Chương 008: Đùa giỡn lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cờ gặp nhau làm Phác Thái Anh không kịp chuẩn bị.

Mới vừa rồi còn chắn chìm trong vui sướng, thoáng chốc bị đánh thức về thân phận nằm vùng.

"Cô sao lại ăn đồ của tôi?" Phác Thái Anh không tức giận, chẳng qua cảm thấy kỳ quái, nàng nhướn lông mày, nhìn tô mì dương xuân chẳng còn bao nhiêu, lại quay đầu nói với Kim Trí Tú: "Nếu như mấy cô đói bụng, nói thẳng với tôi, tự nhiên ăn hết đồ của người ta, thật bực bội."

"Chúng tôi rất dễ tính, dì hai cho gì thì ăn cái đó" Người đang nói hoàn toàn không ý thức.

"Thật có lỗi, tôi không biết cô." Phác Thái Anh nhìn về cô nàng luôn miệng gọi nàng là "dì hai", trong ấn tượng của nàng chưa từng gặp qua người này. Tạo hình của nàng tương đối mạnh mẽ, tóc dài nhuộm màu hồng đỏ chói mắt, trang điểm rất là PUNK, trọng điểm là hai tai nàng xỏ đầy khuyên tai, đủ loại kiểu dáng, màu sắc rực rỡ tựa hồ muốn chọc mù mắt người khác, nàng cười rộ lên mang khí chất nữ nhân hư hỏng, trang sức đeo trên người không ít đinh tán.

Lần đầu tiên Phác Thái Anh nhìn nàng, đã cảm thấy nàng chắc thành viên ban nhạc.

"Cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô." Cô nàng cười nhẹ hai tiếng, nàng kéo băng ghế sát gần Phác Thái Anh, vươn tay giống như muốn nắm tay nàng "Lần đầu gặp gỡ, tôi là Kim Trân Ni, bạn của Kim Trí Tú, người của Hán ca, cảm ơn mì dương xuân của cô."

Nghe nàng nói coi như có chút thành ý, Phác Thái Anh không keo kiệt kết giao bằng hữu, hào phóng cùng Kim Trân Ni nắm tay, ai ngờ đối phương kéo mạnh một cái, trong nháy mắt Phác Thái Anh nằm trong ngực, một tay khác nắm cằm nàng, đầu lưỡi thè ra liếm lên khóe môi nàng.

Lưu manh!

Phác Thái Anh toàn thân run lên.

Nàng muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng lực tay của Kim Trân Ni rất lớn, kéo eo nàng ép nàng sát hơn vào trong ngực, hai người giãy dụa cả ngày, Phác Thái Anh mới từ bỏ chống cự, nàng nắm chặt cổ tay Kim Trân Ni giữ cằm nàng, híp mắt dò xét đối phương.

"Cô làm gì đó?" lúc nàng mới hỏi, phát hiện tròng mắt Kim Trân Ni màu đỏ, hẳn là nàng mang kính sát tròng màu, khiến Kim Trân Ni tỏa ra khí chất nguy hiểm, cùng mùi nước hoa hoang dã càng thêm phù hợp.

"Lễ gặp mặt" Nàng cười xấu xa, há mồm muốn cắn cằm Phác Thái Anh, nhưng lần này nàng thoát được.

"Làm ơn đừng như thế." Thanh âm Phác Thái Anh rất nhỏ nhẹ, nàng có chút nhíu mày, cố thoát bàn tay giữ chặt bên hông để ngồi lại như cũ "Lưỡi cô cũng xỏ khuyên sao" Lúc nhận "lễ gặp mặt", Phác Thái Anh phát hiện bên trong lưỡi của nàng có dị vật.

"Đúng, nơi này cũng thế" Nàng kéo áo, trên rốn cũng xuyên một vòng tai, da thịt trắng nõn lóe lên ngân quang, nhìn có chút quỷ dị, vừa cười vừa đến gần Phác Thái Anh, thổi khí bên tai Phác Thái Anh nói : "Còn có chỗ khác nữa, nhưng hiện tại không phù hợp để cô nhìn."

"Tôi không muốn xem" Phác Thái Anh rũ mắt, đối với lời nói dụ dỗ của Kim Trân Ni, bất vi sở động.

Kim Trí Tú thủy chung vẫn rất yên tĩnh, nàng gọi bà chủ mang ra năm chai bia, không có ý tứ muốn chia sẻ, trong lúc Kim Trân Ni và Phác Thái Anh đang "làm quen". Một mình uống xong ba chai, mắt Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni, rồi nhìn Kim Trí Tú, vừa rồi nàng bảo hai người là bạn bè, thế nhưng lại là người của lão đại khác nhau.

"Thất lễ, ta về nhà trước" Nàng xem điện thoại, thời gian đã qua mười một giờ, Phác Thái Anh đứng dậy muốn đi, lại bị Kim Trân Ni giữ chặt.

"Chúng ta vừa mới đến, cô đã về rồi thật vô lý, ở lại nói chuyện phiếm với chúng ta đi" Kim Trân Ni quả thực kéo Phác Thái Anh, để nàng ngồi xuống.

"Cô bảo tôi trò chuyện, thì chúng ta sẽ trò chuyện sao?" Nàng có thâm ý khác nhìn Kim Trí Tú một chút, bởi vì đối phương không có ý định gia nhập "Tôi sợ quấy rầy hai người tâm sự, ta nên đi trước thôi" Phác Thái Anh lắc đầu đứng dậy, Kim Trân Ni lại trực tiếp kéo nàng ngồi trên đùi, hai tay giữ chặt không cho Phác Thái Anh đi.

Ngay sau đó nàng cũng cảm nhận được tay Kim Trân Ni không an phận sờ soạng bên hông nàng, bóp nơi này, xoa nơi kia, còn sờ tới sờ lui trên đùi. Phác Thái Anh không có ngăn nàng ta, chỉ cúi đầu nhìn tròng mắt đỏ hồng kia, đáy mắt của nàng giống như liệt hỏa thiêu đốt, để cho người ta có ảo giác đốt đến bị thương.

"Kim Trân Ni, tựa hồ cô cũng không muốn nói chuyện phiếm với tôi đúng không?" Phác Thái Anh nhịn không được sờ cái đầu chói chang kia, không nghĩ đến nó thật mềm, nàng luồn tay vào tóc cô nàng vuốt vuốt, lúc nói chuyện, nàng cảm nhận được tay Kim Trân Ni bên hông nàng bóp chặt, mãnh liệt ám chỉ, nàng đương nhiên không xem Kim Trân Ni vì thiếu tình thương của mẹ mới trên người nàng sờ vuốt.

"Muốn, sao lại không muốn?" Thanh âm nàng cao vút lại chói tay, trong trẻo lại mang theo ý cười "Tôi nghe nói cô cùng Lạp lão sư từng " tâm sự", cho nên tôi cũng muốn dùng dì hai "tâm sự" một lần, cô có chịu không?" Nàng ngoài miệng nói vậy, ngón tay lại dùng sức bóp mông Phác Thái Anh, nàng nói "tâm sự" cũng không chỉ đơn giản vậy.

"Má mì kể cô nghe à?" Phác Thái Anh nhướn lông mày, việc này làm sao nói ra miệng?

Kim Trân Ni cọ bên cổ Phác Thái Anh, ngửi ngửi mùi nước hoa trên người nàng, nhàn nhạt nói : "Kim Trí Tú nói tôi biết."

Phác Thái Anh sững sờ, nhìn Kim Trí Tú ngồi đối diện, nàng đã uống lon bia cuối cùng.

Nếu như Kim Trí Tú nói với nàng ta, vậy ai nói cho Kim Trí Tú? Nói cách khác thì Tề Ca cũng biết sao? Phác Thái Anh không cao hứng nhíu lông mày, chuyện nàng và Lạp Lệ Sa, cũng không muốn nhiều người biết, miễn cho giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

"Tôi không muốn cùng cô "tâm sự" "Nàng nói rõ đẩy Kim Trân Ni ra: "Thật xin lỗi, tôi muốn về nhà ngủ."

Bất quá Kim Trân Ni không buông tay, ngửa đầu nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, nàng nheo mắt, đáy mắt lửa nóng tỏa ra nguy hiểm, không gọi là tức giận, thế nhưng cũng không có gì tốt, tay đặt bên hông không ngừng siết chặt, khiến Phác Thái Anh thở không nổi.

"Cô vội vàng làm gì?" Nàng đưa miệng ngậm chặt vành tai Phác Thái Anh, tinh tế thấp giọng nói: " Lão sư thì không..."

Phanh !...

Cái bàn cách ba thước bỗng nhiên lật tung, Phác Thái Anh giật nảy mình, chỉ thấy năm tên côn đồ tay cầm gậy bóng chày đến gần, còn có năm kẻ vừa leo xuống xe máy, khí thế hung hãn không kém. Kim Trí Tú uống xong bia, một tay vận sức bóp nát rồi ném xuống đất, lúc này mấy tên côn đồ đã đứng sau lưng Kim Trí Tú, không chút nào hoảng hốt, bất động bình chân như vại.

"Thao! Mày chính là tay chân mất dạy của Tề ca đúng không!" Tên côn đồ cầm đầu đạp chân lên bàn thấm, đem bát mì dương xuân đổ đi "Tao hôm nay cùng mấy huynh đệ đến lãnh giáo ngươi một chút, xem tay chân Tề Ca tốt hay là anh em Minh gia mạnh!" Hiển nhiên lần trước không cướp được hàng, các anh em dưới trướng đều giận dữ không thôi, riêng tên này lại tìm đến cửa.

"Cô không đến giúp sao?" Phác Thái Anh thấy thế, nhỏ giọng hỏi Kim Trân Ni, vì hai người là bạn bè.

"Không cùng nhóm" Không nghĩ Kim Trân Ni lại từ chối.

"Bạn cô bị đánh, cô không giúp sao?" Đây được xem là loại bằng hữu gì?

Phác Thái Anh nhíu lông mày đẩy Kim Trân Ni, thế nhưng nàng cũng không có ý muốn đứng dậy, lúc này Kim Trí Tú nói chuyện với mấy tên côn đồ, đột nhiên chú ý đến Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh, không ngờ hắn rống lên vài tiếng, tất cả mọi người chuyển ánh mắt đến chỗ hai người.

"Là mày! Đáng chết! Tên hạ tiện đã đánh trong trận của Minh Gia!" Tên côn đồ vừa dứt lời, Kim Trân Ni lập tức buông Phác Thái Anh, nắm tay nàng chạy đi, tốc độ chạy trốn nhanh đến kinh người.

Phác Thái Anh còn chưa hiểu chuyện liền bị Kim Trân Ni kéo đi, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi, tất cả đều bảo Kim Trân Ni đứng lại, nhưng nàng đâu phải tên ngốc, sao có thể đứng lại cho người ta đánh chứ? Đám người kia tựa hồ càng tức giận với Kim Trân Ni, bởi vì có rất nhiều tiếng chân không ngừng tới gần, các nàng chạy vào hẻm tối, không ngừng đi qua nhiều ngã rẽ, còn đụng ngã rất nhiều vật cản cùng thùng rác, tạo ra âm thanh ồn ào.

"Đừng để tụi nó chạy! Hôm nay tao muốn thịt chúng nó!"

"Con kia đâu? Mau tìm!"

"Uy! Ở đây! Tụi nó chạy hướng kia!"

Nơi này nơi kia phát ra âm thanh gào thét quang quẩn trong hẻm tối, Phác Thái Anh bị ép trên tường, Kim Trân Ni áp sát trên người nàng, hai người bị bó chặt vào nhau trong ngõ nhỏ, chỉ có tấm ván gỗ che chắn hai người, bên người còn có chút đồ vật, không gọi là ngụy trang hoàn mỹ, nhưng ánh sáng vô cùng mờ ảo, nếu không nhìn kỹ cũng không phát hiện.

"Chờ chút! Vừa rồi chạy đến đây! Chắc ở gần đây thôi! Lục soát cẩn thận vào!" Mấy cái bóng từ đầu hẻm chạy đến, Phác Thái Anh mơ hồ nghe tiếng bước chân gấp gáp, nàng khẩn trương nín thở, cảm giác nhịp tim đập rất nhanh, nàng không hề sợ, nhưng không khí kích thích lại khiến toàn thân nàng phát nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro