Chương 019: trò chơi tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sàn nhà cũ kỹ phát ra tiếng cạch cạch kỳ quái, trong phòng tăm tối, chỉ có ánh trắng từ bên ngoài chiếu vào lờ mờ.

Trong phòng khách, hai thân ảnh quấn giao, cái bóng phủ dài trên tường, mập mờ chập chờn xê dịch.

Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni sau khi về nhà, lúc các nàng vừa đóng cửa, y phục trong nháy mắt đã rơi đầy đất, lúc này nàng ngồi trên đùi Kim Trân Ni, để hai tay người kia ôm lấy eo, chui đầu vào ngực vuốt ve. Nàng há miệng dùng lực mạnh cắn Phác Thái Anh, lưu lại trên làn da màu mật ong gợi cảm một dấu hôn đỏ tươi cùng dấu răng bá đạo.

"Thích lễ vật tôi tặng em không?" Kim Trân Ni vừa nói chuyện, vừa cởϊ áσ của mình, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm thân thể Phác Thái Anh, rất thích nàng xõa tóc dài, ánh mắt mông lung, giống như nàng đang câu dẫn mình. Kim Trân Ni vô cùng hiểu rõ, bởi vì sau khi cởi bỏ áo khoác nhịn không được lại ôm chặt người trước mặt, ngửi ngửi thật sâu hương thơm trên người nàng.

"Lễ vật gì?" tiếng nói Phác Thái Anh rất nặng, nàng ôm lấy gương mặt Kim Trân Ni, nhu hòa hôn lên trán nàng.

"Đề cử gia nhập Ngô Đường, cùng..." Nàng bỗng nhiên xoay người, đem Phác Thái Anh nằm dưới thân mình, tiến lên cắn vành tay của nàng, thở thở: "địa vị quản lý quán rượu" Cánh tay Kim Trân Ni còn quấn băng vải, thế nhưng lực đạo của nàng lại rất mạnh khiến Phác Thái Anh líu lưỡi, cũng không có phản kháng, mà vòng tay lên cổ Kim Trân Ni, thu ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Thiên hạ làm gì có bữa ăn miễn phí, cô có mục đích gì?" Nàng không phải đồ ngốc, biết Kim Trân Ni sẽ không tốt bụng mà giúp không nàng.

Nhưng nàng không nghĩ Kim Trân Ni lại đột nhiên giúp đỡ, hơn nữa còn dùng phương pháp ngoài ý muốn...

"Tôi muốn em..." Nàng không e dè, liếʍ khóe môi Phác Thái Anh.

Trong bóng tối, Phác Thái Anh có thể trông thấy rất rõ ràng đôi mắt đỏ rực của Kim Trân Ni, cặp mắt kia chính là tùy tiện mà nhìn mình chằm chằm.

Vừa kiên định lại mang tia nghiền ngẫm.

"Muốn tôi làm gì?" Phác Thái Anh thấy trong đáy mắt Kim Trân Ni ý cười vui vẻ , liền trực tiếp nhìn thẳng.

Kim Trân Ni đang đùa giỡn nàng, lại không chút nào che dấu muốn cùng nàng chơi trò tình yêu.

"Muốn em trở thành người con gái của tôi, là người chỉ thuộc về tôi." Đối với ánh mắt nhìn sang chỗ khác của Phác Thái Anh, Kim Trân Ni rất không hài lòng, nàng nắm cằm nữ nhân trước mặt, mở miệng cưỡng hôn, đầu lưỡi nóng ướt xông vào bên trong miệng của Phác Thái Anh, dùng sức xiết mạnh, ôm lấy đầu lưỡi nàng liếm mút thỏa thích, phát ra âm thanh tiếng nước khiến người mặt đỏ tim rung, cho đến lúc hai người trở nên khó thở, Kim Trân Ni mới buông ra: "Có được hay không?"

Kim Trân Ni thế mà lại hỏi nàng có được hay không.

Phác Thái Anh thở mấy hơi, cũng nắm lấy cằm Kim Trân Ni, hai người chăm chú nhìn nhau.

"Cô đang đùa giỡn với tôi hay là nghiêm túc hả?" Nàng muốn biết nên dùng loại mặt nạ nào đối với Kim Trân Ni.

Trò chơi tình yêu là một trong những nan đề khó tránh của nội ứng, nàng từng ở nước ngoài chơi không ít, thậm chí còn phụ tình người ta, thế nhưng lần này lại khác, người theo đuổi nàng lại là con gái, hơn nữa còn là một cô bé trẻ tuổi, nàng cuồng dã không bị trói buộc, phách lối cũng rất lớn gan, bất quá lời nàng nói rất có phân lượng, là trợ thủ đắc lực dưới trướng của Hán ca, nếu như lôi kéo nàng, chắc hẳn tiền đồ sẽ như gấm.

Nhưng Phác Thái Anh do dự.

Chơi, sẽ phải trả giá, không chơi, cũng phải trả giá...

Chỉ là tùy thuộc vào mức độ thực tâm.

Kim Trân Ni cười nhẹ vài tiếng, tiếng cười của nàng luôn bất cần đời "Nói rõ ra, liền không có ý nghĩa."

Mặc dù Kim Trân Ni không chịu xác nhận, nhưng Phác Thái Anh đã biết rõ đáp án.

Cho nên nàng yên tâm mỉm cười, hôn lên khóe môi Kim Trân Ni, ấn son môi đỏ tươi lên khuôn mặt trắng nõn của nàng.

Trò chơi tình yêu này một khi kết thúc, sẽ có một người chịu tổn thương, Phác Thái Anh biết rõ sẽ bị tổn thương, đồng thời cũng suy nghĩ làm thế nào đem tổn thương giảm đến nhẹ nhất. Đêm nay nàng thuận theo tâm ý của Kim Trân Ni, mặc cho nàng đối với mình đưa ra yêu cầu, hai người kịch liệt ôm nhau, giống như là dù thế nào cũng không đủ, từ phòng khách đến nhà bếp, rồi từ nhà bếp ra đến phòng tắm, sau đó ở trên giường triền miên không thôi. Cả phòng tràn ngập hương khí câu người, thở dốc quanh quẩn cùng khàn khàn rên rỉ, Phác Thái Anh ôm vai Kim Trân Ni, hôn cổ đầy mồ hôi của nàng, tròng mắt ướŧ áŧ nhìn khóe môi nàng nhếch lên.

Trong lúc đang rất vui vẻ, chẳng biết sao lại ẩn chứa có chút gì đó chua xót.

Đáp án của Kim Trân Ni tuyệt đối không phải thiên trường địa cửu, chỉ là một trò chơi mà thôi.

oOo

Phác Thái Anh được Kim Trân Ni "đề bạt" chính thức thoát khỏi Tinh Toản, trở thành người quản lý quán rượu nhỏ của Minh gia trước kia.

Nguyên bản má mì biết chuyện lập tức gây khó khăn đủ đường cho Phác Thái Anh, nói Tinh Toản không phải là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, sau đó phải nhờ Hán ca đích thân gọi điện, má mì mới nguyện ý thả người, bất quá trước khi đi má mì vẫn quăng xuống một câu độc mồm, nói nàng đừng tưởng rằng bám vào Hán ca thì sẽ trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành, nàng chẳng qua là một nữ tiếp viên ti tiện mà thôi.

Lập tức Phác Thái Anh cũng không nói gì, chí cám ơn má mì đã chiếu cố giúp đỡ nàng.

Nàng đương nhiên biết đi theo Hán ca cũng không có cách nào bay lên làm phượng hoàng, nhưng nàng cũng không muốn làm phượng hoàng, Phác Thái Anh chỉ là nội ứng, nàng chui vào Ngô Đường, chính là muốn bắt cảnh cục biến chất làm tay trong cho băng đảng, nếu như đi theo Hán ca, cơ hội lấy cắp thông tin càng cao hơn, cho nên nàng dứt khoát kiên quyết rời Tinh Toản, trong lòng tràn đầy quyết tâm nhưng tráng sĩ chặt tay theo phò Hán ca.

"Mặt nạ" chính là tên quán rượu, quê mùa lại không sang, khiến cho Phác Thái Anh lần đầu thấy hơi sững sờ.

Dù sao quán rượu này là do Kim Trân Ni kiên quyết muốn nàng quản lý, có phải đang muốn ám chỉ cái gì?

Nhưng nàng rất nhanh thôi nghĩ ngợi lung tung, Kim Trân Ni sẽ không biết thân phận nàng, nếu cho người điều tra, chỉ có thể tìm được những hồ sơ ngụy tạo, trên cơ bản đều là viết tốt nghiệp ở trường nào, lên cao trung thì đi nước ngoài du học, không có học đại học, phụ mẫu đều qua đời, lớn lên ở cô nhi viện nào đó, sau đó mười tuổi được một gia đình khá giả nhận nuôi, nhân sinh quanh co một đường, nhưng kỳ thực số liệu được cùng quốc an bảo vệ rất an toàn.

Quán rượu nhỏ này cũng không phải quán ăn đêm đèn năm mười màu chớp tắt, mà là một nơi đơn thuần để dân đi làm tiện thể ghé qua, không có gái hầu rượu, cũng không có bán rượu mạnh, nhiều lắm chỉ có một Bartender đã lớn tuổi đứng quầy bar, nguyên lai lúc nhận quán rượu nàng, Hán ca cũng định bán đi, nhưng bị Kim Trân Ni thuyết phục, hắn mới tìm người quản lý.

Thế là Phác Thái Anh tiếp nhận, quán rất nhỏ, chỗ ngồi riêng tư không nhiều, quầy bar có hình dạng cổng vòm, có thể chứa được một số ít khách, còn không hoạt động phi pháp, nên ngày thường chỉ có khách quen ghé qua, ngày nghỉ nhiều lắm là mấy nhóm trẻ tuổi mới học đòi đến chơi, sinh ý vô cùng quạnh quẽ.

Mấy ngày nay Phác Thái Anh rất nhàn nhã, nàng đem sổ sách đối chiếu cẩn thận, sau đó biết đến nhân viên trong quán, Bartender trung niên gọi là A Thép, nhân viên phục vụ bên ngoài có tiểu muội tên là Châu Châu, một người khác là Tiểu Vân, cả hai đều còn đang đi học đại học, còn lại là thủ hạ của Hán ca. Phác Thái Anh không có cùng bọn chúng thân thiết, bởi vì bọn hắn có ý kiến với Phác Thái Anh, không biết cô gái này từ đâu ra lại đến quản lý, cho nên vô cùng bất mãn.

"Phác tỷ, thùng rượu này để đâu?" Một chàng trai từ cửa đi vào, nhìn Phác Thái Anh còn gọi nàng là Phác tỷ.

"Bỏ ở bên cạnh tủ lạnh đi." Nghe gọi thế nàng cũng có chút mới lạ, những người này làm ở quán "Mặt nạ". Kỳ thật cũng giống như những nhân viên bình thường, bọn họ không có gia đình thuộc hắc đạo, chỉ là thị dân phổ thông, chỉ có cấp quản lý như nàng hay tên bảo vệ mới là do bang hội cử đến, vì vậy chuyện Minh gia bị hất cẳng, cũng không phải ai cũng biết, chỉ biết là thay người quản lý hay nhân sự.

"Chờ một chút, chỗ này cậu cũng mang đi dùm tôi, để ở đây hơi chật chội vướng bận." Phác Thái Anh kéo tay chàng thanh niên định rời khỏi, muốn hắn gom chai rượu đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu thanh niên thậm chí còn ngửi được mùi nước hoa thành thục trên người Phác Thái Anh, lập tức ngừng bước.

"A Thành"

"Bảo bối"

Gần như đồng thời, hai tiếng nói từ phía sau hai người vang lên.

Chỉ thấy Châu Châu lúng túng quơ tay, ra hiệu A Thành cùng Phác Thái Anh cách xa nhau một chút, nhưng A Thành ngu ngốc chưa hiểu ý, lập tức Phác Thái Anh bị người khác mạnh mẽ kéo vào trong ngực, Kim Trân Ni mặc trên người áo khoác màu đen, lông tơ, bên trên còn đính một lớp chất liệu trắng như tuyết mịn, càng thêm ưu mỹ, cử động của nàng khá là bá đạo, từ sau lưng ôm Phác Thái Anh eo, chiếc cằm nhọn đặt trên vai nàng, cặp mắt đỏ như lửa nhìn thẳng vào phía A Thành.

"A Thành, giới thiệu cho cậu đây là Phác Thái Anh, bạn gái chị." Tiếng nói của nàng ẩn chứa nụ cười, kỳ thật Kim Trân Ni cũng không biết cậu trai giao rượu kia tên gì, chỉ vì Châu Châu gọi hắn A Thành, nàng mới gọi hắn A Thành, sau đó rất rõ ràng xác nhận mối quan hệ của mình với Phác Thái Anh.

Để hắn không có vọng động ý đồ xấu.

"A Thành, người này là Kim Trân Ni, đi theo Hán ca làm việc." Phác Thái Anh biết Kim Trân Ni hiện tại là muốn công khai chủ quyền, đành phải bất đắc dĩ giới thiệu với A Thành, miễn cho chàng trai trẻ bị cái tên lưu manh dọa đến nằm ác mộng.

"Dạ, chào chị! Trân Ni tỷ!" A Thành hồi phục tinh thần, lúng túng cúi đầu, còn không cẩn thận đá lăn chai rượu dưới chân, gây ra tiếng động lớn, lúc này Châu Châu nhìn thật chướng mắt, vội vàng giúp hắn thu dọn tàn cuộc, lúc hai người thu dọn chai lọ, Kim Trân Ni đã ôm Phác Thái Anh đến nơi hẻo lánh.

"Tan tầm chưa?" Kim Trân Ni ép nàng vào tường, không để ý người xung quanh, trực tiếp tiến lên muốn hôn môi nàng, đáng tiếc bị nàng tránh đi.

"Còn nửa tiếng" Phác Thái Anh nhìn đồng hồ, còn có nửa tiếng mới tan ca.

Mấy ngày nay, Kim Trân Ni đều đến đón nàng tan ca, có khi đến sớm, có khi đến muộn, Phác Thái Anh cũng không ngại, nàng biết Kim Trân Ni thay Hán ca làm việc, thời gian không ổn định, nếu như Kim Trân Ni đến muốn, nàng sẽ ở trong quán đợi đến lúc nàng xuất hiện mới cùng nhau về nhà, lúc chờ đợi tâm tình có chút phức tạp, cũng có chút ngọt ngào

"Tôi còn chưa ăn tối, đói quá." Kim Trân Ni kéo tay Phác Thái Anh, để nàng sờ vào áo khoác, ôm lấy chính mình.

"Cô muốn ăn gì?" Nàng cười nhẹ vài tiếng, thân thể Kim Trân Ni rất ấm áp. Cho nên nàng không có cự tuyệt phần tươi mới này, rất tự nhiên ôm eo nàng, sát lại gần nhau, mập mờ bên tai nói nhỏ: "Muốn ăn gì? Tôi về làm cho cô ăn."

Từ khi hai người bắt đầu hẹn hò, Phác Thái Anh dọn vào ở chung với Kim Trân Ni, bữa tối luôn là Phác Thái Anh tự mình xuống bếp, bởi vì tay nghề của Kim Trân Ni thực muốn đem đốt luôn nhà bếp.

"Em muốn nghe lời nghiêm chỉnh hay buồn nôn?" Kim Trân Ni nghịch ngợm cười, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.

Hoa tai bảy màu của nàng sáng lấp lánh làm Phác Thái Anh tựa hồ chói mắt, nàng thấp giọng cười yếu ớt, làm Phác Thái Anh cũng đi theo cười ra tiếng.

"Trước hết là lời nghiêm chỉnh." Nàng muốn Kim Trân Ni thành thật một chút.

"Omurice" Nàng gật đầu, chỉ định bữa tối đêm nay.

"Còn buồn nôn?" Kỳ thật Phác Thái Anh cũng đoán được đáp án, nhưng nàng vẫn muốn Kim Trân Ni tự mình nói ra.

Kim Trân Ni không có trả lời ngay, mà nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Phác Thái Anh, trong đáy mắt trầm tĩnh liền thấy lấp lóe một tia quang mang, ánh mắt ôn nhu khiến nàng tự giác bị hấp dẫn thật sâu. Khí chất Phác Thái Anh ổn trọng thành thục, khiến người đối diện cảm thấy sẽ không nóng giận, mỗi một nụ cười đều phải tính toán qua, còn như có như không câu dẫn, trêu đùa trái tim Kim Trân Ni.

"Tôi muốn ăn em" Kim Trân Ni sát vào người Phác Thái Anh, nhu hòa thì thầm bên tai nàng "Ăn đến sạch sẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro