Chương 10(End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nhất chương trình học tương đối thanh nhàn, bởi vậy, Tuyết Văn Hi xong khóa, liền sẽ về nhà chuẩn bị cơm trưa cho Mục Tiểu Mạn. Hôm nay Tuyết Văn Hi không có khóa, bởi vậy Tuyết Văn Hi chuẩn bị trái cây và bánh kem. Bảo vệ cửa và mọi người đã sớm quen biết Tuyết Văn Hi, nghe được nàng là tới đưa cơm cho Mục Tiểu Mạn, vui tươi hớn hở mà mở cửa cho nàng. Tuyết Văn Hi thẳng tới văn phòng Mục Tiểu Mạn, Mục Tiểu Mạn không ở đó,lão sư toán họcnhìn đến Tuyết Văn Hi, cười nói "Tuyết đồng học, lại tới văn phòng a" những lời này, Tuyết Văn Hi không thiếu nghe, lập tức cười cười "Lần này cũng không phải là tới chịu xử phạt, lần này là tới đưa ấm áp" Nói,cho các lão sư một người một phần bánh kem "Mục lão sư nhà ta mong các vị chiếu cố" Các lão sư cũng cười ha hả nói hảo

Da đến giờ nghỉ trưa, Mục Tiểu Mạn còn không có về văn phòng. Tuyết Văn Hi để trái cây xuống, chuẩn bị đi phòng học nhìn xem. Còn chưa đi tiến, liền nghe được Mục Tiểu Mạn đối một người học sinh nói "Tôi đây là muốn tốt cho em, đánh nhau có thể đánh ra tương lai sao, em trở về hảo hảo suy nghĩ cho tôi" Tuyết Văn Hi biết nàng đang dạy dỗ học sinh, cũng không có lập tức tiến lên, chỉ là nhíu nhíu mày. Mục Tiểu Mạn ngẩng đầu liền thấy được Tuyết Văn Hi, Tuyết Văn Hi cất bước tiến lên, tiếp nhận sách giáo khoa cùng giáo án của nàng, chậm rãi đỡ nàng đến văn phòng. Mục Tiểu Mạn ngoài miệng ghét bỏ nàng có chút khoa trương, trong lòng lại mỹ tư tư.

Cho Mục Tiểu Mạn thưởng thức cơm trưa mình làm, Tuyết Văn Hi tới phòng học Mục Tiểu Mạn, quyết định cho nhóm học muội học đệ hảo hảo một khóa. Trong lớp Mục Tiểu Mạn có không ít học sinh ở trong lớp nghỉ trưa, thời điểm Tuyết Văn Hi tiến vào, không ít người đều nhìn nàng, thậm chí còn có học muội biến thành mắt lấp lánh. Tuyết Văn Hi tìm lớp trưởng,cho nàng hỗ trợ phân chia chocolate một chút, còn mình đứng ở trên bục giảng, thanh thanh giọng nói. "Các em thời điểm khảo thị, nghe nói qua tên Tuyết Văn Hi này không, thành tích số 1 thành phố, đánh nhau cũng rất tàn nhẫn, có phải hay không rất đáng sợ","Tuyết Văn Hi, chính là lão đại cao trung chúng ta a,băng nhóm đó bị đánh bán sống bán chết" Có chút học sinh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, "Sau lại, thành tích chị âyq rất tốt. Nghe nói, người tam trung xé bài thi của Tuyết lão đại, Tuyết lão đại trực tiếp đập đầu bọn họ lên bàn,5 người năm 3" Tuyết Văn Hi gõ gõ cái bàn, "Nếu đều nghe nói qua ta,nghe ta khuyên một chút,Đừng chọc Mục lão sư các em giận, nếu ta biết các em dùng lời nói chọc Mục lão sư tức giận, ta kiến nghị cho các em học bổ túc một chút, cho các em biết cái gì gọi là tôn sư. Các em làm Mục lão sư vui vẻ, có đồ ăn vặt, còn các em làm Mục lão sư không vui, hậu quả các em hảo hảo ngẫm lại, còn có thể hỏi các người năm 3-4 quen biết đồng học hỏi một chút bọn họ đều ăn qua này đó đau khổ." Tuyết Văn Hi thả một phen lời nói tàn nhẫn, liền xoay người rời đi. Học sinh Mục Tiểu Mạn bị răn dạy, không để ý tới những người khác ầm ĩ, viết thư kiểm điểm, muốn đi nói cho Mục Tiểu Mạn xem, "Yêu giáo dục".

Sinh hoạt đang tiến hành, Tuyết Văn Hi đối Mục Tiểu Mạn cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng. Mục Tiểu Mạn cũng bởi vì học sinh bớt lo, tâm tình không tồi. Mùa đông, Tuyết Văn Hi cơ hồ đem Mục Tiểu Mạn bọc thành cầu. Ở nhà, Tuyết Văn Hi toàn phương vị chiếu cố nàng, tựa hồ có một chút thanh âm liền sẽ bừng tỉnh. Ở trong văn phòng, mặt khác đồng sự cũng hết sức chiếu cố nàng. Trong phòng học bọn nhỏ cũng hết sức cẩn thận. Mọi người thật cẩn thận, Mục Tiểu Mạn hạ sinh một nữ nhi, Tuyết Văn Hi đặt tên là Sơ Đồng, Sơ phát phù dung ngô Đồng đoạn giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro