Chương 010: Kim Trí Tú lặng im

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm đó, Kim Trân Ni bị Hán ca gọi điện thoại đến bảo đi.

Phác Thái Anh nhìn danh bạ điện thoại ghi bốn chữ "Kim Trân Ni bảo bối" tác phong thật to gan.

Bất quá nàng từ chổ Kim Trân Ni biết không ít chuyện, Hán ca cùng Tề ca trước đó đều là đệ tử của lão đại, là anh em có giao tình không tệ, sau đó cùng nhau chiến đấu, hai người đều trở thành đại ca dưới trướng Ngô Đường, bình thường tới lui mật thiết, anh em hai bên cơ bản không có xung đột, khó trách Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni cùng nhau xuất hiện.

Phác Thái Anh rửa mặt sơ sơ, cầm khăn lau tóc ướt, nàng nhìn điện thoại trên giường hồi lâu, vẫn không biết có nên gọi lại cho Lý Huệ Lợi không. Giữa các nàng là bèo nước gặp nhau, mà nàng hiện tại là thân phận nằm vùng, lẽ ra không nên cùng người bình thường có quan hệ, nhưng nhớ đến mặt bên đỏ bừng của Lý Huệ Lợi trên xe bus, Phác Thái Anh không nhịn được muốn cùng nàng thân cận.

"Uy, chào chị" bên kia trả lời điện thoại cực nhanh, tiếng Lý Huệ Lợi nhẹ nhàng nhu nhu, từ tai truyền đến.

"Là chị, Phác Thái Anh" Nàng đem khăn mặt đặt xuống bàn, ngồi trên giường nói: "Thất lễ, lúc sáng em gọi đến chị vẫn còn đang ngủ, em tìm chị có gì không?"

"Ừ, tối hôm qua chị nói nếu có hòa nhạc sẽ mời chị đi cùng, đúng lúc thứ bảy này công diễn kịch nói, không biết chị có thời gian không?" Lý Huệ Lợi lúc nói chuyện có chút khẩn trương, tựa hồ cảm thấy mình mời thật đường đột, bất quá nghe vào tai Phác Thái Anh lại cảm thấy thân thiết.

"Em muốn hẹn hò với chị hả?" Nàng cố ý xuyên tạc ý tức của Lý Huệ Lợi, khóe miệng mỉm cười dần dần càng nồng đậm hơn.

"Không, không phải... em nói là... có vở kịch trình diện... nếu như chị không có thời gian..."

"Đúng lúc thứ bảy chị rảnh" Phác Thái Anh cố kìm xúc động muốn cười ra tiếng. Bởi vì nàng có thể tưởng tượng Lý Huệ Lợi đỏ mặt, bộ dáng lo lắng giải thích, rất nữ tính, rất đáng yêu.

"Thật sao? Nếu như chị bận chuyện khác cũng không sao đâu" Lý Huệ Lợi liên tục xác nhận, sợ ảnh hưởng đến lịch trình của Phác Thái Anh.

"Thật sự không có, vậy năm giờ chiều thứ bảy, chúng ta sẽ gặp nhau trước nhà hát được không?" nàng trực tiếp quyết định thời gian gặp mặt, miễn cho Lý Huệ Lợi lại tiếp tục chần chừ.

"Tốt, thứ bảy năm giờ chiều, trước nhà hát" Giọng Lý Huệ Lợi ngọt ngào phảng phất ý cười, lúc nàng điện thoại có tiếng đàn ông, tựa hồ bảo chuẩn bị họp, nên đành vô vàng tạm biệt Phác Thái Anh, đồng thời lần nữa cám ơn Phác Thái Anh nhận lời.

Phác Thái Anh cúp điện thoại, khóe miệng cong lên vui vẻ, mỗi lần nàng nói chuyện với Lý Huệ Lợi đều rất nhẹ nhàng, mà tính ôn nhu của nàng làm người khác rất yêu thích, không giống Kim Trân Ni thô lỗ đạp cửa phòng, còn ở trong ngõ tối quần nàng.

Nhớ tới cửa, Phác Thái Anh đứng ở khung cửa, nàng cầm "tấm ván gỗ" được gọi là cửa phòng dựng lên, thế nhưng ổ khóa đã hỏng, làm sao cũng không gắn vào được, ngay lúc tay nàng bắt đầu nhức mỏi, một cổ lực đạo thay nàng giữ chặt cánh cửa.

Nàng không biết là ai, nhưng người này sức lực không nhỏ, thử vài lần liền đem cánh cửa gắn lại dùm nàng.

"Cám ơn" Phác Thái Anh kéo cửa nói lời tạ ơn, lập tức sửng sốt...

"Kim Trí Tú?" Nàng kinh ngạc nhìn Kim Trí Tú, nghĩ thầm nàng sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa không tiếng không hình.

Nàng thấy Phác Thái Anh, chỉ chỉ vào trong phòng tựa hồ muốn hỏi sao không mời nàng đi vào.

"Mời vào, thật thất lễ, chỗ nhỏ lộn xộn, cô cứ ngồi trên giường, không cần khách sáo." Nàng nhặt quần áo rơi đầy trên sàn, mời Kim Trí Tú vào phòng.

Phác Thái Anh đứng bên cạnh thở dài, sao phòng nàng giờ trở thành phòng tiếp khách rồi?

"Cô hôm qua có sao không?" Nàng dọn xong quần áo, trực tiếp ngồi cạnh Kim Trí Tú, đối phương vẫn như cũ, mặc áo khoác quân trang, cổ áo bẻ lên che nửa khuôn mặt, mũ lưỡi trai kéo thấp, khiến Phác Thái Anh buồn bực nghĩ, Kim Trí Tú bởi vì xấu xí nên cố tình che chắn sao? Thế nhưng nàng lại cảm thấy Kim Trí Tú chính là một đại mỹ nhân, chính là giác quan thứ sáu của thiếu nữ nói cho nàng biết.

Kim Trí Tú nghe vậy lắc đầu.

Nàng không nói có sao không, Phác Thái Anh minh bạch, giống như tối hôm qua uống rượu, cổ họng bị đau.

"Cô tìm tôi có việc gì?" Nàng hỏi rất nhẹ, cũng rất cẩn thận.

Nhìn Kim Trí Tú trầm mặc không nói ngồi trên giường, khiến Phác Thái Anh tự nhiên khẩn trương, nàng đợi gần năm phút, Kim Trí Tú cũng không trả lời nàng. Phác Thái Anh bất đắc dĩ thở dài, lúc muốn đứng dậy lấy nước uống, Kim Trí Tú đột nhiên bắt cánh tay nàng, tốc độ nhanh kinh người.

Phác Thái Anh không ngờ nàng có thể như vậy, vô thức muốn trốn ra đằng sau, bị Kim Trí Tú dùng sức kéo một cái, cả người ngã trên giường, giữa lúc trời đất quay cuồng, vô thức dùng cái trán đυ.ng vào đối phương, nào biết cổ bị người dùng tay bóp chặt, mặc dù không đến mức ngạt thở, cũng làm Phác Thái Anh kinh hãi quá độ.

Trong vòng, chỉ còn tiếng thở dốc và sự lặng im.

Nàng ngã xuống giường, bị Kim Trí Tú dùng tay phải bóp cổ, hai tay giữ chặt trên đầu.

Phác Thái Anh nhăn mày, thở hổn hển nửa ngày mới nói: "Nếu như cô đến tìm Kim Trân Ni, nàng vừa rồi bị Hán ca gọi đi."

Kim Trí Tú rất kỳ quái, không nói lời nào, lại không buông nàng ra, hai người liền ở tư thế hiện tại giương mắt nhìn nhau.

"Tề Ca đến" Kim Trí Tú rốt cuộc mở miệng, tiếng nàng rất trầm ổn, mạnh mẽ, mỗi chữ mỗi câu đều đánh vào tâm Phác Thái Anh, để nàng cảm thấy vô cùng gấp gáp "Tôi không sao, tới xem một chút" Nàng nói rất nhẹ nhàng, lại đối với Phác Thái Anh dùng vũ lực, giống như muốn bắt phạm nhân chống đối.

"Vậy sao cô còn chưa buông tôi ra hả?" Phác Thái Anh khó chịu giật cánh tay, Kim Trí Tú lúc này mới buông nàng ra.

Phác Thái Anh xoa bả vai, Kim Trí Tú mạnh như thế, hại cánh tay nàng muốn trật khớp, ngay lúc lòng nàng tràn đầy oán niệm, bàn tay Kim Trí Tú từ phía sau đặt lên vai nàng, làm nàng giật mình cứng ngắc cả người.

Nàng lẳng lặng đánh giá đối phương, dường như Kim Trí Tú chỉ muốn giúp nàng xoa bóp.

Kim Trí Tú lực tay rất lớn, xoa bóp vừa đủ lực, Phác Thái Anh để nàng xoa vài cái, lập tức đầu hàng trước kỹ năng xoa bóp siêu phàm của nàng, thậm chí nằm xuống lúc nào cũng không hay, để nàng ta ngồi trên lưng mình, Phác Thái Anh đều quên hết. Nàng ôm gối đầu, nhắm hai mắt thỉnh thoảng hừ hai tiếng, tối hôm qua bị Kim Trân Ni giày vò, hiện tại được xoa bóp, lực đạo ấn trên lưng khiến Phác Thái Anh yêu thích không thôi.

"... ân... thật thoải mái... ngô ân" Thanh âm vừa mập mờ lại gợi cảm, còn tưởng rằng đang làm ba cái chuyện đáng xấu hổ.

Kỳ thực hai người ăn mặc chỉnh tề, làm gì không có quy củ chứ? Kim Trí Tú nhướng chân ngồi trên mông nàng, nhìn da thịt dưới lớp áo lông của Phác Thái Anh, không trắng nõn đại trà, mà là màu đồng cổ khỏe mạnh, nhìn thêm một chút, nàng vô thức kéo một cái, sau đó đưa tay trượt vào.

Đầu ngón tay thô rá trực tiếp nắm phần eo, Phác Thái Anh lập tức nổi da gà, nàng giằng co, nhưng khí lực Kim Trí Tú rất lớn, Phác Thái Anh không có cách nào đẩy ngã đối phương, giãy dụa một hồi chỉ có thể đem thân thể xoay lên, nhưng Kim Trí Tú vẫn ngồi trên bụng nàng.

"Không muốn!" nàng vừa rồi giãy dụa mạnh mẽ, hiện tại thở phì phò, gương mặt cũng có chút phiếm hồng.

Nàng sợ tình huống tối qua lặp lại, cho nên kiên quyết thể hiện rõ lập trường.

Áo Kim Trí Tú không che khuất vì cử động vừa rồi, bị kéo hơi thấp xuống, lộ ra cái cằm trắng nõn thon thon, đường cong ưu mỹ chính là một mỹ nhân bại hoại, nàng hơi khẽ mím môi, vẫn như cũ không nói.

Phác Thái Anh nhìn nàng thật lâu, Kim Trí Tú cũng không có hành vi thiếu quy củ.

Nàng suy tư nửa ngày, nghĩ thầm có phải đã hiểu lầm ý tứ của Kim Trí Tú?

Sau đó ngữ khí mềm nhũn, nằm thành hình chữ đại nói: "Thật có lỗi, tôi vừa rồi quá kích động, có khả năng hiểu lầm cô, nhưng cô không nói lời nào, tôi không cách nào hiểu rõ suy nghĩ của cô, nếu không ngại, cô có thể trực tiếp..."

Đằng sau "nói tôi biết" Ba chữ còn chưa nói xong, Kim Trí Tú lúc này mới nói ra suy nghĩ.

"Tôi muốn sờ cô" nàng nhanh nhưng lại rõ ràng.

Nàng "muốn", không giống nàng ngày thường chữ "muốn" ẩn chứa sự khẩn cầu mãnh liệt.

Điều này khiến Phác Thái Anh có chút xấu hổ, thế nhưng lời nói ra không thể rút lại được.

"... ừ ." Nàng khẽ gật đầu, nhắm mắt lại để Kim Trí Tú sờ.

Đầu tiên, Kim Trí Tú nhìn chăm chú nàng hồi lâu, lâu đến nỗi Phác Thái Anh cho rằng nàng sẽ không sờ soạng, nhưng vừa mở mắt, đã nhìn thấy Kim Trí Tú đưa tay ấn lên bụng của nàng. Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, đầu ngón tay mảnh khảnh mơn trớn áo khoác lông, chậm rãi di chuyển, lực đạo không nhẹ không nặng lướt qua, khiến hơi thở Phác Thái Anh có chút hổn hển, mà còn khô nóng.

Thưởng thức thân thể cùng giới, lành mạnh mà cũng rất bình thường.

Thế nhưng loại "sờ" này của Kim Trí Tú lại làm Phác Thái Anh cảm thấy có chút nguy hiểm.

"Cô có thể dừng..."

"Không thể..." Mặc kệ Phác Thái Anh muốn nói gì, Kim Trí Tú trực tiếp dùng hai chữ ngăn lại.

Hai tay của nàng từ bụng nhỏ tìm tòi đi lên phía trên, chậm rãi dọc theo đường cong cơ thể đi vào ngực, rồi đảo quanh xương quai xanh. Phác Thái Anh không thấy rõ mặt mũi nàng, mũ lưỡi trai che đậy hoàn toàn biểu cảm, Phác Thái Anh nhíu lông mày vô lực, hai tay đặt hai bên, đột nhiên "tê!" một tiếng, áo lông của nàng bị Kim Trí Tú xé từ cổ áo đến toàn bộ, chiều dài rách đến rốn.

Phác Thái Anh giương mắt nhìn Kim Trí Tú, đáy mắt rất là bất mãn, hai tay trực tiếp chạm vào da thịt lộ ra ngoài. tay Kim Trí Tú thật ấm áp, đầu ngón tay thô ráp massage ngực, nguyên bản so với vuốt ve bình thường có chút khác biệt, Phác Thái Anh cảm giác hai tay không yên phận xoa nắn bộ ngực, áo ngực màu xanh bị thô lỗ bấu véo, giống như muốn kéo nội y xuống.

"Kim Trí Tú" Phác Thái Anh trầm thấp kêu một tiếng, ngữ khí mang theo nghi vấn cùng cảnh cáo.

Lúc này Kim Trí Tú liền ngưng hành động đang làm, qua nửa ngày, nàng cúi xuống giúp Phác Thái Anh kéo áo lông bị xé rách ra, khoảng cách của hai người rất gần, nàng thậm chí còn ngửi được mùi của Kim Trí Tú, là mùi thơm vừa tắm xong.

Kéo áo lông che đi da thịt lộ ra ngoài, nàng nhún chân rời khỏi thân thể Phác Thái Anh, ngồi trên giường không nói một lời, rất trầm mặc, để người ta không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Phác Thái Anh ngồi dậy chậm rãi đến gần Kim Trí Tú, từ phía sau lưng nhìn lỗ tai nàng lộ ra.

"Có thể cho tôi xem hình dáng của cô khôn?" Nàng để Kim Trí Tú sờ hết rồi, điều kiện này cũng không quá đáng, nhưng Kim Trí Tú không có trả lời, Phác Thái Anh thăm dò tiến về phía trước, cài cằm đặt trên vai nàng, nói khẽ: "có thể không?"

Nàng thăm dò ý kiến của Kim Trí Tú.

Nhưng đối phương giống như đầu gỗ, không đồng ý cũng không phản đối, hai người cứ vậy giằng co mười phút.

Phác Thái Anh trừng mắt nhìn, phát hiện Kim Trí Tú không đẩy nàng ra, tay nàng âm thầm chạm vào vai Kim Trí Tú, đối phương cũng không chống cự, nàng ta chắc là đồng ý, thế là Phác Thái Anh to gan dựa vào lưng Kim Trí Tú, hai tay ôm cổ nàng, tay trái rất nhanh nhẹ nắm lấy mũ lưỡi trai.

Chính xác là muốn cởi xuống, Kim Trí Tú dùng tốc độ sét đánh nắm chặt cổ tay Phác Thái Anh, lực đạo mạnh đến nỗi nàng không sao buông tay.

Nàng hơi dùng sức kéo về phía trước, gương mặt Phác Thái Anh lập tức đặt bên tai nàng ta, khoảng cách hai người rất gần, có thể nghe được tiếng thở của nhau.

Lúc này Kim Trí Tú nghiêng đầu. môi đặt trên mặt Phác Thái Anh, hơi thở nóng ướt khiến toàn thân nàng căng cứng.

Kim Trí Tú chỉ nói hai chữ "muốn chết".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro