Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Lâm Thần đã ăn rất nhiều, nhưng vẫn còn dư lại 4, 5 chiếc bánh nhỏ. Tiểu Tuyết cũng đang nằm một bên, bụng tròn căng, rõ ràng cũng đã no căng không thể ăn thêm nữa. Về phần Vân Khởi, cô chỉ ăn vài cái rồi cũng không còn hứng thú với mấy món ngọt béo này.

Bầu trời ngoài cửa sổ cũng đã tối, Hề Nhi chắc hẳn đã về đến nhà, hiện tại cũng nên quay về rồi.

"Ăn no rồi ha?" Nhìn người bạn đời tham ăn của mình, Alpha lên tiếng trêu chọc, sau đó liền bị đối phương bôi một vệt bơ lên mặt.

Con cú tuyết nhỏ nhìn thấy Vân Khởi cũng bị dính bơ lên mặt giống mình, liền ku ku ku bật cười.

Lâm Thần cảm nhận được một tầm mắt từ phía bên kia truyền tới, đoán hẳn là Cẩn Mạt, nàng quay đầu lại nhìn về phía tầm mắt đó. Nàng suy đoán đúng rồi, nụ cười trên mặt Omega càng rạng rỡ hơn.

Nụ cười rạng rỡ đến mức làm cho tầm mắt của kẻ nhìn trộm cảm thấy nhức nhối đau đớn.

"Chúng ta về nhà thôi." Lâm Thần cũng nhớ đến Hề Nhi ở nhà. Mẫu thân cùng mẹ hai người đi ra ngoài chơi, để con gái ở nhà một mình thì thật không phải, thật quá xấu rồi.

Alpha gật gật đầu, sau đó hai người liền rời đi mà không hề để lại một ánh nhìn cho Cẩn Mạt.

"Đại công hình như không yêu thích Cẩn Mạt như lời đồn thổi đâu nhỉ?" Đây là câu Vân Khởi nghe được lúc đang đẩy cửa ra, thanh âm cũng không nhỏ, ít nhất cũng đủ cho Cẩn Mạt ở bên trong nghe thấy.

"Là tin đồn nhảm thôi." Alpha không quay đầu lại nhưng vẫn nói một câu sau khi nghe Omega nọ đàm tiếu.

Omega vừa bị bắt gặp đang nhiều chuyện với bạn thân liền cảm thấy xấu hổ, lén bàn tán sau lưng vậy mà bị nhân vật chính nghe được.

Những người khác cũng bắt đầu nhìn Cẩn Mạt bằng ánh mắt tò mò hơn. Sau khi Vân Khởi cùng Lâm Thần rời đi, Cẩn Mạt cũng ra về theo. Bởi vì bị đám thiếu gia tiểu thư rảnh rỗi kia chạy đến hỏi cô về những lời đồn đại liên quan đến đại công, còn hỏi cô liệu các tin đồn khác có phải cũng là giả hay không.

Họ không dám hỏi nhân vật chính kia cho nên chỉ có thể tìm đến nhân vật chính còn lại, người mà họ cho là "dễ bị bắt nạt". Chuyện này làm cho Cẩn Mạt càng thêm oán hận Lâm Thần.

Có một số tiểu thư Omega tuy không đi lại đây vây quanh, nhưng lúc nói chuyện phiếm với bạn thân thì cũng vô tình nói to một chút, vừa đủ để Cẩn Mạt nghe thấy.

"Trông nhan sắc cũng chẳng đẹp bằng chính thất vậy mà lại tự tin đi rêu rao danh hiệu 'đệ nhất mỹ nhân' như vậy sao?" Trong giọng nói mang đầy khinh bỉ.

Cẩn Mạt chỉ có thể coi như mình chưa nghe thấy gì.

Tất cả những chuyện này, Vân Khởi cùng Lâm Thần đã rời đi từ lâu đều không biết.

......

Bên trong xe--

"Nghe nói vào ban đêm hồ nước bên trong công viên Walden trông rất đẹp, em cũng muốn đến đó xem thử." Lâm Thần nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ nói.

Chỉ cần rẽ một cái là đến công viên Walden rồi.

"Trong nhà không phải cũng có sao?" Hơn nữa ở nhà còn không bị ai quấy rầy.

"Nhưng em đột nhiên lại muốn đi dạo ở đó." Từ khi mang thai Lâm Thần dường như càng lúc càng biết cách làm nũng, càng lúc càng biết cách ăn nói làm sao để cho Alpha không thể từ chối.

"Gần đây em vừa lật lại quyển 《 Hồ Walden 》mà em đọc hồi nhỏ, nhưng đến giờ vẫn chưa được xem hồ Walden ở ngoài đời."

Khi còn nhỏ, nàng từng tìm thấy quyển 《 Hồ Walden 》trên giá sách, sau khi đọc xong, nàng đối với cảnh vật ở đó vô cùng tò mò. Vậy nên nàng liền cùng Vân Khởi hẹn nhau sẽ đến đó vào sinh nhật mình để ngắm cảnh đêm ở hồ Walden, xem ở đó có thỏ, sóc nhỏ, hay những chú chim tròn trĩnh đi kiếm ăn không, hơn nữa có hàng dài khoai tây hay không.

Lúc nhỏ, Alpha rất sợ ma, không chịu đi những nơi ít người vào ban đêm. Sau đó nàng phải nài nỉ mãi Alpha mới đồng ý, nhưng rồi vì những chuyện chen ngang khác mà không thể thực hiện. Sau đó nữa thì Alpha mất trí nhớ, họ không thể có cơ hội đi cùng nhau nữa. Nàng cũng đã tự mình đi một lần, nhưng lại không cảm thấy vui như mình tưởng tượng. Có lẽ vì lần đó chỉ có mình nàng.

《 Hồ Walden 》? Trong đầu Vân Khởi hiện lên vài đoạn văn liên quan, không biết đây có phải quyển sách mà nguyên chủ trước đây đã từng đọc không?

Không hiểu vì sao, Vân Khởi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

"Hề Nhi còn đang ở nhà một mình đó." Alpha lạnh lùng nhắc nhở.

"Quản gia sẽ lo cho con mà." Lâm Thần trong lòng nói xin lỗi Hề Nhi, "Đến lúc đó mình sẽ mang vài chiếc bánh về cho Hề Nhi, con sẽ vui thôi." Hề Nhi cũng tò mò về tiệm bánh mới mở này.

Nói đến mới nhớ, Hề Nhi vẫn còn chưa biết tiệm bánh mà cô bé yêu thích này là mẹ của bạn cô bé mở.

Tuy rằng miệng Alpha vẫn chưa đồng ý nhưng chiếc xe đã rẽ theo hướng khác.

......

Ban đêm trong công viên Walden rất vắng người, lúc Vân Khởi lái xe vào thì gần như không thấy bóng ai.

Vân Khởi cảm giác được không phải yên tĩnh mà là tĩnh mịch chết chóc, như thể ở đây chỉ có một mình cô là còn sống.

Omega trước khi đến đây rõ ràng vẫn luôn liên tục nói chuyện, chơi đùa với con cú tuyết nhỏ, nhưng từ khi vào đến đây thì một lời cũng không nói. Ngay cả Tiểu Tuyết cũng không còn "gù gù" nữa.

Vân Khởi cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, Omega cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm, tay thì vẫn sờ sờ con cú tuyết nhỏ nhưng động tác lại cứng nhắc, thoạt nhìn không khác gì robot, hoặc có thể nói như một sinh vật từ thế giới khác.

Còn con Tiểu Tuyết này, cũng giống như một con thú nhồi bông, bất động.

Chuyện xuyên không vô lý như vậy cũng đã xảy ra, thì những chuyện kỳ lạ khác cũng có thể xảy ra chứ? Hay là những thứ mà chỉ tồn tại trong tưởng tượng của con người cũng có thể thực sự tồn tại trên thế giới này?

Ở kiếp trước cho dù rất sợ những thứ này nhưng Vân Khởi vẫn tin vào khoa học. Nhưng từ khi xuyên đến đây, một số quan niệm trong cô như bị phá vỡ, cô càng sợ những chuyện mà trước đây cô từng sợ hơn.

"Muốn xuống xe ở đâu?" Quá yên lặng, yên lặng đến mức làm người ta sợ hãi, Vân Khởi muốn chủ động phá vỡ bầu không khí này.

"Thật sự có nha." Omega cúi đầu đáp lại bằng một câu chẳng liên quan.

"Hả?" Vân Khởi không hiểu Lâm Thần đang nói gì.

"Thật sự có đấy." Omega lặp lại một lần nữa, vẫn không ngẩng đầu lên.

Vân Khởi cảm thấy lông tóc trên người tự nhiên dựng đứng, xung quanh dường như chỉ có cô và Lâm Thần hai người mà thôi, nhưng bây giờ Lâm Thần lại có biểu hiện thực quỷ dị.

"Cô chẳng phải đã nhìn thấy tôi rồi sao?" Omega tiếp tục nói, giọng nói mang theo ý cười quỷ dị.

Nhìn thấy gì? Vân Khởi bỗng nhớ đến những gì cô vừa nghĩ lúc lái xe vào đây, liên kết với câu nói của Omega về chuyện nhìn thấy nàng, giống như đang chỉ ra một sự tồn tại nào đó, sự tồn tại mà cô luôn sợ hãi.

Công viên Walden thường đông người vào ban ngày, cảnh vật cũng đẹp hơn, nhưng Lâm Thần lại khăng khăng muốn đến đây vào ban đêm.

"Cô đã nhìn thấy tôi rồi đấy." Omega lại nói thêm một câu nữa, bàn tay lạnh buốt chạm vào lưng Vân Khởi.

Vân Khởi một bên vừa lái xe, vừa nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, Omega từ từ ngẩng đầu lên, để lộ một nụ cười rạng rỡ, có lẽ còn mang theo chút nghịch ngợm xấu xa.

Tiểu Tuyết lúc này cũng phát ra tiếng kêu "gù gù gù", làm không gian càng thêm ồn ào.

Lúc cần kêu thì không kêu, lúc không cần kêu lại kêu mãi, đây là lần đầu tiên Vân Khởi cảm thấy tiếng kêu của con cú tuyết này thật khó nghe.

Dù có ngốc đến mấy Vân Khởi cũng nhận ra hai kẻ phía sau vừa rồi đang cố trêu chọc mình.

Việc giả ma dọa Vân Khởi là chuyện Lâm Thần vừa nghĩ đến lúc vừa bước vào. Nàng nhận ra sau khi Vân Khởi lái xe vào thì tốc độ xe chậm lại, trông chị ấy có vẻ căng thẳng hơn. Nhớ đến chuyện hồi nhỏ Alpha rất sợ ma, còn có lần trước trong rạp chiếu phim nữa, vậy nên Lâm Thần quyết định thử dọa Alpha một chút.

Bất quá nàng cũng không ngờ chỉ bằng vài câu nói như vậy mà nàng đã dọa được Alpha. Còn cái tay lạnh băng của nàng là do vừa nãy đã áp lên cửa kính xe để đông lạnh.

Alpha không nói gì nữa, cho dù là vợ iu dùng bàn tay ấm áp nũng nịu cọ cọ vào mặt cô, cô cũng không muốn nói nữa.

"Em sai rồi, đừng giận nữa mà." Động tác cọ xát chuyển thành nắm nắm kéo kéo, nhưng cũng rất nhẹ nhàng.

"Muốn đỗ xe ở đâu?" Vân Khởi lặp lại câu hỏi vừa rồi.

"Gần hồ Walden là được rồi." Đó là nơi nàng vẫn luôn yêu thích.

Với nàng mà nói, hồ Walden tượng trưng cho thư thái cùng sung sướng, giống như thế ngoại đào nguyên tách biệt với thế giới bên ngoài.

......

Cùng Alpha nhà mình đi dạo, bước chậm bước bên bờ hồ làm cho Lâm Thần cảm thấy thực hạnh phúc vui sướng, giống như hoàn thành một cái tiểu mộng tưởng.

Ở đây không có đèn, chỉ có thể mượn ánh trăng mới có thể nhìn thấy đường, cho nên Vân Khởi vẫn luôn đỡ lấy Lâm Thần, sợ Omega đang mang thai lại bị ngã.

"Không có thỏ nhỉ." Lâm Thần có chút thất vọng.

"Gù gù." Cũng không có con chim tròn mập mạp nào.

Trên đường đến đây Lâm Thần nói với con cú tuyết nhỏ nơi này còn có mấy con chim tròn tròn trắng trắng đáng yêu cute giống nó, nhưng kích thước nhỏ hơn. Cũng làm nó luôn thực chờ mong.

"Có chứ." Với tầm nhìn tốt, Alpha có thể nhìn thấy những con vật nhỏ đang trốn dưới đống cỏ.

"Ở đâu?" Lâm Thần nũng nịu cọ cọ vào bạn đời.

Vân Khởi chỉ về một hướng, và Omega liền chạy chậm đi về phía đó, cũng không cần cô đỡ nữa.

"Ai thế?" Ở hướng Vân Khởi chỉ, dưới gốc cây có một người đang ngồi.

Lúc nhìn thấy Lâm Thần, Mục Mộ liền tỏ vẻ thực vui vẻ, nhưng lúc nhìn thấy cái bụng nhô ra của Lâm Thần cùng người đi sau nàng ấy, nụ cười của cô lập tức tắt đi.

"Sao ngươi lại ở đây?" Alpha phía sau lúc nhìn thấy Mục Mộ liền vô thức mà căng thẳng.

Gần đây có quá nhiều niềm vui làm cho cô quên mất sự tồn tại của Mục Mộ, quên mất rằng trên thế giới này vẫn còn một nhân vật chính khác.

"Hồ Walden rất đẹp, gần đây tôi không có gì làm nên thích đến đây ngồi." Rõ ràng là Vân Khởi hỏi, nhưng Mục Mộ lại nhìn về hướng Lâm Thần mà trả lời.

Nơi đây là nơi cô ấy và Lâm Thần gặp nhau lần đầu. Dưới ánh trăng Omega nhỏ nhắn ấy như một tinh linh, ngay lập tức chiếm trọn trái tim cô. Nhưng Lâm Thần hình như đã quên lần gặp gỡ lúc còn nhỏ đó.

Vì vậy sau khi đến thủ đô, mỗi khi có thời gian rảnh liền thích đến đây thư giãn. Buổi tối nơi này cũng ít người qua lại, thực thích hợp để thả lỏng tâm tình.

Vừa nãy cô còn nghĩ có lẽ sẽ tình cờ gặp lại Lâm Thần ở đây, cũng không ngờ lại gặp được thật, chỉ là lần này còn có thêm một người.

Đến đây cũng lâu rồi, những chuyện trước đây cô ấy cũng đã nghe nói. Cô gái mà mình luôn tâm tâm niệm niệm từ khi còn nhỏ, vậy mà đã bị bạn đời của nàng không quý trọng. Cô thực sự rất đau lòng, cũng cảm thấy Vân Khởi không xứng được ở bên Lâm Thần nữa.

"Tôi cũng thấy nơi này rất đẹp." Lâm Thần đáp lại.

Hôm nay được ra ngoài chơi rất vui, nàng cũng thực thư giãn. Lúc đối diện với Mục Mộ, nàng tự nhiên có một loại cảm giác tin tưởng, cũng không để ý đến bất thường của Alpha phía sau.

Nụ cười của Mục Mộ thoạt nhìn cực kỳ chói mắt trong mắt Vân Khởi.

Tại sao nơi mà Lâm Thần đột nhiên muốn đến chơi lại là nơi Mục Mộ đang ở? Vân Khởi không khỏi nghĩ liệu đây có phải là sức mạnh không thể chống lại của cốt truyện hay không, chuyện này làm cho cô cảm thấy có chút không thoải mái.

Hơn nữa còn có một người không biết điều, nhìn thấy cô cùng Lâm Thần đến cũng không chịu rời đi, cái này càng khiến cô khó chịu hơn.

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm qua mơ thấy ma ╯﹏╰, mơ thấy mình nửa đêm đói tỉnh dậy, đi vào bếp ăn trộm đồ ăn, rồi thấy có một con ma nam ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cười quái dị rồi nói với tôi: "Trên đời này có ma đấy, chẳng phải cô vừa nhìn thấy tôi sao." 

Rồi tôi bị dọa tỉnh....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro