Chương 009: Mật hữu cuồng diễm khuê phòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người sau khi điên cuồng "tâm sự", quần rơi đầy đất.

Phác Thái Anh cầm quần Jean trên đất, ngó nghiêng bốn phía cũng không mặc vào, lúc này Kim Trân Ni đang ngồi trên thùng gỡ, móc từ túi ra điếu thuốc, bật lửa ba một tiếng ! hí hai cái vẫn thấy cái mông trần tròn trịa của Phác Thái Anh, không biết đang làm gì.

"Cô ăn chưa đủ no hả?" Kim Trân Ni phà khói, cười xấu xa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh "Dám to gan câu dẫn tôi, tôi cũng không chịu nổi." Thanh âm của nàng khàn khàn, phát ra tiếng cười phi thường gợi cảm.

"Tôi tìm không thấy quần lót..." Phác Thái Anh nhíu mày, nàng mở nắp thùng vẫn không tìm thấy quần lót viền đen.

"Không tìm thấy thì khỏi mặc, người ta có thấy đâu Bất quá Phác Thái Anh ném ánh mắt hoài nghi về phía nàng, tựa hồ cảnh cáo nàng phải đưa ra, Kim Trân Ni nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, làm như cởi bộ lưng quần lần nữa, Phác Thái Anh thấy thế lập tức tiến đến ngăn nàng.

"Cô muốn làm gì! Không cho phép cô làm loạn!" Nàng bấu cổ tay Kim Trân Ni, lại bị nàng thổi một luồng khói thuốc.

"Tôi thấy cô không mặc quần lót hình như khá bất an, cho nên tôi cởi của tôi ra cho cô mặc được không? Nàng dứt tay Phác Thái Anh ra, thuận thế ôm chặt nàng vào trong ngực. "Không phải cô nghĩ tôi định làm gì hả? Hả?"  m cuối nhấn mạnh vừa chậm vừa dài, không giấu diếm ý cười trêu tức.

"Coi như cô cởi ra, tôi cũng không muốn mặc." nàng tránh cái ôm, tức giận mặc quần Jean vào, nàng nhìn Kim Trân Ni cười đến vô sỉ, hít một ngụm khói lớn, sau đó ném tàn thuốc xuống đất dập tắt, phà một hơi về phía nàng.

Phác Thái Anh chỉnh lại vạt áo rồi rời đi, chưa được mấy bước, bên hông bị người ôm chặt.

"Em đi đâu?" Kim Trân Ni ôm nàng, hai người vai sánh vai đi trong hẻm tối, thanh âm nàng nói chuyện không lớn, tận lực đè nén, thủ thỉ bên tai Phác Thái Anh. Từ trên người nàng có thể ngửi được mùi thuốc lá rất nhạt.

"Về nhà" nàng cũng lười nói nhiều, vừa rồi kịch liệt vận động, nàng chỉ muốn tắm rửa cho xong, sau đó ngủ như chết trên giường.

"Hôm nay tôi có thể ngủ cùng em không?" Nàng vừa dứt lời, Phác Thái Anh ngay lập tức dừng bước "Không được à? Nhà em có đàn ông hay đàn bà?" Kim Trân Ni nheo mắt nhìn nàng chằm chằm, bất quá Phác Thái Anh không giải thích, nàng tùy ý để cô nàng bên cạnh không ngừng tra hỏi, không thèm trả lời.

Lúc từ ngõ hẻm về đến Tinh Toản, Kim Trân Ni vẫn luôn ôm nàng không buông, mà Phác Thái Anh cũng không đẩy nàng ra.

Vừa tiến vào đại sảnh, má mì liền xuất hiện, lúc đầu nàng định mắng Phác Thái Anh vài câu, nhưng thấy Kim Trân Ni thì im miệng

"Buông ta ra" Phác Thái Anh kéo tay Kim Trân Ni, thế nhưng nàng cứ vô lại quấn lấy.

"Tôi muốn ngủ với em, hôm nay tôi muốn ngủ trên giường của em!"

"Cô đến hỏi má mì ấy, việc này tôi không thể làm chủ." Nàng bất đắc dĩ ra hiệu Kim Trân Ni cho mình đi qua.

"Tốt a, đây là do em nói nha, không được đổi ý" Kết quả nàng rất ngoan ngoãn buông Phác Thái Anh ra, đi đến chỗ má mì "Má mì! Mấy tuần không gặp bà, tự nhiên xinh đẹp hơn á!" nàng thân thiết chào hỏi má mì, mở miệng nịnh đầm vài câu.

"Kim Trân Ni, đã lâu không gặp, sao gần đây Hán ca không đến đây chơi?" Má mì nghe Kim Trân Ni chào hỏi, lập tức đáp lời.

"Hán ca mấy nay bận rộn nhiều việc, mà hồi trước lại bị cảm, cho nên tôi đến thay hắn chơi nè." Kim Trân Ni thoải mái cười, hai hàng khuyên trên vành tai nàng không khỏi khiến má mì hoa mắt "Má mì, tôi hôm nay có thể ngủ ở Tinh Toản không? Tôi sẽ không quấy rầy bà làm việc, chỉ cần ngủ với dì hai này một phòng là được rồi."

"Ai?" Má mì sửng sốt, nàng nhìn Kim Trân Ni, do dự nửa ngày mới nói: "Được thì cũng được, nhưng Phác Thái Anh ngủ ở tầng hầm, cô không ngại thì cứ ở." khi má mì vừa mới cho phép, Kim Trân Ni lập tức phất phất tay rồi rời đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không có.

Ngủ chỗ nào nàng cũng không quan tâm, trọng điểm là muốn cùng Phác Thái Anh ngủ chung một giường, đắp chung cái chăn.

Nàng vui mừng đi xuống tầng hầm, không cần người khác chỉ nàng cũng biết Phác Thái Anh ngủ ở phòng nào. Nơi này có hai cánh cửa, một cái mở ra là nhà kho, cái còn lại đương nhiên là phòng ngủ của Phác Thái Anh.

Kim Trân Ni không chút khách khí mở nắm cửa, ai dè đã bị khóa!

Nhướn lông mày, gõ hai tiếng.

"Mở cửa!" Nàng đứng trước cửa gỗ gọi, thế nhưng bên trong không hề có tiếng động "Tôi đã hỏi má mì, bà ấy đồng ý rồi, cho nên mở cửa cho tôi vào!" Không nghĩ Phác Thái Anh thừa dịp nàng cùng má mì chào hỏi, lén lút về trước, hơn nữa còn cố ý khóa cửa phòng.

"Phác Thái Anh! Tôi bảo em mở cửa!" Bị người khóa cửa ở ngoài cảm thấy rất khó chịu, Kim Trân Ni sắc mặt kém cỏi, hai tay nàng vòng trước ngực đứng ngoài cửa hô vài tiếng, Phác Thái Anh liền không chịu mở cửa, nàng tự nhận bản thân là người không có kiên nhẫn, cho nên nàng hạ tối hậu thư "Tôi cho em thêm mười giây, nếu không mở cửa, tôi đá cửa xông vào, sau đó đánh em một trận!"

Nàng không nói cười, trong lòng đếm thầm.

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một....

Phanh!

Cửa gỗ yếu ớt bị người đá văng, tiếng va chạm rầm vang tầng hầm, khóa cửa cũng rơi trên mặt đất.

Phác Thái Anh bị dọa nép vào giường, nàng không nghĩ Kim Trân Ni sẽ đá cửa phòng thật, mà cửa phòng cũng vì vậy bị đổ sập, Kim Trân Ni sắc mặt tái xanh, dường như bị quỷ nhập, tròng mắt màu đỏ tựa như quái vật trong phim, có chút hỏa diễm, cơ hồ muốn đốt bị thương mắt Phác Thái Anh.

"Cô, cô sao lại đá hỏng cửa phòng tôi!" Nàng cầm đồ trong tay ném gối vào Kim Trân Ni, chẳng những không khiến nàng bị thương mà còn bị Kim Trân Ni một tay chụp lấy, sau đó ôm vào lòng, từng bước đến gần: "Cô đừng đến đây! Tôi bảo cô đừng đến đây!"

Sói hoang đầu đàn muốn ăn tiểu hồng mao ai có thể cản được, tiểu lưu manh muốn đánh Phác Thái Anh, ai có thể ngăn được!

Ba ba ba! Ba tiếng giòn tan đánh vào mông Phác Thái Anh, đánh xong còn chưa đủ, hai tay Kim Trân Ni còn bóp lấy ra sức nhào nặn, làm như đó là cục bột "Ai bảo em khóa cửa! mà cửa phòng em quá yếu, mai nhớ nói với má mì làm cho cái cửa kiên cố chút, để tôi không phải lo lắng an toàn trinh tiết của em"

Nàng còn trinh tiết à...

Kim Trân Ni bóp đã liền nằm trên giường, từ đằng sau ôm lấy Phác Thái Anh, hai tay siết chặt, giữ lấy nàng, hai chân cũng quấn theo, xem nàng là gối ôm, không cho Phác Thái Anh xoay người.

"Cô đừng như thế, tôi không thoải mái tí nào." Phác Thái Anh uốn éo mấy lần, Kim Trân Ni liền không chịu buông tay, hơi thở phà trên cổ nàng, làm Phác Thái Anh không cách nào ngủ được "Được rồi, tôi không đuổi cô đi, nhưng để tôi nằm đàng hoàng đã, siết chặt như thế sao tôi ngủ được hả?"

"Em nói nhiều quá, nhắm mắt ngủ đi, mà em nên mau quen đi, bởi vì tôi khi rảnh sẽ đến chỗ này ngủ cùng em." Kim Trân Ni nói câu này dọa Phác Thái Anh tái xanh.

Còn đến nữa.

Nàng chăm chú cau mày, đến cùng tại sao gây ra hậu họa này? Vì không mời nàng bát mì dương xuân sao?

Bất quá nàng minh bạch, hỏi cũng là hỏi cho vui.

Phác Thái Anh thôi không giãy dụa, dứt khoát phong bế tâm linh, nàng thực sự quá mệt mỏi, cả buổi chiều đi bộ, ban đêm còn đi nghe độc tấu, sau đó bị người đuổi gϊếŧ, còn để cho tên lưu manh này động tay động chân. Trong đầu nàng hôm nay là cả một bầu trời ký ức, mơ mơ màng màng, nàng quen hơi ấm từ phía sau truyền đến, hơi thở nhẹ nhàng bên tai, không lăn lộn nữa cứ thế ngủ thật say.

Hôm sau nàng tỉnh lại, đã không còn ai ôm nàng, bất quá vẫn còn người ngồi trên giường.

Kim Trân Ni chỉ mặc áo sơ mi ngồi trên giường, Phác Thái Anh từ phía sau nhìn nàng đeo lại các khuyên tai, đủ màu sắc mười phần rực rỡ, tựa hồ như cầu vồng lập lòe, nhìn sang chỗ khác để mắt khỏi bị chói. Nàng ưm vài tiếng, lười biếng nghiêng đầu, Kim Trân Ni thấy nàng động đậy, liền quay người cúi xuống hôn nhẹ khóe môi nàng, cánh môi ấm áp dán nhẹ lại lập tức rời đi.

"Sáng sớm tốt lành, bảo bối" Nàng không giống tối qua gọi nàng là "Phác Di" mà đổi sang thành biệt danh mắc ói.

Phác Thái Anh dụi dụi mắt, nhìn nàng chằm chằm mới nói: "Cô sao chưa đi nữa?" Ngữ khí của nàng không có chút nào không vui, tiếng nói lười biếng không đủ lực, nghe rất gợi cảm, còn có chút nũng nịu.

Kim Trân Ni nhếch mép cười với nàng, cúi người hôn bên môi nàng, cúi sát rạt "Sợ em tỉnh lại không thấy tôi sẽ bực bội."

Nàng nói câu này rất vô lại, rốt cuộc đào đâu ra tự tin như thế?....

"Vừa rồi có người gọi điện cho em." Kim Trân Ni cầm điện thoại đưa đến trước mặt Phác Thái Anh, nguyên lai vừa mới nãy nàng ta đang xem điện thoại của nàng.

Phác Thái Anh không ngại, dù sao trong điện thoại của nàng cũng chẳng có cái gì, cầm điện thoại xem missed call là từ Lý Huệ Lợi.

"Nàng là ai?" Kim Trân Ni nheo mắt nhìn Phác Thái Anh, hai người rất gần nhau, nàng có thể rõ ràng con ngươi Kim Trân Ni như ngọn lửa, rất mê người, nhưng cũng làm người khác e sợ dừng bước.

"Bạn" Phác Thái Anh cất điện thoại, nàng cũng không biết mô tả mối quan hệ của nàng và Lý Huệ Lợi là gì.

"Loại bạn bè nào?" Nàng ta không chịu thôi, xác nhận muốn Phác Thái Anh phải cho nàng ta một đáp án.

Đối mặt Kim Trân Ni không hiểu chuyện chất vấn, Phác Thái Anh dứt khoát nói sang chuyện khác, ôn nhu hỏi: "Mắt cô màu đỏ rực là bẩm sinh hay nhân tạo đó? Nếu như dùng kính sát tròng mà cả đêm không gỡ ra, chẳng phải sẽ làm đau mắt sao?"

"Là thật, tôi cố ý phẫu thuật thành vậy, thích không?" Nàng rất hài lòng chuyện Phác Thái Anh quan tâm đặt câu hỏi, cho nên không tiếp tục tra hỏi quan hệ với Lý Huệ Lợi, nàng tiến gần hơn, trán đụng trán, nhìn cẩn thận đối phương, thậm chí có thể từ tròng mắt của Phác Thái Anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mình.

Phác Thái Anh nghe vậy, bỗng nhiên liếc mở mắt.

"Sao? em không thích?" Phát hiện nàng né tránh, Kim Trân Ni không vui giữ chặt cằm nàng, ép hai người bốn mắt giao nhau.

Phác Thái Anh thừa nhận đôi mắt kia rất đẹp, đẹp đến mức không giống tất cả nhân gian, dường như tỏa ra hơi nóng của lửa, tràn ngập bá đạo lại tùy tiện, người nào để mắt đến sẽ bị mê muội không lối thoát, thế nhưng cũng quá trực diện, quá cường liệt, khiến Phác Thái Anh nhìn lâu dễ gây cảm giác sợ hãi, dường như sẽ bị vạch trần chân tướng, khiến nàng ngạt thở.

"Tôi thích, nhưng cô quá tích cực khiến ta có chút không chịu đựng nổi." Phác Thái Anh đẩy Kim Trân Ni ngồi dậy, nàng nói thật lòng.

Nàng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì Kim Trân Ni cứ bám dính lấy nàng không buông? Hay nàng rốt cuộc có ý đồ gì?

"Cô thích con gái hả?" Phác Thái Anh trong lúc mở tủ quần áo lựa đồ, quay đầu hỏi Kim Trân Ni đang nằm dài trên giường.

Nàng ta lắc đầu.

"Vậy sao tối quá cô lại làm thế với tôi?" Phác Thái Anh cởϊ áσ ngoài, chọn lấy áo lông màu xám.

Kim Trân Ni gãi đầu, tóc dài màu đỏ có chút lộn xộn nhưng không mất tạo hình "Lạp lão sư làm được, ta cũng làm được."

Nàng ta dường như rất kỳ lạ, tựa hồ không phải nói với Phác Thái Anh mà nói với Lạp Lệ Sa.

"Cô cùng Lạp lão sư có xung đột hả?" Nếu không như thế, giọng nàng khiêu khích là có ý gì?

"Không, tôi với cô ta có bắn đại bác cũng không đến, bất quá tôi có gặp cô ta vài lần, người kia rất lạnh lùng, tôi còn muốn hỏi Lạp Lệ Sa nàng ta có phải bị lãnh cảm, nguyên lai là thích làm với con gái" Kim Trân Ni cười cầm gối ôm vào trong ngực, ánh mắt như trẻ thơ lóe tinh quang "Cho nên tôi mới nghe ngóng, ngày đó bị nàng ta đưa lên giường chính là em, nên ta muốn thử xem loại hàng nào có thể tan chảy băng sơn lão sư."

"Làm cô thất vọng không?" Phác Thái Anh bên ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm nàng, nghĩ thầm Kim Trân Ni là một đứa trẻ hư hỏng.

"Không, nhưng em chủ động thì tôi hài lòng hơn." Nàng nhảy xuống giường ôm Phác Thái Anh, tựa trên vai nàng cười nói:

"Sau này chúng ta có thể làm khuê phòng mật hữu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro