Chương 21: Thư Hùng song sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Ngôn ngồi trước gương, cảm thấy mình có chút ngốc nghếch.

Vũ Hân cầm trong tay bông dặm phấn, giọng điệu đương nhiên: "Em yên tâm đi, tôi cải trang cho em tuyệt đối sẽ khiến người khác không nhận ra."

Dụ Ngôn: ".................."

Hòa hoãn một chút, nàng giương mắt lên nhìn hắn, có chút khó nói: "Anh biết hoá trang hả ?"

Vũ Hân thập phần bình tĩnh: "Không biết."

Hắn tới gần Dụ Ngôn, kề sát mặt nàng, Dụ Ngôn ngửa sống lưng ra sau, nghi ngờ: "Anh không biết, còn chủ động đòi hoá trang cho tôi ?"

Vũ Hân giảng giải cho nàng hiểu: "Chỉ là vẽ vài đường làm em xấu bớt thôi mà, yêu cầu kỹ thuật hóa trang cao siêu gì chứ ? Càng không làm kỹ thì càng tốt chứ sao ! Nếu tay nghề tôi giỏi giống dì út em, ai nhận không ra em a! Chúng ta không thể để bất kỳ ai nhận ra thủ đoạn của mình được."

Dụ Ngôn: "Đổi cái từ thủ đoạn đi."

Vũ Hân: "Chúng ta không thể để bất kỳ ai nhận ra hai vị anh hùng vô danh được."

Dụ Ngôn hết nói nổi nhìn Vũ Hân. Cuối cùng, nàng cũng gặp được một người nam nhân mặt dày quý hiếm, ngàn năm có một trong truyền thuyết.

Nàng nhấp môi, tùy ý: " Được rồi, vậy anh hoá trang cho tôi đi."

Vũ Hân kề sát Dụ Ngôn, nhẹ nhàng dùng bông dặm phấn có màu quái dị dặm lên mặt nàng.

Quả nhiên, kỹ thuật của hắn chẳng ra gì, dặm tới dặm lui cũng không đều, nhưng Vũ Hân lại khá hài lòng với tài nghệ của bản thân. Khi hắn dặm tới khoé mắt của nàng, lực tay chợt nhẹ lại: "Nhắm mắt lại một chút."

Dụ Ngôn nghe lời nhắm mắt, nhưng dù mắt nhắm rồi, lòng vẫn không thể yên tâm cho được. Những sợi mi cong vút nhẹ nhàng khẽ nhúc nhích, nhấp nháy nhấp nháy.

Vũ Hân bật cười nói: "Em đừng sợ, tôi cũng đâu có ăn em nha. Dù tôi có đói bụng ăn quàng đi nữa thì với gương mặt hiện giờ của em, tôi cũng chẳng thể xuống tay được, có đúng hay không ?"

Miệng hắn nói chuyện, động tác trên tay vẫn thoăn thoắt không dừng lại. Dụ Ngôn cảm giác được hô hấp hắn gần quanh mũi nàng, quanh thân cả hai đều là mùi son phấn.

Dụ Ngôn không thèm để ý tới lời trêu chọc của Vũ Hân, ngược lại hỏi: "Cái mùi son phấn này, làm sao che được đây ?"

"Cứ để như vậy a. Không kỳ quái chút nào đâu, ngược lại, càng có thể hình tượng thuyết minh thân phận của chúng ta." - Vũ Hân hoàn thành xong phần mắt, gật đầu mỉm cười, vô cùng thỏa mãn: "Kỹ thuật của tôi, quả nhiên rất kém cỏi!"

Dụ Ngôn: "............ Anh có thể không cần khoác lác được hay không hả ? Thơm đến như vậy, thật sự sẽ không lòi sao?"

Vũ Hân rốt cuộc ngừng động tác trên tay, cảm khái: "Ai da không phải chứ ? Sao em cứ bắt tôi nói trắng ra vậy đại tiểu thư a, em đúng là thiên kim tiểu thư không rành thế sự chút nào ? Chúng ta có thể có chút thường thức được hay không ? Em cũng không nghĩ xem, đám cướp kia ở trên núi nghẹn lâu rồi, xuống núi có thể không đến nhà chứa sao? Bọn cướp xuống núi, đầu tiên là vào tiệm ăn, thứ hai nhà chứa, thứ ba sòng bạc, đây là quy trình bình thường a. Trên người có mùi son phấn thì thế nào ? Tôi còn cố tình chọn mua cái loại rẻ nhất lại nồng nhất đó, cốt để người ta nhìn thấy liền lập tức có thể đoán ra được thân phận của chúng ta. Em nha, cần trau dồi quan sát đời sống sinh hoạt thêm a !"

Vũ Hân lời nói thấm thía giải thích nghi hoặc cho Dụ Ngôn, nhưng đột nhiên trong nháy mắt lại cảm thấy chân mình tê rần.

Quả nhiên, Dụ Ngôn lại không chút do dự đạp lên chân hắn, nàng còn cố ý nghiền một chút.

Dụ Ngôn lộ ra gương mặt tươi cười, nói: "Bọn cướp a, nhà chứa a, tôi xác thật làm sao hiểu rõ bằng anh a."

Lời nói này, quả thực vô cùng âm trầm.

Vũ Hân lập tức: "Chủ yếu do tôi từng mang lính đi diệt cướp nên mới hiểu rõ như vậy nha."

"Diệt cướp?" - Dụ Ngôn ngửa đầu nhìn hắn, lại nghĩ đến cuộc đời của Vũ Hân trong sách.

Tuy hắn là công tử hoa hòe loè loẹt ăn chơi trác táng, nhưng cũng được xem là người đàn ông chân chính, lý lịch cá nhân còn khá huy hoàng, xét về khía cạnh sự nghiệp, xem như anh hùng cũng không quá đáng.

Dụ Ngôn tuy cảm thấy Vũ Hân đôi lúc vô cùng đáng đánh đòn, nhưng cũng không phải loại tính cách không biết điều. Nàng cũng biết những công việc này đôi khi không thể nói ra ngoài, nên không đợi hắn trả lời, nàng đã quyết đoán thay đổi chủ đề: "Anh dặm cả buổi cũng không đều a, thành từng khối rõ rệt."

Vũ Hân: "Bọn họ ở trên núi phơi nắng nên da không đều."

Hắn lại gom gom chút phấn, nói: "Em ngẩng đầu lên đi, tôi giúp em dặm ở cổ một chút."

Dụ Ngôn: "!!!"

Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm hắn, Vũ Hân nhướn mày: "Tôi không phải muốn lợi dụng đụng chạm em, mà đã làm thì phải làm cho hoàn mỹ một chút chứ ? Không riêng gì cổ, còn có cánh tay a, ngón tay nữa đều phải dặm. Nga đúng rồi, chờ một chút lại vẽ một ít vết khô nứt trên tay, như vậy càng tốt."

Dụ Ngôn: "...... Tôi tự mình làm."

Hắn giúp nàng hoá trang trên mặt, đã cảm thấy không khí có chút mờ ám không thể hiểu được. Nếu hắn lại giúp nàng dặm phấn ở cổ, vậy thì quái càng thêm quái.

Nàng thực kiên định: "Tôi có thể."

Vũ Hân cũng không kiên trì nữa, hắn đem bông dặm phấn cùng hộp phấn đưa cho Dụ Ngôn, lại nói: "Tôi qua kia tự hoá trang ."

Dụ Ngôn: "Chờ một chút, mái tóc dài của tôi...... Làm sao bây giờ?"

Nàng đột nhiên liền cảm thấy bản thân quả nhiên có chút vô dụng. Vũ Hân châm biếm nàng cũng hơi chút có lý, nàng thật đúng là không có kinh nghiệm đời sống nào, cái gì cũng không hiểu.

Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng chợt hơi hơi ửng hồng, nhưng cũng may, sắc phấn đen nhánh làm màu hồng nhuận này nhạt đi một ít, khó có thể nhận thấy.

Vũ Hân chỉ chỉ trên bàn: "Bên kia còn có một hộp phấn, lát nữa em cứ lấy cả hộp rắc lên tóc đi, ở phía sau tùy ý cột một chút là được."

Phùng Bạch hai người tách nhau ra trang điểm. Chỉ chốc lát sau, Vũ Hân lại lần nữa xuất hiện trước mặt Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn, trực tiếp cười phun: "Ha ha ha ha ha......"

Hắn nguyên bản là một người đàn ông anh tuấn góc cạnh rõ ràng, sau khi dặm thêm phấn đen thì làm góc cạnh khuôn mặt trở nên càng bén nhọn hơn.

Đơn giản mà nói, Vũ Hân hiện tại chính là một gã đen thùi lùi, diện mạo chua ngoa.

Hoá trang thay đổi không chỉ có là diện mạo mà còn có cả khí chất.

Nàng cười càng thêm lợi hại, Vũ Hân khinh bỉ nói: "Em tự nhìn mình trong gương xem? Còn dám chê cười tôi !"

Nói thật, Dụ Ngôn cũng chẳng ra sao. Nếu Vũ Hân thoạt nhìn là một tên quỷ khắc nghiệt đen thui thì nàng trông lại giống một ông lão da đen tóc hoa râm xấu xí, trông lôi thôi lếch thếch đến nỗi cả tóc trên đầu cũng chẳng thèm cắt tỉa gì.

Dụ Ngôn thực vừa lòng với hình tượng cải trang của mình. Tự bản thân nàng nhìn gương còn nhận không ra chính mình, có thể không hài lòng sao?

Hai người không lái xe, ngược lại ngồi xe kéo ra cửa, lúc này Dụ Ngôn mới hiểu được tại sao Vũ Hân lại chọn hóa trang ở quán trọ nhỏ này, khoảng cách khá gần với nhà chứa .

Bọn họ vừa ra tới, liền nhận thấy ánh mắt "hiểu rõ" đến từ đám chạy xe kéo đằng xa.

Cũng không biết là hiểu rõ bọn họ mới dạo nhà chứa ra tới, hay là hiểu rõ thân phận "Thổ phỉ" của bọn họ.

Trước giờ theo xã hội chủ nghĩa Bạch tiểu thư đối với việc giả dạng thổ phỉ cảm thấy rất hứng thú, nhưng nàng vẫn không nói lời nào, cái gì cũng có thể giả, chỉ riêng giọng nói là không thể.

Cho nên hiện giờ, nàng không chỉ là một ông già lôi thôi lếch thếch, mà còn là một ...... người câm.

Hai người rất mau liền đến thành Đông.

Thành Đông bên này không chỉ riêng có một sòng bạc, nhìn xung quanh liền có thể thấy một loại "phồn hoa" khác thường.

Dụ Ngôn chưa từng thấy qua cảnh này, nên cảm thấy rất hứng thú ngóng nhìn xung quanh.

Vũ Hân đưa túi tiền cho Dụ Ngôn: "Một lát em tiến vào sòng bạc Trường Hưng ở phía trước, đừng chơi những trò phức tạp, cứ chơi tài xỉu đi. Đánh nhiều vài lần, thắng thua không sao cả. Chỉ cần không mở miệng là được."

Dụ Ngôn nhỏ giọng nói: "Còn anh ?"

Làm chuyện xấu tâm tình đặc biệt kích động a !

Cái đuôi của Vũ Hân ngẩng cao vẫy vẫy: "Tôi sẽ vòng từ cửa sau, đột nhập lên lầu cạy két sắt của bọn họ."

Dụ Ngôn: "............... Làm tặc a ?"

Vũ Hân đúng lý hợp tình: "Này không phải là tiền tài bất nghĩa sao? Hơn nữa, tôi đã hỏi thăm qua, bên này là một trong những nơi trong "thỏ khôn có ba hang" của Chương cảnh trưởng. Tổng cục cảnh sát và nhà hắn đều không dễ vào, nhưng chỗ này không giống vậy, bên này tuy có nhiều bảo vệ nhưng lại có đủ mọi thành phần dân chúng lưu manh, chúng ta sẽ không dễ bị nhận ra, thực dễ dàng hành động. Tôi cảm thấy tên khốn họ Chương kia có thể tính kế như vậy, dưới đáy nhất định không sạch sẽ, tôi tính đi xem thử xem hắn còn dự mưu gì nữa hay không."

Dụ Ngôn: "Vậy thì chúng ta cùng nhau đi ?"

Vũ Hân lắc đầu: "Không cần, em lưu lại chỗ đó, bất quá nếu có động tĩnh gì, em tiếp ứng một chút giúp tôi. Nếu tôi an ổn xuống dưới, liền tới tìm em. Tôi đây mang em cảm thụ một chút niềm vui sướng của cược đâu thắng đó !"

Dụ Ngôn : "Được."

Hai người thực mau tách ra hành động.

Dụ Ngôn lần đầu tiên đến sòng bạc, nàng vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương, nhưng rồi lại có chút lo lắng cho Vũ Hân. Chỉ nhìn nhìn mọi nơi, nhưng thật ra không thấy có người nào tiếp cận nàng, xung quanh cũng có một vài tên bảo vệ áo đen quần đen đứng dựa vào cột hút thuốc, lại chỉ quét mắt liếc nhìn mặt nàng một cái liền dời đi tầm mắt.

Nga, thổ phỉ xuống núi.

Bọn họ tại đây cắm rễ lâu rồi, từ bộ dạng và hành vi bên ngoài của một người có thể nhìn ra vài điểm manh mối.

Đen nhánh —— trên núi phơi.

Lôi thôi —— không tắm rửa.

Mùi hương —— nhà chứa ra tới.

Đi đường nhẹ —— mới vừa hành sự xong chân hư mềm.

Đồ nhà quê nhìn đông xem tây —— ít xuống núi.

Chắc chắn thổ phỉ không thể nghi ngờ.

Tuy thổ phỉ không phải người tốt gì, nhưng nơi này của bọn họ vốn cũng không phải địa phương xa hoa gì, người đến tam giáo cửu lưu, người nào không có đâu? Thổ phỉ thật không có gì kỳ lạ. Bất quá là phải nhìn chằm chằm một chút, thấy hắn hướng chiếu bạc đi đến, cũng liền không để tâm nữa.

Dụ Ngôn kỳ thật có cảm giác có người nhìn nàng, nàng ra vẻ bình tĩnh, đi đến trước chiếu bạc. Nàng tuy rằng gầy, nhưng bởi vì tập võ từ nhỏ, còn xem như có chút sức lực, bởi vậy càng giống như nam nhân.

Lần đầu tiên bài bạc, Dụ Ngôn yên lặng móc ra túi tiền, lấy ra một tờ nhỏ nhất, đặt tài.

Nàng cũng không phải người xuất chúng, cũng không nói lời nào, mọi người căn bản không chú ý đến nàng, đều là từng người đặt cược, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm xúc xắc.

"Một hai ba, xỉu!"

Dụ Ngôn: "......"

Nàng móc ra tiền, tiếp tục đặt tài, thực chấp nhất.

Chia bài lay động xúc xắc, ầm mở ra: "Hai một một, xỉu!"

Dụ Ngôn do dự một chút, lần này yên lặng đặt xỉu.

"Sáu bảy tám, tài!"

Dụ Ngôn: "......"

Lần đầu tới sòng bạc, Dụ Ngôn cảm thấy chính mình không thể tiếp tục như vậy đi xuống, nàng dù sao cũng phải thắng một lần a, bằng không bị tên khốn Vũ Hân kia biết, hắn nhất định sẽ cười chết.

Dụ Ngôn yên lặng thả tiền ở cả tài lẫn xỉu.

Người chung quanh: "............"

Trong đó một người nhịn không được nhắc nhở: "Đại thúc, ngươi là tay mới đi? Này mặc kệ mở bên nào, ngươi đều không thắng tiền a."

Này mẹ nó chơi cái gì ?

Chỉ là hắn không biết, Dụ Ngôn chỉ là muốn thắng một lần.

Nàng cũng không phản ứng người bên cạnh, tương đương kiên định.

Người bên cạnh xem nàng không nói lời nào, nhún vai trợn trắng mắt, đầu năm nay, lão già bướng bỉnh thật là chướng mắt, giống như cha hắn. Hắn cố ý làm ngược lại, đặt bộ ba đồng nhất .

"Ba ba ba, bộ ba đồng nhất!"*

*Ba viên xúc xắc ra ba con số giống nhau*

Mở bài ra, quanh mình hu một tiếng.

Dụ Ngôn: "!!!"

Vì sao vận đánh cuộc của mình lại kém như vậy ???

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm ba viên xí ngầu, cảm thấy đây là đang cố ý chống lại nàng.

"Ai ngọa tào, đại thúc, ngươi ngươi ngươi...... Hắc hắc hắc, vận khí của ngươi quả thực......"

Dụ Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua, một đại hán 30 tuổi, lấm la lấm lét, khom lưng lưng còng, không giống người tốt. Lúc nãy chính hắn nhắc nhở Dụ Ngôn, bất quá hiện tại nhìn Dụ Ngôn lại mang theo ý cười.

Vũ Hân còn không trở về, Dụ Ngôn chỉ có thể an phận, nàng tiếp tục đặt tài.

Quả nhiên, Dụ Ngôn đặt tài, hắn lập tức liền đặt xỉu.

"...... xỉu!"

Dụ Ngôn khóe miệng nhấp gắt gao, không thể tin được hành trình sòng bạc đầu tiên của mình liền rơi vào kết cục như vậy.

Bên này, Dụ Ngôn đánh cuộc vận kém đến bạo lều, bên kia Vũ Hân cũng không nhàn rỗi, hắn vòng qua sân sau rồi thực mau trèo tường lên lầu 3.

Lầu một là chuyên phục vụ cho dân chúng bình thường; mà lầu hai liền bất đồng, mỗi gian phòng nhỏ nơi đây bố trí khá sang trọng, đây là nhằm vào mấy vị khách lớn; đến lầu 3 mới là chỗ nghỉ ngơi đơn giản dành cho nhân viên.

Vũ Hân đã sớm hỏi thăm qua, hắn lẳng lặng lén lên lầu 3, cửa thang lầu 3 có hai tên bảo vệ.

Vũ Hân cũng không hướng bên đó đi, mà từ ngoài cửa sổ bám vào tường, tìm kiếm mỗi một gian phòng. Có phòng có hai, ba tên bảo vệ nằm ở trên sô pha ngủ gật, các phòng khác lại không có ai.

Vũ Hân dạo qua một vòng, không tìm được phòng chuyên dụng của Chương cảnh trưởng, nhưng lại tìm ra vài gian văn phòng, thoạt nhìn như là dành cho người phụ trách dùng. Vũ Hân không tin rằng hắn ở bên này không có chỗ nghỉ ngơi.

Chương cảnh trưởng mỗi tháng đều sẽ tới thu tiền hai lần, hắn lại là chủ nhân, tóm lại không có khả năng liền một cái văn phòng cũng không có.

Chẳng lẽ sẽ ở lầu hai?

Vũ Hân lập tức quay lại lầu hai, từng gian một kiểm tra. Vì hắn phá lệ cẩn thận nên vẫn chưa bị người phát hiện, chỉ là lầu hai liền giống như bên trên vậy, cũng không có cái phòng nghỉ nào.

Vũ Hân xoa xoa huyệt thái dương, trầm mặc xuống dưới.

Cho nên...... Đến tột cùng ở đâu?

Lầu một như vậy hỗn loạn, khẳng định không ở lầu một, hơn nữa đại sảnh lầu một quá lớn...... Từ từ!

Vũ Hân đột nhiên liền phát hiện chỗ không thích hợp, lầu một và lầu hai đều rộng mở lớn như vậy, tại sao lầu 3 lại có ít phòng hơn ?

Hơn nữa, chỉ luận thiết kế tới xem, cũng hoàn toàn không cân xứng, thêm vào việc lúc này là đầu giờ chiều, mọi người đều ở lầu một xem chừng, như thế nào sẽ có ba người ở lầu 3 ngủ đâu!

Hơn nữa, gian phòng kia rõ ràng trang hoàng không tồi, sô pha đều là da thật của Âu châu.

Nếu chỉ để cho một đám bảo vệ sử dụng, kia thập phần không đúng.

Nghĩ đến đây, Vũ Hân lập tức quay lại, một lần nữa lẻn vào từ cửa sổ, thò người ra trộm đánh giá trong nhà, lúc này quả nhiên có thu hoạch, phòng thứ nhất bên vách tường thế nhưng có một cánh cửa. Cũng không thể xem như cửa ngầm, chỉ vì màu sắc giống với giấy dán tường, trở nên thập phần khó thấy.

Vũ Hân liền hiểu rõ: Trách không được có người bảo vệ tại chỗ này, chắc nơi này chính là chỗ nghỉ ngơi của Chương cảnh trưởng. Nhưng phải dụ ba tên này rời đi, thật ra có điểm khó.

Hắn không phải người chậm chạp, không cần suy nghĩ nhiều đã bắt tay vào làm việc !

Vừa lúc thừa dịp bọn họ đều mơ màng sắp ngủ, ra tay bất ngờ !

Hắn lập tức kéo ra cửa sổ chui vào, không đợi ba người phản ứng lại đây, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng đem ba người giải quyết.

Bất quá, hắn cũng cẩn thận, trước tiên khoá cửa từ bên trong lại, theo sau nhanh chóng đem ba người trói lên, hơn nữa lấp kín miệng, để ngừa vạn nhất.

Vũ Hân mân mê mở cửa văn phòng, không thể không nói, tên Chương cảnh trưởng này vô cùng biết hưởng thụ, nơi này hết sức xa hoa. Vũ Hân kéo hết một loạt ngăn bàn ra, trong ngăn kéo có mấy cái hộp, mấy cây súng tự động thập phần tinh mỹ, là đồ mới.

Vũ Hân quyết đoán nhét vào trong người mình, tiếp tục tìm...... phát hiện ra mấy tấm ảnh chụp sắc tình khó coi.

Hắn động tác thực mau, khắp nơi tìm tòi một phen, cuối cùng đem lực chú ý đặt ở két sắt, Vũ Hân cười nhạo một tiếng, động tay............

******

Cũng không biết chơi bao lâu, sắc mặt đen nhánh của Dụ Ngôn càng thêm đen!

Nàng nhìn túi tiền nhỏ của mình, Vũ Hân để lại cho nàng túi tiền đã chỉ còn một tờ tiền giấy. Nàng lấy ra, mắt thấy túi tiền rỗng tuếch, lại nhìn lướt qua cái tên đối diện chuyên môn đánh cuộc ngược lại với mình, nàng càng thêm phiền muộn cho số mệnh sao chổi khổ nạn của mình.

Túi tiền của người ta đều đầy đến chảy mỡ !

Như thế nào vận đánh cuộc của nàng lại kém như vậy!

Như thế nào sẽ kém như vậy!

Ghét nhất là bài bạc !

Nàng căm giận quét mắt liếc người này một cái, quay đầu tiếp tục giơ tay: "Ta đặt ......"

Tầm mắt mọi người nhất trí nhìn về phía nàng, chờ đợi động tác của nàng. Sự tích xui xẻo thua liên tục của nàng đã trong thời gian ngắn vang vọng khắp cả sòng bạc.

"Đặt tài!" - Vũ Hân đi đến bên người nàng, nắm lấy tay nàng, đặt vào ô tài.

Dụ Ngôn: ".................."

Đừng tưởng rằng ở thời điểm mấu chốt như vậy, ta liền không biết ngươi lại trộm chiếm tiện nghi của ta !

"Chàng trai trẻ, cậu đây là?"

Vũ Hân nhe răng cười, hàm răng trắng đối lập cùng khuôn mặt đen nhẻm, mọi người xung quanh: ".................."

"Chúng tôi đi cùng nhau, lão nhân gia hắn là người câm."

Người chung quanh động tác nhất trí nga một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ, trách không được không nói lời nào, nguyên lai là cái người câm.

Một cái đại hán tự quen thuộc nói: "Đây chắc là cha cậu hả ?"

Vũ Hân:"............................."

Ngươi là đồ ngốc sao?

"Cha cậu khá tốt, có rảnh lại cùng nhau tới chơi a!" - Hắn thân thiện khuyến khích.

Dù sao thì trên đời này, người tay thối đến như vậy cũng không nhiều lắm, là một vật dẫn vô cùng tốt a.

"Sáu bảy tám, tài!"

"Mẹ nó !" - Mọi người xung quanh lập tức nhìn về phía Dụ Ngôn, không thể tin được, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn vào cửa tới giờ đặt cược trúng !

Lần đầu tiên!

Mà người chiến thắng như Dụ Ngôn nội tâm không hề gợn sóng, Phùng Vũ Hân sẽ thất bại sao, ha hả!

Vũ Hân mỉm cười: "Lấy a!"

Dụ Ngôn giống như rối gỗ, đem tiền thắng được cầm về, Vũ Hân lại nắm lấy tay nàng, đem tiền đặt ở chữ tài, mỉm cười: "Như cũ."

Tuy từng có một lần sai lầm, nhưng mọi người vẫn không tin vận mệnh của ông già đen đúa này sẽ thay đổi, nên liền hăng hái đặt xỉu.

"...... Tài !"

Vũ Hân "kinh hỉ" nói: "Ai nha, ngươi nhìn xem vận khí của chúng ta, thật tốt a!"

Hắn tiếp tục: "Vẫn là tài!"

Cảm giác thắng liền mười ván liên tiếp ra tài là như thế nào ? Dĩ vãng không biết, nhưng hiện giờ liền cảm nhận được, mọi người yên lặng hướng ánh mắt kính nể về phía Vũ Hân.

Người cha thì đen giống như sao chổi, nhưng vận thế của đứa con trai liền sáng như Thần Tài.

Tên to con chần chờ: "Sẽ không, sẽ không còn tiếp tục ra tài đi?"

Vũ Hân hỏi lại: "Vì cái gì sẽ không? Ta cảm thấy, ít nhất có thể mở tài 20 lần!"

Hắn nhìn về phía người chia bài, mỉm cười: "Tiếp tục a!"

Tên to con cảm thấy người nhà này có điểm tà môn, chơi ở sòng bạc lâu rồi, giống nhau đều biết đến cái gọi là khí vận.

Ban đầu hắn thắng không ít, sau mấy lần cũng thua về một nửa. Lần này...... hắn chần chờ một chút, quyết đoán theo Vũ Hân.

Có việc gì so với mở tài 18 lần còn khoa trương hơn sao?

Có, liền mở 20 lần đi.

Vũ Hân liền mở tài 20 lần, túi tiền của Dụ Ngôn lập tức đầy đến nỗi muốn lòi ra.

Chỉ là hắn khác thường như vậy, xung quanh một đám bảo vệ đã bao vây bọn họ, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hai người.

Dụ Ngôn đối thắng thua đã không còn cảm thấy hứng thú gì nữa, kỹ xảo, đều là có kỹ xảo !

Nàng rũ đầu, lực chú ý đều ở đám bảo vệ quanh mình, chỉ chờ bọn họ động thủ, nàng liền không khách khí!

Mà lúc này, Vũ Hân tiếp tục tìm đường chết vuốt cằm, mỉm cười nói: "Ta cảm thấy, 30 lần tài cũng có khả năng. Rốt cuộc, vận thế hôm nay của ta phá tan chân trời, không người có thể địch!"

"Chờ một chút!" - Người quản lý sòng bạc đã ra tới, tóc hắn vuốt ngược như sừng trâu, đôi mắt ố vàng, âm trắc trắc nhìn chằm chằm hai người Phùng Bạch, thanh âm như từ cổ họng nghiến ra tới, lộ ra từng chút khắc nghiệt: "Ta hoài nghi các ngươi gian lận !"

Vũ Hân phụt một chút bật cười, gõ gõ mặt bàn, nói: "Sòng bạc của mấy người không phải là thua không nổi đi? Như thế nào chúng ta thắng chút tiền liền nói chúng ta gian lận đâu? Ngươi có chứng cứ? Con mắt nào của ngươi thấy? Vẫn là nói các ngươi xem mọi người chúng ta đều thắng tiền, liền tưởng giở trò? Chậc ban đầu liền nghe nói sòng bạc trong thành này đều đặc biệt dơ, ta còn không tin đâu! Hiện tại ta thấy đúng là có chuyện như vậy. Xúc xắc chính là ở trong tay các ngươi, mở cái gì làm sao ta có thể quyết định? Sợ là ta quyết định không được, các ngươi lại có thể đi?"

Vũ Hân dỗi một hồi, quả nhiên làm cho tên quản lý tức giận.

Hắn ha hả cười lạnh, nói: "Ta nói ngươi gian lận, chính là ngươi gian lận, hôm nay các ngươi không giải thích rõ ràng cho ta, đừng mơ tưởng rời khỏi nơi đây !"

Mấy tên bảo vệ to xác lập tức xông tới, đám cờ bạc còn ở kế bên hai người trong nháy mắt lập tức giải tán.

Vũ Hân liền ngạo nghễ lên: "Ngươi nói cái gì chính là cái gì sao ? Ta xem thật chỉ cần có người thắng tiền đều đừng nghĩ từ nơi này đi ra ngoài đúng hay không? Bất quá ta nói cho ngươi biết, chúng ta cũng không phải người dễ chọc. Cũng không đi hỏi thăm thử xem lai lịch của ta ra sao ! Ta xem các ngươi là chán sống rồi!"

Hắn kiêu ngạo đến có thể lên trời .

Dụ Ngôn thầm nghĩ: Vũ Hân ăn chơi trác táng ương ngạnh nhất định là bản sắc biểu diễn.

"Ngươi có địa vị gì ? Đồ nhà quê như ngươi mới tốt nhất nên đi ra ngoài hỏi thăm thử xem sòng bạc Trường Hưng của chúng ta là cái gì địa vị! Dám ở chỗ này của chúng ta gian lận, ta xem ngươi mới là chán sống rồi! Động thủ cho ta !"

Hắn nháy mắt vỗ tay, quanh mình bảo vệ lập tức xông lên.

Vũ Hân nhanh tay vặn ngã một tên, ầm một chút đánh ngã: "Được a, các ngươi còn dám động thủ! Gia gia ta còn chưa từng chịu qua cái ủy khuất này."

Hắn trực tiếp từ sau thắt lưng móc ra một cây rìu.

Mọi người: "............ Má nó!"

Ầm một tiếng, hắn dẫn đầu liền đem chiếu bạc gõ vang : "Tới a!"

"Lên cho ta!"

Bảo vệ vây quanh tiến lên, hiện trường lập tức liền đánh lên, ngươi tới ta đi, thật náo nhiệt !

Dụ Ngôn không có công cụ tiện tay như rìu, bất quá loại đồ vật như ghế dựa lại thực tốt dùng a! Tới một cái đánh một cái, tới một đôi đánh một đôi.

Nguyên bản cảnh tượng sòng bạc vô cùng phồn hoa lập tức liền ầm ầm hỗn loạn lên, rìu của Vũ Hân thật ra không chém người, nhưng hắn thiếu đạo đức a, chuyên môn chém đồ đạc của người ta.

Tỷ như...... Đồ trang trí.

Lại tỷ như...... Chiếu bạc.

Còn có đống đồ cổ lớn cũng bị hắn hoắc hoắc ném ngã tanh bành.

Tức giận, thật sự tức giận!

Này thuộc về phá hư, vì thế hiện trường đánh càng hỗn loạn.

Đừng nhìn Vũ Hân hăng hái phá hư đồ đạc, nhưng cũng không quên việc đánh người. So với Dụ Ngôn chuyên đánh đẹp, hắn ra tay rất thực dụng, lại nhanh nhẹn hơn nhiều. Tuy đám bảo vệ lợi hại, nhưng đồng thau không chịu nổi gặp vương giả.*

*ý nói kẻ yếu gặp kẻ mạnh cũng phải chịu thua.*

Cũng không lâu lắm, chỉ trong chốc lát, bảo vệ liền ngã đầy đất, một đám mặt mũi bầm dập.

Vũ Hân một phen nắm lấy tên quản lý chuẩn bị chạy trốn, cả giận nói: "Ngươi còn dám hay không oan uổng ta?"

Hắn kiên trì, chính mình thực vô tội.

Quản lý trong lòng tuy giận dữ, trên mặt lại không dám ho he gì, chỉ nói: "Không dám, không dám! Ngài tha cho ta đi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn."

Vũ Hân bạch bạch chụp hắn mặt: " Hôm nay, gia gia ngươi là ta đây lần đầu tiên xuống núi, ngươi liền làm cho ta mất mặt, thế nào? Bây giờ chúng ta ai càng mất mặt hơn hả ? Còn dám khoe khoang hay không hả ?"

"Ta sai, ta sai, đều là tiểu nhân sai!"

Lúc này, khẳng định bảo mệnh quan trọng.

Dụ Ngôn đứng ở một bên, ánh mắt cảnh giác.

*Hu....*

Một trận tiếng còi vang lên, không biết ai gân cổ kêu lên một tiếng: "Cảnh sát tới rồi!"

Quản lý trong lòng vui vẻ, lập tức liền kiên cường lên, Vũ Hân ầm một cái vùng cán rìu, trực tiếp đánh hắn bất tỉnh, nhanh tay ném rìu, liền lôi kéo Dụ Ngôn hướng cửa sau chạy......

"Đuổi, đuổi theo......" - Có mấy tên bảo vệ thở hổn hển kêu, bất quá ai cũng không dám đứng dậy đuổi theo.

Chỉ trong một chốc, hai người đã biến mất nhanh như chớp, không thấy bóng dáng.

Phùng Bạch vụt ra sau hẻm. Vũ Hân nháy mắt trèo tường, hắn vừa mới giơ tay cho Dụ Ngôn, nàng đã chính mình xoay người nhảy lên.

Sau đó, hai người lập tức quay đầu hướng sân sau chạy, hắn lẻn đến bụi hoa ven tường, lấy ra một chiếc tay nải nhỏ nói: "Đi thôi!"

Hai người lại lần nữa trèo tường đến một chỗ đường nhỏ khác, chạy không xa, Dụ Ngôn liền nhìn thấy chiếc xe sáng nay Vũ Hân lái.

Nàng cảnh giác: "Lên xe không được hôn tôi !"

Sự tình lần trước vẫn còn để lại ký ức mới mẻ cho nàng.

Vũ Hân cười hì hì: "Em còn nhớ đến a...... Ngô!"

Cánh tay hắn bị Dụ Ngôn không chút do dự nhéo một cái, lập tức đỏ một mảng.

Vũ Hân: "...... Mặc kệ là thiếu nữ công phu trâu bò cỡ nào, cũng có đặc thù của con gái, thích véo người."

Dụ Ngôn mặc kệ hắn: "Mau lái xe."

Vũ Hân lập tức khởi động xe, nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài, chờ đến xe dừng lại, Dụ Ngôn liền hỏi: "Tại sao anh lại chở tôi tới khách sạn Bắc Bình?"

Vũ Hân: "Chúng ta trước đến chỗ tôi tắm rửa, bằng không trở về dễ dàng chọc phiền toái. Nếu để ba em biết tôi mang em đi phá sòng bạc, phỏng chừng có thể bóp chết tôi."

Dụ Ngôn: "Tôi có thể tự mình đi đặt phòng."

Nàng kiên quyết không muốn cùng hắn ở chung một phòng.

Cánh tay Vũ Hân đặt ở chỗ tựa lưng ghế phía sau nàng, chậm rãi nói: "Em cảm thấy, em ăn mặc như vậy...... sẽ không bị người ta chú ý sao? Chương cảnh trưởng chính là người quản địa giới Bắc Bình đó nha !"

Dụ Ngôn nhấp môi.

"Hai chúng ta lái từ cửa sau vào, rồi mang xe đi giấu. Em yên tâm, tôi khẳng định không chiếm tiện nghi của em đâu mà. Ai trời ơi, sang năm chúng ta liền kết hôn, tôi cưới em rồi, muốn em thế nào không được a! Làm gì hiện tại tôi liền chui vô tròng cho em với ba em xử lý a ? Tôi lại không phải heo. Em yên tâm đi a! Lại nói em mang cái bộ dạng này trở về, nếu như bị những vị di nương kia của em nói bậy truyền ra ngoài thì làm sao bây giờ? Nhìn liền biết không phải bộ dáng tốt đẹp gì."

Vũ Hân tuy nói thực thẳng thắn, nhưng vẫn thuyết phục được Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu anh xằng bậy, tôi liền biến anh thành thái giám!"

Vũ Hân tức khắc cảm thấy lạnh, bất quá nghiêm túc nhấc tay, thề thốt: "Tôi thật sự không phải loại người như vậy."

Hai người lén lút chui vào khách sạn Bắc Bình. Vì sợ bị phát hiện, thang máy cũng không dám đi, lén bò thang lầu lên trên.

Đánh nhau không mệt, nhưng bò cầu thang lại làm hai người mệt đến thở hồng hộc.

Vũ Hân lập tức ngã vào trên giường, xua tay: "Tôi không được rồi, em đi tắm trước đi."

Dụ Ngôn không nhúc nhích.

Vũ Hân : "Sao?"

"Không có quần áo."

Vũ Hân tùy ý một lóng tay: "Trong túi bên kia là của em."

Dụ Ngôn đuôi lông mày hơi hơi nhấc lên, chậm rãi nói: "Thì ra, anh còn có sở thích giả gái!"

Vũ Hân: "???!!!"

Dụ Ngôn tiếp tục: "Nữ trang đại lão !"

Vũ Hân còn lơ mơ không hiểu, nhưng lập tức liền cảm thấy mấy chữ này không có hàm ý tốt đẹp gì, liên hệ với câu nói trước đó, hắn ngồi dậy, bắt đầu cởi lưng quần: "Tôi cần thiết chứng minh một chút, bản thân là một người nam nhân khỏe mạnh không có loại sở thích này!"

Dụ Ngôn lùi bước cảnh giác: "Anh dám xằng bậy, tôi liền đá chết anh!"

Vũ Hân hơi hơi híp mắt, không thể tưởng tượng: "...... Ai nha, tôi chỉ là muốn thử cho em xem một chút, chứng minh cho em thấy tôi không mặc vừa đống quần áo này nha?"

Môi hiện lên một nụ cười cổ quái: "Em có phải hay không...... Hiểu lầm cái gì ~ ?"

Dụ Ngôn lạnh lùng xem hắn, liền nhìn thấu trò đùa dai của thằng nhãi này.

Tên khốn khiếp!

Tâm cơ quỷ!

"Hiện tại đã 5 giờ tối, em còn chần chừ không tắm rửa, ba em liền phải tìm tới." - Hắn vô cùng tốt bụng nhắc nhở.

Dụ Ngôn thở hắt, theo sau cầm lấy túi thật mạnh đi đến phòng tắm, vừa đến cửa, quay đầu lại cảnh cáo: "Thứ nhất không cho nhìn lén; thứ hai không được giấu đồ vật đi, tôi cũng muốn biết Chương cảnh trưởng có thứ gì."

Vũ Hân: "Lòng nghi ngờ của em cũng quá nặng đi? Chờ em ra cùng nhau xem, được rồi chứ ?"

Hắn xua xua tay: "Nhanh đi tắm rửa đi ! Em xong rồi còn đến lượt tôi nữa. Đưa em về nhà trễ giờ, ba em thật có thể ra tay đánh người a."

Suy nghĩ một chút tính tình của cha vợ đại nhân, hắn xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy có chút đau đầu.

Dụ Ngôn thực mau vào phòng tắm, bất quá vẫn không yên tâm, cùm cụp một tiếng, khóa cửa.

Phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước, Vũ Hân nhìn về phía túi đồ, chần chờ một chút, ngẩng đầu lại xem buồng tắm, tựa hồ xác nhận Dụ Ngôn sẽ không ra tới, hắn mở túi ra, lấy một chồng ảnh chụp trong đó ra, rồi lại lần nữa cột túi lại, đem ảnh chụp nhét xuống dưới giường.

Ầm một tiếng, lại lần nữa ngã xuống giường, tiếp tục nằm như chết.

Cũng không biết nằm bao lâu, liền nhìn thấy Dụ Ngôn ra tới, nàng thay một thân âu phục màu vàng nhạt, vừa đi vừa lau tóc.

Vũ Hân lơ đãng thoáng nhìn, ánh mắt thâm thúy vài phần, kinh diễm rõ ràng. Hắn hầu kết giật giật, ngồi dậy.

"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không chạy nhanh đi tắm rửa!" - Dụ Ngôn hung ba ba.

"Tôi cảm thấy em mặc bộ quần áo này đặc biệt đẹp, ánh mắt của tôi quả nhiên không tồi a."

Dụ Ngôn nhướng mày, không tiếp lời.

Vũ Hân tiếp tục khoác lác: "Em xem, tôi chọn kích cỡ cũng vừa vặn, cho nên nói đôi mắt này của tôi đúng là độc a, liếc mắt một cái liền nhìn ra số đo của em !"

Dụ Ngôn: "Anh là đang khoe khoang anh duyệt người vô số, nên mới có thể nắm chuẩn số đo của nữ nhân sao?"

Vũ Hân: "...... Quả nhiên nữ nhân là động vật phức tạp nhất trên đời, trời đất chứng giám, tôi không có! Bất quá, em trào phúng tôi như vậy, tôi thật cao hứng."

Dụ Ngôn dâng lên dự cảm xấu.

Quả nhiên, hắn mỉm cười: "Tôi biết em là đang ghen!"

Hắn chớp chớp mắt, nhẹ giọng: "Có phải cảm thấy tôi an bài tất cả mọi chuyện đều đặc biệt hoàn mỹ, tiến tới sinh ra hảo cảm hữu nghị siêu việt với tôi hay không ?"

"Anh có đi hay không ?" - Dụ Ngôn cắt ngang lời hắn, chỉ chỉ thời gian: "Đã 6 giờ rưỡi, anh xác định còn muốn lảm nhảm ?"

Vũ Hân "mẹ nó" một tiếng, nháy mắt chui vào phòng tắm: "Xong rồi, ba em thật có thể bóp chết tôi!"

Trong phòng tắm lại lần nữa truyền đến tiếng nước, Dụ Ngôn nhịn không được nhoẻn miệng cười, đang muốn xoay người đến bên cửa sổ liếc nhìn, liền nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Dụ Ngôn nghi hoặc, quang minh chính đại mở cửa: "Ngươi tìm......"

Người ngoài cửa ... là Đới thiếu soái.

_____________

Tóm tắt chương:

Cô Ngôn chơi game kém không phải tầm thường !!!

Cậu Hân đi làm tặc !!!

Hiện trường bắt gian tại trận gay cấn nha a a a ~~~ !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro