Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14

Đồng sinh cộng tử.

Cố Triều Lan nhìn về phía Thi Linh Âm, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt cương nghị. Câu nói kia của Thi Linh Âm dường như không làm dấy lên một gợn sóng nào trong mắt cô.

Thi Linh Âm trừng mắt nhìn, vô vị lấy khẩu súng đi: "Đợi lát nữa có cơ hội, tôi thật sự chạy thoát được. Đến lúc đó ngài cũng đừng trách tôi vô tình a."

Cố Triều Lan nói: "Chúc cô nhiều may mắn."

Thi Linh Âm nở nụ cười, vén váy lên, giấu khẩu súng vào đai đeo bên trong tất.

Cố Triều Lan dư quang liếc nhìn động tác của nàng, bắp đùi trắng nõn của Thi Linh Âm chợt lóe qua tầm mắt cô. Mơ hồ mông lung nhưng lại khiến Cố Triều Lan vô cùng để ý.

Thi Linh Âm thả váy xuống, chân váy dài đến mắt cá chân, phong quang bên trong đều bị che khuất.

Cố Triều Lan thu hồi tầm mắt lại xoa xoa cái cổ, có chút khó chịu không tên.

"Thượng tướng." Lúc này Vưu Hàn Ánh gõ cửa vách ngăn giữa buồng điều khiển và ghế sau xe, chờ Cố Triều Lan đáp trả mới đẩy cửa ra, cùng Điền Tây lần lượt đi tới.

"Tín hiệu bị chặn, tin tức cứu viện của chúng ta không phát đi được." Vưu Ánh Hàn nghiêm trọng nói, "Xe phía trước và phía sau cũng bị mất liên lạc."

Cố Triều Lan không lên tiếng.

Đỉnh miệng hố không ngừng truyền đến tiếng động cơ xe vây quanh toàn bộ hố lớn, tiếng giáp máy giẫm rầm rập cũng thuận theo truyền đến.

Điền Tây khiếp sợ lại tức giận nói: "Bọn chúng vậy mà còn có cả giáp máy, chúng ta đều không có!?"

Từ sau khi Cố Triều Lan xảy ra chuyện, rất nhiều đặc quyền của cô bao gồm cả những quyền lợi hết sức cơ bản đều bị tước bỏ từng cái một. Trong đó có cả quyền sử dụng và phân phối giáp máy bảo vệ cơ bản nhất.

Điều này không chỉ làm suy yếu quyền lợi của Cố Triều Lan mà còn là trực tiếp giẫm đạp lên uy nghiêm và coi nhẹ sự an toàn của cô.

Đáy mắt Vưu Ánh Hàn lóe lên tia tức giận, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: "Toàn bộ đội Phòng vệ Biên giới rừng đều không phản ứng, tín hiệu bị phong tỏa, trong rừng sớm đã đào cả bẫy, sắp xếp kín kẽ để làm chuyện lớn như vậy, đừng nói đến giáp máy cho dù có thêm một chiếc chiến hạm tôi cũng không thấy có gì là kỳ quái."

Đội phòng vệ không phản ứng, hoặc là đã bị tập kích đánh đến ngất xỉu, hoặc là chính nội bộ đã sớm đóng cửa. Giả thiết thứ nhất hiển nhiên là không thể như vậy cũng chỉ còn lại giả thiết thứ hai.

Muốn mạng Cố Triều Lan chính là người của Liên hợp khu.

Điền Tây cả giận nói: "Nhất định là tên khốn Lý Kinh Lôi kia!"

Nóc xe lúc này bỗng truyền đến một tiếng động lớn, máy hút dán sát vào thân xe, cả chiếc xe bị nâng lên không trung.

Cố Triều Lan bình tĩnh nói: "Tôi hành động bất tiện, lát nữa mấy người không cần phải để ý đến tôi, có cơ hội liền chạy đi."

Điền Tây bước tới một bước, theo sát Cố Triều Lan: "Chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ lại Thượng tướng!"

Xe được đưa ra khỏi hố ném ở một bên trên đất trống.

Hai chiếc giáp máy đi tới, kéo mạnh mở cửa xe, sau đó một giáp máy đeo mặt nạ màu đen thăm dò tiến đến, dùng máy biến thanh phát ra giọng cười khà khà nói: "Cố Thượng tướng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu a."

Phía sau chiếc cơ giáp này là mười mấy người cả nam lẫn nữ đeo mặt nạ phòng độc đứng vây xung quanh, tất cả đều mặc áo đen, trước ngực còn thêu hình mặt trời vàng kim.

Đây là ký hiệu của tổ chức Mandela.

Cố Triều Lan xuống xe đầu tiên.

Điền Tây căng thẳng theo sau, Thi Linh Âm là người thứ ba bước xuống, trước khi xuống xe, nàng liếc mắt nhìn Vưu Ánh Hàn, nhẹ nhàng hất cằm chỉ về phía giáp máy đứng bên trái cửa xe.

Nơi này có tổng cộng hai chiếc giáp máy đứng ở hai bên cửa xe.

Vưu Ánh Hàn đang đứng ngay ở phía cửa xe bên phải, cô tích tắc mắt đã hiểu rõ ám chỉ của Thi Linh Âm.

Dù sao cũng là giáp máy, mỗi người xử lý một cái.

Nhưng Thi Linh Âm thật sự có thể xử lý một chiếc giáp máy ư? Sự hoài nghi này còn chưa biến mất khỏi đầu Vưu Ánh Hàn thì Thi Linh Âm đã động thủ.

Nàng nhảy ra khỏi xe trong chớp mắt, kéo cánh tay giáp máy gần nhất, nghiêng người quấn lấy nó, ôm lấy đầu của giáp máy nâng lên, tay kia dùng dao găm đâm sâu vào ống lưu thông khí ẩn giấu dưới cằm.

Lưỡi dao xoay một cái, cắt đứt đường ống dẫn, bộ phận lưu thông không khí và kiểm soát nhiệt độ của giáp máy nhất thời bị tổn hại. Giáp máy trong nháy mắt gặp trục trặc, người ngồi bên trong bởi vì ngạt thở cộng với nhiệt độ cao khiến điều khiển không ổn định, cả giáp máy đổ rầm xuống xe.

Mà vào lúc này Vưu Ánh Hàn mới phản ứng lại chiếc giáp máy bên phải.

Bộ giáp máy kia giơ cánh tay lên bắn ra viên pháo khổng lồ nhưng lại bị Vưu Ánh Hàn đá lệch đi.

Đạn pháo bay về phía Thi Linh Âm ở sau lưng cách đó không xa, đùng đùng nổ tung, sóng trùng kích mãnh liệt khuếch tán tạo thành cơn lốc khói dày đặc quấn theo cả lá cây, tất cả mọi người xung quanh đều bị ảnh hưởng, nháo nhào hỗn loạn.

Thi Linh Âm nhân lúc hỗn loạn bắt được người ngồi trong cơ giáp kia, bắn vỡ đầu hắn rồi cấp tốc chui vào bộ cơ giáp vừa bị nàng phá hỏng.

Có người phát hiện hành động của Thi Linh Âm hô to một tiếng nổ súng, viên đạn trúng thẳng vào vỏ ngoài giáp máy rồi lại bị văng ra xa.

Cố Triều Lan lập tức quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh Thi Linh Âm đang khép bộ cơ giáp lại.

Nàng nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng để thần kinh cảm thụ của giáp máy thuận lợi dán lên bắp thịt phần vai và gáy.

Tình hình tại hiện trường rất hỗn loạn cần vô cùng trấn định nhưng trong thời khắc mấu chốt nguy cấp đến tính mạng này Cố Triều Lan lại thất thần nhìn Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm thành công tiến vào bên trong giáp máy, trong khi Vưu Ánh Hàn ở bên cạnh vẫn còn đang chiến đấu với chiếc giáp máy còn lại.

Sóng trùng kích sau vụ nổ biến mất, mấy người mang theo mặt nạ phòng độc rút súng chạy vọt tới, một nửa nhắm về phía Cố Triều Lan, nửa còn lại nhắm về phía Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm điều khiển giáp máy, hào phóng không keo kiệt đạn dược*, dùng hỏa lực bức lui đám người đang vọt tới sau đó ôm lấy Cố Triều Lan, tiếng phun khí ở chân vang lên, giáp máy bay lên khỏi mặt đất, nàng nhảy lên một cây đại thụ, dừng lại nửa giây rồi lưu loát đạp vào thân cây nhảy đi.

(*Đạn dược : là danh từ để chỉ tất cả các loại bom, mìn, đạn, tên lửa, lựu đạn, được sử dụng trong quân sự  để phục vụ các mục đích nhất định nào đó theo yêu cầu nhiệm vụ được đặt ra như tiêu diệt, phá hủy hay làm tê liệt, mất tác dụng đối với các mục tiêu )

Trong chớp mắt biến mất trong rừng rậm.

Thi Linh Âm nhanh chóng nhảy băng qua cánh rừng.

Giáp máy sử dụng tốc độ cao sinh ra nhiệt lượng rất lớn, bên trong như một cái lò thiêu, cái nóng như muốn cháy da cháy thịt hơn nữa còn thiếu oxi.

Nhưng Thi Linh Âm điều khiển giáp máy lại không hề có một chút bất ổn nào.

Nàng mang theo Cố Triều Lan xuyên qua nửa khu rừng rậm, dừng lại tại sườn dốc ở bìa rừng.

Cách đó không xa chính là bãi hoang giao giữa khu 3 và khu 4, cũng là lối vào tầng một phụ. Không có lệnh thông hành, nàng không có cách nào đi qua lớp phòng thủ ở lối vào tầng trên mặt đất, chỉ có thể mang Cố Triều Lan đi tầng con kiến.

Trước tiên Thi Linh Âm đem Cố Triều Lan thả xuống, sau đó mở ra giáp máy, phần kim loại đóng kín từ giữa nứt ra, nhiệt khí cuồn cuộn thoát ra ngoài. Thi Linh Âm theo sức nóng mà ngã xuống, quỳ trên mặt đất thở dốc.

Ngắn ngủi nửa phút, cả người nàng đã thấm đẫm mồ hôi. Da thịt như bị nướng thành màu phấn hồng, mồ hôi bốc hơi nghi ngút khiến cả người nàng bốc khói.

Cố Triều Lan ngồi dậy, muốn kéo Thi Linh Âm dậy nhưng bởi vì bị liệt mà căn bản không có cách nào tới gần chạm vào nàng.

Cô hành động được một nửa lại cứng đờ mà dừng lại, dựa lưng vào sườn dốc cắn chặt răng.

Thi Linh Âm chống đất, cúi đầu thở dốc. Mái tóc xoăn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, lòa xòa xõa xuống hai bên gò má, chật vật, lại mang theo vài phần ngổn ngang anh khí.

Nàng thở dốc, ngẩng mặt lên cười với Cố Triều Lan : "Chờ tôi nghỉ một lát sau đó dẫn ngài đi dạo quê hương của tôi."

Cố Triều Lan trầm mặc nhìn nàng.

Thi Linh Âm nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô, đột nhiên bật cười, hỏi đùa : "Sao vậy, Thượng tướng không muốn hả?"

Cố Triều Lan mở miệng: "Cô mang tôi đến đó bằng cách nào, chẳng nhẽ định dùng bộ giáp máy bị hỏng này sao?"

Thi Linh Âm nói: "Cõng ngài tới đó cũng được a, ngài yêu thích cách nào?"

Cố Triều Lan tránh tầm mắt đi, một lần nữa rơi vào trầm mặc. Đối với chuyện mình được cứu này, cô không biểu hiện ra một chút xíu vui mừng hay sung sướng nào.

Thi Linh Âm ngồi co một chân dưới đất cũng rơi vào trầm mặc.

Nàng cảm giác được Cố Triều Lan tựa hồ không mấy vui vẻ, không biết là do lo lắng cho Vưu Ánh Hàn và Điền Tây bị bỏ lại hay là bởi chuyện bọn họ sắp đi tầng một phụ.

Nghỉ ngơi một lúc, Thi Linh Âm một lần nữa tiến vào giáp máy, mang theo Cố Triều Lan vượt qua cánh đồng hoang vu dài 4km, sau đó dừng lại bên cạnh một bụi cây.

Bộ cơ giáp quá phô trương này được để lại trong bụi cây, Thi Linh Âm cõng Cố Triều Lan tiến vào tầng một phụ.

Tạm thời người của Mandela còn chưa đuổi kịp cho nên họ vẫn còn chút thời gian để nghỉ ngơi.

Thi Linh Âm nhìn Cố Triều Lan một thân quân phục nói: "Ngài cởi bộ đồ này ra, nếu không xuống đó nhất định sẽ bị đánh."

Cố Triều Lan hỏi: "Tại sao?"

Cô mặc bộ đồ này quả thật hơi phô trương nhưng cô không cảm thấy mình mặc quân trang sẽ bị đánh.

"Bởi vì người ở dưới đó sẽ đố kị ngài ngăn nắp mỹ lệ." Thi Linh Âm nói xong đưa tay ra cởi cúc áo Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan trốn về phía sau, Thi Linh Âm liền đuổi theo, cuối cùng vẫn như ý kéo được cổ áo Cố Triều Lan xuống, cưỡng bức cởi từng chiếc cúc một.

Nàng mới vừa vận động dữ dội, cả người mang theo nhiệt khí, cỗ mùi tin tức tố nhàn nhạt nhưng thơm ngọt trong thân thể lại nhẹ nhàng thoát ra. Lúc trước còn có chút khoảng cách nên không ngửi thấy rõ nhưng hiện tại rất gần, Cố Triều Lan lập tức ngửi được rất rõ ràng.

Thi Linh Âm cởi đến cúc áo trước ngực, không biết cố ý hay vô tình ngón tay nàng cọ vào ngực Cố Triều Lan.

Cộng với mùi vị tin tức tố, Cố Triều Lan cảm giác lý trí mình sắp nổ tung, cô nắm lấy cổ tay Thi Linh Âm đẩy ra nàng.

Động tác Thi Linh Âm bỗng chốc cứng đờ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Sao vậy, Thượng tướng lúc này còn thẹn thùng ư? Ở đây chỉ có tôi và ngài, không còn ai khác có thể giúp ngài cởi quần áo đâu."

Cố Triều Lan nói: "Tôi tự mình làm."

Thi Linh Âm gật gù: "Được thôi, dù sao ngài cũng ghét bỏ tôi."

Cố Triều Lan cởi cúc áo rồi cởi chiếc áo khoác có dải lụa vàng nổi bật ra.

"Tin tức tố của cô lại thoát ra." Rất hiếm khi Cố Triều Lan phá lệ giải thích.

Đáy mắt Thi Linh Âm trong chốc lát sáng rực lên, ánh mắt cong cong bắt lấy biểu tình của Cố Triều Lan: "Vì vậy mà Thượng tướng sợ tôi áp sát quá gần khiến ngài mất khống chế sao?"

Cố Triều Lan vứt áo sang một bên, lạnh lùng nhìn về phía Thi Linh Âm: "Chẳng qua là cảm thấy khó ngửi."

Thi Linh Âm sờ gáy chính mình: "Không thể nào, những người trước đây từng ngửi qua đều nói rất thơm."

Hơn nữa mùi vị tin tức tố Thi Linh Âm không chỉ dễ ngửi còn vô cùng đặc biệt, đây là mùi vị rất hiếm thấy.

"Đi thôi." Cố Triều Lan dừng đề tài về tin tức tố này lại, "Đi tầng một phụ (tầng ngầm)."

Xuống phía dưới, cô sẽ tìm cơ hội liên lạc với cấp dưới và cử binh lính đến đón.

Thi Linh Âm đánh giá Cố Triều Lan, tuy rằng đã cởi áo khoác nhưng áo sơ mi của cô, quần tây, kết hợp với một đôi boot, nguyên bộ đồ phối hợp lại từ trên xuống dưới vẫn thấy rất bắt mắt.

"Chúng ta đổi quần áo." Thi Linh Âm nói xong liền bắt đầu kéo vạt áo giấu bên trong váy ra, "Bộ đồ kia của ngài vẫn còn quá nổi bật."

Thi Linh Âm nắm lấy vạt áo, cố ý dừng lại trước khi cởi ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Triều Lan.

"Kết hôn lâu như vậy, tôi hình như chưa từng ở trước mặt ngài cởi quần áo." Nàng câu môi, cười đến rất lãng khí, "Bây giờ tôi cởi, Thượng tướng có chờ mong không?"

Cố Triều Lan cau mày: "Cô thu liễm một chút, đây là ở bên ngoài."

Hơn nữa còn lộ thiên. 

Thi Linh Âm nói: "Vậy thì sao, dù gì nơi này cũng chỉ có mỗi ngài."

Cố Triều Lan: "Nhưng có thể sẽ có người đuổi tới bất cứ lúc nào."

Thi Linh Âm không thèm để ý: "Vậy tôi liền cởi nhanh một chút."

Nói xong, nàng kéo áo lên, thật sự muốn cởi ra, cái eo tinh tế bằng phẳng trắng nõn làm càn lộ ra trước mặt Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan chỉ cảm thấy huyết mạch dâng trào, không biết là tức giận điều gì, cô phẫn nộ hô to một tiếng: "Thi Linh Âm!"

Thi Linh Âm dừng động tác lại, áo chỉ mới cởi đến dưới ngực, nàng vô tội nhìn Cố Triều Lan: "Có chuyện gì vậy Thượng tướng?"

Cố Triều Lan nói: "Cô buông áo ra."

Thi Linh Âm nhìn Cố Triều Lan chăm chú vài giây, đột nhiên nghiêng người, cánh tay chống xuống đất, quỳ xuống ưỡn người ra tiến tới gần. Giọng nói đè thấp, âm điệu bên trong ngậm lấy mấy phần trêu người mà ý cười lại càng phóng đãng.

"Thượng tướng ngài đang sợ sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chương dự bị không còn, vậy nên chương mới hôm nay bị ra muộn QAQ, ngày mai ta không càng, ta thử xem tồn chương bản thảo T^T

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro