Chương 8: Bạch gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành trình từ Thiên Tân Vệ đến Bắc Bình không xa không gần, trên đường lại có mưa to tầm tã, vì thế khi đến nơi thì trời đã chạng vạng tối.

Cũng may, mưa dần dần cũng nhỏ xuống, tí tách tí tách rơi.

Một đường xóc nảy, Bạch Dụ Ngôn lười biếng dựa vào ghế sau mơ màng buồn ngủ.

"Tới rồi."

Xe đến cửa lớn, Phùng Vũ Hân nhấn loa ra hiệu mở cửa, chiếc xe chầm chậm tiến vào đại viện Bạch gia.

Đại viện Bạch gia không phải là kiểu nhà tứ hợp viện mà người giàu có lúc bấy giờ thường hay sở hữu, mà lại là một căn biệt thự lớn kiểu Tây với vườn hoa rực rỡ theo phong cách kiến trúc châu Âu. Ở thành Bắc Bình cổ xưa này tuy không phải độc nhất vô nhị nhưng cũng được cho là một tuyệt tác vô cùng độc đáo.

Xe ngừng ở trước cửa, lúc này nơi đó đã tụ tập vài quý cô xinh đẹp, mập ốm cao thấp, các loại mỹ nhân, loại nào cũng có.

Phùng Vũ Hân chầm chậm đậu xe vào chỗ, mọi người lập tức cùng một động tác tiến lên, vị nữ tử đứng đầu cầm ô đến bên cửa xe, tươi vui cười nói: "Lão gia, ngài đã trở về, chúng em đều đã đợi từ trưa."

Nói xong lại lập tức hướng tầm mắt về phía sau tìm kiếm: "Tiểu Ngôn đâu? Tiểu Ngôn ......"

Bạch Dụ Ngôn ngẩng đầu chạm ngay tầm mắt nàng, nàng hồng mắt nói: "Tiểu Ngôn cuối cùng cũng đã trở lại, nhanh... nhanh xuống xe."

Đới Yến Ni
Nhị phu nhân (Bà hai) của Bạch gia

Vị phu nhân này chính là bà hai của Bạch Giai Kỳ, đã đi theo bên người Bạch Giai Kỳ 15, 16 năm, xem như là người nhìn Bạch Dụ Ngôn từ nhỏ tới lớn.

"Gầy, nhưng mà ngày càng xinh đẹp."

Bạch Dụ Ngôn cười cười, vươn chân nhẹ bước xuống xe.

Nguyên bản trong tiểu thuyết, vị phu nhân này chính là người sớm nhất được gả vào Bạch gia làm vợ lẽ. Lúc ấy, Bạch Dụ Ngôn mới ba tuổi, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng bản lĩnh gây sự cũng đã vô cùng lợi hại, tiểu loli lúc nào cũng cáu kỉnh chuyên bới lông tìm vết. Mãi đến  sau này, khi Bạch Giai Kỳ cưới vợ càng nhiều, nàng chính mình cũng dần dần lớn lên nên mới không còn nhằm vào nhị phu nhân nữa.

Nói chung, nhiều người như vậy nên mỗi người đều phải bị nàng chọc phá mới công bằng nha !

Bất quá tuy nói như thế, mấy vị phu nhân Bạch gia lại đối xử với Bạch Dụ Ngôn không tồi chút nào, dường như đều là thật tình thật dạ thương yêu nàng.

Nếu không tại sao lại bảo đây là tiểu thuyết Mary Sue cơ chứ ? Cần phải có một dàn nữ nhân đều yêu nữ chính, yêu đến không thể tự kiềm chế, kể cả con của cô cùng vợ cả cũng yêu thương như chính mình sinh ra, đây mới là hào quang sáng rực rỡ vạn trượng của nữ chính trong tiểu thuyết nha !

Bạch Dụ Ngôn ở hiện đại cũng có hoàn cảnh tương tự như vậy. Từ nhỏ, nàng đã không có mẹ, cha nàng tuy không phải tỷ phú, nhưng nhà bọn họ cũng được xem như vô cùng khá giả. Bởi vậy, cha nàng tái hôn vài lần, cảm xúc của nàng cũng dần dần thay đổi sâu sắc.

Làm sao có người phụ nữ nào có thể toàn tâm toàn ý yêu thương đứa con riêng của người đàn ông mình yêu và người phụ nữ khác kia chứ ?

Tóm lại, đã ít nay còn ít hơn.

Sau đó, nàng tiến vào đội xạ kích tỉnh liền dứt khoát không trở về nhà.

Nàng vô cùng mừng rỡ vì có thể được yên tĩnh một mình.

Có một số việc nhìn bề ngoài là hài hòa êm ấm, nhưng bên trong chưa chắc thật là như vậy.

Chính vì vậy, lúc sau khi xuyên qua, nàng đều không thân thiết với những vị phu nhân này, luôn đối xử với họ khá là lạnh nhạt.

Cũng may, cao lãnh cũng là một trong những phong cách của Bạch tiểu thư.

"Tiểu Ngôn không chỉ đẹp ra mà còn cao lên nữa !" - Nhị phu nhân thân mật bước lên khoác tay Bạch Dụ Ngôn: "Trong nhà đã sớm chuẩn bị tốt chờ con về để đón gió tẩy trần ! Tới tới, bên ngoài trời mưa, mau vào nhà."

"Đúng đúng mau vào nhà, mẹ Ba sáng sớm đặc biệt đi Loewe đặt mua bánh kem Black Forest mà con thích nhất. Mấy năm nay, ta chính là luôn không dám nhìn bánh kem Black Forest, chỉ vừa thấy liền nghĩ đến cảnh con một người ở nước ngoài lẻ loi, cũng không biết là lăn lộn thành cái bộ dáng gì. Suy nghĩ một chút liền khó chịu ngủ không yên, khóc cả một đêm."

Phù Nhã Ngưng
Tam phu nhân (Bà ba) của Bạch gia

Minh họa bánh kem Black Forest 😋

Cả hai vị phu nhân như hát tuồng cùng kéo nhau lên sân khấu. Nhị phu nhân nịnh nọt xong rồi thì tới lượt tam phu nhân cũng chẳng chịu thua tiến lên.

"Ha !" - Tạ Khả Dần không thể nhịn được nữa bèn trực tiếp bật cười.

Bạch Dụ Ngôn đại khái có thể hiểu tâm tình của Tạ Khả Dần lúc này.

Nàng rút cánh tay mình ra khỏi tay của nhị phu nhân, quay đầu lại vươn tay đến trước mặt Tạ Khả Dần: "Dì út, đến đây với con !"

Tạ Khả Dần lắc đầu cười, mở miệng: "Mọi người cả nhà sum họp, tôi liền không tiện quấy rầy. Với lại, qua một đoạn thời gian tôi sẽ kết hôn, còn rất nhiều việc muốn xử lý."

Lời vừa nói ra, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngàn lần không thể tin được, đã gả ra ngoài bốn lần, sau lưng bị đồn là "Ma nữ chuyên khắc chồng" - quý cô Tạ Khả Dần thế nhưng lại muốn tái giá.

Lần thứ năm !

Ai mà không sợ chết như vậy !

Bạch Dụ Ngôn lại không cảm thấy ngạc nhiên mấy vì dì út nàng chính là dùng lý do tham gia hôn lễ bắt nàng phải trở về !

Với lại, dù không có cái lý do thoái thác này, nàng cũng sớm biết dì út nàng sẽ tái giá dựa theo cốt truyện gốc.

Nàng không ngăn cản, gật gật đầu lại tiếp tục: "Ngày mai con sẽ đến thăm dì, nếu có gì cần, con đây luôn sẵn sàng hỗ trợ nga."

Bạch Giai Kỳ đứng một bên, dù tàu xe mệt nhọc nhưng lại không thấy tia mỏi mệt nào, tóc vuốt keo chải ngược đều tăm tắp, không chút sứt mẻ.

Bà quay đầu nhìn về phía nhị phu nhân, mỉm cười mở miệng: "Yến Ni, chị em các nàng ngày mai cũng sang bên đó với con bé đi. Khả Dần giống như em gái ruột của ta, các nàng làm chị dâu nên giúp đỡ chuẩn bị hôn sự. Kết hôn là chuyện lớn đời người nên phải thập toàn thập mỹ."

Nhị phu nhân lập tức mỉm cười: "Vâng ạ !"

Tạ Khả Dần uyển chuyển chào tạm biệt, thong thả ung dung xoay người lên chiếc xe vẫn luôn đợi sẵn phía sau.

Nhìn xe chạy ra khỏi đại viện, Bạch Giai Kỳ lên tiếng: "Được rồi, mọi người đều vào nhà đi."

Bạch Dụ Ngôn còn nhớ biệt thự Bạch gia là do mẹ nàng Bạch Giai Kỳ tự mình thiết kế. Khi đọc tiểu thuyết còn không thấy có gì, mà chỉ cho rằng đây là một trong những kỹ năng bàn tay vàng của nữ chính, nhưng được tận mắt thấy lại có cảm thụ hoàn toàn khác biệt.

Vừa vào cửa liền dễ dàng có thể thấy nơi nơi đều có sự độc đáo riêng.

Nàng không hiểu các kiểu kiến trúc, nhưng dù không biết cũng có thể phân biệt giữa đẹp và xấu. Thật sự nơi chốn đều được sắp xếp và thiết kế vô cùng sáng tạo.

"Lâu quá không trở về, con cảm thấy mới lạ hả ?" - Bạch Giai Kỳ nhìn con gái cưng có chút ngơ ngác, tâm tình chợt hạ xuống một chút.

Bạch Dụ Ngôn mỉm cười: "Không có nha ! Dù có rời đi bao lâu thì nhà vẫn là nhà !"

Nàng nhìn quanh một vòng, cảm khái: "Về nhà đúng là có cảm giác khác hẳn."

Bạch Giai Kỳ gật đầu đồng ý, cất tiếng phân phó: "Chạy nhanh đem hành lý của tiểu thư lên lầu ! Ah đúng rồi, giúp tiểu thư chuẩn bị nước ấm tắm rửa nữa. Tàu xe đường dài nên chắc con bé cũng khá mệt mỏi rồi."

Dừng một chút, dường như lại nghĩ đến điều gì, lập tức nói: "Uhm phải rồi, Tiểu Ngôn ở nước ngoài chắc đã ăn chán cơm Tây, đêm nay các món ăn phải điều chỉnh một chút."

"Mấy ngày trước ta có đặt sẵn trái cây ở phương nam vận chuyển đến, họ có đưa lại đây hay chưa ? Đều cấp Tiểu Ngôn chuẩn bị, chờ một chút sau khi ăn cơm xong ăn một ít."

"Còn có.................."

Như vậy như vậy, rất nhiều rất nhiều.

Tấm lòng của người mẹ già Bạch Giai Kỳ cảm động đất trời.

Nhị phu nhân tính tốt tuỳ bà nói, mắt thấy đã phân công rõ ràng, cười mở miệng: "Gia ngài cứ yên tâm đi, này đó em đều ghi tạc trong lòng, đều đã chuẩn bị xong rồi. Em đưa Tiểu Ngôn lên lầu."

Nàng xoay người đang muốn lên lầu, thình lình nhìn thấy một người phụ nữ thân cao đĩnh đạc khoác áo gió đứng ở cửa, an tĩnh cười cười.

Nàng quát một tiếng, hoảng sợ, vỗ ngực nói: "Vị này chính là......?"

Một đám nữ nhân dường như lúc này mới nhìn thấy Phùng Vũ Hân, tầm mắt cùng động tác nhất trí rơi xuống trên người cô.

Phùng Vũ Hân : ".................."

Thực xin lỗi, tôi quá không có cảm giác tồn tại !

Bạch Dụ Ngôn phụt một tiếng bật cười, đại nữ chính, quả nhiên là đại nữ chính a.

Sự tồn tại của người khác có sao ?

Không có !

Thật không có nha !

"Đây là gái bao con mang từ nước ngoài về." - Bạch Dụ Ngôn nghiêm trang nói: "Mọi người cảm thấy, so cô ta với vị hôn thê Phùng tiểu thư kia của con thì như thế nào?"

Hiện trường nháy mắt yên tĩnh, lặng ngắt như tờ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro