Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao phải mua thuốc? Tiểu Vân con bệnh à."Vị nãi nãi nghe Lam Tình Văn nói thì càng thêm lo lắng nhìn tôn nữ mình hỏi.

"Tiểu Vân không bệnh đâu bác, chỉ là hoạt động quá sức nên sinh ra mệt."Lam Tình Văn lắc đầu thuận miệng đáp.

"Dạ con không sao đâu nãi nãi."Hạ Vân nghe vậy thật muốn độn thổ, mặt đều đã nhuộm lên một tầng mây đỏ, nàng nhìn bà nội lắc đầu nói không sao.

"Không sao thì tốt."Vị nãi nãi nghe nàng nói mới bớt lo một chút.

Tần Dĩ Vận vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mẫu thân mình.

Có cần nói thẳng ra như vậy không!

Tần Dĩ Tân hết nói nổi rồi, đỡ trán thật sự muốn cười, Hạ Chiến thì cầm ly trà uống che đi sự ngại ngùng.

Tần Dĩ Hạo đang uống nước, nghe đến thì suýt nữa phun ra rồi.

Tần Kiến vẻ mặt uy nghiêm xen lẫn hòa ái như không nghe thấy, vẫn nhàn nhã thưởng trà một bên.

Buổi sáng như thế là kết thúc, Tần Dĩ Vận chào tạm biệt mọi người rồi dẫn Hạ Vân đi đến nhà riêng của họ.

Về đến căn biệt thự nằm trên biển, Hạ Vân nói mệt mỏi liền đi nghỉ ngơi.

Tần Dĩ Vận dìu nàng đến phòng, thả nàng nằm xuống giường, ánh mắt yêu thương nhìn nàng.

"Chị sức thuốc cho em."

"Ân."Hạ Vân nhẹ gật đầu, tay cũng từ từ trút bỏ cái váy trên người xuống.

Chân dang rộng ra để cho Tần Dĩ Vận dễ hành sự, nàng ngẩng mặt nhìn người đang đứng nhìn chằm chằm nơi tư mặt của mình.

"Chị nhìn gì mà nhìn!."Sau đó, Hạ Vân trừng mắt gắt lên.

"Không nhìn sao biết chổ nào bị thương."Tần Dĩ Vân thu lại tầm mắt nóng rực của mình, đi đến bên nàng nói.

"Chị nghĩ xem sưng chổ nào."Hạ Vân hừ một tiếng nói.

Tần Dĩ Vân chỉ bĩu môi, tay chấm một chút thuốc, đưa tới gần nhè nhẹ bôi lên hai cánh hoa đỏ tươi đã bị giày vò đến sưng lên.

"Ưm.."Hạ Vân cảm nhận được cái lạnh rất dễ chịu, khẽ thoải mái rên nhẹ một tiếng.

Tay Tần Dĩ Vận rất ôn nhu, xoa từ từng nơi một, động tác rất nhẹ như lông vũ lướt qua, lật qua lật lại hai cánh hoa mà bôi đều, xong lại chấm thêm một miếng thuốc thoa ở đầu hạt đậu.

"Ứm..a.."Hạ Vân bị chạm đến liền run lên, phía dưới như có điện chạy qua làm nàng tê dại.

Tay lại đưa vào cửa động xoáy nhẹ cho thuốc được thấm đều xung quanh, xoáy rất nhẹ vào bên trong, thoa lên hai bên thịt non.

Hạ Vân cắn môi không cho giọng rên rỉ thoát ra, hơi khó chịu vặn vẹo vòng eo.

Tần Dĩ Vân cảm nhận ái dịch đang theo tay nàng chảy ra, ngẩng đầu nhìn người đang kiềm chế dục vọng đến đáng thương.

Tay nàng lại đút vào sâu hơn, đụng chạm nhẹ hai bên tường thịt, người trên thì run lên nhè nhẹ.

Rất ôn nhu lấy ra rồi lại đút vào, động tác nhẹ nhàng trôi chảy, không làm người trên khó chịu hay đau, Hạ Vân cảm nhận sự ôn như cùng với khoái cảm nàng mang tới, miệng cũng the thẻ ư ử ngâm nga.

Ái dịch chảy nhỏ xuống ga giường màu trắng, Tần Dĩ Vận giữ động tác tay, đưa môi gần đến u cốc mà hứng ái dịch không để đổ xuống.

Hạ Vân một lúc sau thì a một tiếng, nàng đạt cao triều, ái dịch như lũ ào ạt suất ra, toàn bộ đều cho vào cổ họng Tần Dĩ Vận.

Nuốt xuống mật ngọt trong cổ họng, nàng dùng khăn lau khô nơi tư mật của Hạ Vân, Hạ Vân mắt nghiền nhắm một chút thì lâm vào ngủ say.

Tần Dĩ Vận bước vào phòng tắm, một lúc sau thì lấy ra một cái chậu đựng nước và một cái khăn.

Đi đến bên Hạ Vân, khăn nhúng vào nước rồi đem lên vắt đi hết nước, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, nhìn thân thể nhiều vô số ấn ký, Tần Dĩ Vận khóe môi cong lên, khóe mắt lại đầy sủng nịch.

Chậm rãi lau thân thể từ trên xuống dưới, lâu lâu Hạ Vân như mớ chu chu mỏ lên miệng lên lẩm bẩm.

Tần Dĩ Vận nhướng mày nhìn biểu cảm đáng yêu kia, lỗ tai kề sát lại muốn nghe nàng nói gì.

"Chị là lão công của em..."

"Chị cũng là đồ biến thái.."

"Đúng rồi...biến thái..lưu manh nữa.."

Hạ Vân chu mỏ môi nhấp nháy nói khẽ, tất cả đều loạt vào tai nàng.

Tần Dĩ Vận nghe câu trước thì khóe môi nhếch lên đắc ý......đến hai câu sau.....khóe môi liền cứng lại, đen mặt nhìn nữ nhân gần trong gang tấc.

Biến thái? Lưu manh?

Môi cuối xuống dán vào tai nàng thổi nhiệt khí."Chị chỉ biến thái lưu manh với một mình em thôi."

"Bốp.."

Hạ Vân ngứa ngáy, tay chuẩn sát cho Tần Dĩ Vận một cái tát đánh tới.

"Đồ biến thái..."Mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại khe khẽ lẩm bẩm mắng.

Tần Dĩ Vân bật dạy, tay ôm mặt trừng nữ nhân phía dưới.

Tên biến thái này là lão công em đấy!

Sau khi lẩm bẩm xong câu đó, Hạ Vân cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Tần Dĩ Vận tay cứ chỉ xuống mặt nàng nửa ngày mà không nói được một câu, ai oán nhìn vưu vật nằm phía dưới.

Ngủ mà còn đánh chị!

"Thiếu gia, Diệp Kiên đã xuất ngoại."Bên kia đầu dây một nam nhân cung kính bẩm báo.

"Xuất ngoại?."Tần Dĩ Hạo tay đưa vào túi, mắt xuyên qua tấm kiến nhìn những tòa nhà chọc trời nhíu mày.

"Vâng, hắn đã xuất ngoại vào sáng nay."Nam nhân lại nói.

"Một mình hắn?."

"Chỉ một mình hắn."

"Mau cho người đều tra xem hắn còn những ai có thể giúp đỡ."Tần Dĩ Hạo bên đây phân phó.

"Không cần nói với đại tỷ ta, ta sẽ cùng tỷ ấy nói sau."

"Vâng."Nam nhân bên kia gật đầu đáp, ai không biết Tần tiểu thư đang cùng vợ mình vui vẻ, hắn làm gì có gan làm phiền.

Ngắt đi kết nối, Tần Dĩ Hạo đi đến ghế làm việc ngồi xuống, nhíu mày lại như suy tư gì đó.

"Diệp Gia còn hậu thuẫn sao?."

Nghĩ một lúc cũng không có kết quả, hắn mới lắc đầu bỏ qua suy nghĩ.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*..."

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Có nghĩa là không sợ đều gì to tát, chỉ sợ đều bất ngờ xảy ra.

Di động lại rung lên, hắn liền kết nối.

"Hạo nhi, là tỷ."Bên kia đầu dây giọng một nữ nhân yêu mị vang lên.

"Dạ Mẫn tỷ tỷ?."Tần Dĩ Hạo không che giấu được vui mừng mà hô lên.

"Ân là tỷ."Dạ Mẫn bên kia gật đầu đáp.

"Tiểu Vận tại sao lại tắt máy?."

"Chắc tỷ tỷ cùng tẩu tử không muốn ai làm phiền."Tần Dĩ Hạo đáp.

"Ân tỷ sắp về rồi."Dạ Mẫn nghe đến chỉ cười khẽ một cái, lại nói.

"Thật sao? Gia gia cùng phụ mẫu họ rất nhớ tỷ."Tần Dĩ Hạo ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vội nói.

"Ân ta cũng nhớ họ."Dạ Mẫn bên kia ấm áp gật đầu.

"Khi nào tỷ về thì gọi cho đệ."Tần Dĩ Hạo cười nói.

"Tất nhiên!."Dạ Mẫn gật đầu đáp.

Nói thêm vài câu hỏi thăm liền tắt máy.

Tần Dĩ Hạo đứng lên, hưng phấn rời khỏi công ty trở về nhà.

"Hạo nhi hôm nay về sớm hơn mọi ngày nha."Lam Tình Vân nhìn nhi tử mình đang bước vào, hiếu kỳ nói.

"Mẫu thân, Dạ Mẫn tỷ sắp về."Tần Dĩ Hạo ngồi xuống sofa nhìn hai người vui vẻ nói.

"Mẫn nhi sắp về rồi sao?."Tần Kiến cười hỏi.

"Dạ, tỷ ấy mới vừa nói với con."

"Con bé cùng Vận nhi đi một lượt, cũng đã 18 năm rồi, thật hảo nhớ nàng."Lam Tình Văn mỉm cười nói.

"Mẫn nhi lớn lên càng ngày càng xinh đẹp không thua gì Vận nhi, cũng nên tìm cho nàng một người tốt để nương tựa."Tần Kiến lại nói.

"Cho Mẫn nhi tự quyết định hôn nhân của nàng đi."Tần Dĩ Tân một bên thở dài lên tiếng nói.

Dạ Mẫn được Tần Gia mang từ cô nhi viện về từ lúc nàng còn rất bé, lúc bảy tuổi nàng cùng Tần Dĩ Vận được đưa qua Châu Âu du học, nàng theo đuổi ước mơ của mình là nhà thiết kế cùng học đàn dương cầm.

Đã 18 năm, bây giờ nàng cũng 25 tuổi, một mực theo đuổi sự nghiệp của chính mình, trời không phụ người có lòng nên bây giờ cũng đã nổi danh vang dội, được mệnh danh là "Công Chúa Dương Cầm" cũng là nhà thiết kế đá quý bậc nhất hiện nay.

Lam Tình Văn nhìn Tần Dĩ Tân, hai người nhìn nhau trong lòng đều có cõi luyến tiếc thở dài.

"Khi nào Mẫn nhi về thì đích thân gia gia sẽ đi đón."Tần Kiến mở miệng lên tiếng.

"Vâng."Tần Dĩ Hạo vui vẻ mặt đầu đáp.

Hạ Vân ngủ một giấc thật lâu, đến khi nàng mở mắt ra thì trời cũng sắp tối đen, cảm thấy phía dưới không còn đau, người cũng bớt mệt mỏi.

Nhìn xung quanh không thấy Tần Dĩ Vận thì nhíu mày, bước xuống giường đến tủ áo lấy cho mình một chiếc áo somi mỏng dài, sau đó liền đi vào phòng tắm.

Sau khi bước ra, nhìn thôi là muốn nổ mắt, Hạ Vân cổ trắng mịn vài giọt nước còn chảy xuống khe rãnh sâu hun hút phía dưới, nàng không có mặt nội y, cút áo bên trên không cài hai nút, xương quai xanh lộ ra mê người, hai đồi núi tuyết như ẩn như hiện theo nhịp nàng đi mà đong đưa, hai chân trắng thon dài, phía trên vùng mê cốc ẩn hiện có thể thấy rõ.

Tần Dĩ Vận sau khi mua đồ ăn về xong thì bận rộn ở trong bếp hâm lại cho nóng.

Dọn vài món ăn lên bàn, định lên lầu gọi Hạ Vân, nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt nàng thật muốn phun máu.

"Mình ăn thôi."Hạ Vân câu môi, đi đến ngồi xuống ghế nhìn Tần Dĩ Vận nói, do nàng ngồi nên bộ ngực lộ ra hết thảy mà người kia lại nhìn từ trên xuống nên có thể thấy bao quát tất cả.

Tần Dĩ Vận mắt không chớp dù chỉ một cái, ánh mắt như muốn thiêu rụi nữ nhân phóng đãng gần kề.

Cảm nhận mũi nóng nóng, tay sờ lên thì một dòng nước ấm chảy xuống.

Máu!!

"Đúng là đại sắc lang!."Hạ Vân nhướng mày, tay nâng lên ngón trỏ chỉ lên mũi nàng nói.

Tần Dĩ Vận híp mắt nhìn nàng một cái rồi xoay người bỏ đi.

"Hừ..."Hạ Vân nhìn bóng lưng nàng hừ một tiếng. tay động đũa bắt đầu dùng cơm, không cần đợi Tần Dĩ Vận.

Tần Dĩ Vận một lúc thì bước ra, tay cầm theo cái khăn, vừa đi vừa lau nước trên mặt, nhìn nữ nhân đang dùng bửa ngon lành thì hít một hơi thật sâu.

"Chị mau ăn đi."Hạ Vân nhìn người đối diện nói, đứng dậy chống một tay lên bàn, động đũa gấp vài miếng đồ ăn bỏ vào trong chén của nàng.

Do nàng đã ngồi xuống cùng Hạ Vân đối diện.

Nên Tần Dĩ Vận nhìn thẳng phía trước là có thể thấy rõ cảnh xuân ở trên lẫn ở dưới, nuốt thêm mấy ngụm nước bọt, trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu yêu tinh này, em định khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi sao!?

Hạ Vân cố ý lắc mình một cái, hai đồi núi lớn cũng theo đó mà cử động qua lại.

Tần Dĩ Vận hai mắt dao động tuần hoàn theo, ánh mắt được bao phủ bởi một tầng nóng rực của dục vọng, hơi thở trở nên càng ngày càng nóng càng ngày càng gấp gáp.

Nàng theo bản nâng đứng dậy, đi đến thu phục thứ nhiễu loạn tâm tình mình.

"Đứng đó!."Hạ Vân tay chỉ ngay chớp mũi nàng lớn tiếng không cho nàng bước qua.

Tần Dĩ Vận cũng nghe theo mà đứng lại không cử động, mày nhíu lại ánh mắt cầu xin nhìn nữ nhân trước mặt.

"Ăn thôi."Hạ Vân nhếch môi không thèm để ý ánh mắt cầu xin của nàng, trở về vị trí của mình ngồi xuống nhìn người phía trước.

Tần Dĩ Vận cau mày, nhiệt hỏa đang dần tăng lên trong người, nàng nhìn Hạ Vân âm thanh khàn khàn nói.

"Chúng ta về phòng đi."

"Về phòng làm gì? Em mới vừa ngủ dậy nha."Hạ Vân gấp một cộng rau bỏ vào miệng nhai, nhíu mày trêu đùa nói.

Tần Dĩ Vận đứng lên đi qua, từ đây nhìn xuống lại có thể nhìn thấy cảnh xuân dạt dào, miệng lưỡi bắt đầu khô khan, cả người như muốn bốc hỏa, rất nóng.

"Chị không ăn đi, qua đây làm gì hử?."Hạ Vân chống cằm lười biếng ngáp một cái, nâng mi lên hỏi người phía trước.

"Em cho chị ăn sao?."Tần Dĩ Vận giọng vẫn khàn đặc hỏi nàng.

"Đồ trên bàn ăn, ai không cho chị ăn?."Hạ Vân nở nụ cười vạn phần yêu mị, nhìn lên bàn thức ăn lại nhìn qua nàng.

"Chị muốn ăn em thôi."Tần Dĩ Vận chịu hết nổi rồi, hơi thở nặng nề nhìn nàng đáng thương nói.

"Sáng không phải nói cấm chị một tháng sao?."Hạ Vân nụ cười càng thêm sâu, giả vờ nhíu mày hỏi.

"Nhưng mà..."Tần Dĩ Vận định nói nhưng bị một màn trước mắt làm quên cả muốn nói gì.

Hạ Vân gỡ từng cút áo somi ra, đến khi mở hết thì nhẹ nhàng động tác cởi ra, bây giờ nàng một thân lõa thể không một mảnh vải dính trên người, tay cầm lấy áo quăng thẳng vào mặt người phía trước.

Tần Dĩ Vận đang mê luyến nhìn nhưng lại bị cái áo chết tiệt dán lên mặt che khuất, vội lấy xuống vứt qua một bên.

"Áo đó cũng 10 ngàn NDT, chị thật lãng phí."Hạ Vân một thân đứng đó nhìn nàng nhíu mày nói.

"Lụm lên đi giặt cho em."

"Mai chị sẽ giặt."Tần Dĩ Vận hơi thở rối loạn, cố gắng nói.

"Bây giờ cũng được mà."Hạ Vân đi đến trước mặt nàng nói.

Tần Dĩ Vận hô hấp cũng theo bước đi nàng mà tăng lên, cứ nhìn hai đồi núi tuyết đong đưa lên xuống.

Hạ Vân đắc ý cười càng sâu, nhẹ đi lướt qua nàng để lại một câu.

"Hôm nay chị ngủ sofa."

Tần Dĩ Vận ở phía sau nhìn tắm thân nhu nhuyễn*, đôi nhãn càng thêm hừng hực bị đốt cháy.





**********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro