Chương 007: Mỹ nhân thanh tân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bằng Ca đồng ý để Phác Thái Anh ở lại, má mì cũng không làm khó nàng.

Thế nhưng chưa cho nàng đổi phòng, Phác Thái Anh cũng không để ý, dù sao nàng cũng quen ở tầng hầm, cho nên cũng không nhắc má mì. Mấy ngày nay Tinh Toản làm ăn bình thường, nàng bắt đầu ra ngoài chào hỏi khách khứa, bất quá mấy thằng nhóc đến đây đều thích các em gái tuổi trẻ, đối với loại khiêu gợi thuần thục lại không có cảm giác gì, cho nên nhân khí tự nhiên không tốt, Phác Thái Anh cũng bị các kiều nữ khác xa lánh, dù sao nàng cũng đi "cửa sau" để vào Tinh Toản.

Buổi sáng thứ ba, Phác Thái Anh tìm má mì xin nghỉ một ngày, đúng lúc Tinh Toản phun hóa chất côn trùng nên đồng ý ngay.

Buổi chiều ngày hôm đó nàng ngồi xe bus đi đạo thành phố, mặc dù nàng ở Tinh Toản làm kiều nữ, nhưng không có người thích, tiền boa nhận được ít đến đáng thương, cho nên trước khi được phát lương, nàng không thể phung phí.

Trời chạng vạng tối, lúc nàng đi dọc đường phố nghệ thuật, phát hiện rất nhiều bảng quảng cáo, đêm nay sẽ có biểu diễn vi ô lông, thoạt nhìn không phải tên tuổi lớn, bên tai truyền đến điệu nhạc, nàng mới có thể cảm giác mình chính là Phác Thái Anh, mà không phải đang giả trang thành kẻ khác, cũng không cần mang mặt nạ, rất thoải mái hưởng thụ thời gian riêng tư.

Buổi độc tấu này nàng cũng muốn xem, dù hội trường chỉ phủ được khoảng 1/3 thính giả, lúc nghỉ giữa giờ còn có một số người rời đi, nhưng Phác Thái Anh rất lịch sự ngồi nghe đến khi hạ màn, còn hô lớn tán thưởng, chờ cho đến khi nghe ca khúc cuối cùng mới hài lòng rời đi, đây là một kết thúc rất đẹp, nhưng âm thanh vừa tắt đã đưa nàng về tư thái của một kẻ nằm vùng.

Từ buổi trình diễn rời đi, Phác Thái Anh nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ tối, còn rất sớm.

Cho nên nàng không đón xe, chỗ này cách Tinh Toản không xa, nàng dự định đi dọc phố để trở về.

Phác Thái Anh tâm tình không tệ, vừa đi vừa lẩm nhẩm giai điệu, nhàn nhã tản bộ.

"Không được la! Mau đem bóp ra đây!"

Nàng sững sờ, lời này không phải nói với nàng, mà từ chỗ bóng tối gần đó truyền sang.

Mơ hồ có ba tên nhóc con cầm dao nhỏ, đang cưỡng ép người đi ngang, bọn hắn bao quanh một nữ nhân đứng sát tường, muốn nàng đem ví tiền, Phác Thái Anh do dự nửa ngày, đang lo lắng không biết có nên cứu người không, thế nhưng nếu nàng ra tay, thân phận kiều nữ sẽ bị phát hiện.

"Nhanh lên! không ta cắt cô ngươi!" tên lưu manh cầm con dao lớn, nói nhanh, tựa hồ sợ có người đến.

Phác Thái Anh thở dài, bỗng nhiên hét lên "Mấy đứa này! anh cảnh sát! chỗ kia có ba người! các anh mau đến coi chừng bọn nó chạy mất " Nàng bước nhanh về phía trước, còn không ngừng chỉ về phía sau, giống như đang chỉ đường.

"Đáng giận! chạy mau!" Nam nhân cầm đầu sợ hãi giật mình, kéo hai tên đồng bọn chạy thật nhanh.

Phác Thái Anh căn bản không có báo động, nàng chỉ thuận miệng hô hoán,mấy đứa nhóc kia chắc là lần đầu phạm tội, ngay cả cầm dao tay còn rung rung, chi nên khi Phác Thái Anh hô vài câu, bọn chúng bị hù sợ chạy mất.

Cô gái bị ép buộc sợ đến mức hai chân đều mềm nhũn ngồi trên mặt đất, Phác Thái Anh tiến đến đỡ nàng dậy, nhìn nàng mặt cắt không một giọt máu.

"Cám ơn chị!" Cô gái ngẩng đầu, nói cám ơn với Phác Thái Anh.

Ánh trăng nhu hòa, cô gái tóc dài màu nâu ngang eo, đôi mắt nàng không đen như người Châu Á, mà là màu nâu cà phê rất nhạt, làn da trắng nõn, ở dưới ánh trăng cho cảm giác trong suốt không chân thật, khi nàng ngước lên mỉm cười với Phác Thái Anh, dường như có một làn gió xuân thổi đến, khiến cho người cảm giác rất nhạt, nhẹ nhàng nhu hòa lại dễ dịu, để cho người ta nhìn thấy cô gái này lần đầu tiên rất là sạch sẽ, như thủy tinh sáng long lanh.

"Không cần cám ơn, cô không có việc gì thì tốt rồi, gần đây trị an hơi kém, phải cẩn thận một chút." Phác Thái Anh nhặt ví tiền dùm cô gái, nhìn đối phương thấy không thương tích gì, Phác Thái Anh xoay người đi, thế nhưng tiếng chân sau lưng mấy lần dừng lại, khiến nàng nhịn không được phải quay đầu nhìn.

Cô gái tay vịn tường, sắc mặt có chút tái nhạt, chân trái của nàng hơi cà nhắc, không đặt xuống đất được.

"Chân của cô sao rồi?" Phác Thái Anh quay người đi đến chỗ cô gái.

"Không, không có gì." Nàng nhướn môi khẽ cười, biểu thị không sao, nhưng thủy chung vẫn ngồi im không nhúc nhích "Thật có lỗi, tôi không sao, cô không cần lo cho tôi, cô không cần lo cho tôi, cám ơn!" Nàng không ngừng trấn an để Phác Thái Anh an tâm, sau đó đứng thẳng bước hai bước lại dừng.

"Cô bị trẹo chân rồi." Phác Thái Anh nhìn nàng, rồi nhìn chân trái nàng "Nhìn không nghiêm trọng, nhưng nếu miễn cưỡng bước đi sợ rằng sẽ bị sưng." Nàng vừa nói vừa ngồi xổm bên cạnh cô gái, ra hiệu muốn đỡ.

"Không, không sao! Tôi không thể gây phiền phức cho cô!" Cô gái hốt hoảng lắc đầu, tránh Phác Thái Anh.

"Chỗ này không gọi được xe, tôi cõng cô đến trạm xe bus trước mặt, không xa lắm" Nàng nghiêng đầu trừng mắt nhìn, cười nói "Không sao, chỉ cần nhớ đa tạ tôi là được rồi, mau lên đi" May mà nàng hôm nay nàng mang giày thấp, không mang giày cao gót, không thì tự ngược đãi bản thân tàn tệ rồi.

Cô gái do dự nửa ngày, mới e lệ nói "Thất lễ" sau đó dựa vào lưng Phác Thái Anh.

"Không sao" Nàng đứng thẳng người, cô gái không quá nặng, mà lúc nàng ở Tinh Toản khiêng thùng rượu, nàng đã dần quen với trọng lượng nặng. Trên đường đi hai người không nói chuyện, cô gái tựa hồ rất khẩn trương, nàng không dám ôm cổ Phác Thái Anh, chỉ hơi kéo cổ áo của nàng, ngồi thẳng không dám dựa vào lưng của nàng.

Bất quá Phác Thái Anh lại có thể ngửi mùi hương của cô gái rất rõ ràng, mùi hương khiến người mỉm cười, là hương hoa mùa xuân, không nồng đậm chỉ là một chút gió muộn thổi tới khiến người say mê.

Các nàng đi mười mấy hút, Phác Thái Anh đặt cô gái xuống trạm xe bus.

"Thật vô cùng cám ơn cô giúp đỡ, đêm nay tôi làm phiền cô nhiều quá." Cô gái cúi thấp đầu, gương mặt có chút phiếm hồng, nàng vuốt tóc dài ra sau tai, lộ ra đôi vành tai tròn trịa sắc sảo.

"Tôi tên là Phác Thái Anh, còn cô?" Nàng không lập tức rời đi, mà ngồi lại bên cạnh cô gái.

"Tôi là Lý Huệ Lợi."

"Cái tên rất tao nhã, phi thường rất hợp với cô." Phác Thái Anh đánh giá Lý Huệ Lợi, nàng xem chừng khoảng hai mươi, điềm đạm nho nhã, nói chuyện rất có lễ phép, hành vi cử chỉ tựa như là thiên kim tiểu thư, rất có giáo dưỡng, nói năng ôn nhu, để cho người khác bị hấp dẫn.

"Cám ơn!" Lý Huệ Lợi nhìn Phác Thái Anh không chút che giấu, hơi xấu hổ nghiêng đầu.

Lúc này Phác Thái Anh để ý túi áo khoác Lý Huệ Lợi lộ ra nửa cuống vé, là nàng vừa rồi cũng đi xem độc tấu Vi ô lông.

"Cô cũng biết nghe độc tấu?" Nụ cười của nàng rất chân thành, khó gặp được người cùng sở thích.

Lý Huệ Lợi quay đầu nhìn Phác Thái Anh, phát hiện túi áo mình lộ ra nửa cuống vé, hốt hoảng nhét giấu vào trong áo. "Ừ, bởi vì hôm nay rảnh rỗi, cho nên đến xem có tiết mục gì không, đúng lúc có độc tấu Vi ô lông, liền đi xem thôi."

"Không đi cùng bạn bè à?" Nàng xích lại gần Lý Huệ Lợi, thấy lông mi thon dài run rẩy dưới ánh trăng.

"Đồng nghiệp của tôi đều không thích âm nhạc, cho nên không có mời các nàng, tôi cũng không muốn vì hứng thú của bản thân lại khiến càng nàng khó xử." Nàng vừa nói vừa kéo khóa áo khoác, đối với việc Phác Thái Anh tiến lại quá gần phà hơi thở vào người nàng làm nàng không biết phải làm sao, lúc nói chuyện ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.

"Cô rất khéo hiểu lòng người." Phác Thái Anh nhẹ gật đầu, lại nói: "Bất quá cô chẳng qua là một người con gái cũng không nên đi lại một mình vào ban đêm, coi chừng bị đổ nước ớt hoặc dùi cui điện, đừng như đêm nay, bị người bao vây." Mặc dù may mắn được cứu, nhưng ông trời không phải lúc nào cũng đối ưu ái người tốt.

"Ừm, tôi biết, cảm ơn cô quan tâm." Lý Huệ Lợi ngoan ngoãn gật đầu, tựa như một học sinh ưu tú.

Đèn xe bus từ xa xa chờ đến, Phác Thái Anh thấy liền giúp Lý Huệ Lợi đón xe, đồng thời Lý Huệ Lợi lấy 3 ngàn NDT đưa cho Phác Thái Anh

"Làm gì thế?" Phác Thái Anh có chút buồn cười nhìn Lý Huệ Lợi, nàng không có nhận.

"Trên người tôi chỉ có nhiêu đây, coi như tôi hậu tạ." Gương mặt Lý Huệ Lợi đỏ bừng, tựa hồ không quen nói chuyện kiểu này, nàng vừa rồi nghe Phác Thái Anh bảo muốn hậu tạ, cho nên nàng nghĩ ra phương pháp này, trực tiếp lại thực tế.

Bất quá Phác Thái Anh lắc đầu, muốn nàng đưa điện thoại ra

"Số tiền này cô cầm lấy đi bác sĩ." nàng nhanh chóng nhập số điện thoại, sau đó trả lại cho Lý Huệ Lợi "Tôi muốn hậu tạ bằng một buổi hòa nhạc, lần sau cô đi xem hòa nhạc nhớ gọi cho tôi, được không?"

Phác Thái Anh không đợi Lý Huệ Lợi trả lời, phất phất tay, lập tức rời đi.

Khi xe bus ồn ào rời đi, Phác Thái Anh từ cửa sổ xe thấy mặt bên của Lý Huệ Lợi đỏ rần.

oOo

Sau khi đưa Lý Huệ Lợi lên xe, Phác Thái Anh cũng không lập tức về Tinh Toản, mà ở quán lều ăn tô mì dương xuân cùng mấy dĩa thức nhắm. Quán ăn đêm này buôn bán rất đắt, bất quá nàng cảm nhận được, khách khứa đều là anh em của Ngô Đường, từ chỗ nàng ngồi, có thể thấy mấy tên xăm trổ rồng phượng ra ra vào vào, Phác Thái Anh không ngại, dù sao nàng cũng coi như miễn nhiễm những thứ xung quanh.

"Tiểu thư, mì dương xuân cùng ba dĩa thức nhắm, một trăm ba." Bà chủ vừa bưng đồ ăn lên lập tức đòi tiền, Phác Thái Anh nhanh chóng trả, nàng cầm tô mì khuấy khuấy, đang lúc muốn gắp lên bỏ vào miệng, thì điện thoại vang lên, là thanh âm tin nhắn.

"Tôi đã về đến nhà, cám ơn cô đã giúp đỡ."

Phác Thái Anh đọc tin nhắn Lý Huệ Lợi gửi đến, thiếu chút nữa cười ra tiếng, đứa nhỏ này thật đáng yêu, còn nhớ báo bình an cho nàng biết. Lúc này nàng gác đũa, trả lời Lý Huệ Lợi "Chân bị thương nhớ phải xức dầu băng bó, không có việc gì thì ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Còn cố ý bỏ biểu tượng trái tim vào, khóe miệng nàng nhếch lên, cười rất vui vẻ.

"Dì hai, cười gì đó?"

Ngay khi Phác Thái Anh vừa gửi tin nhắn đi, thì đối diện truyền đến giọng nói.

Nàng ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào có hai người ngồi đó, một người đang ăn mì dương xuân của nàng, người kia thì đang ăn thức nhắm của nàng.

"Kim Trí Tú?" Nàng trừng mắt nhìn, nhận ra người đang ăn thức nhắm chính là tay chân của Tề ca tên Kim Trí Tú. Nàng vẫn vậy mặc áo khoác quân trang, áo không kéo cao lắm, lộ ra cái cằm tinh xảo, nhưng mũi lưỡi trai lại kéo thấp, không thấy mắt cùng mũi.

Ngoài ra cô nàng ăn mì dương xuân của nàng còn gọi nàng là "dì hai" kia là ai thì nàng chưa từng gặp qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro