không nhúc nhích là cha ruột nàng - Bạch Giai Kỳ, lúng túng phá tan bầu không khí đang căng thẳng: "Thật là đồ của con mà......"

Nàng lấy ra một chiếc áo choàng nhung kiểu Tây đỏ thẫm: "Đây là lễ vật dành cho Nhị phu nhân."

Lại tìm ra một chiếc áo choàng màu vàng: "Đây là đưa cho Tam phu nhân."

......

Thậm chí, kể cả Bát phu nhân Hứa Tĩnh Di cũng có, chỉ có điều cái áo của cô ta lại là màu xanh lá. Trong lòng cô ta cực kỳ không thích món quà này ! Bất quá, tất cả mọi người đều khen lấy khen để, cô ta cũng chỉ có thể tuôn ra một chữ ...... Đẹp!

Đẹp thấy gớm ! Tôi không muốn màu xanh lá ah !

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy cái khăn quàng cổ.

Các vị phu nhân nhìn như bảy anh em hồ lô.

Bạch Giai Kỳ nhìn lướt qua bưu kiện to đùng của Dụ Ngôn, nhấp môi, nói không nên lời.

Một trận báo động khôi hài, bắt đầu trong vội vã, kết thúc trong im lặng.

Chú cảnh sát chủ động nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Nếu là bưu kiện an toàn, như vậy chúng tôi liền thu đội, mới sáng sớm đã mang phiền toái đến cho ngài rồi."

Ai gây thêm phiền toái cho ai, đây là vấn đề làm người ta phải suy ngẫm.

"Chờ một chút." - Giai Kỳ ngăn lại bọn họ, quay đầu hỏi Dụ Ngôn : "Con lát nữa sẽ đi bệnh viện có đúng không ?"

Dụ Ngôn gật đầu, nàng tất nhiên là muốn đi thăm chị họ nha.

Giai Kỳ mỉm cười: "Vậy thì liền làm phiền các vị đưa con gái tôi đến đó nhé, vừa lúc cũng làm tôi yên tâm."

Dụ Ngôn : "...................................."

Các chú cảnh sát: "...........Được, được ah."

Giai Kỳ nhìn lướt qua quản gia.

Quản gia liền nhanh chóng lên tiếng: "Các vị sáng sớm đã tới đây, chắc cũng chưa ăn sáng đâu đúng không ? Đến đây, đến đây, các anh em đi mua chút đồ ăn sáng đi."

Hắn thuần thục đem tiền đưa qua, lại quay đầu phân phó người làm: "Phòng bếp còn có sữa bò không ? Lấy cho các vị đây một ít."

Mọi người: "............"

Vì sao phong cách của Bạch gia lại không giống người bình thường như thế ?

Nhưng người nhà Bạch gia lại hoàn toàn không cảm thấy sự bất lực nói không nên lời của người khác.

Dụ Ngôn tiếp tục lục tìm trong đống hành lý, lục tới lục lui, đơn giản nói thẳng: "Còn có rất nhiều lễ vật cho cha, nhưng nhiều quá, chờ buổi tối trở về rồi tính sau."

Nàng vỗ vỗ tay, nói: "Tôi đi rửa tay một chút, rồi chúng ta đi bệnh viện trước."

Ánh mắt Giai Kỳ lại lần nữa dính vào đồng quà của con gái, sáng long lanh lạ thường.

"Nếu không......"

Dụ Ngôn quay đầu lại: "Dạ ?"

Giai Kỳ ho khan một tiếng, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi đống lễ vật còn chưa tới tay: "Cha chỉ muốn nói, lúc trở về bảo Vũ Hân đi đón con."

Dụ Ngôn tùy ý dạ một tiếng, chẳng hề để ý. Vì thế, chờ Dụ Ngôn chuẩn bị ra cửa, Giai Kỳ lại lần nữa lặp lại vấn đề: "Biết nên trở về như thế nào không ?"

Dụ Ngôn: ".................."

Nàng cúi đầu nhìn xem chính mình, khoác trên người bộ váy caro trắng xanh, đầu búi củ tỏi, trên người đeo túi xách nhỏ lắc lư, một tay cầm theo phích nước nóng nhỏ, một tay dẫn theo hộp đồ ăn sáng........................

Hơn nữa với phong cách hỏi chuyện của cha nàng, tại sao trông nàng lại càng giống tụi nhỏ nhà trẻ lớp lá chuẩn bị đi chơi xuân vậy, chuẩn không cần chỉnh luôn.

Nàng cười khanh khách bảo đảm: "Con nhất định bắt Phùng Vũ Hân đưa con về, hắn không đưa, con liền đánh gãy chân hắn, được không ạ?"

Gương mặt Giai Kỳ hiện lên nụ cười, cùng con gái ra cửa, rồi quay đầu cùng đội trưởng Béo nói: "Cậu trở về suy nghĩ viết một cái thông báo treo thưởng, tiền thưởng tôi ra. Nếu có thể cung cấp manh mối, chỉ cần xác minh là thật, liền thưởng 100 đồng; manh mối quan trọng thưởng 500 đồng; giúp đỡ bắt kẻ bắt cóc, thưởng 1000 đồng; nếu có thể đem người sống đưa tới trước mặt tôi, tôi ra 5000."

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, vì nhà nghèo người ta tiết kiệm hết mức, 100 đồng đã đủ họ chi trả cho sinh hoạt trong nửa năm. Dù là công nhân viên chức như bọn họ, số tiền này cũng không ít a, bọn họ công tác ở văn phòng cảnh sát, tiền lương một tháng cũng chỉ có 60 đồng mà thôi.

Nếu là 5000...... Này mẹ nó đủ bọn họ mười năm không cần làm việc a !

Thợ săn tiền thưởng tại Bắc Bình tuy không nhiều giống như tại Đại Thượng Hải, nhưng cũng không phải là ít. Hơn nữa bút tiền thưởng lớn như vậy, thợ săn tiền thưởng của cả nước chắc sẽ lập tức đều tụ tập về đây.

Bắc Bình nhất định sẽ náo nhiệt lắm đây !

"Đương nhiên, nếu đường dây tình báo mật của các vị được xác minh chính xác, cũng sẽ tính như vậy. Không có đạo lý tính khác, tôi trước nay nhất ngôn cửu đỉnh." - Giai Kỳ am hiểu sâu sắc tâm tính con người.

*nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói nặng ngàn cân, nói lời giữ lấy lời.*

Đám nhân viên tại văn phòng cảnh sát này quen biết với đủ mọi loại người từ các tầng lớp khác nhau, càng dễ dàng lấy được tin tức, hắn tất nhiên sẽ không để bọn họ chỉ đứng ngoài ngóng xem.

"Đường dây tình báo mật của chúng tôi nếu hữu dụng cũng sẽ được tính, có đúng không ?"

Giai Kỳ mỉm cười: "Tất nhiên."

"Bạch Phó cục trưởng, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định tận lực điều tra việc này, cho lệnh thiên kim cùng lục đại tiểu thư một cái công đạo. Nhất định không để kẻ bất cóc nguy hại xã hội như vậy còn tồn tại."

Giai Kỳ: "Vậy làm phiền các vị rồi."

Dụ Ngôn yên lặng nhìn bầu không khí trong nháy mắt tăng vọt, nhìn những người này giống như một phút một giây đều không đợi được, muốn lập tức lao ra ngoài đi tìm tin tức, trong lòng yên lặng cảm khái:

Thật đúng là, có trọng thưởng tất có dũng phu ! Mặc kệ thời đại nào, có tiền đều thật tốt a !!!

*Có trọng thưởng tất có dũng phu: ý chỉ chỉ cần được thưởng lớn liền có người can đảm làm việc.*

Cũng khó trách, tuy địa vị của cha nàng không phải cao khó lường, nhưng lại có thể bị khắp nơi chúng tinh phủng nguyệt.

*Chúng tinh phủng nguyệt: như các ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng, ý chỉ người được mọi người sùng bái và kính trọng.*

Có tiền có thể sai ma khiến quỷ!

"Tiểu thư, mời đi bên này."

Quản gia cầm ô đưa Dụ Ngôn lên xe, theo sau đặt ô ở một bên dặn dò: "Tiểu thư trên đường chú ý an toàn."

Xe rất nhanh liền rời đi Bạch gia đến bệnh viện, Dụ Ngôn cũng không cần bọn họ đưa tiễn, chính mình cầm ô bước nhanh vào khu nằm viện.

Nói thật, nàng không chút nào muốn bị ánh mắt của mọi người xung quanh nhòm ngó, được nhiều cảnh sát như vậy đưa đến đây đã thực xấu hổ. Càng xấu hổ hơn là, bọn họ mỗi người trên tay đều xách theo một túi sữa bò, quỷ dị không thể giải thích.

Nhìn thấy Dụ Ngôn vào khu nằm viện, Béo đội trưởng móc ra "tiền ăn sáng" mà ban nãy quản gia nhét vào tay hắn - 200 đồng.

Hắn lấy ra trong đó 100 đồng, đưa cho tên người gầy bên cạnh: "Mọi người chia nhau tiền này đi mua chút đồ ăn sáng đi. Còn lại một trăm đồng này liền để ở chỗ tôi, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta cùng nhau tụ tập ăn uống tới bến luôn."

Người gầy ai một tiếng, xoa tay, bọn họ lần này đến ba chiếc xe, tổng cộng 12 người, không tính đội trưởng, vậy một người có thể chia 9 đồng nha!

Nói chi bữa sáng, đi Phúc Môn Lâu đều có thể ăn một bữa no nê.

Mua đồ ăn sáng, 1 mao tiền là đủ rồi!

Hắn cảm khái: "Bạch gia thật đúng là tài đại khí thô."

*Tài đại khí thô: tiền của nhiều, khí thế lớn.*

Béo đội trưởng châm thuốc, đè thấp thanh âm: "Nhà ta bên trong có chút tin tức mật, hiện tại còn không có truyền ra đâu. Nghe nói, ở cổng phía Tây bên kia muốn cải tạo đường dây xe điện. Ngươi biết xưởng xà bông thơm của Bạch Giai Kỳ không ? Con đường kia, mặc kệ xây như thế nào, đều không thoát khỏi việc đụng phải nhà máy của hắn. Nếu muốn bắt bọn hắn dọn đi, ngươi tính toàn thử xem ......"

Người gầy kinh ngạc: "Cái xưởng nhỏ xíu kia đặc biệt có thể kiếm ra tiền a ! Hiện giờ, 10 nhà có đến 9 nhà đều dùng xà bông thơm của bọn họ, nguồn tiêu thụ tốt cực kỳ nha . Có thể kiếm được tiền như vậy, khẳng định không thể dễ dàng dọn đi. Vậy phải bồi thường bao nhiêu tiền thì nhà bọn họ mới có thể đồng ý a ?"

Béo đội trưởng gật đầu: "Bằng không, sao có thể nói người ta không những biết kiếm tiền mà mệnh còn tốt đâu. Thật là Thần Tài trời sinh ! Hơn nữa a, lục hệ quân và cả cái đám người phương nam bên kia lúc nào cũng muốn lại đây nịnh nọt cướp người. Vì thế, Toà thị chính tất nhiên không dám cưỡng chế bọn họ dọn đi, nếu không, chính là đem Thần Tài của thành ta đẩy ra bên ngoài. Cho nên, đến lúc đó Bạch gia muốn bao nhiêu tiền thì Toà thị chính bên kia chỉ có thể bồi thường bấy nhiêu."

Hai người đứng tám chuyện cả buổi, không cần vội rời đi rồi.

Chỉ là tại bệnh viện vào một buổi sáng êm đẹp, có mấy chú cảnh sát ở trong sân lấm la lấm lét lặng lẽ nói chuyện phiếm. Xe cảnh sát đậu trước cổng trên đường cái, tóm lại cảnh tượng này làm người ta cảm thán nói không nên lời.

*Tin tin*

Tiếng kèn ô tô truyền đến, Béo đội trưởng nhíu mày quay đầu lại: "Ai mẹ nó muốn chết a, bấm cái gì mà bấm......"

Hắn nháy mắt liền thể hiện khả năng biến sắc trong tích tắc, lập tức: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng tôi lập tức tránh ra. Mau nhanh lên xe. Mau mau, đừng cản trở đường đi."

Xe chuyên dụng của Toà thị chính, trên xe là Dương bí thư cùng Đới thiếu soái thành Phụng Thiên.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

"Thiếu soái, chuyện của Lục tiểu thư, chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối làm hài lòng ngài cùng Đới đại soái."

Đới thiếu soái biểu tình nhàn nhạt: "Chị của tôi bị thương, làm gì thì chúng tôi cũng không hài lòng."

Dương bí thư tiếp tục cười theo: "Chúng tôi tất nhiên có thể hiểu được tình chị em thân thiết của ngài và Đới tiểu thư, nên luôn cảm thấy tiếc nuối sâu sắc về sự tình lần này. Vì vậy, chúng tôi mới càng muốn sớm ngày tìm được hung thủ, vì Đới tiểu thư đòi lại công bằng."

Đới thiếu soái đẩy ra cửa xe, quay đầu lại: "Một khi đã như vậy, liền làm phiền. Dương bí thư, dừng bước đi thôi."

Hắn cũng không nhiều lời, thực mau liền cùng vị phó quan sau lưng cộp cộp tiến vào bệnh viện.

Dương bí thư xấu hổ, hắn...... cũng tới thăm bệnh a!

Bây giờ làm sao cho phải a !

Tuy nhiên, Đới thiếu soái cũng chẳng thèm để ý đến nội tâm của hắn, thực mau lên lầu, vừa đi tới cửa, liền nghe được từng trận tiếng cười truyền ra từ trong phòng. Hắn nhìn qua cửa sổ nhỏ, vị trí này nhìn không thấy chị hắn đang làm gì, nhưng lại có thể nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp hoạt bát.

Cô gái trẻ vóc dáng không lùn, mặt tròn nho nhỏ như hạt dưa, một đôi mắt to ngập nước thuần khiết, môi hồng răng trắng, mỹ lệ tinh xảo. Nhưng nàng không giống một con búp bê sứ giả tạo vô tri vô giác mà các biểu tình trên mặt lại vô cùng sinh động.

Lúc này, Dụ Ngôn đang một mình ra sức diễn hai nhân vật, một bên diễn bản thân ngơ ngác, một bên diễn các loại thao tác hùng hổ của cha nàng sáng nay.

Nàng sinh động như thật giả thành Bạch Giai Kỳ: "Bảo Vũ Hân đưa con trở về, biết về bằng cách nào không ?"

Vừa nói xong, lập tức quay đầu nhấc phích nước nhỏ trong tay, gật đầu, giả vờ ngoan ngoãn đáp: "Bảo Phùng Vũ Hân đưa con về, không đưa đánh gãy chân hắn."

An Kỳ nhịn không nổi cười ầm lên, dùng tay đấm xuống nệm giường nói: "Ah má ơi, cười chết chị rồi !"

"Treo giải thưởng, đưa tiền ." - Dụ Ngôn chống nạnh, làm ra bộ dáng người giàu có: "Không còn cách nào, nhà tôi nhiều nhất chính là tiền."

An Kỳ mới không tin đâu, nàng dỗi nói: "Em đừng nói quá cho cha em như vậy chứ ! Chị mới không tin ông ấy sẽ nói như vậy nha, đoạn này là em thêm vào đúng hay không ?"

Dụ Ngôn phụt một tiếng bật cười, dựng ngón tay cái: "Chị họ anh minh."

An Kỳ đắc ý dào dạt: "Chuyện gì của cha em mà chị không biết a. Người đọc sách như ông ấy sẽ không kiêu ngạo ầm ĩ ra mặt như thế, không phải lúc nào cũng đều bảo trì khí chất thanh lãnh cao quý sao? Lời em nói, ma quỷ nó mới tin !"

Dụ Ngôn: "Chị họ mới không phải là người hiểu cha nhất, em mới hiểu cha em nhất nha. Nếu không chị nói thử xem, chị còn hiểu cha em cái gì nè ?"

An Kỳ: "Ai không phải, em đang khiêu chiến chị có đúng không? Chút ......"

Đới thiếu soái như có như không dương khóe miệng, duỗi tay đẩy cửa, cắt ngang lời nói của Đới An Kỳ.

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Đới thiếu soái yên lặng nhìn hai người trước mặt, tầm mắt dừng trên người Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn bị người cắt ngang, ngữ khí có chút không tốt: "Anh tìm ai nha?"

Đới thiếu soái mặc y phục thường ngày, Dụ Ngôn căn bản không nhận ra.

Hắn ngồi thẳng xuống mép giường hỏi: "Hôm nay thế nào?"

An Kỳ cười dừng không được, nàng lắc đầu: "Không sao, em nhìn xem, chị còn không phải rất bình thường sao!"

Nàng lại cảm khái: "Em xem, chị đã nói thân thích phải thường xuyên gặp mặt, lâu ngày không gặp, em họ liền không nhận ra em."

An Kỳ thân thiện vì hai người giới thiệu: "Tiểu Ngôn, đây là anh họ - Đới Manh a. Các em ít gặp nhau nên em không nhớ có đúng hay không? Manh Manh nhìn xem, em họ Tiểu Ngôn có phải càng lớn càng xinh đẹp hay không ?"

Dụ Ngôn hoảng hốt nhớ ra, Đới Manh, tên tự Manh Manh, thiếu soái của lục hệ quân.

Con một của Đới đại soái !

Người anh họ tài năng nổi tiếng trong truyền thuyết của nàng !

Ách, nàng còn tưởng là một tên trai bao khác của chị họ An Kỳ!

Dụ Ngôn khách khách khí khí: "Chào anh họ ."

Nàng buông phích nước nóng nhỏ xuống, phảng phất người vừa rồi biểu diễn rất sống động ở đây không phải là nàng, vô cùng thục nữ.

Đới thiếu soái gật gật đầu với nàng, cũng không hoàn toàn thân thiện.

An Kỳ nhéo em trai một cái, nói: "Em đừng trưng cái gương mặt thối kia ra, làm em họ sợ làm sao bây giờ?"

Đới thiếu soái hơi hơi nhíu mày, cảm khái: "Chị, lỗ tai chị còn chưa khỏi hẳn có đúng không ?"

Bình thường liền đã to họng, hiện tại thanh âm phát ra to đến mức có thể điếc tai người nghe.

An Kỳ: "Thế nào? Chê chị lớn tiếng a!" - Nàng hừ một tiếng, không hài lòng: "Chị cho em biết, em còn không bằng Tiểu Ngũ Tử nhà người ta, em xem chị nói thế này với hắn, hắn cũng không chê. Người em trai ruột như em còn không bằng người ta, thật là vật đổi sao dời, lòng người dễ đổi a!"

Đới thiếu soái: "............ Chị, chị dùng sai thành ngữ rồi."

An Kỳ ầm một tiếng tát chụp trên lưng hắn, ồn ào: "Em còn dám chê chị!"

Đới thiếu soái ngẩng đầu nhìn Dụ Ngôn liếc mắt một cái, quay đầu nói: "Tai của Lão Ngũ cùng chị đều chưa khỏi như nhau, đương nhiên ai cũng không chê ai."

An Kỳ: "Nhưng Tiểu Ngôn cũng không chê chị nha!"

Đới thiếu soái lại liếc nhìn nàng, nói: "Được rồi, chỉ có em chê chị."

Lời này liền đổi lấy bang bang hai bàn tay, nhưng Đới thiếu soái cũng không thèm để ý.

Dụ Ngôn: "Chị họ, hai người nói chuyện đi, em đi lấy nước ấm cho chị."

Nàng cầm theo phích nước ra ngoài, cũng không nói nhiều với Đới thiếu soái.

Dụ Ngôn đối người tỏ ra quen thuộc, trước tiên người nọ phải giống với người trong sinh hoạt trước đây của nàng. Nàng có lòng trung thành, tự nhiên cảm thấy họ chính là người một nhà. Nhưng Đới thiếu soái lại không giống như vậy, kiếp trước nàng không có anh họ, cho nên người này đối nàng mà nói chỉ là người xa lạ mà thôi.

Tóm lại, nàng có tính cách hai mặt trái ngược nhau, đối với người thân quen sẽ thích lảm nhảm nhiều lời, nhưng lại cũng sẽ biến thành nữ thần cao ngạo lạnh lùng đối với người xa lạ.

Ngoại trừ cái loại tự chạy đến làm thân, mặt dày hết thuốc chữa như Vũ Hân, nếu không Dụ Ngôn tuyệt đối không có khả năng cùng người xa lạ trong khoảng thời gian ngắn trở thành bạn bè.

"Tiểu Ngôn !"

Dụ Ngôn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Vũ Hân lên lầu. Cũng không biết từ khi nào, chính mình liền từ "Bạch tiểu thư" biến thành "Tiểu Ngôn", cho nên thật là không có cách với cái tên tự cao tự đại này.

"Làm sao có thể để em đi lấy nước nha ? Để anh làm cho !"

Dụ Ngôn nhìn hắn đi vào phòng nước, đi qua theo, phòng nước lúc này cũng không có người, nàng chần chờ một chút, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."

Vũ Hân kinh ngạc ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn Dụ Ngôn, tựa hồ căn bản không nghe thấy nàng nói cái gì, đào đào lỗ tai, hỏi: "Em nói gì?"

Thanh âm Dụ Ngôn lớn hơn một chút: "Cảm ơn anh !"

Vũ Hân tiếp tục đào lỗ tai: "Ai không phải nha, em không phải không biết, từ khi tôi điếc, người khác không lớn tiếng tôi thật không nghe thấy, thanh âm của em giống như tiếng mèo con kêu vậy ......"

Dụ Ngôn nghiến răng, lại muốn đánh người làm sao bây giờ!

Nàng hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng không thể dùng phích nước nóng đánh chết hắn, lớn tiếng hơn nữa: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh!"

Vũ Hân rốt cuộc bật cười, hắn giơ giơ mi, nghiêm trang: "Không cần cảm tạ."

Dừng một chút, lại nói: "Chuyện nên làm thôi."

Dụ Ngôn: "Không có gì là chuyện nên làm, tóm lại, cảm ơn anh."

Vũ Hân nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Nếu em thành tâm thành ý cảm tạ, vậy hôn tôi một cái đi? Này mới đúng là cảm tạ thật sự a, cảm ơn bằng miệng kỳ thật không có tác dụng gì......"

Dụ Ngôn một chân đạp qua đi: "Hôn hôn hôn, hôn cái đầu anh ấy !"

Vũ Hân lắc mình một cái trốn vụt ra khỏi phòng, nàng một chân đá vào khoảng không.

Vũ Hân tấm tắc: "Ái chà ? Công lực lùi bước a?"

Dụ Ngôn vén tay áo: "Phùng Vũ Hân, tôi hôm nay không đá chết anh, tôi liền mang họ anh !"

"Ý ý ý ? Nhanh như vậy liền muốn mang họ chồng a? Chúng ta bên này không có tập tục này a!"

Dụ Ngôn tức đến bốc khói, nàng một quyền đấm đi qua, Vũ Hân hơi hơi nghiêng đầu liền lóe qua: "Lại không trúng nga!"

"Phùng Vũ Hân!" - Giọng nam trầm thấp vang lên, Đới thiếu soái không biết từ khi nào đã đứng ở cửa phòng bệnh, hắn khuôn mặt lạnh lùng: "Cậu có thể không tìm đường chết sao? Nơi này là bệnh viện, đừng quậy phá."

Phùng Vũ Hân nhướng mày, cười: "Tớ quậy phá chỗ nào a, này không phải có người muốn cùng tớ biểu hiện một chút đánh là thương mắng là yêu sao ?...... Ây da ."

Dụ Ngôn một cước đạp lên chân hắn, khuôn mặt hắn nháy mắt vặn vẹo: "Tại sao em lại có thể đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy a!"

Dụ Ngôn ha hả một tiếng, đoạt lấy phích nước, cùng Đới thiếu soái đi ngang qua nhau, thẳng đường trở về phòng bệnh.

Nếu không phải một tầng này tất cả đều là phòng đơn, cơ hồ không có người nào ở, nàng sẽ không quậy phá cùng Phùng Vũ Hân ở hành lang.

Dụ Ngôn: "Chị họ muốn uống nước không ?"

An Kỳ: "Không cần."

Nàng nhìn lướt qua Phùng Vũ Hân, cười nói: "Chị nơi này đã không còn việc gì, các em cũng không cần lưu lại làm gì, vẫn nên cùng nhau đi ra ngoài dạo phố đi. Qua một đoạn thời gian, Tiểu Ngũ Tử liền phải trở về Phụng Thiên. Hiện tại không cùng một chỗ bồi dưỡng cảm tình nhiều một chút, tương lai kết hôn sẽ trở nên xa lạ nha. Chẳng lẽ hai đứa muốn giống như chị cùng cái tên oan gia kia sao ?"

Nhắc tới việc này, Dụ Ngôn liền hỏi: "Hắn không phải ở Bắc Bình sao? Tại sao lại không đến thăm chị?"

Nhưng vừa hỏi xong, Dụ Ngôn liền cảm thấy bản thân có chút vô duyên, nàng cảm thấy xấu hổ, nhẹ giọng: "Chị họ, em không có ý gì khác, em......"

An Kỳ nhưng thật ra không sao cả: "Em nhìn em xem, chị còn không quan tâm thì em để trong lòng làm gì. Đêm hôm trước hắn đã cùng tình nhân của mình trở về Phụng Thiên rồi. Chị ở bên này, hắn còn mang theo người tình đi loanh quanh, chẳng phải là muốn làm xấu mặt chị sao ? Em nói xem nếu gặp phải, mặt mũi chị nên để ở chỗ nào a ?"

"Em trước khi đi đã gặp hắn, hắn đêm nay sẽ tới." - Đới thiếu soái đột nhiên mở miệng.

"Chết tiệt ! Em bảo hắn tới làm gì, chị một chút cũng không muốn thấy hắn, kêu hắn tới chiếu cố chị còn không bằng kêu Triệu Khanh Xuân tới chiếu cố chị nha ? Ít nhất còn có thể hát tuồng cho chị nghe."

Đới thiếu soái không tán thành nhìn chị, nhưng An Kỳ lại lười để ý hắn, quay đầu nói: "Tiểu Ngũ Tử, nhanh lên, mang Dụ Ngôn đi chơi đi, đừng ở chỗ chị lãng phí thời gian. Đi đi đi, nga đúng rồi, Manh Manh, em cũng đi. Chờ một chút Triệu Khanh Xuân muốn tới thăm chị, em ở chỗ này không tiện."

Người đàn ông thứ ba lên sân khấu, bọn họ xác thật ở lại không quá tiện.

Mấy người cùng xuống lầu, Đới thiếu soái nói: "Đưa tớ đoạn đường đi."

Phùng Vũ Hân: "Cậu nói chuyện có thể đừng lời ít mà ý nhiều như vậy được không ? Nghe như muốn kêu tớ đưa cậu đi gặp Diêm Vương. Đưa cậu thì được rồi, nhưng mà cậu muốn đi đâu ?"

Lúc này, ngoài cửa xe đã biến thành mưa nhỏ, hắn ỷ ở trên cửa sổ xe, lắc lư chìa khóa, cười như không cười: "Cậu muốn đi gặp cha em ấy, hay là đi gặp cha tớ ?"

Đới thiếu soái: "Cha cậu."

Phùng Vũ Hân nhướng mày: "Vậy không được, cha tớ sáng nay đã ngồi xe lửa về Phụng Thiên rồi. Còn không phải vì nghe thấy cậu tối qua đã đến sao? Ông ấy lười gặp cậu, suốt đêm thu thập đồ đạc, sáng nay liền đi rồi. Cậu nên xem lại cách làm người của mình đi nha. Thế nào? Nếu không gặp được cha tớ hay là đến gặp cha vợ tớ đi, được hay không ? Dù sao cậu đến cũng chỉ có bao nhiêu đó chuyện, không gặp người này thì cũng phải thấy người kia."

Đới thiếu soái: "Tớ tối qua đến đã gặp dượng họ rồi, vậy cậu đưa tớ trở về khách sạn Bắc Bình đi."

Phùng Vũ Hân : "Được rồi a, đi thôi."

Đới thiếu soái cùng phó quan ngồi ở ghế sau, Vũ Hân cười nói: "Tiểu Ngôn, em nhìn xem, hai chúng ta trông có giống bảo an của cậu ta hay không ?"

Dụ Ngôn: "Anh câm miệng đi."

Vẫn luôn nghe hắn lải nhải, quả thực đau đầu.

Xe rất nhanh ngừng trước cửa khách sạn Bắc Bình, Đới thiếu soái trực tiếp xuống xe, tựa hồ nghĩ đến cái gì, hắn quay đầu nói : "Chú ý an toàn."

Lời này là nói với Dụ Ngôn, nàng kinh ngạc, bất quá vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Em biết rồi, cảm ơn sự quan tâm của anh họ."

Cánh tay Đới thiếu soái đặt trên cửa xe, hắn nhẹ nhàng gõ gõ, nói: "Cậu lái xe cũng cẩn thận chút, chiếu cố em họ tớ cho tốt vào."

Phùng Vũ Hân khởi động xe, ý bảo hắn buông cánh tay ra, trêu chọc nói: "Đừng có diễn vai người anh họ ôn nhu nha, Tiểu Ngôn a, cậu ta khen em, quan tâm em, chỉ là do đang tính kế dụ cha em đi Phụng Thiên nha, em tuyệt đối đừng tin cậu ta."

Đới thiếu soái cảm thấy nếu không phải có Dụ Ngôn ở đây, hắn thật liền muốn xuống tay đánh cái tên khốn khiếp chuyên ăn nói hồ đồ này.

Dụ Ngôn nghiêng đầu nháy mắt như một em bé ngây thơ tò mò, Đới thiếu soái nhấp môi, lập tức nói: "Cậu cút nhanh đi."

Vũ Hân nhún nhún vai, cười nói: "Thẹn quá thành giận ha! Đi thôi !"

Xe thực mau chạy đi, Đới thiếu soái đứng trước cửa khách sạn, khóe miệng nhợt nhạt giương lên.

"Đã sớm nghe qua các loại tin đồn về Bạch tiểu thư, bất quá đồn đãi đúng là hại chết người, không nghĩ tới Bạch tiểu thư cũng khá tốt nha." - Có lẽ thấy Đới thiếu soái không nhúc nhích, vị phó quan vẫn luôn đi theo hắn phía sau đã mở miệng.

"Cậu cảm thấy em ấy tốt ?" - Hắn chậm rãi mở miệng.

"Làm sao có thể không tốt đây ? Lớn lên đẹp gia thế tốt, tuy nói bên ngoài đồn rằng tính tình xấu một chút, nhưng tôi thấy thật ra vẫn khá ổn nha. Chỉ là đại tiểu thư hoạt bát có chút nóng tính thôi, lại đơn thuần lại đáng yêu, người không tồi. Căn bản không giống bên ngoài lan truyền khoa trương như vậy. Tôi biết mà, chẳng trách năm đó đại soái tính toán muốn Bạch tiểu thư gả cho ngài làm vợ kế. Đây không phải là chuyện tốt sao ? Cậu xem, tầm mắt của đại soái luôn vô cùng chính xác."

Đới thiếu soái đột nhiên lạnh như băng nhìn về phía phó quan, từng câu từng chữ: "Chuyện này, không được nhắc lại."

Phó quan trong giây lát cũng nghĩ đến các mối quan hệ hiện tại, lập tức rũ mi: "Thực xin lỗi, thiếu soái, là tôi nhiều chuyện."

Hắn trực tiếp cho chính mình một cái bạt tay ngay miệng, tiếp tục: "Cái miệng thối này của tôi, chính là không biết trước sau, về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Đới thiếu soái nghiêm túc: "Lão Ngũ cùng em họ đính hôn là quyết định của người lớn hai bên, càng là duyên trời tác hợp, đều đóng chặt miệng cho tôi, mặc kệ là tôi hay những người khác, tôi đều không hy vọng bọn họ nghe được mấy cái chuyện cũ thóc mục vừng thối xa xưa này. Lời nói vô căn cứ của mấy năm trước, hà cớ gì lại đem ra bàn luận. Hơn nữa, lúc ấy dượng họ cự tuyệt hôn sự này, chuyện này liền đã rõ như ban ngày. Nếu dượng họ nhắm trúng lão Ngũ, tất nhiên có nguyên nhân của ông ấy. Lão Ngũ là anh em của tôi, Dụ Ngôn là em họ của tôi, bọn họ trước kia không biết chuyện này, về sau cũng không cần biết. Một khi đã như vậy, hà tất nói những việc này ra để làm gì, vô duyên vô cớ lại tăng thêm phiền cho mọi người."

"Dạ, thuộc hạ đã hiểu."

Đới thiếu soái xoay người: "Lên lầu đi."

******

Xe chạy xa, Dụ Ngôn xuyên thấu qua kính chiếu hậu, liếc mắt một cái, nói: "Tại sao ông anh họ này của tôi lại đứng một chỗ như khúc gỗ vậy ?"

Vũ Hân: "Quân nhân mà, không phải nên như vậy sao."

Dụ Ngôn trực tiếp phản bác: "Anh cũng là quân nhân, nhưng anh không như vậy."

Vũ Hân ủy khuất kêu chít chít: "Vậy đứng mệt rồi còn không thể dựa một lát a, nếu chung quanh cái gì cũng không có, em sẽ thấy tôi đứng còn thẳng hơn so với hắn nha."

Dụ Ngôn xuy một tiếng: "Khoác lác!"

Nàng hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn nhìn, hỏi: "Anh không đưa tôi về nhà, lại chạy đi chỗ nào vậy a!"

Con phố này trông rất xa lạ !

Vũ Hân cười nói: "Em giờ mới biết đây không phải đường về nhà, chính là đang muốn bắt cóc bán em đi nha ?"

Dụ Ngôn trừng hắn: "Nhàm chán!"

Loại vui đùa này, một chút cũng không buồn cười !

Vũ Hân xem nàng uể oải không để ý tới hắn, nghiêng đầu nhìn nàng: "Em liếc mắt nhìn tôi một cái đi mà ? Liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi đưa em đi đến một chỗ đặc biệt, bảo đảm làm em vừa lòng."

Dụ Ngôn lười biếng quay đầu, có lệ quét hắn liếc mắt một cái: "Nói đi."

Vũ Hân lại cười: "Chậc, em này cũng quá có lệ đi."

Lời tuy nói thế, lại vẫn luyên thuyên: "Chúng ta đi phá sạp của tên họ Chương kia."

Dụ Ngôn: "Hả ?"

Nàng quả thực tinh thần tỉnh táo, lập tức hai mắt phát sáng như sao: "Nói nói, nói nhanh lên!"

Vũ Hân cảm khái: "Cho nên, đánh nhau mới có thể kích thích sự hưng phấn của em hả ?"

Dụ Ngôn lắc đầu: "Không phải, không liên quan tới việc đánh nhau, tôi là chướng mắt tên tiểu nhân ác độc kia. Tiểu nhân đê tiện vô sỉ, ai cũng muốn giết chết hắn."

Vũ Hân phụt một tiếng bật cười: "Được rồi, nữ hiệp, bây giờ chúng ta trước tiên liền phải tìm một chỗ cải trang giả dạng một chút. Sau đó, chúng ta đi tới song bạc phía đông. Tôi biết ông chủ đứng phía sau của cái sòng kia chính là Chương cảnh trưởng. Chúng ta đi phá hắn một chút đi."

Dụ Ngôn vô cùng hài lòng với loại hoạt động giải trí này, bất quá nàng lập tức: "Có thể mang tới phiền phức cho cha tôi hay không ? Tôi không biết kế hoạch của ông ấy nha."

Vũ Hân nhưng thật ra bình tĩnh: "Ăn miếng trả miếng, dựa theo tính cách của cha em, khẳng định sẽ giở trò trong hôn lễ. Rốt cuộc, hoàn thành hôn lễ rồi thì dì út em mới càng danh chính ngôn thuận kế thừa gia sản của Chương cảnh trưởng. Tuy bọn họ có giấy phép kết hôn theo pháp luật, nhưng tục lệ dân gian vẫn nên hoàn thành, xong việc bái trời đất mới coi như tốt. Đều không cần suy nghĩ, chắc chắn với em, cha em bọn họ sẽ ra tay trong hôn lễ."

Dụ Ngôn: "............ Cha tôi đã nói cái gì với anh ?"

Vũ Hân: "Cái gì cũng chưa nói, nhưng ngại quá anh có thể đoán ra nha. Cho nên, chúng ta trước tiên châm ngòi bọn hắn, không phải càng tốt sao? Vì có tranh chấp với Chương cảnh trưởng, bọn cướp tiến đến trả thù trong ngày kết hôn đó, rồi trói Chương cảnh trưởng bắt đi, hại chết hắn. Em cảm thấy cốt truyện này có phải càng hợp lý hơn hay không ?"

Dụ Ngôn nuốt nước miếng, hỏi: "Cho nên, kế tiếp chúng ta muốn đóng vai bọn cướp ?"

Vũ Hân bật cười: "Thế nào? Kinh hỉ không ? Kích thích không ? Hưng phấn không ?"

Dụ Ngôn: "............"

Hắn mỉm cười: "Tôi đã lâu không được trở về nghề cũ, là lúc nên bày ra kỹ thuật chân chính của bổn công tử rồi ha ha ."

Dụ Ngôn: "............"

Tên này...... Thật mẹ nó đáng tin sao?

Bất quá, nàng thế nhưng có chút, có chút chút...... hưng phấn nhỏ nha ???

____\\^@^//____

Sorry cả nhà vì đã đăng chậm, dài quá dài huhu hơn 7500 chữ tui dịch xong muốn xỉu ngang 🥺😭😞😣😖 !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro