Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Cố Triều Lan đang sợ sao?

Làm sao có khả năng, cô từ xưa đến nay chưa từng biết sợ bất cứ chuyện gì.

Cố Triều Lan vẻ mặt cứng ngắt, nhìn chằm chằm Thi Linh Âm đang tới gần nhưng lại không trốn tránh.

Đến khi hai người chỉ còn cách nhau vài cm, Thi Linh Âm dừng lại.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi thở nóng rực sau khi vận động phả lên da thịt Cố Triều Lan một cách ái muội: "Nếu Thượng tướng không sợ, cũng không né tránh vậy thì tôi . . . hôn ngài."

Giọng nói cùng nụ hôn nóng bỏng mềm mại của nàng đồng thời hạ xuống. hai cánh môi dán vào nhau, cảm giác nóng bỏng xua tan đi sự lạnh lẽo, xúc cảm rõ ràng đến tận xương tủy.

Cố Triều Lan cả kinh, lập tức muốn né tránh, Thi Linh Âm giữ chặt lấy vai cô, đuổi theo cưỡng hôn.

Thi Linh Âm hôn rất không có kết cấu, thậm chí mang theo vài phần thô lỗ, Cố Triều Lan trực tiếp bị nàng ép ngã trên mặt đất. Khi ngã xuống, hàm răng của Cố Triều Lan đập vào môi Thi Linh Âm, mùi máu tanh cùng mùi tin tức tố lập tức tràn ra.

Mặt kề mặt, đồng thời do khoảng cách hôn quá gần, tin tức tố mang đến xung kích cực kỳ mãnh liệt.

Cố Triều Lan chỉ cảm thấy đại não mình như bị món đồ gì đó bắn trúng, lý trí vù một tiếng nổ tung, cô ôm lấy eo Thi Linh Âm, theo bản năng liếm vết thương đang chảy máu trên môi nàng.

Nước bọt trao đổi, tin tức tố của Cố Triều Lan rốt cuộc cũng tiết ra.

Mùi rất nhạt, lại mang theo một luồng lạnh lẽo, mùi vị như sương tuyết.

Tin tức tố của Alpha trong nháy mắt khiến đôi chân của Thi Linh Âm mềm nhũn, nàng chống vai Cố Triều Lan, hầu như cả người đều dính lên người cô.

Cố Triều Lan nắm lấy cằm Thi Linh Âm, dùng lưỡi thâm nhập vào khiến nụ hôn càng thêm sâu.

Tin tức tố của Cố Triều Lan cấp tốc xâm lấn vào tận bên trong từng tế bào máu của nàng, lưu thông đến khắp nơi trên cơ thể, khiến từng mảng da thịt trên người nàng đều nóng lên, không ngừng run rẩy.

Cố Triều Lan sượt ngón tay trên eo nàng, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng lại khiến toàn thân Thi Linh Âm run rẩy mãnh liệt.

Nàng đáp lại, ôm lấy Cố Triều Lan như đang đòi hỏi được nhiều hơn nữa, tuyến thể sau gáy đột nhiên đau nhức, cơn đau đớn mãnh liệt kéo tới tựa như từng mũi kim đâm vào da thịt, dòng máu nóng rực chảy trong người Thi Linh Âm trong nháy mắt biến thành một loại thống khổ.

Nàng đau đớn hừ một tiếng, chân tay bủn rủn bấu chặt da thịt trên lưng Cố Triều Lan.

Cố Triều Lan hoàn hồn, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Thi Linh Âm lập tức kéo dài khoảng cách.

Khung cảnh trống trải khiến mùi vị tin tức tố tỏa đi rất nhanh. Cố Triều Lan cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ đến sự mất khống chế vừa rồi cô cau mày dùng sức lau miệng.

Thi Linh Âm quay lưng lại với cô, cuộn tròn trên mặt đất, phía sau lưng căng cứng, hơi run rẩy như thể đang cực lực nhẫn nhịn cơn thống khổ.

Cố Triều Lan nhíu chặt chân mày hơn: "Cô sao vậy?"

Thi Linh Âm co quắp cơ thể, không đáp lại.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt từ tuyến thể lan đến toàn thân, trong cơ thể tựa như có hai cỗ sức mạnh như nước với lửa đang đánh nhau kịch liệt, từng mạch máu, từng bắp thịt bị chúng va chạm đều bùng nổ ra cơn đau nhức.

"Thi Linh Âm?" Cố Triều Lan chạm vào lưng nàng.

Nơi bị cô chạm qua lập tức lóe ra càng thêm đau đớn mãnh liệt .

Thi Linh Âm căng cứng thân thể: "Đừng, đừng chạm vào tôi. . ."

Cố Triều Lan thu tay về: "Cô sao vậy?"

Thi Linh Âm nhắm chặt hai mắt lắc đầu, cắn răng nói: "Một lát nữa tôi sẽ . . . sẽ ổn thôi . . ."

Cố Triều Lan chăm chú nhìn nàng, trầm mặc.

Mấy phút sau, cỗ đau nhức kia rốt cuộc cũng chậm rãi dịu xuống. Thi Linh Âm nhắm mắt thở dốc, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Nghe được tiếng hô hấp bình ổn của nàng, Cố Triều Lan mới hỏi: "Ổn rồi sao?"

Thi Linh Âm đẩy người lên, nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Cố Triều Lan, khóe môi cong lên cười, rõ ràng trên mặt còn đọng đầy mồ hôi nhưng nàng vẫn cười đến minh diễm động nhân: "Ổn rồi."

Cố Triều Lan cau mày nhìn nàng: "Cô còn cười được."

Thi Linh Âm nói: "Vậy nếu như tôi khóc, Thượng tướng sẽ đau lòng sao?"

Cố Triều Lan theo thường lệ không đáp lại câu hỏi như vậy của nàng.

Thi Linh Âm cúi đầu, phủi phủi bùn đất dính trên quần: "Nếu đã không có người đau lòng, hà cớ gì phải lãng phí sức lực để khóc chứ?"

Cố Triều Lan mím môi một hồi, trong miệng vẫn còn dư lại mùi máu tanh của Thi Linh Âm, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết giờ phút này nên nói cái gì.

Thi Linh Âm cũng không chờ cô nói chuyện, giơ tay liền cởi áo.

"Thay quần áo đi Thượng tướng, thay xong chúng ta sẽ xuất phát đi tầng một phụ."

Cố Triều Lan nhìn nàng một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.

Cô cởi áo, đổi với Thi Linh Âm.

Không giống với nội y của Thi Linh Âm, Cố Triều Lan bên trong mặc một cái áo lót màu đen.

Cô và Thi Linh Âm đều có dáng người gầy gò, vai rộng, xương quai xanh rõ ràng, cơ bắp săn chắc mà xinh đẹp. Mảnh mai nhưng sức lực lại rất lớn.

Thi Linh Âm mặc áo ren trắng, đường may tinh xảo, cổ áo còn buộc một cái nơ con bướm. Cả đời này Cố Triều Lan chưa bao giờ mặc đồ ren rúa như vậy.

Cô đấu tranh tâm lý một hồi lâu mới đem cái áo mặc lên cô.

Áo ren kết hợp với quần quân đội, thoạt nhìn rất kỳ quái, coi như Cố Triều Lan không có gu thẩm mỹ cao cũng không khỏi nghi vấn: "Như này không phải càng dễ lộ sao?"

Thi Linh Âm đưa tay thắt chặt chiếc nơ con bướm trên cổ áo.

Cố Triều Lan tuy rất ghét bỏ nhưng vẫn vô thức ngẩng đầu lên để Thi Linh Âm thuận tiện làm việc.

Loại áo ren đoan trang thục nữ này không làm cho Cố Triều Lan tăng thêm chút tư vị nữ nhân nào, trái lại còn khiến sự bất hòa đánh sâu vào cảm giác. Khí tràng Cố Triều Lan đã ăn sâu đến tận xương tủy, so với vải ren mềm mại, cô càng thích hợp làm một thanh trường đao, lãnh kiếm hơn.

Hiện tại dáng vẻ mặc áo ren buộc nơ con bướm của cô có chút vừa buồn cười, vừa đáng yêu.

Thi Linh Âm không nhịn được cười nói: "Sẽ không lộ quá rõ ràng, chỉ là có chút kỳ quái."

Nơ con bướm được thắt chặt, Thi Linh Âm kéo cổ áo Cố Triều Lan lên, hài lòng thưởng thức một phen.

Cố Triều Lan không hài lòng nới lỏng cổ áo: "Đổi lại."

"Không còn thời gian đổi lại nữa rồi." Thi Linh Âm đem vạt áo sơ mi của bộ quân trang nhét vào trong váy, cúi lưng ngồi xổm xuống, chuẩn bị cõng Cố Triều Lan "Tới, tôi cõng chị."

Bởi vì động tác ngồi xổm xuống, áo Thi Linh Âm căng ra, câu ra đường viền xương sống mảnh mai. Nàng là Omega, trời sinh khung xương tinh tế, lẽ ra nên làm món đồ dễ vỡ cần được che chở cẩn thận.

Cố Triều Lan sững người nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng.

Sau khi không thể đi lại, cô được người khác cõng trên lưng rất nhiều lần, ngoại trừ lần đầu tiên áp lực tâm lý có chút khó chịu, về sau đều rất bình thản đối mặt đồng thời còn coi đó là chuyện hiển nhiên.

Đối với tình trạng bại liệt tạm thời của mình, Cố Triều Lan tiếp nhận không chút áp lực nào.

Nhưng lần này, cô phát hiện chính mình rất chống cự.

Chống cự được Thi Linh Âm cõng trên lưng.

Thật giống như trong một khoảnh khắc, những chật vật mà cô hết thảy gánh chịu giấu diếm khi bị liệt đều bị phơi bày hết ra ngoài.

Không đợi được động tác của Cố Triều Lan, Thi Linh Âm nói: "Sao vậy, ghét bỏ tôi à?"

"Không có." Cố Triều Lan chần chừ đặt tay lên vai Thi Linh Âm nhưng vẫn không có cách nào trèo lên.

"Nhanh lên một chút." Thi Linh Âm kéo cánh tay trên vai, "Tới."

Cố Triều Lan hít sâu một cái, leo lên lưng Thi Linh Âm.

Thi Linh Âm vững vàng đứng dậy, cõng Cố Triều Lan đi về phía trước.

Hai tay Cố Triều Lan đỡ lấy vai Thi Linh Âm, không để ý sự khó chịu tận lực ngồi dậy, kéo dài khoảng cách, không để hai người tiếp xúc quá mức thân mật.

Nhưng chỉ cần cô khẽ rủ tầm mắt xuống là có thể nhìn thấy gáy của Thi Linh Âm cùng với những vết sẹo dữ tợn trên tuyến thể được che giấu dưới mái tóc ướt đẫm mồ hôi.

Hình dạng ngôi sao sáu cánh tựa hồ như đi lạc tới, những vết sẹo ở giữa từng đường từng đường đều là bị dao khắc sâu vào da thịt. Cố Triều Lan đếm một hồi, tổng cộng có mười ba vết sẹo.

Vị trí bụi cây mà họ vừa dừng chân cách lối vào tầng một phụ khoảng 1km, đi tới đó phải mất hơn mười phút. Thời gian còn rất nhiều.

Cố Triều Lan nhịn được mấy phút, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa hỏi: "Vết sẹo này do đâu mà có?"

Thi Linh Âm: "Hả? Vết sẹo gì?"

Cố Triều Lan: "Trên cổ cô."

Thi Linh Âm cười: "Chị đoán xem."

Cố Triều Lan đương nhiên sẽ không đoán.

Thi Linh Âm nói: "Tôi có thể nói cho chị nhưng đổi lại chị cũng phải nói cho tôi một bí mật của chị."

Cố Triều Lan nói: "Tôi không có bí mật."

Cô một đời quang minh lỗi lạc.

Thi Linh Âm ngẫm lại cũng đúng, liền nói: "Hoặc là kể sự tình giữa chị và Cao Ninh Hành đi."

Cố Triều Lan hỏi ngược lại nàng: "Vậy cô với nàng thì sao?"

Thi Linh Âm giả ngu: "Tôi với ai cơ?"

Cố Triều Lan: "Cao Ninh Hành."

Thi Linh Âm nói: "Tôi và Cao Ninh Hành không phải quá rõ ràng sao? Tôi yêu thích nàng, nàng yêu thích cô, còn cô . . . yêu thích nàng."

Cố Triều Lan trầm mặc.

Thi Linh Âm cũng yên lặng chốc lát, hỏi lại: "Thế nào, muốn chơi không? Mỗi người kể một chuyện."

Cố Triều Lan trực tiếp mà thẳng thắn: "Tôi không có thích nàng, chỉ là thưởng thức nàng."

Thi Linh Âm đang đi đột nhiên khựng lại, bật cười, nhỏ giọng hừ một tiếngnói: "Tôi mới không tin, mọi người đều biết quan hệ của chị với Cao Ninh Hành không bình thường."

Cố Triều Lan hỏi: "Mọi người là ai?"

Thi Linh Âm vô tình lỡ miệng, dừng một giây, nói: "Người trong quân đội của chị, tôi chỉ đi nghe ngóng sương sương liền biết được."

Cố Triều Lan: "Hỏi thăm về Cao Ninh Hành?"

Thi Linh Âm quay lưng nhìn Cố Triều Lan lườm một cái, trả lời: "Đúng vậy, cô cũng biết tôi lúc nào cũng nhung nhớ nàng, hàng năm đều hỏi thăm tin tức về nàng. Nhưng hàng năm. . ."

Đều nghe nói cô cùng nàng quan hệ rất tốt. Càng ngày càng tốt.

"Đều nghe được kết quả giống nhau, nói quan hệ của các người không bình thường."

Cố Triều Lan lại một lần nữa hiếm thấy mà giải thích: "Nàng là một nữ nhân rất đặc biệt hơn nữa còn thông minh, tôi chưa bao giờ gặp qua Beta nào có thiên phú như vậy cho nên muốn bồi dưỡng. Chỉ đến thế thôi."

Thi Linh Âm hỏi: "Vậy ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Triều Lan lảng tránh vấn đề này, nói: "Đến lượt cô."

Thi Linh Âm nhìn mặt đất hoang sơ quê mùa, ngữ khí thản nhiên tùy ý: "Vết sẹo trên cổ là do tự tôi làm. Rạch thành sao sáu cánh là bởi vì tôi cảm thấy như vậy rất ngầu."

Cố Triều Lan nhìn chằm chằm khối sẹo dữ tợn, hoàn toàn không tin tưởng lời giải thích của Thi Linh Âm.

Tuyến thể là nơi mẫn cảm nhất của Omega, nhẹ nhàng chạm vào cũng khiến toàn thân run rẩy, tổn thương nghiêm trọng như vậy gây nên đau đớn nhất định sẽ rất mãnh liệt, làm người ta đau đến chết đi sống lại.

Không ai sẽ nguyện ý trải qua đau đớn như vậy.

"Vết dao thì sao?" Cố Triều Lan truy hỏi.
Thi Linh Âm chơi xấu nói: "Đó là một bí mật khác."

Cố Triều Lan ngữ khí đàng hoàng trịnh trọng: "Cô lừa tôi."

Thi Linh Âm liền nở nụ cười: "Đúng nha, tôi lừa chị, vậy nên chị định làm gì tôi đây?"

Cố Triều Lan dùng mũi hừ một tiếng, phi thường cao lãnh ngạo kiều.

Thi Linh Âm rất muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt Cố Triều Lan, đáng tiếc nàng đang cõng người trên lưng, không có cách nào quay đầu lại.

Quá tiếc nuối!

Nàng lần đầu tiên trêu chọc khiến Cố Thượng tướng để lộ vẻ mặt không ai biết được!

Hơn mười phút đi đường, thoáng cái đã ngắn lại.

Thi Linh Âm nhìn thấy nông trại đổ nát ở biên giới khu thứ 3.

Bên này là khu phế thải, nông trại cũ nát nhưng vẫn duy trì được sắp xếp thẳng tắp như cũ, dọc theo cánh đồng hoang vu, thâm nhập vào bên trong khu thứ ba, đi dọc theo nông trại rồi đi thêm vài cây số nữa mới nhìn thấy được cánh đồng xanh tươi tốt.

Trong nông trại đổ nát nằm ở cuối cùng có một gian nhà để nghỉ mát bằng kim loại đã bị sập một nửa, trong nhà có một cái thang máy to lớn, rỉ sét loang lổ.

Nơi đó chính là lối vào tầng một phụ, cũng là lối duy nhất để đến đó.

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro