Chương 020: Lý Huệ Lợi ngây thơ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần lễ sau khi nhận quản lý quán rượu, tất cả nhân viên đều biết quan hệ giữa Kim Trân Ni và Phác Thái Anh.

Nhờ có Kim Trân Ni nhiệt tình giới thiệu, cùng màn thể hiện ân ân ái ái lộ liễu, cho nên các nhân viên quán thấy nàng đến liền tránh đi không quấy rầy các nàng, bởi vậy đêm nay sau khi tan ca, Châu Châu liền nói Phác Thái Anh đi trước, dọn dẹp cùng đóng cửa cứ để cho người dưới làm là được rồi, Phác Thái Anh không nghĩ tự cao tự đại, liền nói để nàng giúp một tay, nhưng lại bị Kim Trân Ni ôm eo kéo đi.

Sau khi về nhà đã là 4 giờ sáng...

Kim Trân Ni từ phòng tắm đi ra, Phác Thái Anh cùng lúc đã rửa chén xong xuôi. Kim Trân Ni thấy thế từ đằng sau ôm eo nàng, theo thói quen đặt cằm lên vai Phác Thái Anh, nàng thích cảm giác ôm con gái từ đằng sau, rất ấm áp cùng thân mật, lúc ôm nàng vào trong ngực có thể ngắm nhìn mặt bên nghiêm túc của nàng, hàng lông mi thật dài rung rung, tràn ngập mỹ vị nữ nhân.

"Tôi để cơm trên bàn rồi, cô ăn đi." Phác Thái Anh quay đầu hôn má Kim Trân Ni một cái, bảo nàng đi ăn cơm.

Nàng không nói gì, kéo cái ghế bắt đầu ngồi xuống ăn tối, kỹ năng nấu nướng của Phác Thái Anh rất tốt, nấu nướng đơn giản vẫn trông đẹp mắt ngon miệng, khẩu vị lại thanh đạm, coi như làm việc nghỉ ngơi thất thường nên ăn uống cũng đơn giản nhanh gọn, Kim Trân Ni cắn muỗng, cầm tạp chí trên tay đọc, trước nhà nàng có cái tivi cũ, bởi vì lúc ân ái với Phác Thái Anh không cẩn thận là rơi xuống đất, màn hình vỡ vụn, cho nên giờ chỉ có thể xem tạp chí giết thời gian.

"Gần đây trông có vẻ bận rộn gì vậy? Nhìn tay cô lại bị thương kìa." Phác Thái Anh rửa nồi xong đến gần Kim Trân Ni, kéo tay áo ngủ của nàng lên, quả nhiên vết bầm xanh đỏ hiện ra, lúc Kim Trân Ni ôm nàng lúc nãy, Phác Thái Anh đã thấy.

"Hán ca nhờ tôi đi giao dịch hàng, lúc ở bến tàu nhận hàng thì bị thương, mấy tên Ngô Đường rất thô lỗ, bọn hắn thấy tôi con gái yếu đuối dễ dàng bị bọn hắn đụng ngã." Kim Trân Ni hờ hững đáp, còn chỉ vào người mẫu trên tạp chí, nói quần áo rất đẹp, muốn Phác Thái Anh mua mặc thử.

"Ừm" nàng cũng không có để ý, quay người trở về phòng bếp lau ly.

"Em không hỏi tôi đi lấy hàng gì hả?" Phác Thái Anh thấy Kim Trân Ni đóng tạp chí lại, bỗng nhiên đề cao âm lượng hỏi.

"Tại sao tôi phải hỏi?" Nàng hỏi lại Kim Trân Ni, nhếch miệng cười "Nếu cô muốn nói thì sẽ nói cho tôi biết." Nếu quá tích cực sẽ bị người ta hoài nghi, Kim Trân Ni tất nhiên sẽ nói cho nàng biết lấy hàng gì cho Hán ca, coi như là tin tưởng nàng, nếu hỏi nhiều thêm vài câu, chứng tỏ quan tâm quá mức.

Im lặng là vàng.

"Em tính tình không nóng không lạnh thiệt là hấp dẫn tôi." Kim Trân Ni nheo mắt, hai tay chống cằm nhìn lưng Phác Thái Anh, ánh mắt từ gáy nàng trượt xuống mông sau đó nhìn xuống phía dưới "Để tôi đem em lột sạch, sau đó đè xuống giường đối với em làm những chuyện không quy cũ, khiến em khóc, hung hăng chiếm đoạt em, để em cầu xin tôi tha cho." Lời nàng nói đều là chân tâm thực ý.

"Tôi chẳng phải không nóng không lạnh." Phác Thái Anh cất bát dĩa nói, cởi tạp dề đi đến bên cạnh Kim Trân Ni "Tôi tôn trọng bí mật cá nhân của cô, những chuyện cô không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi nhiều, bộ không tốt hả?"

"Tốt chứ, em nói không sai, thưởng cho em nè." Kim Trân Ni kéo áo Phác Thái Anh hôn lên rốn nàng một cái thật mạnh, trêu Phác Thái Anh cười mấy tiếng: "Nói thực đây là lần đầu tiên tôi quen với phụ nữ chững chạc, thật không quen chút nào."

"Ý của cô là, cô đã từng quen qua rất nhiều cô gái trẻ hả?" Phác Thái Anh vuốt tóc đỏ của nàng, vô tâm hỏi một câu.

Coi như Kim Trân Ni không nói, nàng cũng biết Kim Trân Ni tình sử phong phú, mỗi ngày đều đùa giỡn giở trò, cùng không hề ngại ngùng tuôn ra những lời hạ tiện lưu manh, nàng có thể nhận ra, trên tình trường Kim Trân Ni là một cao thủ đắc ý.

"Đúng, tôi từng có rất nhiều bạn gái cũ, còn quen rất nhiều bạn trai cũ." Nàng không ngại ngùng kể Phác Thái Anh nghe danh sách tên người cũ mà nàng từng quen, nhưng Phác Thái Anh từ đầu đến cuối đều im lặng, không cắt ngang, không có nôn nóng, cho đến khi Kim Trân Ni nhướn mày, hôn cằm nàng, rồi hỏi: "Sao không lên tiếng, em ăn dấm rồi sao?"

Phác Thái Anh vuốt tóc nàng, nheo mắt cười nói: "Không có, bởi vì kinh nghiệm tình trường của tôi cũng như thế."

"Nguyên lai em cũng là giang hồ lão luyện, vậy tôi muốn ăn dấm, nhanh đến dỗ dành tôi đi." Kim Trân Ni kéo Phác Thái Anh ngã nhào trên giường, cũng không thể gọi là giường, chỉ là mấy tấm chăn bông dày để xếp chồng lên nhau, mặc dù không mềm, nhưng cũng không cứng.

"Đừng giỡn nữa mau ngủ đi." Phác Thái Anh đẩy nàng ngoan ngoãn nằm xuống, Kim Trân Ni không chịu, chơi xấu kéo cánh tay nàng.

"An ủi tôi, nếu không đêm nay em đừng hòng ngủ." Thanh âm của nàng rất nhỏ, lại vô cùng rõ ràng.

Phác Thái Anh bất đắc dĩ nhìn nàng nửa ngày, Kim Trân Ni có khi thật giống trẻ con, tùy hứng lại bá đạo.

"Muốn tôi an ủi cô thế nào?" Nàng nằm bên cạnh Kim Trân Ni, ngón tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại, thật giống như làn da em bé, làm Phác Thái Anh ao ước lại đố kỵ, quả nhiên là tài sản chính là tuổi trẻ, không giống như nàng ba mươi tuổi, là một lão bà không có tuổi thanh xuân.

"Nói em yêu tôi" Kim Trân Ni hồ như mở miệng, đáy mắt lóe lên tia chờ đợi mong ngóng.

"Không được" Phác Thái Anh lập tức cự tuyệt.

Kim Trân Ni nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt như lửa không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Tôi không thể nói yêu cô" nàng mình bạch Kim Trân Ni dùng ánh mắt hỏi nàng lý do, tin rằng Kim Trân Ni cũng biết nguyên nhân.

Bởi vì đây cũng chỉ là trò chơi, mà trò chơi thì chỉ nên chơi đùa, không cần chịu trách nhiệm, không cần áy náy.

Chữ yêu này quá nặng nề, coi như nói đùa đi, cũng không được.

"Tôi thích cô" Phác Thái Anh nhắm mắt hỏi Kim Trân Ni "Còn cô?"

Nàng nghe tiếng chăn bông xê dịch, sau đó ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Kim Trân Ni, nàng thích mùi táo.

Đêm nay, Kim Trân Ni không trả lời nàng.

oOo

Từ khi nhận công việc ở "Mặt nạ" Phác Thái Anh không có gặp mặt Lạp Lệ Sa, nhưng nàng vẫn đều đặn gửi tin nhắn, bất quá không còn là loại tin nhắn "Nhớ chị" mà chỉ là thăm hỏi bình thường, có đôi khi nàng sẽ dặn dò Lạp Lệ Sa trời lạnh nhớ mặc thêm áo, hoặc là hỏi công việc gần đây có nhiều không, quá lắm cũng chỉ là gửi lời chúc ngủ ngon bình thường.

Cứ thế kéo dài một tháng, nhưng nàng chưa bao giờ nhận được hồi âm, thế nhưng làm riết thành thói quen.

Lạp Lệ Sa lạnh lùng nhưng Lý Huệ Lợi thì lại giống như một vị tiểu tình nhân, vì khi nàng nhắn tin, Lý Huệ Lợi cỡ nào cũng sẽ trả lời, mà nội dung trả lời càng lúc càng dài, còn thỉnh thoảng gởi hình động, hoàn toàn giống như một nữ sinh cao trung mới biết yêu, thanh thuần lại đáng yêu.

Buổi chiều nọ, Lý Huệ Lợi hẹn Phác Thái Anh, các nàng thỉnh thoảng sẽ gặp mặt, nhưng gần đây toàn hẹn buổi chiều vì tối Phác Thái Anh phải đi quán rượu làm việc, chỉ có buổi chiều mới rảnh đi chơi, các nàng không cần mượn danh "hòa nhạc" để gặp mặt, giống như bằng hữu hẹn gặp, cùng nhau dạo phố uống trà chiều.

Phác Thái Anh ngồi trong quán cà phê, cùng Lý Huệ Lợi nói về bộ phim truyền hình đang gây sốt, bình thường toàn Lý Huệ Lợi nói, nàng chỉ chuyên chú nghe.

Lý Huệ Lợi kể với nàng về bộ phim thần tượng đang nổi tiếng, kỳ thật Phác Thái Anh không có thời gian xem tivi, tuy nhiên lúc quán rượu vắng khách, Châu Châu cùng Tiểu Vân sẽ mở Tivi, hai người chen chút vừa xem phim vừa thảo luận, Phác Thái Anh ngồi phía sau, ngẫu nhiên xem vài cảnh, cho nên dù nàng không biết hết câu chuyện nhưng lúc Lý Huệ Lợi hỏi đến, nàng cũng không làm mất hứng.

"Chị có coi, đoạn trong mưa á, nam chính nhìn rất là suất khí" Phác Thái Anh cầm bình đổ cà phê vào tách.

Lý Huệ Lợi nghe nàng nói như thế, bỗng nhiên im bặt, lúc đầu nàng kể rất là cao hứng, không ngờ trong phút chốc lại lạnh nhạt.

"Hắn rất trẻ trung, ánh mắt cũng rất kiên định, để người xem vô cùng mê muội." Phác Thái Anh mượn câu bình luận của Châu Châu nói ra, kỳ thật loại thanh niên trắng trẻo không phải gu của nàng, chỉ là vì thấy người trẻ đều yêu thích, nàng đành phải làm bộ như cũng thế, bằng không Lý Huệ Lợi sẽ cảm thấy giữa hai người có khoảng cách tuổi tác, thấy nàng rất cổ lỗ.

Lý Huệ Lợi nghe nàng phát biểu "cảm nghĩ" thì bưng tách cappuccino nhấp một miếng "Thái Anh thích loại đàn ông như thế sao?" Tiếng nàng rất nhỏ, tựa hồ không nghĩ để Phác Thái Anh nghe thấy, nhưng nàng vẫn nghe được.

"Cũng không tệ lắm, thấy cũng vui." Nàng cười để tách cà phê xuống, cầm lấy nĩa đâm một miếng bánh gato, ô mai trang trí trên bánh rơi xuống đĩa.

"Thật hả?"đôi mắt ngập nước to tròn của Lý Huệ Lợi nhìn Phác Thái Anh, đôi mắt màu nâu nhạt phi thường sáng rực.

Phác Thái Anh lúc ngẩng đầu nhìn nàng, có chút sửng sốt.

Lý Huệ Lợi hôm nay ăn mặc rất đẹp, váy trắng đơn giản, phối với áo khoác nhỏ, trang điểm nhẹ nhàng, nước hoa thơm ngọt, nàng buộc tóc lên gọn gàng, mấy sợi tóc mai rơi bên tai, nhìn tươi mát lại sạch sẽ. Tựa hồ mỗi lần gặp mặt Đông n vũ, Lý Huệ Lợi đều ăn mặc rất trang trọng, điều này khiến Phác Thái Anh có chút xấu hổ, bởi vì nàng mỗi lần ra ngoài mặc đều rất tùy hứng.

Có phải quá không tôn trọng Lý Huệ Lợi rồi ?

"Bất quá chị cảm thấy nam diễn viên đó cũng không có gì" Phác Thái Anh gãy gãy đầu, dùng nĩa cắt bánh gato, sau đó đâm một miếng đưa sang cho Lý Huệ Lợi ăn "Chị cảm thấy em tốt hơn khiến chị càng thêm mê muội." lúc nàng nói chuyện rất tự nhiên nhếch môi, son môi hồng diễm, so với ô mai càng thêm mê người.

Lý Huệ Lợi nghe nàng nói thế, gương mặt thoảng đỏ lên.

"Nếm thử đi" Nàng duỗi tay giục, muốn Lý Huệ Lợi nếm bánh gato của nàng.

Nàng xấu hổ nhìn bốn phía, xác định không có người mới tiến gần, chậm rãi ngậm cái nữa, đem bánh gato ăn hết.

"Thế nào? Ngon không?" Phác Thái Anh nghẹo đầu cười, cảm thấy Lý Huệ Lợi giống như em gái, thật đáng yêu.

"Rất ngọt" nàng ôm lấy mặt, cảm thấy hương vị của bánh gato rất ngọt, so với nàng tưởng tượng còn ngọt hơn, tâm lại càng ấm áp.

"Thế hả?" Phác Thái Anh tự mình nếm thử, cảm thấy cũng không tệ, vị đắng của cà phê cùng bánh gato trộn lẫn, cho nàng cảm giác hưởng thụ. Trên nĩa xiên bánh gato còn lưu lại vết son, ánh mắt Lý Huệ Lợi vô ý liếc chiếc nĩa kia, vừa rồi Phác Thái Anh còn dùng nó để đút mình, sau đó lại dùng nó để ăn bánh gato.

.... Hôn gián tiếp ?

"Huệ Lợi, nếu nóng thì cởϊ áσ khoác, đừng để nóng quá không tốt đâu" Phác Thái Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Huệ Lợi, bất đắc dĩ nhắc nàng một câu, đứa nhỏ này nhìn khôn khéo, lại không muốn người ta phải để tâm, liền giống bây giờ, nóng cũng không chịu cởϊ áσ khoác.

"Không sao" Lý Huệ Lợi lắc đầu, lúng túng thu hồi ánh mắt nhìn chiếc nĩa.

Lý Huệ Lợi chính là đang xoắn xuýt vấn đề hôn gián tiếp, tâm tư có chút bay xa.

"Kể cho chị nghe về công việc của em đi? Em nói em đang làm công ty mậu dịch của nhà hả?" Phác Thái Anh ăn hết ô mai hỏi Lý Huệ Lợi.

"Ừm, là công ty mậu dịch xuất nhập khẩu, em làm kiểm tra kỹ thuật sản phẩm." Nàng nhẹ gật đầu đàng hoàng nói.

"Cũng không tệ, hẳn là có rất nhiều cơ hội đi nước ngoài nhỉ?" Phác Thái Anh hơi xúc động, mỗi lần nàng đi nước ngoài đều không phải là nghỉ phép, chỉ toàn công việc, hoặc là công việc phiền phức. Bởi vậy nàng mơ ước được làm cô gái bình thường, có thể sống an ổn qua đi, tựa như Lý Huệ Lợi, tùy thời có thể quen bạn trai, cùng bạn bè đi ăn uống hoặc là xem phim, có rất nhiều tự do không phải sao?

"Cũng không có, đi nước ngoài là công việc của cấp trên, em chỉ phụ trách công việc trong nước thôi" Tiếng nói Lý Huệ Lợi rất khẽ, khiến Phác Thái Anh có chút ảo giác, có phải nàng không muốn nói về công việc?

"Em cùng đồng nghiệp quan hệ tốt không?" Nàng đột nhiên cảm thấy mình giống như là bác sĩ tâm lý, hỏi han đến quan hệ nhân mạch.

Bất quá nàng mơ hồ cảm thấy Lý Huệ Lợi không có nhiều mối quan hệ bạn bè.

"Có mấy người cũng tốt, chỉ là không có nói chuyện nhiều" Nàng nhỏ giọng thở dài, dáng vẻ vô cùng phiền não.

"Em khéo hiểu lòng người lại ôn nhu, sao không kết bạn được chứ?" Phác Thái Anh đứng lên, đi vòng qua ngồi xuống ghế sofa cạnh Lý Huệ Lợi, muốn cùng nàng ngồi chung.

"Cũng không phải là không có bạn bè, chỉ là không thường nói chuyện mà thôi, nếu như vậy cũng là bạn mà." Nên gọi là sơ giao chăng? Lý Huệ Lợi nhìn Phác Thái Anh ngồi sát bên, có chút không biết làm sao?

"Chỉ cần nói chuyện điện thoại, gửi tin nhắn qua lại, hẹn nhau đi ăn, rất nhanh sẽ trở nên thân thiết, bề ngoài em đáng yêu như thế, chỉ cần thoải mái một chút, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, tin tưởng bất cứ thằng con trai nào có mắt đều nhìn thấy mị lực của em." Phác Thái Anh vỗ vỗ lưng Lý Huệ Lợi, còn mở lời cổ vũ động viên.

"Thế nhưng em... mấy cái chuyện yêu đương này nọ, em thật sự không biết thế nào..." Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn khẽ nghiêng về phía cửa sổ, tiếng nói êm ái có chút run rẩy, khiến người ta muốn giữ trong lòng bàn tay nâng niu một phen.

"Em chưa từng nói chuyện yêu đương sao?" Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn Lý Huệ Lợi.

Nàng lắc đầu, nhát gan đáp: "Ừm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro