Chương 7: Nghe lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đêm khuya

Ngoài cửa sổ yên bình, trên thuyền Bạch Dụ Ngôn đã ngủ rất nhiều nên hiện giờ nàng không buồn ngủ một chút nào cả. Đôi mắt nàng mở trân trân to tròn như cái bóng đèn trên đầu, tinh thần vô cùng tỉnh táo. Nhàn rỗi không có việc gì làm thế là nàng bắt đầu vu vơ nằm hồi tưởng lại quyển tiểu thuyết này.

Đương nhiên, cốt truyện bắt đầu không phải là hiện tại, mà là lúc lão mẹ nhà nàng hai mươi mấy tuổi.

Bởi vì các thể loại tiểu thuyết nữ tần như thế này đều bắt đầu từ khi nữ chính còn trẻ tuổi mới lập nghiệp. Mà Bạch Dụ Ngôn lúc đó chỉ là một em bé bắt đầu lên sân khấu, một đường đi qua tuổi thơ tiểu loli cùng thời thiếu nữ, chứng kiến mẹ nàng thăng chức rất nhanh.

Tính ra thì thời điểm nữ chính hai lên sân khấu chắc cũng không còn xa nữa.

Nhưng mà, Bạch Dụ Ngôn thật chất không thèm để ý tẹo nào, ai biểu mama nàng mất sớm làm chi. Dù hiện tại mama còn sống sờ sờ, Bạch Dụ Ngôn cũng rất khó có thể tự thuyết phục mình can thiệp vào mấy chuyện tình cảm tào lao này của mẹ. Nguyên do chính là mama nàng cũng sẽ không để bụng nha, vì hai người họ chỉ kết nối với nhau bằng một mối hôn sự môn đăng hộ đối, toàn bộ vì ích lợi chung mà thôi.

Phu nhân Bạch - Tạ thị (vợ cả của Bạch Giai Kỳ) mất sớm cũng không phải vì vợ bà phong lưu, suy nghĩ quá mức mà buồn bã ra đi. Mà do bà đã có sẵn bệnh tim trong người, bà là chân chân chính chính đại tiểu thư lớn lên trong quyền quý nên tính tình vô cùng cao ngạo. Bà từ nhỏ chẳng có sở thích gì, ngoại trừ mạt chược. Bạch Giai Kỳ ở bên ngoài oai phong lừng lẫy lập nghiệp, bà ở trên bàn đánh mạt chược mạnh mẽ oai hùng.

Hai vợ chồng tự mạnh ai nấy chơi, vô cùng hòa thuận.

Mà cuối cùng bà mất cũng là vì hồ một cái - tức là thắng đậm một trận, kích động quá rốt cuộc ngất xỉu không bao giờ tỉnh lại nữa. Chính vì vậy, Bạch Giai Kỳ còn đặc biệt tặng bà một bộ mạt chược bạch ngọc, vốn là của hồi môn mang theo tới trong quan tài.

Nghĩ lại chuyện cũ, Bạch Dụ Ngôn dù chưa tự mình trải nghiệm qua, nhưng lại có cảm giác vô cùng đồng cảm vì gia đình nàng trước khi xuyên qua cũng có hoàn cảnh tương tự như thế.

Nàng thậm chí âm thầm hoài nghi, tuy rằng nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết, nhưng Bạch Dụ Ngôn chính là nàng, nàng cũng chính là Bạch Dụ Ngôn.

Bởi vì, đây là kiếp trước của nàng.

*Cốc cốc cốc*

Bạch Dụ Ngôn đang miên man suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng đập cửa trên hành lang, nhưng dường như không phải gõ cửa phòng nàng.

Bạch Dụ Ngôn lê dép đi ra gần cửa, dán lỗ tai lên trên cửa phòng bắt đầu nghe lén.

Tiếng đập cửa như vậy rõ ràng không phải gõ phòng mẹ nàng, thì là gõ phòng dì út nhà nàng.

Ba căn phòng của bọn họ nằm gần nhau, bên trái là dì út Tạ Khả Dần, ở giữa là nàng, bên phải là mẹ nàng - Bạch Giai Kỳ.

Bên ngoài truyền đến thanh âm mở cửa, Bạch Dụ Ngôn đặc biệt thính tai, quả nhiên phát hiện cửa mở chính là bên phải.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng, hé ra cái khe hở nho nhỏ, trộm liếc mắt một cái, người gõ cửa đã nhanh chóng vào phòng, chỉ là góc áo chợt lóe qua nhưng chỉ cần nhìn sơ là Bạch Dụ Ngôn đã nhận ra là Phùng Vũ Hân.

Đã trễ như vậy sao Phùng Vũ Hân còn đến tìm mẹ nàng ?

Chắc không phải là do ban ngày bị đánh nên tối muốn lẻn vào trả thù đi?

Bạch Dụ Ngôn suy nghĩ lung tung rồi chạy nhanh ra cửa, dán lỗ tai lên cửa phòng Bạch Giai Kỳ, cái gì cũng không nghe thấy !

Nàng bĩu môi, nhíu mày nghĩ nghĩ, lại nhanh chóng trở về phòng, mỗi cái phòng có một cái ban công không lớn không nhỏ, nàng kéo cửa ban công ra, liền bị không khí lạnh lẽo bên ngoài ập vào mặt.

Cửa sổ kế bên đang mở, màn cửa bị gió thổi bay phấp phới, phập phồng đảo qua đảo lại sau cánh cửa ban công đang nửa kín nửa hở kia.

Bạch Dụ Ngôn đánh giá một chút khoảng cách giữa hai cái ban công, quay đầu lại lấy một chiếc đai lưng dài, một đầu treo vào lan can, một đầu quấn chặt vào eo của chính mình làm phòng hộ. Một cái nhún chân, trong tích tắc nàng đã bay vọt sang ban công phía bên kia.

Nàng ngồi xổm ở ngoài ban công, ôm đầu gối dựng lỗ tai lên. Cửa sổ mở là điều kiện thích hợp để nghe lén nha !

Người trong phòng hoàn toàn không biết gì về hành động nhỏ của Bạch Dụ Ngôn.

Trong phòng, Bạch Giai Kỳ tùy ý ngồi ở trên sô pha, bà chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đơn giản, gió thổi loạn tóc trông có vẻ lãng tử dễ đối phó hơn một chút.

Mà ngồi đối diện Bạch Giai Kỳ chính là Phùng Vũ Hân. Hồi chiều bị ăn đánh nên một bên mặt cô có chút hơi sưng đỏ, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Có thể thấy tâm tính con người này khá tốt, trải qua chuyện như thế mà vẫn có thể vui vẻ tươi cười tìm đến trò chuyện.

Phùng Vũ Hân tôn kính mở miệng: "Dì Bạch, trễ vậy rồi mà dì còn kêu con đến chắc có chuyện gì quan trọng cần sai bảo con đúng không ạ ?"

Bạch Giai Kỳ liếc mắt nhìn Phùng Vũ Hân một cái, móc ra hộp xì gà, cười nói: "Tới một cây?"

Phùng Vũ Hân lắc đầu: "Con hút không quen, dì Bạch cứ tự nhiên." - Cô lấy ra bật lửa, tiến lên châm cho mẹ vợ, vô cùng thản nhiên nói.

Bạch Giai Kỳ gật đầu, đối con dâu tương lai hài lòng thêm chút.

"Cô làm thế nào đoán được chuyện hôm nay ?" - Bà rũ mắt hút một ngụm, chậm rãi mở miệng.

Phùng Vũ Hân tươi cười rõ ràng: "Dì Bạch nói cái gì vậy ? Con không hiểu !"

Bạch Giai Kỳ ngước mắt, ý vị sâu xa xem cô nửa ngày, cười nhạo mắng: "Tiểu hồ ly, nhưng thật ra biết giả bộ hồ đồ. Nếu không hiểu, liền không hiểu đi, nhưng thật ra lần này làm khá tốt."

Phùng Vũ Hân: "Đa tạ dì Bạch khen."

Có thể thấy được, cô cũng không phải thật sự cái gì cũng không hiểu.

Thật chất, chính là trong lòng lẫn nhau hiểu rõ mà không nói ra mà thôi !

Bạch Giai Kỳ mỉm cười dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lưng ghế theo từng nhịp, chậm rãi nói: "Phùng Vũ Hân, rất nhiều người đều không hiểu tại sao ta nhìn trúng cô làm con dâu, chính cô có biết vì sao không ?"

Phùng Vũ Hân xoa xoa cái mũi, "Con lớn lên đẹp ?"

Bạch Giai Kỳ suýt nữa đem hộp xì gà trên tay ném lên mặt cô, trừng mắt liếc một cái: "Cô thiếu ba hoa cho ta, có biết cách cùng người lớn nói chuyện hay không hả ?"

Phùng Vũ Hân : "Dì Bạch đừng nóng giận, thật ra, con thật đúng không biết."

Trong thiên hạ người muốn cưới khuê nữ của Bạch Giai Kỳ nhiều không đếm xuể. Vì ai mà không biết cưới Bạch tiểu thư liền tương đương với cưới một cái núi vàng cơ chứ ? Người có tài, có mạo, có gia thế, có năng lực rất nhiều, thậm chí rất nhiều người đều vui vẻ chạy tới tận cửa Bạch gia xin làm con dâu nha !

Chỉ là...... mẹ con Bạch gia không tốt sống chung tí nào, dạt sang bên đi chứ đừng có mơ tưởng !

Ngạc nhiên là, Bạch Giai Kỳ lại chọn cô.

Lần đầu tiên gặp mặt, bà liền hỏi cô có nguyện ý cưới khuê nữ nhà mình hay không . Lúc đó, lão cha cô còn muốn dựa vào Bạch Giai Kỳ cứu mạng, cô không chút do dự liền đáp ứng.

Nguyên nhân chính là vậy, cô liền thành vị hôn thê của Bạch tiểu thư.

Cô thật không biết mình có cái gì đáng giá cho người khác mưu đồ cùng coi trọng, cho nên cứ suy nghĩ mãi mà vẫn không ra, thậm chí còn cho rằng là Bạch tiểu thư có ý với cô.

Nhưng mà xem tình hình hôm nay, Bạch tiểu thư cũng không vừa ý cô đi?

Sao lại quái lạ như thế !

Phùng Vũ Hân thu lại nụ cười, mang theo vài phần chân thành đáp: "Dì Bạch, hay là dì tiết lộ cho con một chút đi ?"

Ngoài cửa sổ, Bạch Dụ Ngôn càng hận không thể biến lỗ tai mình thành dây ăng-ten, với vào phòng nghe cho rõ.

Đúng vậy, nàng cũng tò mò nha !

Trong phòng lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Cũng không biết trải qua bao lâu, liền ở lúc Bạch Dụ Ngôn cảm thấy chân mình đều đã tê rần, liền nghe được mẹ nàng chậm rãi mở miệng: "Nếu không biết, vậy liền không biết đi."

Bạch Dụ Ngôn : "???"

Nào có ai nói chuyện phiếm như vậy ?

Ngài phải nói nguyên nhân ra a!

Bạch Dụ Ngôn co rúm một chút, cảm thấy chính mình chịu đông lạnh thật sự không đáng giá.

Đúng vào lúc này, một trận gió lớn thổi qua, Bạch Dụ Ngôn cảm thấy lạnh đến nỗi trên đầu đều có thể kết thành băng.

"Gió nổi lên rồi." - Phùng Vũ Hân đứng dậy tiến về phía cửa sổ: "Con thấy nên đem......"

Tầm mắt cô chợt dừng ở phía dưới cửa sổ, Bạch Dụ Ngôn vừa nhấc đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô kinh ngạc nhướn mày, thực mau một nụ cười hài hước hiện lên mặt.

"Làm sao vậy?" - Bạch Giai Kỳ quay đầu lại hỏi.

Bạch Dụ Ngôn liền chạy nhanh xua tay, theo sau lại chắp tay trước ngực xin tha, trông vô cùng đáng thương.

Thiếu nữ bị gió lớn làm cho vạt áo hỗn độn, trên cao nhìn xuống, da thịt tuyết trắng như rau câu.

Phùng Vũ Hân tầm mắt hơi tối lại, nháy mắt với nàng một cái, theo sau xoay người nói: "Không có gì ! Con muốn hỏi gió thổi to quá có muốn đóng cửa sổ hay không ?"

Bạch Dụ Ngôn cũng mặc kệ bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu gì, nàng hô nhỏ một tiếng lấy đà, liền tạm dừng rồi thả người nhảy......

Thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng trong nháy mắt rơi xuống ban công bên cạnh.

Động tác như thỏ chạy, tư thế đẹp vô cùng.

Chỉ là...... Dép lê rớt......

Một bên dép lê của nàng bay bay nhảy nhảy từ tầng năm rơi xuống, nháy mắt không thấy bóng dáng.

Phùng Vũ Hân không nhịn được nữa, cười ha ha!

Bạch Dụ Ngôn xấu hổ giận dỗi, phồng quai hàm lên giống như sóc con tức giận, cách một khoảng không đối cô vung tay đánh đấm.

"Ngoài cửa sổ......" - Phùng Vũ Hân làm bộ mật báo.

Bạch Dụ Ngôn hoảng sợ, nàng bay nhanh cởi bỏ dây lưng, vèo một cái liền lẻn về phòng mất dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro