Chương 22 (phần1) : Tai nạn ! Tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn a !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới thiếu soái xấu hổ mất vài giây, tầm mắt lướt từ đầu tóc ướt dầm dề của Dụ Ngôn rồi dừng trên quần áo, chần chờ một chút, hỏi: "Lão ngũ đâu rồi ?"

Dụ Ngôn: "Chị muốn tìm chị ấy sao? Vậy chờ một chút nha, chị ấy đang tắm."

Đới thiếu soái: "............................"

Nhìn thấy nàng không chút ngượng ngùng xấu hổ nào, thậm chí còn không thèm giấu giếm, trong lúc nhất thời cô thật không biết nên nói thế nào.

Đới Manh hít sâu một hơi, khôi phục vẻ mặt vô cảm: "Em không mời tôi vào ngồi sao ?"

Dụ Ngôn nghĩ đến túi đồ họ đang giấu, quyết đoán từ chối : "Không thuận tiện."

Đới thiếu soái: ".............................."

Lần đầu trong đời cô cảm thấy cạn lời, nhưng cô vẫn gắng kiên cường chống đỡ, nghiêm túc: "Vậy em kêu lão ngũ nhanh chút ! Mẹ em vừa gọi điện tới phòng tôi tìm hai người."

Ngừng một lát lại nói: "Bà bảo tôi lại đây nhìn xem các em có ở bên này hay không ?"

Dụ Ngôn thắc mắc hỏi: "Vì sao tìm tụi em lại gọi tới phòng chị bên đó ? Trực tiếp gọi lại đây là được rồi a?"

Mẹ nàng sao lại làm chuyện rảnh rỗi như vậy a!

Đới thiếu soái nhấp môi, nói trắng ra: "Mẹ em sợ gọi lại đây mà em trực tiếp nghe điện thoại thì bà sẽ không nhịn nổi vác đao đến chém chết Phùng Vũ Hân, nên bảo chị đến nhìn xem, cũng chừa cho bản thân cơ hội giảm xóc một chút. Nếu em tại đây, chị nghĩ bà ấy cũng nên yên tâm phần nào... Ách, mặc kệ có yên tâm hay không, tóm lại biết em ở đây liền tốt rồi. Các em mau chóng lên đi ! Chị xuất phát đến nhà em trước đây."

Hôm nay buổi tối Bạch gia mở tiệc đãi khách.

Đới thiếu soái là một trong những vị khách được mời.

Bất quá, hiện tại xem ra cơm chiều có lẽ, khả năng, đại khái...... sẽ không dễ dàng có thể hoà hợp êm thấm, thuận lợi diễn ra được.

Cô quyết đoán: "Tóm lại, em bảo lão ngũ tự cầu nhiều phúc đi."

Nói xong, cô quay đầu liền đi.

Dụ Ngôn nghi hoặc đánh giá bóng lưng Đới thiếu soái, không hiểu cô muốn ám chỉ điều gì.

Nàng dường như nghĩ đến cái gì, vội hô: "Chị họ!"

Đới thiếu soái dừng bước, quay đầu xem nàng: "Ân?"

Chắc là nàng không muốn cô đem chuyện bọn họ làm bậy cùng một chỗ nói ra ngoài a?

Dụ Ngôn : "Tại sao chị lại đến nhà em a?"

Mắt to của nàng đặc biệt sáng ngời, tươi mát yêu kiều, ánh mắt Đới thiếu soái lóe lóe, bình tĩnh đáp: " Đêm nay nhà em mời khách, chị là một trong số đó."

Dụ Ngôn bắt được trọng điểm: "Còn có ai nha?"

"Yến tiệc gia đình nên không có người ngoài. Anh rể vừa đến Bắc Bình, hai vợ chồng anh chị ấy đều đã đến nhà em trước rồi; còn có dì họ cùng dượng họ tương lai - Chương cảnh trưởng; mặt khác chính là hai vị chú bác chưa về Phụng Thiên: Lương bát thúc cùng Tống ngũ thúc." - cô đếm kỹ từng người nói: "Còn có vấn đề gì sao?"

Dụ Ngôn cười nói: "Cảm ơn chị họ."

Xoạch một tiếng, đóng cửa lại.

Đới thiếu soái đứng ngoài hành lang, thật lâu không nhúc nhích trầm ngâm. Tuy con gái to gan lớn mật thành Phụng Thiên cũng rất nhiều, nhưng tính cách giống nàng như vậy lại không có mấy ai. Rõ ràng ban ngày ban mặt cùng lão ngũ lêu lổng chính là nàng, nhưng nàng lại cứ thản nhiên đến một chút ngại ngùng cũng không có.

Nàng, một chút đều không kiêng dè cùng lo lắng.

Đới thiếu soái cũng không biết chính mình đứng bao lâu, mất nửa ngày trời, tựa hồ rốt cuộc tỉnh lại, thật sâu hít một hơi, đi thẳng xuống lầu.

Tóm lại, việc của bọn họ không liên quan đến cô.

Dụ Ngôn cũng không biết dường như Đới thiếu soái đã hiểu lầm xa xôi tới tận eo biển Malacca. Hiện giờ trong đầu nàng toàn là Chương cảnh trưởng.

Cẩu tặc này lại có gan tới nhà bọn họ làm khách!

Dụ Ngôn nắm chặt tay, đi tới đi lui trong phòng, giống như ruồi bọ bay loạn xạ không có mục tiêu.

"Ngôn Ngôn !" - Ngay lúc tâm tình Dụ Ngôn đang rối như tơ vò, thanh âm Vũ Hân từ phòng tắm vang lên.

"Làm gì!" - Nàng không vui vẻ đáp.

Giọng nói Vũ Hân mang theo chút đáng thương hề hề: "Tôi quên mang quần áo vào, em có thể lấy giúp tôi không?"

Dụ Ngôn: "!!!"

Nàng hít một hơi thật sâu, rống giận: "Phùng lão ngũ, chị cố ý có phải hay không ?"

Vũ Hân càng đáng thương: "Thật không phải a! Thói quen của tôi khi ở một mình bình thường đều không mặc gì liền trực tiếp đi ra a...... Trực tiếp ra tới thay quần áo!"

Cô kịp thời ngăn lại chính mình nói bậy nói bạ.

"Còn không phải là vì không quen có nữ nhân khác bên người sao? Em giúp tôi một chút đi mà ! Quần áo liền ở trong ngăn tủ, em tùy tiện lấy cái nào đều được, tôi thật sự không phải cố ý a."

"Mặc kệ!" - Bạch Dụ Ngôn thực lãnh khốc.

"Vậy tôi chỉ đành trực tiếp vây khăn tắm quanh người ra tới ha, đến lúc đó em đừng có mà ra tay với tôi. Nếu không cẩn thận khăn bị kéo xuống, người xấu hổ không phải là tôi a!"- Cô vô cùng tốt bụng nhắc nhở.

Vũ Hân dựa vào cửa nhà vệ sinh, bọt nước chậm rãi trượt xuống khe tóc, cô như có như không giương khóe miệng cười.

Dụ Ngôn: "!!!"

Đừng nói khăn rớt xuống, tưởng tượng cô ta chỉ mặc khăn tắm là nàng liền cảm thấy cay mắt.

Dụ Ngôn quyết đoán vẫy vẫy đầu, nói: "Không cần ra tới! Tôi lấy cho chị !"

Nàng thực mau thỏa hiệp, cái nào có hại ít thì chọn cái đó!

Nàng nhanh chóng đi đến ngăn tủ, ách...... Tủ quần áo của cô ta sao lại nhiều đồ như vậy?

Bạch Dụ Ngôn thực nhanh lấy đại một cái, đi đến cửa phòng tắm: "Tôi để trước cửa, chính chị tự......"

Chưa kịp nói xong, Vũ Hân liền ló đầu qua khe cửa nhỏ, ướt dầm dề: "Đưa tôi đi ! Có cảm thấy tôi xinh đẹp như xuất thủy phù dung hay không ?"

Bạch Dụ Ngôn trợn trắng mắt, cảm thấy cô ta đúng là người nàng ghét nhất trần đời này! Nàng dỗi trực tiếp quăng quần áo cho Phùng Vũ Hân, cảnh cáo: "Lát nữa mẹ tôi sẽ lột da của chị ra !"

Phùng Vũ Hân kêu rên một tiếng, nháy mắt ách hỏa, chạy nhanh rụt trở về thay quần áo.

Động tác của cô quả nhiên thực mau, trong chốc lát liền ra tới, vừa đi vừa cài nút áo sơ mi hỏi: "Vừa rồi có người gõ cửa đúng không ?"

Bạch Dụ Ngôn: "Chị họ tôi đến tìm bảo chúng ta nhanh lên. Mẹ tôi thật hài hước ! Tại sao bà không trực tiếp gọi qua đây mà lại gọi cho chị họ làm gì ? Thật là kỳ kỳ quái quái ! Nhưng mà hiện giờ tôi chẳng muốn về nhà một chút nào !"

Phùng Vũ Hân cài xong nút áo cuối cùng, tiến lại gần, một bàn tay đặt lên sô pha vây trọn nàng trong vòng tay, cười xem nàng: "Thì ra em lại thích tôi đến như vậy a ! Chỉ muốn cùng tôi ở chung một chỗ?...... Ngô!"

Nàng đấm vào bụng nhỏ cô ta một cú, hừ lạnh: "Chị thiếu khoe khoang cho tôi!"

Phùng Vũ Hân che bụng xoa xoa, bi thương: "Bà cô nhỏ của tôi ơi ! Ai lại làm cho em tức giận vậy a? Ra tay mạnh như vậy."

Công lực rõ ràng so bình thường nhiều hơn ba cái dấu cộng. (+++)

Nàng dẩu miệng oán giận: "Còn không phải do cái tên không biết xấu hổ Chương cảnh trưởng ! Hắn ta vậy mà dám đến nhà tôi ! Chị nói xem có quá đáng hay không ! Không biết mẹ tôi nghĩ gì mà còn muốn mời hắn."

Phùng Vũ Hân gian trá cười một chút, tiến lại gần nàng, hô hấp như có như không ở trên mặt nàng. Bạch Dụ Ngôn nhấp môi, muốn lùi ra sau.

Đúng lúc này, Phùng Vũ Hân ngước mắt nói: "Chúng ta kết hợp chơi hắn một chút?"

Bạch Dụ Ngôn: "??? Lại chơi hắn?"

Bất quá nàng lại rất nhanh gật đầu: "Được!"

Một chút chuyện nhỏ hôm nay đều không ảnh hưởng đến hắn. Tuy sự tinh có chút hưng phấn nhỏ, nhưng tóm lại vẫn là kém rất nhiều.

Phùng Vũ Hân tách khỏi Bạch Dụ Ngôn, xoay người lấy đồng hồ trên bàn trà đeo vào: "Hiện tại là 7 giờ lẻ 5, dù sao cũng đã trễ vậy liền để cho trễ hơn một chút nữa đi. Chúng ta 8 giờ đến cho mẹ em cơ hội tức giận đánh tôi một trận."

Bạch Dụ Ngôn vô cùng phá đám trào phúng: "Chị không cần tự tìm lý do bào chữa đâu ! Hiện giờ hay chờ một lát trở về, chị đều sẽ bị đánh chết."

Phùng Vũ Hân mỉm cười: "Tôi sợ gì chứ! Em sẽ cứu tôi a!"

Bạch Dụ Ngôn: "Tôi mới không...... Từ từ, chị muốn làm gì?"

Phùng Vũ Hân cười rất xấu, vẫy tay: "Em ghé tai lại đây."

Hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, Bạch Dụ Ngôn bất ngờ: "Còn có thể làm như vậy?"

Phùng Vũ Hân đúng lý hợp tình: "Vì sao không được? Chỉ cần kỹ thuật diễn tốt là tất cả đều có khả năng. Được rồi, chúng ta tranh thủ có thời gian rảnh chia của đi!"

Cô quay đầu mở túi vải ra.

Bạch Dụ Ngôn: "Cái túi vải này sao trông giống một cái áo vậy?"

Phùng Vũ Hân càng thêm thẳng thắn đáp: "Đương nhiên a ! Tôi không lấy túi nên liền lột đại cái áo của một tên bảo tiêu trong đó, cột lại là có thể bỏ đồ vật vào trong rồi? Nhưng trước tiên tôi phải nói cho em chuẩn bị tâm lý, trong này có một vài thứ ... em không được xem."

Bạch Dụ Ngôn hơi hơi híp mắt: "Chị nói chuyện không giữ lời a!"

Phùng Vũ Hân cười: "Thiếu nhi không được xem loại ảnh chụp này, sẽ ảnh hưởng không tốt lắm."

Cô đùa nghịch cái hộp trong túi vải, nói: "Tôi đồng ý với em rồi mới phát hiện ra trong đây có một xấp ảnh hạn chế thiếu niên nhi đồng xem ! Nếu để mẹ em biết tôi cho em xem mấy thứ bậy bạ này thì cái chết là không thể tránh khỏi nên tôi đã rút chúng ra rồi."

Bạch Dụ Ngôn nhìn chằm chằm Phùng Vũ Hân, đột nhiên cảnh giác hỏi: "Có dì út của tôi trong đó không ?"

Đừng trách nàng nghĩ nhiều, dù sao bọn họ cũng đăng ký kết hôn, tuy chưa làm hôn lễ nhưng trên danh nghĩa, bọn họ đã là phu thê, nên dù thật sự có hành động gì thân mật cũng không quá đáng đi?

Phùng Vũ Hân sửng sốt, rối rắm nói: "Tôi chỉ đại khái quét hai mắt, không nhìn kỹ a ! Tôi trộm đồ làm gì còn có thời gian để xem chứ ? Hay là giờ tôi tìm cho em xem?"

Bạch Dụ Ngôn hơi hơi mặt mày, nàng quyết đoán: "Tôi tự mình tìm, chị không được xem dì út của tôi."

Nhưng Phùng Vũ Hân lại kiên quyết không đồng ý, mỉm cười: "Không được, tôi tìm cho em, có thì đưa cho em. Nhưng em thật sự không thể xem loại ảnh chụp này."

Hai người đối đầu, không ai nhường ai.

Phùng Vũ Hân: "Tôi chỉ liếc mắt một cái, bảo đảm không nghĩ bậy, cũng sẽ không tổn hại thanh danh dì út em. Tiểu Ngôn, em nghĩ xem ! Nếu tôi không nói thì em cũng sẽ không biết có vụ ảnh chụp này đúng hay không? Tôi sẽ trộm cả ảnh gốc trong két sắt của hắn, sau khi tìm được sẽ đưa cả hai cho em. Sau đó, em cứ đem đưa cho dì út để tránh dì về sau lại mềm lòng. Dì hoàn toàn hết hy vọng với Hân thì mẹ em mới có thể xuống tay càng thống khoái."

Phùng Vũ Hân nói chuyện thực thành khẩn. Bạch Dụ Ngôn nghĩ nghĩ, rốt cuộc gật đầu.

Phùng Vũ Hân quay đầu liền từ phía dưới giường đem ảnh chụp đào ra tới: "Kỳ thật tôi cũng cố tình giấu, liền thuận tay nhét."

Bạch Dụ Ngôn: "......"

Chồng ảnh chụp trong tag cô dày một xấp, khoảng chừng sáu bảy chục tấm. Cô thực mau lướt qua từng tấm một, động tác nhanh đến nàng thấy không rõ.

"Cái này......"

Phùng Vũ Hân rút một tấm ra, trực tiếp xé từ hai người thân thể trở xuống, chỉ để lại một cái đầu, rồi ném cho Bạch Dụ Ngôn: "Dì út của em."

Quả nhiên là thật sự có!

Ba tấm liên tiếp đều là Tạ Khả Dần. Phùng Vũ Hân mỗi lần đều xé xuống một phần rồi mới ném cho Bạch Dụ Ngôn.

Bạch Dụ Ngôn cũng không ngăn hành vi này của cô, nhặt lên ảnh chụp, nháy mắt nghiến răng, nàng phồng hai má, giận dữ thành cá nóc: "Tên tiểu nhân đê tiện, vô sỉ hạ lưu !"

Phùng Vũ Hân tiếp tục động tác, ảnh chụp dù nhiều nhưng cô lại rất nhanh. Trong chốc lát cũng đã toàn bộ xem xong, cô cũng không gạt Bạch Dụ Ngôn, nhét đống ảnh chụp còn lại xuống dưới giường, nói: "Tôi sẽ tìm phim gốc cho em."

Bạch Dụ Ngôn nhéo ba bức ảnh trong tay phát run: "Trên đời tại sao lại có kẻ vô sỉ như vậy !"

Phùng Vũ Hân nhưng rất bình tĩnh lập tức bắt đầu lật một đống đồ vật phim ảnh kia, nói: "Một cô ba tấm, tôi cảm thấy là hắn chọn rửa ra tới ! Dựa theo số lượng ảnh chụp thì chắc hẳn phim ảnh không chỉ có bao nhiêu đây, cũng không biết trong này có ảnh gốc của dì út em hay không ...... Di? Vận khí chúng ta không tồi. Có!"

Phùng Vũ Hân cũng không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lấy đồ về lại là gián tiếp giúp Tạ Khả Dần.

Cô đưa cho Bạch Dụ Ngôn, "Cho em!"

Ngôn cá nóc giận đến không kiềm được, đôi mắt bốc lửa.

Phùng Vũ Hân giơ tay xoa bóp mặt nàng,

Bạch Dụ Ngôn : "??? Chị điên rồi sao? Dám niết tôi !"

Phùng Vũ Hân: "Cùng một tên sắp chết tức giận làm gì nha ?"

"Nhưng còn không phải chưa có chết sao? Hắn còn nhảy nhót đâu! Ở nhà tôi nhảy nhót! Chị nói xem có tức hay không!"- Bạch Dụ Ngôn siết ngón tay vang bạch bạch.

Phùng Vũ Hân nhướng mày: "Cho nên một chút chúng ta liền gây chút chuyện  cho hắn nhìn xem a! Em giận dữ như vậy, ai không biết em là cố ý nha? Tới, cười với tôi một cái nào. Tôi dạy cho em một câu khẩu quyết."

"What ?" - Bạch Dụ Ngôn nhíu nhíu cái mũi.

Phùng Vũ Hân: "Nhân sinh như diễn, toàn dựa kỹ thuật diễn. Thiếu nữ, là thời điểm lấy ra ngươi chân chính kỹ thuật diễn!"

Bạch Dụ Ngôn một phen giữ chặt Phùng Vũ Hân. Cô oai oái kêu: "Ai ai ai, em sao lại muốn đánh tôi nữa a?"

Bạch Dụ Ngôn: "Chúng ta ngày mai lại tiếp tục xem, hiện tại liền về nhà! Tôi đã gấp đến không chờ nổi muốn bày ra kỹ thuật diễn rồi!"

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro