Chương 1 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Hải xa hoa bị màn đêm bao phủ, lúc này chính là thời điểm ăn chơi thả mình của những giới thượng lưu sau một ngày mệt nhọc, đây là một nơi phồn hoa trụy lạc dành cho những danh gia vọng tộc sinh sống, những ngôi nhà chọc trời vẫn còn lấp lánh những ánh đèn led, bên dưới lề đường là những kiểu đèn màu lấp lóe trong những cửa hàng tiện lợi, những chiếc siêu xe như được giải thoát vội vã phóng thật nhanh trên đường...

Một căn biệt thự lớn ở một thượng khu đắc nhất Thượng Hải, từ ngoài cổng kéo dài vào trong chỉ hơn chứ không kém 0.5km, vệ sĩ hai hàng kéo dài canh gác, trung tâm lối vào là một đài phun nước khổng lồ, vào sâu nữa bên trái là một gara lớn, bên trong là tầng tầng lớp lớp những con siêu xe hàng triệu NDT trở lên.

Bên trong căn biệt thự được thiết kế theo kiểu Phương Tây, không khí bên trong cũng mang theo cái không khí cổ xưa, mỗi một món đồ bày trí đều vô cùng đắt đỏ, trên đỉnh cao giữa đại sảnh là một cái đèn chùm lớn hoa lệ.

Lầu được bắt lên, hành lang uốn khúc phía trên là những căn phòng, lên nữa cũng là phòng nhưng ở đây mọi thứ lại nguy nga lộng lẫy như một cung điện được thu nhỏ.

Sofa lớn phía dưới phòng khách hai vị nhân gia đang ngồi thưởng trà, là một vị trung niên cùng vị phu nhân, hai người khí chất cao quý, phu nhân ngũ quan tinh xảo dù đã lớn tuổi nhưng vẫn hiện rõ đường nét mê người, trung niên có một cỗ khí ôn hòa nho nhã, ngũ quan cũng không kém vị phu nhân, phải nói là kẻ tám lạng người nửa cân.

Lúc này, trên lầu đi xuống một nữ nhân, nàng mặc trên người là một cái váy bó sát màu đen tuyền bao lấy làn da như tuyết vô hà, tôn lên sự thần bí hấp dẫn cùng cỗ khí chất khó cưỡng.

"Cha, mẹ." Nàng bước xuống nhìn hai người họ gật đầu.

"Hân nhi đi đâu?" Vị trung niên khép lại tờ báo, ôn hòa hỏi một tiếng

"Con có hẹn với Tiểu Quyên."

"A, Tiểu Quyên sao? Cũng thật lâu không gặp." Vị phu nhân nhìn nữ nhân mỉm cười.

"Đi đi."

"Ân, con đi đây, hai người nhớ ngủ sớm."

Nữ nhân nói xong bước đi ra cửa, bên ngoài đã có một chiếc xe đợi sẵn. Tên vệ sĩ thấy nàng bước ra liền khom người cung kính, sau đó đi đến ghế sau mở cửa cho nàng bước vào.

Quán bar 'WTEA' là một bar bậc nhất Thượng Hải, là nơi hội tụ nhiều nhất thế gia thiếu gia tiểu thư của các Gia Tộc lớn nhỏ, đây cũng là một trong sản nghiệp hiện tại của Kim Thị.

Ở một nơi đất nước Trung Hoa đông dân này, những kẻ làm ăn mua bán hay ăn chơi không một ai không biết đến Kim Thị.

Trong hắc bạch lưỡng đạo Kim Gia như một mãnh hổ chốn sơn lâm, được xem là hào môn thế gia có từ lâu đời với cơ ngơi vững mạnh...

Ở quầy Bartender có hai người, một nam nhân cùng một nữ nhân, hai người dung mạo nhìn kỹ tới bảy phần tương tự nhau, nữ nhân thì đẹp đến khiến cho nhân tình mê ý loạn, khuôn mặt tinh xảo diễm lệ như được mài dũa đúc kết tỉ mỉ, dáng người cao gầy, khí chất là một loại khác biệt thu hút chí mạng, nam nhân bên cạnh thì tuấn tú phi phàm, sở hữu khí chất nhu hòa mềm mại mà nam nhân khác muốn mà không có.

"Đại tỷ." Kim Dĩ Hạo nhìn nữ nhân, khuôn mặt hơi nhút nhát gọi khẽ một tiếng, hắn rất sợ nàng, nàng là một người rất nghiêm khắc, khí tràng rất lớn, dù nàng rất thương hắn nhưng khi ở gần, hắn cũng cảm thấy e dè sợ hãi.

"Có chuyện?" Kim Đa Hân khuôn mặt lười biếng, bàn tay dài trắng nõn cầm ly rượu lắc lư, ánh mắt sắc bén như đao nhìn người kế bên.

"Đệ không muốn nhậm chức, nó không thích hợp với đệ." Kim Dĩ Hạo theo ánh mắt phóng tới, thân mình run rẩy nhỏ giọng nói, lại bộ dạng đáng thương hề hề nói tiếp: "Đệ cũng đâu giúp được gì, tất cả không phải đều là tỷ tỷ lo sao?"

"Tỷ còn chưa vào công ty." Kim Đa Hân không nhìn bộ mặt đáng thương của hắn, lắc đầu nói.

"Một khoảng thời gian nữa đi."

"Đệ đã biết." Kim Dĩ Hạo ểu oải, ngoan ngoãn đáp.

Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau mà bỏ qua không khí sôi động xung quanh, nhưng chỉ là Kim Dĩ Hạo luôn miệng nói, bên cạnh người chỉ gật đầu, đôi khi từ bi cho hắn một từ.

"Hân Hân"

Một âm thanh lớn vang lên. Kim Đa Hân, Kim Dĩ Hạo lần lượt quay đầu.

"Tiểu Quyên tỷ tỷ!" Kim Dĩ Hạo nhìn người đang đi đến, vẫy tay chào hỏi.

Điền Tiểu Quyên mỉm cười, đi đến ngồi xuống bên cạnh Kim Đa Hân, nhìn Bartender gọi một ly rượu.

"Cậu không phải bận lắm sao? Lại có thời gian hẹn mình đến nơi này." Kim Đa Hân nhấp một chút rượu, nhìn sang người kế bên hỏi.

"Đệ đi trước có công việc, hai tỷ tán gẫu vui vẻ." Kim Dĩ Hạo uống cạn ly rượu trong tay rồi đứng dậy nói.

Thấy hai người gật đầu cho phép, hắn liền ly khai.

"Đúng là mấy hôm nay bận thật." Điền Tiểu Quyên than thở gật đầu.

"Mình vừa phải vẽ, xem lại hợp đồng, kiểm tra mẫu hàng mới......"

Điền Tiểu Quyên kể lể một mạch dài cho Kim Đa Hân nghe.

Nhưng người ta đâu để ý, mà đi chăm chú nhìn đằng xa một đôi nam nữ đang nói chuyện, ánh mắt lấp lóe ánh sáng, rất hứng thú theo dõi.

Điền Tiểu Quyên nhìn sang, tức giận đến run rẩy phồng má trừng người không thèm quan tâm mình, nàng nhìn theo, thấy một màn thì ngạc nhiên, sau đó lại nhìn Kim Đa Hân, ánh mắt loạn chuyển như có điều suy nghĩ...

Nữ nhân kia không kém Hân Hân nha, đúng là phong tình vạn chủng, yêu mị không khác gì hồ ly a...

"Thái Anh, em có nhu cầu không?"

Nam nhân mặt mày dài đến tuấn tú nhìn người đối diện ôn nhu hỏi.

"Anh muốn 419?" Tôn Thái Anh nghe vậy, nhìn lại hắn cười khẽ hỏi.

"Vâng, vâng..." Nam nhân đối diện hai mắt mang theo tham lam, dâm tà gắt gao quét khắp người Tôn Thái Anh, nghe nàng hỏi thì gật gật đầu liên tục.

"Nhưng rất xin lỗi anh, tôi với nàng đã có hẹn trước."

Lúc này một âm thanh ở phía sau vang lên ngăn lại lời định thốt ra của ai đó, cũng như phá nát mộng của nam nhân.

Kim Đa Hân bước chân chậm rãi đi đến, ánh mắt cực kỳ hứng thú nhìn bộ dáng yêu mị phía trước.

"Đúng vậy." Tôn Thái Anh trong mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh lướt qua mà cười nói.

Nữ nhân này là ai?

Cô ta muốn làm gì?

"Hân Hân!"

Điền Tiểu Quyên từ bên kia gọi đến.

"Cậu về trước đi." Kim Đa Hân quay đầu lại nói.

Điền Tiểu Quyên nghe đến thì bĩu môi, hừ hừ mấy tiếng cầm lấy túi ly khai.

Không thèm để ý tới cậu nữa!

"Bảo bối, chắc em đợi lâu rồi." Kim Đa Hân đi đến bên cạnh Tôn Thái Anh, hai ngón tay nâng cằm nàng lên, hôn xuống khóe môi.

Tôn Thái Anh bị hành động của nàng làm cho giật mình, nhưng rất nhanh cũng phối hợp, đôi tay câu qua cổ người phía trên hôn lại.

Nam nhân nhìn đến thì vừa căm giận vừa xấu hổ nhưng vội cười che đi: "Vậy anh đi trước!" Nói xong thì đi mất, đây là sản nghiệp của Kim thị, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám cường đoạt nữ nhân.

"Ưm..." Tôn Thái Anh rên khẽ một tiếng đẩy Kim Đa Hân ra.

"Đêm nay em là của tôi." Kim Đa Hân cười nói, không đợi nàng trả lời thì đã kéo nàng hướng thang máy đi.

Rầm!

Mới vừa lên phòng, nàng lập tức xông vào, cửa đóng lại tạo ra âm thanh lớn, vừa mới vào thì đã áp con người ta lên cửa cướp lấy nồng nhiệt.

"Ưm..ư.." Tôn Thái Anh thật chịu không nổi, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng thoát ra.

Kim Đa Hân hôn từ cửa tới trên giường, đè nàng đặt dưới thân bắt đầu càn phá. Tay sờ loạn khắp nơi, chỗ nào lồi ra lồi lõm ra lõm, tay dời đi xuống vuốt ve cặp đùi mịn màng phía dưới, khiến cho nữ nhân bên dưới nỉ non không ngừng.

Kim Đa Hân hô hấp thô nặng, ánh mắt phủ lên một lớp dục vọng, cực nóng.

"Chúng ta vào chính sự đi."

Kim Đa Hân vừa dứt lời, bật dậy thoát đi chiếc váy trên người Tôn Thái Anh.

Tôn Thái Anh mặt đỏ thành một mảnh, tỉnh táo thập phần, nhìn kẻ sắc lang đang cởi bỏ đồ trên người nàng, bây giờ nàng giống như là tiểu bạch thỏ mặc cho người ta khi dễ.

Cuối cùng cũng thoát hết vướng bận, cô cũng lần lượt trút bỏ đồ trên người mình.

Kim Đa Hân một lần nữa áp lên người nàng, nhìn Tôn Thái Anh vì xấu hổ mà đỏ mặt, khóe môi cô nhếch lên: "Hôm nay để tôi phục vụ em."

Tôn Thái Anh mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn, nhìn nữ nhân từ từ hạ môi xuống.

Đến khi bốn cánh môi ấm nóng chạm nhau, hai người một chút thì lâm vào hôn sâu, môi lưỡi quấn nhau không rời, tay cô vuốt ve một bên đồi núi cao ngất ngưởng, nó mềm mại đến muốn hòa tan Kim Đa Hân, lúc này máu trong người cũng sôi trào lên.

"Ưm...nhẹ..th..thôi." Tôn Thái Anh rên rỉ đứt quãng, người trên như không nghe thấy mà lại còn dùng sức.

Rời đi bờ môi, dần dần hôn xuống cổ, hít vài hơi như muốn lấy đi hương thơm, môi cô mút mạnh một cái, làn da trắng nõn bây giờ đã có một ấn ký đỏ sẫm, tiếng mút vang thành âm thanh gợi dục trong căn phòng tràn ngập tiếng đứt quãng.

"Ư..ưm.." Tôn Thái Anh vặn vẹo người ngâm nga.

Rời đi cổ, môi lại đi xuống xương quai xanh mê người, cô cắn rồi mút rồi cắn, liếm lấy như món ăn, con mắt lại nhìn xuống hai đồi núi ngạo nghễ đứng thẳng kia, môi chuyển xuống cắn một ngụm, rồi từ từ thành mút.

"Ưm..ưm.." Tôn Thái Anh lần này rên rỉ càng thêm lợi hại, xấu hổ mà lấy tay bịt miệng không cho mình kêu ra tiếng phóng đãng kia.

"Tôi muốn nghe." Kim Đa Hân nhíu mày, ngẩng đầu lên nói.

Sau khi lấy tay nàng xuống, Kim Đa Hân ra sức mút một bên đỉnh phong, bên kia thì bị nàng nhào xoa nắn cưng chiều.

Kim Đa Hân mút nụ hoa đỏ nhạt như trẻ em mút sữa bình vì đói...

Như đã ngán phía trên, môi rời đi xuống dưới, ôn nhu hôn từng tấc da thịt của nàng, phải nói dáng người này là cực phẩm trong cực phẩm, tay cô vuốt ve sờ soạng đủ chỗ, đến tận vùng nhạy cảm thần thánh kia.

Tôn Thái Anh nhìn đến thì mặt muốn xuất huyết, vội vàng khép hai chân lại nói: "Không được nhìn!"

"Ngoan, mở ra." Kim Đa Hân cúi xuống ôn nhu hôn môi nàng một cái, ngữ điệu dụ dỗ nói.

Tôn Thái Anh nhíu mày một cái, nhưng phía dưới cũng tách ra.

Kim Đa Hân nhìn đến vùng mê cốc kia, môi cong lên nụ cười quỷ dị, đã ướt đẫm rồi, khe suối còn đang chảy ra nhè nhẹ dòng nước trắng kia, âm huyệt non mịn đỏ nhạt, hai cánh hoa thì đang hé mở vô cùng gợi cảm.

Thật không nghĩ nơi này của nàng mê người như vậy...

Nhìn lại thân thể như vưu vật đang nằm dưới thân mình, trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một ý.

Lập tức đứng dậy cầm lấy di động bấm số gọi: "Đem lên phòng 318 cho tôi một chai champagne."

"Vâng, tiểu thư." Bên kia đầu dây là một nam nhân cung kính đáp.

Chưa tới một phút, một tên mặc vest đen gõ cửa đưa vào chai rượu đã khui sẵn.

Kim Đa Hân cầm chai rượu đi đến bên người Tôn Thái Anh, chai rượu từ từ đổ xuống... cổ... ngực... bụng... và cả phía dưới âm huyệt của nàng.

Tôn Thái Anh cả người rung lên: "Ưm.."

"Cô làm gì vậy?" Giọng nàng yếu ớt vang lên.

"Làm tình."

Kim Đa Hân hiển nhiên đáp, thấy đã thấm hết thì đem chai rượu đặt lên trên bàn đầu giường.

Hai tay cô chống hai bên nữ nhân mà bắt đầu thưởng thức, môi đi du ngoạn liếm mút từng tấc da thịt, tham luyến liếm hết sạch sẽ nước rượu nơi cổ ngọc.

Tôn Thái Anh nỉ non trong họng, thưởng thức khoái cảm cũng như cảm giác người phía trên đang  phục vụ tận tình.

Từ cổ xuống dưới, ngọn núi tuyết phập phồng như đang khiêu khích người tới chiếm lấy, Kim Đa Hân ngậm lấy phần thịt chứ không phải nụ hoa, 'bốc' một tiếng ấn ký đỏ sậm hiện ra, mút lấy như muốn hút hết nước của nàng.

"Nhẹ...thôi..ưm.." Tôn Thái Anh vừa nói vừa ngâm nga.

"Rượu này thật tuyệt." Kim Đa Hân nhẹ nhàng than thở, đây không biết là khen rượu hay là khen rượu được thấm trên người Tôn Thái Anh.

Lưỡi cô quẹt một đường từ vùng bụng, xuống dưới mê cốc khiến mình say mê.

Kim Đa Hân khóe môi nở nụ cười, nàng lại cầm đến chai rượu, đưa miệng chai vào hoa huyệt nho nhỏ, rót vào.

"Aa!" Tôn Thái Anh giật bắn người, rên rỉ như muốn hét lên.

Thấy đã đầy tràn, Kim Đa Hân quăng luôn chai rượu.

Cô nhìn hai chân Tôn Thái Anh đang run rẩy vì sung sướng, cô hai hay ôm lấy, chôn đầu vào giữa hai chân nàng thưởng thức, rượu hòa cùng ái dịch chảy ra đều cho vào miệng cổ họng cô, Kim Đa Hân còn lắc lắc hai đùi nàng cho nước chảy ra thêm.

"Ư..hử..ưm.." Tôn Thái Anh tê dại cong người rên rỉ, bây giờ cả người khoái cảm chập chờn, bên dưới rất sướng, nàng còn muốn nhiều hơn nữa.

Một lúc mút hết ái dịch, cô mới ngẩng đầu ngắm nhìn chăm chú hoa huyệt đã sưng lên.

Thứ này sao lại ngon đến như vậy?

Cô vươn tay đến xoa, vuốt ve vài cái, cảm nhận được Tôn Thái Anh run lên, cô xấu xa cười, ngón cái ấn mạnh vào hạt đậu.

"Aa..." Tôn Thái Anh thốt lên.

Kim Đa Hân nghe đến thì như bị trúng mê dược, đầu óc quay cuồng, cô chịu hết nổi rồi, tách chân nàng ra rộng hơn, tay dời xuống đâm thẳng vào, đến vách ngăn thì dừng lại suy nghĩ, sau đó mới nhẹ nhàng đâm xuyên qua.

"A!! Đau..đau.." Tôn Thái Anh bị đau đến nức nở, nước mắt chảy ra.

Thật đau...

Kim Đa Hân thấy nàng vẻ mặt khổ sở, lòng cũng khó chịu một mảnh, tay không dám cử động sợ làm nàng đau, cô trường lên hôn đi giọt nước mắt trên gương mặt nàng.

Một lúc sau, thấy nàng bớt đau, Kim Đa Hân tay liền động, nhịp nhàng ra vào.

Phía dưới chỗ tay nàng cử động, máu tươi chảy xuống ga giường một đốm lớn...

Vừa đau vừa khoái cảm ập đến khiến Tôn Thái Anh rên nhẹ, "Ưm..ưm."

"Của em quá chật." Ngón tay Kim Đa Hân như bị nuốt mất, không cử động được.

"Thả lỏng một chút." Kim Đa Hân tay còn lại vuốt ve mặt nàng ôn nhu nói.

Tôn Thái Anh nghe lời thả lỏng một chút, tay cô phía dưới cũng đã cử động được.

Tốc độ càng ngày càng nhanh.

"Ưm..chậm...ưm..chậm..một!" Tôn Thái Anh vừa nói vừa mê ly ngâm nga to nhỏ, khoái cảm đem đến khiến nàng chịu không nổi.

Người kia không chậm lại mà còn nhanh hơn nữa, tiếng va chạm có thể nghe "Róc rách" Nước chảy ra thật nhiều.

"Nh..nhanh..một..chút.."

"Ưm...ưn..a.."

Trong căn phòng bởi vì tiếng rên rỉ mà tràn ngập xuân sắc, nhiệt độ cũng tăng lên đáng sợ, tay Kim Đa Hân lại tăng tốc nhanh hơn nữa.

"Ưm...Aa.." Tôn Thái Anh la lớn một tiếng rồi xụi lơ, trán đóng đầy mồ hôi, ngực phập phồng lên xuống thở dốc.

Một dòng nước theo ngón tay cô ào ạt chảy ra kèm theo máu...

"Tôi còn chưa thỏa mãn đâu." Kim Đa Hân mỉm cười, đến bên tai nàng ôn nhu nói.

Tôn Thái Anh chưa kịp tiêu hóa lời của cô, thì người đã nâng đùi nàng lên để trên vai mình, hai ngón tay lập tức đâm vào.

Tôn Thái Anh giật mình: "Đừng...."

"Một lần nữa thôi." Kim Đa Hân hôn lên bắp đùi nàng, tay bên dưới ra vào nhanh, nhẹ giọng nói với Tôn Thái Anh.

Tay nàng tăng tốc ra vào, âm thanh va chạm với nước bên trong nghe rõ ràng, ái dịch chảy ra nhiều hơn, bắn tung tóe qua hai bên...

"Ưm..a." Tôn Thái Anh nỉ non nho nhỏ, bên dưới được người phục vụ, nàng càng lúc cả người càng tê dại, sung sướng vạn phần.

Hông đong đưa theo nhịp cánh tay cô, do quá nhiều ái dịch nên rất thuận lợi, có khi cô đẩy hai ngón tay vào sâu bên trong, chèn ép thịt bên trong mấy lần.

"Em thật nhiều nước." Kim Đa Hân nhếch môi nhìn phía dưới ái dịch phun bệt bệt, đúng là nhiều thật.

Tôn Thái Anh trừng mắt nhìn nàng, chân khép mạnh lại.

"Aa... em làm gì vậy?" Kim Đa Hân bị kẹp đau la lên một tiếng, nhìn nàng nhướng mày nói.

"Hừ!!" Tôn Thái Anh hừ lạnh một tiếng.

"Em kẹp tôi nghẹt thở chết bây giờ!"

Thấy cô vẻ mặt nhăn nhó, Tôn Thái Anh hài lòng mở chân ra.

Ai ngờ vừa mở chân ra, Kim Đa Hân như con sói nhào lên mình nàng quậy loạn.

"Ưm..aaa."

Trong một căn phòng hai cỗ thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau, từng tấc da thịt của họ như muốn hút vào nhau, như muốn hòa vào làm một, tiếng ngâm nga lúc lên lúc xuống làm người khác không khỏi đỏ tai đỏ mặt.

Hành hạ người ta tới 3 giờ sáng thì dừng lại, mà lúc đó do Tôn Thái Anh ngất đi, nếu không thì không biết tới mấy giờ đây.

Kim Đa Hân đã muốn mệt, tay cũng tê rần, nhìn nữ nhân ngủ ngon bên cạnh,  môi cong lên nở nụ cười, kéo nàng lại hôn lên trán một cái rồi sau đó ôm nàng vào lòng ngủ say giấc.

********************

Chú thích:

Điền Tiểu Quyên: Jeon Soyeon (G)I-DLE

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro